Chương 34: Yêu Huyết thành

Tinh Vân Đồ Lục Truyện​

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Ngày hôm nay, ở cửa đông của Yêu Huyết thành xuất hiện hai người trông rất phong trần mệt mỏi làm nhiều người phải chú ý đến. Chủ yếu là vì vị Tam thiếu gia nhà họ Liễu, Liễu Tinh Hằng, rất nổi tiếng, mà bây giờ lại có bộ dáng chật vật như vậy.

“Đây là Yêu Huyết thành? Đúng là rất hùng vĩ.” Cơ Trường Không ngừng chân cảm thán. Trên đường đi, tuy đã nghe Liễu Tinh Hằng nói từng cái bất phàm của Yêu Huyết thành nhưng thật sự là nghe danh không bằng gặp mặt. Chân chính nhìn thấy làm cho hắn thật sự rất rung động.

Người tới lui xung quanh giống như đã nhìn thấy bộ dạng như vậy rất nhiều lần nên đã quen rồi. Tu giả lần đầu đến Yêu Huyết thành thì có mấy người trấn định được. Những người ở đây rất coi thường các tu giả có biểu hiện như vậy, nhưng đồng thời họ cũng rất tự hào.

Yêu Huyết thành, thành trì khổng lồ nhất nằm ở phía đông Vô Tận Sơn Mạch, là đại bản doanh của vô số mạo hiểm giả và những người muốn lịch lãm.

Mặc dù ở trong Viễn Cổ giới mênh mông nhưng thanh danh của thành trì cổ xưa này cũng lan ra rất xa.

Nghe nói từ khi thành trì này từ khi xây dựng đến giờ vẫn không hề bị phá huỷ, bởi vậy toà thành này rất nổi tiếng. Trước kia, từng có người đào đất sâu đến mười trượng, vẫn thấy thấy màu đất đỏ tươi như cũ, không có chút khác biệt nào.

Có thể thấy được, từ vô tận năm tháng đến nay, toà thành cổ xưa này đã vùi chôn không biết bao nhiêu Yêu tộc và Nhân tộc. Có thể là trăm vạn, ngàn vạn, thậm chí nhiều hơn.

Tường thành cao đến trăm trượng, nguy nga bát ngát, tường thành màu xanh chằn chịt vố số vết thương, toát lên vẻ tang thương của năm tháng. Dù không có tới gần nhưng một cỗ khí tức sát phạt cũng vả vào mặt, làm cho người ta không thể nghiêm túc được.

“Tốt cho một toà Yêu Huyết thành, thật không thẹn với cái tên Yêu Huyết.” Cơ Trường Không nhịn không được mà sợ hãi thán phục. Hắn đã từng nghĩ là Chân Long thần thành đã là một thành trì khổng lồ nhất rồi nhưng sau khi nhìn thấy Yêu Huyết thành thì mới thật sự hiểu được là ‘tiểu vu kiến đại vu’*.
*Vu: là thầy pháp, phù thuỷ.

“Đó là đương nhiên. Mỗi một năm, Yêu tộc táng thân ở gần Yêu Huyết thành hơn trăm vạn. Đây là một trong những thành thị cổ xưa nhất, cũng là thành thị cường đại nhất của Nhân tộc ở Viễn Cổ giới.” Liễu Tinh Hằng tự mình nói.

“Ở thành thị này, hoàn toàn có thể tự hào.” Cơ Trường Không thở thật sâu, rồi trịnh trọng nói.

“Không sai.” Liễu Tinh Hằng cũng không xấu hổ chút nào, trên mặt tràn đầy nét thỏa mãn.

“Đi xem, thật sự là rất chờ mong.” Hắn thì thào nói, có vẻ không thể chờ đợi được.Thành trì to lớn cổ xưa mang một phong thái cao ngạo, rất giống sơn mạch, có thể dẫn động lý tưởng hào hùng, giống như Cơ Trường Không bây giờ.

Hai người đi nhanh về phía cửa thành. Trên đường đi, cơ mặt Cơ Trường Không bắt đầu biến ảo. Sau mấy hơi thở, một khuôn mặt xa lạ đã xuất hiện trước mặt Liễu Tinh Hằng.

Khuôn mặt trước kia xem như đã bị tiếng xấu, hắn cũng không muốn chết.

“Rất không tồi. Không để ý dò xét thì sẽ nhìn không ra.” Liễu Tinh Hằng nhìn kỹ khuôn mặt của Cơ Trường Không, khẽ cười nói.

