Chương 1298: Quyết đấu cuối cùng

Tiên Lộ Tranh Phong

Đăng vào: 2 năm trước

.

Chương 1298: Quyết đấu cuối cùng

Nhìn Đường Kiếp chết đi, Ngọc Thành Tử thở dài một hơi.

Đường Kiếp đã ngã xuống, đối thủ phiền toái nhất đã chết rồi, từ đây không còn ai có thể ngăn cản bước chân của hắn. Mà hắn cung đã đánh bại đồ đệ Binh Chủ, hoàn thành tâm nguyện.

Hiện tại chỉ còn mục tiêu cuối cùng.

Hắn thu hồi Đế Nhận, lê bước chân nặng nề tới lối vào tầng thứ bảy.

Vào giờ phút này, Ngọc Thành Tử đã mệt tới không muốn phi hành.

Đi mấy bước, Ngọc Thành Tử đột nhiên nhớ ra gì, hắn quay đầu nhìn lại.
Nhìn thi thể Đường Kiếp.

“Kỳ quái.” Ngọc Thành Tử lẩm bẩm một câu.

Nếu Đường Kiếp đã chết rồi, Thiên Đạo lĩnh vực cũng không còn tồn tại, chút thần quang cuối của Vương Diêu cũng nên tiêu tan mới đúng. Vậy tại sao bản thân không cảm nhận được thần quang tiêu tan?

Như vậy chỉ có một khả năng, đó là Thiên Đạo lĩnh vực vẫn còn phát huy tác dụng.

Nghĩ tới đây, hai mắt Ngọc Thành Tử mở lớn.
Chẳng lẽ nói…

Hắn chòng chọc nhìn Đường Kiếp.

Không, không đúng, khí tức thi thể kia đã tiêu trừ, lực lượng thần hồn đã dập tắt, ý chí Đường Kiếp triệt để tiêu tan, không còn có thể khống chế thân thể này mới đúng.

Chờ chút!

Một ý nghĩ xuất hiện, Ngọc Thành Tử lạnh lẽo nói:

“Không được!”
Ầm!

Sâu trong ý thức, khói đen nổi lên rồi đột nhiên mở rộng, một thoáng tràn ngập toàn bộ thức hải Ngọc Thành Tử, gương mặt do khói đen ngưng tụ thành tướng mạo của Đường Kiếp.

Ý thức phân thân!

“Trả thân thể của ta cho ta!”

Ý thức phân thân phát ra tiếng ầm ầm, bắt đầu chiếm cứ từng lãnh thổ. Nương theo ý thức phân thân xâm chiếm là Ngọc Thành Tử thân thể cứng đờ, mất đi quyền khống chế thân thể.
“Hóa ra là dư nghiệt!”

Trong thức hải Ngọc Thành Tử hừ một tiếng, trong thức hải nổi sóng.

Ý thức quyết đấu không thể so với bình thường, không có nửa điểm giả tạo, không có trò gian, chiến pháp, chỉ có chính diện ngạnh kháng, chỉ có cướp giật, ai chiếm cứ thức hải lớn hơn thì lực lượng mạnh hơn, kẻ đó chính là chủ nhân!

Nếu là thường ngày, ý thức Ngọc Thành Tử có thể dễ dàng nghiền ép ý thức phân thân Đường Kiếp, nhưng dù sao cũng mới xong đại chiến, ý thức Ngọc Thành Tử suy yếu cực độ mới cho Đường Kiếp thừa cơ lợi dụng.

Dù thế, Đường Kiếp muốn đánh bại Ngọc Thành Tử, chiếm cứ thức hải cung không phải chuyện dễ dàng.
“Vừa dịp thanh lý luôn ngươi!”

Ngọc Thành Tử mang theo sát khí hô, ý thức biến ảo làm cơn lốc gào thét cuốn tới sương mù.

Khói đen cùng cơn lốc điên cuồng đối công, đây là ý thức đối chiến, nhìn như đơn giản, kì thực rất hung hiểm.

Dù đã la cung giương hết đà, Ngọc Thành Tử vẫn thể hiện sức mạnh của “Chủ nhân”, trong lúc đối đầu dần chiếm thượng phong. Sương mù màu đen lần nữa thu về, từ bỏ địa bàn lúc trước nắm giữ.

Cuồng phong rít gào, trong thức hải xuất hiện gương mặt tàn nhẫn của Ngọc Thành Tử:
“Ngươi rất xảo quyệt, thiếu chút nữa coi như thanh toán ta. Đáng tiếc ý thức quá yếu, dù cho đánh lén thì sao? Ta đại thế đã thành, thế không thể đỡ, ngươi làm gì cũng chỉ là châu chấu đá xe thôi!”

Nói xong xua tan lượng lớn khói đen, xong phong đoàn của hắn cũng chớp động mấy lần, hầu như không ngưng tụ lên nổi.

