Chương 62: Mã Ảnh

Thương Hải

Đăng vào: 2 năm trước

.

Câu nói vừa thoát cửa miệng gã, mọi người đều chẳng khỏi hết sức kinh ngạc, Diêu Tình khẽ nhỏm mình dậy, trong mắt cô thoáng hiện một tia phấn khích.

Cừu Thạch cười ha hả vài tiếng, rồi đôi mắt dõi lên trên trời cao, hắn lạnh lẽo trong giọng, nói:

– Có phải là cái Diêu gia trang đã bị Âm sư đệ tuyệt diệt, phải không?

Lục Tiệm gật đầu:

– Không sai!

Cừu Thạch hừ lạnh một tiếng, nói:

– Tên họ Lục kia, ngươi khinh người quá lắm! Ngươi thị mình hạng người nào, mà đem dùng cái thứ kiếm pháp của đồ thấp hèn trong cửu lưu thiên hạ chọi lại thần thông của Thuỷ bộ ta?

Lục Tiệm đáp:

– Là thuộc hạng hèn kém trong cửu lưu hay không, dượt chơi qua một chập ắt biết. Cừu Thạch, ngươi có dám đấu với ta không?

Sắc mặt sa sầm, Cừu Thạch quát to:

– Dám chớ, có gì mà không dám! Nói trắng ra, cái Đại Kim Cương thần lực đó, ngươi không được phép dùng chút nào, thì công không xong, thủ chẳng được, chân khí hộ thể coi như bỏ, Mà đã bỏ đi vậy, là ngưoi thua chắc!

Lục Tiệm đáp:

– Cái đó lẽ tự nhiên!

Cừu Thạch cười nhạt:

– Vậy hả! Nếu ngươi chết trong tay ta thì sao?

Lục Tiệm đáp:

– Đó là tự ta mang hoạ vào người! Còn ngươi, nếu rủi ngươi bị ta giết chết, ngươi còn có gì muốn nói?

Cừu Thạch nổi đoá, hét to:

– Cừu mỗ tự ý vào cuộc, sống chết mặc mệnh trời!

– Hay lắm! – Lục Tiệm nói – Ta hỏi ngươi một câu, cả đời ngươi, đã luyện bao nhiêu Thuỷ quỷ?

Cừu Thạch bất chợt sững người, chau mày đáp:

– Không nhớ rõ nữa! Không một vạn, cũng phải tám ngàn!

Ánh mắt lạnh lẽo, Lục Tiệm chậm rãi hỏi:

– Ngươi tin có địa ngục hay không?

Cừu Thạch nghe hỏi, hơi sững sờ, nhạt giọng đáp:

– Tin thì sao? Không tin thì sao?

Lục Tiệm trỏ mũi kiếm xuống hồ:

– Ngươi đưa mắt nhìn xuống đó đi!

Quét tia mắt thoáng qua, Cừu Thạch cười nhạt, hỏi:

– Có gì mà nhìn! Tinh là nước không hà!

Mỉm nụ cười mỉa, Lục Tiệm bảo:

– Ngươi nhìn mà không thấy, ta lại thấy hết Dưới đáy nước, hiện có hai vạn con mắt đang chiếu vào ngươi kìa!

Ruột gan Cừu Thạch giật thót một cái, hắn bực tức nạt:

– Xú tiểu tử, ngươi giở ranh ma ra làm gì đây?

Lục Tiệm khẽ thở nhẹ ra, sắc mặt thoáng một chút thay đổi, trong một sát na, những nét phàm tục mất hết, tướng quý nhà Phật hiện ra ngập tràn, mắt, mi không chớp, mà vẻ oai nghiêm hiện đầy đủ.

Ánh mắt Cừu Thạch vừa chạm phải, ruột gan hắn nhộn nhạo, bất giác khí thế hắn giảm sút mấy phần, hắn lập tức than thầm “Không xong!”, rồi tự nhủ “Tiểu tử này chẳng dùng Đại Kim Cương thần lực, mà vẫn có thần uy của Kim Cương, mình mà còn nhìn vào mặt hắn, thể nào cũng bị hắn thu mất hết khí thế, chưa chiến mà đã bại trước rồi!”

Vừa lập tâm vậy, Cừu Thạch thét to một tiếng, tách rời đôi tay, mười ngón thọc vào hai thác nước hai bên, lúc hắn rụt về, từ mười đầu ngón tay, xuất phát mười đạo Thuỷ kiếm, mỏng, sắc, sáng loe loé, hắn vung hai tay lên, kích vào thân mình Lục Tiệm.

Lục Tiệm đứng yên, ngưng trọng như một toà núi, chờ khi mười đạo Thuỷ kiếm vào sát thân người, trường kiếm khoa một nhát, từ chậm rãi biến thành cực nhanh, trong không gian vạch ra một vòng, mười đạo Thuỷ kiếm vừa chạm vào kiếm phong, đã bị hút dính vào lưỡi kiếm. rồi tất cả bị gạt rũ cong vòng xuống.

Nhìn thấy thế, Cừu Thạch giật mình, hắn không hiểu chuyện gì đang xảy ra, bỗng thấy cái vòng kiếm của Lục Tiệm chưa vẽ hết trớn, bỗng lưỡi kiếm quặt xuống, đâm thẳng vào hắn.

Cừu Thạch hết sức kinh hoàng, hắn nhảy lẹ về sau, sắc mặt đầy vẻ ngơ ngác. Đôi mắt Diêu Tình lại sáng rực, cô hô to:

– Cử Bổng Đả Ngưu.

Chiêu kiêm đó của Lục Tiệm, không hơn không kém, đích thị chiêu thức “Xạ Đẩu Ngưu” khởi đầu của “Đoạn Thủy Kiếm Pháp”. Bốn chữ cái tên mà Diêu Tình vừa hô lên, chính do hai người đặt ra lúc cô truyền thụ kiếm pháp ấy cho gã. Lục Tiệm trong tim bỗng rộ lên, một chớp mắt, những hình ảnh lúc hai người gặp nhau bên bờ biển, lúc cùng luyện kiếm trong rừng, mỗi mỗi như nước chảy lưu chuyển qua trong đầu gã, đem cảm giác êm dịu thấm nhuần khắp toàn thân, gã lập tức cười cười, hỏi:

– Cừu lão quỷ, hãy xem thêm chiêu “Ma Cô Đại Thụ” này của ta!

Thân hình gã rún xuống, rồi bung nhảy lên cao.

Nhát kiếm đó trông qua rõ ràng thật tầm thường, mà Cừu Thạch có cảm tưởng kiếm thế như sóng cả trào đến, hắn không cách nào đỡ gạt được, không sao phản công được, đành nhảy lùi nhanh ra sau, quát hỏi:

– Kiếm pháp của ngươi chẳng phải “Đoạn Thủy Kiếm Pháp”… mà là… là…

Rồi hắn đứt tiếng, không nói tiếp được!

Lục Tiệm triệt kiếm, tủm tỉm hỏi:

– Chẳng phải “Đoạn Thủy Kiếm Pháp”, thì là cái gì?

Cừu Thạch cứng lưỡi, hai chiêu thức đó, bất kể là vận kình, xuất kiếm, biến hoá trong chiêu thức, nhất định một hai là “Đoạn Thủy Kiếm Pháp”, nhưng không hiểu tại sao, một khi phóng ra, so với thứ “Đoạn Thủy Kiếm Pháp” mà hắn biết, uy lực xem ra mạnh hơn gấp mười lần, giá có ẩn chứa nội lực thì đã chẳng phải bàn, nhưng lúc tự thân Cừu Thạch đụng phải, hắn thấy rõ nó lại không hề có một chút gì là Lục Tiệm đã phổ “Đại Kim Cương thần lực” vào đấy, sự việc như thế, thật hết sức quái lạ.

Xoay chuyển ý nghĩ đôi ba lần, Cừu Thạch định thần, định nhãn, trầm giọng thét một tiếng, ngự vào Thủy kiếm, đưa “Thiên Thủy Thập Phương kiếm” toàn lực thi triển, mười ngọn kiếm khi vô hình tạo từ Thuỷ kình trong nội thể biến hoá ra, lúc quét lúc đập, khi thì thẳng băng, khi thì cong vòng gẫy khúc, quét mù trời mù đất, tận dụng mọi khả năng công kích.

Lục Tiệm vẫn chẳng hoang mang, chẳng loạn, lại xuất ra chiêu “Bạch Mã Phiên Sơn”, nửa đẩy nưả chặn, nhẹ nhàng xảo diệu gạt các đạo kiếm khí sang một bên, rồi lại sử chiêu “Mã Mao Điểu Vũ”, khắp trời, chỗ nào Thuỷ kiếm đụng vào lưỡi gươm của gã, đều bị bẻ ngược trở về, phản kích vào Cừu Thạch.

