Chương 467: Vòng Xoáy Màu Đen, Tòa Thành Hùng Vĩ

Tiên Ma Biến

Đăng vào: 2 năm trước

.

Vô số quạ đen, kên kên bay giữa không trung, tạo thành một vòng xoáy màu đen vô cùng khủng bố, tựa như muốn thôn phệ hết thảy vạn vật.

Bất luận kẻ nào nhìn thấy một vòng xoáy lớn màu đen bao phủ hơn mười dặm do quạ đen, kên kên tạo thành như vậy, nhất định sẽ vô cùng kinh hãi.

Nhưng ngay lúc này, chính vô số quạ đen, kên kên đang bay lượn trong không trung cũng không ngừng nôn nóng, sợ hãi kêu lên.

Bên dưới vòng xoáy lớn màu đen do vô số quạ đen và kên kên tạo thành này là một thành trì hùng vĩ, tường thành bao bọc bên ngoài cao gần ba mươi thước.

Vô số quân sĩ Đại Mãng và quân sĩ Vân Tần đang vây quanh bốn phía tòa thành này, đại chiến thảm thiết vô cùng.

Từ trên cao nhìn xuống, trông như có vô số con kiến nhỏ đang vây quanh một cái bánh ngọt, tiến hành tranh đấu và chém giết thảm thiết.

Xung quanh tòa thành này vốn có một con sông ngăn cách để bảo vệ, nhưng hiện giờ con sông bảo vệ thành đã bị vô số các loại quân giới bể tan tành, khúc cây, tảng đá lớn và thi thể quân sĩ hai bên che lấp. Trên hoang nguyên bốn phía, thi thể hai bên đã chồng chất lên nhau, mà những quân sĩ đang chiến đấu hiện giờ, cũng đang đứng trên vô số thi thể.

Đối với những con quạ đen và kên kên đang tạo thành một vòng xoáy lớn màu đen kinh khủng trên bầu trời, những thi thể này là thức ăn vô cùng ngon miệng, nhưng bọn chúng lại không dám hạ xuống, chỉ có thể tham lam, kinh hoảng bay bên trên. Thậm chí, có một số con quạ kên và kên kên vì bay quá lâu mà kiệt sức, lần lượt rơi xuống dưới.

Quạ đen và kên kên đang bay bên trên không dám hạ xuống là vì từ khoảng cách của chúng xuống tòa thành trì vĩ đại này còn có hai màn đen khác.

Từ trong thành và ngoài thành, có vô số mũi tên được bắn trên không trung, tạo thành mưa tên dày đặc.

Từ trong thành và ngoài thành, các quân giới liên tục phóng nỏ, vật nặng, thậm chí còn có khúc cây được đốt cháy.

Những thứ này không ngừng được phóng vào không trung, dày đặc đến mức chỉ cần có kên kên hay quạ đen đáp xuống, lập tức sẽ biến thành một đống máu thịt bấy nhầy với nhau.

Đây là một trận chiến đoạt thành đã đến giai đoạn khốc liệt nhất.

Không tính đến số lượng thi thể quân sĩ đã ngã chết trên mặt đất, riêng tổng số quân sĩ hai bên còn sống đang chiến đấu với nhau hiện giờ rõ ràng đã hơn mười vạn.

Cả hai bên đều có một đội tiễn thủ kinh người, không ngừng bắn tên tới phía trước.

Sau khi bị xe bắn đá và xuyên sơn nỗ liên tục bắn phá, rốt cuộc thành tường phía tây của tòa thành hùng vĩ này của Đại Mãng đã xuất hiện một lổ thủng rất lớn.

Vì muốn tấn công vào lổ thủng này, cộng thêm việc liên tục chiến đấu nhiều ngày dưới thành, quân đội Vân Tần đã bắt đầu mỏi mệt. Cho nên, mấy vạn quân đội Đại Mãng trong thành ngược lại còn liều chết xông ra ngoài, bắt đầu điên cuồng chém giết.

Trong trận chiến điên cuồng và hỗn loạn như vậy, tên bắn và quân giới từ trong thành bắn ra đã không thể nào phân biệt được địch ta, chỉ biết lạnh lùng đoạt lấy tính mạng. Bất luận kẻ nào cũng trở nên điên cuồng, không còn sợ hãi nữa, chỉ biết liều mạng vung vũ khí tấn công kẻ thù, cho đến khi mình không còn sức chiến đấu nữa, hoặc bị binh khí của kẻ thù đoạt lấy tính mạng.

Những vật nặng hoặc quân khí do quân giới phóng ra ngoài đập vào mặt đất, mạnh mẽ nhảy lên.

