Chương 1297: Quyết chiến

Tiên Lộ Tranh Phong

Đăng vào: 2 năm trước

.

Chương 1297: Quyết chiến

Ầm ầm ầm ầm!

Chiến trường kịch liệt, khí triều tràn ngập che bầu trời, bao phủ tất cả.

Chiến đấu đến đây, đã chẳng còn mấy ai có thể đứng thẳng.

Đường Kiếp bị mấy “Chướng ngại vật” cuối cùng ngăn cản, bên Ngọc Thành Tử, Toái Tinh chiến khôi phá nát, Âm Thi Minh Thần tử chiến, chỉ còn dư lại Lê Cửu Dương cùng Vương Diêu còn sống sót.

Thế nhưng lực lượng của Lê Cửu Dương đang nhanh chóng suy giảm.

Hắn đã chết từ lâu, lực lượng đến từ tích trữ không tự sinh ra. Mỗi một lần vung kích đều đang tự tiêu hao sức mạnh của mình, thế nên càng đánh càng yếu.

Hiển nhiên Ngọc Thành Tử cũng nhận ra điểm ấy.

Nhưng hắn không hưng phấn, trái lại thở dài: “Nguyên lai ngươi chỉ là cái bóng, căn bản không thật trở về.”

Thất vọng vô cùng.

Đúng, Ngọc Thành Tử rất thất vọng.

Một vạn năm trước, Ngọc Thành Tử thất bại, trong lòng có tâm ma.

Tuy rằng hắn luôn nỗ lực phản bác, nhưng thật tâm vẫn hy vọng cùng Binh Chủ tái chiến.

Đặc biệt sau khi nắm giữ hợp đạo lĩnh vực, hắn càng hi vọng có thể thông qua chiến thắng Binh Chủ rửa hết sỉ nhục, dù cho sỉ nhục thế nhân không hề hay biết, song đối với kẻ kiêu căng tự mãn như hắn mà nói đó vẫn là cái gai trong lòng không cách nào nhổ đi.

Chỉ có tư tay đánh bại Binh Chủ mới nhổ được cái gai này xuống.

Đáng tiếc, Binh Chủ trước mắt không phải binh chủ đã đánh bại mình.

Vừa nghĩ đến điều này, Ngọc Thành Tử quay đầu nhìn Đường Kiếp.

“Cũng được, không cách nào đánh bại ngươi thì chỉ có thể đánh bại hắn. Hắn bây giờ có thực lực không kém ngươi năm đó, có thể thay ngươi chiến một trận.”

Hắn nói, Hiên Viên Kiếm lần nữa vung ra.

Ánh kiếm xuyên qua phủ ảnh quang sơn, đánh vào ngực Binh Chủ.

Lê Cửu Dương ngưng trệ.

Hắn cúi đầu nhìn thân thể mình, sau một khắc, từng mang rạn nứt hiện ra bày kín toàn thân.

“Binh Chủ!” Đường Kiếp gọi.
Lê Cửu Dương lung lay, tay ném Đế Nhận đi, chiến phủ hóa kiếm bay tới Đường Kiếp, thân thể Lê Cửu Dương ầm ầm phá nát, hóa thành một vùng tro bụi mục nát.

Hắn đã chết từ lâu, nhưng tới giờ khắc này mới được an bình.

Tâm Đường Kiếp đau xót, lại nhìn Ngọc Thành Tử.

Lúc này đã không ai ngăn cản hắn, nhưng hắn không đi.

Chỉ ở đó lẳng lặng chờ Đường Kiếp.

Đường Kiếp duỗi tay tóm lấy Đế Nhận, Luân Hồi Cổ Phật cuối cùng đã bị hắn đưa đến vãng sinh luân hồi.
Sau đó hắn bước nhanh tới Ngọc Thành Tử, tốc độ không nhanh, nhưng tràn ngập lực lượng.

“Rốt cục chết hết rồi sao?” Ngọc Thành Tử hơi mỉm cười nói: “Như vậy mới đúng, chiến trường cuối cùng vốn không cần quá nhiều người tham dự. Nhưng còn có một con sâu nhỏ cần dọn dẹp một chút.”

Nghe thế, Đường Kiếp sắc mặt đột biến: “Không!”

Liền thấy Ngọc Thành Tử nhấc tay, Hiên Viên Kiếm đã đâm vào thể nội Vương Diêu.

Vương Diêu che ngực, nhìn Đường Kiếp chạy tới mình, gian nan nói:
“Phụ thân…”

Không phải hắn không muốn đi, nhưng Ngọc Thành Tử trước mặt, hắn muốn động đậy cũng không được.

Dưới chiêu kiếm này, Vương Diêu cảm giác mình như vỡ ra. Đó là vết chém đến từ thần hồn, thần hồn hắn vỡ vụn song chưa chết, chỉ có một điểm thần thức cảm nhận sự thống khổ vô biên.

