Q1 - Chương 27: Tu Hành...Tu Hành.

Tiên Ma Biến

Đăng vào: 2 năm trước

.

– Kính sợ có thể trói buộc người khác, truyền thống có thể tạo tín ngưỡng, những quy định do Trương viện trưởng đặt ra hình như đều có ý này. Nhưng tại sao nội quy thứ nhất liên quan với lầu tân sinh lại cổ quái như vậy, hơi bất cận nhân tình* thì phải?

Cừu Lộ đột nhiên nói câu này. Nửa câu đầu làm người ta cảm thấy hắn rất được, nhưng nửa câu sau lại làm nhiều người phải trợn mắt lên. Từ tấm huy chương đại biểu cho vinh quang kéo sang nội quy không được phép tiến vào phòng người khác, suy nghĩ của người này thật quá bay bổng.

– Đây là quy định của Trương viện trưởng, chắc chắn trong đó có lý lẽ đặc biệt.

Không ít người trong các tân đệ tử không ưa tên thiếu niên mặt mũi non choẹt nhưng hành sự lỗ mãng này, lập tức có người mỉa mai trả lời lại.

Cừu Lộ cười lạnh:

– Ai nói những gì Trương viện trưởng nói đều đúng hết? Ta nhớ trước khi tới đây đã có giáo sư nói với chúng ta rằng học viện Thanh Loan tiếp nhận bất cứ câu hỏi nào.

Hình như cảm thấy việc mình dùng quy định của Trương viện trưởng chém vào quy định khác của Trương viện trưởng, tạo thành một câu hỏi rất khó trả lời là một việc rất vinh quang, nên Cừu Lộ càng lúc càng đắc ý hơn, cười cười liên tục.

Nhưng vị giảng viên độc nhãn mặc áo bào đen lại không do dự, lạnh nhạt nói:

– Những gì viện trưởng nói tất nhiên là đúng.

Cừu Lộ không cười nữa, nhưng cũng không phục đáp lại:

– Đệ tử không có ý bất kính với Trương viện trưởng, nhưng thế gian không có ai hoàn mỹ cả. Nếu như nói những gì Trương viện trưởng nói đều đúng cả thì hình như hơi quá đáng?

– Ta nói viện trưởng đúng tất nhiên là ngài đúng, không phải vì ngài là con người toàn vẹn không khuyết điểm, mà là vì ngài rất mạnh, mạnh đến nỗi cả đế quốc Vân Tần này không có ai đánh thắng.

Giảng viên độc nhãn lạnh lùng nói.

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Cừu Lộ tái hẳn đi, bỗng nhiên nghĩ đến một việc: nếu như chính mình bây giờ đi kiếm người đánh khắp đế quốc Vân Tần không có địch thủ để bàn đúng sai…đối phương chỉ cần đánh chết mình thì đối phương dĩ nhiên đúng.

Lâm Tịch nở một nụ cười người khác khó phát hiện được, xem ra người đại thúc trung niên kia đã làm thay đổi rất nhiều thứ ở thế giới cổ xưa này. Người giảng viên độc nhãn này chỉ nói chuyện với bọn họ một chút cũng giúp bọn họ hiểu được lý lẽ hành động của học viện.

Vị giảng viên độc nhãn này nhìn Cừu Lộ không thể nói thêm lời nào, nói tiếp:

– Bây giờ ta sẽ nói với các ngươi vài nội quy cơ bản của học viện. Trừ những môn học bắt buộc phải học ở khoa Chỉ Qua chúng ta, học viện còn có mấy chục môn học nữa các ngươi có thể tùy ý lựa chọn…Môn học cụ thể như thế nào lát nữa sẽ được dán bên ngoài lầu tân sinh các ngươi. Nhưng hãy nhớ kỹ là các ngươi phải có học phần nhất định thì mới có thể rời khỏi lầu tân sinh, lúc đó cũng có quyền lựa chọn nhiều môn học và thí luyện hơn.

– Bắt đầu môn học đầu tiên, cũng là môn tất cả các khoa phải học: Tu hành hồn lực.