Tầng tầng thi thể chất đống trên mặt đất không ngừng bị chấn động, giống như còn sống.

Một người tu hành quân đội Vân Tần cầm hồn binh cự kiếm màu đen, có chiều cao gần như ngang người, các phù văn hình dáng lông chim trên thân kiếm tỏa ra ánh sáng màu xanh đậm. Tất cả quân sĩ Đại Mãng xung quanh hắn đều không thể ngăn được một kiếm của hắn, nhưng ngay lúc vừa vung kiếm chém chết liên tục ba tên quân sĩ Đại Mãng, người tu hành quân đội Vân Tần này đột nhiên ngẩng đầu bầu trời, mặt trời bao la ở trên đã bị một bóng đen bao phủ.

Một góc tường thành bị bể được xe bắn đá trong thành ném ra ngoài, ầm ầm rơi xuống chỗ hắn đứng.

Ngay nháy mắt ngẩng đầu nhìn lên, người tu hành tay cầm cự kiếm này bắt đầu chạy tới phía trước thật nhanh, nhưng bỗng nhiên có một cây tên thô to như cánh tay trẻ con, mang theo khí lưu kinh khủng xuyên qua lồng ngực của hắn, đóng chặt hắn xuống mặt đất.

“Ầm!”

Góc tường thành nặng không biết bao nhiêu cân kia ầm ầm rơi xuống, đè xuống tên tướng lãnh quân đội này cùng với rất nhiều quân sĩ Vân Tần và Đại Mãng đang chiến đấu xung quanh, máu tươi từ bên dưới góc tường chảy ra ngoài.

Đây chỉ là một góc nhỏ trong trận chiến đoạt thành tàn khốc này.

Dù là tảng đá lớn cho xe bắn đá bắn ra, hay là các cây tên thô to do xuyên sơn nỗ phóng ra ngoài, đích ngắm ban đầu của chúng chưa chắc là người tu hành này. Nhưng vì số lượng quân khí được bắn ra quá dày đặc, bởi vì xung quanh mỗi quân sĩ ở đây đều là máu tươi và binh khí, bởi vì trên chiến trường này có quá nhiều nhân tố không xác định được trước, nên bất kỳ ai cũng có thể chết bất cứ lúc nào. Đây chính là chiến trường tàn khốc nhất, cho dù là người tu hành, nhưng ở chiến trường phạm vi lớn như vậy, sức mạnh và tác dụng của họ sẽ bị hạn chế đến mức thấp nhất.

Nhưng ngay lúc này, vào lúc bức tường phía tây của tòa thành hùng vĩ xuất hiện lổ thủng, đột nhiên có hai người tu hành trông rất quỷ dị và thần bí bắt đầu gia nhập chiến trường.

Đây là hai người tu hành một già một trẻ, da thịt trên người có màu lam đen nhạt, thân mặc một chiếc áo da dài màu hồng.

Trên chiếc áo da dài màu hồng đấy có thêu những hoa văn ngọn núi đỏ như lửa.

Trước mặt hai người này đều có một luồng khí đen lượt lờ, mỗi người cầm lấy một cây đàn có hai màu sắc khác nhau: xanh và lam, trên bề mặt cây đàn có khắc rất nhiều phù văn hình dáng ma vương.

Có rất nhiều quân sĩ Đại Mãng cầm những chiếc khiên khổng lồ nhanh chóng bao vây hai người tu hành Đại Mãng này lại, trận thế tựa như một đóa hoa sen đang nở rộ.

Hai người tu hành Đại Mãng này bắt đầu dùng hai tay khảy đàn. Được hồn lực quán chú vào, cây đàn dài trước mặt họ lại không phát ra bất kỳ âm thanh nào, chỉ có những luồng khí màu đen thẳng dài, trông như những sợi tóc màu đen, bắn ra ngoài. Sau đấy, những luồng khí màu đen này chui vào một thi thể Vân Tần hoặc Đại Mãng đã chết trên mặt đất.

Tiếp theo, dưới sự khống chế của những luồng khí màu đen do hai cây đàn của hai người tu hành Đại Mãng kia phát ra, các thi thể này bắt đầu chuyển động như tượng gỗ, chém giết các quân nhân Vân Tần xung quanh.

Mỗi một người trong hai người tu hành Đại Mãng này đều có thể khống chế hơn mười thi thể. Những thi thể này, chỉ khi hai chân bị chặt gãy, không thể nào đứng vững được, hoặc là thân thể bị đánh nát tan tành mới có thể mất hết chiến lực. Nhưng sau khi bị mất thi thể này, bọn họ sẽ nghĩ cách dùng những luồng khí đen do cây đàn phát ra để khống chế một thi thể mới.

