Chương 65: Kình Tung

Thương Hải

Đăng vào: 2 năm trước

.

Sau khi thuyền vượt qua một bãi đá ngầm, lực chảy của nước giảm dần, các thuỷ thủ người Anh trên thuyền toàn một loại bán mạng, họ sau khi thoát khỏi hiểm nghèo, ai nấy mặt mày tươi rói, nói nói cười cười. Cốc Chẩn cầm chắc bánh lái điều khiển thuyền, thận trọng đưa nó vượt thuỷ đạo, bỗng nhiên, phia trước mặt mở ra một vùng khoáng đạt, dòng chảy lặng lờ, hệt một mặt hồ uốn vòng rộng lớn, nước sâu xanh thẳm, từ tứ phía, từng đợt sóng lăn tăn, vỗ nhè nhẹ lên các đá ngầm, phát ra những âm thanh nho nhỏ..

Phiá sau vùng đá ngầm hiểm trở, mọi người đều bất ngờ khi lạc đến một thế giới khác hẳn, nhất thời nhìn cảnh sắc trên mặt nước, họ đều mang một cảm giác lạ lẫm. Cốc Chẩn thở ra một hơi dài, buông bánh lái, quay sang hỏi Mạc Ất:

– Phải ở đây không?

Mạc Ất chăm chú vào Tử Vi nghi, gã dụ dự, đáp:

– Để đến đêm, trông vào sao Bắc Đẩu, mới có thể xác định được!

Cốc Chẩn gật gật đầu, nói:

– Bận rộn nguyên ngày rồi, đây là lúc phải nghỉ một lát!

Lập tức gã giải khai huyệt đạo cho Horkins, nói:

– Xin lỗi, vừa rồi, trong lúc quẫn bách, tôi đã phải mạo phạm ngài.

Bỗng nhiên cơ thể được trả lại tự chủ, Horkins cảm giác khó hiểu, thăm dò toàn thân từ trên xuống dưới, mà cũng không sao hiểu được chỗ ảo diệu của thuật điểm huyệt, khi lão nhìn qua chỗ hư hại của cỗ thuyền, chỉ thấy ruột gan đau như bị dao cắt, lão sợ Cốc Chẩn sẽ thi triển trở lại trò ma quỷ, nên không dám công khai thoá mạ, chỉ hứ nhẹ một tiếng, rồi, sắc mặt âm trầm, lão cả tiếng gọi thuỷ thủ đi sửa chữa chỗ đuôi thuyền.

Chẳng bao lâu, trăng lên giữa bầu trời cao vô tận, dần dà thấy hiện lấp lánh đầy sao đêm. Mạc Ất nâng cao Tử Vi nghi qua đầu, nhắm chuẩn hướng sao Bắc Đẩu, trong chớp mắt, một chùm tia sáng chiếu xuyên qua hai cực “Tử” và “Vi”, rọi đúng vào mắt Mạc Ất.

– Tam cực hiệp, Tử Vi định! – Mạc Ất mừng rỡ, gã nhảy nhổm lên, la lớn – Đúng là chỗ này! Chỗ này này!

Gã khoa tay múa chân, vừa la hét vừa nhảy cẫng, nháo nhào một lúc, bỗng cảm giác bốn phía lặng thinh, không ai reo hò cùng, gã ngoái trông thì thấy ai nấy đều ngơ ngác, giương mắt nhìn vào gã, thần thái nghi ngờ.

Mạc Ất lấy làm lạ, hỏi:

– Mọi người sao vậy? Đã tới được “điểm đến”, sao ai nấy đều bị ủ rũ cả thế?

Cốc Chẩn tiếp lời gã:

– Tới “điểm đến”, rồi thì sao nữa?

Mạc Ất giật mình, gã lắp bắp:

– Tới “điểm đến”, tới nơi rồi…. Không có gì…

Mọi người đưa mắt nhìn nhau, Tiên Bích thở dài một hơi, bảo:

– Bọn mình bán mạng vào đây, là vì cái gì kia?

Những người kia cũng đều thất vọng, lặng yên, không nói. Lúc Lục Tiệm cúi trông, không biết tự khi nao, Diêu Tình đã chìm sâu vào hôn mê.

Lục Tiệm khe khẽ vuốt gò má cô, tự nhủ “Cô hôn mê vậy mà hay… Nếu cô tỉnh, nhìn tình cảnh bây giờ, chỉ e cô đau lòng mất thôi!”

– Cốc tiên sinh – Horkins bỗng tiến đến gần, nói – Tôi muốn có đôi câu cùng ngài.

Nghe thông dịch xong, Cốc Chẩn gật đầu, đáp:

– Ông cứ nói đi, chớ ngại!

Horkins đưa ra trước mặt gã một túi da hươu, bảo:

– Các châu bảo đều ở cả trong này, ngài có thể đếm lại cho đủ số!

Cốc Chẩn hiểu thấu ý định, gã không nhận cái túi, chỉ cười và nói:

– Tại sao ngài lại hoàn trả?

Horkins gầm gừ hừ mộttiếng, nói:

– Ông là người điên, tôi không thể giao tính mạng thuỷ thủ vào tay ông. Chuyện xảy ra bữa nay, tôi không muốn thấy tái diễn!

Chuyện đột ngột, mọi người Trung thổ đều vừa ngạc nhiên, vừa tức tối.

Tiên Bích kêu lên:

– Thuyền trưởng Horkins…

Horkins khoát mạnh tay, nói:

– Tôi đã quyết ý rồi, không cần nhiều lời!

Cốc Chẩn cau mày cau mặt, bảo:

– Tăng thù lao thêm một phần nữa, được không?

Horkins đáp:

– Không được!

Cốc Chẩn lại hỏi:

– Tăng thêm hai phần vậy?

Horkins cười nhạt, đáp:

– Mất mạng rồi, tiền thì còn làm được gì?

Ngu Chiếu quá tức giận, gã tính nhào ra, Cốc Chẩn đưa tay níu lại, hỏi:

– Một lời thôi, Horkins, tôi tăng thêm ba phần?

Horkins vừa định mở miệng từ chối, Cốc Chẩn đã xua tay, nói:

– Nói cho ngài rõ, tôi không muốn kì kèo trả giá, tiền nong đã giao ra cho ngài rồi, thuyền tôi nhất định lấy, ngài muốn bỏ đi, tôi có thể cấp cho ngài một tiểu thuyền, ngài về được trở lại Anh Cát Lợi hay không, còn phải trông vào vận khí của ngài!

Horkins mặt mày biến sắc, tức giận, la:

– Ông định uy hiếp ta chăng?

– Uy hiếp là thế nào? – Cốc Chẩn đáp – Đại trượng phu một lời hứa, giá đáng ngàn vàng, ông đã chấp thuận ra khơi rồi, sao lại nửa chừng vất bỏ lời hứa!

Mặt mày Horkins đỏ ửng, đôi mắt bốc lửa, nhìn chằm chằm vào Cốc Chẩn.

Mắt mở to, không chớp, Cốc Chẩn cũng đối đầu lại với lão. Dù bản tính hung hăng dữ dằn, dần dà, Horkins cũng không kham nổi mục quang Cốc Chẩn, chẳng bao lâu, vầng trán đẫm mồ hôi, hơi thở lão bắt đầu thấy nặng nhọc.