Câu nói này làm cho không gian xung quanh căn nhà tranh và dòng suối không còn chút tạp âm nào.

– Rốt cuộc cũng bắt đầu.

Lâm Tịch bình tĩnh ngưng thần, chuyên chú nhìn giảng viên độc nhãn mặc áo bào đen.

– Nếu như đơn giản coi thân thể chúng ta là một xác thịt, vậy máu đang lưu thông trong cơ thể chính là lực lượng để giúp cái xác đó ăn cơm, ngủ, bước đi… Chúng ta cũng có thể hiểu một cách đơn giản hồn lực chính là một vật tương tự như máu trong cơ thể. Chỉ do hồn lực con người vốn quá nhỏ yếu, thậm chí chúng ta căn bản không cảm giác được gì nên thấy nó rất vô dụng.

– Minh tưởng hoặc dùng một số dược vật hỗ trợ có thể giúp hồn lực chúng ta ngày càng mạnh hơn, bắt đầu phát huy tác dụng. Ban đầu có thể khống chế việc máu huyết lưu thông trong cơ thể, thay đổi thể chất, tăng cường khí lực, mạnh hơn thì có thể hóa nó thành thực chất, chiến đấu với đối thủ.

– Thật ra các phương pháp tu luyện hồn lực hiện nay cũng là đại đồng tiểu dị**, nhưng quan trọng nhất chính là tâm tĩnh. Về việc tu hành hiện nay, tất cả tông môn và học viện đều biết linh dược có thể giúp tăng trưởng hồn lực, nhưng sau khi đến tầng thứ tư, cũng chính là hồn lực kết đan thì không còn tác dụng nữa.

Không gian xung quanh căn nhà tranh vẫn yên tĩnh, bởi vì tất cả tân đệ tử đều biết mục đích quan trọng nhất của khoa Chỉ Qua chính là chiến đấu với kẻ thù, lấy chém giết để chấm dứt chém giết, mà hồn lực lại là cội nguồn, là thủ đoạn để giết địch. Vậy nên, mặc cho trong lòng lúc này có chỗ nào chưa hiểu được, bọn họ cũng không dám ngắt lời, sợ mình một khi ngắt lời sẽ làm người giảng viên này giảng sót gì đó.

– Tâm tĩnh chính là làm lòng bình thản, không tạp niệm, đạt đến cảnh giới vô, quên mất nhục thể của mình, an tĩnh cảm nhận tinh thần, hồn phách.

Người giảng viên độc nhãn mặc áo bào đen chậm rãi nói rõ từng chữ một:

– Khó khăn lớn nhất đối với tất cả người tu luyện trên đời chính là cảm nhận được tinh thần, hồn phách của mình ở nơi nào. Mặc dù biết hành động, suy nghĩ do chính tinh thần và hồn phách chi phối, nhưng không có ai dám tự tin nói rằng mình đã tìm ra.

– Tuy nói ngồi lâu tất có thần, chỉ cần chân chính bước vào trạng thái minh tưởng tâm tĩnh thì cho dù ngươi không cảm giác được hồn lực của mình, hồn lực vẫn sẽ tăng trưởng. Nhưng đối với phần lớn người bình thường, thời gian để cho hồn lực tăng trưởng đến mức chính mình cảm nhận được thật sự quá dài, nên có rất nhiều người mất cả đời cũng không thể đột phá cửa ải này để thành người tu hành.

– Thông thường, đêm khuya tĩnh lặng vạn vật cô tịch mới là lúc dễ dàng tiến vào trạng thái minh tưởng nhất, cũng là lúc tu luyện hiệu quả nhất, cho nên đêm xuống chính là lúc người người bắt đầu tu luyện. Trong lúc người tu hành đang minh tưởng, chỉ cần người tu hành khác tiến vào, hồn lực kích động với nhau là có thể làm người đang tu luyện gặp phải hậu quả vô cùng đáng sợ. Như những gì ta được biết, có người bị liệt cả nửa thân, có người lại biến thành ngu ngốc. Cho nên đây cũng là nguyên nhân vì sao Trương viện trưởng nghiêm cấm bất kỳ học sinh nào trong bất kỳ tình huống nào cũng không được tiến vào phòng người khác.