Ý thức phân thân Đường Kiếp thấy thế cười nói: “Chính ngươi cung không chiu đươc nưa kìa?”

Ngọc Thành Tử cười nói: “Thế thì sao? Chỉ cần có thể diệt ngươi, ta sẽ không có địch thủ. Ta đạt được thiên duyên, từ đây siêu thoát Thiên Đạo, thọ cùng trời đất, tất cả sẽ khôi phục!”
“Nói thật hay.” Đường Kiếp thản nhiên nói: “Nhưng ngươi có nghĩ tới hay không, sao ta phải chờ bản thể chết rồi mới đánh lén ngươi? Lẽ nào trong lúc lúc bản thể đối chiến với ngươi mà phát động công kích không phải tốt hơn sao?”

Ngọc Thành Tử ngẩn ngơ.

Đúng vậy.

Phân thân ý thức muốn đánh lén, kỳ thực hiện tại không phải thời cơ tốt nhất, mà là khi bản thể còn sống mới là thích hợp nhất. Khi đó có bản thể kiềm chế, ý thức phân thân đánh lén có thể khiến Ngọc Thành Tử tạm thời mất khống chế, bản thể xuất kích trảm sát sẽ có hiệu quả tốt hơn bị Ngọc Thành Tử tiêu diệt từng bộ phận bây giờ nhiều.
Cách của Đường Kiếp không gọi chiến thuật, mà gọi ngu xuẩn, dâng cơm tận miệng!

Nhưng Đường Kiếp không phải kẻ ngu xuẩn.

Vì vậy trừ phi hắn có kế hoạch tốt hơn.

Lẽ nào…

Ngọc Thành Tử đột nhiên nghĩ đến một khả năng, cả kinh suýt kêu lớn. Lúc này hắn đã khống chế hơn nửa thân thể của mình, ném mạnh Đế Nhận trong tay ra.

“Hiện tại mới phát hiện ra thì muộn rồi!” Đường Kiếp ha ha cười nói.
Ầm!

Một đoàn lôi đình màu vàng nổ tung trong thức hải Ngọc Thành Tử tạo ra năng lượng kinh người. Ý thức Ngọc Thành Tử không chịu nổi, nổ lớn rời đi.

“GR…A..OOOO!” Ngọc Thành Tử đau khổ kêu gào.

Ý thức bị chấn bể thành mấy phần có tư vị không dễ chịu.

Lôi đình màu vàng không buông tay mà càng thêm hung mãnh đánh xuống.

Từng đạo tia chớp màu vàng óng oanh kích kinh khủng như thiên kiếp, kéo thần hồn của Ngọc Thành Tử, oanh tạp ý thức của hắn.

“Đường Kiếp!” Ngọc Thành Tử điên cuồng gào thét, nhưng nghênh đón hắn là công kích thêm cuồng bạo.

Không tiếc sinh mệnh đổi lấy cơ hội, Đường Kiếp sao có thể lòng dạ mềm yếu cho Ngọc Thành Tử cơ hội?

Đúng, lôi đình màu vàng chính là thần thức bản thể Đường Kiếp.

Thần hồn của Đường Kiếp không bị tuyệt diệt!

Hiên Viên Kiếm chém trúng Đường Kiếp, tiêu diệt thần hồn của hắn, đó đều là thật, bằng không cung không thể lừa gạt được Ngọc Thành Tử.

Nhưng đó không phải toan bô, vì ngay lúc trúng kiếm Đường Kiếp đã để phần lớn lực lượng thần hồn ngưng tụ trên Đế Nhận.

Khi Ngọc Thành Tử cầm lấy Đế Nhận, thần hồn của Đường Kiếp nhận ra cơ hội, nhân cơ hội thẩm thấu. Nếu như trong tình huống bình thường, thần hồn Đường Kiếp không gạt được Ngọc Thành Tử, thế nhưng ý thức phân thân nổi lên đánh lén, tạm chưởng khống thân thể Ngọc Thành Tử đã cho bản thể cơ hội “Lén qua”.

Đúng, ý thức phân thân đánh lén không vì muốn đánh bại Ngọc Thành Tử, mà là cho bản thể cơ hội sáng tạo.

Mặc dù ý thức Ngọc Thành Tử đã la cung giương hết đà, Đường Kiếp cung không đặt cơ hội thắng lợi vào ý thức phân thân, hắn quá rõ chênh lệch hai bên, vì vậy hắn lựa chọn cách hiện tại.

Bây giờ thần hồn bản thể Đường Kiếp tiến vào thể nội Ngọc Thành Tử, dung hai làm một, lực lượng lần nữa vượt trên Ngọc Thành Tử.

Đường Kiếp bắt đầu báo thù.