Trong lúc đôi bên còn găng nhau, Tiết Nhĩ nghiêng nghiêng mái đầu, gã la lớn:

– Mọi người hãy mau lắng nghe xem nào, đó là tiếng gì vậy?

Nghe gã nói, tất cả đều giỏng tai nghe, ban đầu thì tứ phía tĩnh lặng, phút chốc, tiếng nhè nhẹ cất lên, như thể theo gió mà truyền lại, khi thì giống như lời nói mớ, khi thì như lời người cô phụ ngâm nga trong mộng, giọng ngâm nga nghe pha lẫn đôi chút kỳ quặc.

Âm thanh đó mỗi lúc một lớn, một rõ, đến nỗi hai người Horkins, Cốc Chẩn cũng quên luôn chuyện đôi co, cùng đưa mắt trông ra, chỉ thấy từ nơi xa xa, nhiều vòng sóng đang chầm chậm trải rộng ra, giữa các vòng, hiện lên một thứ gì giống tảng đá ngầm to, từ đáy biển mọc lên. Ban đầu, chỉ có một, rồi mỗi lúc một nhiều lên, chúng dàn rộng ra khắp cả quanh thuyền. Hốt nhiên, sau một tiếng từa tựa tiếng xé lụa, các giống vật đó phun vòi nước ba bốn dạo, thứ nước phun ra dường như hấp thụ ánh sáng của trăng, sao, từng vồng, từng vồng cuồn cuộn lên, nhìn vào thấy lấp lánh ánh bạc trắng, đẹp muốn say đắm lòng người, lớn cỡ một đống bông gòn, nhỏ thì ước chừng hơn trượng bề rộng.

– Lạy Chúa tôi! – Horkins lẩm nhẩm – Sao nhiều kình ngư (cá voi) quá vậy.

Mấy vồng đó chính là bướu của kình ngư, nhìn sơ qua, không biết số lượng bao nhiêu, hàng trăm vòi nước đồng loạt phun mạnh lên, cảnh sắc nhìn bắt mắt khôn tả. Phun phì phì chừng nửa thời thần, đám kình ngư lặn dần xuống đáy, những vòng sóng tan dần, mặt biển yên tĩnh trở lại,

Nguyên cái hồ nho nhỏ giữa bãi đá ngầm này lại là chỗ dừng chân ngơi nghỉ của đoàn kình ngư trên chặng đường xa vạn dặm. Một chớp loé sáng trong đầu, Cốc Chẩn la lớn:

– Mau giương hết buồm, mình phải đuổi theo đoàn kình ngư đó.

Nghe thông dịch xong, Horkins há hốc mồm, kêu to:

– Ta không biết ông muốn nói cái gì? Mấy con súc sinh phun vòi nước đó là âm hồn ma quỷ, chỉ có chúng nó tìm tới mìmh, chớ ông đừng trông mong gì truy đuổi kịp chúng nó!

Cốc Chẩn nhăn mặt hết cỡ:

– Tăng thù lao lên một lầnnữa, Horkins, tôi muốn ngài cho đuổi theo bọn đại kình ngư đó!

Horkins hứ một tiếng, bĩu môi, không đáp.

Trong lòng áo não, Cốc Chẩn đang định dùng lực, bỗng nghe có một giọng nói:

– Thuyền trưởng, Cốc tiên sinh nói đúng đấy, đã nhận lời ông ta rồi, không thể trở lui, không thể bỏ dở dang giữa đường!

Người đó vừa nói vừa tiến ra từ chỗ khuất, thân hình nhỏ thó mà găng, đích thị Drake.

Gân máu xanh trên cổ Horkins chợt căng phồng to lên, lão cả tiếng nạt nộ

– Đồ quỷ nhỏ, cút đi! Mày thì biết gì mà nói!

Drake cũng lớn tiếng không kém, chĩa cái cằm nhọn hoắt ra la to:

– Tôi biết! Mấy người Trung quốc này toàn là những tay sừng sỏ, dân Anh Cát Lợi chúng mình đừng để họ coi thường!

Horkins nhẩy nhổm lên, mắt dòm dòm vào gã thiêu niên đó, quyền đầu đang nắm chặt lại đã từ từ lơi ra, lão ngập ngừng một chút, giọng bực bội:

– Thôi được! Nhưng nói trước cho tất cả nghe, đuổi không kịp kình ngư, là chưa xong hết chuyện với ta đâu!

Cốc Chẩn gật gật đầu, gã đi ra sau thuyền, nắm bánh lái, lúc gã giương mắt trông, mặt biển đen ngòm bình lặng, nơi xa xa có một chỏm đá ngầm, tựa hồ răng nanh quỷ dữ, trong ánh trăng mờ nhạt, nom như khoác một vựng sáng quỷ dị, như thể sau một trận thao diễn, cả đám kình ngư không biết đã biến đi mất về đâu, ngay cả một chút bọt biển nho nhỏ cũng không lưu dấu lại!

Cốc Chẩn cảm giác ruột gan tê tái, năm ngón tay ghì chặt bánh lái, trong đầu gã hoang mang vô ngần, gã không biết bước kế tiếp phải đi như thế nào! Horkins chỉ huy thủy thủ nhổ neo, căng buồm chuẩn bị sẵn sàng cho khởi hành, miệng lão gọi:

– Cốc tiên sinh, có thể cho thuyền khởi hành được rồi đấy!

Sau một lúc yên ắng, lão sốt ruột, gọi to:

– Cốc tiên sinh, cho thuyền đi được chưa?

Lục Tiệm ngầm cảm giác có chuyện không ổn, bèn hỏi:

– Cốc Chẩn, ngươi sao vậy?

Cốc Chẩn hít vào một hơi dài, gượng cười:

– Lục Tiệm, huynh đoán thử xem, Tư Cầm tiên sinh phải chăng có ý đồ giấu không cho bọn mình tìm ra được chỗ cất Tiềm Long?

Nghe gã nói thế, toàn thể người Trung thổ hiện diện thảy đều tái mặt, Ngu Chiếu chau mày, hỏi:

– Lão đệ, trước giờ, cái hào khí ngất trời của đệ khiến vi huynh đây bội phục trong lòng, sao bỗng nhiên giờ đệ lại thốt lời thối chí quá vậy?

Tiên Bích cũng hỏi:

– Cốc Chẩn, có phải đệ đang gặp khó khăn không lối thoát chăng? Một người thì nghĩ không thấu, nhiều người họp lại, có khi nẩy được ý hay. Đệ cứ trình bày ra, để tất cả cùng bàn luận!

Cốc Chẩn cười nhăn nhó,giọng than vãn:

– Đệ tịnh không dễ nói lời thối chí, chỉ là, đệ muốn đi bước kế tiếp, mà không biết phải làm như thế nào! Bảo là “Kình Tung”, tức là phải truy theo dấu vết của lũ cá voi to lớn đó, thế nhưng mọi người đều thấy đấy, bầy cá đó xuát hiện một khoảnh khắc, rồi đi mất tăm hơi! Cốc mỗ dẫu hùng tâm cao ngút trời, vào tình thế như cọp dữ đụng phải nhím xù lông nhọn, hổng biết phải hả họng táp vô chỗ nào!

