Chương 1299: Kết thúc (Đại kết cục)

Tiên Lộ Tranh Phong

Đăng vào: 2 năm trước

.

Chương 1299: Kết thúc (Đại kết cục)

Cát vàng bay múa, thiên địa hiu quạnh.

Khanh!

Nương theo tiếng sắt thép va chạm, song kiếm chiến đấu giữa bầu trời rơi rụng.

Sự rơi rụng đại diện cho một ý chí hoàn toàn biến mất.

“Ngọc Thành Tử” mở mắt ra nhìn quanh.

Đập vào mắt là một vùng hoang vu.

Sau một trận đại chiến sau, đã không thứ gì có thể tồn tại.
Ngoại trừ hoang vu chính là thi thể.

Gương mặt Ngọc Thành Tử bắt đầu biến hóa, cuối cùng biến trở về dáng vẻ của Đường Kiếp.

Đoạt lại thân thể của mình, đương nhiên sẽ sử dụng mặt của Ngọc Thành Tử, đó không phải phép dịch dung mà là một hình thức chiếu rọi tâm linh tự nhiên.

Kim quang nổi lên, ánh sáng hợp đạo lần nữa giáng lâm xuống bản thể.

Thân thể chết đi bắt đầu khôi phục sinh cơ,

Hắn bắt đầu hô hấp, bộ ngực hơi động, nhưng vẫn chưa cử động được.
Do thần hồn đã chết, ý thức bị tiêu trừ.

Thế nhưng không liên quan, bản thể thiếu hụt, phân thân nắm giữ!

Sau một khắc, Đường Kiếp đi tới bản tôn, hai thân thể dung hợp.

Sinh mệnh chia lìa đã lâu rốt cục có thể bù đắp.

Ngay tại hai thân hợp nhất, một đạo kim quang bùng lên nối thẳng chân trời.

Vầng sáng bao phủ như sóng biển nhét đầy cả vùng không gian, phát ra tiếng vang kỳ dị, cả vùng không gian chấn động lên.

Hợp nhất Đường Kiếp nhìn sự biến hóa, như có ngộ ra:
“Đây là biến hóa do Thiên Đạo lĩnh vực cùng hợp đạo lĩnh vực trùng hợp sao?”

Đường Kiếp cẩn thận cảm thụ.

Lĩnh vực tràn ngập cả vùng không gian, toàn bộ không gian đều bị khống chế dưới ý chí của hắn.

Đây chính là không gian chông chât!

Bên trong có vô số tinh không chông chât, nhưng lại bị lĩnh vực của hắn bao phủ toàn bộ.

Hắn có thể cảm nhận được mỗi tồn tại dưới bầu trời sao, đồng thời cũng biết, chỉ cần hắn đồng ý, hắn có thể thay đổi tất cả những thứ này.
Trong vùng không gian này, hắn chính là chủ nhân tuyệt đối!

Vượt qua!

Đường Kiếp chấn động!

Đó không phải là thứ Ngọc Thành Tử vẫn luôn theo đuổi sao?

Giờ đã thực hiện được rồi!

Đột nhiên Đường Kiếp hiểu ra.

Thiên Đạo lĩnh vực cùng hợp đạo lĩnh vực đại biểu cho hai loại đại đạo, khi chúng hợp lại sẽ sản sinh lực lượng siêu thoát!
Đây mới thực sự là vượt qua Thiên Đạo!

Ngưng tụ hai đạo thế giới, để đạo của mình hoàn chỉnh, thống nhất, xuất ra biến hóa!

Vào giờ phút này, Đường Kiếp có thể cảm nhận bản thân không còn bị Thiên Đạo khống chế.

Hắn vượt qua bọn chúng, hắn thậm chí có thể cảm nhận được bọn chúng tại sợ hãi, đang run rẩy!

Nếu giờ hắn trở lại, sẽ không còn gì có thể ngăn cản hắn. Bởi vì ý chí của hắn bao trùm thế giới, nơi ý chí chạm tới là uy nghiêm gieo rắc thiên địa.
Không có nhân vât nao có thể đối kháng!