Càng đấu, Cừu Thạch càng kinh hãi, hắn cảm tưởng đang lạc lõng giữa mênh mông biển cả, không nhìn rõ đầu đuôi, hắn chỉ còn cách tận sức ngự Thuỷ kiếm, đối phó các kiếm thế quỷ di đó.

Không riêng gì Cừu Thạch kinh hoàng, mọi người bên dưới cầu cũng không khỏi há hốc mồm miệng ra nhìn, từ khi “Chu Lưu Lục hư công” xuất thế, bát bộ thần thông dùng ngự vật để tấn công, tất cả các thứ đao kiếm tầm thường trên thế gian này vô phương cự địch, chẳng dè Lục Tiệm chỉ với một thanh nhuyễn kiếm thi triển một thứ kiếm pháp thuộc hạng nhị lưu mà đã đánh cho Cừu Thạch liên tiếp thối lui.

Tiên Bích, Ngu Chiếu đều không hiểu nổi, chỉ mình Cốc Chẩn loáng thoáng thấy một chút đạo lý, cho rằng tuy Lục Tiệm đã không trực tiếp dùng đôi tay, gã đã trổ “Thiên Kiếp Ngự Binh pháp”, có điều pháp môn này đã tăng tiến trheo vũ công của gã, đạt mức lô hỏa thuần thanh, không những chế ngự được binh khí, mà lại còn có thể chế ngự thuỷ hoả, ngoài ra, trong lộ kiếm pháp của gã ẩn chứa một cái gì đó mà Cốc Chẩn không minh bạch. Tuy biết rõ gốc nguồn Lục Tiệm, Cốc Chẩn cũng không sao nhận thức được nó là gì.

Bên trên cầu, hai người giao chiến mỗi lúc một nhanh, thân thủ Cừu Thạch như quỷ mị, mười đạo thuỷ chỉ vạch ngang chém dọc liền lạc như nước chảy, biến hoá bất định, những khi chúng chạm vào lưỡi nhuyễn kiếm, phát tiếng ong óng rợn người, nghe mà rùng mình. Và Lục Tiệm sử mỗi chiêu, mỗi thức đều rõ ràng, dẫu tốc độ cực nhanh, chương pháp tịnh không loạn, lúc vào đầu trận đấu, chiêu thức nào gã xuất ra đều được Diêu Tình gọi đúng danh tự, đến khi trận đấu hai bên nhanh dần lên, Diêu Tình còn chưa kịp hô, gọi tên thì Lục Tiệm đã sử qua sáu, bảy kiếm chiêu khác mất rồi. Có điều, môn “Đoạn Thủy Kiếm Pháp” này gã chưa học được toàn bộ, xuất thủ được độ hai mươi chiêu xong, gã bất đắc dĩ phải trổ trở lại lần nữa cũng số chiêu thức ấy.

Cừu Thạch cũng đã kịp thấy Lục Tiệm không ngớt sử đi sử lại số kiếm thức ấy, vỏn vẹn lặp đi lặp lại bấy nhiêu chiêu, thế nhưng, dẫu hắn biết trước mà đón đầu phản công, thẩy thảy đều bị Lục Tiệm phản đòn, uy lực tuyệt không mảy may giảm sút, cho dù Cừu Thạch có nhìn trước được sơ hở của chiêu thức sắp tới mà thiên biến vạn hoá đón đâu, cũng không sao chiếm được một chút lợi thế nào. Kiếm pháp của Lục Tiệm hiển nhiên tàng chứa một cỗ thanh thế lăng lệ lạ lùng, gã không những không lùi tránh làn nước, mà mỗi mỗi đều vung gươm phản kích, toàn làm cho Cừu Thạch tay vung cập rập, chân bước toán loạn, không sao đối phó.

Nhìn Lục Tiệm chiến đấu, tim Diêu Tình đập thình thình, khắp người cô nóng hừng hực, nỗi kinh ngạc vui mừng làm cô quên hẳn mọi đau đớn cơ thể. Cô không tưởng nổi kiếm pháp gia truyền nhà mình trong tay Lục Tiệm lại hiển lộ thần oai dường ấy, ngay cả nếu Diêu Giang Hàn còn tại thế, so với Lục Tiệm, sẽ tựa như một vực một trời, thân phụ cô đừng nói đến bắt kịp gã, nội cái giữa hai người kiếm chiêu tuy mường tượng giống nhau, phần kiếm ý lại là một cách biệt quá lớn.

“Kiếm ý”, hai chữ đó dù thoáng qua trong óc, nhưng Diêu Tình chợt hiểu, co buột miệng kêu lên:

– À… Thì ra là vậy! Ta biết tại sao rồi!

Cũng đang mang mối nghi ngờ trong lòng, nghe cô la lớn, Cốc Chẩn quay lại hỏi:

– Đại mỹ nhân, cô biết cái gì thế?

Diêu Tình cười tủm tỉm:

– Ta biết nguồn gốc chân chính của cái kiếm pháp Lục Tiệm đang sử dụng! Ngươi có muốn nghe ta nói ra không?

Cốc Chẩn vui vẻ đáp:

– Nói đi… Cô nói ra đi.

Tiên Bích, Ngu Chiếu nghe thấy, đều cùng lần lượt ngước mắt nhìn cô.

Diêu Tình cười, đáp:

– Ngươi còn nhớ đôi liễn trên chỗ Phong Huyệt chứ?

Sắc mặt Cốc Chẩn thoáng thay đổi, gã hỏi:

– Phải cô nói đến đôi liễn của Công Dương tổ sư?

Diêu Tình gật đầu, ngâm:

Ánh mắt vụt loe loé sáng, Lục Tiệm cả tiếng hỏi:

– Vạn Quy Tàng, hai người đây, lão thả hay không?

Vạn Quy Tàng cười, đáp:

– Dĩ nhiên không thả!.

Mắt Lục Tiệm bùng lên giận dữ, Vạn Quy Tàng dường nhìn thấy thần sắc của gã, lão cất tiếng cười ha hả:

– Tiểu tử, chớ khá nhầm lẫn! Lão phu chẳng phải Cừu Thạch.

Lục Tiệm còn chưa kịp lên tiếng, đã nghe Cốc Chẩn vui vẻ hỏi:

– Vạn Quy Tàng, lời giải mấy ẩn ngữ trong Bát Đồ, lão tìm ra chưa?

Vạn Quy Tàng cười nhạt một tiếng, hỏi ngược trở lại:

– Ngươi nói gì?

Cốc Chẩn bảo:

– Lão mà tìm ra được lời giải, ắt đã ba chân bốn cẳng chạy ào ào tới chỗ đó rồi, đâu cần gì tìm cách ngăn cản bọn ta! Ta đoan chắc, phần bên trong cái hộp mà lão đọat được, chỉ nói là đầu mối ở Tây Thành, mà không nói rõ nó nằm tại đâu! Ta cho rằng, nếu gom được lời giải của bát đồ cùng chỉ dẫn bên trong hộp, mới có thể tìm ra được chỗ giấu đầu mối hướng dẫn cho bước kế tiếp!

Gã vừa dứt lời, vùng núi non bỗng lặng yên như tờ một lúc lâu. Nguyên Vạn Quy Tàng khi nắm được trong tay cả tám lời chú từ bát đồ, lão đã bỏ hết tâm trí vào tìm lời giải của tám ẩn ngữ đó. Mà ngày đó, Cốc Chẩn giải trọn, toàn trông vào sự trợ giúp cuả toàn thể. Tự phụ mình là người trí lực tài giỏi, Vạn Quy Tàng vốn muốn một mình lão tranh đua cùng tổ sư Lương Tư Cầm, không thèm nhờ cậy sức tha nhân, chưa kể dẫu lão có muốn, bọn đồng đảng của lão không ai có năng lực ngang cỡ Mạc Ất, thành thử mấy bữa rày, thuỷ chung lão vẫn chưa mò ra được điểm cốt cán, giờ lão nghe câu nói của Cốc Chẩn, cũng vừa có phần ngượng ngùng, vừa có phần tức giận, lão bỗng lạnh lùng nói:

– Cái đó thì việc quái gì? Lão phu nghiền ngẫm đã lâu, sớm muộn gì cũng truy ra thôi!

Cốc Chẩn hỏi:

– Thế nếu chừng một năm nữa, mà vẫn chưa truy ra được?

Vạn Quy Tàng đáp:

– Không có chuyện đó!

Cốc Chẩn cười xòa, bảo:

– Lão cứ từ từ mà suy ngẫm thêm, ta lại không thể đợi lâu vậy được. Bữa nay, bè lũ tay chân móng vuốt của lão tan tác hết cả, lão độc một thân mình, bên ta đông người, lão đường đường làm Thành chủ, không thể nào ngày đêm đứng trấn giữ cây cầu này! Cho dù lão trấn giữ được cầu, cũng không thể ngăn cản người ta xâm nhập vào đấy, chỉ việc vượt núi mà lên, lúc đó, bị người ta lấy mất vật ấy rồi, lão đừng có mà tiếc tiếc, nuối nuối!

