Chương 1296: Ngăn chặn (p3)

Tiên Lộ Tranh Phong

Đăng vào: 2 năm trước

.

Chương 1296: Ngăn chặn (p3)

Sát Lục!

Một hồi sát lục điên cuồng đẫm máu.

Tất cả mọi người như phát điên xông lên, ngăn cản đối phương.

Hiên Viên Kiếm gột rửa ánh kiếm, quang hàn khắp nơi, tuyệt tiên quyền phong lanh leo, uy thế thiên hạ.

Tầng sáu Thiên Đạo tháp chông chât vô số không gian ngấm vào ánh kiếm cùng quyền phong khủng bố, nếu trải rộng ra, có lẽ sẽ nhìn thấy cả vùng tinh không bị quyền kiếm nhồi nhét.
Đó là sự mênh mông khổng lồ người thường không thể tưởng tượng, từ phương diện khác mà nói, sự uy nghi vượt qua không gian, siêu thoát vũ trụ, xác thực đã “Vượt ” lên trên.

Nhưng Đường Kiếp cùng Ngọc Thành Tử hiện giờ không hứng thú xác nhận điểm ấy.

Bọn họ điên cuồng Sát Lục, liều mạng xung kích.

Hồng Vũ Thiên Thần chết rồi, Minh Hồng thượng nhân chết rồi, Vãng Sinh Cổ Phật chết rồi, Tinh Không Cổ ma chết rồi, Quảng Pháp Thiên Thần chết rồi, Ô Ám Thiên chết rồi, Huyễn Ma nữ chết rồi…

Những tồn tại khiến nhân gian giới run sợ, có thể rung chuyển trời đất nắm giữ tinh nguyệt lần lượt vẫn lạc, chết đi. Bất kể khi sống mạnh mẽ đến đâu, vào lúc tử vong mọi huy hoàng không còn tồn tại.

Ngọc Thành Tử cùng Đường Kiếp đều muốn nhanh chóng giết hết đối thủ ngăn cản bản thân, thế nhưng luận tốc độ thì bên Ngọc Thành Tử chiếm thượng phong hơn một chút.

Nguyên nhân rất đơn giản, cản trở Đường Kiếp là đám Kim Tiên Thánh Tiên đã khôi phục thực lực, mà cản trở Ngọc Thành Tử là mấy thủ vệ có thể phát huy thực lực chân chính. Vạn Long Chi Tổ chết rồi, còn Toái Tinh đạo khôi cùng Âm Thi Minh Thần càng khó chống lại hắn. Đặc biệt là Hiên Viên Kiếm tối khắc thần hồn, trực tiếp uy hiếp Minh Thần, ngay đó không lâu đã làm hắn trọng thương một lần.

Đối thủ càng ngày càng ít, nhưng sát cơ ngày càng mạnh mẽ.
Một Diệt thần táng tiên kiếm chém ra, lần này bổ về phía Sư đà đại tôn.

Sư đà đại tôn dù là tồn tại Đại La Kim Tiên cấp song bị Thiên Đạo áp chế tu vi, hắn có chết hay không không ảnh hưởng nhiều tới Ngọc Thành Tử, giết hắn chỉ vì không muốn buông tha bất cứ kẻ nào. Sư đà đại tôn đối mặt chiêu kiếm này căn bản không có năng lực chống cự, nhưng không hề sợ hãi, trái lại gầm lên cuồng bạo như một con Sư vương chân chính.

Mắt thấy ánh kiếm sắp tới thân, đột nhiên tốc độ Hiên Viên Kiếm chậm lại.

Không có lý do gì chậm lại, xác thực mà nói, là toàn bộ không gian chậm lại. Sau đó Sư đà đại tôn đột nhiên biến mất, lúc tái xuất hiện đã ở một đầu không gian khác, Hiên Viên Kiếm chém phá vào khoảng không.
“Vương Diêu!” Ngọc Thành Tử cắn răng chửi thầm.

Ngoại trừ bôn tên Thánh Tiên thủ vệ, Vương Diêu là kẻ tạo nhiều phiền phức nhất. Thời Không chi đạo không bị ảnh hưởng, bởi vậy đã nhiều lần ra tay cứu người. Nhưng Ngọc Thành Tử cũng biết Vương Diêu khó mà duy trì nhiều lần vận dụng đạo pháp như vậy. Ngay khi cứu Sư đà đại tôn đã thể hiện sự suy yếu.

Đó là sự suy yếu đến từ thần hồn, song không giấu được Ngọc Thành Tử. Hắn cười gằn một tiếng, Hiên Viên Kiếm chém về phía Vương Diêu. Vương Diêu lui nhanh, Thời Không chi đạo vận đến đỉnh phong, nhưng thời khắc này vì trảm sát hắn, Ngọc Thành Tử tình nguyện suy yếu hợp đạo lĩnh vực, lấy thời không đạo pháp ra đánh Vương Diêu, Vương Diêu súc địa thành thốn chớp mắt van dăm, khoảng cách với Ngọc Thành Tử không đổi, chỉ là thời gian biến chậm, vậy là Hiên Viên Kiếm cũng thuận theo biến chậm, nhưng vẫn kiên định chém về phía Vương Diêu.

