Chương 33: Chọn Phái (P2)

Tiên Lộ Tranh Phong

Đăng vào: 2 năm trước

.

Đáng tiếc Đường Kiếp lại không muốn: – Tôi sẽ không đặt cược toàn bộ tương lai của mình vào đây, thực ra cho dù Vệ gia không chọn tôi, tôi cũng có tự tin có thể vào được tiên môn, chỉ có điều phiền phức hơi nhiều.

Tần quản sự nghe nói thì giật mình: – Ngươi nói ngươi còn có cách khác để vào tiên môn sao?

Đường Kiếp trả lời: – Đương nhiên, Văn Tâm Quốc lại không phải chỉ có Tẩy Nguyệt phái, không vào được Tẩy Nguyệt học viện, lẽ nào tôi không thể đến các phái khác được sao? Chỉ có điều học viên Tẩy Nguyệt là huyền môn chính tông, có thể đi đường chính đạo, thì tại sao cứ nhất thiết phải đi đường tiểu đạo cơ chứ? Tôi nếu muốn dừng lại ở bước Thoát phàm, vậy thì Văn Tâm Quốc càng có nhiều môn phái có thể chọn lựa, vào chỗ nào cũng nhẹ nhàng hơn so với vào Tẩy Nguyệt

Hắn muốn nói huống hồ hắn còn có cách thắng Thị Mặc, không ngờ Tần quản gia chưa để hắn nói xong, đã nắm chặt lấy Đường Kiếp, kích động nói: – Vậy tức là, ngươi biết nên làm thế nào để vào môn phái khác? Ta cầu xin ngươi một việc, tiểu Kiếp ngươi nhất định phải giúp ta.

– Tần thúc ông làm gì vậy? – Đường Kiếp ngẩn ra, trước đến nay hắn chưa bao giờ nhìn thấy bộ dạng kích động của Tần quản gia, nhất là còn “cầu xin” mình?

Tần quản gia thật sự kích động nói: – Xin ngươi giúp Tứ tiểu thư! Cô ấy muốn tu tiên đến sắp phát điên rồi!

Trong căn phòng tối, Vệ Điệp thấp thỏm ngồi trước mặt Đường Kiếp, ngồi bên cạnh là Tần quản gia cũng đang thấp thỏm.

Xoa xoa tay, Tần quản gia xấu hổ nói: – Cũng không sợ ngươi cười, tiểu Kiếp, ta nhìn Tứ tiểu thư lớn lên từ bé, đối với tiểu thư, ta luôn coi như con gái mình. Mấy năm nay, Tứ tiểu thư là phận con gái, lại không có duyên tu tiên, trong lòng vô vùng đau khổ, ta nhìn mà cũng lo lắng

– Tôi biết, năm mà Tứ tiểu thư sinh ra, cũng là năm mà Tiểu Như tỷ tỷ qua đời, đúng không? Đường Kiếp thản nhiên nói.

Tần quản gia run lên, cúi đầu khóc thút thít.

Tần quản sự vốn có người con gái là Tần Như, là con gái một của Tần Viễn.

Năm Vệ Điệp sinh ra, Tần Như bị một cơn bệnh nặng, không ngờ ra đi. Lại chính vào lúc Vệ Điệp vừa mới sinh, Vệ phủ trên dưới đều bận cả, Tần Viễn thậm chí còn không kịp nhìn mặt con gái lần cuối.

Đây là sự đả kích lớn nhất đối với Tần Viễn.

Một người con gái sinh ra, một người chết đi, vừa hay sau khi Vệ Điệp sinh ra, Tần Viễn phát hiện Vệ Điệp và con gái mình có phần giống nhau, vì thế mà không làm chủ được bản thân đã đặt hết mọi tình cảm lên người cô bé này, trong lòng ông, lúc nào cũng có một ý nghĩ, chính là Vệ Điệp có lẽ là con gái mình đầu thai. Cho dù trên thực tế Vệ Điệp sinh ra sớm hơn so với cái chết của Tần Như, Tần Viễn lại chẳng để ý đến điểm này, trực tiếp nghĩ rằng đó là con gái mình đầu thai.

Những năm gần đây, ông ta đối với Vệ Điệp như tình cha con thực ra cũng không phải là bí mật gì, chỉ là Tần quản gia cho rằng đó là bí mật mà thôi, cho đến lúc này Đường Kiếp thản nhiên nói ra, Tần quản gia mới run lên, cúi đầu xuống, nhẹ nhàng khóc.