Vạn Quy Tàng lập tức hỏi ngay:

– Vật gì vậy?

Cốc Chẩn đáp:

– Chính là vật đó đó!

Thấy gã giữ mồm giữ miệng không nói ra vật gì, Vạn Quy Tàng hừ lạnh một tiếng, bảo:

– Ngươi hãy khoan khoái chí! Ta đây cũng có cách riêng, chỉ tạm thời chưa nói ra!

Cốc Chẩn cười nụ, bảo:

– Ta cũng biết cái cách của lão là gì rồi, tạm thời cũng chưa vạch trần ra!

– Hay lắm đấy! – Vạn Quy Tàng hỏi – Ngươi biết cách đó là gì, ta muốn nghe thử xem xem nó ra sao?

Câu nói của lão là thế, Cốc Chẩn chẳng thể không nói, gã đành cười cười, đáp:

– Cách của lão, chẳng qua lề lối đã dùng bắt giữ hai người Ninh, Tả đó, đem cùng cách áp dụng trên bọn ta, cho đến khi nào lão giải được bí ngữ, mới thôi sử dụng!

Vạn Quy Tàng hứ một tiếng, không trả lời!

Cốc Chẩn biết rõ Vạn Quy Tàng thường tự phụ có tâm ý khó đoán như mưa nắng bất chợt, bình sinh lão tối ghét kẻ nào nhìn được tâm tư cuả lão. Cốc Chẩn đem huỵch toẹt nói trắng ra, là đã phạm vào đại kỵ lão ta, nhưng lúc này, không còn biện pháp nào khác, gã duy nhất trước tiên vạch trần âm mưu của lão, khiến cho lão dù có được trên chân, cũng sẽ chẳng thấy thoải mái gì.Do đó Cốc Chẩn thẳng thừng bảo:

– Lão đầu tử, miệng nói đấu trí, mà lão chỉ toàn dùng võ lực áp đảo chúng ta, lão có thắng đi nữa, thắng lợi đó chẳng ai khâm phục hết. Người ở đời, hễ bất tín thì chẳng ra mẽ gì, lời lão thốt ra không còn được tín nhiệm, đừng tính chuyện thu nhân tâm thiên hạ, ngay cả lòng người Tây Thành đây, sợ lão cũng chẳng thu phục nổi nữa là.

Vạn Quy Tàng lặng thinh, trong vùng sơn cốc khoáng đãng, không một tiiếng chim chóc, duy nhất tiếng thác nước đổ rì rầm liên miên không dứt, vậy mà lại làm hồi hộp trong lòng năm người. Dù Cốc Chẩn vốn lớn mật, mạnh miệng, trước tình hình đó, gã cũng bất giác đôi quyền đầu nắm chặt, lòng bàn tay dầm dề đổ mồ hôi lạnh! Gã biết Vạn Quy Tàng mang tính buôn bán kinh doanh, chuyện “tín nghĩa” với tha nhân lão coi cực nhẹ, trong đầu chỉ tính toán nguồn lợi ích thâu vào sẽ lớn hoặc nhỏ, giờ đây, lão đang trầm tư, nhât định trong đầu đang cân nhắc xem “thủ tín” hay “bội tín”, cái nào thâu lợi nhiều, một khi đã quyết đoán xong, lão sẽ thẳng tay hành động không do dự nữa. sẽ chộp mối lợi lớn, vứt bỏ các thứ lặt vặt nhỏ nhoi.

Cốc Chẩn tự biết yếu ớt, tranh đấu cùng lão Vạn Quy Tàng này, phải dựa vào tính tình của lão mà bầy trò, như hồi trên đảo Linh Ngao, gã đã bầy ngón cá cược, nếu thắng, Vạn Quy Tàng sẽ thâu tóm toàn bộ Đông Đảo, Tây Thành, chiếm Tiềm Long, so với diệt đứt Đông Đảo, phá hủy Tây Thành, lão nhất định thu được nhiều mối lợi hơn. Do đó, lúc lâm trận trên đảo, Vạn Quy Tàng đã chịu bãi chiến, đã chấp nhận cá cược. Lúc này cũng vậy, có điều, sẽ thu lợi lớn hoặc nhỏ ra sao, không hiển hiện rõ rệt như lần ở trên đảo.

Giữa lúc Cốc Chẩn còn đang suy nghĩ miên man, bỗng nghe Vạn Quy Tàng hỏi:

– Cốc tiểu tử, ngươi thấy chuyện này nên làm như thế nào?

Cốc Chẩn chửi thề trong lòng, gã biết Vạn Quy Tàng chưa quyết đoán, đã đem quả bóng thẩy qua bên sân gã, hệt như đua tranh trên thương trường, Vạn Quy Tàng đang là người mua đã biến thành người bán, đẩy Cốc Chẩn đang bán trở thành mua, nếu gã không đưa ra một cái giá hời, chuyện thương thảo mua bán sẽ tiêu tan! Vụ cò kè mà cả này, nếu chẳng làm cho Vạn Quy Tàng cảm giác ” thủ tín” sẽ lợi thế nhiều hơn, mọi chuyện coi như mất sạch. Ý niệm nẩy nở linh họat, nhanh chóng, Cốc Chẩn đưa mắt ngó hai người đang bị treo ngang sườn núi,gã vụt nghiến răng, rồi hì hì, nói:

– Như thế này này, lão đầu tử, ta sẽ bảo cho lão biết đầu mối tìm ở đâu, bù lại, lão sẽ phóng thích Ninh cô nương cùng Phong Quân hầu, lão tính sao?

Vạn Quy Tàng ha hả cười, đáp:

– Cái đó là tự ngươi đưa ra, lão phu không hề cưỡng bức ngươi, vậy là không có chuyện thất tín, hai bên hoàn toàn vẫn đấu trí!

Nghe lão nói, Cốc Chẩn thở ra một hơi dài, mắng thầm trong bụng “đồ lão già vô lại” mười lần, nhưng miệng gã lại cười hi hi:

– Đúng thế, là ta tự nói ra, lão đầu tử ngươi bất quá chỉ là chấp thuận món quà của ta thôi.

Vạn Quy Tàng bảo:

– Cái bản mặt ngươi cười cười kiểu đó, trong lòng nhất định đang mắng chửi ta!

Cốc Chẩn đáp:

– Không dám… Không dám!

Vạn Quy Tàng lạnh lùng nói:

– Được rồi! Ta sẽ gặp ngươi tại Trịch Chẩm đường.

Cốc Chẩn đáp:

– Không cần đến đấy… Lão đến Miếu Oanh Oanh chờ, chiều tối nay ta sẽ tới đó.

Vạn Quy Tàng nhạt giọng hỏi:

– Ngươi còn tính giở giói gì nữa đây?

Cốc Chẩn đáp:

– Trước mặt lão, ta còn trò gì để giở giói ra? Có điều thân thể dính đầy bùn, trước hết ta phải tắm rửa một phát đã!

Vạn Quy Tàng hừ lạnh một tiếng, trên đỉnh núi, sợi dây thừng co lên, kéo hai con tin bay vút lên, rồi biến mất dạng trên đầu non.

Cặp mắt Lục Tiệm giận dữ căng ra nhìn, rành rành thế mà gã đành chịu bó tay.

Sa Thiên Hoàn thấy lão đầu đàn bỏ đi, hoảng hốt gọi với theo:

– Thành chủ, cứu tôi với!

Kêu hai ba lần, chẳng thấy có ai đáp ứng, chỉ nghe dư âm tiếng gọi chập chờn vang vọng lại từ nơi xa xa.

Sa Thiên Hoàn há hốc mồm, ánh mắt hiện nét hoảng loạn.

Cốc Chẩn lườm gã một phát, dài giọng:

– Vạn Quy Tàng tối ghét thứ thuộc hạ thảm bại, ngươi không trụ nổi Vạn Tử trạch, lão chưa giết ngươi, đã là may cho ngươi lắm rồi đấy!

Rồi gã quày đầu, hỏi:

– Ngu huynh, mình xử trí tên này sao đây?

Theo tính khí Ngu Chiếu, dĩ nhiên là một chưởng đập chết quách, còn chưa kịp khai khẩu, bỗng nghe Lục Tiệm bảo

– Tha phứt cho rồi!

Nói xong, đưa tay vẫy vẫy về phía xa xa,

– Hai ngươi mau bước ra đây!

Tiếng gọi chưa dứt, từ sau vách đá hiện ra hai người, đích thị Thử Đại Thánh cùng Xích Anh Tử, cả hai co ro cúm rúm, thần sắc hết sức đáng thương, họ vụt chạy ào tới, quỳ thụp nơi chân Lục Tiệm, dập đầu bình bình liên hồi.

