Chương 13: Mạch Khê, đừng sợ

Tình Kiếp Tam Sinh (Tam Sinh, Vong Xuyên Bất Tử)

Đăng vào: 2 năm trước

.

Hôm sau mới ngủ dậy, chủ quản Lưu đã đến tìm tôi, kéo tôi đến trước một đống vò rượu không, bộ dạng như muốn khóc mà không được.

Tôi thở dài, làm bộ dạng rất bất đắc dĩ: “Bạch tửu này thực sự không được người ta thích, chúng ta đổi sang bán hoàng tửu đi”.

Chủ quản Lưu thấy ngay cả bà chủ như tôi cũng không bận tâm, nên chẳng có gì mà nói nữa.

Tôi tức khí, vẫn chưa về nhà, ngồi trong quán rượu một ngày. Thấy không có ai đến tìm tôi, lửa giận càng dữ dội, tính khí ương bướng của hòn đá bốc lên, lại ở quán rượu một đêm nữa.

Ngày thứ ba, tôi đứng ở cửa quán rượu cả buổi sáng với bộ mặt âm u xám xịt, trông đáng sợ đến mức chẳng có ai dám vào quán uống rượu. Chủ quản Lưu phải khuyên can mãi, nửa kéo nửa lôi tôi vào trong quán. Tôi tìm một góc, ra sức uống rượu, trong lòng lúc thì giận dữ, lúc thì buồn rầu, uống một chút rượu thì lại bắt đầu nghĩ linh tinh hay là Mạch Khê xảy ra chuyện gì, trong lòng lại đâm ra lo lắng. Vì nỗi lo lắng này mà tôi chẳng ngồi yên được nữa, đứng dậy đang định đi về thì một bóng người nhỏ bé ào vào lòng tôi, ôm chặt cứng lấy eo tôi.

Tôi cúi đầu nhìn, đây không phải là Mạch Khê sao! Chàng ôm chặt tôi, mặt dán chặt vào bụng tôi, thở gấp gáp, rất lâu sau vẫn chưa bình tĩnh lại được.

“Mạch Khê”. Chàng không để ý tôi, tôi đành phải gọi liền mấy tiếng, chàng mới gật gật đầu, tỏ ý đã nghe thấy. “Sao vậy?”.

Lúc này chàng mới ngẩng đầu lên, hai mắt đỏ hoe, chàng làm động tác tay nói với tôi rằng, chàng tưởng là tôi đi rồi, không cần chàng nữa.

Tôi chau mày, không kìm nén được, tố cáo: “Rõ ràng là Mạch Khê không cần tôi nữa!”.

Bị tôi nói như vậy, mắt chàng lại đỏ lên, như thể sắp khóc đến nơi, hoang mang ra dấu với tôi, đại ý là hôm qua Bạch Cửu dẫn chàng đi ra ngoài thành luyện võ, chàng cũng không về nhà một ngày, sáng hôm nay trở về mới phát hiện ra là tôi không ở nhà, nên vội vàng chạy đến đây tìm. Chàng bảo tôi đừng trách chàng, đừng giận chàng nữa. Sau đó chàng nghĩ một hồi rồi viết vào lòng bàn tay tôi: “Tam Sinh không thích sư phụ, Mạch Khê không học nữa”.

Nhìn bộ dạng của chàng như vậy, nỗi tức giận của tôi dù có lớn hơn thế đi chăng nữa thì cũng tan biến.

Tôi thở dài một tiếng, ngồi xuống, xoa đầu chàng, nói: “Sao lại thích Bạch Cửu như vậy? Ông ta xinh đẹp hơn Tam Sinh sao?”.

Chàng kiên định lắc đầu, tôi cười cực kỳ vui sướng: “Vậy chúng ta tìm một sư phụ khác có được không?”.

Chàng trầm lặng một hồi, viết vào lòng bàn tay tôi: “Mạch Khê muốn luyện võ”.