Thấy thế, Vương Diêu đầy tuyệt vọng. Chỉ cần Ngọc Thành Tử quyết định muốn giết hắn thì có Thời Không chi đạo cũng không thể thoát đi.

Đúng lúc này, thanh âm Đường Kiếp truyền vào trong tai: “Cầm kiếm!”

Một luồng lực lượng thấm nhập vào lòng Vương Diêu, tìm tòi hư không phía trước, Vương Diêu bắt được một vật, kéo ra trường kiếm lấp lánh từ hư không.

Đế Nhận!

Vừa vặn Hiên Viên Kiếm kề cận, Vương Diêu xoay ngang Hiên Viên Kiếm chặn trước người.
Ầm!

Ánh kiếm khiến tất cả xung quanh hóa thành bột mịn.

Vương Diêu ngã bay ra, lấy thân thể yêu ma cường hãn vẫn bị ánh kiếm cắt chém thương tích khắp người, nhưng hắn vẫn sống.

Đế Nhận toàn thân lưu quang, hoàn hảo không chút tổn hại, ngược lại Hiên Viên Kiếm xuất hiện một lỗ hổng nhỏ. Dù sau một khắc lỗ hổng tự động bù đắp, khôi phục như thường, nhưng Ngọc Thành Tử biết so về độ sắc bén, Hiên Viên Kiếm vẫn kém Đế Nhận một bậc.

Sắc mặt của hắn có chút khó coi, từ trong kẽ răng phun ra ba chữ: “Lê Cửu Dương!”
Người đánh không lại, cả bảo bối cung kém đối phương, hắn sao có thể cam lòng?

Đúng lúc này, Binh Chủ đột nhiên cử động.

Hắn nhìn Vương Diêu, đột nhiên đưa tay, Vương Diêu thậm chí không kịp phản ứng đã thấy Đế Nhận vào tay Binh Chủ Lê Cửu Dương.

Đế Nhận phát ra âm thanh hoan hỉ, đó là do Đế Nhận tìm lại được chủ nhân, đại đạo kết hợp mà ra.

Mắt Binh Chủ Lê Cửu Dương rốt cục đã có một tia thần thái.

Hắn nhìn Ngọc Thành Tử, nhìn Hiên Viên Kiếm.
Không ổn!

Ngọc Thành Tử thầm kêu một tiếng.

Hắn lui nhanh.

Cùng lúc đó, Lê Cửu Dương chém ra một kiếm trực tiếp hóa kiếm thành búa, ánh kiếm vặn vẹo hóa thành ánh búa, khí thế biến hóa trong nháy mắt, từ liên miên kiếm thế đến một búa khai thiên, chuyển đổi đầy tự nhiên, vào thời khắc ấy nắm giữ kiếm khí bàng bạc lại có oai vô địch của búa.

Đối mặt một kích này, Ngọc Thành Tử không cách nào né tránh, chỉ có thể ngạnh kháng.
“Hí!” Hắn hú lên, hợp đạo lĩnh vực toa sang.

Thập nhị đại đạo xoay chuyển ra năng lượng kinh khủng, dùng tư thế mạnh mẽ đón lấy Đế Nhận!

Ầm! ! !

Lại một cú va chạm kinh thiên động địa.

Ngọc Thành Tử cùng Lê Cửu Dương đồng thời tách ra, thân thể Ngọc Thành Tử không ngừng tan hợp, chuyển đổi giữa sống và chết, liên tục chuyển đổi mười tám lần, chuyện này ý nghĩa một chiến phủ công kích trong nháy mắt đã phá hủy mười tám lần sinh mệnh. Thế nhưng dưới hợp đạo lĩnh vực không thể hình thành sát lục chân chính.
Thân thể Lê Cửu Dương cũng bị cắt rời thành những vết thương, mỗi một vết thương đều mang theo hào quang, toàn thân là đạo văn lưu chuyển.

Đại đạo chi thê!

Hai tồn tại hàng đầu đều thể hiện ra thực lực khủng bố của bản thân, bất luận tiến công hay phòng ngự.

So với bọn họ, những người khác trở nên nhỏ bé, thậm chí riêng dư âm xung kích đã khiến những người còn lại dồn dập trọng thương.

Sư đà đại tôn, vị đại ma được Vương Diêu cứu kia, còn chưa kịp hưởng thụ một thoáng giữ lại sinh mệnh đã bị dư ba giết chết.
Cửu Nạn cũng trọng thương, ngay cả Toái Tinh đạo khôi cùng Âm Thi Minh Thần đều thụ thương không nhỏ, chỉ có Vương Diêu cùng Cơ Dao Tiên dùng Không Gian chi đạo kịp thời trốn đi.

