Chương 465: Chủ Nhân Mới

Tiên Ma Biến

Đăng vào: 2 năm trước

.

Có rất nhiều tiếng gầm gừ từ trong vách núi dội vang lại, tựa như đột nhiên có ngàn vạn con cá phá núi phóng ra ngoài.

Quách Đông Thần quay đầu lại.

Trong hang đá này, tất cả thủ lĩnh giặc cỏ mặc chiến giáp đã gỉ sét đang ngồi trên ghế dựa lớn màu đen không hiểu chuyện gì đang xảy ra, hoảng sợ đến mức tất cả đồng loạt quay đầu lại.

Trong tiếng gầm gừ ồn ào đấy, có hai người không phải là thành viên của nhóm giặc cỏ bọn họ bước vào trong hang đá.

Một người là thiếu nữ có khuôn mặt rất thản nhiên, tựa như đã coi những người hoặc vật đang có ở đây là của riêng mình.

Một người là nam tử thân đeo trường kiếm và một cây cung lớn bằng đá, khuôn mặt hắn ta được che đậy bởi một tấm mặt nạ bằng da màu bạc, trên đấy có thêu hình một cánh hoa mềm mại.

Hoa mai vô cùng tinh xảo cùng với cây cung lớn bằng đá thô kệch, hai vật này đã tạo thành một hình ảnh tương phản chí cực.

– Các ngươi là ai?

Một thủ lĩnh giặc cỏ mặc chiến giáp gỉ sét không nhịn được mà hét lớn lên, nhưng giọng nói của hắn ta lại run rẩy. Âm thanh truyền ra ngoài, vang vào bốn vách tường xung quanh, tạo thành những âm thanh nhỏ vụn khác.

Không có người nào trả lời hắn.

Nam tử mang mặt nạ tinh xảo rất bình tĩnh nhìn qua từng người trong hang đá này. Mà thiếu nữ kia dường như không nhìn thấy những người đang có trong căn phòng, chậm rãi đi tới phía trước, nói đơn giản:

– Quỳ xuống, thần phục với ta, hoặc là chết.

Câu nói này vừa nghe tựa như cuồng vọng vô cùng, nhưng lại không có người nào trong các thủ lĩnh giặc cỏ đang ngồi trên ghế dựa lớn màu đen lên tiếng, cũng không có ai cảm thấy tức giận, ngược lại họ càng hoảng sợ hơn.

Chỉ là một câu nói, nhưng tất cả những người này đã có thể khẳng định thiếu nữ trẻ tuổi này chính là nữ ma đầu trong truyền thuyết.

Quách Đông Thần ngẩng đầu lên.

Hắn ngồi trên chỗ cao nhất trong hang đá – một cái ghế lớn màu vàng vô cùng uy nghiêm. Nhưng khi đối mặt với Nam Cung Vị Ương và Lâm Tịch mang mặt nạ, hắn lại cảm thấy dường như mình đối mặt với núi cao, phải ngẩng đầu lên mới nhìn thấy được. Cảm giác như vậy khiến hắn cảm nhận được một sự nguy hiểm tột độ, hắn hiểu rằng thực lực của hai người này vô cùng kinh khủng.

Hắn cũng không thể nào hiểu được tại sao đối phương có thể tiến vào nơi này, nhưng hắn lại không lập tức lên tiếng, không vội vã trả lời.

Ngay nháy mắt hắn ngẩng đầu lên, cánh cửa đá đang đóng lại cách Nam Cung Vị Ương và Lâm Tịch không xa bỗng nhiên được đẩy ra.

Trong những luồng khí hình rõ rệt đang tản phát, một nam tử mặc trường bào đỏ sậm, sẵng giọng một cái rồi bước vào trong.

Trong thông đạo phía sau hắn, có vô số ánh sáng màu đỏ sậm bắt đầu xuất hiện, cùng lúc, có rất nhiều người mặc áo đỏ từ bên trong thông đạo phóng ra ngoài như một cơn thủy triều, người nào người nấy cũng hét vang lên thật to.

Phần lớn giặc cỏ bởi vì sợ chết, nên mới trải qua nhiều gian khổ để chạy đến biên cảnh ở phía đông, cũng là nơi mà họ cho rằng thích hợp nhất để ẩn núp. Sau đấy, trong những năm tháng dài đăng đẳng kế tiếp, bởi vì phải trốn tránh kẻ thù hoặc quan binh đuổi bắt, nên có thể nói cuộc sống của bọn giặc cỏ này không khác gì các con chuột bình thường.

Nhưng bọn giặc cỏ núi Ngao Giác của Quách Đông Thần lại không phải là giặc cỏ bình thường.

Trong hai mươi năm qua, hắn đã biến núi Ngao Giác này như một quốc gia độc lập. Nhờ có cuộc sống yên tĩnh và an toàn, nên hắn đã bồi dưỡng được rất nhiều bộ hạ không sợ chết.

Cũng tựa như phòng ngự của núi Ngao Giác, đây chính là một điểm tựa để Quách Đông Thần tự tin.

Cho nên, hắn đang chờ.

Ngay khi những thân vệ bên cạnh hắn chạy tới, cũng là lúc nam tử mặc trường bào màu đỏ sậm vừa mới đẩy cánh cửa đá kia ra rồi bước vào trong, mà Lâm Tịch và Nam Cung Vị Ương lại không hành động gì, vẫn đứng yên đấy.

Sau đấy, nam tử mặc trường bào màu đỏ sậm kia nhanh chóng lướt qua hai người, tiến tới nghênh đón.