Nói xong những lời này, giảng viên độc nhãn mặc áo bào đen lấy một bình thuốc màu trắng từ trong ngực ra, tiếp đó nhìn các tân đệ tử khoa Chỉ Qua vẫn đang chờ hắn nói tiếp, nói:

– Mỗi người một viên, dùng ngay bây giờ.

– Chắc nhiều người trong các ngươi cũng biết đây chính là Minh Chân đan, học viện Thanh Loan chúng ta sẽ trợ giúp các ngươi vượt qua cửa ải đầu tiên trên con đường tu luyện dài dòng này, đó là cảm nhận hồn lực.

Thấy ánh mắt nhiều tân đệ tử bắt đầu trở nên cuồng nhiệt và hưng phấn, giảng viên độc nhãn gật đầu nói.

Một viên đan dược màu xanh có kích cỡ như hạt đậu rơi vào trong tay Lâm Tịch.

Viên đan dược này có bề ngoài sáng bóng, trông rất giống những hạt mưa bụi đầy màu sắc ở hành tỉnh Nam Phương, một mùi hương thơm ngát giống như hoa cây dành dành xông vào mũi hắn.

– Học viện này bị ông cải tạo qua thật quá trực tiếp đó…

Lâm Tịch âm thầm cười khổ lắc đầu, nuốt viên đan dược đó vào.

Bất kể là lúc ở ven hồ hay trong hành trình gian khổ vượt qua sơn mạch Đăng Thiên tới nơi này, các giảng viên và giáo sư không chỉ một lần thể hiện sự cường đại của học viện Thanh Loan cho các tân đệ tử thấy, trong đó có cả điều kiện tu luyện và tài nguyên hùng hậu, nhưng hắn thật sự không nghĩ rằng học viện Thanh Loan lại trực tiếp đến thế, có thể phát một viên đan dược trân quý cho các tân đệ tử ngay môn học đầu tiên.

Chỉ cần dựa vào những lời nói ngắn gọn của giảng viên độc nhãn mặc áo bào đen và thần sắc kinh hãi của các thiếu niên Kim Chước, Lâm Tịch cũng biết viên đan dược này có giá trị kinh người như thế nào.

Vừa nuốt viên đan dược xuống bụng, Lâm Tịch liền cảm nhận được một mùi vị chua chua ngọt ngọt, giống như khi hôn môi vậy.

Người giảng viên một mắt nhìn từng người lần lượt nuốt đan dược vào, lạnh giọng nói:

– Bây giờ các ngươi có thể bắt đầu bình tâm tĩnh khí, thử đạt đến cảnh giới vô như ta đã nói, minh tưởng ngay đây.

– Minh tưởng ở ngay chỗ này?

Mấy thiếu niên Kim Chước đồng thời giật mình, nói:

– Lão sư***, vừa rồi không phải ngài đã nói ban đêm mới là lúc dễ dàng tiến vào trạng thái minh tưởng nhất ư? Hơn nữa chúng ta còn ngồi gần nhau như vậy…

Mặc dù không gian xung quanh căn nhà tranh này rất yên tĩnh, nhưng vẫn có tiếng nước suối chảy róc rách, chim hót hương hoa, gió nhẹ thổi qua…những điều này rất dễ làm người ta phân tâm. Hơn nữa nơi đây lại đông người như vậy, nếu tu luyện ở ngay chỗ này thì đúng là không thích hợp.

Nhưng vị giảng viên độc nhãn mặc áo bào đen lại một lần nữa lộ thần sắc khinh thường và mỉa mai, quát lên:

– Với tu vi hiện tại của các ngươi, cho dù tụ tập lại cùng tu luyện thì có thể gây ảnh hưởng gì đến người bên cạnh? Hơn nữa ta bảo các ngươi tu luyện ở đây là để ta giúp các ngươi minh tưởng, tối về phòng các ngươi có thể tự tu luyện tiếp, vậy có vấn đề gì? Nhắm mắt lại, không được nói! Bắt đầu từ bây giờ, khi nào ta bảo các ngươi mở mắt thì các ngươi mới mở mắt.

