Chương 24: Ngày tàn sau vinh quang

Tơ Đồng Rỏ Máu

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Sức sống và sự huyên náo của dốc Mễ Lung đều nằm ở khu vực trưng bày mở rộng cho công chúng chứ khu vực khảo cổ thực sự thì nằm ở cách đó một cây số. Có lẽ vì đợt khai quật vừa qua đã kết thúc, hoặc vì hôm nay là ngày Chủ nhật lê thê, nên ở hiện trường chỉ có những hàng rào bằng lưới thép lạnh lùng đứng đó, phòng bảo vệ thì hầu như không có động tĩnh gì.

Na Lan ngẩn ngơ đứng bên hàng rào, đang nghĩ có nên lại làm phiền Dương Phán Phán, nhờ cô ta dẫn vào tận hiện trường khai quật để xem có phát hiện thêm các bộ hài cốt của vụ án “ngón tay khăn máu” không. Nhưng lại nghĩ, các chuyên gia khảo cổ như Dương Phán Phán đương nhiên đã khui ra tất cả các hiện vật rồi.

Cho nên, hiện trường phạm tội mà Mễ Trị Văn ám chỉ không thể nằm trong các hố khai quật khảo cổ học.

Nhưng chắc chắn phải có liên quan đến việc khảo cổ dốc Mễ Lung.

Cô lại nhìn tờ giấy đang cầm trong tay. Dù là chữ Mã hay chữ Thi, con chữ đại diện cho văn hóa Mễ Lung cũng giống như nằm trên hai tầng… tầng gì nhỉ? À, là cái dốc! Tức là Ngựa đứng trên dốc Mễ Lung! Nếu hai nét hình cung song song bên dưới thể hiện cái dốc, bên dưới dốc vẽ giống chữ Mộc tức cái cây, liệu nó có đại diện cho hài cốt không?

Nếu lần này Mễ Trị Văn vẫn muốn cô phát hiện ra một bộ hài cốt, mà hài cốt ấy không nằm ở hiện trường khai quật khảo cổ, thì rất có thể nó nằm ở chân dốc Mễ Lung.

Cô nhìn ra xa. Chân dốc Mễ Lung chính là bờ sông Thanh An, nó vòng ra tận bên ngoài thôn Mễ Lung. Nhưng chân dốc rộng lớn thế kia thì địa điểm cụ thể là ở chỗ nào? Cô đi thật nhanh xuống dốc Mễ Lung, rồi thong thả đi dọc theo bờ sông Thanh An. Đoạn bờ sông này cách thành phố hơi xa, hẻo lánh hoang vắng, sát mép nước chủ yếu là đá to nhỏ lổn nhổn chứ không phải là bãi cát mềm. Cho nên dù có tháo khoán cho dân chúng vào thì cũng khó mà thu hút được du khách. Mấy cây số trải dài không hề có bóng người. Na Lan tiếp tục bước đi, bâng quơ nhìn mặt đất và chân dốc, không để ý rằng mình đang đơn độc đi giữa cả chục cây số bãi đá hoang vắng, cho đến lúc chỉ nghe thấy tiếng gió thổi và tiếng chân bước của chính mình, tim cô mới bắt đầu đập mạnh.

Có ai đó đang nhìn cô.

Na Lan ngoảnh nhìn khắp bốn phía, không hề có ai ngoài cô ra. Nhưng tại sao cô lại có cảm giác có người đang nhìn? Hay chỉ là bản năng tự nhiên khi một mình đi ở nơi xa lạ? Cô thấy hơi hối hận. Dù không để Sở Hoài Sơn đi cùng thì ít ra cũng nên nhờ Trần Ngọc Đống thậm chí gọi Đào Tử.

Tối nay chắc chắn Đào Tử sẽ hỏi, ngày cuối tuần, cậu làm những gì?

Đi dã ngoại nghỉ ngơi.

Chơi những gì?

Đến nơi hoang vắng tìm hài cốt.

Lẽ nào mình biến thành mụ phù thủy giao tiếp với hai cõi âm dương trong truyền thuyết rồi hay sao? Na Lan cười nhạo ý nghĩ ngô nghê của mình. Cô ngẩng nhìn, rồi hơi cau mày.

