Chương - 597: Hợp Đạo trung kỳ thì thế nào?

Tiên Y

Đăng vào: 2 năm trước

.

Trương Văn Trọng cũng không vội vã xé mở phong thư, mà híp mắt nhìn sáu chữ “chủ nhân linh cư thân khải” trên bìa thư.

Sáu chữ hành văn liền mạch lưu loát, tự thể mạnh mẽ mà không mất phiêu dật, ưu nhã lại đủ đại khí, hoàn toàn có thể xưng được với cao thủ trong thư pháp, chỉ hơn những hành gia thư pháp hiện nay chứ không kém. Trương Văn Trọng tinh thông thi họa, tự nhiên liếc mắt liền nhìn ra chỗ tinh diệu của sáu từ này, không khỏi gật đầu tán thán một câu: “Chữ đẹp.”

Tam Túc Ô đậu trên đầu vai hắn cũng không lưu ý đối với chữ viết đẹp xấu, nó chỉ hiếu kỳ nội dung ghi chép trong phong thư. Thấy Trương Văn Trọng chỉ lo xem nét chữ mà không xé thư, nó không khỏi có chút sốt ruột, liên thanh giục nói: “Chủ nhân, đừng lo xem nét chữ, chúng ta mau nhanh mở ra xem bên trong viết thứ gì đi. Phong thư tới thật quỷ dị, sợ là có chuyện gì quan trọng cũng không chừng.”

“Ân, ngươi nói có đạo lý.” Hắn gật đầu đáp, vạch phong thư.

Nhưng ngay trong nháy mắt phong thư bị xé mở, một chuyện thình lình xảy ra làm mọi người không thể ngờ.

Một đạo kiếm khí sắc bén nhanh như thiểm điện đột nhiên từ trong phong thư vừa mở bắn nhanh ra, dùng uy thế sét đánh đâm thẳng vào mi tâm Trương Văn Trọng.

Trong đạo kiếm khí ẩn chứa linh lực cực kỳ cường đại cùng sắc bén, vừa xuất hiện liền làm cho nhiệt độ không khí chung quanh giảm xuống vài độ. Chén trà nóng hổi trên bàn trong nháy mắt bị đông lạnh thành khối băng.

Trước mặt đạo kiếm khí sắc bén, không chỉ những người có tu vi thấp như mấy người Trương Trạch Thụy khó thể chịu được, thậm chí là Minh Xà có tu vi Hóa Thần kỳ cùng Tiêu Đồ có tu vi Luyện Hư kỳ cũng cảm thấy hô hấp khó khăn. Không hề nghi ngờ, nếu Trương Văn Trọng bị đạo kiếm khí đâm trúng, dù là không chết, cũng sẽ rơi vào hạ tràng bị trọng thương.

Tam Túc Ô đậu trên đầu vai hắn, bị uy áp của đạo kiếm khí sắc bén đâm tới làm đau đớn toàn thân. Nhưng nó cũng không tự mình thoát đi, mà cố lấy toàn bộ lực lượng còn sót lại trong cơ thể, hét lên nhắc nhở: “Chủ nhân, cẩn thận, mau tránh ra.”

Lúc này Tam Túc Ô đang hận chết chính mình, trong lòng tràn đầy hối hận nghĩ: “Đều do ta, sao ta không xác định rõ phong thư có bẫy rập hay không đã giục chủ nhân mở nó ra? Nếu như chủ nhân bởi vậy mà thụ thương, ta đã trở thành con chim gây họa cho chủ a…”

So sánh với sự thất kinh của Tam Túc Ô, biểu tình Trương Văn Trọng lại lãnh tĩnh hơn rất nhiều. Phảng phất như biến cố thình lình xảy ra trước mắt đều nằm trong sự dự liệu của hắn.

“Tới hay.” Nhìn đạo kiếm khí sắc bén lao nhanh đến, hắn quát nhẹ một tiếng, không tránh né, giữa hai mắt bỗng nhiên phóng xuất ra một đạo kiếm khí chói chang như ánh mặt trời, đón đạo kiếm khí sắc bén kia bắn tới.

“Oanh…”

Hai đạo kiếm khí trong nháy mắt đánh vào nhau.

Trong tiếng nổ, hai đạo kiếm khí sắc bén cùng biến thành hư ảo.

Cùng lúc đó phong thư trong tay Trương Văn Trọng cũng tự động hóa thành một mảnh bột mịn cùng giấy vụn rơi tán loạn, phiêu tán khắp bốn phía. Từ xa nhìn lại, giống như những cánh bướm phấp phới.

