Chương 32: Bất ngờ

Thủy Tinh Cầu

Đăng vào: 11 tháng trước

.

Bấy giờ trong số quần hùng có người cất tiếng hỏi :

– Một người đã mua được cả ba nữ nô một lúc ư?

– Đúng thế!

– Người này là ai vậy?

– Bản nhân không thể nói điều này ra được. Nếu ta nói như thế được thì cũng chẳng cần thiết bảo chư vị ghi số đồ có giá trị vào trong giấy trắng bí mật như vậy làm gì nữa, phải vậy không hỡi các bạn?

Quần hùng đã gật đầu biểu thị đồng ý.

Nữ Nô Phiến Tử nói :

– Đối với bản nhân thì vị bằng hữu này đã ghi ra số đồ giá trị vô cùng. Toàn là báu vật cái thế hiếm có. Bản nhân hết sức vừa ý.

Y dừng lại giây lát, sau đó nói tiếp :

– Thành thật cảm tạ chư vị võ lâm đã ủng hộ. Lần này chư bằng hữu nào không được may mắn mua được nữ nô nào hết thì lần sau vẫn còn cơ hội. Bản nhân rất hoan nghênh kỳ tới các bạn sẽ tới ủng hộ tiếp, bây giờ tỳ nữ của bản nhân sẽ từng người một dẫn các bạn ra khỏi Hoa Nữ Trướng.

Tất cả mọi người đều đứng lên hết.

Vương Hoa nói :

– Gia gia, làm sao bây giờ?

Võ Lâm Hoàng Đế nói :

– Làm sao cái gì ư?

– Ông cháu ta chẳng mua được ai hết. Ông có đoán được người đó là ai chăng? Người này bản lãnh thật, đã mua liền một lúc được ba vị nữ nô luôn!

– Ta không biết!

Vương Hoa động lòng nói :

– Gia gia, bên trong việc này có âm mưu gì chăng?

– Âm mưu ư?

– Đúng thế! Ví dụ rằng người đó là môn hạ của Vương Bán Tiên, trong người y chẳng hề có kỳ trân dị bảo gì hết, vì chỉ ghi ra như thế nhằm tiến hành ý đồ gì chăng?

Võ Lâm Hoàng Đế khẽ cười nói :

– Có thể như thế!

– Thế thì làm sao bây giờ?

– Ra khỏi đây hãy tính sau!

Vương Hoa khẽ gật đầu không nói gì nữa.

Quần hùng từng người một lần lượt được dắt ra khỏi Hoa Nữ Trướng. Những người được dẫn ra chẳng phải liên tục, mà phải cách một thời gian tương đối.

Hiển nhiên nếu từng người một đi ra liên tục, thế thì người đi sau ắt phải trông thấy chủ mua chứ không sai.

Đương nhiên Nữ Nô Phiến Tử đã hết sức cẩn thận rồi.

Nhân vật võ lâm đã từng người một lần lượt đi ra.

Vương Hoa là người đứng xếp hàng sau cùng ở hàng người bên phải.

Còn Võ Lâm Hoàng Đế là người thứ ba từ dưới đếm lên đứng ở hàng người bên trái.

Vương Hoa mải lo suy nghĩ tìm cách ứng phó.

Bất cứ giá nào hắn phải gặp Nữ Nô Phiến Tử cho bằng được, vì chắc chắn Nữ Nô Phiến Tử ắt phải biết tung tích của Tiểu Yến mà đã bán ra lần trước.

Mặc dù hắn ra khỏi Hoa Nữ Trướng nhưng quyết trở vào đây mới xong.

Vương Hoa suy nghĩ đến đây, hắn bèn quyết định như thế. Hắn quyết phải đoạt được Thanh Thanh mới xong, bất kể chủ mua này là ai hết.

Cuối cùng chỉ còn một mình hắn.

Tỳ nữ áo vàng nói :

– Mời các hạ theo tiểu tỳ đi ra!

Vương Hoa gật đầu nhè nhẹ.

Đương nhiên hắn phải đi ra, hắn không thể ở lì lại đây được. Nhưng hắn quyết vô đây lần nữa.

Vương Hoa mỉm cười nói :

– Cảm ơn.

– Xin mời!

Vương Hoa cất bước theo sau tỳ nữ áo vàng. Đi độ không được một trượng, tỳ nữ áo vàng dẫn hắn đi về hướng một cái cửa có màn che.

Rõ ràng đây là một ngõ ra.

Tỳ nữ áo vàng dừng bước lại nói :

– Xin mời các hạ.

Vương Hoa cũng dừng bước lại luôn, nói :

– Ta không đi ra!

– Không đi ra ư?

– Phải, ta cần xem chủ nhân ngươi là ai?

– Các hạ không thể làm khó dễ tiểu tỳ chứ? Tiểu tỳ… chẳng chịu đòn được đâu.

Vương Hoa xiêu lòng, nhủ thầm :

– “Đành chịu vậy, ta đi ra khỏi nơi đây rồi tính sau.”