Thế nhưng Cơ Dao Tiên còn chưa kịp vui mừng đã thấy Ngọc Thành Tử lắc mình đến bên cạnh nàng.

Hắn không công kích Cơ Dao Tiên, chỉ đứng bên vung kiếm, đón đỡ phía sau.

Phía sau là Lê Cửu Dương vung búa đánh xuống.

Đây là chiến phủ từng một đòn đánh nát Vạn Giới Vương Đình, không ai có thể ngăn cản, uy thế vô song.
Ầm! ! !

Lại là một cú va chạm khủng bố.

“Không!” Cơ Dao Tiên rít gào bay lên.

Khi dư âm tới gần, nàng lần nữa thi triển Không Gian chi đạo nỗ lực thoát đi, chỉ thấy ánh sáng lóe lên, Không Gian chi đạo càng thêm chậm. Nhưng chỉ cần một giây lỡ nhịp, sóng trùng kích đã nhấn chìm cả Cơ Dao Tiên…

Sát Lục, đối đầu!

Ngọc Thành Tử cùng Lê Cửu Dương vào đúng lúc này tạo ra luồng lan lưu đáng sợ nhất thiên hạ, thậm chí chỉ cần dùng dư âm đã giết chết những mục tiêu còn lại.

Cùng lúc đó Đường Kiếp cung đang liều mạng chiến đấu, Sát Lục.

Lê Cửu Dương đã là phòng tuyến cuối cùng, nhưng hắn biết Lê Cửu Dương không phải đối thủ của Ngọc Thành Tử.

Bởi vì hắn không sống.

Hắn đã chết rồi!

Chết từ hơn một vạn năm trước.

Hắn bây giờ chỉ là xác chết di động, thậm chí vào lúc hắn ra tay Đường Kiếp liền cảm nhận được khí tức của Lê Cửu Dương đang không ngừng suy nhược.

Co thê không bao lâu nữa, hắn sẽ thành tro rồi biến mất.

Hắn tồn tại ở đây chỉ vì thời khắc bảo vệ.

Hắn đang tranh thủ thời gian cho Đường Kiếp!

Trong mắt tỏa tinh quang: “Cuộc chiến hôm nay, không chết không thôi!”

Thiên Đạo lĩnh vực lại tỏa ra, diệt thế quyền xuất ra.

Một đóa Vô Gian Ác Liên bay lên, chưa phóng ra hoàn toàn đã bị đánh rơi, Hủy Diệt.

Tây Thánh Mẫu run lên, đỉnh đầu huyễn sinh hoa sen, rễ cây thẳng vào hư không vô tận, cuồn cuộn không ngừng hấp thu lực lượng.

Đây là thần hồn của Thánh Mẫu, nang vốn là hoa sen thành tinh, vào đúng lúc này hiển lộ nguyên hình.

Diệt thế chi quyền cuôn cuôn đến, rễ cây gãy vơ, khô héo.

Tây Thánh Mẫu, vẫn!

Đường Kiếp lại ra tay, lần này đánh tới Tây thiên phật tổ.
Phật hiệu cao minh, phật thủ tỏa sáng sau một vòng kim quang, thịnh phóng ánh sáng che chở.

Đó là ánh sáng Phật tổ bảo vệ, đầy thần thánh, hung vi, mang ý nghĩa chống đỡ tất cả.

Diệt thế quyền liều mạng đảo đi, từng tầng hư không nổ tung, từng hố đen hình thành, xoay chuyển, khuấy động, cuối cùng hình thành chiến ý có thể giết cả thần phật, tràn vào vòng kim quang bảo vệ tây thiên phật tổ.

Thời gian vào đúng lúc này ngưng trệ.

Một lát sau.
“Răng rắc!”

Tiêng phá vỡ vang lên.

Kim quang của Phật tổ xuất hiện một vết nứt.

Tiếp theo có càng nhiều vết nứt, xoạt xoạt xoạt xoạt xuất hiện, cuối cùng là kim quang dày đặc.

Người sau chỉ nhìn thấy kim quang như lưu ly bay lên, xuất ra màu sắc lóng lánh.

Phật tổ than nhẹ phật hiệu, kim quang đầy mình.
Hắn đi tới mấy bước, sau đó ngồi xuống, giữa bầu trời là Phạn âm réo vang, có thiên hoa loạn trụy.

Phật tổ cúi đầu không còn động tác.

Tọa hóa.

Quần thể phật bi thương, đồng thời thấp giọng niệm: “Phật tổ, khứ điệu.”

Ngay cả Cửu Nạn Yêu Tăng phương xa cũng giật mi, trên mặt xuất hiện một tia mê man, như nhận ra điều gì.

Đó là ý nghĩ cuối cùng của hắn.
Ngọc Thành Tử và Lê Cửu Dương gào thét lao tới nhau, nhấc lên gợn sóng…