Lục Tiệm thở dài sườn sượt, đỡ họ đứng lên, bảo:

– Sa Thiên Hoàn, ngươi hành sự tán tận, chính ra không thể tha mạng ngươi, chỉ là, ngươi chết đi, kiếp nô cũng sẽ chết theo, khiến người ta thấy bất nhẫn vô cùng! Ngươi hãy nhớ cho kỹ, bữa nay, ngươi còn giữ được tính mạng, đều là nhờ vào hai người này. Mai sau mà còn hành ác nữa, ta sẽ không dung tha!

Không ngờ nhờ hai kiếp nô mà giữ được tính mạng, Sa Thiên Hoàn vừa mừng quýnh, lại vừa ngượng ngùng, hắn im lặng giây lát, rồi đứng lên, cất tiếng cảm ơn, chào từ biệt mấy câu, lò dò theo hai kiếp nô xuống núi đi mất.

Ba người đi xa rồi, Tiên Bích nhìn Cốc Chẩn, giọng oán trách:

– Sao đệ lại bảo Vạn Quy Tàng đến chờ nơi miếu Oanh Oanh, làm thế chả phải tự mình lật tẩy cho lão xem ư?

Cốc Chẩn vui vẻ đáp:

– Cái đó gọi là lấy thực làm hư, Vạn Quy Tàng mắc bệnh đa nghi trầm trọng, mình càng nói ra sát sự thực chừng nào, lão càng sinh nghi chừng nấy. Nhược bằng đệ nói hoang đường, mục quang lão đầu tử thật lợi hại, sẽ không thể lừa dối được lão!

Tiên Bích nửa tín nửa ngờ, lại hỏi:

– Đệ bộ thực tình đem đầu mối thứ hai ra nói cho Vạn Quy Tàng hả?

Cốc Chẩn đáp:

– Cai lão già vô lại đó thay tâm đổi tính nhiều lắm rồi,nếu không nhượng bộ lão, sợ tình hình sẽ trở thành tệ hại hơn!

Diêu Tình bảo:

– Lão ta một tên già vô lại, ngươi cũng là một tiểu vô lại, với cái bản chất vô lại của ngươi, quyết chẳng thể nào bó tay mặc người muốn chơi mình thế nào thì chơi!

Cặp mắt cô loa loá dòm vào Cốc Chẩn, đầy nét giễu cợt, nhưng Cốc Chẩn cười cười đáp:

– Kệ… chưa biết tương lai người ta chơi mình ra sao, hãy tắm một cái trước đã!

Nói xong, gã bước lên cầu, ra vẻ cởi bỏ y phục.

Diêu Tình hoảng hốt đưa tay bịt mắt, hét ầm lên:

– Hạ lưu!

Tiên Bích cũng đỏ ửng mặt mày, né mình tránh đi.

Cốc Chẩn tắm gội sạch sẽ xong, gã vận Chu Lưu hỏa kình lên hong khô quần áo. Ngu Chiếu không nhịn được cười, bảo gã: Truyện “Thương Hải ” được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc ()

– Cốc lão đệ, lão già Ninh Bất Không mà thấy đệ dùng Hoả kình vào chuyện đó, thể nào cũng tức giận cành hông, lăn đùng ra chết!

Cốc Chẩn đáp:

– Thần thông Hỏa Bộ nhằm tạo phúc cho dân, lão ta đúng ra phải mừng vui đến nhẩy cẫng lên ấy chứ!

Diêu Tình còn chưa hết tức khí, cô nạt gã:

– Ngươi sao đáng xưng là dân! Cạnh chữ “dân” (民) của ngươi phải thêm chữ “vong” (亡) vào để đọc thành chữ “Manh” (氓), “manh” như trong “Lưu Manh” ấy!

Cốc Chẩn bảo:

– Cô quá khen ta rồi!

Diêu Tình nói:

– Ngươi nghe câu chửi mắng mà không hiểu tí nào cả ư?

Cốc Chẩn cười, đáp:

– Lưu Bang (của sự tích Hán Sở tranh hùng, lập ra nhà Hán trị vì mấy trăm năm) còn là tổ sư lưu manh, cô mắng ta lưu manh, chẳng phải đã quá khen ta rồi sao? Được lắm… Tốt lắm, sau này ta lên làm hoàng đế, sẽ phong cô chức thượng thư Nữ Bộ, chuyên cai quản nữ tử trong thiên hạ, cô thấy sao?

Diêu Tình cười gằn một tiếng, bảo:

– Ngươi thật đúng là Mạnh Tử kiến Lương Tương Vương!

Cốc Chẩn nhìn chòng chọc vào mặt cô, rồi ngoác miệng ra cười.

Thấy gã không đối đáp lại được, Diêu Tình trong lòng khoái chí, bảo:

– Không mở miệng ra được một lời nào kia?

Cốc Chẩn vui vẻ đáp:

– Ta đã nói rồi đấy, có điều cô không thấy mà thôi!

Diêu Tình đốp lại:

– Chỉ giỏi nhảm nhí!

Cốc Chẩn đáp:

– Cô không hiểu… thế vừa mới rồi ta đã làm cử chỉ gì?

Diêu Tình:

– Có làm cái khỉ khô gì! Chỉ là nhăn nhở ra cười!

Cốc Chẩn cười giải thích:

– Cô thật đã không hiểu rồi! Cái đó kêu là “Nụ cười ngoác mang tai của Phu tử” (“Phu tử hoàn nhĩ nhi tiếu”).

Diêu Tình hơi sững sờ, hừm một tiếng, rồi bảo:

– Tự mình đề cao mình đến mức điên rồ!

Hai người nói những câu nói chứa đầy ẩn ý, Lục Tiệm nghe, hết sức khó hiểu, gã không dằn dược, lên tiếng hỏi:

– Mấy người đang nói cái gì vậy?

Cốc Chẩn chỉ tủm tỉm cười, còn Diêu Tình vốn đang tức khí, cũng lờ đi, không thèm trả lời Lục Tiệm.

Tiên Bích suy nghĩ một lúc, vừa hiểu ý tứ, cô bèn vui vẻ giải thích

:

– Lục Tiệm, hai người ấy, họ dẫn những câu của sách cổ ra chọc ghẹo nhau, mà lại không nói nguyên cả câu, chỉ nêu lên có một nửa thôi, nửa kia giữ lại! Câu trong sách “Mạnh Tử” viết là: “Mạnh Tử kiến Lương Tương vương, vọng chi bất tự nhân quân”, ý nói MạnhTử gặp Lương Tương vương, tự thán không đủ tài năng để làm Hoàng đế. Còn “Phu tử hoàn nhĩ nhi tiếu” là lấy từ Luận Ngữ, “Phu tử hoàn nhĩ nhi tiếu, viết: ‘Cát kê yên dụng ngưu đao’…”. Cốc Chẩn trích dẫn câu đó, ý muốn đem “Hoàng đế” sánh với gà, còn hắn thì làm “đao mổ trâu”, nghiã là hắn coi Hoàng đế như rơm rác, chẳng là cái mẽ gì hết!

Lục Tiệm hiểu thông suốt, gã bảo:

– A Tình, Cốc Chẩn nói đúng đấy! Hoàng đế thì có cái gì ghê gớm đâu! Tôi xem kỹ, thấy Cốc Chẩn so với cái lão Gia Tĩnh Hoàng Đế còn hơn bằng vạn lần.

Cốc Chẩn vỗ tay cười ầm!

Trong lòng tức tối, Diêu Tình hậm hực đấm cho Lục Tiệm một quyền, mắng:

– Ai khiến ngươi lắm mồm!

Hai người Cốc, Diêu đấu võ mồm suốt con dường đi, họ vượt khỏi cây cầu cong như mống trời, men theo một con đường đá trèo lên đỉnh núi, từ đấy nhìn xuống, thấy mây mù khói toả, sương trắng đục ôm quẩn quanh vực sâu vạn trượng, ngước trông lên, lầu các chon von như đang muốn đâm toạc bầu trời cao đổ xầm xập xuống, làm người ta bỗng bị cảm giác nghẹt thở.

Ngẩng đầu nhìn lầu các cao ngất, Cốc Chẩn bùi ngùi nói:

– Chả trách năm xưa những lần Đông Đảo tấn công Tây Thành, đều bị đánh thua chạy tơi tả! Chỗ này hiểm trở, đích thị “Nhất phu đương quan, vạn phu mạc khai” (một người trấn giữ, vạn người khó lòng vượt qua được!).

Tiên Bích lắc đầu, nói:

– Lúc Đông Đảo tấn công, chỗ này chẳng qua mới xây có bốn, năm toà lâu đài, khác xa ngày nay. Sau hơn hai trăm năm gầy dựng, mới được như bây giờ.

Cốc Chẩn khen ngợi:

– Tài năng xây dựng như người trời đó, thật là trác tuyệt!

Chẳng mấy chốc, qua khỏi một quãng đường dốc, chợt hiện ra một toà thạch đình, mái đình phủ lấp đầy tuyết trắng, hai bên đình là hai cây liễu héo khô, đứng giương nhánh cành phất phơ trong gió, nom thê lương khôn xiết. Giữa đình là một ngôi mộ đá xanh, tấm bia trước mộ khắc hai chữ “Lãnh hương”, đại tự thiếp vàng đã phai tàn, không còn rõ nét nữa.

