Chương 464: Sự Tự Tin Của Quách Đông Thần

Tiên Ma Biến

Đăng vào: 2 năm trước

.

Trong bóng đêm, tại một hang đá có rất nhiều ngọn đèn sáng tỏ, hơn hai mươi người đang ngồi chung với nhau.

Trên một bậc đá cao nhất trong hang đá có một cái ghế dựa lớn màu hoàng kim, mặc dù không phải là vàng ròng, chỉ là đồng thau, nhưng bởi vì quá lớn, quá cao nên lại trông rất uy nghiêm.

Dưới chiếc ghế dựa lớn màu hoàng kim lại có hai hàng ghế dựa khác màu đen. Cho dù là ghế lớn dựa màu hoàng kim, hay là những chiếc ghế lớn màu đen, bên trên đều có một màn che thật dài rủ xuống, khiến cho hang đá này lộ vẻ thâm thúy hơn, đồng thời còn có khí tức trang nghiêm của một thần điện.

Ngồi trên ghế lớn màu hoàng kim là một nam tử trung niên mặc áo bào lớn màu xanh, đầu độc mũ ngọc, trông rất thô bạo và lãnh khốc.

Khoảng một đình trước, hơn hai mươi người ngồi trên hai dãy ghế lớn màu đen bên dưới hắn ta đã vì một việc mà cải vã ác liệt, thẳng cho đến lúc này, tiếng cải vã không những không kết thúc mà còn ác liệt hơn, cả hang đá vang lên tiếng động ầm ầm, từng chiếc màn che cũng vì tiếng gầm mà khẽ rung động.

Ban đầu nam tử trung niên này vẫn thờ ơ lạnh nhạt, đến lúc này mới nở một nụ cười lạnh lẽo.

– Các ngươi rốt cuộc đang sợ cái gì?

Hắn mở miệng, giọng nói đầy sự châm chọc:

– Chẳng qua chỉ có một tờ giấy chiêu hàng, bây giờ địch nhân mới lộ chút tung tích, nhưng các ngươi đã sợ đến như vậy?

Trong nháy mắt, toàn bộ âm thanh ồn ào trong hang đá liền biến mất, hơn hai mươi người mặc áo giáp đã hơi gỉ sét ngồi trên hai hàng ghế màu đen ngậm miệng lại. Khi nhìn lên nam tử trung niên trông rất thô bạo và lãnh khốc này, đôi mắt họ bất giác xuất hiện sự lạnh lẽo.

– Ta cũng không phải là Cung Đình Tuyệt.

Đây là câu nói thứ ba của nam tử trung niên đầu đội mũ ngọc.

Cả hang đá càng thêm yên tĩnh, yên tĩnh đến mức có thể nghe thấy âm thanh một cây châm rơi xuống mặt đất.

– Ngay cả Cố Vân Tĩnh có Hắc kỳ quân cũng không có biện pháp bắt ta, chẳng lẽ cần phải sợ một cô gái chỉ biết chém giết lung tung?

Nam tử trung niên lạnh lùng nhìn qua mỗi người bên dưới, giễu cợt:

– Chẳng lẽ sợ nàng là Một Thánh sư?

– Cho dù là một Thánh sư, đừng nói là một Thánh sư, cứ cho là mười tên Thánh sư, vậy có là gì?

– Chỉ cần tấn công không tới đây, vậy không cần phải sợ hãi…Các ngươi không được quên nơi này là do ai mất gần hai mươi năm xây dựng thành, các ngươi sợ chính là đang sỉ nhục tâm huyết của ta! Sỉ nhục năng lực của ta!

Âm thanh lạnh lùng mà thô bạo của nam tử trung niên bắt đầu liên miên vang lên trong hang đá như sóng đập vào bờ.

Nghe tới chỗ này, đám người đang ngồi trên ghế dựa màu đen càng lúc càng cảm thấy lạnh lẽo, nhưng phần lớn họ lại nghĩ rằng tấn công không tới đây thì như thế nào? Nếu như vừa ra ngoài lại gặp phải tên sát thần đấy, chẳng lẽ không sợ hãi?

Tựa như biết suy nghĩ của những người này, nam tử trung niên bỗng nhiên trào phúng nói:

– Không phải mới đây các ngươi mới đi theo ta, nhưng thật không ngờ lại sụp đổ nhanh như một bức tường bùn…muốn đối phó với cô gái này đúng là rất khó, nhưng không phải các ngươi không biết lộ tuyến vận chuyển lương thực của biên quân Long Xà. Ngày mai phái người ra ngoài, cướp lấy một xe chở lương thực của biên quân về là được.

