CHƯƠNG 32: THÚ TRIỀU ĐỘT KÍCH

Tiểu Thư Phế Vật Thật Yêu Nghiệt

Đăng vào: 2 năm trước

.

Nghe được tiếng sáo vang lên, quản gia quát to một tiếng: “Không tốt, là thú triều!”

Hai người vội vàng trở lại phủ Thành chủ, nghe thị vệ giữ cửa nói Thành chủ lúc sáng sớm đã đi đến trên tường thành, quản gia nói với Độc Cô Thiên Diệp: “Ngươi đến trên tường thành trước đi, ta quay về kêu những người khác.”

Độc Cô Thiên Diệp gật gật đầu, cưỡi Tiểu Ngân đi về tường Thành phía Nam. Sau hơn mười phút hai người mới đến được dưới chân tường thành. Lúc này đội bảo vệ thành đã ở trên tường thành bày sẵn trận địa đón địch.

Đưa ra lệnh bài mà phủ thành chủ phát, Độc Cô Thiên Diệp vượt qua kiểm tra đi tới trên tường thành. Vừa lên tường thành, lập tức nhìn thấy bóng dáng cao ngất của thành chủ. Không đợi Độc Cô Thiên Diệp đi qua tới, thành chủ xoay người lại, nói câu: “Ngươi đã đến rồi.” Rồi xoay người lại nhìn về phía Mộng Tiêu Lĩnh.

“Tình huống bây giờ thế nào?” Độc Cô Thiên Diệp đi sang hỏi.

“Căn cứ vào tin tức lần trước truyền lại, khoảng cách không đến hai giờ đi đường.” Thành chủ nói. “Hơn nữa, cấp bậc của huyễn thú cao hơn trước.”

Chuông cảnh báo trên thành lâu vẫn kêu. Dân chúng của Phí Nhĩ thành đều biết cảnh giác tránh bị thú triều đột kích, người không biết tin tức tuy rằng thấy rất kỳ quái, nhưng vẫn phối hợp trốn ở nhà mình. Thành chủ mời những người được triệu tập đi đến trên tường thành.

“Thành chủ.”

“Thành chủ.”

“Thành chủ.”

……

Sau khi bọn họ chào hỏi Thành chủ, tất cả đều dùng vẻ mặt ngưng trọng đứng ở trên tường thành nhìn về phía nam.

Phía xa, bụi mù bay lên cuồn cuộn.

“Thành chủ, đã mời mọi người đến đông đủ.” Quản gia là người cuối cùng đi lên, báo cáo với thành chủ.

Độc Cô Thiên Diệp nhìn qua, đại khái có bốn, năm trăm người, cấp bậc huyễn lực từ Đại huyễn sư đến Huyễn tông.

Ước chừng một giờ sau, những người đứng trên tường thành đã có thể nhìn thấy hình dáng của huyễn thú. Bay trên trời, chạy trên đất đều có đủ.

Không đến mười phút sau, huyễn thú đã đi đến dưới tường thành của Phí Đồng thành. Chỉ là bọn chúng không lập tức công thành, mà là có trật tự chờ ở dưới tường thành.

“Thành chủ, có chỗ kỳ quái.” Quản gia đứng ở bên người thành chủ nói. “Trước kia đàn thú đến đây đều trực tiếp công thành, lần này hình như là có tổ chức, hơn nữa hiện tại giống như đang chờ cái gì đó.”

“Quả thực có chỗ kỳ lạ. Đợi lát nữa rồi nói.” Thành chủ nói, cau mày.

Không có mệnh lệnh của Thành chủ, mọi người không dám manh động. Trên thành có mấy trăm người, dưới thành có mấy ngàn con huyễn thú, hai đội ngũ một trên thành một dưới thành im lặng giằng co .

Bầu không khí hết sức căng thẳng.

Một lát sau, huyễn thú bắt đầu xôn xao, toàn bộ phi cầm (chim chóc) đều bay lên, trên bầu trời nhất thời đông nghìn nghịt thành một mảnh. Giống như đã được ra lệnh, huyễn thú ở phía trước bắt đầu công kích về phía tường thành. Đầu tiên là huyễn thú chạy trên đất, sau đó phi cầm trên bầu trời cũng bắt đầu công kích về phía những người trên tường thành. So với các loại huyễn thú khác, chúng nó có ưu thế rất lớn.

Ngay lúc huyễn thú dưới thành bắt đầu phát động công kích, những người trên tường thành cũng bắt đầu hành động. Huyễn sư đều kêu huyễn thú của mình ra ngoài, kiếm sư nắm kiếm trong tay. Tất cả những người đều bắt đầu công kích về phía huyễn thú, huyễn lực cùng kiếm khí không ngừng công kích về phía huyễn thú.

