Chương 5: Hành tung bại lộ

Thủy Tinh Cầu

Đăng vào: 11 tháng trước

.

Chương Linh Linh biến sắc, quát hỏi :

– Lời nói này thật chứ?

– Không sai chút nào hết. Đệ tử chẳng dám nói lời giả dối đâu!

Chương Linh Linh giận run lẩy bẩy, nói :

– Các hạ lớn gan thật…

Đại quan chủ cười lạnh lùng nói :

– Các hạ đã vâng lệnh người nào lẻn vào thế?

Thiếu niên bệnh hoạn nói giọng lạnh lùng :

– Ta!

– Ngươi chăng?

– Đúng thế, tôi đã nghe nhiều người nói rằng Thông Thiên quan là chỗ không ai dám đến. Tôi cố tình đến đây xem sao?

– Ngươi chỉ vì điều như thế mà đến đây ư?

– Đúng vậy!

– Tiểu tử, ngươi chớ lừa dối người làm gì nữa. Ý đồ của ngươi không đơn giản như thế này đâu!

– Tin hay không tùy nơi ông. Ta cũng chẳng nhất quyết muốn vào đây mà chính là vị đại tỷ này đã thỉnh tôi vào đây. Nếu sớm biết sự việc xảy ra như thế thì tôi chẳng muốn vào đây làm gì…

– Tiểu tử, bây giờ ngươi mới hối hận thì đã muộn lắm rồi…

– Ông muốn sao bây giờ?

– Hãy khai ra ngươi đã vâng lệnh ai mà lẻn vào đây? Vào đây với mục đích gì, nếu không khai ra sự thật thì ta sẽ chém đầu ngươi ngay.

Thiếu niên bệnh hoạn lạnh lùng nói :

– Tôi vâng lệnh của tôi… đến coi bói kiếm tiền sống qua ngày!

– Tiểu tử, ngươi muốn chết thật sao?

– Nếu các ngươi giết chết tôi thì tôi cũng đành chịu vậy, nhưng mà tôi phải là một thầy tướng số hay không thì vị cô nương này có thể chứng minh cho tôi được.

– Làm thế nào y chứng minh ngươi được?

– Tôi đã bói toán cho y, có chính xác hay không hỏi y thì biết ngay.

Đại quan chủ cười lạnh lùng nói :

– Mặc kệ ngươi có phải là thầy tướng số hay chăng, nhưng lai lịch của ngươi khả nghi, đồng thời lại thám thính bí mật của bản quan, chỉ căn cứ vào điểm này thì bản quan đã không thể dung thứ cho ngươi được.

Y nói tới đây thì dừng lại giây lát, sau đó hét lớn tiếng nói tiếp :

– Tiểu tử, nếu như ngươi không nói rõ ý đồ lẻn vào đây để làm gì thì ta làm thịt ngươi đó!

Thiếu niên bệnh hoạn lạnh lùng nói :

– Muốn kết tội cho người thì tùy ông nói sao cũng được, muốn giết cứ hạ thủ đi.

Đại quan chủ lạnh lùng nói :

– Thế thì ta đành phải giết ngươi thôi!

Dứt lời, y vung chưởng bổ xuống ngay.

Chương Linh Linh thất kinh kêu lên một tiếng :

– Thúc thúc…

Đại quan chủ nghe y thất thanh kêu lên bất giác rút bàn tay đã bổ xuống lại. May mà như thế, nhưng thiếu niên bệnh hoạn ấy cũng đã bị luồng chưởng phong hất trúng, kêu oa một tiếng, há mồm phun ra một bụm máu tươi và bất tỉnh nhân sự luôn…

Chẳng biết trải qua bao lâu thời gian hắn mới tỉnh lại, trố mắt ra nhìn, thấy bốn bề tối mò. Cuối cùng hắn lờ mờ đã nhận ra đây là một phòng lao bằng sắt thép.

Trong phòng lao tịnh lặng như tờ.

Thiếu niên bệnh hoạn bỗng lạnh lùng khẽ cười một mình.

Tiếng cười của hắn hình như là đắc ý chứ không phải đau đớn gì hết. Phải, hắn đang cười đắc ý, ngoại trừ chính bản thân hắn ra không một ai biết hắn đã đắc ý vì điều gì cả.

Thiếu niên bệnh hoạn dứt tiếng cười, nhủ thầm :

– “Chương Thiếu Đường Đại quan chủ, ngươi đã trúng kế rồi!”

Thình lình hắn lại cất tiếng cười như điên như cuồng.

Trong lúc thiếu niên bệnh hoạn vừa cất tiếng cười, một tiếng chân bước bỗng vang tới, kế đó một đại hán có thân hình vạm vỡ xuất hiện ở ngoài cửa lao. Cây roi thép trong tay khẽ đánh vào song sắt kêu keng một tiếng rồi y gầm thét nói :

– Tiểu tử bệnh hoạn kia! Cái mả mẹ mầy, cười gì thế?