– Cướp xe lương thực của biên quân?

Nam tử trung niên vừa nói câu này xong, không ít người đang ngồi trên ghế dựa lớn màu đen khẽ rung động, lập tức hiểu được vấn đề, nhưng lại có không ít người sợ hãi. Bởi vì đối với bọn họ, một khi làm như vậy sẽ hoàn toàn chọc giận biên quân, giống như là ép con hổ nhảy vào trong lửa nóng vậy.

– Sao vậy? Còn có người chưa hiểu?

Nam tử trung niên nở một nụ cười lạnh lẽo:

– Những năm gần đây biên quân không muốn trả giá quá nhiều để tiễu trừ nơi đây, cho nên ta mới có năng lực bố trí căn cứ chúng ta thành nơi không thể tấn công…mà suôt thời gian qua chúng ta không hề đụng chạm đến điểm giới hạn của biên quân, họ cũng để mặc chúng ta. Tuy nhiên, bởi vì chúng ta chưa từng làm chuyện như vậy, chẳng lẽ một khi chuyện xảy ra, biên quân lại nghĩ do chúng ta làm?

– Hiện giờ trong biên quân Long Xà này, không phải bọn giặc cỏ kia là bọn nổi danh là cái gì cũng cướp, làm việc không kiêng kỵ sao?

– Biên quân Long Xà tất nhiên sẽ nghĩ đến là do bọn giặc cỏ mấy ngàn người được nữ quái kia thống lĩnh, tất nhiên sẽ trút lửa giận xuống đầu bọn họ. Cho dù nữ quái kia mạnh hơn, có thể mạnh hơn biên quân Long Xà?

– Sau cùng, cho dù biên quân Long Xà phát hiện việc này có liên quan đến chúng ta, nhưng vẫn không tấn công được chúng ta, không thể gây nguy hiểm cho chúng ta được. Các ngươi làm người phải biết nhìn xa, không được quên hiện giờ Vân Tần đang nam phạt, sao có thể tốn nhiều binh lính đến tấn công chúng ta?

– Suốt biên cảnh rộng lớn này, bọn giặc cỏ khác chỉ là giặc cỏ, mà chúng ta lại là một nước, đây chính là khác biệt lớn nhất…Vân Tần nam phạt chính là thời cơ tốt nhất để chúng ta lớn mạnh, sau này thậm chí có cơ hội phong vương bái hầu…nhưng bây giờ các ngươi lại sợ một cô gái sao?

Âm thanh lạnh lùng mà uy nghiêm chấn động khắp hang đá.

Tất cả thuộc hạ của hắn bên dưới đều vui mừng bái phục và lên tiếng tán thưởng, mà nam tử trung niên đầu đội mũ ngọc cũng rất tự tin nhìn ra ngoài hang đá.

Hắn đúng là có tư cách để tuyệt đối tự tin như vậy.

Bởi vì hắn chính là thủ lĩnh của nhóm giặc cỏ mạnh nhất ở phía đông biên cảnh Vân Tần trong suốt hai mươi năm qua – Quách Đông Thần.

Bên ngoài cửa động của hang đá này là một vách đá dựng đứng cao vô cùng.

Nửa phần vách đá bên dưới chỉ có vài ngọn cây và cỏ dại bé nhỏ, sinh trưởng ngay trên vách đá, mà nửa phần vách đá bên trên lại có rất nhiều dây leo núi từ đỉnh chóp rủ xuống, mỗi một sợi dây leo núi đều to như ngón tay cái.

Giữa những khe hở xen kẽ dây leo núi, dường như có rất nhiều cửa động.

Có rất nhiều hang đá sâu hun hút, không biết dẫn thẳng đến đâu, tỏa ra khí tức thần bí, mà trong một vài hang đá đặc biệt, dường như có ánh sáng của kim loại lạnh lẽo tỏa sáng.

Trên đỉnh vách núi cheo leo là một bức tường bằng đá vừa rộng vừa dày, ngoài ra còn có vọng lâu và nhiều quân giới màu đen to lớn.

Không chỉ riêng một vách đá này.