Mọi người nghe gã nói thế, thảy đều bị xuống tinh thần, liền khi đó, Horkins hỏi Thanh Nga dịch cho lão nghe Cốc Chẩn nói gì. Là người vui sướng trước bất hạnh người khác, lão ngoác miệng cười, bảo:

– Chả phải ta đã có nói rồi sao? Mấy con cá voi đó là âm hồn biển cả, chỉ có chúng tới tìm mình, chớ đừng trông mong truy đuổi được bọn nó!

Cốc Chẩn nhiu nhíu lông mày, lời lọt vào tai mà gã như không nghe, trong lòng đang tính toán kế sách, câu đố truy tầm hành tung cá voi này, thật không phải có thể lấy sức người mà kham cho nổi, cho dù mưu trí Cốc Chẩn cao đến mấy đi nữa, đụng phải chuyện này, coi như là vất đi. Mọi người khắc khoải dòm vào gã, trên boong tuyệt đối tĩnh lặng, chỉ nghe gió biển vi vu, lùa phần phật vào vải buồm, càng khiến lòng dạ mọi người tái ngắt.

– Nghe thấy tiếng chúng nó rồi! – Tiết Nhĩ nhắm chặt đôi mắt, bỗng gọi to – Cốc gia, tiểu nô… tiểu nô nghe tiếng chúng rồi!

Câu nói đột ngột bung ra, hơn chục cặp mắt dính chặt vào mặt gã, chỉ thấy gã thần tình tập trung, hai vành tai khe khẽ rung động. Nhìn thần sắc gã, Cốc Chẩn vụt hiểu ra, lòng rộ lên một niềm vui sướng điên cuồng, gã thét hỏi:

– Huynh nghe được gì vậy?

– Kình… ngư – Tiết Nhĩ sợ đánh mất dấu thứ tiếng nhỏ rí trong tai, gã không dám lơi là, lắp bắp nói – Tiểu nô… nghe được.. tiếng… cá voi truyền… truyền lên từ đáy biển… đang kêu… gọi nhau…

Mọi người vui mừng và kinh hãi lẫn lộn vào nhau, Horkins không dằn nổi, lão nói:

– Vớ vẩn! Sao nghe được kia chớ!

Cốc Chẩn vui sướng đến ngoác rộng miệng ra, khoát tay, bảo:

– Tai to kia, hãy đến đứng cạnh ta đi nào!

Tiết Nhĩ mím môi, nhắm mắt, lò dò đi bước một đến chỗ Cốc Chẩn, miệng tiếp tục nói:

– Cốc gia, tiểu nô… tiểu nô không dám mở mắt, Không cần biết là đông tây nam bắc… ngón tay tiểu nô chỉ đâu, Cốc gia cứ đi theo hướng đó!

Nói xong, gã đưa tay chỉ về một phía.

– Ta hiểu rồi! – Cốc Chẩn vui vẻ nói – Tiết Nhĩ giỏi quá, cứ theo huynh chỉ, đuổi kịp bầy cá, đại công huynh là hạng nhất!

Làm như không nghe, Tiết Nhĩ lúc đó tập trung cao độ sức lực tinh thần vào hai màng nhĩ, ngoài tiếng cá voi, những âm thanh khác gã coi như không có, lúc đó mà sấm sét ầm ĩ đánh ngay trên đầu, gã cũng chẳng nghe thấy!

Theo hướng tay Tiết Nhĩ, Cốc Chẩn đối chiếu với la bàn, đưa thuyền đi men theo thuỷ đạo thoát khỏi vùng biển hồ đó, từ bãi đá ngầm ra đến ngoài khơi, mầu trời mỗi lúc một tối đen, bóng tối đè thấp xuống mặt nước, nước trời nối liền một dải đồng mầu đen ngòm, thỉnh thoảng vài ánh tinh quang từ lân tinh nước biển loe loé, khiến người ta cảm giác nước biển đang chuyển động mạnh.

“Nữ Vương hiệu” căng buồm đón gió, độc hành trên mặt nước mênh mông. Chẳng mấy chốc, bình minh ló dạng, hừng đông rộ sáng, chiếu sáng từ sau thuyền tới, trong mắt thuỷ thủ từng đi biển ban đêm, cảnh sắc này không có gi đặc biệt, đàng sau mới loe loé, đem lại một chút màu sắc ấm áp cho vùng nước mênh mang, đàng trước vẫn còn là một mầu tối ám, giá lạnh thăm thẳm.

– Giống như từ đang từ thiên đàng đi xuống địa ngục vậy! – Horkins vẫn còn bực bội, – Rượt theo dấu bầy cá voi, ta thấy giống như đang rượt theo ác quỷ Sa Tăng!

Vào khoảng giờ Thìn, từ chòi gác trên cột buồm, có tiếng hô lớn:

– Thấy rồi! Đang phun nước… Lũ chúng nó đang phun nước kia!

Mọi người nghe hô, hò nhau chạy ra nơi đầu thuyền, quả thật thấy sóng bạc dồn dập, hàng trăm đầu cá voi đang từ dưới nước phun mạnh nhiều vòi nước lên không trung, dường như chúng đang cùng nhau chơi đùa thoả thuê.

Ngạc nhiên và vui mừng, Cốc Chẩn bảo:

– Huynh tai to, nhờ có huynh mình mới đuổi kịp bầy cá!

Đang đứng bất động như phỗng đá, mắt nhắm nghiền, Tiết Nhĩ bỗng chao đảo, rồi gã ngã quỵ xuống. Sẵn đang đứng kế bên, Thanh Nga vội dang tay nâng đỡ gã dậy, chỉ thấy gã mặt mày xám ngắt, bất tỉnh, cô lập tức phát hoảng, giật giọng hô hoán gọi Lục Tiệm.

Nghe kêu tên, Lục Tiệm chạy tới, vừa truyền chân khí, vừa thăm mạch Tiết Nhĩ, rồi nói:

– Chẳng phải Hắc Thiên kiếp tác quái đâu, do gã hao tổn tâm lực quá đỗi, nên bị ngất xỉu thôi.

Chân khí truyền vào, Tiết Nhĩ dần dà tỉnh lại, khi thấy ánh mắt quan hoài cuả Lục Tiệm, gã vội thưa:

– Bộ chủ, ngài đừng lo, tiểu nô vẫn còn gắng gượng được!

Lục Tiệm bảo:

– Huynh đi nghỉ một lát đi!

Tiết Nhĩ trả lời:

– Chỉ e đi nghỉ, sẽ không thể theo dấu cá voi được nữa!

Lục Tiệm một thoáng trầm mặc, thở dài:

– Vì chuyện của ta, đã khiến huynh nhọc sức quá! Nếu vậy, để ta làm hộ pháp cho huynh!

Rồi gã nhờ Thanh Nga lo cho Diêu Tình, gã đứng đàng sau Tiết Nhĩ, tay áp vào hậu tâm y, truyền chân khí vào, chân khí đó biến thành kiếp lực, lập tức khiến tinh thần Tiết Nhĩ phấn chấn mạnh.

