Chương - 60: Hội chẩn

Tống Y

Đăng vào: 2 năm trước

.

Lúc này, tiểu hổ tử ở trong lòng bà vú đột nhiên oa oa khóc lớn. Bà vú bế nó dậy, đi đi lại lại trong phòng, vừa đi vừa ngâm nga hát ru. Nhưng tiểu gia hỏa này không nể mặt mũi ai, tiếng khóc không giảm chút nào.

Đỗ Văn Hạo hỏi: “Sao thế, vẫn khóc đêm hay là không được khỏe?”

Lưu thị gật đầu: “Vâng, lần trước Tống chưởng quỷ khó lắm mới xin được phù chú từ Thành Hoàng miếu về, dán ở trên đường lớn, nhưng cũng không thấy khá hơn.”

“Để ta xem nào!”

“Được, bà vú, mau đưa hổ tử cho Đỗ tiên sinh khám đi!”

Nha hoàn đẩy một cái ghế đến để bà vú ôm tiểu hổ tử ngồi xuống trước mặt Đỗ Văn Hạo. Hài tử này mới mấy tháng tuổi, Đỗ Văn Hạo từ trước đến giờ chưa từng khám bệnh cho hài tử nhỏ thế này. Đặt ba ngón tay lên cổ tay rồi nhanh chóng dịch lên tới khuỷu tay. Nhịp đập của mạch rất khó dò ra, sờ cả nửa ngày cũng không dám xác định rốt cuộc mạch tượng như thế nào. Trong lòng nhớ tới bí quyết chữa bệnh cho trẻ em mà ngày dó Tiền Ất nói với hai đồ đệ của lão, lại nhớ tới biện pháp chẩn bệnh lúc trước đã học. Nhưng những cái này nói thì dễ, khi thực sự sắp chẩn đoán mới thấy rất mờ mịt.

Phí sức cả nửa ngày, cuối cùng nhìn một nửa đầu lưỡi của hài tử, thấy lưỡi thì đỏ còn bựa lưỡi thì trắng. Thầm nghĩ, bá vú đã từng nói, hài tử vào ban đêm, phần lớn là bị cảm lạnh và sốt. Vì sợ hãi mà đổ bệnh, gan thì có thừa nhưng lá lách lại không đủ. Vị tràng ứ đọng, tâm hỏa quá thịnh. Bá phụ nói loại tình huống này phải dùng câu đằng ẩm, có thể chống lạnh thanh nhiệt làm dịu gan. điều dưỡng tràng vị, lại dùng ích nguyên tán để thông suốt các lỗ chân lông, giúp tam tiêu của hài tử được yên ổn. Bệnh khóc đêm này sẽ tự nhiên mà khỏi. Cho dù không tìm ra nguyên nhân chính xác bệnh của tiểu gia hỏa này, nhưng đoán rằng nguyên nhân khóc đêm mười phần chắc tám là như vậy. Quyết định trước tiên cứ án theo phương pháp này mà thử.

Đỗ Văn Hạo đặt bút viết phương thuốc câu đằng ẩm và ích nguyên tán. Bảo bọn họ đi mua thuốc cho hài tử uống, trước tiên uống hai thang, xem hiệu quả thế nào rồi tính tiếp.

Ngay vào lúc này, đột nhiên nghe thấy tiếng bước chân dồn dập, người con chưa tới nhưng tiếng nói đã vọng vào: “Đỗ tiên sinh, Đỗ tiên sinh!”

Giọng nói này là của Bàng Vũ Cầm, Đỗ Văn Hạo vội vàng trả lời: “Ta ở trong phòng.”

Bàng Vũ Cầm đẩy cửa bước vào, vội vã tới mức mặt trắng bệnh: “Đỗ tiên sinh, ngài mau đi xem xem, Lưu bộ khoái hình như không ổn rồi.”

“Hả?” Đỗ Văn Hạo hô lên kinh ngạc, đứng phắt dậy: “Sao lại thế?”

“Lưu bộ khoái đang… đang nói mê, tay chân lạnh cóng, toát mồ hôi lạnh, nôn mửa, hô hấp cũng càng lúc càng yếu, lúc nãy gọi hắn hắn còn trả lời, hiện tại gọi, hắn, hắn chẳng còn nhận ra ai cả.”

Đỗ Văn Hạo xách hòm thuốc chạy đi, chỉ hai ba bước đã xuyên qua đường lớn, chạy về Ngũ Vị đường. Qua phòng khách tiến vào hậu viện, liền nghe thấy trong phòng phẫu thuật truyền tới tiếng khóc và tiếng hô hoán, chính là thê tử và mẫu thân của Lưu bộ khoái.