Tiên Bích, Ngu Chiếu đến trước thạch đình, đứng mặc niệm. Cốc Chẩn thắc mắc:

– Nơi đây là chỗ yên nghỉ của ai vậy? Sao không thấy khắc tên?

Tiên Bích đáp:

– Các bậc lão thành xưa truyền lời rằng, chỗ bên dưới Lãnh Hương đình này là nơi hợp táng của Liễu Oanh Oanh tổ sư cùng Tây Côn Lôn. Từ xưa đến giờ có tục lệ, mỗi khi đệ tử Tây thành đi ngang đây, đều phải đến trầm mặc tưởng niệm hai vị tổ sư ấy

Cốc Chẩn giật mình, hỏi:

– Tổ sư Tây Côn Lôn chẳng phải đã kết duyên cùng Hoa tổ sư sao?

– Đúng thế – Tiên Bích thoáng vẻ buốn buồn – Khi còn sống, tổ sư một thân, đến lúc chết đi, đã phân thành hai. Tương truyền người xưa kể lại, sau khi Tây Côn Lôn qua đời, tro tàn được chia làm hai phần, một phần giữ nơi hải ngoại bầu bạn cùng bà vợ, còn phần kia, đã được Tư Cầm tổ sư đem về lại Trung thổ, hợp táng cùng Liễu tổ sư.

Cốc Chẩn thoáng động dung, gã đến trước đình, thấy mé dưới hai chữ “Lãnh Hương” còn khắc một dòng chữ kiểu tiểu lệnh, nét chữ đẹp đẽ.

Mọi người đứng lặng yên như vậy một hồi, rồi Cốc Chẩn vui vẻ nói:

– Đi thôi!

Đoàn người theo hướng đông bắc Lãnh Hương đình, đi được một quãng, Ngu Chiếu bảo:

– Đến rồi!

Cốc Chẩn dòm dòm tứ phía, rồi hỏi:

– Ở đâu?

Ngu Chiếu đưa tay chỉ, miệng cười:

– Không phải đó sao?

Cốc Chẩn chăm chú nhìn, một toà miếu vũ tạc vào sườn non, vắt vẻo giữa lưng chừng núi, có một con đường sàn nối xuống dưới, thoáng trông, hệt như ngôi miếu được treo lơ lửng từng không.

Cốc Chẩn cười cười hỏi:

– Sao chỉ vỏn vẹn một ngôi miếu, không có miếu thờ Tây Côn Lôn à?

Ngu Chiếu lắc đầu, bảo:

– Tư Cầm tổ sư đã không lập miếu thờ tổ phụ, lại quay sang dựng miếu thờ phụng Liễu tổ sư, nói thật ra, cũng là một thiên truyện nhiều kỳ sự!

Cốc Chẩn nói:

– Người kỳ nhân hành vi kỳ lạ, Liễu tổ sư từng là một bậc nữ tử khác thường, Tư Cầm tổ sư đem lòng ngưỡng mộ ngài, cũng đúng thôi!

Mọi người nghe gã bàn có lý, đều cùng gật gù rằng phải.

Trèo lên hết con đường sàn, đặt chân vào miếu, đã thấy Vạn Quy Tàng chờ sẵn bên trong. Hai người Ninh, Tả bị trói gô, đang ngồi xếp bằng trên sàn miếu. Trong miếu, qua ánh sáng yếu ớt, thấy dựng ở đấy tượng một nữ tử, hình dung tuyệt thế hấp dẫn, mắt, mi tú lệ, phong thái rạng rỡ. Một bộ váy màu lục nhạt trông vẫn như mới, xiêm y dường vẫn vững chãi trước bao tang thương nhân thế. Kế bên là tượng một cỗ bạch mã tạc bằng đá ngọc, thân ngựa cơ bắp cuồn cuộn, dáng thần tuấn khác thường. Trước hai pho tượng có một đỉnh bằng bạch ngọc dương chi, trong đỉnh đang ngún cháy trầm hương hồng phấn, khói man mác toả lên một mùi thơm làm mê man lòng người. Bốn góc miếu đều có giá nến bằng thủy tinh, chân mỗi giá nến được đặt trên một đĩa pha lê hình hoa sen, nhuỵ hoa lung linh phản chiếu ánh nến ra khoảng không gian mấy thước chung quanh.

Vạn Quy Tàng vừa thấy đoàn người, lão nhíu mày, hỏi:

– Sao chậm đến quá vậy?

Cốc Chẩn cười, trả lời:

– Tắm rửa cũng phải kỳ cọ một chút, đi đường cũng phải đưa chân nọ trước, chân kia theo sau…Lão đầu tử ngươi là thần tiên sống chót vót trên cao, làm sao hiểu được những khổ ải trần tục của phàm nhân bọn ta.

Vạn Quy Tàng chẳng nhẫn nại được nữa, bảo:

– Bớt nói lung tung đi, mau đưa ra manh mối, để tất cả sớm kết thúc giao dịch!

Cốc Chẩn chẳng sao được, đành nói:

– Được rồi…. Cái manh mối đó, bí ngữ cuả bát đồ nói là “Mã Ảnh”, chắc có dây dưa tới ngựa!

– Mã ảnh? Mã ảnh? – Vạn Quy Tàng dụ dự một chút, rồi bỗng mỉm cười, lão bước đến bức tường mé bên trái con ngựa, vung tay lên, kình phong trỗi dậy, bụi khô của bùn đất trên tường ào ào trút xuống, phút chốc để lộ một tấm gương bằng đồng lớn, dù đã tồn tại một khoảng thời gian dài, nhưng do được bùn khô che phủ, nên mặt gương sáng bóing như mới (Chú: gương bằng đồng để lâu ngoài không khí sẽ bị oxy hoá thành gỉ xanh, hết phản quang!), mặt gương phản chiếu một cách sống động bóng dáng con ngựa.

Vạn Quy Tàng tâm cơ lanh lẹn, lão ra tay quá nhanh, vượt xa suy nghĩ bình thường. Mọi người chưa kịp hoàn hồn, trong đầu Cốc Chẩn hai chữ Mã Ảnh làm gã vừa mừng rỡ, vưà lo âu “Thì ra Mã Ảnh muốn nói bóng phản chiếu của con ngựa qua mặt gương. Thế nhưng bóng này có tầm quan trọng thế nào?”

Bỗng thấy Vạn Quy Tàng đưa tay gõ vào mặt kính, tạo tiếng động coong coong, ngân nga, kéo dài. Cốc Chẩn lập tức đại ngộ “Thì ra vậy, đàng sau tấm gương là một khoảng không gian trống trải!”

Vạn Quy Tàng đưa tay mò mẫm một lúc. Bỗng đôi tay lão nắm vào tấm gương, vận thần lực lên, quát một tiếng “mở”, Tấm gương lúc ấy xoay chuyển trên trục của nó, phát tiếng cọt kẹt, mở vào phía đàng sau, thì ra đấy không phải thuần túy tấm gương, mà là cửa nẻo dẫn vào mật thất đàng sau.

Mật thất tối mịt, không nhìn rõ được gì bên trong. Vạn Quy Tàng ngó nhìn một chặp, lão quay sang chỉ vào Lục Tiệm bảo:

– Ngươi đi vào đấy trước!

Lục Tiệm giật mình, Diêu Tình vội kéo vào áo gã, nhỏ giọng bảo:

– Đừng nghe lời lão!

Còn đang dụ dự, Lục Tiệm đã nghe Vạn Quy Tàng cười gằn:

– Định chờ lão phu động thủ mời mọc ngươi nữa chăng?

Lục Tiệm nghiến răng, đang định đặt Diêu Tình xuống, Vạn Quy Tàng đã bảo:

– Cõng theo cả nha đầu đó nữa!

Lục Tiệm lập tức hiểu rõ dụng ý của lão, nếu giữa hai người xảy ra giao tranh, Lục Tiệm chưa chắc đã chịu bó tay chịu chết, mà khi có Diêu Tình theo vào, gã sợ ném chuột vỡ đồ, ắt phải đành để kệ Vạn Quy Tàng tha hồ muốn làm gì thì làm. Nhưng Lục Tiệm không còn đường nào khác, đành cõng Diêu Tình tiến vào mật thất.

Lục Tiệm thận trọng bước được sáu bảy bước, chẳng thấy có gì khác lạ, bỗng từ mé sau đèn đóm thắp sáng lên, đó là Vạn Quy Tàng đánh lửa châm nến, Lục Tiệm chăm chú quan sát, bên trong này, các thứ thiết kế, hình dạng giống hệt bên ngoài, cũng có một người một ngựa, cũng ngọc đỉnh, cũng bốn giá nến thủy tinh bốn góc, chỉ khác chỗ góc bên tây, giá nến được đặt trên không phải một đĩa pha lê, mà là một vật lấp lánh phản ánh của bạc trắng, phần dưới vật đó là cán dài, đầu trên cán đính vào một cái vòng, trong vòng gắn hai quả cầu, toàn bộ vật đó được chạm khắc tinh xảo.