Một lúc sau, Tần quản gia mới nói: – Tiểu Kiếp, nếu ngươi thật sự có cách, thì hãy dạy Tứ tiểu thư, rốt cuộc phải làm thế nào mới có thể vào được tiên môn, chỉ cần ngươi giúp ta cái ước nguyện này, ngươi sau này không nợ gì ta cả

– Tần thúc thúc

Vệ Điệp và Đường Kiếp đồng thời kêu lên.

Vệ Điệp cảm động, trong chuyện tu tiên này, cho dù là cha ruột nàng Vệ Thanh Tùng cũng chưa bỏ ra nhiều công sức như vậy, Tần quản gia thì lại hết mình, không bỏ qua một tia cơ hội nào.

Đường Kiếp thì hơi bất mãn nói: – Tần thúc thúc xem tôi là người thế nào chứ, đều là người mình cả, nợ nần cái gì? Chuyện của Tứ tiểu thư, tôi sẽ cố hết sức, nhưng có thành hay không, vẫn là phải xem bản thân cô ấy.

Vệ Điệp vội vàng nói: – Ta muốn tu tiên, không cần biết khổ như nào, ta đều có thể chịu đựng được!

– Nếu như chịu khổ có thể tu tiên, thì tiên nhân khắp thiên hạ không phải là đóng cửa hết ư? Nhà giàu đại gia tộc không lẽ còn khổ hơn trồng trọt ư?

Đường Kiếp khinh thường trả lời.

Vệ Điệp đỏ mặt, chỉ có thể nói: – Vậy ngươi nói phải làm thế nào?

– Nếu muốn vào tiên môn, trước tiên phải xác định một mục tiêu, Tứ tiểu thư, ta hỏi cô, cô rút cục là vì cái gì mà lại muốn tu tiên

Vệ Điệp rất nghiêm túc nghĩ một lúc, mới trả lời: – Ta muốn tu tiên, bởi gì ta không phục, dựa vào cái gì nam nhân có thể, nữ nhân thì lại không? Không công bằng, hơn nữa thành tiên nhân, tiêu dao tự tại, bản thân cũng là theo đuổi.

– Cho nên cô tu tiên, chỉ vì cấu công bằng và tiêu dao sao?

– Đúng, công bằng và tiêu dao! Vệ Điệp nói như đinh đóng cột.

– Vậy được, vậy ta hỏi cô, cô cảm thấy con người cô như thế nào? Ta là nói, cô tự nhận xét một chút về tính tình của mình?

– Hả? Vệ Điệp không nghĩ rằng Đường Kiếp sẽ hỏi đến vấn đề này, đơ ra một lúc, cuối cùng lẩm bẩm nói: – Ta cảm thấyTa coi như làmột cô gái tốt đi

Chính mình khen ngợi mình, Vệ Điệp thật là nói ra có chút xấu hổ, nói đến mấy chữ cuối, mặt đã đổ đi, cúi đầu xuống không dám nhìn Đường Kiếp.

Vẫn là Tẫn Viễn vội nói: – Điệp nhi là một đứa trẻ tốt, bản tính dịu dàng, đối đãi với người dưới rất rộng lượng.

Đường Kiếp lại thản nhiên nói: – Ông nói không tính.

– Hả? Lần này lại là Tẫn Viễn phát ra tiếng.

Đường Kiếp trả lời: – Tình cảm của ông đối với Tứ tiểu thư, sẽ gây khó khăn cho ông khi đưa ra những nhận xét công bằng, cho nên nhận xét của ông không tính, Tứ tiểu thư rốt cuộc là người thế nào, vẫn phải dùng mắt quan sát, dùng tâm để phân tích, dùng thời gian để thử thách, như tôi thấy, tính tình Tứ tiểu thư còn cách cái đánh giá là nhân hậu một khoảng cách đấy.

Vệ Điệp mặt đỏ lên: – Đường Kiếp, ta hôm nay đích thân sang đây cầu xin ngươi, là do Tần thúc thúc nói ngươi có cách giúp ta bước chân vào cửa tiên môn, không phải gọi ngươi đến để làm nhục ta. Ngươi hỏi những điều này, với việc ta bước vào tiên môn có liên quan gì?