Chỉ có Thành chủ là cấp bậc Huyễn hoàng, có thể ngự không phi hành (*). Hắn bay lên không trung, bắt đầu chiến đấu với phi điểu trong không trung.

(* Ngự không phi hành: bay trên không trung)

“Tiểu Ngân, khôi phục bản thể.” Độc Cô Thiên Diệp nói, đồng thời ngưng tụ huyễn lực công kích một con phi ưng, đánh nó rơi xuống. Sau đó nàng cũng không che dấu cấp bậc, huyễn lực màu lục toàn lực phóng xuất.

Tiểu ngân khôi phục bản thể, một con Ngân Lang cao bảy tám thước xuất hiện.

“Grao…” Rống một tiếng dài, uy áp Thần thú tỏa ra, rất nhiều phi điểu cấp thấp đều không bay nổi, rơi xuống dất, huyễn thú cấp bậc thấp đều lạnh run, quỳ rạp trên mặt đất, giảm bớt không ít áp lực cho người khác.

“Ha ha, tiểu huynh đệ, làm tốt lắm.” Một đại hán bên người Độc Cô Thiên Diệp kêu lên. Có thần thú, thật trâu bò!

Độc Cô Thiên Diệp phát ra một đạo huyễn lực đến phía sau hắn, hai đạo công kích chạm vào nhau, tiêu tán trong gió. Thì ra là đại hán nhất thời kích động, quay đầu, không có chú ý tới công kích ở phía sau. Độc Cô Thiên Diệp kêu lên: “Vẫn là mau chiến đấu đi, hiện tại cũng không phải là lúc kích động.”

Đại hán cũng bị công kích vừa rồi làm hoảng sợ. Nếu không có Độc Cô Thiên Diệp, mạng nhỏ của hắn không chừng đã xong rồi. Hắn thu liễm tâm thần, bắt đầu tập trung chiến đấu.

Bởi vì huyễn thú ban đầu cấp bậc không cao, đại bộ phận đều là linh thú vừa mới mở ra linh trí, có uy áp thần thú của Tiểu Ngân áp chế, cho nên chỉ chốc lát sau, dưới tường thành đã chất đầy thi thể huyễn thú. Nhưng càng lâu về sau, cấp bậc của huyễn thú càng cao, có cao cấp thánh thú, mọi người bắt đầu cảm thấy mệt mỏi. Một giờ sau, không ít người đã hao tổn huyễn lực, ăn đan dược bổ sung huyễn lực do thành chủ phát, nghỉ ngơi ở một bên, chờ huyễn lực tràn đầy lại tiếp tục chiến đấu.

Độc Cô Thiên Diệp nhìn ra đây là một cơ hội rèn luyện tốt, Vô Tướng thần công và Phiêu Miểu bộ pháp của mình đã thật lâu không có tiến bộ. Nàng kêu Tiểu Ngân rồi nhảy từ trên tường thành xuống, nhảy tới giữa đàn huyễn thú.

“Tiểu huynh đệ!” Đại hán nhìn thấy Độc Cô Thiên Diệp nhảy xuống, hô to.

Bọn người thành chủ nhìn thấy Độc Cô Thiên Diệp nhảy xuống, kinh hãi. Vừa nãy nhìn thấy huyễn lực của nàng đã đạt tới cấp bậc Huyễn vương khi thì đã bị nàng làm hoảng sợ, hiện tại lại nhìn thấy nàng nhảy xuống, mọi người đều kinh ngạc không nói nên lời.

“Bách Lý Tà, nguy hiểm!” Thành chủ hô to.

Độc Cô Thiên Diệp quay đầu cho Thành chủ một ánh mắt bảo hắn yên tâm, sau đó xoay người tiếp tục chiến đấu. Dưới chân sử dụng Phiêu Miểu bộ pháp, tay phải cầm một thanh trường kiếm, kiếm lên kiếm xuống, một con huyễn thú cứ như vậy mà bị nàng đánh ngã.

Tiểu Ngân vẫn thực nhẹ nhàng như trước, bất quá ở dưới ý bảo của Độc Cô Thiên Diệp, cố ý bảo trì một khoảng cách với nàng, để nàng có được rèn luyện tốt nhất.

“Trù trù…”, Nhìn đến huyễn thú ở đằng trước ngã xuống rất nhiều, huyễn thú ở phía sau không chờ được, một con chim diều bay qua, bắt đầu đánh nhau với Tiểu Ngân. Chim diều là Thần thú cấp 1, bất quá nó có thể tác chiến từ trên cao, chẳng phân biệt được cao thấp với Tiểu Ngân.

Huyễn thú đẳng cấp cao ở phía sau thì huyễn thú phi hành chiếm đa số, không có uy áp của Tiểu Ngân, chúng nó bay tới giữa không trung bắt đầu chiến đấu với người trên tường thành. Dần dần, nhân loại bắt đầu chống cự không nổi nữa .

