CHƯƠNG 33: TA ĐỐT CẢ NHÀ NGƯƠI!!!

Tiểu Thư Phế Vật Thật Yêu Nghiệt

Đăng vào: 2 năm trước

.

Mọi người dần dần thấy rõ hình dáng của nó, bột khiếm thảo, cổ yến, gáy xà, lưng rùa, đuôi cá, bộ lông màu xanh bao phủ cả người.

“Chẳng lẽ là phượng hoàng?” Thật lâu sau, có người lắp bắp nói.

“Từ khi nào thì Huyền Nguyệt đại lục có phượng hoàng?”

“Chủ nhân, sao nó giống Tiểu Hỏa quá vậy?” Tiểu Ngân nói với Độc Cô Thiên Diệp.

“Đây là Lam hoàng.” Độc Cô Thiên Diệp nói.

Lam hoàng nhìn một vòng tất cả những người trên tường thành, giống như không tìm thấy người mà nó cần, nó đột nhiên tăng thêm uy áp.

“A!” Có người che ngực rồi ngã xuống.

“Xì.” Thành chủ phun ra một ngụm huyết. Hắn cố hết sức nói với Lam hoàng:
“Không biết đại nhân tới Phí Nhĩ thành của ta có chuyện gì ?”

“Ta tìm người. Các ngươi có ai mười ngày trước đi qua trung tâm Mộng Tiêu Lĩnh?” Lam hoàng mở miệng hỏi.

Độc Cô Thiên Diệp trong lòng rơi lộp bộp. Mười ngày trước, quả nhiên là có liên quan tới lần đó Tiểu Hỏa thả ra uy áp.

Thành chủ nhìn Độc Cô Thiên Diệp, hắn đương nhiên biết nàng đến đây vào lúc nào.

“Không biết đại nhân tìm người này là có việc gì?” Thành chủ quay đầu hỏi phượng hoàng.

“Hừ, việc này không tới phiên ngươi.” Lam hoàng khẽ kêu một tiếng, cánh phải phất lên một cái, cuồng phong cuốn Thành chủ bay một vòng trên không trung rồi rơi sang một bên. Thành chủ lại phun ra mấy ngụm máu tươi.

“Thành chủ.” Quản gia run rẩy chạy tới, vội vàng nâng thành chủ dậy.

“Ta nghĩ, người mà ngươi tìm chắc là ta.” Nhìn thấy thành chủ không giao mình ra, còn vì mình mà bị thương, Độc Cô Thiên Diệp đứng ra nói với Lam hoàng.

“Ngươi? Ngươi từng đi qua Mộng Tiêu Lĩnh?” Lam hoàng hỏi: “Vậy ngươi có bắt được một phượng hoàng diện mạo giống ta hay không ?”

“Không có.” Độc Cô Thiên Diệp trả lời.

Không biết ý đồ của Lam hoàng, nàng không dám để cho nó biết về Tiểu Hỏa. Tất cả mọi người biết Huyền Nguyệt đại lục căn bản không có bộ tộc phượng hoàng, Tiểu Hỏa xuất hiện vốn đã rất kỳ quái, hiện tại lại xuất hiện thêm một con Lam Hoàng, nàng không dám mạo hiểm. (chị lo cho bé Hỏa, sợ bé gặp nguy hiểm í)

“Hừ!” Uy áp của Lam hoàng tập trung đè xuống Độc Cô Thiên Diệp.

Độc Cô Thiên Diệp cảm giác xương cốt toàn thân đều bị nghiền nát, không khí trong lồng ngực cũng bị ép ra toàn bộ.

“Nói, có hay không?” Lam hoàng hỏi lại.

“Không có.” Răng nanh của Độc Cô Thiên Diệp đã cắn vào miệng rướm máu. Nàng điều động tất cả huyễn lực trong cơ thể, hai tay cầm chặt tường thành, bằng cố gắng lớn nhất không để mình ngã xuống. Đối mặt địch nhân, tuyệt đối không thể khúm núm! Từng ngụm từng ngụm máu tươi phun từ trong miệng nàng ra ngoài.