Tôi nhướn mày ngạc nhiên. Không ngờ Mạch Khê lại có ý nghĩ này. Đang muốn hỏi chàng vì sao lại nghĩ thế thì thoáng nghe thấy một tiếng đàn ông thô lỗ ồn ào ở cửa tiệm: “Không có bạch tửu á? Ngươi mở quán rượu mà lại nói không có rượu sao? Ông nội mày hôm nay nhất định phải uống!”.

Chủ quản Lưu xin lỗi rối rít.

Tôi chau mày, nói với Mạch Khê: “Mạch Khê cứ ở đây. Chờ tôi xử lý xong rồi cùng về”.

Mạch Khê bất an muốn kéo tôi lại, tôi vỗ đầu chàng an ủi rồi đi ra. Thấy kẻ đó, tôi nhướn mày, tên Quan tam thiếu gia lộng hành khắp kinh thành hôm nay lại đến làm loạn, gây chuyện đúng ở quán rượu của tôi, thật là một việc kỳ lạ. Bố của Quan tam thiếu gia là đại quan nhất phẩm triều đình, chị gái lại vào cung làm hoàng phi, cả nhà được hoàng thượng vô cùng sủng ái, ngày thường ai nhìn thấy bọn họ đều phải nhường nhịn vài phần. Tên Quan tam thiếu gia này nổi tiếng xấu xa, ngày ngày chẳng lo chính sự, thích đến những nơi thanh sắc, háo sắc, mê tiền, ham uống rượu. Một kẻ công tử bột ăn chơi chính cống.

Một người tiếng đồn vang xa như vậy đột nhiên xuất hiện ở quán rượu nhỏ vô danh của tôi, quả thực làm cho tôi vô cùng kinh ngạc.

Chủ quản Lưu vẫn đang xin lỗi hắn, tôi đỡ lấy chủ quản Lưu rồi nói với hắn: “Quán rượu của tôi hôm nay không có bạch tửu, nếu công tử không thể không uống, ở góc phố lớn trước mặt kia có đến mấy quán rượu lớn”.

Quan tam thiếu gia trông thấy tôi, híp mắt nhìn một lượt từ trên xuống dưới, ánh nhìn thô tục đến mức tôi chỉ muốn khoét mắt hắn ra. Hắn xoa xoa cằm, cười nói: “Vừa rồi đi trên đường, nghe nói bà chủ của tiệm rượu này là một quả phụ, có một cậu con trai, nhưng không già tý nào, lại còn vô cùng xinh đẹp, thiếu gia ta vốn dĩ không tin… Hóa ra tiếng đồn quả không sai, thực sự là một mỹ nhân”.

Tôi lạnh lùng đáp: “Có thể xem như đúng một nửa”.

Hắn thấy tôi không tức tối cũng chẳng nổi giận, quên mất làm thế nào để tiếp lời, khi định thần lại, nụ cười trên mặt hắn càng trở nên dâm đãng, vừa đi về phía tôi, vừa vung tay tóm lấy tôi: “Ha ha! Bọn họ còn quên chưa nói, tiểu nương tử nhà này còn là một tiểu dâm phụ cô đơn! Hôm nay hãy để cho ta chăm sóc nàng nhé?”.

Tôi nhìn hắn, trong lòng đang suy xét xem nên cắt lưỡi hắn hay là móc mắt hắn, hay là thiến luôn hắn, đem “của quý” của hắn treo trên thành lầu, vừa cống hiến cho phụ nữ trong thiên hạ, lại có tác dụng giết gà dọa khỉ.

Đột nhiên, một bóng hình nhỏ bé lao đến, đẩy mạnh hắn xuống đất.

Tôi còn đang sững người, một hũ rượu đập lên người tên Quan tam thiếu gia, làm cho toàn thân hắn dính đầy hoàng tửu.

Quán rượu tĩnh lặng trong chốc lát.

Mạch Khê dường như vẫn chưa hết tức giận, đi đến phía sau quầy hàng, tìm một tờ giấy viết lên một chữ lớn “Cút”, rồi vứt lên trên người hắn.