Thiếu niên bệnh hoạn lạnh lùng nói :

– Thế nào, không cho cười chăng?

– Đúng thế, không được cười!

– Đây là chỗ nào vậy?

– Phòng lao bí mật!

Thiếu niên bệnh hoạn hỏi :

– Tại sao phải nhốt ta trong phòng lao như thế?
– Cái mả mẹ mầy, tiểu tử! Không giết chết ngươi là phước lớn lắm rồi đấy.

– Ý kiến của ai thế?

– Đại quan chủ chúng tao. Tiểu tử, hãy ngoan ngoãn chút nào, bằng không, khà khà, ngươi sẽ biết tay ta.

Thiếu niên bệnh hoạn bỗng nảy ra một kế, hắn lập tức cất tiếng cười ha hả như điên như cuồng lần nữa… tiếng cười của hắn nghe thấy phải ớn lạnh xương sống…

Đại hán vạm vỡ gầm hét nói :

– Tiểu tử điên khùng kia, ngươi muốn chết thật ư?

Thiếu niên bệnh hoạn vẫn cứ tiếp tục cười như điên như khùng. Đại hán vạm vỡ gầm rống lên nói :

– Tiểu tử bệnh điên kia, ta không giết ngươi chẳng được rồi!

Đại hán ấy mở cửa phòng lao, thiếu niên bệnh hoạn vẫn cứ tiếp tục cười như thường. Đại hán vạm vỡ gầm hét lớn tiếng :

– Ta cho ngươi một roi để ngươi biết mùi…

Dứt lời, cây roi thép trong tay vụt tới đánh vào người thiếu niên bệnh hoạn.

Vì đại hán này biết thiếu niên bệnh hoạn là một người không biết võ công nên y đánh một roi này vừa đủ phân lượng thôi.

Đồng thời y cho rằng một roi này đã thừa sức đánh cho thiếu niên bệnh hoạn bán chết bán sống chứ chẳng sai.

Nhưng sự thật đã xảy ra ngoài sức tưởng tượng của y.

Kêy vụt một tiếng, cây roi đã đánh vào hư không.

Đại hán vạm vỡ giật bắn người lên, trố mắt nhìn kỹ, thấy thiếu niên bệnh hoạn ấy vẫn còn đứng sờ sờ nguyên chỗ, chẳng hề hấn gì hết.

Đại hán vạm vỡ ngẩn người nhủ thầm :

– “Cha chả, việc xảy ra thế nào vậy? Ta quyết chẳng tin có ma quỷ gì hết…!”

Y chửi thầm trong bụng, lại vung tay vụt tới một roi nữa.

Thình lình…

Bóng người thấp thoáng nhanh như điện xẹt. Đại hán vạm vỡ thoáng cảm thấy hoa mắt một cái, đồng thời bàn tay vọt đi luôn.

Y đã giật mình kinh hãi kêu “a” một tiếng.

Đại hán ấy phóng mắt nhìn tới, bất giác há hốc mồm thật to nói chẳng ra tiếng. Cây roi thép của y đã nằm sờ sờ trong tay thiếu niên bệnh hoạn ấy.

Một hồi lâu, y mới thốt ra được một tiếng :

– Ngươi…

Thiếu niên bệnh hoạn cười lạnh lùng nói :

– Thế nào, ngươi chẳng ngờ chứ?

– A! Ngươi…

Đại hán vạm vỡ thất kinh kêu lên một tiếng, bỗng nhiên y đã lượn mình nhảy vụt ra ngoài phòng lao. Nhưng thiếu niên bệnh hoạn chuyển mình thấp thoáng một cái đã đứng chặn đầu phía trước y ngay.

Thân pháp mau đến đỗi không thể diễn tả được.

Đại hán vạm vỡ giật mình lạnh toát mồ hôi luôn.

Thiếu niên bệnh hoạn khẽ vụt cây roi thép trong ray một cái, cười lạnh lùng nói :

– Thế nào? Ngươi rét rồi chăng?

– Ngươi… là ai thế?

– Ngươi chớ thắc mắc điều này làm gì, nhưng bọn bây bị lừa gạt rồi. Bằng hữu, ngươi có hiểu câu “bất thị mãnh long bất quá giang” (không phải rồng dữ thì chẳng qua sống đâu) ư?

Đại hán vạm vỡ thụt lùi ra sau ba bước liền, nói giọng run run :

– Ngươi… đã giả đò làm như thế chăng?

– Đúng thế… mục đích của ta là muốn vào trong nhà lao bí mật này.

– Để làm gì?

– Tìm kiếm một người.

– Tìm ai thế?

– Vương Bán Tiên!

Mặt mày đại biến, hán tử vạm vỡ kinh hồn nói :

– Ngươi… muốn tìm Vương Bán Tiên ư?

– Đúng vậy, bằng hữu! Ta nói thật cho ngươi biết, ta đi vào Thông Thiên quan này được là do ta có sự sắp xếp thật chu đáo. Chắc chắn họ không giết ta đâu, vì ta là một người không biết võ công.