“Vậy là tốt rồi. Ta còn lo lắng chút kỹ xảo như vậy sẽ không giấu diếm được người giữ cửa thành.” Cơ Trường Không cười nhạt một tiếng, không khẩn trương chút nào.

Làm cho cơ bắp thay đổi hình dạng, một kỹ xảo đơn giản như vậy thì bất kể một tu giả Khai Mạch cảnh giới nào cũng có thể làm được. Chỉ cần để ý dò xét, tu giả hơi cường đại một chút đều có thể nhìn ra được.

“Không cần lo lắng, kỳ thật thì cũng không có gì đâu! Bởi vì ngươi nên cửa thành sẽ nghiêm khắc hơn bình thường một chút thôi, nhưng ngươi cứ làm theo lời ta thì sẽ không xảy ra vấn đề gì.” Liễu Tinh Hằng đang dùng ánh mắt tán thưởng hắn thì bỗng nói.

“Tự tin như vậy sao?” Cơ Trường Không kinh ngạc không thôi.

“Nhìn sẽ biết.” Liễu Tinh Hằng bán đi chỗ hấp dẫn, dẫn đường đi về phía cửa thành.

Cửa thành cao mười trượng, rộng sáu trượng, đủ để mười người cùng lúc đi qua.

Theo Liễu Tinh Hằng đi về phía trước, Cơ Trường Không vẫn còn ít nhiều lo lắng nhưng mà rất nhanh hắn đem cái tâm lo lắng ấy giấu sâu trong lòng.

“Tam thiếu gia. Ngài đã trở về, thật sự là ngài rồi.” Một vị trưởng đội thủ thành nhìn thấy Liễu Tinh Hằng, trước tiên là kinh ngạc, sau đó là đi từng bước nhỏ như sợ nhìn nhầm, đến mặt Liễu Tinh Hằng. Mà xung quanh cổng bảo vệ cũng đã diễn ra một hồi náo loạn. Nếu không phải vì chức trách thì chỉ sợ bọn họ đã sớm chạy tới rồi.

“Liễu Hằng. Hôm nay là tiểu tử ngươi trực ban à!” Liễu Tinh Hằng cười cười, nâng người đội trưởng dậy, bày ra dáng vẻ tuỳ ý.

Cái này, cái này. . .

Cơ Trường Không kinh ngạc không thôi. Hắn nhìn ra được Liễu gia có địa vị rất không bình thường ở Yêu Huyết thành này. Ngay cả cửa thành đều có người của mình, quả thật làm người khác kinh sợ.

“Cơ huynh, chúng ta đi thôi.” Sau một hồi hàn thuyên, Liễu Tinh Hằng mới nói với Cơ Trường Không.

“Vị này là…” Liễu Hằng tiến lên, có chút kinh ngạc hỏi.

“Một vị bằng hữu mới quen. May mắn hắn đã cứu ta một mạng, nếu không thì…” Tâm tình Liễu Tinh Hằng bỗng suy sụp hẳn. Hiển nhiên là vì những cái chết của những thị vệ kia.

“Thì ra là thế.” Nghe xong lời này, vẻ hoài nghi của Liễu Hằng biến mất. Ngược lại còn cung kính cảm tạ Cơ Trường Không.

Chỉ là một chuyện nhỏ như vậy thôi nhưng cũng làm cho hắn cảm thấy Liễu gia bất phàm. Dường như gia tộc này không hề đơn giản, ít nhất, tình cảm giữa những người trong tộc không thể nào là giả.

Bước vào trong thành, chỉ chớp mắt thôi mà đã ‘vật đổi sao dời’, so với bên ngoài thành thì thật sự hoàn toàn đối lập.

“Linh dược ba nghìn năm, đảm bảo Linh dược ba nghìn năm, kéo dài tuổi thọ…”

“Xương của Thiên yêu, xương của Ma tượng ở Man Hoang, không hề có ở tiệm khác, đều đến xem đi…”

“Cửa hiệu trăm năm, Thiên Binh các, đã đi ngang thì không nên bỏ qua. Chỉ có thứ ngươi không tưởng tượng được, chứ không có thứ ngươi không thể tìm thấy, không đến đừng hối hận…”

Dòng người đông đúc, con đường rộng mười trượng đều là đầu người. Tiếng rao hàng, tiếng gọi ầm ĩ, tiếng chào khách liên tiếp lọt vào tai, liên miên không dứt.

‘Nâng tay áo nhẹ như mây, vung mồ hôi mà cứ như mưa’ là câu có thể dùng để miểu tả cảnh này!