“Thật buồn cười… Nguyên lai thứ chúng ta vẫn luôn theo đuổi lại ở ngay trên người chúng ta.”

Đường Kiếp không nói gì lắc đầu.

Vận mệnh chính là như vậy, rất nhiều lúc quay một vòng mới phát hiện tất cả lại trở về đầu nguồn.

Hắn phất tay một cái, từng hình ảnh hiện ra trong thiên địa.

Có Tây thiên phật tổ, Cửu Nạn, cung có Ngọc Thành Tử…
Đó là ý chí của người chết chưa tiêu tan.

Bọn họ bị Đường Kiếp ngưng tụ ra, nhìn thấy, cảm nhận được sự thay đổi Đường Kiếp mà nở nụ cười hài lòng.

Đúng, bọn họ biết.

Tuy rằng kẻ thành tựu siêu thoát không phải mình, song thế đã đủ.

Vung tay một cái, quần thể hồn tản đi, là Đường Kiếp đưa họ vào Luân Hồi.

Sau một khắc, Đường Kiếp bay lên không trung, càng bay càng cao.

Hắn không nhìn không gian trở ngại, trực tiếp xuyên qua sáu tầng Thiên Đạo tháp, đi tới tầng thứ bảy.

Ở nơi đó, hắn nhìn thấy một đồng hồ cát. Phía trên là hư ảnh Thiên Đạo tháp, phía dưới thì chiếu rọi Thiên Đạo Pháp Luân.

Cát không ngừng rơi xuống, nhưng phảng phất rơi mãi không hết, nhìn vị trí Thiên Đạo Pháp Luân đã đi qua một phần ba.

Đó là mấu chốt của kỷ nguyên thay đổi.

Đường Kiếp cười cười, không để ý mà tiếp tục bay lên.

Xuyên qua bảy lớp không gian, Đường Kiếp tiếp tục bay lên trên, không ngừng bay như mãi mãi không có điểm cuối.
Nương theo hắn phi hành, thỉnh thoảng có hình ảnh lóe qua, toàn bộ là chuyện quá khứ từng phát sinh. Có Ngọc Thành Tử, có Cửu Nạn, có Hứa Diệu Nhiên…

Một đường phi hành, hình ảnh ngày càng nhanh, bên trong là người đang nói chuyện, âm thanh tạp nham vang vọng.

Âm thanh ngưng tụ lại một chỗ, cuối cùng hóa thành một dòng lũ cuồn cuộn đi về nơi xa.

Đường Kiếp đi theo, hắn nhìn thấy thương hải tang điền, vũ trụ biến thiên.

Hắn nhìn thấy kỷ nguyên thay đổi tiến hành lần thứ n, nhìn thấy có vô số sinh mệnh sinh sôi rồi hủy diệt, nhìn thấy có rất nhiều người nỗ lực muốn siêu thoát rồi lại thất bại, nhìn thấy những chuyện như hôm nay đã xảy ra vô số lần trong lịch sử.
Hắn đi dọc theo con sông thời gian, nhìn thấy lịch sử hung vi, cũng thấy từng góc bụi trần.

Một hình ảnh xuất hiện trong mắt hắn.

Đó là trên đất Tây Thiên đại phật quốc, trong một toà miếu có tăng lữ đang duyệt kinh lễ Phật. Hình ảnh thiện tâm đặc biệt xán lạn.

Đó là Cửu Nạn.

Vậy là hắn gọi: “Cửu Nạn.”

Cửu Nạn hòa thượng chấn kinh ngẩng đầu:
“Ai?”

“Ta chính là Thiên Đạo, hôm nay có chuyện xin nhờ ngươi.”

Cửu Nạn hòa thượng sơ hai nhìn quanh: “Chuyện này không thể nào!”

Đường Kiếp khoát tay, ý thức tiến vào đầu Cửu Nạn.