Đỗ Văn Hạo đẩy cửa vào, chỉ thấy Lâm Thanh Đại và Tuyết Phi Nhi đang đứng ở bên cạnh giữ tay hắn, vô cùng lo lắng. Ngô thị, thê tử của Lưu bộ khoái ngồi khóc ở cạnh giường. Lưu lão hán thì chưa thấy quay về. Ngô thị nghe thấy tiếng liền quay đầu lại nhìn, khi thấy Đỗ Văn Hạo đã về, xoay người lại, quỳ xuống đất dập đầu: “Đỗ đại phu, hãy cứu phu quân của ta, cứu hắn với…”

Đỗ Văn Hạo nâng bà ta dậy, bước nhanh tới cạnh giường Lưu bộ khoái, chỉ thấy Lưu bộ khoái đang nhắm mắt, tay quờ quạng lung tung trên không, một hồi thì vung tay, một hồi lại tóm lung tung, miệng lầm bầm, nghe không rõ là hắn đang nói gì.

Tuyết Phi Nhi đã sợ đến nỗi mặt trắng bệch. Nói với Đỗ Văn Hạo: “Hắn… kêu gào linh tinh, không nhận ra ai cả.”

“Bắt đầu như vậy từ bao giờ?”

“Buổi chiều lúc ăn cơm, có chút không nhận ra ai, khi đó chúng ta không để ý, còn cho rằng hắn mệt nên muốn nghỉ ngơi, cho nên không nói chuyện cùng hắn. Nhưng vừa khi hắn tay quờ quạng lung tung, miệng lẩm bà lẩm bẩm, chúng ta vẫn cho rằng hắn đang nói chuyện cùng ai đó, liền đến nói chuyện cùng hắn. Hắn không thèm để ý. Một lúc sau mới phát hiện, hắn không phải đang nói chuyện cùng chúng ta. Mà là, giống như, đang nói và đánh nhau cùng ai đó trên không trung.”

Lời này khiến người ta sởn tóc gáy. Xem ra Lưu bộ khoái đã xuất hiện ảo giác.

Đây không phải là tình huống bình thường khi cắt bỏ thận. Phạm sai lầm ở chỗ nào nhỉ, chẳng lẽ vết thương bị lây nhiễm bưng mủ rồi.

Đỗ Văn hạo vội vàng vén băng che vết thương lên, phát hiện vết thương đã khép miệng rồi, không có hiện tượng bưng mủ. Hắn càng thấy kỳ lạ, cầm một cái ghế rồi ngồi xuống, túm lấy tay Lưu bộ khoái đặt thẳng ra, ngưng thần bắt mạch, phát giác mạch đập rất yếu, nhìn bựa lưỡi của hắn, màu lưỡi đỏ sẫm, khô và sưng. Hơn nữa môi còn thâm sì, móng tay chuyển sang màu đen, hô hấp yếu ớt và dồn dập.

Rốt cuộc là sao, chẳng lẽ Lưu bộ khoái vốn có bệnh gì đó, ở đây không có thiết bị kiểm tra đo lường tương ứng. Chỉ dựa vào tình trạng của bệnh, Đỗ Văn Hạo nhất thời không biết rốt cuộc là phát sinh chuyện gì.

Chính vào lúc này, Ngốc Béo ở ngoài cửa chạy vào: “Đỗ tiên sinh, Tiền Bất Thu Tiền thần y của Tế Thế đường tới bái phỏng.”

Tuyết Phi Nhi hét lên: “Lúc này còn tới bái phỏng cái gì, muốn thêm phiền phức à, Đỗ tiên sinh đang bận, không gặp!”

“Vâng!”

Ngốc Béo quay người đi. Đỗ Văn Hạo gọi:”Đợi đã, mời lão tới đây đi!”

“Vâng!” Ngốc Béo đi ra.

Tuyết Phi Nhi ngạc nhiên hỏi: “Đỗ lang trung, lúc này ngươi mà ngươi còn có tâm trạng muốn gặp lão à.”

Đỗ Văn Hạo trầm giọng nói: “Ta muốn lão giúp ta hội chẩn. Xem xem Lưu bộ khoái rốt cuộc là bị sao? Lão kinh nghiệm phong phú, có lẽ có biện pháp.”

Trong lúc đang nói, Tiền Bất Thu đã bước vào trong phòng, đi theo sau là hai đồ đệ Diêm diệu thủ và Hàm Đầu.

Tiền Bất Thu bước vào chắp tay nói: “Nghe nói sư phu biết thuật mổ bụng liệu thương, lão hủ bội phục vô cùng, đặc biệt tới xin chỉ bảo, không biết có thể…”

Đỗ Văn Hạo xua tay: “Thần y, tình huống của Lưu bộ khoái bất diệu, ta đang không xác định được rốt cuộc là vấn đề gì. Đúng lúc ngài tới, giúp ta xem đi, cùng nhau hội chẩn.”

Diêm diệu thủ ở đằng sau hừ một tiếng, nói với Hàm Đầu: “Thì ra hắn cũng có lúc phải cầu sư phụ ta, còn tưởng hắn thật sự là thần tiên hạ phàm.”

Đầu Ngốc nói: “Sư huynh, huynh đừng nói sư tổ như thế, sư tổ biết thuật mổ bụng liệu thương, nói không chừng chính là Hoa Đà tái thế đó.”

