Chương 1250: Đạo

Tinh Thần Châu

Đăng vào: 11 tháng trước

.

Dược Thiên Sầu cao giọng:‘ Nhưng ngươi là đại thần Hậu Nghệ, không thể nói rồi bỏ đó được!”

Hậu Nghệ kiên quyết lắc đầu nói:“Bất kỳ chuyện gì, một khi đã có ý chỉ của Đạo thì ta đều không thể thay đổi, cũng vô lực thay đổi.” Nói xong không hề nhìn hắn nữa mà tập trung lại vào m Dương kính.

“Lại là Đạo, người này rốt cuộc là thần thánh phương nào.” Dược Thiên Sầu ra vẻ oán hận.

Ma thần đã tỉnh lại từ trầm tư, khẽ nhíu mày. Y mặc dù không thấy chuyện xảy ra trong Ngọc Thần cung nhưng thấy được cảnh Tất Trường Xuân đẩy hai thần khí trở về, còn thấy được cả chuyện Tất Trường Xuân không nhân cơ hội đánh lén, ánh mắt lạnh lẽo nhìn về Tất Trường Xuân lúc này hiện lên một tia khác thường.

Đột nhiên thủ chưởng của y vẫy lên, khí cầu màu đen kia lại hóa thành tấm áo ngắn màu đen rồi trở về trên người, khẽ ôm quyền nói:“Đa tạ chỉ giáo!” nhưng nhưng ngay sau đó lại quát lớn:“Đấu lại!”

Hai thân ảnh lại cấp tốc va vào nhau trong tinh không, đánh đến khó phân.

“Hậu Nghệ, ngươi cảm thấy hai người bọn họ ai mạnh ai yếu?” Phượng Hoàng Cổ thần đứng ở bên cạnh hỏi.

Đại thần Hậu Nghệ không đáp, vẫn đứng vững ở đó, trong mắt bộc phát ra một luồng sáng mờ ảo, nhìn hai thân ảnh đang triền đấu.

Bỗng nhiên truyền đến tiếng gầm của Ma thần:“Ma thần quyền!”

Cả tinh không run rẩy như muốn đổ sụp, ngay cả bên Ngọc Thần cung cũng cảm nhận được dư chấn dữ dội.

Một quyền ảnh khổng lồ xuất hiện, trực tiếp đánh ra một khe nứt không gian kinh khủng, uy lực cực kỳ dọa người, vô số tinh cầu nổ tung rồi biến mất.

Sau khi quyền ảnh khổng lồ ngưng tụ biến mất, Ma thần giương quyền cúi đầu nhắm mắt mà đứng, phảng phất một quyền vừa rồi đã dùng hết khí lực.

Y lẳng lặng trôi lơ lửng trong tinh không, toàn thân nổi lên từng khối cơ nhục rắn chắc, ngay cả tấm áo bất ly thân kia cũng không thấy bóng dáng, mơ hồ có thể thấy từng mảnh áo bào màu xanh bập bềnh trong không trung.

Tất Trường Xuân biến mất, ngay cả trong m Dương kính cũng không nhìn thấy, qua một hồi lâu cũng không thấy xuất hiện trở lại.

Chuyện gì xảy ra? Chẳng lẽ……

Mọi người trong Ngọc Thần cung nghĩ tới hậu quả đáng sợ kia, chẳng lẽ chiến thần Duệ vẫn lạc dưới Ma thần quyền của Ma thần. Nếu không nhìn vào trong m Dương kính có thể thấy được vạn vật cũng không thấy bóng dáng.

“Làm sao có thể!” Dược Thiên Sầu tái nhợt, trợn tròn mắt, thậm chí đặt mông ngồi trên mặt đất, Vũ Lập Tuyết cũng sợ ngây người.

Sắc mặt của bốn người Quang Minh Cổ thần cũng đều khó coi, nhưng thấy Hậu Nghệ vẫn đứng vững vàng như ngọn núi thì cũng không sợ Ma thần đòi nợ cũ.

Bàn Long Cổ thần ra vẻ khó tin nhìn đại thần Hậu Nghệ hỏi:“Hậu Nghệ, chẳng lẽ Duệ lại vẫn lạc lần nữa?”

Hậu Nghệ thu liễm thần quang trong mắt, nhìn về phía Ma thần lộ vẻ lạnh lẽo, vẫn tiếp tục im lặng.

Ngọc Thần cung sau khi chấn động cũng dần yên tĩnh lại.

Ma thần chậm rãi ngẩng đầu lên, thu quyền, đưa tay nhặt lấy mấy mảnh y phục bị xé rách đang trôi bên cạnh, ném vào trong vũ trụ mênh mông, nhìn vào trong sâu thẳm, thuận tay khai mở một khe nứt không gian rồi sải bước tiến vào.

Trong nháy mắt, tại Ngọc Thần cung cũng tách ra một khe nứt không gian, Ma thần long hành hổ bộ bước thẳng ra từ đó, khe nứt không gian sau y cũng vừa biến mất.

Y trôi lơ lửng ở không trung, lạnh lùng nhìn mọi người, thấy được Hậu Nghệ thì trong mắt lóe lên một tia màu đỏ yêu dị, nhìn gần hỏi:“Ngươi là ai?”