Ba mặt vách núi khác gần như cũng được bố trí như vậy, chỉ có một vách núi hơi nghiêng, mở ra một con đường đi thẳng lên núi, nhưng con đường này lại vừa dốc vừa hẹp, gần như chỉ dành cho hai người cùng một lúc đi song song với nhau, nhưng khi đi lại cần cúi nghiêng người xuống, không thể nào đứng vững được.

Con đường núi cao chót vót được mở ngay trên vách đá này chính là cách duy nhất để đi lên các hang động trên vách đá.

Nhưng dù vậy, con đường núi này còn được phân cách ra thành nhiều đoạn, ở mỗi đoạn có một vọng lâu canh gác nghiêm mật.

Chỗ này chính là núi Ngao Giác trong sơn mạch Long Xà.

Tuy là cái đinh trong mắt mình, nhưng biên quân Long Xà vẫn phải mở một mắt nhắm một mắt cho qua, mà dựa vào địa hình nơi này, có thể thấy những gì Lâm Tịch đã nói với Trì Tiểu Dạ và Huyệt man là đúng, nếu như chỉ dựa vào hắn và Nam Cung Vị Ương, Trạm Thai Thiển Đường, đúng là không thể tấn công được.

Trên thế gian này có ba dạng chiến tranh phổ biến nhất: chiến tranh giữa người tu hành với nhau, chiến tranh giữa người tu hành và quân đội, chiến tranh giữa quân đội và quân đội…mỗi một dạng đều rất khác nhau.

Quách Đông Thần vốn là một tướng lãnh cấp cao của quân đội Vân Tần, nhưng sau này bị phạm trọng tội nên phải bỏ trốn làm giặc cỏ, nên chính hắn rất hiểu rõ vì sao ba dạng chiến tranh đó khác nhau như vậy.

Đối với quân đội trấn giữ mà nói, cho dù là cường giả trong Thánh sư, ưu thế của người tu hành chỉ rõ nhất khi khoảng cách hai bên là ba bốn trăm bước.

Bởi vì cho dù là Thánh sư ngự kiếm mạnh mẽ nhất trong Thánh sư, tối đa chỉ có thể ngự kiếm ba bốn trăm bước. Có vài Thánh sư tuyệt đỉnh, mặc dù có thể ngự kiếm vượt quá năm sáu trăm bước, thậm chí đạt tới ngàn bước, nhưng nếu phi kiếm càng cách xa thân thể, hồn lực càng tiêu hao kinh khủng.

Cho nên, ngay từ hai mươi năm trước, cũng là thời điểm bắt đầu xây dựng căn cứ ở núi Ngao Giác, Quách Đông Thần đã cố ý bố trí phòng thủ cũng như tấn công một cách cẩn thận, ngăn chặn Thánh sư từ xa khoảng bốn năm trăm bước.

Từ nơi bắt đầu tổ chức phản công ở giữa vách núi cho đến chân núi, khoảng cách hai bên là khoảng tám trăm bước.

Từ vị trí vách núi cao hơn chân núi tám trăm bước, Quách Đông Thần còn bố trí rất nhiều đá và thân cây có thể ném xuống bên dưới.

Sức nặng của mỗi tảng đá và thân cây này đều vượt quá ngàn cân, lại được dùng dây thừng cố định, một khi có người muốn tấn công lên núi, có thể nhanh chóng chặt đứt dây.

Từng tảng đá và thân cây nặng ngàn cân rơi xuống, lại cộng thêm vách núi cheo leo dốc đứng, cho dù là Thánh sư tấn công, sợ rằng việc đầu tiên họ làm chính là tìm cách đón đỡ, chứ không phải liều mạng tấn công lên.

Trong hai mươi năm kế tiếp, Quách Đông Thần lại tốn nhiều tâm huyết bố trí hơn hai trăm chiếc xe bắn tên được chế tạo theo quân đội Vân tần, cùng với rất nhiều máy bắn tên được cố định nguyên một chỗ.

Trên đỉnh các vách núi, Quách Đông Thần cũng bố trí hơn mấy chục chiếc xe bắn đá.

Không chỉ như vậy…Quách Đông Thần thậm chí còn phát minh ra một loại quân giới mới: xe lưỡi đao trượt thẳng.

Trong những hang động rất sâu trên những vách đá, hắn sai người bố trí những thanh trượt, cuối thanh trượt là từng chiếc xe có chất rất nhiều tảng đá lớn, mà ở ngay đầu xe còn có các lưỡi đao bén nhọn.