“Mọi người kiên trì chống đỡ, nhất định không thể để cho huyễn thú vào thành!” Thành chủ hô to với mọi người. Huyễn lực của hắn cũng sắp khô kiệt, đã không thể phi hành được nữa, bất quá hắn vẫn ương ngạnh chống cự lại đàn huyễn thú.

Mắt thấy tường thành sắp bị công phá, Độc Cô Thiên Diệp đang định kêu Liệt Hỏa và Thanh Loan ra ngoài. Đột nhiên, bên phía Mộng Tiêu Lĩnh mây đen dầy đặc, sau đó là điện quang sấm chớp, tất cả huyễn thú đều ngừng công kích.

“Sao lại thế này?” Mọi người đều bị biểu hiện của huyễn thú làm hồ đồ. Rõ ràng chúng nó sẽ thành công.

“Không biết, hẳn là Mộng Tiêu Lĩnh phát sinh đại sự gì đó.” Mọi người đều đoán.

Độc Cô Thiên Diệp bắt đầu vận hành Phiêu Miểu bộ pháp, thoải mái leo lên tường thành. Thành chủ gật gật đầu với nàng.

“Thành chủ, đây là?” Độc Cô Thiên Diệp đi qua hỏi.

“Có huyễn thú ở Mộng Tiêu Lĩnh thăng cấp thành Siêu thần thú. Đây là nó đang biến hóa, trải qua lôi kiếp.” Thành chủ giải thích với mọi người. sắc mặt ngưng trọng của hắn nhìn phía trước, cục diện hiện tại đã rất loạn, nếu con siêu thần thú này mà tới, vậy Phí Nhĩ thành liền thật sự không thể bảo đảm.

“Tê ~~~” không ít người hít vào một hơi. Siêu thần thú, đối với Huyền Nguyệt đại lục hiện tại, đó đã là sự tồn tại trong truyền thuyết.

Ước chừng nửa giờ trôi qua, mây đen dần dần tản ra, Mộng Tiêu Lĩnh trở về một mảnh trời nắng. Một cỗ uy áp trực tiếp từ Mộng Tiêu Lĩnh áp đến Phí Nhĩ thành, tất cả huyễn thú đều nhìn về hướng Mộng Tiêu lĩnh mà cúi đầu xuống, ngay cả huyễn thú của con người cũng cúi đầu.

“Đây là?” Độc Cô Thiên Diệp dùng ý niệm trong lòng hỏi tiểu ngân.

“Bởi vì biến hóa phải trải qua lôi kiếp, có thể nói cửu tử nhất sinh, cho nên lựa chọn biến hóa cần dũng khí rất lớn. Bởi vậy mỗi một con huyễn thú biến hóa thành công đều được toàn bộ huyễn thú tôn kính.” Tiểu Ngân nói với Độc Cô Thiên Diệp.

“Tại sao lúc Tiểu Hoả biến hình lại không có lôi kiếp?” Độc Cô Thiên Diệp hỏi.

“Bởi vì Tiểu Hỏa có huyết mạch viễn cổ của Chu Tước. Hơn nữa lúc nàng sinh ra liền khế ước với ngươi, hấp thu hỗn độn tinh khí của Đản Đản, huyết mạch viễn cổ của nàng liền thức tỉnh, cho nên nàng có thể biến hóa ở cấp bậc Thần thú, hơn nữa không cần trải qua lôi kiếp. Tất cả huyễn thú có được huyết mạch viễn cổ khi biến hóa đều không cần trải qua lôi kiếp. Đây là lý do huyết mạch cao quý có thể biến hóa trước tiên.” Tiểu Ngân giải thích.

“Vậy ngươi lúc ngươi biến hóa có phải rất nguy hiểm không?” Độc Cô Thiên Diệp hỏi.

Tiểu Ngân chần chờ một chút, nặng nề gật đầu một cái.

“Yên tâm đi, chúng ta sẽ cùng ngươi vượt qua. ” Độc Cô Thiên Diệp cảm nhận được lo lắng của Tiểu Ngân, sờ sờ chân nó rồi nói. Được rồi, chiều cao hiện tại của nàng chỉ cao đến chân của Tiểu Ngân, bi thống a!

Đám người Độc Cô Thiên Diệp đứng trên tường thành chờ huyễn thú tiến công thêm một bước. Cổ uy áp Siêu thần thú kia càng lúc càng lớn, mọi người bị cổ uy áp kia ép tới không đứng thẳng được, một ít người có cấp bậc thấp đã ngất xỉu.

Không đến một phút sau, một con chim to gần trăm mét bay tới. Nó bay đến trước đàn huyễn thú trên không, nhìn nhóm người đứng trên tường thành.