“Hoa Đà mổ bụng liệu thương, cứu sống được cho bệnh nhân chứ không cứu chết bệnh nhân.”

“Còn chưa chết mà?”

“Chỉ thở có chút xíu, có gì khác đâu.”

Hai người bọn họ nhỏ giọng nghị luận, Đỗ Văn Hạo lúc này đâu còn tâm tình mà để ý đến. Kể lại tình huống một cách đơn giản cho Tiền Bất Thu nghe, Tiền Bất Thu cẩn thận quan sát Lưu bộ khoái, sắc mặt lập tức trở nên ngưng trọng, cũng không nói gì. Trước tiên cúi đầu kiểm tra sắc mặt Lưu bộ khóai, rồi lại nhìn vết thương của hắn, phát hiện vết thương không bưng mủ, ồ một tiếng kinh ngạc, quay đầu lại nhìn Đỗ Văn Hạo, muốn nói nhưng lại thôi, cầm một cái ghế ngồi xuống bên cạnh, bắt đầu ngưng thần chẩn mạch.

Lúc sau, Tiền Bất Thu từ từ buông tay Lưu bộ khoái ra, quay đầu hỏi Đỗ Văn Hạo: “Sư phụ biện chứng thế nào.”

Đỗ Văn Hạo nói: “Không chẩn đoán không ra, mạch tượng của hắn yếu ớt, lưỡi đỏ sậm, nói mê lung tung, giống như là là hiện tượng dịch độc công tâm, nhưng không nắm chắc, cho nên nhờ thần y giúp đỡ hội chẩn.”

Tiền Bất Thu trầm ngâm một lúc, chầm chậm lắc đầu: “Hắn đổ mồ hôi như dầu, mặt đỏ người nóng, môi thâm sì, lưỡi đỏ, mê sảng. Lão hủ cho rằng, đây là triệu chứng âm vong dương thoát.”

Diêm diệu thủ ở đằng sau thấp giọng cười hắc hắc: “Đi đời nhà ma rồi!”

Đầu Ngốc kéo hắn một cái: “Đừng như thế, sư huynh, sao lại vui mừng trươc sự đau khổ của người khác.”

“Ta đâu có! Ta là nói hắn muốn học thần y Hoa Đà, làm cái gì mổ bụng liệu thương thuật, kết quả là người ta đi đời nhà ma.”

Tiền Bất Thu quay đầu lại trừng mắt nhìn hắn: “Cút ra ngoài!”

Diêm diệu thủ sợ đến nỗi cả người run cầm cập, chuồn ra ngoài như con chuột nhắt, đứng ở trong viện tử nhìn vào.

Đỗ Văn Hạo hỏi Tiền Bất Thu: “Nên dùng phương pháp nào mới ổn.”

“Phục mạch thang – Cứu âm thu dương. Nướng cam thảo, quế chi, sinh khương để bổ sung tâm dương; Sinh đại, a giao, đại ma nhân để bồi dưỡng tâm chi âm huyết; Nhân sâm, mạch đông bổ tâm khí, ích tâm dịch, đại táo hòa tì, rượu để cứu tâm dương thông mạch. Làm tăng tâm dương, bồi dưỡng tâm chi âm huyết.”

“Được!” Đỗ Văn Hạo vỗ tay khen nợi: “Mạch là nơi chứa máu. Tim là chủ của huyết mạch, tu bổ mạch tất sẽ chữa được tim. Có điều, phải chăng nên tùy tình hình mà thêm bớt.”

Tiền Bất Thu vuốt râu gật đầu: “Thêm bớt như thế nào?”

“Bỏ nhân sâm, mạch đông, thêm ngũ vị tử, còn có bạch hổ của Trọng cảnh và thêm canh nhân sâm nữa.”

“Ồ!” Tiền Bất Thu khẽ hít một hơi, cẩn thận đánh giá Đỗ Văn Hạo, chầm chậm vuốt râu: “Lời này rất có lý, à… trước tiên cứ hạ phương thuốc xem thế nào.”

“Được!”

Đỗ Văn Hạo tự mình chạy tới tủ thuốc ở tiền đường để chọn thuốc, sai Anh Tử giúp sắc thuốc rồi cầm tới. Lúc này Lưu bộ khoái thần chí không rõ ràng, không thể tự uống thuốc, chỉ có thể dùng bình tưới đổ vào.

Sau khi một bát thuốc được đổ vào, hai người không dám lơ là, đem một băng ghế tới ngồi ở bên cạnh, im lặng chờ đợi, không ai nói gì. Hàm Đầu nhìn Lưu bộ khoái giơ tay vung loạn xạ trên không trung, thỉnh thoảng lại lẩm bà lẩm bẩm, rồi lại nghe tiếng khóc nghẹn ngào của thê tử và tiếng thở dài của mẫu thân Lưu bộ khoái. Đỗ Văn Hạo trong lòng khẩn trương, đầu thì nghĩ Lưu bộ khoái rốt cuộc là bị làm sao, nhưng hắn nghĩ đến vỡ đầu cũng không ra kết quả.