– Đương nhiên là có liên quan rồi, học viện Tẩy Nguyệt không vào được, thì chỉ có thể rút lui chờ lần sau, nhưng Văn Tâm Quốc môn phái lớn chỉ có một, môn phái nhỏ thì nhiều vô cùng, rốt cục vào phái nào thì tốt, lại cần phải cân nhắc thật kỹ. Tôi biết đối với tiểu thư mà nói, chỉ cần vào được tiên phái là tốt rồi, nhưng có những việc chỉ sợ là nôn nóng mà hỏng việc. Bây giờ không cẩn thận đối đãi, sau này chỉ sợ là sẽ hối hận, Tứ tiểu thư bây giờ giống như một người sắp chết đói vậy, cho dù là ăn được cái gì, cũng đều sẽ ăn hết, tôi lại không tùy tiện chọn môn phái cho tiểu thư được. Tứ tiểu thư cần phải biết, tu tiên không phải chuyện đơn giản, bắt đầu từ cơ bản nhất, mỗi bước đi đều phải cẩn thận, nếu chẳng may bước nhầm, có thể cả đời sẽ mất đi cơ hội.

Nói xong, Đường Kiếp lấy từ trong người ra một tờ giấy, Vệ Điệp nhìn thấy trên đó viết một loạt tên, rõ ràng là Văn Tâm Quốc ngoài Tẩy Nguyệt phái ra vẫn còn các môn phái lớn nhỏ khác.

Đường Kiếp đặt giấy trên mặt bàn: – Văn Tâm Quốc ngoại trừ Tẩy Nguyệt phái là môn phái lớn nhất ra, các môn phái lớn nhỏ khác cũng có đến cả trăm. Nhưng đại tiểu thư có biết, trong hơn một trăm môn phái này, thật sự có thể hướng đến lẽ phải thì thật sự có rất ít. Có những công pháp lúc đang luyện có thể cũng không tồi, nhưng sau lưng lại rời xa lẽ phải, đánh sai căn bản, sau này có cố gắng thế nào, thành công cũng có hạn mà thôi. Phương hướng của đời người rất quan trọng, đi sai đường, thì khác nào trống đánh xuôi kèn thổi ngược. Cho nên ta hỏi Tứ tiểu thư câu thứ nhất, chính là muốn biết tiểu thư có chí hướng lẽ phải hay không. Nếu tiểu thư không có chí, thì chúng ta tìm cửa nào dễ nhất để vào, chắp vá một chút thì cũng được.

– Thế thì sao được? Vệ Điệp kêu lên: – Ta muốn công bằng, không phải cầu lừa gạt!

– Nói rất hay. Đường Kiếp lại lần nữa quơ quơ tờ giấy trong tay: – Trong này có tổng cộng hai mươi hai môn phái, là ta đặc biệt chọn ra, ta cho rằng những môn phái này tu luyện sẽ có tiền đồ. Nếu Tứ tiểu thư đã muốn theo lẽ phải, vậy thì cần phải chọn từ hai mươi hai môn phái này để bắt đầu.

– Đợi chút. Tần quản gia có chút hồ đồ: – Ngươi sao biết được hai mươi hai môn phái này thì có thể tu thành chính đạo, những cái khác thì không được?

Đường Kiếp trả lời: – Nhìn vào lịch sử.

– Lịch sử ư?

Hai người bị câu trả lời của Đường Kiếp làm cho mơ hồ.

– Đúng, nhìn vào lịch sủ! Thiên cơ bất khả lộ, tương lại bất khả suy, nhưng tương lai thường thì sẽ không ngừng tái diễn lại lịch sủ. Cho nên nếu có thể xem hiểu lịch sử, thì cũng có thể nhìn thấu tương lai!

– Cần hiểu rõ nội tình của một môn phái, cách dễ nhất cũng là thực tế nhất, chính là phải nhìn vào lịch sử của nó. Sự khác nhau quan trọng nhất giữa đại môn phái và tiểu môn phái, chính là ở tiên pháp, làm sao để biết nhà nào tiên pháp tốt, không thể nghe bọn họ nói, phải nhìn vào quá khứ của họ. Môn phái có thể suy tàn, tiên pháp thì vẫn tồn tại. Nếu như lịch sử của một môn phái từng xuất hiện Tử Phủ Chân Quân,, vậy thì chứng tỏ bản thân công pháp của môn phái đó không có vấn đề. Tử Phủ Chân Quân là một cọc tiêu để hướng tới chính đạo, chỉ cần có thể đạt đến bước này, vậy thì tu luyện cơ bản cũng không vấn đề gì. Cho dù môn phái này vì các loại lí do mà dẫn đến các công pháp cao cấp bị thất truyền, ít nhất thì những môn công pháp cấp thấp của họ cũng không có khác biệt gì, sau này chuyển sang tu luyện cái khác đều có thể. Nhưng nếu là những người chưa từng qua Chân Quânthì nên cẩn thận.