Bầy cá voi sau một lúc nghỉ ngơi, đã lặn sâu xuống đáy nước, lần này, chúng di chuyển cực nhanh, mỗi lúc một bỏ xa Nữ Vương hiệu. Âm thanh của chúng càng lúc càng khó nhận bắt trong tai Tiết Nhĩ, sau một chặp, Tiết Nhĩ mở to mắt, gò má ửng hồng, gã nói:

– Bộ chủ, chẳng hiểu tại sao, tiểu nô không còn nghe được chúng nữa!

Gã nghĩ mình đã làm hỏng chuyện lớn của chủ nhân, trong lòng quá xốn xang, nước mắt gã đột nhiên lã chã tuôn rơi.

Lòng buồn rầu, Lục Tiệm chán nản nói:

– Đừng buồn nữa! Đây chẳng phải là ý trời sao? Cá sâu dưới đáy nước, thuyền ở trên mặt biển, cá gặp nước, thuyền làm sao ganh đua tốc độ với cá được

Cốc Chẩn lắc lắc mái đầu, gã rầu rầu:

– Chưa kể thuyền này đã chạy hết tốc độ đến cực điểm rồi, chẳng thể nào nhanh hơn nữa được!

Tiết Nhĩ nghe thế, gã đưa tay áo gạt lệ, nói:

– Giá mà ở sát mặt nước được, thì hay biết mấy, vì cá voi này phát ra “Vô thanh chi thanh” dưới đáy, mình dìm tai vào trong nước, sẽ nghe rõ hơn.

– “Vô thanh chi thanh…? – Cốc Chẩn lạ lẫm, hỏi – là cái âm thanh gì vậy?

Tiết Nhĩ đáp:

– Thứ âm thanh đó, người thường nghe mà không thấy, là thứ thanh âm mà loài dơi phát, tiếng đó chúng tạo ra trên đất bằng, tiểu nô có thể nghe được liền. Chỉ là tình cảnh này, âm thanh phát xuất trong đáy nước, khi truyền qua không khí, cuờng độ bị giảm đi nhiều, nếu mà càng xuống gần nước, sẽ càng nghe rõ hơn.

Rồi Cốc Chẩn day sang Horkins xin một thùng chứa rượu rỗng, trên mặt thùng cho đục hai lỗ, dòng dây thừng qua lỗ, quấn một số vòng dây quanh thùng, cho dằn vật nặng đáy thùng, đặt Tiết Nhĩ vào thùng, rồi gã cho dòng dây thả thùng từ đuôi thuyền xuống mé nước.

Thùng gỗ dìm ngang một nửa thân vào nước rồi, Tiết Nhĩ kê tai vào thành thùng, gã ngưng thần nghe ngóng, âm thanh “Vô thanh chi thanh” từ trong nước đập mạnh vào màng nhĩ gã, Tiết Nhĩ mừng húm. la lớn:

– Thành công rồi! Nghe được rồi

Lục Tiệm không yên tâm, cũng bám theo dây thừng xuống đứng trong thùng, làm hộ pháp cho Tiết Nhĩ.

Cốc Chẩn cho buộc chắc một đầu dây thừng vào chỗ đuôi thuyền, như vậy, cỗ thuyền tiến về trước, gã vẫn thấy được cái thùng rượu lướt sóng theo sau.

Nguyên trong bốn đầu mối, cái mối “Kình tung” là món khó nhất, trên mặt đại dương mênh mông, bảo đi theo đuổi một bầy cá voi, chẳng khác bảo đi mò kim đáy nước! Lương Tư Cầm đưa ra một nan đề như vậy cho người cùng thời với tiên sinh, sẽ là một vấn nạn không lời giải! Nhưng ngài đâu ngờ, trong số những kiếp nô đời sau, lại có thể xuất hiện một nhân vật “Thính Kỷ” như thế!

Cái gọi “vô thanh chi thanh”, tức là cái mà đời sau gọi “siêu âm”, tai nghe không được, nhưng nó lại truyền đi rất xa, đám cá voi đó, hậu thế gọi là “mạt hương kình”, trong bộ óc chúng có một thứ hương liệu kỳ lạ “long diên”, Giống cá này thị lực rất tồi, quanh năm suốt tháng sống trầm mình sâu dưới đáy nước, chốn ấy tối tăm. chúng phải phát “siêu âm”, vừa làm phương tiện liên lạc cùng đồng loại, vừa để săn tìm thức ăn, lại dùng xác định phương hướng, trên hành trình thiên lý mà không hề bị lạc lối khi tìm về nơi sinh quán.

Luyện kiếp lực nơi đôi tai, Tiết Nhĩ có thể nghe tất cả các loại âm thanh của thế gian đây, ngay cả siêu âm cũng không thoát khỏi thính lực đôi tai to lớn của người này, làn sóng siêu thanh bầy cá voi phát ra, dù chúng ở xa đến đâu, gã đứng trong thùng chìm dưới nước đều nghe rõ, lập tức chỉ ra phương hướng của chúng, được Lục Tiệm dùng nội lực truyền lên cho Cốc Chẩn

Đi như vậy được nguyên ngày, đến lúc mặt trời lặn, Tiết Nhĩ cùng Cốc Chẩn đều vô cùng mỏi mệt, khó thể tiếp tục chịu đựng nữa, trong lòng Lục Tiệm lo lắng cho Diêu Tình, gã cũng hết kiên nhẫn trụ lại thêm trong thùng, bèn đổi chỗ cho Thanh Nga. Bản thân Cốc Chẩn nhiều ngày qua ít ngủ, tinh thần, trí óc cũng kiệt quệ, gã không giữ nổi bánh lái nữa, gã bèn gọi Drake đến giao điều khiển con thuyền lại cho hắn, còn mình thì ngồi sang bên cạnh vận công điều tức.

Lúc Lục Tiệm về đến trong khoang, Diêu Tình vẫn đang hôn mê, gã đưa tay thăm hơi thở nơi mũi cô, thấy cô thở tuy nhẹ, nhưng bình ổn, mạch lạc dẫu yếu, nhưng không bị loạn nhịp, cô chỉ bị đầu tóc rối bời, gò má gầy gò, xanh xao. Lục Tiệm vươn năm ngón ra, khe khẽ vén lại mớ tóc rối cho cô, lúc ngón tay chạm nhẹ vào da đầu cô, đột nhiên một cảm giác không tên theo tay truyền thẳngvào tận đáy tim gã, làm gã xốn xang, chua xót, lệ nóng muốn trào lên, mắt cay cay, gã hiểu nếu còn đứng đấy nhìn cô nữa, thể nào cũng sẽ bật tiếng khóc nức nở. Lập tức, gã đi ra ngoài, thở hít một hơi thật dài, cố gắng đè nén tâm tình, rồi đi tìm Tiên Bích, nhờ cô chiếu cố Diêu Tình xong, gã bèn trở lên trên boong.