Cửu Nạn run rẩy, rốt cục hắn quỳ xuống chắp tay chữ thập nói: “Tiểu tăng rõ. Nguyên lai đây chính là sứ mệnh tồn tại của tiểu tăng… Vâng, tiểu tăng quyết định, nguyện hướng về bỉ ngạn…”

Nhìn dáng vẻ Cửu Nạn, Đường Kiếp gật đầu. Dọc theo hình ảnh kia, vẫn là tòa miếu kia, song bên trong giờ có một nữ hài đang ngồi.

Đường Tử Hi.

Nang nghiêm túc xem một quyển kinh Phật.

Đường Kiếp lấy bản Phật vấn ở chỗ mình ra, chớp lên mấy lần rồi biến mất không còn tăm tích, ngược lại kinh phật trong tay Đường Tử Hi dần nổi kim mang, vô thanh vô tức biến thành một kiện đạo binh.

Khẽ cười, Đường Kiếp rời khỏi hình ảnh này, tiếp tục tiến lên.

Hắn nhìn thấy Hóa ma trì, một vị đại năng đang anh dũng khổ chiến. Đó là Ngọc Thành Tử đang tiến tới mục tiêu của mình.
Vậy là Đường Kiếp phất tay áo, ở vết nứt hiện ra hai cánh cửa, một ý chí tiến vào nói cho Ngọc Thành Tử biết tác dụng hai cánh cửa, chỉ dẫn hắn trở về nguyên điểm.

Làm xong chuyện này, Đường Kiếp tiếp tục tiến lên, hắn nhìn thấy một đôi phu thê, nam chính đã hóa ma, nữ tử không rời. Vậy là hắn nói cho đôi phu thê một chỗ có thể giải quyết ma tính cho trượng phu nàng.

Hắn tiếp tục đi, nhìn thấy vô biên ma ngục, một đôi nam nữ trẻ tuổi bị giam ở nơi đó, lần này nữ tử là ma. Vậy là hắn chế ra một vết nứt, dẫn bọn họ tìm tới nơi này, đánh vỡ giới bích, chạy thoát ma ngục. Song nam tử chẳng có chút tình cảm nào, lúc rời đi lại nhốt Ma nữ trong ma ngục. Hắn chỉ dẫn nam tử kia tiến vào vết nứt, cũng nói cho hắn không nên thăng cấp Thánh Tiên, bằng không sẽ vĩnh viễn bị cầm cố, vậy là nam tử đào thoát.
Cuối cùng hắn đi tới lúc Hứa Diệu Nhiên điều động Tê Hà Giới đánh kẻ địch tơi bời hoa lá. Hắn thả thần quang của Vương Diêu vao, ở đó hắn sẽ được tân sinh.

Hắn đi dọc theo dòng thời gian, thấy Hư Mộ Dương, thấy Chu Tước, thấy Y Y, thấy rất nhiều bằng hữu, cung thấy rất nhiều kẻ địch, hắn không thử nghiệm thay đổi, chỉ bổ khuyết những thứ từng trống tới phần cuối.

Đúng, con sông dài này có phần cuối.

Đó là một cánh cửa ánh sáng.

Đi về một thế giới không biết.

Đường Kiếp biết, nếu như hắn đi tới, chờ đợi hắn là một thiên địa rộng lớn tốt đẹp hơn, ở nơi đó co thê siêu thoát Thiên Đạo chỉ là điểm bắt đầu.

Đường Kiếp không sợ khiêu chiến, nhưng nếu hắn đi mất, vậy phải từ bỏ tất cả mọi thứ ở đây.

Có nên đi không?

Hơi suy tư một thoáng, Đường Kiếp phân ra một điểm ý thức, ý thức kia ngưng tụ ra dáng vẻ của Đường Kiếp.

“Đi đi.” Đường Kiếp nói: “Mang theo cái tên Đường Kiếp, mang theo chuyện xưa của ta tới thế giới đó, đi thăm dò điểm kết thúc cuối cùng.”
Đường Kiếp lựa chọn không đi vào quang môn.

Hắn phải ở lại đây cùng thê tử của hắn, hài tử, còn có bằng hữu.

Điểm ý thức nhìn Đường Kiếp, mỉm cười.

Hắn quay đầu đi vào quang môn.

Biến mất trong ánh sáng…

– HẾT TRỌN BỘ -​