Lôi đình mãnh liệt đánh tan ý thức Ngọc Thành Tử. Khói đen phấp phới điên cuồng mở rộng trong thức hải Ngọc Thành Tử. Hai bên kết hợp nhanh chóng công thành đoạt đất, thể hiện ở bên ngoài chính là Ngọc Thành Tử bắt đầu run rẩy đi tới Đường Kiếp.

Hắn ngồi xổm xuống, cầm lấy thân thể đã chết của Đường Kiếp, hợp đạo lĩnh vực phát động, vầng sáng màu vàng óng bao phủ di hài Đường Kiếp.

Hăn giêt chêt người, cung tới cứu người.

“Khốn nạn, cút ra ngoài cho ta!”

Trong thức hải, Ngọc Thành Tử kêu to.

“Là thân thể của ta.” Đường Kiếp ầm ầm trả lời.

Từ lúc mới bắt đầu, đây chính là thân thể Đường Kiếp.

Ngọc Thành Tử cướp đi của hắn, đến giờ phải trả rồi.
Kim lôi cùng khói đen ngưng tụ, dung hợp, địa bàn chiếm lĩnh càng lúc càng lớn, ý thức Ngọc Thành Tử không ngừng lui bước.

Cuộc chiến thức hải lần nữa tái hiện, chỉ là lần này Đường Kiếp chiếm thượng phong.

“Ngươi đừng hòng!” Ngọc Thành Tử cắn răng hô.

Đột nhiên giơ tay trảo vào không trung.

Một trảo nhìn như không có tác dụng gì, nhưng vào lúc này một cái tay đang cứu trị Đường Kiếp của Ngọc Thành Tử đột nhiên tóm lấy Hiên Viên Kiếm, hướng tới đầu mình đâm xuống.
Ngay lúc sắp đâm trúng, vùng khói đen trong thức hải mở rộng.

Ngoài thức hải, Ngọc Thành Tử quay đầu tránh thoát chiêu kiếm, đồng thời tay phải túm tay trái, không cho hắn cơ hội khống chế.

Tranh đấu trong thức hải, nhìn ngoài chính là một người điên cuồng tự giết mình rồi tự cứu mình, hai ý thức đồng thời khống chế thân thể khiến Ngọc Thành Tử như người điên.

Tay trái đảo ngược mũi kiếm đâm tới Đường Kiếp, tay phải đoạt Hiên Viên Kiếm. Đồng thời bàn chân sinh ánh vàng, tiếp tục cứu trị Đường Kiếp.

Vậy là Ngọc Thành Tử vừa nhấc chân trái đã bị chân phải manh me đá xuống. Nhưng sau một khắc Ngọc Thành Tử cúi đầu, trồng cây chuối ngã xuống, chân kia cũng không đá trúng.

Lúc này ý thức Đường Kiếp đã xâm chiếm hơn nửa thức hải, đã khống chế đầu Ngọc Thành Tử, thân thể, tay phải chân phải, chỉ có tay trái chân trái còn do Ngọc Thành Tử khống chế.

Ngọc Thành Tử biết bại cục đã không thể cứu vãn, tập trung ý thức hô hoán nói:

“Hiên Viên Kiếm, giết ta!”

Thế giới bên ngoài.

Hiên Viên Kiếm tỏa sáng, hiển nhiên là tiếp thu được lệnh chủ nhân. Chỉ là chỉ lệnh này có chút khó hiểu, nhất thời cũng không biết nên làm thế nào cho phải.
“Nhanh giết ta!” Ngọc Thành Tử lớn tiếng hạ lệnh.

Bởi không cách nào dùng âm thanh truyền đạt chỉ lệnh, hắn chỉ có thể dùng thần hồn trực tiếp truyền đạt, tiến một bước hạ thấp lực lượng bản thân trong thức hải, ý thức Đường Kiếp như ôn dịch màu đen cấp tốc lan tràn, Ngọc Thành Tử có thể cảm giác chân trái của hắn cung bắt đầu mất đi sự khống chế, chẳng mấy chốc cả tay trái cũng sẽ mất đi.

Hắn lo lắng hò hét.

Thần hồn khơi đông, Hiên Viên Kiếm rên rỉ, rốt cục phi không xoay tròn đâm tới đầu Ngọc Thành Tử. Nó biết kết quả nhưng mệnh lệnh chủ nhân không thể vi phạm.

Nhưng mà sau một khắc, Ngọc Thành Tử ngẩng đầu lên, nói:
“Đế Nhận, ngăn cản nó!”

Lên tiếng là giọng của Đường Kiếp.

Xoạt!

Kim quang nổi lên, Đế Nhận lâm không, chặn Hiên Viên Kiếm bên ngoài.

Hai cái thế thần binh ầm ầm va chạm.

“Không!” Ngọc Thành Tử tuyệt vọng rên rỉ.

Ý thức Đường Kiếp như sóng biển tràn qua thức hải Ngọc Thành Tử, bao phủ hoàn toàn ý thức của hắn…