Vạn Quy Tàng cầm vật bằng bạc lên, chau mày suy nghĩ. Dù không biết vật ấy công dụng ra sao, Lục Tiệm hiểu nó quan hệ trọng đại tới manh mối thứ hai, gã đang hoảng hốt, mắt đã thấy hiện nhanh ra một nhân ảnh, đó là Cốc Chẩn vừa dừng bước tiến vào phòng, đang nhìn chăm chú bốn phía, trên mặt lộ vẻ kinh ngạc. Vạn Quy Tàng giơ cái vật bằng bạc đó ra, cười ha hả, hỏi:

– Cốc Chẩn, ngươi nhận ra được đây là gì không?

Cốc Chẩn liếc sơ qua, bảo:

– Là Hồn Thiên nghi? (Quả cầu thiên văn chỉ vị trí tinh tú bầu trời)

Vạn Quy Tàng lắc đầu, nói:

– Không phải Hồn Thiên nghi, mà là Tử Vi nghi.

– Tử Vi nghi? – Cốc Chẩn thắc mắc – Là cái gì vậy?

Vạn Quy Tàng cười hô hố, nhưng lão không trả lời, quày mình định đi ra.

Đồng lúc, Lục Tiệm quát lớn:

– Để cái đó lại!

Vạn Quy Tàng quay lại nhìn, thấy Lục Tiệm đã đặt Diêu Tình xuống từ lâu, gã đang tung mình xông đến, song quyền vung lên, chưởng kình thế như núi đổ xầm xập áp đảo vào lão.

Vạn Quy Tàng phất tay, hóa giải quyền kính, rồi cung tay, tung chưởng phản kích cấp kỳ. Lục Tiệm đánh hụt một chưởng, cũng quài tay phản công, cước bên dưới tung một đòn vào tiểu phúc Vạn Quy Tàng! Gã quyết chí đoạt lại “Tử Vi nghi”, đánh xả láng, bất chấp phong phạm cao thủ cùng quy củ giang hồ, xuất thủ cực kỳ hiểm độc, chỉ nhằm đánh vào những chỗ yếu hại đối thủ.

Vạn Quy Tàng tuy chỉ đối phó bằng một tay, bất kể quyền cước cuả Lục Tiệm nhanh nhẹn, hiểm độc tới đâu, khi vào gần, đều bị lão nhẹ nhàng hóa giải tất.

Hai người này là cao thủ tuyệt thế nhất nhì đương thời, bên thì vì tính mạng của người yêu, bên thì vì giấc mộng vương quyền đế nghiệp một đời, trong vùng tối tăm tối ám đó, họ đã đấu xáp lá cà, tới lui như điện chớp, bám sát vào nhau, bất tri bất giác đã trổ toàn lực, quyền nào cước nấy đều toát ra kình phong quật rung chuyển đồ đạc trong mật thất, phát tiếng động ầm ầm.

Cốc Chẩn chỉ sợ bị trúng đòn mà thụ thương, gã đỡ Diêu Tình từng bước lui lại, đến khi lưng áp sát vào tường, cảm giác kình phong trùng trùng dầy đặc, gã hiểu hai đối thủ cũng đã dịch đến gần bức tường, bên ngoài, bọn Tiên Bích nghe tiếng giao tranh, muốn tiến vào mật thất, đều đã bị cường kình của hai người đẩy lui trở ra.

Bỗng nghe tiếng chát chúa, ngọc đỉnh bị trúng một cước của Lục Tiệm, vỡ nát, Vạn Quy Tàng xoay vù thân mình, vào sát Lục Tiệm, tống một quyền đúng vào đầu vai bên tả của gã. Lục Tiệm nửa người tê dại, gã loạng choạng, lui mấy bước ra sau. Vạn Quy Tàng vừa tính rượt theo, trước mắt lão lóe lên thân ảnh của Cốc Chẩn, gã hét lớn:

– Lão đầu tử, Tử Vi nghi coi như thuộc về lão, bọn ta không tranh giành nó nữa!

Mật thất lặng yên một chút, Vạn Quy Tàng chậm chạp thủ thế, nhạt giọng bảo:

– Ngươi có muốn tranh giành cũng chẳng được!

Rồi khinh thị, lão liếc qua Lục Tiệm, cười, hỏi:

– Tiểu tử, mùi vị quyền đó ra sao? Hải Đạo của ngươi là vậy sao? Xem ra cũng chỉ đến thế thôi!

Nói xong, cười nửa miệng, lão thong thả vượt cửa đi ra ngoài. Bọn người bên ngoài chẳng ai dám cản trở, đứng trông tà áo xanh của lão phất phơ trên con đường sàn, rồi mất hút vào cuối đường.

Lục Tiệm hít một hơi, vận kình hoá giải cảm giác tê liệt xong, gã tức tối hỏi:

– Cốc Chẩn, sao ngươi nhượng bộ, để lão đi mất vậy?

Cốc Chẩn đáp:

– Không nhượng bộ cho lão bỏ đi, bộ để lão giết huynh hả?

Lục Tiệm thở dài, nói:

– Lão tuy đã không giết ta, nhưng lấy đi mất Tử Vi nghi, cũng chẳng khác gì giết ta bao nhiêu!

Gã nói xong, đưa mắt nhìn chăm chú vào Diêu Tình, khoé mắt rân rấn nhạt nhoà.

Cốc Chẩn không nói gì, lúc ấy Tiên Bích, Ngu Chiếu cùng Tả, Ninh hai người lục tục bước vào. Trong mật thất, tối như hũ nút. Tiên Bích chẳng dằn nổi, hỏi:

– Mấy người yên cả chứ?

Ba người trĩu nặng tâm sự, đều không ai trả lời. Tiên Bích chờ không được, cô đánh lửa đốt đuốc, chiếu ánh sáng lên cả ba.

Cốc Chẩn bỗng kêu “à” một tiếng, rồi hỏi:

– Tỷ tỷ ơi, cho đệ mượn đuốc một chút.

Thấy hơi lạ, Tiên Bích đưa cho gã bó đuốc.

Cốc Chẩn cầm đuốc rọi khắp, dáng vẻ nửa tư lự, nửa mê mẩn, đến lúc đuốc cháy lụn, lửa nóng táp vào mấy ngón tay, làm đau điếng, gã thét một tiếng “úi da”, buông đuốc, rồi hỏi:

– Còn đuốc nào khác không?

Tiên Bích hỏi:

– Đệ trở thành ngớ ngẩn từ hồi nào thế?

Cô lập tức đốt đuốc, đem châm lửa vào ba giá đèn hoa sen trong phòng, ánh sáng toả tràn ngập mật thất.

Cốc Chẩn bất giác cười rộ, nói:

– Ừa… vừa rồi bị một vấn đề làm đệ nghĩ ngợi đến xuất thần, quên mất là có đèn!

Ngu Chiếu có hơi sốt ruột, hỏi:

– Cốc lão đệ, Vạn Quy Tàng cướp vật gì đó đi, chuyện này gấp rút, phải đuổi theo lão mới phải, sao giờ còn đứng đấy suy nghĩ vấn đề gì vậy?

Cốc Chẩn đáp:

– Vấn đề đệ dang suy nghĩ, so với chuyện đuổi theo Vạn Quy Tàng còn khẩn thiết hơn nhiều!

Nói xong, gã chạy vù vù như con trốt quanh mật thất, rồi dừng phắt lại, hỏi:

– Mọi người chúng ta có nghĩ đến điểm này không, cớ sao mật thất trần thiết lại y hệt như trong tự miếu?

Tất cả đều sững sờ. Diêu Tình giọng yếu ớt:

– Ta biết rồi, đồ trần thiết trong này, mặt sau cuả tấm gương đồng, là bóng phản ánh của các đồ vật nơi tự miếu bên kia.

Cốc Chẩn lắc đầu, bảo:

– Nếu nói là bóng phản chiếu, thấy có một điểm không phù hợp rất lớn. Các bạn theo tôi ra đây nhìn này…

Nói xong, gã cùng mọi người ra khỏi cửa, đến trước tấm gương đồng, bảo:

– Mọi người nhìn xem, hình ảnh trong gương cùng cảnh quan đồ vật trong mật thất, có cái gì đó bất đồng?

Mọi người tập trung quan sát, Tiên Bích kêu “ui chao” một tiếng, la lớn:

– Cảnh sắc trong mật thất đúng là ảnh phản chiếu ngược cuả hình ảnh trong gương!

