Chương 16: Lôi

Thương Hải

Đăng vào: 2 năm trước

.

Mọi người đi tới trước Ngâm Phong các, mái lầu soi xuống hồ, phong cảnh bình minh tuyệt đẹp, mặt hồ sóng nước nhấp nhô, vài đám mây sớm trôi lững lờ, gió thổi mơn man, liễu rủ như mây, một đôi chim én vừa bay là là trên mặt nước vừa kêu lên ríu rít.

Trầm Chu Hư dừng xe lăn, nhìn cảnh sóng nước ven hồ, chợt ngâm lên:

– Du ti dục đọa hoàn trọng thượng,

Xuân tàn nhật vĩnh nhân tương vọng.

Hoa cộng yến tranh phi, thanh mai tế vũ chi.

Li sầu chung vị giải, vong liễu y tại tiền.

Nghĩ đãi bất tầm tư, cương miên mộng kiến y ……

(Tạm dịch:

Tơ nhện mong treo vật nặng nề,

Xuân tàn ngày hết người trông mong.

Hoa cùng én đua bay, mơ xanh loạn mưa bụi.

Chén sầu mãi không ngừng, quên đi người xưa cũ.

Nghĩ rồi lại nghĩ thầm, trong mộng lại gặp người …)

Mạc Ất tiếp lời nói:

– Đó là bài “Bồ tát man” của Đỗ An Thế, nói về nỗi sầu ngày xuân của một nữ hài nhi, chủ nhân đọc ra thật không thích hợp.

Trầm Chu Hư cười khổ nói:

– Bài thơ đó Thanh Ảnh rất thích, ta thấy cảnh trí này đột nhiên lại nhớ đến nó.

Nói vừa dứt, bỗng nghe một tiếng lách cách cực lớn, lan can tầng trên của Ngâm Phong các đã bị phá hủy, một người từ trên rơi xuống, người này trên không lộn mình một cái, vội vàng chống cây trúc trượng trong tay xuống, nhưng lại quên mất chỗ đang rơi xuống là mặt hồ, ùm một tiếng cả người lẫn trượng đều rơi vào trong nước, làm cuộn lên mấy đợt sóng nước cao ngất.

Chợt nghe trên lầu một người hùng hồn cười lớn nói:

– Doanh lão rùa già, chiêu đó của ngươi gọi là gì vậy? Có phải là khỉ con lộn nhào, hay là rùa đen giỡn nước?

Người vừa rơi xuống hồ ướt lướt thướt leo lên bờ, trông mười phần lúng túng, Lục Tiệm nhận ra là “Kim Quy” Doanh Vạn Thành, trong lòng vừa kinh hãi vừa buồn cười, không ngờ lão hồ ly uy phong bát diện này lại rơi vào tình cảnh tệ hại đó.

Doanh Vạn Thành mặt đỏ bừng lên, ngẩng đầu nhìn lên lầu gào lên:

– Họ Ngu kia, Đông Đảo chúng ta thanh lý môn hộ, ngươi lại làm chó cắn càn, quản việc của người khác ư?

– Nói sai rồi – người kia cười nói – kẻ địch của Đông Đảo các ngươi chính là bằng hữu của ta, còn bằng hữu của Đông Đảo các ngươi chính là kẻ địch của ta. Lại đây lại đây, tiểu huynh đệ, đừng quan tâm đến bọn chúng. Có người nói rất đúng: “Phu thiên địa giả, vạn vật chi nghịch lữ; Quang âm giả, bách đại chi quá khách. Nhi phù sinh như mộng, vi hoan kