Chương 463: Chúng Ta Đồng Ý

Tiên Ma Biến

Đăng vào: 2 năm trước

.

Không thể phủ nhận rằng ánh sáng lấp lánh của các hạt châu khi ánh lên đôi môi diễm lệ ấy thật là xinh đẹp, rất dễ thu hút sự chú ý của người khác.

Mặc dù biết việc này có thể khiến Trì Tiểu Dạ hiểu lầm, hoặc là chọc giận các Huyệt man luôn tôn kính Trì Tiểu Dạ, nhưng ánh mắt Lâm Tịch vẫn không nhịn được mà dừng lại trên đôi môi diễm lệ này thật lâu.

Trì Tiểu Dạ cũng không vì vậy mà tức giận, nàng tin tưởng Lâm Tịch. Trong lòng nàng, tuy Lâm Tịch vẫn là người Vân Tần, nhưng hắn lại đại biểu cho ánh sáng Vân Tần. Nàng trước không chào hỏi Lâm Tịch, chỉ là nhìn hắn với ánh mắt rất phức tạp, sau đấy bình tĩnh đi tới trước người Lâm Tịch, ngồi trước các thủ lĩnh Huyệt man, mặt đối mặt với Lâm Tịch.

Có rất nhiều chiến sĩ Huyệt man đứng ở bên ngoài. Trong không khí quá trang nghiêm như vậy, Nam Cung Vị Ương lại bất giác nghĩ rằng nếu như huyệt động này sập xuống, có lẽ các chiến sĩ Huyệt man đấy sẽ lập tức đào huyệt động này, lôi mọi người ra ngoài như nhổ một củ cải.

Cả huyệt động hoàn toàn yên tĩnh, mà Trì Tiểu Dạ cũng không biết hiện giờ trong đầu Nam Cung Vị Ương lại có một ý nghĩ “thiên tài” đến như vậy.

Khi ánh mắt nhìn lướt qua thiếu nữ có khuôn mặt rất non nớt ở bên cạnh Lâm Tịch, trong đôi mắt của thiếu nữ tựa như đại diện thần linh đối với các Huyệt man này lại xuất hiện một chút dao động.

Trong tình huống người tu hành không sử dụng hồn lực, bất kỳ người tu hành nào cũng rất khó đoán được tu vi cụ thể của người tu hành khác. Trì Tiểu Dạ cũng không thể nào biết được tu vi cụ thể của Nam Cung Vị Ương, nhưng cái cảm giác nguy hiểm tự nhiên cảm nhận được này lại giúp nàng có thể khẳng định Nam Cung Vị Ương nhất định vô cùng mạnh mẽ. Ngoại trừ vô cùng mạnh mẽ ra, trên người Nam Cung Vị Ương dường như còn có một khí tức khiến nàng cảm thấy vô cùng kỳ quái.

Loại khí tức này tựa như cái cảm giác khi nàng đối mặt với một loại cây rất quen thuộc, nhưng bỗng nhiên không thể nào câu thông được, nên tâm tình của nàng hiện giờ là vô cùng khó hiểu.

– Ta và ngươi đã từng nói, nếu như gặp lại, chúng ta vẫn là kẻ thù.

Mang theo tâm tình rất kỳ lạ này, Trì Tiểu Dạ bất giác cau mày, nhìn Lâm Tịch và chậm rãi nói.

Vị trưởng lão Huyệt man kia mở miệng, thuật lại những lời nàng vừa nói cho tất cả Huyệt man kia nghe thấy.

Lời này của Trì Tiểu Dạ vừa phát ra, không khí trong huyệt động bỗng nhiên khẩn trương lên rất nhiều, sự căm thù và oán hận trong từng đôi mắt Huyệt man ở đây trở nên mãnh liệt, tựa như đao như kiếm đâm thẳng vào người Lâm Tịch và Nam Cung Vị Ương.

Lâm Tịch nhìn thiếu nữ đang ngồi trước các thủ lĩnh Huyệt man, toàn thân tỏa khí tức mạnh mẽ dị thường, bình tĩnh gật đầu:

– Đúng vậy, chúng ta là kẻ thù.

Trì Tiểu Dạ nhìn Lâm Tịch, lại nhìn thoáng qua Nam Cung Vị Ương, nói:

– Đáng lẽ ngươi nên một mình tới đây. Ngươi phải hiểu rằng càng nhiều người biết bí mật vùng đất hoang vu, chúng ta càng bị nguy hiểm hơn.