Sao mọc đầy trời, bốn phía tĩnh lặng kỳ lạ, Lục Tiệm đi dọc theo be thuyền, ngưng thần nghe tiếng sóng, tiếng gió, mắt ngắm sao trời, mấy lúc sau này, kề cận làm bạn sát bên Diêu Tình, vừa thương xót cho cô, vừa lo âu đoạn đường phía trước, lòng dạ gã lúc nào cũng bất an, cảnh sắc chung quanh, gã trông mà không thấy, nghe mà không rõ tiếng, trong cuộc viễn hành vạn dặm này, hiếm khi nào gã có được phút nhàn hạ như bây giờ.

Đi đến chỗ cuối thuyền, Drake đang giữ bánh lái, thiếu niên này coi chuyện thức đêm điều khiển thuyền là bình thường, thần thái vẫn rạng rỡ, đứng thẳng thân mình, cặp mắt loang loáng chăm chú nhìn vào khoảng không gian xa xa trước mặt. Lục Tiệm thầm tán thưởng “Gã thiếu niên này có cái gì khác người, bất cứ hắn làm chuyện gì cũng chuyên tâm hết sức, khi gặp vận hội tốt, thể nào cũng làm nên chuyện lớn”. Gã định lên tiếng ngợi khen, nhưng do ngôn ngữ bất đồng, chỉ vẫy tay cùng Drake, miệng mủm mỉm nét cười.

Drake cũng gật gật đầu, mặt lạnh tanh, không lộ chút biểu tình. Lục Tiệm bèn đưa tay làm hiệu hỏi Cốc Chẩn đang ở đâu. Drake trỏ vào chỗ dây thừng cuộn thành một đống, Lục Tiệm giương mắt nhìn, thì thấy Cốc Chẩn đàng sau đống thừng, dáng nửa ngồi, nửa nằm, xem chừng gã đang đả toạ rồi ngủ quên.

Nguyên Cốc Chẩn sợ có biến, đã không dám rời xa, gã mặc kệ khổ cực, đã ngồi ngủ lộ thiên ở đấy.

Nhìn người huynh đệ này, Lục Tiệm trong lòng cảm động vô ngần, “Nói thiệt tình, ai mà bằng được y, chỉ tội vì vậy mà hai vai y phải gánh vác trọng trách suốt, làm y vất vả quá!”. Lục Tiệm liền tiến đến gần, cởi áo ngoài, cúi xuống, khoác lên mình Cốc Chẩn.

Trong giấc mộng, Cốc Chẩn dường như có cảm giác gã đến gần, hàng lông mày rậm khẽ nhướng lên. Vào lúc Lục Tiệm nhỏm người đứng dậy, gã bị một cỗ kình khí cực lớn ào ạt toát từ thân mình Cốc Chẩn kích tới, tấm áo khoác giống như bị một cơn bão lốc thổi tung lên, kêu xoạt một tiếng, đập mạnh thẳng vào Lục Tiệm.

Đã đạt đến cảnh giới thần, thức luôn luôn giao tiếp, Lục Tiệm cảm giác được đòn tấn công bất ngờ đó, thần thông trong gã tự động vận chuyển, đưa Đại Kim Cương thần lực ồ ạt bung ra, hai luồng kình khí va chạm dũng mãnh giữa thinh không, tấm áo khoác không thể đẩy tới hay bị bức lui được, trở thành bất động giữa chừng không.

Chứng kiến cảnh tượng quái dị đó, Drake nhất thời hãi kinh đến đờ người.

Tuy đang trong mộng mị, bát kình Cốc Chẩn vận xuất ra, không giống những lần trước đây. khiến Đại Kim Cương thần lực khi chạm vào, đều bị tan chảy hết như băng giá gặp lửa nóng, không hoá giải được bát kình.

Lục Tiệm thoáng chút kinh hãi, gã vốn sợ làm Cốc Chẩn thụ thương nên đã không xuất toàn lực, giờ đây, gã không dám lơ là nữa, song quyền gã nắm chặt, vụt tăng mạnh thêm nội lực.

Dẫu Chu Lưu bát kình hùng mạnh, nhưng tu vi Cốc Chẩn còn mỏng, còn kém xa cái lăng lệ của kình khí Vạn Quy Tàng, mà chân khí Lục Tiệm lại hồn hậu khôn tả, liên miên không dứt, đợt này chưa hết, đợt sau đã tuôn tới như sóng thần, càng lúc càng mạnh bạo, tấm áo ngoài không sao chịu nổi giằng xé giữa hai cỗ đại lực kéo ra đẩy vào, đã tan nát thành trăm ngàn mảnh vụn, bay tung toé như bướm trong không gian.

Hàng chân mày cau lại, Lục Tiệm nạt nhỏ:

– Cốc Chẩn, ta đây mà!

Gã đang muốn đánh thức Cốc Chẩn, tiếng nạt đó dùng nội lực phát ra, hệt như rồng thét hổ gầm, mang chấn động của sấm sét. Đứng kế bên, đôi màng nhĩ Drake ù ù lùng bùng. Đâu dè, Cốc Chẩn mường tượng chống cự được, vẫn không tỉnh ngủ, gã vùng đứng thẳng người lên, đồng lúc bổ một chưởng mãnh liệt vào Lục Tiệm.

Lục Tiệm hết sức kinh hãi, mà phát chưởng công kích gã lại huyền diệu vô song, gã bất đắc dĩ phải xuất thủ nghênh tiếp. Trong một chớp mắt, hai bên như sấm sét vùn vụt đã qua lại có hơn hai mươi hiệp. Được hỗ trợ bằng nhân khí, Cốc Chẩn xuất thủ thần sầu quỷ khốc, trong khi Lục Tiệm bận nghi vấn đầy đầu, không muốn đả thương người anh em, nên luôn luôn nhẹ tay, gã nhất thời liên tục lui bước, đến khi lưng chạm sát vào be thuyền, đàng sau là biển cả, đàng trước là các đòn công kích của Cốc Chẩn thế humg tợn như sóng bủa chớp giật, ầm ầm giáng vào gã.

Lục Tiệm tiến thối lưỡng nan, gã bặm môi, nghiến răng, dùng hữu thủ tống ra một quyền, thế như núi đổ, chặn đứng chưởng thế Cốc Chẩn, tả quyền nửa đẩy nửa kéo, dẫn quyền kình Cốc Chẩn đang tấn công tẽ ra làm hai, các thế công từ mé đó bị gã quấn chặt, quyền bên kia cuả Cốc Chẩn vừa định vung ra tấn công, đã bị gã đưa tay níu chặt, rồi gã quát nhỏ một tiếng, tăng mạnh thần lực, lập tức kiềm chế, làm Cốc Chẩn trở thành bất động.

Cốc Chẩn liên tục né tránh, trên trán mướt mồ hôi, bất chợt gã rùng mình, mở mắt to, trong trạng thái mê man, khi thấy Lục Tiệm, trong lòng gã vụt hiểu đôi ba phần, hốt nhiên toàn thân bủn rủn, hai đầu gối khuỵu xuống, gã gần té quỵ. Trước sau, Lục Tiệm vẫn ra tay dè dặt, không dùng toàn lực, thấy vậy, liền thu hồi kình lực, nâng đỡ Cốc Chẩn đứng thẳng người lên. Mồ hôi ướt đẫm áo, Cốc Chẩn lạ lẫm hỏi:

– Vừa rồi… là đệ đã làm gì thế?