Một thanh âm già nua nhưng trung khí mười phần vang vọng lên bên trong biệt thự: “Các hạ quả nhiên có vài phần thực lực, thảo nào có thể khi dễ mấy đồ đệ không ra gì của ta. Nửa đêm ba ngày sau, ta sẽ đến thay bọn hắn tìm về công đạo, còn thỉnh các hạ nên chuẩn bị sẵn sàng…”

“Thị uy sao?” Trương Văn Trọng đạm nhiên cười, từ thời gian kiếm khí sắc bén xuất hiện, thần thức của hắn cũng đã phát hiện thần thức của đối phương bám vào phong thư. Lúc này hắn phát hiện đối phương đang thu hồi lại thần thức của mình.

“Đến mà không trả lại thật phi lễ, ta cũng đưa cho các hạ chút lễ mọn vậy.” Hắn nhẹ giọng nói, một đạo kiếm ý vô hình bị hắn lặng yên không một tiếng động bám lên lũ thần thức mà đối phương đang thu hồi.

Thần thức hiện tại của hắn là cấp bậc đại la kim tiên, dù tu vi đối phương cao thâm thế nào, cũng không thể phát hiện được lũ thần thức đã bị hắn động tay chân.

Ngay khi kiếm khí hóa thành hư ảo, áp lực trên người mọi người cũng đột nhiên biến mất. Mấy người Trương Trạch Thụy tu vi thấp, toàn thân ướt đẫm mồ hôi lạnh, thở hổn hển từng ngụm khôi phục lại tinh lực vừa tiêu hao.

Tiêu Đồ và Minh Xà có tu vi cao nhất, khôi phục cũng nhanh nhất. Bất quá trên mặt bọn họ cũng không có vẻ dễ dàng, mà cau mày đi tới trước người Trương Văn Trọng, có chút lo lắng nói: “Chủ nhân, thực lực của người kia sợ rằng phải ở Luyện Hư kỳ…”

Trương Văn Trọng đưa tay cắt đứt lời họ nói, nhàn nhạt cười đáp: “Nói không sai, tu vi người này đã tới tiêu chuẩn Hợp Đạo trung kỳ.”

“Hợp Đạo trung kỳ?” Tuy rằng sớm có suy đoán, nhưng từ miệng hắn xác định, cả hai cũng hoảng sợ, gương mặt lo lắng nói: “Như vậy ba ngày sau chúng ta nên làm gì bây giờ?”

“Làm sao bây giờ? Tự nhiên binh tới tướng đỡ, nước đến lấp đất…” Trên mặt hắn không chút lo lắng, trái lại còn mỉm cười, hắn dùng giọng nói bình thản nói ra một câu làm bọn họ khiếp sợ không ngớt: “Nếu như người nọ đến nhận lỗi, chúng ta tự nhiên dùng lễ tương đãi. Nhưng nếu người nọ đến gây phiền phức, chúng ta cũng không cần khách khí, bắt luôn hắn lại. Nghĩ tới đồ vật để chuộc một người tu chân Hợp Đạo trung kỳ, Nhất Nguyên đạo tông hẳn sẽ không keo kiệt tiền chuộc.”

Tiêu Đồ và Minh Xà khiếp sợ há to miệng, không thể tin được nói: “Bắt lại người kia? Hắn có tu vi Hợp Đạo trung kỳ a…”

“Hợp Đạo trung kỳ thì thế nào?” Hắn ha ha cười, so sánh với vẻ mặt lo lắng của họ, hắn có vẻ lòng tin mười phần.

Lạc Sơn, tông môn Nhất Nguyên đạo tông.

Vọng Hà Phong, một trong tám ngọn núi của Lạc Sơn, Lạc Hà Quan.

Trong Tĩnh Tâm Các của Lạc Hà Quan, hai người đang ngồi đối diện, yên lặng không nói gì. Nguồn truyện:

Truyện FULL

Người tuổi trẻ đầu trọc, chính là Từ Văn đã bị Trương Văn Trọng phong bế linh lực, lại bị Tam Túc Ô dùng lửa thiêu sạch quần áo lẫn lông tóc trần trụi. Lúc này hắn đang ngồi trên bồ đoàn thật nghiêm chỉnh, dù hô hấp cũng không dám thở mạnh. Đôi mắt khẩn trương, thẳng ngoắc ngoắc nhìn chằm chằm vị lão giả râu tóc bạc trắng mặc đạo bào đang nhắm mắt khoanh chân ngồi đối diện.

Vị lão giả này, chính là sư phụ của hắn, quan chủ Lạc Hà Quan, hộ pháp trưởng lão Nhất Nguyên đạo tông, đạo hào Thái Hư tán nhân Vương Huyền Xử.