Phía trước không xa, trên vách đá giữa các gò đất ở chân dốc gắn một tấm biển sắt rộng chừng 2 mét, đã hoen gỉ lỗ chỗ, có một khẩu hiệu chữ đỏ viết trên nền trắng, chữ viết tay theo thể Tân Ngụy “Vứt rác bừa bãi đáng hổ thẹn, bảo vệ môi trường là vinh quang”, dòng phụ đề viết “Hội bảo vệ thị trấn dốc Mễ Lung huyện Huệ Sơn thành phố Giang Kinh”. Chẳng rõ tấm biển được treo bao lâu rồi, trông rất cũ kĩ. Chắc vì nội dung là một “chân lý bất biến” nên hoàn toàn không cần thiết phải gỡ xuống thay cái khác.

Không hiểu sao Na Lan chợt nhớ đến tấm biển sắt gỉ gắn trước cổng ghĩa trang Thiên chúa giáo, nó như cái phướn chiêu hồn, chỉ khác về chất liệu.

Cô chợt thấy cổ họng háo nước, đôi môi khô cứng. Và lại cúi nhìn con chữ chết tiệt đang cầm trên tay.

Hồi nọ, sau khi phát hiện ra hài cốt của Nghê Phượng Anh, cô không coi “chữ” của Mễ Trị Văn là chữ nữa mà coi như bức vẽ thậm chí như tấm bản đồ để lần tìm manh mối. Nhưng lúc này cô bỗng nhận ra “bức vẽ con ngựa đứng trên dốc” vẫn giống một chữ Hán, là chữ Đế trong đế vương, hoặc chữ Trà trong cây trà, hoặc chữ Vinh trong vinh quang.

“Bảo vệ môi trường là vinh quang”.

Gió lạnh tạt sau lưng, Na Lan bị đẩy đến gần tấm biển. Cô nhìn kĩ từng chữ đỏ, nhất là chữ Vinh. Màu chữ Vinh hơi khác với các chữ bên cạnh, đỏ sẫm hơn, như thể khi viết họ đã pha thêm màu vào.

Đỏ sẫm, là màu máu.

Có người đang nhìn cô.

Na Lan lại ngoảnh lại, đằng sau là bãi sông và mặt nước sông xanh xám, hai bên chênh chếch cũng là bãi hoang, có vài tảng đá to nhưng không che khuất tầm nhìn, tất cả không một bóng người.

Cô lại nhìn vách đá bên trên chữ Vinh, nó cũng không khác gì vách đá xung quanh, chất đá y hệt, cỏ dại mọc vươn ra. Cô thử đưa tay lên lay mạnh một mỏm đá lồi, đất rơi lả tả, hòn đá rơi xuống.

Không có gì lạ.

Bên trong cái hốc vẫn là đá, cô thò tay vào nhưng vội rụt tay ngay ra như bị điện giật. Phía sau hòn đá là viên gạch.

Đá, là sản phẩm tự nhiên. Gạch, là sản phẩm nhân tạo. Hình như vách đá này là do người sau đắp nên.

Na Lan lùi lại, nhặt một hòn đá to ở bãi sông giơ lên đập thật mạnh vào vách đá, đất đá rơi xuống rào rào. Lẫn trong đó là một cái ví da nho nhỏ.

Màu cái ví đã bợt bạt nhưng vẫn có thể nhận ra nó vốn là màu cà phê. Tay cô run run nhặt cái ví lên, trước khi mở ra cô thầm cầu khấn “bên trong đừng nên có một tấm ảnh”.

Nhưng bên trong ví lại có một tấm ảnh nhỏ, ảnh đen trắng đã hơi ố vàng, dán trên thẻ sinh viên Đại học Giang Kinh, là một cô gái để tóc ngắn, khuôn mặt rất thanh tú, đang mỉm cười, nhưng ánh mắt thoáng nét u sầu như thể đã nhìn thấy số phận bất hạnh của mình sau một năm nữa. Họ tên, Quan Tinh. Cấp thẻ, tháng Tám năm 1989.

Là nạn nhân thứ tư trong vụ án “ngón tay khăn máu”.

Na Lan lại đập hòn đá, đất đá tiếp tục rơi xuống. Cô bỗng dừng tay, vì bên trong lộ ra mấy mẩu xương trắng đang rung rung sắp rơi xuống, dài chưa đến 10 phân. Là xương ngón tay.

Cô bỗng có cảm giác như máu trong não mình đã bốc hơi. Có phải tại hôm nay quên ăn sáng, bỏ cả bữa trưa nên hạ đường huyết? Hay là thể xác và tinh thần đều đã kiệt quệ? Nhưng dù là tại sao thì cũng không quan trọng, không thể suy nghĩ gì nữa, người mềm nhũn, cô ngã vật xuống.