Đây là thực lực chênh lệch? Ta muốn biến cường! Trong lòng Độc Cô Thiên Diệp hò hét . Lần đầu tiên nàng bị người ta biến thành chật vật như vậy, còn không có sức lực đánh trả.

“Nhân loại tham lam, ngươi nên vì sự ngu xuẩn của mình mà trả giá đại giới.” Lam hoàng nói, chuẩn bị cho Độc Cô Thiên Diệp công kích cuối cùng.

Bị dư uy của Lam hoàng áp chế, mọi người chỉ có thể trơ mắt đứng nhìn Lam hoàng áp toàn bộ uy áp về phía Độc Cô Thiên Diệp, nhìn thân thể của Độc Cô Thiên Diệp khi bị đè xuống dần dần biến hình.

“Chủ nhân.” Tiểu Ngân bị uy áp của Lam hoàng ép phủ phục xuống. Nhìn Độc Cô Thiên Diệp như vậy, nó gấp đến độ kêu to.

“AAAA~” lồng ngực của Độc Cô Thiên Diệp bị ép tới mức biến hình. Lần đầu tiên, nàng cảm thấy tử vong cách mình thật gần. Giống như một giây tiếp theo, sinh mệnh của nàng sẽ chấm dứt.

“Kẻ nào dám khi dễ tỷ của ta? Khốn kiếp, ta đốt chết cả nhà hắn!!!” Ngay lúc Độc Cô Thiên Diệp cảm thấy mình sắp vì hít thở không thông mà chết, thanh âm của Tiểu Hỏa vang lên.

Tiểu Hỏa hiện thân bản thể thành một con chim nàu sắc rực rỡ hơn mười thước, bột khiếm thảo, gáy xà, cổ yến, lưng rùa, xuất hiện trước mặt mọi người.

“Ngô hoàng!” Nhìn thấy Tiểu Hỏa xuất hiện, Lam Hoàng kinh hỉ hô.

Tiểu Hỏa cúi đầu nhìn thấy thảm trạng của Độc Cô Thiên Diệp, lớn tiếng kêu lên, theo sau hóa thành hình dáng tiểu cô nương đến bên người Độc Cô Thiên Diệp.

“Tỷ tỷ.” Tiểu Hỏa đỡ lấy Độc Cô Thiên Diệp.

Độc Cô Thiên Diệp ngẩng đầu, lắc lắc cái đầu đang trong tình trạng thần chí không rõ. Nhìn thấy Tiểu Hỏa, nàng mềm giọng hỏi: “Tiểu Hỏa? Sao muội lại ra ngoài?”

“Muội luyện hóa Vạn nguyên hỏa chủng xong, lập tức cảm giác được tỷ sắp chết. Muội để Đô Đô đưa muội ra ngoài.” Nhìn thấy Độc Cô Thiên Diệp như vậy, trong mắt Tiểu Hỏa xuất hiện nước mắt.

Bởi vì Tiểu Hỏa xuất hiện, Lam Hoàng thu uy áp trở về. Tiểu Ngân hóa thành hình dáng cao hai thước, Tiểu Hỏa để Độc Cô Thiên Diệp nằm úp trên lưng nó.

Tiểu Hỏa thu xếp xong thì Độc Cô Thiên Diệp đã lâm vào hôn mê, lấy ra Thánh tê đan nhất phẩm từ trong nhẫn không gian của Độc Cô Thiên Diệp ra rồi cho nàng uống vào, nhẹ giọng nói: “Tỷ tỷ, để muội báo thù cho tỷ nha!” Sau đó nàng xoay người, đối mặt với Lam Hoàng, khí thế kia đã không còn là tiểu hài tử đáng yêu, mà là nữ hoàng cao cao tại thượng.

“Siêu thần thú? Khó trách kiêu ngạo như vậy.” Tiểu Hỏa lạnh lùng nói. Thanh âm là của tiểu cô nương vẫn như trước, chỉ khác ở chỗ có thêm quý khí cao cao tại thượng.