Lâm Tịch nhìn nàng, đơn giản và chân thành nói:

– Nàng đáng tin tưởng.

– Ngươi phải hiểu rằng…

Trì Tiểu Dạ nhìn Lâm Tịch, nói:

– Mặc dù ta không biết vì sao…nhưng bất kể ngươi tới đây tìm ta vì chuyện gì hay cần vật gì, đó không phải là chuyện riêng của ta, ta cần phải hỏi ý nguyện của mọi người, ta chỉ là một người đại diện cho ý chí của họ.

Lâm Tịch nhìn Trì Tiểu Dạ, hắn hiểu ý của Trì Tiểu Dạ, đồng thời hiểu ẩn ý trong câu nói khi nãy của Hỏa Vương.

Khi liên lụy tới lợi ích của các Huyệt man, dù là Hỏa Vương hay Trì Tiểu Dạ, thứ họ đại diện không chỉ riêng mình họ, mà là toàn bộ Huyệt man đối lập với đế quốc Vân Tần.

– Ta hiểu.

Lâm Tịch gật đầu. Hắn biết rằng sau khi trải qua trận đại chiến kia, lại nhìn thấy nhiều đồng bạn phải ngã xuống hi sinh vì mình, Trì Tiểu Dạ đã trưởng thành hơn.

– Vậy có thể bắt đầu rồi.

Bị sự bình thản của Lâm Tịch ảnh hưởng, Trì Tiểu Dạ cũng yên tâm hơn, nói:

– Vì sao ngươi lại đến đây.

– Ta có năng lực tiến vào vùng đất hoang vu, có thể thông thương với các ngươi.

Lâm Tịch cũng không nói nhảm, chính thức bắt đầu. Hắn nhìn qua Trì Tiểu Dạ cùng tất cả thủ lĩnh Huyệt man có mặt ở đây, chậm rãi và trấn tĩnh nói:

– Ta có thể cung cấp lương thực, đổi lấy một số nguyên liệu trong vùng đất hoang vu.

Trong động huyệt bỗng vang lên âm thanh gầm gừ như biển động.

Nếu như không phải Trì Tiểu Dạ ở đây, nếu như không phải vừa rồi nàng đã quát nhẹ một tiếng, sợ rằng không khí bây giờ không chỉ đơn giản là những tiếng hít thở rất nặng nề kia.

– Ngươi có thể làm được?

Trì Tiểu Dạ trầm mặc, chốc lát sau ngẩng đầu lên hỏi:

– Ngươi là tướng lãnh Vân Tần, đây là đại biểu ý tứ của quân đội Vân Tần? Muốn nghị hòa với chúng ta?

Lâm Tịch lắc đầu:

– Ta cũng hi vọng rằng đây là ý của cả Vân Tần, nhưng đây chỉ là chuyện của ta.

– Nếu như đại biểu cho đế quốc Vân Tần, chúng ta chưa chắc đồng ý. Nhưng nếu là ý của ngươi, đây lại là chuyện có lợi đối với chúng ta.

Trì Tiểu Dạ nhìn ánh mắt Lâm Tịch, khẽ gật đầu một cái.

Lâm Tịch đồng ý với nàng, nói:

– Đúng.

Trì Tiểu Dạ chậm rãi nói:

– Nhưng nếu như muốn làm việc này, đầu tiên phải đối mặt với biên quân Long Xà. Nói rất đơn giản, nhưng làm lại vô cùng khó khăn.

Lâm Tịch biết Trì Tiểu Dạ nói những lời này cũng không phải nói cho mình nghe, nên hắn lại gật đầu:

– Đúng.

– Đối với người sống trong vùng đất hoang vu, nguyên liệu ở đây chính là thức ăn, nhưng lại không đầy đủ. Cho dù mọi người có cố hết sức, cũng chưa chắc có đủ thức ăn. Nếu như muốn thu thập đầy đủ nguyên liệu để trao đổi, chúng ta nhất định phải mất rất nhiều nhân lực và vật lực.

Trì Tiểu Dạ lạnh giọng nói:

– Nếu như giao dịch thất bại…hoặc nói một cách khác, ngươi không thể đảm bảo việc giao dịch thành công, người bị chết không chỉ là những người trong giao dịch bị quân đội Vân Tần giết, mà còn liên lụy đến nhiều người khác. Ngươi làm như thế nào để thuyết phục chúng ta rằng ngươi có năng lực thông thương với chúng ta?