Trong sự chờ đợi lo lắng của Từ Văn, Vương Huyền Xử rốt cục mở mắt.

“Sư tôn…” Từ Văn đang định hỏi tình huống, một đạo kiếm ý sắc bén đột nhiên xuất hiện trong Tĩnh Tâm Các, hướng yết hầu Vương Huyền Xử đâm thẳng tới.

Biến cố thình lình này không chỉ làm Từ Văn hoảng sợ, đồng thời cũng vượt ngoài dự liệu của Vương Huyền Xử. Hắn thế nào cũng không có nghĩ đến, thần thức đối phương lại cường đại như vậy, không ngờ có thể không bị hắn phát hiện đưa một đạo kiếm ý bám vào trên thần thức của hắn.

Bất quá Vương Huyền Xử dù sao cũng có tu vi Hợp Đạo trung kỳ, hơn nữa thân kinh bách chiến, có kinh nghiệm thực chiến phong phú. Đối mặt tình huống đột phát, hắn không có chút hoảng loạn, trái lại còn nhướng mày, nở nụ cười: “Không nghĩ tới ngươi lại là một tên không chịu có hại.” Tay phải hắn vừa nhấc, trong miệng bỗng nhiên quát lớn “Phá” Một thanh phi kiếm màu lam như biển rộng chợt xuất hiện trước mặt hắn, đón lấy kiếm ý đang bay qua chém tới.

Phi kiếm và kiếm ý trong nháy mắt đánh vào nhau, năng lượng sóng xung kích cũng tùy theo xuất hiện, hướng bốn phương tám hướng khuếch tán.

Linh lực trong cơ thể Từ Văn bị Trương Văn Trọng dùng bí pháp phong ấn, lúc này hắn chỉ như một người bình thường, mặc dù có Vương Huyền Xử chăm sóc, nhưng trước mặt luồng sóng xung kích, lại biến thành như một quả cầu kêu thảm bị đánh bay ra ngoài, “phanh” một tiếng, đã chàng nát cửa sổ bằng gỗ lim của Tĩnh Tâm Các, người cũng rơi xuống lăn lóc mấy vòng.

Kinh biến thình lình xảy ra, làm những người tu chân trong Lạc Hà Quan tưởng rằng có địch nhân tập kích, đều triệu hoán ra pháp bảo phi kiếm, cảnh giác nhìn quanh bốn phía.

Mấy đệ tử trực hệ hạch tâm, bước nhanh chạy về Tĩnh Tâm Các, cũng không nhìn Từ Văn nằm trên mặt đất không biết sống chết, chỉ lo lắng dò hỏi: “Sư tôn, ngài không việc gì chứ?”

“Không có việc gì.” Không đợi bọn họ chạy vào Tĩnh Tâm Các, gương mặt Vương Huyền Xử sầm xuống, đi ra, nhìn mọi người phân phó: “Nên làm gì thì đi làm đi, không cần lấy ra tư thế như lâm đại địch. Mấy người các ngươi đem Từ Văn ném vào Hắc Nhai cho ta, không có ta cho phép, không cho ai thả hắn.”

Từ Văn trùng hợp vừa tỉnh lại, nghe Vương Huyền Xử nói, nhất thời sợ đến xanh cả mặt, bất chấp sự đau đớn trên người, khóc tang khẩn cầu: “Sư tôn, ngài đại nhân đại lượng, tha cho đồ đệ lần này, đệ tử không muốn vào Hắc Nhai a…”

Vương Huyền Xử hừ lạnh: “Ngươi là tên ngu xuẩn, đem mặt mũi Lạc Hà Quan cùng Nhất Nguyên đạo tông làm mất hết. Ta không lấy tính mạng ngươi, cũng đã nhẹ rồi.”

Mấy đệ tử không để ý tới Từ Văn kêu rên, nhấc hắn lên rời đi.

Đợi khi mọi người đã đi hết, Vương Huyền Xử mới lấy ra bình thuốc nhỏ, đổ một viên đan dược ném vào trong miệng, dùng thanh âm chỉ có mình hắn nghe nói: “Không nghĩ tới kiếm ý của tiểu tử kia lại sắc bén như vậy, so với ta cũng không kém bao nhiêu. Nhất thời khinh địch, bị trúng chiêu hắn…Nhưng đợi ba ngày sau, ta cũng đã phục tùng được tiên khí kia. Có nó, dù tiểu tử kia gian trá giảo hoạt thế nào, cũng phải chém đầu đền tội. Linh cư…ta nhất định phải chiếm.”