Trừ lần trước ở âm phủ chàng ném quả cầu lửa về phía tôi, tôi chưa từng nhìn thấy lúc nào chàng nổi cơn thịnh nộ như vậy. Có lẽ chàng cũng đã từng nổi cơn giận dữ dội như vậy, nhưng mà bởi vì lúc đó chàng là người trưởng thành, tâm tư chín chắn, biết nhẫn nại, còn bây giờ chàng chỉ là một đứa trẻ, tức giận thì cứ thế bộc phát ra.

Tôi liếc thấy những người xem hiếu kỳ xung quanh tản đi nhanh chóng, chủ quản Lưu có bộ dạng họa lớn đến nơi rồi, những người làm trong tiệm cũng mặt mày nhợt nhạt, tôi nghĩ mọi người đều đã biết thủ đoạn báo thù của tên bá vương này rồi.

Nhưng mà bọn họ sợ, còn tôi thì không sợ.

Tôi muốn khen Mạch Khê đôi câu, Mạch Khê lại kéo tôi xuống, ôm chầm lấy tôi, vỗ vỗ lên vai tôi an ủi để cho tôi đỡ sợ, như muốn nói: “Không sao đâu, Tam Sinh, không sao đâu, Mạch Khê sẽ bảo vệ Tam Sinh”.

Vừa dở khóc dở cười tôi vừa thấy xúc động. Đang ôm lấy chàng kích động run lên từng hồi, tôi đột nhiên nhìn thấy tên Quan tam thiếu gia bị chàng xô ngã bò dậy, trong tay cầm mảnh vỡ của vò rượu định đập lên đầu Mạch Khê.

Phút chốc, trong đầu tôi trống rỗng, chỉ nghĩ cho dù thế nào thì bất kỳ ai cũng không được làm hại Mạch Khê nên tức khắc ấn đầu của Mạch Khê vào lòng, còn mình thì nhướn ra phía trước. Chỉ cảm thấy một cơn đau nhói sắc nhọn trên đỉnh đầu. Cho dù là linh hồn của đá thì bị một cú đánh mạnh thế này cũng có thể khiến tôi mặt mũi tối sầm, trời xoay đất chuyển một hồi.

Mạch Khê ở trong lòng tôi sợ cứng người, đưa tay ra e dè chạm vào dòng máu ấm nóng mà quện dính đang chảy trên trán tôi, trong mắt chàng choán đầy nỗi hoảng sợ kinh hoàng.

Tôi nói: “Mạch Khê, đừng sợ”.

Mặt chàng trắng bệch.

Quan tam thiếu gia gào thét kêu đau đầu, nói phải giết tôi và Mạch Khê, cắt đầu của chúng tôi để bồi thường cho hắn.

Lửa giận trong lòng tôi càng cháy rực, ý nghĩ muốn giết hắn nổi lên.

Hơn nghìn năm nay, tôi chưa từng bị đối xử như vậy, cái tay Quan tam thiếu gia này rõ ràng là người đầu tiên làm vậy. Bây giờ tôi chỉ muốn đem cái “thằng nhỏ” của hắn cắt phéng đi, xào lên, cho hắn ăn luôn, xem xem hắn còn có thể mọc thêm cái nữa không. Bồi thường với chả bồi thường!

Diêm Vương không cho phép tôi giết người ở nhân gian, nhưng mà các chiêu làm cho người ta sống không bằng chết thì nhiều lắm.

Sự tức giận ngưng kết lại trong mắt tôi, tôi dồn âm khí lên đầu ngón tay, nếu như hắn tiến lên trước thêm một bước, tôi sẽ cắt luôn của quý của hắn.

Nói ra thì chậm nhưng lúc đó lại diễn ra rất nhanh, một bóng người túm mạnh cánh tay của Quan tam thiếu gia, lôi một cái khiến hắn loạng choạng, ngã vật ra đất. Người kia dường như còn chưa hả giận, tiến lên trước đá mạnh hắn một cái, mắng rằng: “Giữa thanh thiên bạch nhật, lại dám hoành hành ngang ngược như vậy!”.