Nói xong Đường Kiếp lại lấy ra một tờ giấy: – Ví dụ như những ghi chép ở đây về Nộ Kiếm môn, từng hiển hách một thời, đã từng đào tạo ra rất nhiều nhân tài, ai ai cũng là Thiên Tâm Cảnh cường nhân, ngang dọc một thời. Nhưng Nộ Kiếm môn này, trước đến giờ vẫn chưa tạo ra một Tử Phủ Chân Quân, cuối cùng đều dừng lại ở Thiên Tâm đỉnh cao, vẫn không thể bước qua được bước qua trọng nhất, thậm chí có người vì thế mà chết. Điều này chứng tỏ công pháp của môn phái này có vấn đề, nếu như tu luyện, cho dù sau này có muốn chuyển cũng không có cơ hội. Đương nhiên, cũng có khả năng là bọn họ may mắn, nhưng chuyện như thế này, thì thà giết nhầm còn hơn bỏ sót.

Thực ra, Hư gia chính là một ví dụ điển hình, gia tộc tiên pháp có hạn, lúc đặt nền tảng đã có vấn đề, dù ngươi có thiên tài hơn ngươi, cuối cùng cũng chỉ dừng lại ở Thiên Tâm.

May là Thiên Tâm Cảnh ở Tê Hà Giới cũng đủ để lăn lộn rồi, vì vậy mà cuộc sống của Hư gia cũng coi như là tạm được. Nhưng đối với những người hướng về chính đạo mà nói, không có hy vọng và không hoàn thành được hy vọng, đó là hai chuyện hoàn toàn khác nhau.

Giống như công pháp Hư gia sau này thuận đường thì có thể học một ít, nhưng lấy để đặt nền móng là không thể được. Đương nhiên, bản thân Hư gia cũng vì chuyện này mà đang nghĩ cách.

Khác với Tần Viễn Vệ Điệp, Đường Kiếp đi theo Hư Mộ Dương nửa năm liền, rất nhiều thứ quan trọng ở tu tiên giới hắn đã biết hết, ở phương diện kiến thức này, ngoài những Linh Sư chính thức ra, đến ngay cả những học tử cũng chưa chắc bằng hắn.

Như chuyện các trung, tiểu môn phái ở Văn Tâm Quốc này, có không ít là do Hư Mộ Dương kể cho hắn, cũng có một số ít là do Đường Kiếp hai năm nay lưu tâm tới, về phần xem lịch sử để phân biết pháp thuật, thì lại là do hắn tự phát minh ra, dù chưa chính xác lắm, lại không thể nói không có lí, ít ra công pháp của hai mươi hai môn hái này, cơ bản là đều có thể tin được.

Tần Viễn Vệ Điệp nghe vậy giật mình, một lúc sau Vệ Điệc mới hỏi: – Thế vấn đề thứ hai là ý gì?

Đường Kiếp nói: – Tiên phái khácnh au, các thủ đoạn cũng khácnh au, cho dù là cùng một loại pháp thuật, ở trong tay mỗi người thi triển khác nhau, cũng có các loại biến hóa khác nhau. Vậy cô cảm thấy nguyên nhân cơ bản để quyết định những biến hóa này là gì?

– Tư chất của mỗi người? Tần quản gia buột miệng nói.

Đường Kiếp lắc đầu, vẫn là Vệ Điệp thông minh, đã nhanh nhẹn nói: – Lẽ nào là tính tình?

– Đúng, tính tình mới là cơ bản! Đường Kiếp trả lời: – Mỗi người, đều có tính tình riêng của mình, vận may của một người, luôn luôn có quan hệ trực tiếp tới tính tình của họ. Có những người hiếu chiến, cả đời chiến đấu, cô bảo hắn đi tu luyện quanh đi quẩn lại cái công pháp đấy, hắn sao lại có thể phát huy được uy lực? Có những người yếu đuối, cô bảo hắn đi học thuật tăng tiến dũng mãnh, hắn sao lại có thể dũng mãnh lên được? Tính tình thì trời phú, mặc dù tư chất cơ thể rất quan trọng, nhưng tư chất tính tình càng quan trọng hơn. Tìm không được vị trí của mình, cho dù có đi chính tông tiên môn, thành tịu sau này cũng có hạn thôi!