– Không sai! – Cốc Chẩn gật đầu, nói – đồ vật trong mật thất giống hệt hình ảnh phản chiếu từ tấm gương, quá sức giống nữa là khác. Thế nhưng, mọi người đều đã không để ý, ảnh phản chiếu của chúng ta từ gương ra, với thân thể xác thực của chúng ta, phải đối kháng nhau. tỷ như nếu có nút ruồi trên má trái, hình ảnh trong gương sẽ đưa nút ruồi sang thành bên má phải, khuôn mặt ta ở trước gương, dòm hình ảnh phản chiếu, lại thấy khuôn mặt đưa ra đàng sau.

Nghe gã giảng giải, mọi người loáng thoáng hiểu đôi ba phần, Cốc Chẩn đã vào trở lại mật thất, nói tiếp:

– Các bạn xem lại đi này, nếu cảnh sắc trong mật thất sau tấm gương này là hình phản chiếu qua gương của bên ngoài, thì con ngựa phải ở trước, tượng tổ sư đàng sau, mới là phản chiếu, thế nhưng lại không phải thế, Liễu tổ sư bên ngoài, ngựa bên trong, giống cách sắp đặt trong miếu, chẳng lẽ không có sự kỳ lạ sao?

Tiên Bích bảo:

– Hoặc có khi mật thất này không phải bóng phản chiếu của tự miếu?

Cốc Chẩn cười cười, đáp:

– Vậy sắp đặt mật thất đàng sau gương để làm gì? Chưa kể mật thất bố trí lại hệt như tự miếu, mà manh mối lại ở hai chữ “Mã Ảnh”, theo trí óc thông tuệ của Tư Cầm tiên sinh, sắp đặt manh mối trong chữ “ảnh” chỉ để bảo xem hình bóng con ngựa qua tấm gương đồng, há không quá sức vô tri lắm sao?

Ngu Chiếu bỗng nói:

– Hoặc có khi Tư Cầm tiên sinh cũng đã không để ý đến lẽ tương phản giữa vật và hình ảnh phản chiếu của vật từ gương…

Tiên Bích chẳng khỏi lườm gã một phát, bảo:

– Ngươi thị Tư Cầm tổ sư là người thế nào? Cũng xuẩn ngốc như ngươi chăng?

Ngu Chiếu nổi đoá, nhảy nhổm tới ba thước, la hét:

– Cô bảo ai xuẩn ngốc? Cô mà thông minh vậy, sao lại đi ưa thích, ưa thích cái… – Hét ngang đấy, gã bỗng tắc tị, lúng búng trong miệng.

Tiên Bích dòm dòm gã, cười nửa miệng:

– Ngươi bảo ta đi ưa thích cái gì?

Ngu Chiếu mặt mày xám xịt như miếng lòng lợn, vụt chỉ chỏ vào Tả Phi Khanh, nói:

– Cứ cho là ta xuẩn ngốc, cũng chẳng thể xuẩn ngốc hơn y được!

Nghe câu nói thiếu dè dặt của gã, sắc diện Tiên Bích thoáng xụ xuống, Tả Phi Khanh đã động nộ, quát to:

– Tên họ Ngu kia, ta đã làm gì tới ngươi! Hai ta ai là xuẩn ngốc, chẳng cần là người đời, đến con lợn cũng chỉ ra được!

Ngu Chiếu bảo:

– Ngươi không xuẩn ngốc? Thế tại sao đã bị Vạn Quy Tàng bắt được, nếu không có ngươi làm con tin, Vạn Quy Tàng đâu lộng hành dữ vậy được?

Tả Phi Khanh còn chưa kịp phản bác, đã nghe Ninh Ngưng nhỏ giọng cãi:

– Ngu sư huynh đây nói không đúng, hai ta đánh không lại lão, bị lão bắt, đó là bọn ta sức không bằng người, đâu có gì là xuẩn ngốc đâu? Nếu muội đánh lại lão, muội.. muội…

Ninh Ngưng vốn bản tính dịu dàng, cô ít mở miệng, nói gì chuyện lên tiếng bênh vực người khác…Hai mắt trợn tròn, Ngu Chiếu nhìn cô, gã không biết phản bác ra sao, chỉ đành hừ một tiếng, miệng ngậm tăm…

Trong lòng Tiên Bích bỗng cảm giác lạ lẫm, cô len lén liếc qua Ninh Ngưng một cái, thấy thần sắc Ninh Ngưng khích động, tròng mắt thấy thoáng rân rấn một giọt lệ nhỏ, Tiên Bích không hiểu tại sao cô mủi lòng đến thế, càng thấy lạ hơn nữa, khi cô thu hồi tia nhìn lén lút đó về, đã bắt gặp Tả Phi Khanh đang chú thần vào Ninh Ngưng, ánh mắt gã lạ lùng, có vẻ cảm kích, lại pha chút lòng lân mẫn. Tiên Bích chẳng tự chủ được, cô tự hỏi “Giữa hai người này, trong quãng thời gian bị cầm cố, đã xảy ra chuyện gì vậy? Tại sao Ninh Ngưng ra khỏi tính cách bình nhật của cô để bênh vực cho Tả Phi Khanh, Phi Khanh tại sao lại lộ xuất ánh mắt đó khi nhìn vào cô ấy?

Tâm tư khá nhạy bén, ý niệm vừa đến trong đầu đó khiến cô không khỏi sinh nghi, đồng lúc chợt thấy Cốc Chẩn đi quẩn quanh trong mật thất, tay gõ gõ lên tường. Trong lòng cô bỗng máy động, Tiên Bích cắt đứt dòng suy nghĩ về Tả, Ninh hai người, cô cất tiếng hỏi:

– Chẳng lẽ đàng sau mật thất này, lại còn có mật thất nào khác?

Cốc Chẩn đáp:

– Cái mật thất này không phải là hình bóng tự miếu, vậy là nhất định hãy còn một cái bóng phản chiếu khác… “Mã Ảnh” “Mã Ảnh”… nếu không ở kế bên tượng tổ sư, ắt phải gần bên tượng tuấn mã.. Mật thất phải còn giấu một cái khác nữa!

Nói ngang đấy, gã chợt ngừng phắt, rồi kêu lên:

– Có rồi đây!

Gã khởi động thần thông Liệt Thạch, phát nội kình lên bức tường, bụi đá rào rào đổ xuống, thì thấy xuất hiện một tấm gương đồng, phản chiếu bóng con ngựa.

Hết cơn bĩ cực đến hồi thái lai, mọi người đương trường không sao ngăn nổi nỗi mừng vui như điên cuồng, Cốc Chẩn gạt vụn đá sang một bên, vận kình lên song chưởng, nhưng không nghe tấm gương đồng một chút mảy may di động. Lục Tiệm nói lớn:

– Để đấy cho ta!

Đặt Diêu Tình xuống, gã đến trước tấm gương đồng, quát nhỏ một tiếng, tấm gương trên tường chuyển dịch về phía sau, để lộ một khe nhỏ. Lục Tiệm lách nhanh, lọt vào bên trong, một lúc sau, gã gọi ra:

– Thảy đều an toàn!

Mọi người nghe gã nói, kéo nhau vào. Tiên Bích đánh lửa đốt đuốc, cô chăm chú nhìn quanh. Không ngoài dự đoán của Cốc Chẩn, bên trong mật thất này cũng có tượng người, tượng ngựa, một đỉnh, bốn đèn, nhưng khác đàng trước ở chỗ tượng ngựa ngoài, tượng người trong, cũng có một Tử Vi nghi nơi đĩa đèn góc phía đông, nếu như Vạn Quy Tàng đã không cướp đi cái Tử Vi nghi kia, rõ ràng hai cái là hình phản chiếu cuả nhau, tương ứng hoàn toàn.

Cốc Chẩn thở một hơi khoan khoái, cười ngoác miệng:

– Các bạn, đây mới đích thực Mã Ảnh hàng thật, hàng sáng giá! Chỉ là, con ngựa này không giống con ở tự miếu, mà là hình ảnh cũa con trong mật thất thứ nhất.

Ngu Chiếu bảo:

– Cái vị Tổ sư này, cứ thần thần bí bí, quây người ta mòng mòng, thật chẳng thấy khoái chút nào!

Gã trắng trợn chê bai Tổ sư, Tiên Bích đang định lầu bầu, đã nghe Cốc Chẩn cười cười, nói:

– Có chỗ Ngu huynh chưa rõ đấy thôi! Người xưa lúc tống táng mộ cổ, hay bày ra nhiều trò hư thực, mé ngoài nhà mồ bày biện đồ giả, bên trong mộ phần mới để đồ thật, khi thi một giả một thật, khi thì hai giả một thật, nhiều nhất là ba giả một thật, theo đó gọi là “Nhất nguyệt lãm tam giang”, một mặt trăng chiếu trên ba làn sóng, chẳng phải sẽ hiện ra ba bóng trăng dưới nước sao? Xem đến bản thân miếu Oanh Oanh, Tư Cầm tiên sanh mới chỉ thiết kế có hai giả một thật, cũng chưa được kể là nhiều!