Hắn nghĩ tới đây, liền kéo màn bước ra ngoài luôn.
Thình lình…

Vương Hoa đã dừng bước lại, hắn đã ra tới bên ngoài rồi ư?

Không, hắn không phải đi ra ngoài, mà là đi vào một tiểu thất. Hắn đảo mắt nhìn tới trước, buột miệng kêu lên một tiếng “ạ”, thụt lùi ra sau ba bước liền.

Cảnh tượng trước mắt khiến hắn giật mình kinh hãi ngay.

Chỉ thấy Nữ Nô Phiến Tử ngồi trên một chiếc ghế dựa bọc da cọp ở trước mặt. Bên phải của y có ba nữ nô được mang ra bán đấu giá lúc nãy đứng sờ sờ ở đó, bên trái thì có vài thiếu nữ áo vàng đứng hầu nghiêm túc.

Vương Hoa ngẩn người tại chỗ luôn.

Rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra thế?

Những cặp mắt của họ đều đổ dồn vào người Vương Hoa.

Bỗng nhiên Vương Hoa nghĩ ra một việc, hắn đã hiểu rồi, Nữ Nô Phiến Tử này ắt là người của Vương Bán Tiên, y mượn chiêu đi bán nữ nô dụ mình cắn câu.

Vương Hoa thoáng suy nghĩ như thế, nhưng mà chẳng phải hắn đang muốn đụng độ Nữ Nô Phiến Tử này sao?

Bây giờ, hắn phải xem thử y chơi trò huyền ảo gì đây.

Nữ Nô Phiến Tử đã ngồi bật dậy nói :

– Hoan nghênh các hạ!

Vương Hoa cười nhạt nói :

– Cảm ơn!

– Mời ngồi!

– Cảm ơn các hạ mời ngồi. Chẳng biết các hạ dẫn tại hạ vào đây có điều chi chỉ giáo chăng?

Nữ Nô Phiến Tử mỉm cười nói :

– Xin được thỉnh giáo tôn tánh đại danh của các hạ thế nào?

– Tại hạ tên là Vương Hoa.

– Vương Hoa?

– Đúng thế!

Nữ Nô Phiến Tử cười khẩy nói :

– Khẩu khí của các hạ chẳng tầm thường, mua một lúc cả ba vị nữ nô…

– Nói sao?

Vương Hoa thất thanh kêu lên hoảng hốt, đồng thời thụt lùi ra sau ba bốn bước liền.

Hắn trợn to hai mắt, suýt nữa không tin tưởng hai lỗ tai của mình luôn. Hắn nói :

– Các hạ… nói sao?

Nữ Nô Phiến Tử nói :

– Giá trị của bạn đã đưa ra, chúng tôi rất hài lòng, cho nên bản nhân đã quyết định bán cả ba nữ nô này cho một mình bạn hết.

Vương Hoa ngẩn người tại chỗ không nói gì hết.

– “Lạ lùng thật, chuyện gì đã xảy ra thế?”

Hắn hoang mang chẳng hiểu gì hết.

Một hồi thật lâu, hắn mới hỏi :

– Các hạ bảo rằng tại hạ mua một lúc ba nữ nô ư?

– Đúng thế!

– Không… Không thể như thế được!

Nữ Nô Phiến Tử thoáng rùng mình nói :

– Bản nhân cũng cho rằng không thể như thế được, tại vì nét chữ hai phiếu đầu chẳng giống nét chữ một phiếu sau cùng chút nào hết. Chính vì thế mà bản nhân lúc nãy hỏi các bạn có ghi sai số ghế chăng là như thế đấy!

– Ba phiếu đều ghi số năm cả ư?

– Đúng thế!

Vương Hoa thoáng ngạc nhiên, hỏi :

– Tại hạ có thể xin hỏi các hạ một điều chăng?

– Cứ việc nói, chẳng hề chi!

– Giá trị phiếu thứ nhất là thứ gì thế?

– Ba miếng thiên niên Hà thủ ô!

– A! Phiếu thứ hai thì sao?

– Tử vong!

Vương Hoa giật mình kinh hãi, suýt nữa đã thất thanh kêu lên một lần nữa. Bây giờ hắn hoàn toàn hiểu sự việc đã xảy ra như thế nào rồi.

Hai phiếu đầu chính gia gia hắn đã ghi như thế. Nhưng có một điều là đã ghi số ghế của mình vào phiếu, cho nên mới xảy ra việc nét bút không giống nhau như thế.

Rõ ràng, vị gia gia Võ Lâm Hoàng Đế của hắn đã biết hắn vinh hạnh mua được cả ba nữ nô này, bằng không lão cũng chẳng giao cho hắn ba miếng thiên niên Hà thủ ô làm gì.

Tại sao Võ Lâm Hoàng Đế phải làm ra vẻ thần bí như thế? Mà chẳng nói cho hắn biết ư? Hiển nhiên bên trong quyết phải có bí ẩn gì đây.