“Một nơi thật là phồn hoa.” Cơ Trường Không nhịn không được mà cảm thán lần nữa, thật sự là bị lây nhiễm bởi không khí náo nhiệt này.

“Đây chỉ một nơi nhỏ của mấy ngàn nơi trong toàn bộ Yêu Huyết thành. Như vậy cũng chưa hẳn là náo nhiệt, nơi đây cũng là một nơi bình thường thôi đấy.” Liễu Tinh Hằng dẫn hắn đi tới trước, vừa đi vừa giới thiệu các loại dị vật quý hiếm, giúp hắn mở rộng tầm mắt.

Theo như lời Liễu Tinh Hằng, Yêu Huyết thành có tổng cộng ba mươi sáu đại lộ kết nối bốn phương tám hướng. Điểm kết thúc là thành trì quan trọng nhất, Phủ Thành chủ. Ngoài trừ ba mươi sáu tuyến đường chính thì còn có vô số những đường nhỏ khác, vô số tu giả ở đấy.

Nếu phải nói đây là một thành trì thì chẳng bằng nói đây là một quốc gia.

Không lâu sau, hai người tới một quán rượu. Tầng ba chiếm diện tích mấy chục mẫu*, hơn nữa lại nằm ở khu vực phồn hoa nhất, nhìn cũng biết giá cả xa xỉ đến cỡ nào.
*Mẫu: không biết 1mẫu ở đây được tính thế nào, 1 cái tầng lầu mà rộng chừng này, cũng có thể xây giống kiểu tứ hợp viện.-KìNgộ1810

“Đi đi.” Liễu Tinh Hằng mang hắn đi vào cửa sau, rất quen thuộc, giống như đã đến đây nhiều lần rồi vậy.

“Đừng nói là người nhà ngươi là chủ nơi đây đấy?” Sắc mặt Cơ Trường Không cổ quái hỏi.

“Không sai. Nơi đây là sản nghiệp của ta. Ta không thích tu hành nhưng buôn bán lại ưa thích không rời.” Liễu Tinh Hằng tự hào nói. Đối với việc bản thân là một người buôn bán có thành tựu cao như vậy, Liễu Tinh Hằng rất là hài lòng.

“Không ngờ ta rõ ràng lại cứu được một đại tài chủ.” Cơ Trường Không trêu ghẹo nói.

“Ha ha.” Liễu Tinh Hằng nhếch miệng cười cười.

“Tiểu nhân bái kiến Tam công tử.” Đang lúc hai người đùa giỡn thì một người có dáng thấp bé nhưng tròn trịa như ống trúc, có vẻ rất mập mạp, đi từ bên trong ra nghênh đón.

“Miễn lễ, sinh ý vừa qua như thế nào?” Liễu Tinh Hằng phất phất tay nói.

“Khởi bẩm công tử, sinh ý không tồi. Gần đây vì Yêu tộc lại đang rục rịch nên sinh ý so với tháng trước đã tăng hơn ba thành.” Mập mạp nói, hiển nhiên đã sớm có chuẩn bị, rất kỹ càng.

“Vậy là tốt rồi. Vị này chính là huynh đệ của ta, cũng là ân nhân cứu mạng ta. Ngươi lập tức an bài chỗ ở và chi ra một vạn linh thạch rồi đưa qua cho Cơ huynh, hảo hảo hầu hạ, không được lãnh đạm.” Liễu Tinh Hằng xoay người lại kéo Cơ Trường Không, nói.

“Vâng. Xin ngài yên tâm. Cơ thiếu gia ở chỗ này sẽ không bị uỷ khuất!” Mập mạp xoay người lại, liên tục nói.

“Cơ huynh. Y họ Chu. Ngươi cứ gọi y là Chu chưởng quỷ là được, có vấn đề gì thì tìm hắn, ta phải về báo một tiếng. Sau đó, ta sẽ quay lại đưa Cơ huynh ra ngoài hảo hảo dạo chơi.” Liễu Tinh Hằng kéo Cơ Trường Không cười nói.

“Tốt.” Cơ Trường Không gật gật đầu.

Không hổ là thương nhân, tiếp đãi người khác cực kỳ thoả đáng. Các vấn đề không cần hắn lo, mọi thứ đều được an bài cực kỳ thoả đáng. Thậm chí ngay việc trên người hắn không có tiền cũng được chú ý, lập tức cho người đưa lên hơn vạn linh thạch.

Thủ bút như vậy, tâm tư như vậy, khó trách lại có thể tự cho rằng với tu vi như vậy thì cũng trở thành thương nhân thành công!