Lục Tiệm nhăn nhó, đáp:

– Ngươi nhè ta mà xuất thủ quá nặng, gần như bức ta lọt tuốt xuống biển!

Trong lòng kinh khiếp, Cốc Chẩn mặt nhăn mày nhíu, dụ dự một chút, rồi chậm chạp nói:

– Vừa rồi đệ nằm mơ gặp Vạn Quy Tàng đó. Lão đứng ngay trước mặt đệ, dòm đệ, cười cười, đệ vung tay đánh lão, mà sao đánh không tới!

Lục Tiệm nghĩ bụng “Ngươi nằm mơ, cứ tưởng đang đánh Vạn Quy Tàng, kỳ thật đã đánh vào ta!”

– Thật kì lạ – Cốc Chẩn trầm ngâm, rồi tiếp – Lão đầu tử mới rồi không phải như trong mộng, rõ ràng đứng sờ sờ bằng xương bằng thịt ngay trước mắt đó. Con bà nó… mộng gì không mộng, lại đi mộng gặp lão già dịch! Phì… xúi quẩy quá chừng!

Gã lầm thầm nói một mình, quày mình bước được vài bước, đôi chân bỗng khựng lại, thân mình cứng đờ ra, gã đứng ngẩn ngơ một lúc, rồi ngoái đầu, sắc mặt đầy vẻ quái dị, hỏi:

– Lục Tiệm, mấy ngày hồi huynh bị cấy độc Lục Hư trong mình, có tính đồng khí tương cầu với lão già dịch, tình hình rốt cuộc là như thế nào?

Lục Tiệm đáp:

– Chuyện đó hử? Nói cũng lạ, chỉ cảm giác nơi đan điền rộ lên một cái, trong đầu liền hiện ra hình ảnh Vạn Quy Tàng, mường tượng như đang đứng đâu đây, kế bên!

Nói đến đấy, Lục Tiệm bỗng ngưng bặt, mặt tái mét.

Cốc Chẩn thần sắc trầm trọng, khẽ gật gù, nói:

– Lão già dịch đó có bảo, Chu Lưu lục hư công, lấy đại chế tiểu, lấy cường chế nhược, bữa đó, trên Đông Đảo, lão đã ra tay, từ xa chế ngự thể nội chân khí của đệ, rõ ràng hết sức quái lạ. Có khi vì Chu Lưu bát kính của đệ nguồn gốc từ lão đầu tử, có tính tự cảm thông được cùng lão, hoặc có khi những ai luyện Chu Lưu bát kính đều có thể cảm ứng được với nhau chăng?

Gã nói đến đấy, cảm thấy đầu óc rối bời, ruột gan quặn thắt, mà gã không sao hiểu nguyên cớ từ đâu!

– Cũng kì quái! – Lục Tiệm suy tư, rồi tiếp – Nếu là vậy, sao mấy bữa trước đây ngươi đã không có cảm giác như thế?

Thiểu não, Cốc Chẩn đáp:

– Mấy hổm rày, nhiều chuyện khẩn cấp phải lo, đệ ít để ý đến chính mình, bây giờ nghĩ lại, thật có mấy lần trong đan điền cảm giác máy động, trong đầu xuất hiện hình ảnh Vạn Quy Tàng, nhưng những trẫm triệu đó thoáng qua rất nhanh, đệ lúc ấy cho là vì đầu óc miên man, nó đã tự động phát sinh. Nhưng những cảm gíac đó đều là nhẹ so với mức độ hung mãnh của bữa nay.

Nghe gã nói, Lục Tiệm phát ớn lạnh da đầu, bèn đưa mắt đảo quanh một vòng, tim đập thình thịch, rồi Lục Tiệm lắc đầu, nói:

– Bốn bề là biển cả, lão trốn ở đâu kia chớ? Trừ phi…? – Đến ngang đấy, mặt xám ngắt, gã dằn từng tiếng một – Trừ phi lão đang trốn ngay trên thuyền này?

Câu đó thốt ra xong, hai người bốn mắt chong vào nhau, sàn thuyền bỗng yên ắng hẳn, từng luồng gió lạnh heo hút thổi qua, nghe lẫn trong gió, văng vẳng, loáng thoáng tiếng sóng rập rình vỗ vào thân thuyền.

Bỗng từ cuối thuyền truyền đến một giọng nói uyển chuyển:

– Phải Bộ chủ đang ở trên đấy không?

Lục Tiệm thoáng rúng động, nghĩ thầm “Hỏng bét! Sao mình lại có thể quên bẵng họ được chứ!”

Gã lập tức cúi mình xuống, nói:

– Tiết Nhĩ, Thanh Nga, hai người hãy lên nghỉ một lúc đi!

Nói xong, gã kéo thùng rượu lên trên sàn thuyền.

Hai người toàn thân ướt đẫm, không ngừng run lẩy bẩy, bảo là sóng gió to quá, đã đánh tràn nước biển vào đầy thùng.

Lục Tiệm vội đưa hai người về phòng thay đổi y phục.

Cốc Chẩn triệu tập cả bọn lại, trình bày tự sự. Tất cả đều thấy chuyện thật khó tưởng, khó nghĩ được, nhưng cũng phải chia nhau làm hai toán đi tìm từ đầu thuyền đến cuối thuyền, rốt cục không thấy chút tung tích nào của Vạn Quy Tàng.

Ngu Chiếu chẳng mấy vui vẻ, bảo:

– Lão đệ, lá gan đệ ngày một teo lại, cho dù có sợ Vạn Quy Tàng, cũng không nên bày trò giả thần giả quỷ vậy, ầm ầm ĩ ĩ lên, đã chẳng làm cực nhọc mọi người lắm ru?

Cốc Chẩn không nhẫn nại được, đáp:

– Chuyệ đệ nói là sự thực hoàn tòan, lão đầu tử rõ ràng đang ở cách đây không xa lắm đâu!

– Không xa? – Ngu Chiếu hứ lạnh một tiếng, – Bốn bề trống trơn như vầy, trừ phi làm chim hay làm cá, Vạn lão quỷ không có trên thuyền, chẳng lẽ lão đã biến hoá thành chim, thành cá rồi sao?

Tiên Bích cũng nói:

– Đúng thế! Cốc Chẩn đệ có khi lo lắng quá đấy thôi!

Cốc Chẩn có muốn giải thích thêm, cũng không tìm ra lời, bỗng gã thấy Tả Phi Khanh không nói một lời, tiến đến gần cột buồm, tung mình bay lên trên chòi canh, giương mắt nhìn khắp nơi.

Chợt máy động trong lòng, Cốc Chẩn gọi lên:

– Phong Quân hầu, huynh có thấy gì không?

Tả Phi Khanh đáp:

– Trời tối quá, trông không rõ gì cả!

Ninh Ngưng một thoáng do dự, rồi cô nói:

– Để muội lên xem thử xem sao!

Ánh mắt Tiên Bích nhìn vào Ninh Ngưng đầy ẩn ý, rồi cô cười, bảo:

– Đúng thế! Mắt của “Sắc Không huyền đồng”, đêm tối có thể nhìn rõ sự vật!