Tôi nghe tiếng nói này rất quen thuộc, lau vết máu đi để nhìn rõ người đó. Là Bạch Cửu.

Tôi bĩu môi, quay đầu lại nhìn Mạch Khê, thấy chàng vui mừng khôn xiết. Nỗi ghen tuông trong lòng tôi càng nổi lên, ôm lấy đầu, giả bộ yếu ớt ngã lên người Mạch Khê, nói thì thào: “Mạch Khê, Tam Sinh đau quá…”.

Mạch Khê hoang mang, ôm chặt lấy tôi, mắt rưng rưng đỏ, mà vẫn không dám khóc.

Tôi dựa vào người Mạch Khê, thách thức nhìn Bạch Cửu. Mà lúc này thì ông ta làm gì có bụng dạ tranh hơn thua với tôi.

Tên Quan tam thiếu gia đó thực sự là đồ phế phẩm vô dụng, bị Bạch Cửu đá cho một nhát đã bất tỉnh luôn! Đấu khẩu với tên bá vương này là một chuyện, trẻ con ra tay với hắn là một chuyện, đánh nhau với hắn là một chuyện nhưng đánh hắn bất tỉnh lại là chuyện khác.

Ánh mắt Bạch Cửu nhìn ra xa, quét một đường sắc bén, nói với chủ quản Lưu: “Hôm nay đừng bán hàng nữa!” rồi đi về phía tôi hỏi: “Có thể đi được không?”.

Tôi thầm nghĩ tên Quan tam thiếu gia hôm nay bị đánh đến mức này, bố hắn thể nào cũng không chịu buông tha. Đắc tội với quan lớn triều đình, đối với Mạch Khê kiếp này không phải là một việc tốt. Bây giờ chỉ có một cách là nhanh chóng chạy trốn, trước khi quan binh tìm đến, trốn khỏi kinh thành, thay đổi thân phận rồi hãy tính.

Tôi không giả vờ yếu ớt nữa, lau vết máu trên đầu: “Vết thương bên ngoài thôi, không sao cả”.

Bạch Cửu nhướn nhướn mày, không nói gì.

Sau khi trở về nhà, tôi vốn dĩ muốn thu dọn đồ đạc chạy trốn rồi làm gì thì làm, nhưng Mạch Khê lại kiên quyết phải giúp tôi băng bó vết thương trước, sống chết cũng không chịu đi.

Kiếp này tôi chưa từng sử dụng pháp thuật trước mặt Mạch Khê, lúc này tất nhiên là không dám để lộ, chỉ có thể ngoan ngoãn để đôi tay run rẩy của Mạch Khê chầm chậm băng bó vết thương cho mình.

Tôi nghĩ, tam thiếu gia nhà họ Quan có lợi hại đến thế nào thì cũng chỉ là con cháu thế gia, quan binh có giỏi thì cũng ngày mai mới tìm đến.

Nhưng không ngờ rằng, đêm đó quan binh đã tìm đến rồi. Tôi nghe thấy tiếng bước chân nặng nề của họ, trong lòng biết đây chắc chắn không phải quan binh bình thường. Để bắt một phụ nữ và đứa trẻ đã đánh Quan tam thiếu gia, làm thế này thực sự là hơi quá một chút, tôi quay đầu nhìn Bạch Cửu trong sân, ông ta quay lưng về phía tôi, dáng vẻ hiện rõ sự cô đơn.

Khi nghe thấy tiếng hét lớn ngoài sân truyền lại: “Phản tướng Bạch Tề! Đừng có chống đối vô ích nữa!”. Ta không hề kinh ngạc, lúc cứu ông ta, tôi đã biết người này không đơn giản chút nào.