“Ta là Hậu Nghệ.” Đại thần Hậu Nghệ bình thản trả lời.

“Đệ nhất cao thủ thời viễn cổ, đại thần Hậu Nghệ? Ngươi còn sống?”, Ma thần hơi động dung.

Thiên thần Hậu Nghệ vẫn bình thản, khẽ gật đầu nói:“Là ta.”

Ma thần cũng không nói thêm, nhìn sang Bàn Long cùng Phượng Hoàng, trầm giọng nói:“Bàn Long, Phượng Hoàng, ta thắng, để cho Đạo đi ra ngoài, thực hiện lời hứa của hắn.”

“Khốn kiếp! Lão tử liều mạng với ngươi!”

Dược Thiên Sầu đột nhiên điên cuồng gầm thét, hai mắt đỏ bừng từ trên mặt đất nhảy lên, tam muội chân hỏa trên người dấy lên nồng đậm, vung tay lên xuất ra một trăm tôn huyền binh.

Trong mắt của hắn văng nước mắt, đầu tàu gương mẫu, suất lĩnh trăm pho tượng huyền binh không muốn sống đối với Ma thần xung phong liều chết đi.

Vũ Lập Tuyết gần như tuyệt vọng rơi lệ bi thiết kêu lên một tiếng “Dược Thiên Sầu.”, sau đó cũng phóng lên, muốn cùng Dược Thiên Sầu đồng sanh cộng tử.

Phượng Hoàng Cổ thần nhìn sững vào nàng, bây giờ rốt cuộc hiểu rõ Dược Thiên Sầu tại sao có thể có lá gan lớn như vậy dám chạy tới cứu Vũ Lập Tuyết, mà Vũ Lập Tuyết thì tại sao sẽ bỏ qua cơ hội thành thần để cùng đi Dược Thiên Sầu.

Không vì cái gì khác, chỉ vì chư thần từ lâu đã không còn tình cảm, trong mắt một số người, thần chẳng tính là gì.

Mọi người trong toàn trường bất giác động dung, thở dài trong lòng. Mặc dù hai người này chí tình nhưng với một chút khả năng đó sao có thể là đối thủ của Ma thần, rõ ràng là đi chịu chết.

Ngũ trảo của Ma thần vừa vung lên thì cánh tay của đại thần Hậu Nghệ cũng vẽ thành một vòng tròn tạo thành hai luồng tinh vân trong nháy mắt bao lấy Dược Thiên Sầu cùng Vũ Lập Tuyết.

“Cạch!” Một trảo của Ma thần uy lực vô cùng, trăm tôn huyền binh đều nổ tung thành khói bụi.

Có hai luồng tinh vân bảo vệ, Dược Thiên Sầu cùng Vũ Lập Tuyết không hề hấn gì, trở về bên cạnh đại thần Hậu Nghệ. Đại thần Hậu Nghệ hướng phía sau khẽ giơ tay lên, Bàn Long cùng Phượng Hoàng đồng thời đưa tay tóm chặt lấy Dược Thiên Sầu cùng Vũ Lập Tuyết.

Vũ Lập Tuyết khóc lóc vô lực, Dược Thiên Sầu liều mạng dãy giụa, chỉ vào Ma thần gầm thét,“Khốn kiếp! Đừng chạy, lão tử muốn cùng ngươi quyết chiến, quyết chiến! Đừng chạy!”

Nước mắt hai người đều chảy đầm đìa nhưng cũng không sao tránh thoát bàn tay của Bàn Long cùng Phượng Hoàng.

“Ngươi không có ý tứ giết bọn họ.”, đại thần Hậu Nghệ nhìn Ma thần nhàn nhạt nói, hắn vừa ra tay thì đã kéo được Dược Thiên Sầu cùng Vũ Lập Tuyết tránh khỏi công kích của Ma thần.

“Sư phụ của bọn họ là một đối thủ đáng giá tôn kính, nhìn vào mặt mũi sư phụ bọn họ, ta sẽ không giết bọn họ.” Ma thần hừ lạnh một tiếng, lại quát lớn với Bàn Long cùng Phượng Hoàng:“Để cho Đạo đi ra ngoài, thực hiện lời hứa của hắn.”

Thanh âm chưa dứt thì trong tinh không vang lên một tiếng thở dài không dứt, phảng phất vang tới mỗi góc của vũ trụ. Một khí tức không ai có thể kháng cự trong nháy mắt vọt tới, chấn động tinh thần mọi người, ngay cả Dược Thiên Sầu cùng Vũ Lập Tuyết bi thương quá độ cũng ngưng khóc.

“Đạo!”, trên mặt Ma thần lộ ra thần sắc khiếp sợ, nhanh chóng nhìn ra bốn phía.

Bàn Long Cổ thần, Phượng Hoàng Cổ thần, đều chắp tay thành kính nhưng đang chờ một người nào đó giá lâm.

Vô số vì sao trong tinh không bỗng nhiên sáng lên lấp lánh đủ màu. Khí tượng mênh mông vạn cổ hiếm thấy nhưng lúc này đề phóng ra muôn hồng nghìn tía, cực kỳ tráng lệ.