Đôi gò má thoáng nóng hực, Ninh Ngưng tung mình, phi thân lên đỉnh cột buồm, cô đảo mắt nhìn quanh, bỗng thất thanh hô lớn:

– Đàng sau… Đàng sau, có một cỗ thuyền!

Mọi người bên dưới đều thấy tim gan quặn thắt, cùng lúc, từ xa, có một tiếng nói theo gió truyền đến:

– Các vị đồng đạo, đã lâu không gặp, chắc thảy đều ổn cả chứ?

Mỗi chữ nói ra, tiếng lại vào gần thêm một chút, đến ngang “chứ”, thấy một đạo thanh quang như xé toạc màn đêm đen ngòm lao tới, Vạn Quy Tàng dáng tiêu sái, đứng ngạo mạn nơi đầu thuyền!

Mọi người bị thủ đoạn xuất quỷ nhập thần của lão làm kinh hoàng đến nghẹn họng, chỉ Ngu Chiếu không dằn được, giận dữ la lớn:

– Vạn Quy Tàng, đừng giở giọng ve vãn nữa, ai là đồng đạo của ngươi?

Vạn Quy Tàng vẫn cười cười, đáp:

– Đồng đạo đây không phải là cùng theo một đạo, mà là đi cùng một con đường, tất cả bọn mình theo cùng một đường đi tìm Tiềm Long, không “đồng đạo” thì là cái gì?

Lão nói bỡn cợt, nhưng mỗi mỗi đều khiến mọi người trong lòng mỗi chấn động.. Từ xa trông lại, Horkins thấy hết sức kỳ quái, tự lẩm nhẩm trong miệng: “Lão già này nửa người nửa quỷ, hổng biết từ đâu hiện ra! Mà mấy người Trung quốc này thiệt cổ quái, chả hiểu có phải rặt một thứ pháp sư của xứ Ai Cập ngàn lẻ một đêm không? Ai da… thiệt xui xẻo quá chừng, chuyến đầu đưa khách viễn du, sao mà vớ phải đầy một thuyền những quái nhân! Lần sau mà có chở khách, bất kể người Trung quốc, người Ma ní, người Ả rập hay cho đến người Ấn độ đi nữa, cũng đều không chơi!

Lão còn đang lẩm nhẩm, Vạn Quy Tàng đã đi đến bên dưới lá buồm, vỗ vỗ vào cột buồm, ánh mắt long lanh, nói bằng tiếng Anh:

– Đúng là một cỗ thuyền tốt số một, chạy nhanh gấp mấy lần cỗ thuyền của ta! Thuyền trưởng tiên sinh, ngài có một cỗ thuyền chạy nhanh cỡ đó, để ta mách ngài một cách này, bảo đảm kiếm được thiệt nhiều tiền, giàu sang, quyền thế còn hơn cả Nữ hoàng xứ ngài!

Lão dùng Anh ngữ nói làu làu đã là một chuyện lạ, mà còn nói chuyện giàu sang địch quốc, càng khiến Horkins kinh ngạc vô ngần.

Tiên Bích không dằn nổi, cô nhỏ giọng nói:

– Kỳ thiệt là kỳ! Ta quen biết Vạn Quy Tàng mấy mươi năm nay, mà cũng không biết lão nói giỏi tiếng Anh, hồi ta còn nhỏ, cha mẹ ta mỗi khi bàn luận về lão, sợ lão nghe hiểu, đều toàn dùng tiếng Anh trò chuyện nhau, Vạn Quy Tàng tuy có nghe họ nói, cũng không thấy lộ vẻ am hiểu!

Cốc Chẩn lạnh nhạt bảo:

– Lão đầu tử tinh thông chín ngôn ngữ nước ngoài, một môn Anh ngữ thì có gì là khó cho lão!

Tiên Bích phải mẻ hoảng hồn, cô dòm qua dòm lại Vạn Quy Tàng, mắt ngờ vực, cuối cùng không dằn được nữa, cô hỏi:

– Vạn Quy Tàng, ông làm sao tìm được đến đây vậy?

Vạn Quy Tàng lườm cô, trách:

– Tiểu Bích Nhi, con gọi thẳng tên ta, mà không gọi ta một tiếng nghĩa phụ, là sao vậy?

Tiên Bích khẽ rùng mình, cô lắc đầu, đáp:

– Vào cái ngày ông giết chết Tả Thành chủ, danh nghĩa cha nuôi của ông với Tiên Bích cũng đã chết theo. Hồi gặp lại ông trên Đông Đảo, ta cứ nghĩ, giá ông chết đi rồi, thì giữa ông và ta hãy còn cái tình nghiã cha con, nhưng ông còn sống…

Cô nói đến đấy, cổ họng nghẹn cứng, nhãn châu lấp loáng một chút ngấn nước mắt.

Vạn Quy Tàng thở ra một hơi, ngẩng nhìn trời cao, dường như đang suy nghĩ gì đó, rồi lão chậm rãi nói:

– Tiểu Bích Nhi, con hồi nhỏ rất hoạt bát khả ái, lòng dạ hiền lương, rất hợp với khẩu vị lão phu, mấy chục năm nay, cha mẹ con coi ta chẳng ra gì, ta đều biết cả, nếu không có mặt con ở đấy, là họ đã chết không biết bao nhiêu lần rồi! Lại còn vụ tên Tả Phi Khanh này nữa, nó là con của cừu địch, lẽ ra ta đã trừ khử rồi, nhưng có con cùng mẹ con đến cầu xin ta ba lần bốn lượt, lão phu đã dung tha cho nó một mạng sống, rồi đến trận chiến trên Đông đảo, ta cũng vẫn giữ lời hứa, dù đã giết chết Lão Bổn Hùng, mà vãn tha mạng cho tiểu tử này, chỉ trừng phạt chút đỉnh để dạy dỗ, làm hắn thụ thương sơ sài. Tức cười là, cái mụ phiên bà tử Ôn Đại đó cứ tưởng lão phu không giết nó vì còn hãy nể mặt mụ!

Cá bí mật đó được giấu kín giữa hai người Vạn, Tiên bấy nhiêu năm, đến cả hai chủ bộ Ngu, Tả cũng không hay, nhất thời, Ngu Chiếu dòm dòm vào Tiên Bích, thần sắc kinh mang. Còn Tả Phi Khanh lòng rối như thuỷ triều dâng, gã chăm chăm nhìn Tiên Bích, thân mình run rẩy!

Đôi gò má nóng hừng hực, Tiên Bích nghiến răng, bảo:

– Vạn Quy Tàng, chuyện này, ông đã hứa cùng ta, chấp thuận giữ kín, không bao giờ nói ra mà!

Tả Phi Khanh buột miệng la lớn:

– Tại sao vậy?

Tiên Bích mặt mày trắng bệch, gượng một nụ cười lạnh lẽo, cô nói:

– Ta đi khóc lóc cầu khẩn người ta, bộ danh giá lắm đấy sao? Mà nói thật ra, nếu huynh biết là do ta đi cầu khẩn, nhất định huynh sẽ muôn ngàn lần cảm kích, chẳng làm người ta đây phiền hà lắm sao? Ta không muốn huynh biết đấy là do ta… ta muốn để huynh cảm kích mình mẹ ta thôi!