Bạch Tề, đại tướng quân phản quốc, nghe nói ông ta bất mãn vì hoàng đế đương triều tin dùng tham quan, thực thi chính sách chuyên chế bạo tàn, trong lúc chiến đấu với Đông Man đã chủ động đầu hàng Đông Man, quay lại tấn công triều đình, muốn lật đổ triều đình, tự mình làm hoàng đế.

Chúng tôi lại đụng vào một nhân vật như vậy, chẳng trách kinh thành giới nghiêm nhiều ngày, càng chẳng trách quan binh tìm đến nhanh như vậy. Mạch Khê túm chặt lấy tay áo của tôi, run lên bần bật. Tôi xoa xoa đầu chàng, dịu dàng nói: “Đừng sợ! Có Tam Sinh ở đây”.

Chàng lại lắc đầu, viết vào lòng bàn tay tôi: “Mạch Khê bảo vệ Tam Sinh”. Đôi mắt chàng sáng rực lên trong đêm đen.

Bạch Cửu mở cửa, ở bên ngoài các binh sĩ đều mặc áo giáp đen vũ trang toàn thân, lưỡi đao phản chiếu ánh lửa, chói đến mức làm tôi đau mắt, cùng với ánh lửa còn có một luồng khí đầy uy phong tạt vào mặt khiến toàn thân tôi bất giác run lên.

Tôi nhìn về phía xa, một cỗ kiệu màu vàng sáng đặt bên ngoài trùng trùng vòng vây của binh sĩ.

Tôi cực kỳ bất ngờ nhướn mày. Không ngờ bạo quân mà người ta vẫn nói lại có thể coi trọng Bạch Cửu như vậy, còn đích thân đến bắt phạm nhân. Tôi bất giác thầm thở dài, lần này chỉ sợ tôi có muốn giúp ông ta cũng không giúp được nữa rồi.

Linh vật trong âm phủ vốn có nỗi sợ bẩm sinh với loại long khí mà hoàng thượng mang trên người từ khi sinh ra, cho dù là hôn quân đi nữa, long khí trên người cũng đủ để cho những tiểu linh vật trong âm phủ bị áp chế đến mức không ngẩng đầu lên được. Tôi tuy không đến nỗi không ngẩng đầu lên được, nhưng sức mạnh trong người lại bị giảm đi đến tám, chín phần.

“Phản tướng Bạch Tề! Ngươi phản bội lại thánh thượng, đầu hàng địch quốc, tàn sát lê dân trăm họ của thiên triều ta! Bây giờ còn dám ám sát thánh thượng! Tội ác tày trời không thể dung tha…”.

Thái giám the thé kể ra những tội danh của ông ta, Bạch Tề hét một tiếng lạnh băng: “Lắm lời! Muốn bắt ta thì hãy đến đây”.

Mạch Khê vừa nghe thấy lời đó, cả người run lên, muốn xông ra, tôi yên lặng ngăn chàng lại, lắc đầu.

Tam Sinh vốn là một linh vật ích kỷ, biết phân định rõ ràng độ thân sơ của bạn bè, mối quan hệ với Bạch Cửu không đáng để tôi hy sinh Mạch Khê hy sinh bản thân cứu ông ta. Đối với Mạch Khê kiếp này, đắc tội với hoàng thượng tuyệt đối không phải là việc tốt.

Thái giám hắng một tiếng lạnh lùng: “Người đâu! Còn chưa bắt kẻ địch đi!”. Có binh sĩ lập tức xông lên phía trước.

Sắc mặt Bạch Cửu nghiêm lại, cười nhạt, trực tiếp vặn gãy cánh tay của kẻ vừa xông lên, cướp lấy giáo của hắn, chuyển tay đâm xuyên qua ngực của kẻ đến sau, cười đáp: “Các ngươi muốn bắt ta, e rằng còn kém lắm”.

Tôi nghĩ, đại tướng quân kiêu dũng thiện chiến, võ công cái thế, có lẽ không phải là hư truyền.