Ngọc Thành Tử vung tay lên, Vương Diêu bay về phía Đường Kiếp.

Đường Kiếp bắt lấy: “Bảo Nhi!”
Vương Diêu cầm tay Đường Kiếp: “Phụ… Phụ thân… xin… lỗi…”

Hắn gian nan nói, Đường Kiếp biết hắn muốn nói gì, cầm lấy tay hắn: “Ngươi không cần nói xin lỗi, ta không trách ngươi. Ngươi có nỗi khổ của ngươi, ta đều biết.”

Vương Diêu nở nụ cười.

Sau đó tay của hắn dần buông, chết đi.

Tâm Đường Kiếp run lên, cầm tay Vương Diêu không buông.

Trán Vương Diêu có một điểm thần quang chậm rãi bay lên.
Đó là lực lượng thần hồn cuối cùng của Vương Diêu, nhưng hoàn toàn không đủ cho hắn sống lại.

Kim quang trong tay Đường Kiếp lóe lên, thần quang nhập vào tay hắn, biến mất không còn tăm hơi.

Thấy thế, Ngọc Thành Tử bắt đầu cười hắc hắc: “Ngươi quả nhiên như ta dự liệu, Đường Kiếp. Chút thần hồn không đủ cho hắn phục sinh, nhưng đủ cho hắn chuyển thế, như dựa vào thâu thiên hoán nhật, tương lai vẫn có thể trở về. Nhưng ngươi không thật sự cho rằng, ta không thể dùng một kiếm giết chết một đối thủ thực lực giảm mạnh chứ?”

“Ta biết.” Đường Kiếp trầm giọng nói: “Thần hồn thoát ly tiên khu, mỗi thời mỗi khắc đều bị ngoại giới ăn mòn, vì vậy không thể ly thể lâu dài. Ta muốn hắn chuyển thế, lại không thể chân chính nhét vào trong cơ thể ta, tiếp xúc hơi thở của ta, vì vậy cũng chỉ có thể dùng lực lượng lĩnh vực bảo vệ hắn. Đây mới là nguyên nhân khiến ngươi không thi triển thủ đoạn tuyệt diệt với hắn. Ngươi mượn hắn làm suy yếu ta.”

Ngọc Thành Tử ngửa mặt lên trời cười lớn: “Thông minh , nhưng đáng tiếc biết cũng đâu thể làm gì được ta? Đại chiến đến giờ, Thiên Đạo lĩnh vực đã tiêu hao nghiêm trọng, hiện tại còn bao nhiêu lực lượng?”

Tuy rằng tại thế giới này, Thiên Đạo lĩnh vực cùng Hợp Đạo lĩnh vực đều được Thiên Đạo gia trì, có thể duy trì trong thời gian dài nhưng không có nghĩ họ thật sự sử dụng vĩnh viễn. Chỉ có điều trước đây bọn họ chịu Thiên Đạo ghét bỏ, không đạt đến cực hạn đã bị ép phải đình chỉ. Hiện tại không bị Thiên Đạo ghét bỏ có thể tùy ý phát huy, mới có thể chân chính cảm nhận được gánh nặng khi toàn lực vận chuyển.
Vào giờ phút này, dù là Đường Kiếp hay Ngọc Thành Tử đều cảm thấy mệt mỏi.

Đó là sự mệt mỏi xuất phát từ sâu trong nội tâm, là cảm giác mà từ khi bọn họ thành tựu tiên vị tới nay không hề cảm nhận được.

Lúc này, hai người họ như phàm nhân, kéo lê thân thể nặng nề.

Nhưng họ vẫn là tiên, vẫn bảo lưu phong thái của tiên, nếu nhìn về ngoài đúng là không ra.

Chính vì thế, Ngọc Thành Tử đâm ra một kiếm này đã cho Đường Kiếp hi vọng, đồng thời cung cho hắn gánh nặng.

Thời khắc này nhìn Đường Kiếp, Ngọc Thành Tử cười nói:
“Bị liên lụy như thế, ta xem ngươi còn đấu với ta thế nào!”

Ở trong mắt hắn, không có gì là không công bằng.

Cái gọi là chiến đấu vốn phải tận tâm tận lực làm suy yếu đối thủ, tăng cường bản thân. Hắn coi Đường Kiếp là đối thủ nên phải toàn lực ứng phó, sử dụng hết thủ đoạn.

Nói xong, Hiên Viên Kiếm lại lần nữa chém ra.

Ánh kiếm như ngân hà đổi chiều, mãnh liệt mà đầy khí phách khai thiên địa, xé trời cao, ở thế giới bên ngoài đủ khiến vô số người ngước nhìn, sinh ra thiên cổ truyền kỳ, nhưng hiện tại trong kiếm sơn huyễn ảnh lại bé nhỏ tới không đáng kể.
Nếu như nơi này không phải không gian chông chât, riêng uy thế của một kiếm này cũng đủ khiến hư không phá nát, thiên địa tuyệt diệt.