Vương Hoa mỉm cười nói :

– Có phải phiếu thứ ba đã ghi là Đại lực kim đơn chăng?

– Đúng thế!

– Thế là không còn sai nữa rồi. Đó là bằng hữu ta đã ghi như thế, y đã muốn mua hai nữ nô thứ nhất thứ nhì thì ta đành phải mua hết chứ biết làm sao bây giờ?

– Trong ngươi bạn có đủ cả ba thứ đồ này chăng?

– Có… nhưng mà thiếu mất một thứ…

– Tử vong chứ gì?

– Đúng thế, chính là tử vong.

– Ý người ghi hai chữ tử vong vào phiếu tức là sẵn sàng giao sanh mạng cho bản nhân, và bản nhân được quyền tự xử lý. Lúc bản nhân cần thiết thì các hạ sẵn sàng vì bản nhân mà tử vong chứ gì?

Hiển nhiên Võ Lâm Hoàng Đế viết hai chữ “tử vong” là ý nghĩa như thế. Bằng không thi hai chữ “tử vong” này biết giải thích ra sao đây?

Hắn khẽ gật đầu nói :

– Đúng thế, ý nghĩa hai chữ “tử vong” của tại hạ chính là tại hạ có thể tử vong vì các hạ, nhưng tử vong này phải thuộc về phương diện chính nghĩa. Ta vẫn có thể yêu cầu như thế.

Nữ Nô Phiến Tử nói :

– Thế thì tốt lắm, bây giờ bạn hãy giao ba miếng thiên niên Hà thủ ô và đại lực kim đơn ra trước.

Vương Hoa đưa mắt nhìn ba nữ nô một cái, sau đó cười nhạt nói :

– Họ thuộc về tại hạ hoàn toàn rồi chứ?

– Đúng thế!

– Họ có bằng lòng như thế chăng?

Bản nhân nghĩ rằng chắc họ bằng lòng thôi. Y nói tới đây liền quay sang nhìn ba nữ nô nói tiếp :

– Lan Lan, Thanh Thanh, Vân Vân, các ngươi có bằng lòng như thế chăng?

Ba người đồng thanh nói :

– Bằng lòng!

Vương Hoa nói :

– Tại hạ giao đồ cho các hạ thì các hạ giao họ cho tại hạ liền chăng?

– Đúng thế!

Vương Hoa mỉm cười nhìn Nữ Nô Phiến Tử hỏi :

– Tại hạ muốn thỉnh giáo một việc…

– Việc gì thế?

– Xin hỏi các hạ là ai?

– Điều này không năm trong phạm vi giao dịch.

– Nếu như tại hạ muốn biết thì sao?

Câu nói của Vương Hoa làm cho Nữ Nô Phiến Tử ngẩn người tại chỗ, một hồi thật lâu sau y mới hỏi lại :

– Bản nhân có thể hỏi các hạ một việc trước chăng?

– Xin cứ việc nói.

– Bạn có phải là truyền nhân của Võ Lâm Hoàng Đế chăng?

– Không phải!

– Thế thì làm sao bạn lại có đại lực kim đơn chứ?

Vương Hoa nghe hỏi như thế bất giác ngẩn người trong giây lát, sau đó trả lời ngay :

– Chính gia gia tại hạ là Ải Tẩu đã cho tại hạ đó.

– Ải Tẩu?… Ở chốn giang hồ này hình như chưa nghe nói có một nhân vật như thế bao giờ hết!

Vương Hoa cười lạnh lùng nói :

– Thiên hạ võ lâm rộng mênh mông như thế, chẳng lẽ các hạ dám bảo chứng rằng các hạ đã quen biết hết tất cả người võ lâm trên thiên hạ này sao?

– Đương nhiên là không…

Vương Hoa lại cười lạnh lùng nói tiếp :

– Thưa các hạ, Vương Hoa này đã mua hết ba nữ nô này rồi, nhưng tại hạ phải nói trước, tại hạ có vài câu hỏi xin các hạ giải đáp.

– Một trong số câu hỏi là muốn biết bản nhân là ai?

– Đúng thế! Ta muốn biết các hạ là ai?

– Bản nhân đã nói rằng điều này không nằm trong phạm vi giao dịch.

– Tại hạ quyết phải biết các hạ là ai cho bằng được?

Nữ Nô Phiến Tử nói :

– Thế nào, bạn muốn động thủ chăng?

– Có thể như thế!

Nữ Nô Phiến Tử cười khẩy nói :

– Các hạ, trông thế này ngươi đến đây chẳng có thiện ý chút nào rồi.

– Có thiện ý chứ, ngoài ra ta còn muốn hỏi các hạ một vấn đề nữa…

– Vấn đề thế nào?

– Lần trước đây các hạ đã bán ra mấy nữ nô?

– Hai người.

– Trong đó có một người tên là Tiểu Yến, có phải vậy không?

Xem tiếp hồi 33 Tung tích Tiểu Yến vẫn thần bí