Nếu như có quân địch tấn công, Quách Đông Thần có thể cho xe bắt đầu chạy từ trong hang đá ra. Sau khi trượt qua những thanh trượt, tốc độ của xe khi lao ra ngoài hang đá nhất định rất kinh người, có thể bắn xa ra ngoài đến hơn mấy ngàn thước. Mà thông qua cách điều chỉnh tốc độ ban đầu của xe khi trượt, thuộc hạ của Quách Đông Thần có thể điều chỉnh được điểm rơi của xe lưỡi đao trượt thẳng.

Với một nơi được bố trí quân giới mạnh mẽ như vậy, cho dù không tính vô số tên bắn ra từ những vọng lâu, không tính đến việc hơn ba ngàn giặc cỏ nổi tiếng khắp biên cảnh phía đông Vân Tần cùng tấn công, nếu như để cho Lâm Tịch hình dung…nhất định hắn sẽ nghĩ nơi đây giống như là một con rô bốt được cài đặt vô số hỏa lực khủng khiếp.

Dù sao, đối với Lâm Tịch mà nói, cho dù là làm được một chiếc khinh khí cầu khổng lồ, hắn cũng không thể bắt chước Văn Nhân Thương Nguyệt khi còn ở lăng Bích Lạc là tấn công từ trên cao xuống được.

Bởi vì núi này thật sự quá cao, gió núi rất mạnh. Không nói đến việc không thể nào hạ xuống được, mà trên đỉnh núi lại có nhiều xe bắn tên tự chế như vậy, một khi phát hiện được kẻ địch, ngay lập tức có thể bắn vật đang bay trên không trung thành phấn vụn.

Nếu như muốn công phá một pháo đài được bố trí nhiều quân giới mạnh như vậy, biện pháp tốt nhất chính là cũng phải sử dụng nhiều quân giới cường đại. Lý lẽ này rất đơn giản, tựa như muốn giết Thánh sư thì cần phải dùng nhiều Thánh sư.

Nhưng địa thế sơn mạch Long Xà gập ghềnh, mà bên dưới núi Ngao Giác có địa thế hiểm trở này lại là một ngọn núi “lưng rùa”, mặt đất được phân thành hai cấp như ruộng bậc thang, rất khó để di chuyển quân giới.

Cứ như vậy, sợ rằng trên thế gian này không có bất kỳ quân giới nào có thể trực tiếp tấn công đến núi Ngao Giác. Mà đối với bọn giặc cỏ trên núi Ngao Giác, việc đi xuống lại rất dễ dàng, bởi vì bên dưới một vách đá dựng đứng chính là một khe sâu vô cùng rộng rãi, xung quanh lại có sương mù bao phủ. Ở bên vách đá dựng đứng này, Quách Đông Thần có bố trí rất nhiều ròng rọc lên xuống, giúp thuộc hạ của hắn đi lên hoặc đi xuống thuận tiện. Còn đối với quân đội Vân Tần, cho dù có phái đến mấy vạn đại quân, họ cũng không thể nào hoàn toàn phong tỏa khe sâu dó được.

Đây cũng chính là nguyên nhân mà trong suốt hai mươi năm nay, Quách Đông Thần đã không tiếc mà trút tất cả kim tiền và tinh lực của mình vào việc bố trí phòng ngự và phản công ở ngay núi Giao Ngác.

Đối với hắn ta, nơi đây chính là một quốc gia riêng biệt, một quốc gia không thể nào công phá được.

Cho nên, khi nhìn thấy tờ giấy chiêu hàng đầy sự uy hiếp của Nam Cung Vị Ương, hắn đã toàn toàn bỏ qua một bên, bởi vì hắn ta chưa bao giờ để bọn giặc cỏ được coi là mạnh nhất biên cảnh phía đông Vân Tần này vào trong mắt mình.

Cũng vì ở đây có một căn cứ vững chắc, bởi vì Vân Tần hiện đang nam phạt, nên thậm chí hắn còn có dã tâm lớn hơn.

Nhưng ngay lúc nam tử trung niên thô bạo mà lãnh khốc này tự tin nhìn ra ngoài cửa động, hắn bỗng nhiên ngửi được một tia khí tức nguy hiểm đầy mùi máu tanh.