So với bất kỳ người nào đang ở đây, bóng người này thậm chí còn khôi ngô cao lớn hơn, chiến giáp màu đỏ sậm với những sợi xích bao quanh hắn tỏa ra ánh sáng lạnh lẽo dị thường.

Ngay nháy mắt nhìn thấy bóng người như thiên thần này xuất hiện, đồng thời nhìn rõ vầng trán rộng rãi, đôi môi dày rất khác so với phần lớn người Vân Tần khác, Quách Đông Thần lập tức nín thở, thân thể trở nên lạnh lẽo như băng giá.

Đây là Huyệt man.

Chính là Huyệt man sống ở vùng đất hoang vu, ngay cả đế quốc Vân Tần mạnh mẽ nhất thế gian trải qua mấy chục năm cũng không thể chinh phục được.

Nhưng tại sao đối phương lại có thể khiến Huyệt man ra sức?

Đây là chuyện hắn không thể nào tưởng tượng, cũng không thể nào hiểu được.

Thân vệ của Quách Đông Thần hiển nhiên nhìn thấy nam tử mặc trường bào màu đỏ sậm có thân thể khôi ngô như thiên thần, con ngươi hắn hơi co lại. Nhưng hắn lại không do dự, sau một tiếng quát chói tai, trường kiếm màu lam nhạt trong tay hắn liền tỏa sáng chói mắt, mạnh mẽ đâm tới ngực bóng người màu đỏ sậm này.

Đối mặt với một chiêu kiếm của tên thuộc hạ hung hãn không sợ chết của Quách Đông Thần, bóng người màu đỏ sậm chỉ đưa tay ra, cầm lấy thanh trường kiếm sắc bén màu lam nhạt.

Ngay nháy mắt lòng bàn tay của hắn chạm với lưỡi kiếm sắc bén, một luồng khí màu hồng, tựa như một ngọn lửa thực chất với nhiệt độ vô cùng kinh khủng, lập tức theo thân kiếm đánh ngược về sau.

Trường kiếm dừng lại trên không trung.

Nam tử mặc trường bào đỏ sậm tiếp tục đi tới phía trước.

Trường kiếm màu lam nhạt biến thành màu hồng đỏ.

Đôi tay của nam tử mặc trường bào đỏ sậm chợt trở nên nám đen.

Khi thân vệ của Quách Đông Thần không kịp nói bất kỳ điều gì, nám đen trên người nam tử mặc trường bào đỏ sậm đã nhanh chóng lây lan sang người hắn.

Thân thể hắn bỗng nhiên bốc cháy, rơi xuống trên mặt đất.

“Phốc!”

Một tiếng động nhẹ vang lên, tên thân vệ này đã biến thành một lớp tro màu xám.

Toàn thân nam tử mặc trường bào đỏ sậm này bỗng nhiên bốc lửa, mang theo nhiệt độ kinh khủng đi tới phía trước.

Sau đấy, mấy tên thân vệ Quách Đông Thần lao ra ngoài cũng bốc cháy, rơi xuống mặt đất.

Cơn thủy triều màu đỏ đang từ trong thông đạo xông ra ngoài kia lập tức hét lên kinh hãi rồi dừng lại.

Nam tử mặc trường bào màu đỏ sậm đang bốc cháy dữ dội kia dừng ở ngay cửa hang đá, bắt đầu phong kín thông đạo đấy. Cho đến khi ngọn lửa gần như đã bao trùm cả thân thể hắn, thông đạo ra vào hang đá cũng bắt đầu bị nung đỏ, sau đấy hòa tan, biến thành một dòng nham tương nóng cháy.

Đối mặt với việc này, Quách Đông Thần chỉ làm một việc.

Hắn cúi người xuống, rời khỏi ghế lớn màu vàng, trực tiếp quỳ trước mặt Nam Cung Vị Ương và Lâm Tịch.

Trước đấy khoảng một tức, Nam Cung Vị Ương đã khẽ ngẩng đầu lên nhìn hắn.

Một thanh phi kiếm với tốc độ cực nhanh gần như vượt qua sự phản ứng của những người ở đây đã đột ngột xuất hiện trước mặt Nam Cung Vị Ương, đâm thẳng tới Quách Đông Thần.

Trước khi Quách Đông Thần quỳ xuống, thanh phi kiếm kinh khủng này đã phá tan mọi trở ngại trước mặt Nam Cung Vị Ương, đến ngay cổ họng của Quách Đông Thần.

Lúc Quách Đông Thần bị áp bức đến nỗi phải cúi người xuống, khí lạnh lạnh lẽo trên thân kiếm tỏa ra đã khiến lông mày của hắn phải kết sương trắng.

Quách Đông Thần quỳ lạy, thanh phi kiếm này lập tức dừng lại trước cổ họng hắn khoảng mất tấc. Thanh kiếm này tựa như có linh tính, đứng trước hắn mà dường như đang nhìn hắn, sau đấy thu trở về.

Ngọn lửa kinh khủng trên người Hỏa Vương dần biến mất.

Thanh phi kiếm lạnh thấu xương trở lại ống tay áo Nam Cung Vị Ương.

Nam Cung Vị Ương chậm rãi đi tới phía trước, lướt qua Quách Đông Thần đang ngồi trên mặt đất.

Tất cả thủ lĩnh giặc cỏ đang ngồi trên ghế dựa lớn màu đen quỳ xuống, tất cả hoảng sợ đến mức run cả người, không dám nhìn chủ nhân mới của núi Ngao Giác.

Nam Cung Vị Ương đi qua tất cả, ngồi xuống ghế dựa lớn màu vàng.