Vô số quang thải bắn tới tập trung Ngọc Thần cung, đem trọn Ngọc Thần cung nhuộm sáng, làm cho người ta như rơi vào một thế giới ảo mộng, tâm hồn bay bổng.

Hào quang vạn trượng đột nhiên tụ lại trên đài cao, dung hội thành một đoàn ngũ thải sáng mờ, mơ hồ là một hình người.

Dược Thiên Sầu cùng Vũ Lập Tuyết cũng quên bi thương, ngẩng đầu nhìn vào quầng sáng hình người kia.

“Đạo!” Ma thần đưa tay chỉ vào quầng sáng, lớn tiếng quát:“ Đừng có giả thần giả quỷ, trận đánh cuộc giữa ta và ngươi đã kết thúc, ta thắng, mau thực hiện hứa hẹn của ngơi, làm sống lại ‘Minh”

“Lớn mật!” Đại thần Hậu Nghệ gầm lên một tiếng, chỉ hướng Ma thần lạnh lùng nói:“Nơi này không phải để cho ngươi càn rỡ.”

“Đại thần Hậu Nghệ, ngươi cho rằng ta sợ ngươi?” Ma thần trợn mắt nhìn lại.

Đại thần Hậu Nghệ thuấn di biến mất, xuất hiện ở trước mặt Ma thần. Ầm, hai người đối nhau một quyền. Đại thần Hậu Nghệ tại chỗ bất động, Ma thần bị chấn bay ra, máu tươi từ miệng phun ra thành dòng.

Ma thần hiển nhiên còn không phải là thiên thần Hậu Nghệ đối thủ, song Ma thần cắn răng một cái, vừa hung hãn không sợ chết vọt trở lại.

“Dừng tay!”, thanh âm tang thương cổ lão vang lên, quầng sáng trên Phượng Hoàng đài xuất ra một điểm, lập tức có một vòng sáng quấn quanh Ma thần khiến y không thể tránh thoát, mạnh mẽ trấn trụ y tại chỗ.

Hậu Nghệ đối mặt cung kính với Đạo rồi lui về. Ma thần ngửa mặt lên trời điên cuồng gầm thét, tóc dài tung bay, trong tiếng gầm không dấu được bi thương.

Bởi vì lúc này y mới phát hiện, cái danh xưng thần giới đệ nhất cao thủ đúng là đáng chê cười, chỉ cần pháp lực từ một ngón tay của người ta đã khiến bản thân không thể phản kháng.

Bốn người Quang Minh Cổ thần kinh hãi nhìn nhau. Vô số năm qua, rốt cục lần đầu tiên thấy Đạo xuất thủ, lại không nghĩ rằng đáng sợ như thế, đáng sợ đến mức bọn họ không cách nào tưởng tượng, hoàn toàn bị chấn phục.

“Ngươi bi từ đâu, khổ từ đâu tới?” Quầng sáng hình người đó đặt câu hỏi:“Dạ, chẳng lẽ ngươi thật nghĩ là ngươi thắng? Chỉ là thủ thuật che mắt dấu diếm được người khác, dấu diếm được ta sao?”

Chỉ thấy hắn phất tay vẽ một cái, trong tinh không lập tức tách ra một khe nứt, bên trong đó sấm chớp tung hoành, một quang cầu màu đen đang trôi nổi, chính là quang cầu mà Ma Thần đã dùng để vây khốn Tất Trường Xuân lúc trước.

Quang cầu màu đen cấp tốc bắn ra, trôi lơ lửng trên Ngọc Thần cung, khe nứt không gian cũng từ từ khép lại.

Đạo chỉ vào quang cầu màu đen lơ lửng một cái, lập tức nó lại biến thành tấm áo ngắn màu đen rơi xuống dưới ngọc thạch đài. Tất Trường Xuân ngang nhiên hiện thân, ánh mắt lóe lên nhìn hết thảy trong Ngọc Thần cung.

“Sư phụ! Ngươi không có chết?” Dược Thiên Sầu ngạc nhiên nhìn Tất Trường Xuân rồi quay đầu lại nhìn Ma thần đang bị bóp chặt, mơ hồ đoán được chút gì.

“Một thân tu vi cường thịnh cũng giết không được đối phương, một ngự pháp mặc dù huyền diệu nhưng cũng không cách nào đưa đối phương vào chỗ chết. Dưới lúc thắng bại khó phân, vì ép ta hiện thân lại liên thủ diễn trò, thuần ma chi thổ mặc dù không thuộc ngũ hành nhưng thế nào dấu giếm được ta.” Quầng sáng hình người hỏi ngược lại:“Dạ, ngươi bây giờ còn có thể nói ngươi thắng không?”

Mọi người bừng tỉnh đại ngộ, cuộc đấu giữa hai người đột nhiên phân ra thắng bại, thực ra là kết phường diễn xuất diễn, mục đích đúng là vì ép Đạo hiện thân, đáng tiếc đã lừa gạt mọi người, nhưng không lừa nổi kẻ chân chính cần lừa.