Lục Tiệm nghe giải thích, gã mừng, sợ lẫn lộn, tiến đến nhấc cái “Tử Vi nghi” lên, Diêu Tình giật lấy xem, Lục Tiệm vội bảo:

– Cản thận, khéo đánh rơi, làm vỡ!

Diêu Tình bĩu môi, nói:

– Ta còn chút khi lực nào mà đánh vỡ được nó! Xú tiểu tử, coi thường người ta quá!

Lục Tiệm không biết nói sao, nhưng trong bụng chú tâm phòng hờ, rủi Diêu Tình tuột tay đánh rơi, gã đã chực sẵn để chụp lấy.

Diêu Tình săm soi một lúc, rồi hỏi:

– Cốc Chẩn, vật này xử dụng thế nào?

Cốc Chẩn đón nhận nó, nhìn đi nhìn lại, rồi lắc đầu:

– Ta cũng không biết nữa! Có vẻ Vạn Quy Tàng hiểu cách dùng!

Diêu Tình bảo:

– Không thể đến hỏi cách dùng nơi lão được!

Tròng mắt Cốc Chẩn lay động, rồi gã vui vẻ nói:

– Có lẽ có một người biết!

Diêu Tình hỏi:

– Ai vậy?

Làm như không nghe cô hỏi, Cốc Chẩn mỉm cười, nói:

– Sự tình là mình không thể chậm trễ, để chậm trễ ắt xảy ra chuyện không hay! Các bạn, sao mình không kéo nhau xuống núi cho mau?

Nói xong, gã thận trọng che giấu kỹ gian mật thất thứ hai, vun vén đá vụn thành đống, rồi nói:

– Các bạn, khi mình ra khỏi núi, đừng để lộ vẻ vui mừng trên mặt nhé, tránh bị người ta khám phá!

Ngu Chiếu bảo:

– Có cần nện vào mặt ta hai quyền, bôi vào đấy một hai giọt nước đái mèo?

Tiên Bích cưòi nhạt, nói:

– Đâu cần nện? Có cần nước đái mèo không? Bắc Lạc Sư Môn có đấy!

Ngu Chiếu bùi ngùi đáp:

– Xin miễn nói đến vị miêu huynh này! Đụng vào huynh ấy, trước tiên là bị loạn thần, rồi kế đó bị mất trí nhớ, chẳng phải là hỏng bét hay sao!

Gã ngoài mặt ra điều mắng chửi con mèo, thực sự ngầm lăng mạ người, làm Tiên Bích bực tức, trợn mắt lườm gã một phát.

Liền theo đó, mọi người làm vẻ cú rũ củ rủ, ngoại trừ Lục Tiệm trong lòng lo lắng cho Diêu Tình, Ninh Ngưng có tâm sự riêng, hai người này nét ưu tư thực sự hiện trên nét mặt, những người kia thật đx hết sức khó khăn để che giấu nỗi vui mừng trong lòng.

Do Vạn Quy Tàng cướp được “Tử Vi nghi”, lão cho là xong việc rồi, nên lần này, mọi người xuống núi, đã không gặp bất cứ cản trở nào. Lúc ra khỏi Tây Thiên môn rồi, thấy chung quanh không có ai khác, Cốc Chẩn tung mình nhào lộn hai vòng trên không, rồi đứng chống nạnh, gã cười ha hả.

Mọi người thấy gã biểu lộ thần tình kiểu đó, đều chẳng khỏi kinh dị, không nhịn được, Diêu Tình hỏi:

– Xú hồ li, ngươi sao phát cuồng dữ vậy?

Cốc Chẩn hô hó:

– Ta phát cuồng thực đấy! Dễ gì thắng được lão đầu tử một keo, làm sao ta không vui mừng đến phát điên cho được?

Nói xong, lại cười ầm lên, Ngu Chiếu cũng vỗ tay vào nhau, góp tiếng cười rầm rĩ vào, hào khí ngút trời, làm tuyết đọng đầu non bị chấn động đổ ào ào xuống.

Nhìn quang cảnh, Tiên Bích cũng nhoẻn miệng cười, bảo:

– Hai gã này, đích thực làm người ta phát mệt! Cái tên Cốc Chẩn đó, khi thì bầy mưu định kế thật sâu xa, lợi hại hơn hẳn lão hồ li, khi thì làm như trẻ nít chậm lớn!

Ngay cả trong thời tiết đó, người ở xa tít tắp cũng nghe thấy tiếng cười của hai gã, ước chừng như tiếng kêu gọi bạn bè.. lũ kiếp nô cùng hai nàng hồ nữ đều rời bỏ chỗ ẩn nấp tìm đến.

Họ đồ rằng đoàn năm người đi chuyến này lành ít dữ nhiều, không dè đã được yên ổn trở về, họ thảy đều mừng rỡ khôn xiết, đến vây quanh Lục Tiệm, nói cười hoan hỉ…. Đến gã Yến Vị Quy cũng cởi bỏ cái mũ tre trên đầu xuống, ngoác miệng ra cười, làm những vết sẹo đao kiếm trên khắc trên mặt rung rinh theo… nom có phần dễ sợ.

Hoan hỉ một hồi, cả đoàn kéo nhau tìm chỗ tránh gió, Cốc Chẩn đưa ra “Tử Vi nghi”, hỏi:

– Mạc Ất, huynh nhận biết được vật này không?

Thoáng trông qua, Mạc Ất hơi sững sờ, ngạc nhiên hỏi lại:

– Cái đó là “Tử Vi nghi”, Cốc gia tìm được nó ở đâu vậy?

Thấy hắn nhận biết được món đồ, toàn thể đều vô cùng vui sướng!

Cốc Chẩn vui vẻ bảo:

– Quả nhiên Mạc huynh biết!

Mạc Ất đáp:

– Tôi đã từng thấy hình vẽ của nó trong sách vở bí mật lưu trữ ở Thiên bộ.

Cốc Chẩn hỏi:

– Đây là vật truyền lại từ Tư Cầm tiên sinh, không hiểu công dụng ra sao?

Mạc Ất nói:

– Trong sách bảo “Tam cực hiệp, Tử Vi định” (khi ba cực họp lại, Tử Vi sẽ định ra đươc vị trí!)

Cốc Chẩn thắc mắc:

– “Tam cực hiệp, Tử Vi định” là gì?

Mạc Ất khoái chí, đáp:

– Cốc gia hãy nhìn hai quả cầu này, bên trong chúng có gắn một khối đá từ tính, giống hệt la bàn, khi nhìn kỹ trên mặt quả cầu, ở đây và ở đây, có hai lỗ tròn, lỗ này chỉ suýt soát cực bắc của quả cầu, sai biệt chừng vài độ. Mình chỉ cần làm vài phép tính là có thể định ra được “điểm đến” ở chỗ nào, là còn cách đây bao xa!

– “Điểm đến” à?

Đôi mắt Cốc Chẩn rực sáng!

Mạc Ất đáp:

– Đúng vậy! Cái “Tử Vi nghi” này hết sức thần diệu, mỗi món “Tử Vi nghi” đều nhằm chỉ về một địa phương, mình di chuyển đi, hai quả cầu nhờ tương quan từ tính, sẽ nảy sinh một biến hoá vi diệu, mình càng lại gần “điểm đến”, hai cực bắc của chúng sẽ hợp cùng cực bắc của địa cầu thành một đường thẳng, từ đó tính ra được “điểm đến”. Thành ra “Tam cực hiệp, Tử Vi định”, là nói lên cái ý đó.

– Ta hiểu rồi! – Cốc Chẩn bảo – Huynh nói, khi mình di chuyển, do từ tính của nó, “Tử Vi nghi” cũng khe khẽ di dộng theo, cho đến khi ba cực hợp nhất! Nói vậy, cái món “Tử Vi nghi” y hệt một tấm địa đồ linh hoạt!

Mạc Ất cười xoà:

– Đúng… Đúng… là một tấm địa đồ linh hoạt, một địa đồ sống động!

Cốc Chẩn chẳng giấu được nét hồ hởi tràn ngập gương mặt, bảo:

– Nói như thế, cái “Tử Vi nghi” mà Vạn Quy Tàng cướp được, sẽ đưa lão đến cái “điểm đến” bá láp… Hay quá, tốt quá…. cứ để lão đi… Đi biển bắc cũng tốt, đi biển nam cũng hay, nói không chừng, có khi mình thành công quay về rồi, mà lão hãy còn long đong nơi góc biển chân trời nào đó!

Cốc Chẩn cười vang, rồi hỏi:

– Mạc Ất, huynh biết phép tính toán của cái “Tử Vi nghi” này không?

Mạc Ất vui vẻ trả lời:

– Cốc gia quên rồi sao, bộ óc của tôi dù không lớn gì cho lắm, chỉ cần đọc sơ qua một lần bất cứ gì, là ghi khắc hết trong đó rồi. Cốc gia thảng hoặc t