Nàng hóa thành bản thể, bay lên giằng co với Lam Hoàng ở giữa không trung. Uy áp của Kim Hoàng hoàn toàn phóng thích, tất cả phi điểu trong không trung toàn bộ rơi xuống đất. Trừ bỏ Tiểu Hỏa, giữa không trung đã không còn con chim nào, cho dù Lam Hoàng đã là Siêu thần thú, cũng lung lay sắp đổ, biến thành bộ dáng hơn mười thước, rơi trên mặt đất.

“Hừ, một con Lam Hoàng nho nhỏ mà cũng dám động thủ với khế ước giả của ta.” Tiểu Hỏa từ trên cao bễ nghễ nhìn Lam Hoàng, phun ra một ngụm hỏa diễm bao vây Lam Hoàng lại. Lam Hoàng bị hỏa diễm đốt cháy liên tục kêu thảm thiết.

Linh hồn chi hỏa, tuy rằng không bằng Phượng hoàng kim hỏa của nàng chạm vào là bị hủy diệt, nhưng chỉ đốt linh hồn không đốt thể xác, như vậy là đủ để đối phó một con Lam Hoàng nho nhỏ rồi.

“A ~ a ~ ngô hoàng, đó chỉ là một hiểu lầm, ta không biết nàng ta là khế ước giả của ngài.” Lam Hoàng nói. “Mấy ngày hôm trước ta ở Mộng Tiêu Lĩnh cảm ứng được sự tồn tại của ngài, vốn định lập tức đi tìm ngài, nhưng ta đang ở giai đoạn thăng cấp quan trọng, cho nên mới chậm trễ một chút. Không nghĩ tới một lát sau không cảm ứng được ngài nữa. Ta nghĩ rằng ngài bị nhân loại bắt đi, sợ ngài gặp nguy hiểm, nhất thời sốt ruột, mới làm như vậy .”

Những người trên tường thành đã bị những chuyện liên tiếp xảy ra này làm cho sửng sốt. Đây rõ ràng là Độc Cô Thiên Diệp sắp chết, sao lại đột nhiên xuất hiện một con phượng hoàng màu sắc rực rỡ, nghịch chuyển toàn bộ thế cục.

Lát sau Tiểu Hỏa mới thu hồi hỏa diễm, lạnh lùng nhìn Lam Hoàng sức cùng lực kiệt, nói: “Nếu không phải ta cảm nhận được hương vị của ngươi rất quen thuộc, chỉ bằng việc ngươi làm khế ước giả của ta bị thương, cũng đủ để ta dùng Phượng hoàng kim hỏa thiêu chết ngươi! Để cho đám huyễn thú này trở về hết đi. Ngươi đi theo ta, ta có chuyện muốn hỏi ngươi.”

Tiểu hoả biến thành hình dáng tiểu cô nương, cũng không thèm nhìn Lam Hoàng, đi đến bên người Tiểu Ngân, nói: “Chúng ta về trước đi.” Sau đó cùng Tiểu Ngân về phủ Thành chủ.

Lam Hoàng nói với đại quân huyễn thú đằng sau: “Đều tự trở về đi.” Sau đó nó hóa thành hình người, đi theo phía sau đám người Tiểu Hỏa.

Nhận được mệnh lệnh của Lam Hoàng, đám huyễn thú bắt đầu có trật tự rời đi. Mọi người trên tường thành trợn mắt há hốc mồm mà nhìn chúng nó rời đi. Thần thú biến hóa, hơn nữa còn làm cho Siêu thần thú không có sức phản kháng. Thật huyền ảo?! Hơn nữa, việc này cho qua như vậy?!

Thành chủ phục hồi tinh thần đầu tiên khẽ ho nhẹ một tiếng, nói: “Vất vả cho mọi người rồi. Trước tiên mọi người quay về nghỉ ngơi dưỡng thương, điều kiện trước kia ta đồng ý với mọi người khi về sẽ thực hiện. Quản gia, phân phó xuống dưới, đan dược chữa thương cung ứng miễn phí toàn bộ. Mọi người đều về đi.”

“Dạ. ” Quản gia trả lời. Sau đó đi xuống an bài mọi chuyện.

Những người khác đều rời đi, thành chủ ở lại thu xếp chuyện sau đó. (vâng, thu xếp hậu quả sau chiến tranh đó ạ)