– Bọn ta đã mù cả đôi mắt.

Thiếu niên bệnh hoạn cười lạnh lùng nói :

– Nhưng ta cũng chẳng ngờ đã vào được bí lao thuận lợi đến thế. Như vậy đã giúp ta giảm đi rất nhiều sự phiền phức!

Hắn cười khẩy nói tiếp :

– Bằng hữu, ta hỏi ngươi một việc. Tại sao họ lại trực tiếp giải ta vào thẳng bí lao như thế?

– Có lẽ họ đã thất sách chăng?

– Thất sách?

– Đúng vậy. Chương cô nương đã nhất quyết bảo họ buông tha cho ngươi ra khỏi quan, Đại quan chủ đành phải lừa dối y và bảo rằng đã thả ngươi đi khỏi rồi…

– Nhưng cuối cùng lại đưa ta vào bí lao có phải vậy không?

– Đúng vậy!

– Ngoại trừ Đại quan chủ biết có bí lao này, ngoài ra không còn ai biết chứ?

– Còn một người nữa.

– Ai thế?

– Điền sư gia!

Thiếu niên bệnh hoạn cười lạnh lùng nói :

– Bằng hữu, ta xin hỏi ngươi tung tích một người nữa.

– Ai thế?

– Vương Trung!

– Vương Trung?

– Đúng thế, có phải y vẫn còn ở trong Thông Thiên quan chăng?

– Y đã chết từ lâu rồi!

Thiếu niên bệnh hoạn giật bắn người lên, hỏi :

– Ngươi… nói thật chứ?

– Đúng thế, y chết cách đây đã năm năm rồi.

– Chết như thế nào vậy?

– Ta cũng chẳng biết.

Hai mắt thiếu niên bệnh hoạn lộ ra sát khí, nghiến răng kêu ken két, gầm thét nói :

– Nói, hiện giờ Vương Bán Tiên ở đâu?

– Ta không biết!

Thiếu niên bệnh hoạn giận dữ hét lớn tiếng nói :

– Ngươi hết muốn sống rồi chăng?

Tiếng gầm thét này khủng bố đáng sợ ghê gớm làm hán tử vạm vỡ đã giật mình kinh hãi, thụt lùi ra sau một bước. Thình lình y điên cuồng gầm rống hét lớn tiếng :

– Tiểu tử, ta liều mạng với ngươi thôi!

Dứt lời y tung tay đánh ra một chưởng luôn.

Bấy giờ hán tử vạm vỡ đã liều mạng thật rồi, thế tấn công nhảy vồ tới chẳng khác gì như một con hổ điên, kinh người khủng khiếp. Thiếu niên bệnh hoạn hét lớn tiếng nói :

– Ngươi muốn chết thật sao?

Hắn chuyển mình một cái, cây roi thép vung tới nhanh như cắt.

Bóng người thấp thoáng lần nữa, hán tử vạm vỡ đã đánh ra chưởng thứ hai mãnh liệt kinh người.

Thình lình…

Trong lúc hán tử vạm vỡ đánh ra luồng chưởng phong thì cây roi thép trong tay thiếu niên bệnh hoạn đã vụt tới lóe lên một tia ánh sáng màu xanh nhanh như điện xẹt.

Một tiếng kêu thảm vang lên lập tức.

Bóng roi thấp thoáng vụt một phát thì cả thân người hán tử vạm vỡ té ngã xuống, đồng thời một cánh tay phải của y đã đứt lìa thân lại.

Thiếu niên bệnh hoạn gầm hét nói :

– Hãy mau đứng dậy nào!

Tiếng hét như sấm nổ, nghe thấy phải sởn lạnh tóc gáy, hán tử vạm vỡ hãi hùng nói giọng run run :

– Ngươi… cứ giết phức ta cho rồi.

– Ta sẽ giết ngươi vì ngươi tác oai tác quái cũng khá đủ rồi. Bằng hữu, ngươi nói mau, hiện giờ Vương Bán Tiên ở phòng lao nào?

– Không biết…

– Muốn chết ư?

Thiếu niên bệnh hoạn vừa dứt lời thì hắn nhanh như cắt đã nhấc bổng cả thân người hán tử vạm vỡ lên cao, nghiến răng nói :

– Nếu ngươi không nói, ta sẽ xé rời cả tứ chi ngươi ra cho mà xem.

– Ngươi…

– Bằng hữu, ta nói được ắt phải làm được chẳng sai, ngươi có nói không?

Hán tử vạm vỡ kinh hãi nói :

– Ta… nói… ta nói ngay!

– Thế thì nói mau.

– Y… bị nhốt trong phòng lao tận cùng…

Hán tử chưa nói hết lời thì bàn tay phải của thiếu niên bệnh hoạn đã khép đập xuống một cái, kêu “oa” một tiếng thảm thiết, tức thì cái đầu hán tử vỡ tung, máu phun ra như mưa, chết ngay lập tức.