Lâm Tịch nhìn Trì Tiểu Dạ, Hỏa Vương và các thủ lĩnh Huyệt man:

– Thật ra đến bây giờ còn chưa thể nói chắc chắn được. Ta tới tìm cô nhanh như vậy là vì có chuyện cần nhờ mọi người hỗ trợ.

Trì Tiểu Dạ đột nhiên cau mày lại, ánh sáng bảo thạch trên người nàng càng nhiều hơn, tựa như đang tỏa sáng.

Phía sau nàng ta có một tràng âm thanh kim loại vang lên, một gã cường giả Huyệt man đột nhiên động đậy, khuôn mặt đầy sự tức giận.

– Nhưng mà, việc này đối với các ngươi lại không khó, có thể làm được.

Nhưng Lâm Tịch lại không biến sắc, nói xong câu này liền xoay người, gật đầu với Nam Cung Vị Ương.

Nam Cung Vị Ương suy nghĩ một hồi, cuối cùng bỏ qua ý nghĩ làm cho huyệt động này sập xuống. Khuôn mặt nàng không có bất kỳ sự biến hóa nào, nhưng bỗng nhiên lại có một ánh kiếm mà rất ít người trong động này có thể nhìn thấy rõ ràng, từ trong ống tay áo của nàng phóng ra ngoài, khí thế mạnh mẽ vô cùng.

“Xoẹt!”

Ánh kiếm chỉ hiện lên một thoáng rồi quay trở lại ống tay áo của nàng, nhưng sức mạnh kinh khủng từ trong ánh kiếm tỏa ra vẫn còn đọng lại trong không gian đằng trướ cnafng. Một ánh kiếm hình nước xoáy đọng trên không trung, sau đấy nổ vang lên một tiếng, hóa thành từng vòng gió lớn, càn quét khắp huyệt động.

Trì Tiểu Dạ ho nhẹ một tiếng.

Hiển nhiên khí tức lạnh lẽo do thân kiếm và mũi kiếm phát ra không thể nào khiến nàng bị thương được, nhưng bởi vì khí thế của luồng sức mạnh Thánh giai, vượt qua sức tưởng tượng của con người bình thường quá mạnh, cảm giác áp bách mãnh liệt bỗng nhiên xuất hiện trong đầu, nên nàng lại cảm thấy không thoải mái.

Tên trưởng lão Huyệt man vẫn luôn mở miệng thông dịch bỗng nhiên cúi đầu xuống, lòng đầy sợ hãi mà liếc mắt nhìn từng vòng gió xoáy đang biến mất.

Mặc dù trong vòng mười năm nay, Huyệt man đã đối đầu không ít lần với người tu hành Vân Tần, nhưng đối với những Thánh giai chân chính như vậy, đây vẫn là một vấn đề khó giải quyết với họ. Bởi vì trước khi Trì Tiểu Dạ xuất hiện ở đây, tất cả Huyệt man tựa như một chậu cát vụn, nhiều nhất là mấy trăm người cùng lúc hành động. Đối với quân đội Vân Tần mà nói, một đội quân Huyệt man với số lượng kinh khủng như vậy đã là một luồng sức mạnh khủng khiếp, nhưng nếu như đối mặt với người tu hành Thánh giai, đội hình đó lại gặp rất nhiều hạn chế.

Thánh sư, nhất là đối với những Thánh sư ngự kiếm có thể duy trì khoảng cách nhất định đối với Huyệt man, không dễ dàng bị Huyệt man vây công, luôn là một hình tượng vô địch trong lòng các Huyệt man.

Mà một kiếm mạnh mẽ vừa rồi tuyệt đối không phải do một Thánh sư vừa mới tấn cấp có thể thực hiện được.

– Hiện giờ chợ đen ở biên cảnh Long Xà đã hoàn toàn thuộc về chúng ta.

Lâm Tịch nhìn Nam Cung Vị Ương với ánh mắt khen ngợi, nhân lúc phần lớn các thủ lĩnh Huyệt man đang ngồi ở đây còn bị sức mạnh tuyệt đối vừa rồi kinh sợ, hắn nói:

– Chúng ta muốn khống chế hoàn toàn giặc cỏ ở biên cảnh Long xà. Nam Cung Vị Ương chịu trách nhiệm thống lĩnh giặc cỏ. Bình thường, chắc chắn các ngươi cũng có giao thủ với giặc cỏ Vân Tần, các ngươi cũng nên biết biên cảnh phía đông Vân Tần là địa bàn của phần lớn người phạm pháp Vân Tần, nên tổng số giặc cỏ ở đây đã hơn một vạn, thậm chí nhiều lúc còn có người lưu vong tới gia nhập.