Cái này chính là sau khi bị Vệ Thiên Xung đánh hắn đã lĩnh ngộ được.

Cửu Lê Binh Chủ lấy chiến đấu để xưng hùng, do đó công pháp của ông ta là thích hợp với chiến đấu nhất, thậm chí cả tu luyện cũng đều cần thông qua chiến đấu để thăng tiến.

– Vậy ngươi tại sao lại cứ nhất định phải đi Tẩy Nguyệt học viện?

Tẩy Nguyệt học viện huy hoàng chính tông, các lộ tiên pháp rộng lớn, có thể nói là tiên pháp nào, thích hợp với ai cũng đều có, dù gì môn phái lớn như này, nhân tài cũng nhiều, sớm đã vượt qua suy nghĩ của cô, ở đó, cô có thể tìm thấy được bóng hình của mình, vì thế mà người nào cũng có thể đến được. Cho dù là không có môn nào thích hợp, thì bọn họ cũng sẽ vì cô mà tùy cơ ứng biến tạo ra một môn cho cô, đương nhiên, có làm hay không lại là một chuyện khác.

– Hóa ra là vậy Vệ Điệp hiểu ra chút ít.

– Ngoài ra, tính cách không chỉ quyết định thành quả tu luyện, nó cũng quyết định cô có thích hợp với môn phái đó không, các môn phái khác nhau, có các loại tiên pháp khác nhau, cho nên sẽ có những văn hóa khác nhauĐúng thế,là tôi nói các tư tưởng khác nhau. Nếu nhân sinh quan của côNếu cách suy nghĩ của cô khác với cách nghĩ của môn phái, vậy thì cuộc sống sau này của cô sẽ rất khó khắn. Nhưng nếu ngược lại, thì muốn vào môn phái này lại rất dễ dàng.

Nói xong Đường Kiếp lại quơ quơ tờ giấy lúc trước: – Tứ tiểu thư là một cô gái, trên này có rất nhiều môn phái, khí dương quá nặng, không thích hợp với nữ nhân tu luyện, nên có thể gạch đi.

Nói xong hắn nâng bút lên, quệt quệt mấy cái đã gạch đi mấy cái tên trên đó, nháy mắt chỉ còn lại vài cái tên.

Đường Kiếp nói theo: – Tôi không hiểu rõ về Tứ tiểu thư lắm, nhưng ta thấy Tứ tiểu thư vì tu tiên mà không ngại gian khổ, không bỏ qua một tia hy vọng nào, có thể thấy tính cách dịu dàng nhưng bên trong thì cứng rắn, có lập trường, một khi đã hạ quyết tâm, thì sẽ không dễ dàng mà từ bỏ. Tính cách như vậy, rất thích hợp luyện những thứ đơn giản nhưng lại cần trải qua muôn vàn thử thách, khảo nghiệm tính bền bỉ của công pháp, loại công pháp này mặc dù lúc đầu không thể hiện rõ ràng, nhưng tác dụng thì về lâu dài. Nếu như vậy, Thiên Diệt Tông, Ngũ Thần Giáo, Tuyệt Tình Các ba môn phái này thích hợp với cô. Nhưng Thiên Diệt Tông sát khí quá nặng, Tứ tiểu thư chí hướng không ở trường kiếm giang hồ, và không hợp với tôn chỉ của Thiên Diệt Tông là thiên hạ vạn vật đều có thể giết, hơn nữa bọn họ vài năm gần đây càng ngày càng khua trương, ta thấy sớm muộn cũng bị Tẩy Nguyệt phái tiêu diệt, đi đến đó là tìm cái chết, hay là thôi vậy.

– Ngũ Thần Giáo thần bí, mặc dù từng xuất hiện Tử Phủ Chân Quân, nhưng thời đại đã lâu rồi, giờ đây đã thưa thớt không ra thể thống gì rồi, chỉ trông chờ vào một chút hư danh lừa gạt kiếm sống qua ngay, trừ phi hết cách, không thì tôi khuyên là không nên đến đó, mặc dù là chúng ta coi trọng lịch sử, nhưng cũng không thể không coi trọng hiện tại.