Hồn lực tất nhiên không thể nào vô cùng vô tận, đặc biệt là cách khống chế thi thể, đó cũng chỉ là một cách vận dụng hồn lực.

Nhưng một cái thi thể đã bị xuyên thủng bụng vẫn có thể chiến đấu, thậm chí là giết chết quân mình…hơn nữa, rất có thể những quân nhân bị các thi thể này giết chết, chỉ sau một khắc nữa sẽ biến thành một thi binh khác. Khung cảnh như vậy khiến cho các quân nhân Vân Tần đã hoàn toàn điên cuồng vì máu tươi và giết chóc, bất giác cảm thấy sợ hãi.

Qua nhiều ngày công thành như vậy, các quân sĩ Vân Tần vốn đã rất mệt mỏi, hiện giờ lại bị nỗi sợ hãi xâm chiếm, nên cảm giác thất bại trong lòng họ càng lúc càng tăng lên, mà điều nguy hại nhất chính là ban đầu chỉ từ một khu vực nhỏ, sau đấy gần như đã lan rộng ra khắp nơi.

Trong lúc đại chiến với kẻ thù như vậy, những cảm giác sợ hãi như vậy tất nhiên sẽ nhạy cảm hơn lúc bình thường rất nhiều.

Trong khoảng thời gian ngắn, có rất nhiều quân sĩ Đại Mãng điên cuồng kêu to lên, giống như một người đi trong bóng đêm đột nhiên thấy ánh sáng. Bọn họ cảm nhận được rằng mình có thể sống qua trận chiến này.

Chiến trận bắt đầu giằng co với nhau, quân đội Vân Tần vốn đang chiếm ưu thế trận chiến, nhưng tình thế chuẩn bị thay đổi hoàn toàn.

Ngay lúc này, xung quanh tòa thành hùng vĩ đó, toàn bộ chiến trường, đồng loạt chậm lại, tựa như thời gian đã bị ngưng đọng.

Một mảnh ánh sáng màu vàng chói mắt từ đường chân trời xa xôi hiện lên.

Các quân sĩ Đại Mãng đang trấn thủ trên tường thành rộng rãi chính là người đầu tiên thấy rõ, có vô số kỵ quân mặc áo giáp màu vàng, điên cuồng vọt tới ở ngay đường chân trời, tựa như có một cơn hồng thủy đột nhiên xuất hiện.

Trong cơn thủy triều do ít nhất hơn một vạn kỵ quân mặc giáp vàng tạo thành, có một chiến xa hai tầng to lớn như một thuyền lớn của thần tiên ở ngay giữa đội hình.

Điều khiển chiếc chiến xa này không phải là quân mã bình thường, mà là mấy chục con vượn trắng to lớn như các Huyệt man, bộ lông trắng muốt như tuyết rơi đầu mùa đông.

Trên chiếc chiến xa này có một tướng lãnh mặc trọng giáp màu vàng, áo choàng màu vàng đằng sau tung bay theo gió.

Ngay trước chiến xa là một mũi thương khổng lồ nhọn hoắc như mỏ chim hạc. Trong các khoang tầng bên dưới, mỗi tầng đều có một Tế ti Vân Tần mặc trường bào Tế ti, ngự sử những con vượn trắng khổng lồ.

Vượn trắng khổng lồ có sức mạnh kinh người, là yêu thú cấp Hồn sư.

Có thể ngự sử những yêu thú này, tất nhiên các Tế ti đang ngồi trong xe là Tế ti Linh Tế.

Một khi đến thời khắc quan trọng, các Tế ti Linh Tế có thể lập tức ngự sử các yêu vượn, biến chiến xa này thành một chiếc chiến xa công thành!

Tế ti Linh Tế đại biểu quang minh chói mắt nhất, cho dù là ở Vân Tần cũng rất hiếm khi nhìn thấy. Nhưng giờ khắc này, lại có nhiều như vậy!

Cộng thêm nhiều kỵ quân mặc áo giáp màu vàng này, như vậy chỉ có một điều chắc chắn đang xay: Tướng lãnh cao lớn đang ngồi trên tầng trên chiến xa này, cả người lấp lánh ánh sáng màu vàng, tựa như muốn lấy hết mọi vinh quang trên thế gian, hiển nhiên là Tổng thống lĩnh của Vân Tần trong chiến dịch nam phạt – Thảo nghịch đại nguyên soái Hồ Ích Dịch!