Nhưng phản kích đến từ Đường Kiếp không hề kém Ngọc Thành Tử.

Đế Nhận hóa thành chiến đao, đon kiếm Ngọc Thành Tử chém tới. Không như kiếm phiền phức, đao thế cực đơn giản, trực tiếp, mãnh liệt.

Đường Kiếp ban đầu dùng đao, lý giải về đao cung sâu săc nhât.

Rất nhiều năm trước, đao của hắn từ phức tạp hóa thành đơn giản, nạp thiên địa vào trong một đao. Bây giờ đao càng thêm đơn giản ngưng lệ.

Mọi phiền phức lặng lẽ không còn hình bóng, chỉ có một đao này dũng cảm tiến tới, phá tan tầng tầng kiếm sơn.

Ầm!

Va chạm lần nữa phát sinh.

Ánh sáng cầu vồng soi sáng thiên địa, chỉ là lần này không có ai cảm thụ được uy năng hủy thiên diệt địa kinh khủng kia.

Hai người ở vùng không gian này ầm ầm triển khai đại chiến, từ thiên không đến lòng đất, lại từ dưới nền đất đánh trở lại thiên không. Thoả thích tàn phá, dùng lực lượng khủng bố nhất của mình phá hoại thế giới.

Nói hai người cung giương hết đà lại đánh thế giới đổ nát, nào có nửa điểm lực bất tòng tâm?

Nhưng mà trong nội tâm, Đường Kiếp cùng Ngọc Thành Tử đều cảm thấy mệt mỏi.

Đó là sự mệt mỏi đến từ thần hồn khi không thể tải nổi gánh nặng.

Thế nhưng bọn họ không thể dừng, vì đến một bước này ai cũng không còn quyền ngừng tay. Thần hồn mệt mỏi ý nghĩa bọn họ đã ép khô bản thân. Vào giờ phút này, đừng nói là Hiên Viên Kiếm hay Đế Nhận là bảo vật có thể trảm diệt thần hồn, Diệt thần táng tiên kiếm hay Tuyệt tiên diệt thế quyền có thể làm vỡ vụn Tiên Hồn, chỉ cần một Tiên Nhân phổ thông, một thủ đoạn phổ thông cũng có thể giết chết họ.

Thế nên họ không dám lười biếng, thậm chí không dám chậm trễ nửa phần.
Chiến đấu đến giờ phút nầy, hầu như có thể nói ai trúng chiêu trước thì chết trước!

Thiên Đạo lĩnh vực, sức mạnh hợp đạo của “lĩnh vực” bị thôi thúc đến mức tận cùng, ánh kiếm cùng ánh đao cung đan dệt thành hào quang rực rỡ nhất trong thiên địa.

Hai người cắn răng liều chết, ai không chiu đươc trước thì chết trước!

Ngay vào lúc mấu chốt này, Ngọc Thành Tử thấy thân thể Đường Kiếp đột nhiên lung lay.

Đó là biểu hiện Đường Kiếp đèn đã cạn dầu.
Bị Bạch Hổ Vương Diêu liên lụy, hắn quả nhiên không chịu nổi trước mình, Ngọc Thành Tử vui vẻ. Hắn biết đây không phải Đường Kiếp trá hình vì bản thân hắn cung là cung giương hết đà, bất cứ lúc nào cũng có thể đứt dây, tới bước này mọi tâm cơ thủ đoạn đều không còn ý nghĩa.

Thân hình Ngọc Thành Tử loáng lên, tập trung tất cả sức mạnh chém Hiên Viên Kiếm ra.

Ầm!

Đường Kiếp bay lên, trên người bùng ra suối máu.

Chỉ là một kiếm, nhưng lưu lại trên người hắn ngan van đạo vết thương kinh khủng.
Hắn là thể tu nên kháng trụ chiêu kiếm này mới không bị tan xương nát thịt.

Thế nhưng dù có thân thể chống đỡ, thương tổn thần hồn không cách nào chống lại.

Đường Kiếp đã tiêu hao tới cực hạn, sau khi trúng chiêu kiếm này, lực lượng của Hiên Viên Kiếm thẩm thấu thân thể của hắn, phá hủy thần hồn của hắn.

Thân thể Đường Kiếp bất động, sau đầu huyễn sinh một bóng ảo điên cuồng vặn vẹo, thống khổ kêu rên.

Đó là thần hồn giãy dụa trước tử vong.

Dần dần, thần hồn giãy dụa yếu đi, từng điểm từng điểm hóa thành tro tàn, tiêu tan tại thiên không.

Thân thể Đường Kiếp ngã xuống.

Đường Kiếp bại vong!