– Về phần Tuyệt Tình Các, Các chủ của Tuyệt Tình Các là từ Thiên Tình Tông mà ra, nghe nói năm đó bà ta bị một nam tử làm tổn thường, nên đâm ra thù ghét nam nhân, cho nên sau khi rời khỏi Thiên Tình Tông, liền lập ra Tuyệt Tình Các. Tuyệt Tình Các chủ cũng được coi như là kỳ tài hiếm gặp, năm đó rời khỏi Thiên Tình Tông đã lập Đại Hồng nguyện không truyền các tuyệt học của Thiên Tình Tông ra ngoài, lại dựa vào tâm pháp cơ bản của Thiên Tình Tông lập ra một loại tâm pháp Tuyệt Tình, dựa vào đây để truyền bá môn phái. Mặc dù tuyệt tình các không xuất hiện Tử Phủ Chân Quân, đó là vì thời gian lập môn phái quá ngắn, mà vị Các chủ này lấy căn bản của Thiên Tình Tông để tạo ra công pháp, tin là nếu tu luyện cơ bản, thì ít ra cũng sẽ không đi đường vòng, hơn nữa có thể tự nghĩ ra tiên pháp, không cần nói thiên phú đến cỡ nào, ít nhất thì kiến thức cũng là hạng nhất, dù sao thì quan hệ giữa tu luyện thiên phú và tự sáng tạo công pháp cũng không lớn, với những gì đã trải qua, kinh nghiệm có quan hệ với tu tiên càng chặt chẽ hơn, mà thân làm sư phụ, một sư phụ có kinh nghiệm mãi mãi tốt hơn so với một sư phụ chỉ có thiên phú mà thôi, cho nên tôi cũng đã liệt vào danh sách có thể chọn lựa trong hai mươi hai môn phái này.

Nói một hồi dài như vậy, Đường Kiếp uống một ngụm nước, nghỉ một lúc mới tiếp tục nói: – Tứ tiểu thư muốn cầu công bằng, không chịu được bản thân bị nam nhân trà đạp, thực ra cũng có chỗ giống với vị Tuyệt Tình Các chủ này. Người với người gặp nhau, luôn phải có cùng ngôn ngữ thì mới làm bạn được, nếu như tính cách không hợp làm thầy trò, chỉ sợ là không tốt. Ngược lại nếu như tính cách hợp nhau, chuyện sẽ đơn giản đi nhiều. Chính là người trong Tuyệt Tình Cốc tính tình đều có một chút cực đoan, nếu thật sự vào Các, cẩn thận bị bọn họ tẩy não, nhìn thấy nam nhân là hận thấu xương.

– Ta biết rồi. Vệ Điệp đỏ mặt trả lời: – Nếu đã thế, vậy ta sẽ đến Tuyệt Tình Các.

– Tuy rằng Tuyệt Tình Các ở Văn Tâm Quốc địa vị không cao, nhận đồ đề yêu cầu cũng không quá cao, lại không phải ai cũng có thể vào được, mỗi năm cần năm trăm linh tiền.

– Năm trăm miếng linh tiền! Vệ Điệp lập tức bật dậy.

Tần Viễn cũng buồn bã nói: – Cũng không phải là rẻ, Tẩy Nguyệt học viện mới chỉ cần ba trăm linh tiền thôi.

Đường Kiếp cười nói: – Tẩy Nguyệt học viện chỉ cần ba trăm, là bởi vig bọn họ không dựa vào học phí để kiếm tiền, mục đính chính là chọn ra nhân tài, mở rộng ảnh hưởng, xác lập vạn năm cơ nghiệp. Cái miếu nhỏ của Tuyệt Tình Các, không thu được tiền cúng bái của người dân, mỗi năm lại phải nộp cho Tẩy Nguyệt phái một món tiền, họ chỉ có thể dựa vào tiền học phí mà thôi. Nếu thật sự tính ra, thực ra năm trăm linh tiền này cũng là rất rẻ rồi, quan trọng nhất là, danh sách của bọn họ không khó để lấy được, đến tiếp sau cũng không có nhiều. Nếu như lấy học phí của danh sách và đến tiếp sau tính vào, vậy cái giá của Tẩy Nguyệt học viện sẽ gấp trăm lần Tuyệt Tình Các. Nhị lão gia không thể vì tiểu thư mà giành lấy danh sách vào Tẩy Nguyệt, nhưng dựa vào thân phận của ông ấy, thì suất vào Tuyệt Tình Các và số tiền năm trăm linh tiền chắc không vấn đề gì.