Vào khoảnh khắc cuối cùng, cô nhìn thấy một bóng người, đứng xa xa, lạnh lùng quan sát.

Gạch đá đất vụn, vô cảm, tràn xuống. Đã dâng cao quá hông. Cô tỉnh lại trong cơn đau đớn và nhận ra mình đã bị trói vào một cái cọc, không, trói vào một cây thập tự. Nhìn sang bên, cô thấy bàn tay phải của mình bị cụt một ngón, đây là nguồn gốc của cơn đau. Trên đầu cô là dốc Mễ Lung, sau lưng cô là chân dốc đã bị đào lở lói, cứ đà này thì không bao lâu nữa cô sẽ bị con dốc Mễ Lung bịt kín.

“Em xin anh đừng hãm em ở đây, ở đây không có ai qua lại…”

“Không có ai đến thì càng tốt chứ sao? Chỉ có hai chúng ta, cô không bằng lòng à?” Hắn lại lên cơn. Chung sống ít lâu, cô đã hiểu về hắn, hắn là kẻ không bao giờ chấp nhận từ chối.

“Được, em bằng lòng. Chỉ cần anh tha cho em là được. Anh biết rồi, em sẽ yêu anh thực sự.” Cô biết mình phải tận dụng được thời gian, đây là vũ khí mạnh nhất của cô.

“Chúng ta đều biết tình yêu là ngắn ngủi… huống chi xưa nay tôi chưa bao giờ có được tình yêu của cô.”

“Em xin thề em sẽ nghe lời anh. Anh bảo em làm gì cũng được.”

“Được!” Hắn dừng cái xẻng. Cô đã có hy vọng. “Tôi chỉ cần cô làm một việc.”

“Được! Việc gì cũng được.” Cô ngừng thút thít.

“Mãi mãi không được xa tôi.”

“Được, em xin thề…”

“Thề à? Lúc nào chẳng thề được?” Mặt hắn có nét cười. “Tôi đã có cách, đảm bảo cô không bao giờ bỏ đi.”

Lại thêm một xẻng đất đá hắt xuống. Cô biết, việc hắn đang làm là việc hắn muốn làm, không ai có thể bắt hắn đổi ý. Hy vọng sinh tồn đã bỏ cô mà đi, cô đau khổ nhắm nghiền mắt. Vào giây phút cuối cùng của cuộc đời, cô không muốn nhìn thấy kẻ ma quỷ kia nữa.

Na Lan bỗng bừng tỉnh. Đập vào mắt cô là trần nhà trắng tinh. Đây là đâu?

“Giám đốc Chu! Cô ấy tỉnh lại rồi!” Một giọng nữ vang lên. Cô y tá bước đến bên giường, sau đó là người bác sĩ tóc bạc râu bạc với nụ cười quen thuộc. Chu Trường Lộ.

“Sao cháu lại ở đây…” Na Lan cố nhớ lại, lúc bị ngất, một bóng người chạy về phía mình.

“Tôi không biết thật rõ, chỉ nghe nói cháu bị ngất bên bờ sông Thanh An. Hôm nay tôi phụ trách ca trực, đi qua phòng cấp cứu nhìn thấy một người quen của cháu, nói là cần quan tâm đặc biệt.” Chu Trường Lộ thở dài, rồi dịu giọng, “Tôi chẳng muốn thấy cháu thường xuyên ở đây.”

Na Lan vẫn chưa hiểu, “Cháu bị ngất, rồi được đưa về đây như thế nào?”

“Đội trưởng Ba Du Sinh đưa cháu đến. Cụ thể thì phải hỏi anh ấy.”

“Ba Du Sinh?” Na Lan ngạc nhiên, bỗng cảm thấy cái tên này như cách xa đã mấy năm. Cô nghển cổ nhìn quanh. Chu Trường Lộ nói, “Anh ấy có việc, đi rồi. Lúc nãy vừa gọi điện hỏi thăm tình hình của cháu.”

Na Lan “Vâng.” Cô hơi thất vọng.

“Tôi đã trở lại rồi đây!” Cửa bị đẩy ra, Ba Du Sinh bước vào. Chu Trường Lộ mỉm cười ra hiệu cho Na Lan nằm xuống nghỉ ngơi, rồi ông đọc các ghi chép theo dõi. “Điện tâm đồ và huyết áp không vấn đề gì. Các chất điện giải cũng cân bằng. Tôi đoán rằng cháu quá căng thẳng thần kinh, dẫn đến huyết quản bị co giãn bất thường, huyết áp thấp, máu lên não không đủ, rồi bị ngất. Tôi biết gần đây cháu rất vất vả, từng gặp nguy hiểm, bị ngất là phản ứng khi thể lực tinh thần cùng suy giảm. Không đáng ngại, cứ nghỉ ngơi rồi sẽ ổn.” Ông gật đầu với Ba Du Sinh rồi bước ra ngoài.