Dừng lại trong chốc lát, để cho vị trưởng lão Huyệt man còn đang bị rung động kia có thể thông dịch cho tất cả thủ lĩnh Huyệt man, Lâm Tịch mới bình tĩnh nói tiếp:

– Hiện tại chúng ta đã khống chế hơn một phần ba tổng số giặc cỏ, có thể nói là thế lực lớn nhất ở biên cảnh phía đông. Nhưng tình huống hiện giờ là có một nhóm giặc cỏ đối đầu với chúng ta, nhất định sẽ tạo thành ảnh hưởng nghiêm trọng đối với giao dịch chợ đen cũng như thông thương vào vùng đất hoang vu. Bọn giặc cỏ này đặt căn cứ ở một nơi hiểm trở, bố trí phòng thủ hoàn thiện, ngay cả biên quân Long Xà cũng không muốn trả giá quá nhiều để tấn công chỗ đấy, hơn nữa, chưa chắc họ đã chiến thắng được. Đây cũng chính là nơi biên quân bất kể bọn giặc cỏ đấy lộng hành thế nào….Cho nên, chỉ cần đoạt được chỗ này, con đường thông thương đến vùng đất hoang vu sẽ được khai phá hoàn toàn. Hơn nữa, căn cứ kiên cố mà bọn giặc cỏ đã tạo ở nơi đấy có thể được xem là một kho trung chuyển, đồng thời trở thành cứ điểm của chúng ta sau này. Dù sao, cho dù con đường thông thương được khai phá, có khi vì né tránh biên quân, chúng ta phải chờ nhiều ngày. Ngoài ra, một khi có căn cứ vững chắc, không những chúng ta an toàn hơn, mà sẽ có nhiều giặc cỏ khác nguyện ý quy thuận. Với năng lực của Nam Cung Vị Ương, khống chế bọn giặc cỏ như vậy sẽ không mất quá nhiều thời gian.

Trì Tiểu Dạ nghe thấy rất chân thành, trầm tư một hồi rồi nói:

– Ý của các ngươi là nếu chỉ dựa vào các ngươi, các ngươi không thể tấn công căn cứ bọn giặc cỏ đấy? Đó là căn cứ, hiển nhiên phải có người tu hành lợi hại, nên các ngươi muốn chúng ta hỗ trợ, trước tiên tiêu diệt căn cứ đấy?

Lâm Tịch gật đầu, nói:

– Chỗ đấy có rất nhiều quân giới mạnh mẽ, cho dù là chúng ta cũng không thể nào tiêu diệt được. Nhưng nếu có các ngươi hỗ trợ, chúng ta sẽ có thể làm được.

– Chúng ta từng đi trước điều tra nơi đấy.

Lâm Tịch cũng biết suy nghĩ hiện giờ trong lòng Trì Tiểu Dạ và đám người Hỏa Vương, nên hắn nói thẳng:

– Ta tự nhiên không thể nào lấy sinh mạng các ngươi để tiêu diệt căn cứ đó, nhưng chúng ta có thể tiến vào nơi đấy từ lòng đất. Các ngươi có bọ cánh cứng, chỉ cần chúng ta vào được bên trong, sẽ không có bao nhiêu người chết.

Trì Tiểu Dạ gật đầu.

Sau đó nàng đứng lên, xoay người nhìn tất cả thủ lĩnh Huyệt man phía sau.

– Ta cần hỏi ý kiến của mọi người.

Nàng thật tình mà khiêm tốn nhìn những thủ lĩnh Huyệt man đó, nói.

– Hắn đã chứng minh mình là người đáng được tin tưởng.

Tiếp theo, nàng bổ sung thêm một câu.

Sau khi nghe được câu này, tất cả thủ lĩnh Huyệt man đều khom lưng, nói lại bằng một thứ ngôn ngữ khó hiểu.

– Chúng ta đồng ý thỉnh cầu của ngươi.

Trì Tiểu Dạ xoay người, nhìn Lâm Tịch, nói.