Bất giác Tả Phi Khanh run rẩy, còn Ngu Chiếu thì vỗ tay, nói:

– Hay thật đấy! Làm ơn mà không để lộ ra, cái đó mới là hành vi cuả hiệp nghĩa, điểm mà ta vẫn cứ thắc mắc ở cô, bữa nay mới rõ được duyên cớ!

Tiên Bích giận đến mặt mày tái ngắt, bảo:

– Ô hay! Ngoài cái đó, ta không có gì khác tốt đẹp ư?

Ngu Chiếu ngẩn người, nhăn nhó suy nghĩ một lúc, rôi lắc đầu, bảo:

– Nghĩ hoài mà không ra, một kiểu bà bà mụ mụ như cô, ba điều bốn chuyện, chuyện này thì không được, chuyện kia thì không thể, ngoài vụ ưa cấm cản ta uống rượu, nói cho cùng, thật chưa thấy có chuyện gì hay cả!

Nghe gã nói vậy, Tiên Bích dĩ nhiên giận đến nghẹn họng, Tả Phi Khanh cũng cảm thấy tức bực không kém, gã hận gã đã không thể ngăn chặn không cho những lời đó tuôn ra, đôi mắt chằm chằm nhìn vào Ngu Chiếu, những muốn bóp cổ cái tên đó.

Còn Vạn Quy Tàng thì xua xua tay, nhìn Cốc Chẩn, vui vẻ hỏi:

– Cốc tiểu tử, ta đến làm khách ở thuyền đây, ngươi thấy sao, thích hay không thích?

Cốc Chẩn thoáng chớp mi, cười nửa miệng, nói:

– Thích chứ sao lại không thích, đại giá lão đầu tử lão quang lâm, tốt biết mấy, chỉ có điều thuyền này thuộc loại nhỏ, sợ không vừa lòng tôn giá!

Vạn Quy Tàng cười cười:

– Nếu vậy, ta cũng tạm ngồi xuống thôi!

Rồi lão đưa tay vỗ mạnh vào cột buồm, bảo:

– Thuyền khá lắm! So với cỗ thuyền của ta thì nhanh hơn nhiều!

Nói xong, lão chậm rãi bước xuống khoang, Cốc Chẩn dòm thấy, chẳng nhịn nổi nữa, hỏi:

– Lão đầu tử, hồi ở miễu Oanh Oanh, lão đã nhìn thấy cả rồi, phải không?

– Ta đã nhìn thấy gì đâu? – Vạn Quy Tàng đảo nhanh ánh mắt, cười nụ, bảo – Vạn mỗ mắt kém, những gì là hình bóng tương phản a, những gì là “Nhất nguyệt chiếu tam giang” a, ai da… đều không hiểu gì cả, ta đến được chỗ này, toàn nhờ vào món “Tử Vi nghi’, vậy thì, Cốc đại tiên sinh, cái này có được tính là đấu trí hay không đây?

Cốc Chẩn bất giác nghẹn họng, gã tự hiểu, bao nhiêu kế sách của gã, đều đã bị Vạn Quy Tàng nắm hết tẩy. Thật ra, ngày đó, tại miếu Oanh Oanh, ánh mắt sắc sảo của Vạn Quy Tàng sớm đã nhìn ra có mật thất khác đàng sau, nhưng lão vờ như không biết, nhường cho Cốc Chẩn lấy được cái Tử Vi nghi thật, rồi lão cứ một mạch đi theo bọn gã đến vùng biển gần Anh Cát Lợi, giải câu đố về “kình tung”. Trong toan tính của Vạn Quy Tàng, tốt hơn hết là để cho bọn Cốc Chẩn lần lượt giải các câu đố, đến khi họ tìm được Tiềm Long, lão sẽ ra tay cướp lấy.

Lúc cả bọn ra khơi, lão đã dùng vũ lực cưỡng chiếm một cỗ thuyền Tây Ban Nha, truy đuổi đàng sau, không ngờ, mặt biển mênh mông, không giống trên đất liền, nơi dù ngựa chạy hay đến mấy, lão vẫn có thể cảm ứng được Cốc Chẩn, mà vô thanh vô tức, bám theo sau. Lên đến mặt biển, nhanh chậm trông vào sức thuyền, cho dù thần thông Vạn Quy Tàng cao đến đâu, cũng không thể tự mình cưỡi sóng vượt biển khơi mênh mông được!

Lão không tính đến chỗ thuyền Anh Cát Lợi của Horkins tốc độ bỏ xa các đại thuyền Tây Ban Nha, khi nó rời xa vùng đá ngầm, lão đã mất dấu thuyền của Cốc Chẩn. Ban đầu, Vạn Quy Tàng còn muốn giấu mình, không cho Cốc Chẩn biết lão đang theo đuổi đàng sau, đến khi biệt tung thuyền của gã, lão bất đắc dĩ phải vận dụng thần thông, dùng phép “Đồng khí tương cầu” ra sức truy tìm phương vị Cốc Chẩn, lợi dụng lúc Cốc Chẩn ngủ mê, thần tư buông lỏng, sẽ phơi bày ra, giúp lão nhận biết, Vạn Quy Tàng tức thì thôi thúc thuyền mình rượt theo. Trong lòng lão hiểu là sẽ có lúc đánh động Cốc Chẩn, khi đó, lão đã làm thì làm tới cùng, bỏ thuyền mình, nhảy lên thuyền Cốc Chẩn.

Cốc Chẩn biết rõ thủ đoạn Vạn Quy Tàng, nhưng gã có mở miệng hỏi, thì lão đầu tử này câu thật câu dối, cứ nằng nặc bảo nhờ vào “Tử Vi nghi”, ngay đến những gì là “Viên đẩu vĩ”, “Xà quật”, cho dù Cốc Chẩn không nói, lão cũng không cần hỏi, vào tình hình trước mắt, Cốc Chẩn không thể từ bỏ tìm kiếm Tiềm Long, mặc dù gã biết rõ tâm thuật Vạn Quy Tàng, mà cũng cứ phải nhắm mắt đâm đầu vào.

Tới nước này, bọn người Trung thổ mới nhận chân cái lợi hại của Vạn Quy Tàng, bàn về năm cái cốt yếu của Chu Lưu là thời, thế, pháp, thuật, khí, Vạn Quy Tàng đã thâu tóm được bốn cái. Về thời: cái sinh tử của Diêu Tình kề cận trước mắt, bọn họ không thể chần chừ, kéo dài ngày tháng, Về thế: năm cái đầu mối, lão đã qua được hơn nửa. Về pháp: con đường truy tầm Tiềm Long đã vạch ra rồi. Về khí: cỗ thuyền này như lời lão bảo, là một cỗ khoái thuyền cực tốt. Có điều, bọn họ nổi giận vì bốn cái đó toàn do nơi Cốc Chẩn đơn phương tạo ra, thật đích xác lời tục thường nói: “Tự mua dây buộc mình!”

Vào một khoảnh khắc, nhìn theo sau lưng Vạn Quy Tàng, cả bọn đều buồn bực, trong lòng nguội lạnh, những muốn vất bỏ tất!