Thái giám bất giác mặt biến sắc, nhìn chiếc kiệu màu vàng sáng. Chỉ nghe thấy phía đó truyền lại hai tiếng vỗ tay nhè nhẹ.

Tôi chau mày, cảm thấy sát khí trong sân trở nên nặng nề hơn, ngẩng đầu nhìn lên, không biết từ lúc nào, trên tường bao toàn là các xạ thủ đang giương cung. Nếu như bình thường, khi bọn họ còn chưa trèo lên đầu tường là tôi đã có thể đánh cho bọn họ rơi xuống rồi, nhưng hôm nay sự xuất hiện của hoàng đế đã cản trở nghiêm trọng cảm quan của tôi.

Tôi ôm Mạch Khê vào lòng, âm khí ngầm tích tụ lại trong lòng bàn tay.

Bạch Cửu đanh mặt lại, ánh mắt quét một lượt lên các binh sĩ đang bao vây chiếc sân nhỏ, cao giọng nói với chiếc kiệu phía xa: “Việc không liên quan đến họ, ta đi cùng ngươi, hãy tha cho họ”.

Viên thái giám đến bên chiếc kiệu, sau một hồi yên lặng lắng nghe liền vung tay lên, cung tên bốn bên lập tức thu lại.

Bạch Cửu ném cái mâu sắc trong tay xuống, lập tức có binh sĩ mang xích sắt lên khóa chặt ông ta lại. Tôi nhìn theo bóng ông ta, chỉ có thể cảm thán, Bạch Cửu ơi Bạch Cửu, là đại tướng quân mà ông ngu vậy, lòng người hiểm ác, sao ông lại cả tin người ta như vậy!

Cho dù đó có là hoàng đế.

Không đợi Bạch Cửu đi bao xa, thái giám cao giọng hét một tiếng: “Giết!”

Bạch Cửu bị năm, sáu tên binh sĩ áp giải, quay phắt đầu lại, hét lớn: “Bạo chúa…”. Tiếng của ông ta còn chưa dứt, các tay xạ thủ đã nghe lệnh phóng tên. Vô số mũi tên xé rách màn đêm lao tới, tôi ôm lấy Mạch Khê đứng giữa gian nhà, bên cạnh không có một nơi nào có thể ẩn trốn.

Chết, hay là hiển lộ linh lực của bản thân.

Tôi cười, còn phải chọn sao? Mạch Khê ở đây, chàng vẫn còn chưa lịch kiếp, tôi dứt khoát sẽ không để chàng xảy ra chút sơ suất nào.

Đã sớm thu âm khí trong lòng bàn tay xuống đan điền, tôi nhắm mắt tập trung, thét lên một tiếng, âm khí khắp người bộc phát, tất cả mũi tên đều bị đẩy bật trở lại.

Trong phút chốc bên tai tôi không ngớt vang lên tiếng kêu thảm thiết, các binh sĩ bị tên bắn ngược lại bị thương không ít, bọn họ lần lượt rớt xuống tường, cho dù không bị thương, thì cũng sợ đến cứng người, ngây ra nhìn tôi.

Mọi thứ như chết lặng.

Ánh mắt của tất cả mọi người đều ngưng lại trên người tôi, tôi ngại ngùng than rằng: “Nhan sắc khuynh thành, quả thật là lỗi lầm của tôi”.

“Yêu nữ!”. Không biết là ai đã bất ngờ hét lên một tiếng, người ngựa trong phút chốc náo loạn cả lên.

Tôi nắm lấy bàn tay nhỏ bé hơi lạnh của Mạch Khê, cong môi cười với khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch của chàng, gọi chàng như thường lệ vẫn gọi về nhà ăn cơm: “Mạch Khê đừng sợ, có Tam Sinh đây”.

Chàng sững người nhìn tôi, tôi bất giác cảm thấy nhói lòng, nghĩ đến hai kiếp trước kết thúc thê lương, không kiềm được nói: ”Đừng có nghe bọn họ nói càn, Tam Sinh không phải là yêu quái”.