Trong nháy mắt, tất cả quân nhân Vân Tần đang vây quanh tòa thành này đều hiểu được ai đang đến, mà dựa vào uy thế kinh người từ biển người màu vàng và chiếc chiến xa đang ầm ầm xông tới, toàn bộ quân sĩ Đại Mãng cũng biết được chủ nhân của chiếc chiến xa này là ai.

Trong khoảng thời gian ngắn ngủi, trận thế đã hoàn toàn đảo ngược.

Ánh rạng đông vừa xuất hiện trong lòng phần lớn các quân nhân Đại Mãng lập tức bị tuyệt vọng tột độ che lấp, có một số người điên cuồng mà bất lực hét lên, thậm chí còn có rất nhiều quân sĩ Đại Mãng ném binh khí trong tay mình, đợi chờ tử vong.

Thủy triều màu vàng bắt đầu cuốn tới.

Vó ngựa gõ trên mặt đất tạo thành gió lốc bụi mù, áo giáp màu vàng phản xạ ánh sáng mặt trời, chói mắt đến nỗi người đối diện không thể mở mắt.

Mục tiêu của cơn thủy triều màu vàng này chính là lỗ thủng bên phía tây thành.

Đối diện với cơn thủy triều màu vàng phô thiên cái địa này, hai người tu hành Đại Mãng cổ quái này lập tức gượng cười.

Sau một khắc, hai người tu hành Đại Mãng lập tức bị vô số trường mâu từ không trung ném xuống xuyên thủng.

Một tràng giết chóc bắt đầu.

Chiến xa màu vàng tiến gần tới tòa thành hùng vĩ, xông vào lổ hổng với khí thế như chẻ tre.

Một thanh phi kiếm màu vàng như một tia chớp mạnh mẽ từ trong chiến xa màu vàng bay ra, trong nháy mắt cắt đứt cổ họng của các quân sĩ Đại Mãng điều khiển các chiếc máy bắn tên trên tường thành.

Ngự sử thanh phi kiếm màu vàng này, cũng chính là vị tướng quân duy nhất được đánh giá ngang bằng với Cố Vân Tĩnh ở biên quân Long Xà, bắt đầu thống lĩnh quân đội Vân Tần sau khi Văn Nhân Thương Nguyệt phản quốc – Đại tướng quân Hồ Ích Dịch, khẽ ngẩng đầu lên, mí mắt được mở ra, bình tĩnh nhìn xung quanh tòa thành hùng vĩ trông như một miệng núi lửa khổng lồ này.

Sau khi nam phạt được ba mươi hai này, trải qua vô số trận đại chiến, với số lượng quân đội hơn hẳn và rất nhiều ưu thế tuyệt đối khác, quân đội Vân Tần rốt cuộc chiếm được thành Ma Đàn. Có thể nói đây là trận đại thắng đầu tiên của quân đội Vân Tần kể từ lúc nam phạt!

Thành Ma Đàn là một cứ điểm quân sự quan trọng đối với cả biên cảnh phía nam Đại Mãng.

Phá được thành Ma Đàn không chỉ có thể tiến quân thần tốc, chiếm lĩnh toàn bộ ruộng đất phía nam Đại Mãng, quan trọng nhất là ngay sau thành Ma Đàn là một bình nguyên rộng lớn với nhiều đường đi khác nhau, có thể giúp quân đội Vân Tần bố trí căn cứ của mình ngay trong Đại Mãng. Cứ như vậy, phần lớn các bộ phận của quân đội Vân Tần có thể trực tiếp hội tụ đến tòa thành quan trọng nhất của phía nam Đại Mãng, cũng là nơi Văn Nhân Thương Nguyệt đang trấn thủ – thành Đoạt Nguyệt!

Nói cách khác, thành Ma Đàn này giống như là một cái nút thắt chặt nhiều đường đi với nhau. Một khi công phá được điểm nút này, sẽ khiến cho các đường vận chuyển lương thực cũng như chiến lược quân sự của Đại Mãng hoàn toàn bị cắt đứt. Ngoài ra, bất cứ tướng lãnh Vân Tần nào cũng biết thành Ma Đàn này còn có một ý nghĩa rất lớn khác: là tấm chắn vững chắc của Văn Nhân Thương Nguyệt.

Hủy diệt tấm chắn này, tiếp tục giết sạch các cứ điểm quân sự khác mà Văn Nhân Thương Nguyệt đã bố trí, đại quân Vân Tần sẽ nhanh chóng đối mặt với Văn Nhân Thương Nguyệt.