Na Lan nói, “Em cứ ngỡ anh đã rút ra thật, không quan tâm nữa.”

“Xem chừng anh không thể đứng ngoài cuộc. Cô đã vài lần gặp nguy hiểm, anh phải cử các anh em ngầm bảo vệ cô sát sao giống như vụ án ‘năm xác chết’ năm xưa mới được.”

Lần này có thể gọi là vụ án “mười hai xác chết” không nhỉ?

“Không cần thiết anh ạ. Hình như em vẫn có thể gặp cứu tinh.”

“May sao trước khi ngất cô đã gọi điện cho Sở Hoài Sơn, anh ta nói đường dây thông mà không nghe tiếng cô, đâm lo bèn liên lạc với Kim Thạc, nói là cô đi dốc Mễ Lung.”

Na Lan rất kinh ngạc, thầm nghĩ, sao mình lại quên rằng đã gọi điện cho Sở Hoài Sơn? Nhưng cô không nói ra nữa, nói ra chỉ thêm rắc rối. Trong vụ án ở núi Trường Bạch, trí nhớ và trạng thái tinh thần của cô đã giảm sút, rất có thể lúc trước cô có gọi cho Sở Hoài Sơn nhưng bây giờ không nhớ ra. Theo cách nói của giám đốc Chu tức là não bộ bỗng nhiên thiếu máu, rất có thể sẽ quên mất những hành động dạng tiềm thức như gọi điện thông báo.

Và, có đúng là có người bám theo mình không?

“Dốc Mễ Lung rộng như thế, sao các anh tìm được em?”

“Phải cảm ơn Sở Hoài Sơn. Anh ta nói rằng chỉ nghe thấy di động của cô có tiếng gió rít, tiếng nước chảy, nên đoán là cô đang ở gần bờ sông, cảnh sát đã thu hẹp phạm vi tìm kiếm và tìm thấy cô không mấy khó khăn. Cô nằm ngất trên tảng đá to, đầu dốc xuống đất, tư thế rất kì lạ. Giám đốc Chu nói bị ngất do thiếu máu lên não thì tưu thế ấy rất có lợi, và ngẫu nhiên lại phù hợp với nguyên tắc cấp cứu người bị ngất do tuần hoàn máu kém.”

“Các anh đã phát hiện được gì ở đó nữa?”

“Bộ hài cốt bị chôn trong vách đá.” Giọng Ba Du Sinh bỗng trầm hẳn xuống.

“Quan Tinh?”

Ba Du Sinh gật đầu.

Trí nhớ của mình chưa đến nỗi bị tổn thương, đúng là mình đã nhìn thấy bộ hài cốt ấy, dù đó là một sự thật tàn khốc.

Cô hơi co người lại, ánh mắt thoáng nét xót xa. Ba Du Sinh, “Cứ chịu khó tĩnh dưỡng. Cô đừng sang gặp Mễ Trị Văn nữa. Lâu nay anh không tham gia điều tra vụ án ‘ngón tay khăn máu’, đôi lúc tĩnh tâm suy nghĩ thấy rằng không nên để cô hao tâm lực vào hài cốt của các vụ án cũ làm gì. Thực khó tưởng tượng những chuyện thê thảm ấy sẽ tàn phá tinh thần và tâm lý của cô bé như cô đến đâu.”

Na Lan ngượng cười, “Em là người trưởng thành rồi.” Nhưng nước mắt cô tuôn trào. Khi nghe Nghê Phượng Anh và Quan Tinh bị đất đá lạnh lùng chôn vùi, họ cũng đã trưởng thành.

Ba Du Sinh nói đúng, cô học ngành tâm lý, càng dễ hình dung nỗi đau hình thành như thế nào. Lòng người đâu phải gỗ đá, nếu cứ tiếp tục như thế này cô sẽ suy sụp như cây cầu độc mộc bị nắng mưa tàn phá. Lần bị tàn phá gần đây nhất chỉ cách đây một năm.

“Vụ án sẽ tiếp diễn, chỉ cô mới có thể chấm dứt cơn ác mộng này.” Lời của Mễ Trị Văn vẫn văng vẳng bên tai như nhạc chuông báo tang ngân nga kéo dài.