Mà bây giờ thì làm gì có thời gian để tôi trì hoãn. Tôi dùng chút sức lực ít ỏi còn lại trong đan điền, nhún người nhảy đến bên cạnh Bạch Cửu, nhân lúc đám người còn chưa kịp phản ứng, liền đánh một nhát khiến mấy tên binh sĩ to lớn đang giữ Bạch Cửu bất tỉnh, cầm cánh tay của Bạch Cửu, rồi lại phi thân nhảy về bên Mạch Khê.

Không nhìn ánh mắt kinh ngạc của họ, ngón tay tôi động đậy, dây xích ở cổ tay Bạch Cửu liền đứt rời, tôi đẩy Bạch Cửu nói: “Đem Mạch Khê đi, tôi chặn hậu”.

Tôi nghĩ, Bạch Cửu có giỏi đến mấy thì cũng là người phàm, ở đây có nhiều binh sĩ như vậy, còn có cung thủ, nếu như để ông ta chặn hậu thì không an toàn, mà cũng không phải đạo.

Cho dù chỉ còn lại hai tầng linh lực, tôi cũng vẫn tràn đầy tự tin, dù sao thì ở đây cũng đều là người trần, chẳng qua chỉ làm tôi sướt da thôi. Tôi giục Bạch Cửu bế Mạch Khê đi, hai người họ còn ở đây thì tôi không thi triển được.

Bạch Cửu lúc nãy thấy tôi hét một tiếng mà có uy lực lớn như vậy, lập tức không hỏi tôi gì nữa, chỉ nói hai tiếng: “Bảo trọng” rồi ôm lấy eo Mạch Khê định tháo chạy.

Mạch Khê lại vùng vẫy trong lòng ông ta, một tay túm lấy tay áo tôi thế nào cũng không chịu buông ra, tỏ ý muốn cùng chết một chỗ với tôi. Tôi xoa xoa mái tóc mềm mại của Mạch Khê, nói: “Mạch Khê đừng sợ, Tam Sinh rất lợi hại, hai người đi trước, tôi sẽ nhanh chóng đuổi kịp”.

Chàng vẫn bướng bỉnh không buông tay, mắt đầy sự kinh hoàng và sợ hãi.

Các binh sĩ đã rục rịch hành động, tôi không có cách nào khác, dằn lòng xuống, tách từng ngón từng ngón tay của chàng đang túm chặt lấy tay áo tôi.

Trong mắt chàng đầy vẻ không thể tin nổi tôi sẽ làm như thế.

Tôi không đang tâm nhìn. Rũ tay của chàng ra rồi quay người lại tiến về phía trước hai bước, lạnh lùng nói: “Đi!”.

Mạch Khê không thể nói, rốt cuộc thì chàng đi như thế nào, tôi không biết. Chỉ là trên mu bàn tay tôi nước mắt của chàng nóng bỏng như thiêu đốt lòng người. Không sao, tôi nghĩ, đây không phải là tử biệt sinh ly. Tôi và Mạch Khê nhất định sẽ nhanh chóng gặp lại.

Các binh sĩ nhìn Bạch Cửu chạy trốn, nhất thời có chút hoảng loạn, có vài tên to gan xông lên phía trước, muốn nhảy qua tôi trực tiếp đuổi theo Bạch Cửu.

Tôi cười cười: “Dừng bước”.

Đây là một lời khuyên dịu dàng, vừa nói tôi vừa ngưng tụ âm khí ở đầu ngón tay, cánh tay vung lên, một vệt dài mà mảnh, hẹp mà sâu cắt đôi mảnh sân nhỏ, làm cho những mảnh sân khác của các nhà liền kề đó cũng đều bị cắt thành hai mảnh.

Ở bên kia là các binh sĩ, bên này là tôi.

Tôi cười, trong tiếng cười mang theo âm khí tích tụ ngàn năm ở Vong Xuyên: “Kẻ nào vượt qua ranh giới thì sẽ bị cắt phăng cậu nhỏ đó”.