Lâm Tịch với sự hiếu kỳ trong lòng nhắm hai mắt lại, sau đó lại nghe thấy âm thanh nghiêm nghị của vị giảng viên độc nhãn mặc áo bào đen kia nói tiếp:

– Lần đầu tiên tu hành, nếu như không thể tĩnh tâm được ngươi có thể thử dùng ba pháp: hô hấp, ý thức, đạo dẫn. Đầu lưỡi tiếp xúc với vòm họng, nuốt nước miếng vào trong bụng, cố gắng vận chuyển máu huyết lưu chuyển toàn thân, cứ thế lặp đi lặp lại, sau đó cố gắng không suy nghĩ đến chuyện này nữa, trí óc trở nên hư vô trống không.

Lâm Tịch không phải là người ngu ngốc, nên hắn còn chưa tự tin tới mức chỉ dựa vào việc ngồi tĩnh tọa mà có thể đạt đến cảnh giới vô, nên bây giờ nghe người giảng viên độc nhãn nói thế liền làm theo.

Từ trước tới nay hắn chưa bao giờ tiếp xúc với việc tu hành hồn lực, nhưng Lâm Tịch vẫn luôn xem mình là một người lữ hành ở thế giới này, trái tim của hắn còn tinh khiết quang minh hơn phần lớn mọi người, tâm của hắn không bị danh lợi trói buộc, nên chính hắn cũng không thể nào ngờ rằng hắn có thể tiến vào trạng thái minh tưởng cần thiết để tu hành còn nhanh hơn năm tên Biên Man bên Đường Khả.

Ban đầu, trong đầu Lâm Tịch còn có hình ảnh những cọng cỏ lay động bên cánh cổng mưa thuận gió hòa ở trấn Lộc Lâm, thân ảnh hai lớn một bé và một con chó màu vàng ở đầu trấn, nhưng đấy là những hình ảnh rất an bình trong tim hắn. Hắn dần dần quên mất sự tồn tại của mình, cứ tựa như đang đứng giữa không gian vô hạn, trong tầm mắt chỉ có một cỗ ánh sáng màu xanh giống như cái bánh xe, mà ngay lúc này bên cạnh cái bánh xe màu xanh ấy còn có một luồng khí nóng đang hội tụ lại, từ từ tạo thành một luồng khí màu vàng du động quanh bánh xe.

Giảng viên độc nhãn mặc áo bào đen điềm nhiên nhìn những tân đệ tử khoa Chỉ Qua.

Ánh sáng xung quanh căn nhà tranh từ nhạt chuyển sang đậm, sau lại chuyển đạm. Lúc đầu khi nhắm mắt lại các tân đệ tử còn hơi run rẩy nên khuôn mặt có vài biến hóa, nhưng dần dần lại trở nên bình tĩnh, thậm chí còn có mấy người ngáy khò khò.

– Được rồi, mở mắt!

Sau tiếng quát lạnh thấu xương như trường đao ra khỏi vỏ từ miệng người giảng viên độc nhãn mặc áo bào đen, các tân đệ tử khoa Chỉ Qua đang yên lặng minh tưởng bỗng chấn động, mở hai mắt ra, những người ngáy khò khò nãy giờ thì xấu hổ đến mức mặt đỏ bừng lên. Lâm Tịch quan sát xung quanh thì ngẩn người, trong lúc minh tưởng không hề hay biết, thật không ngờ bọn họ đã ngồi đây từ lúc sáng sớm cho đến ban đêm.

~~o0 0o

~~*Bất cận nhân tình: không hợp với những lý lẽ thông thường

** Đại đồng tiểu dị: Đa phần là chung, nhưng có vài chỗ lại khác biệt.

***Lão sư: Từ chỉ chung các giảng viên và giáo sư.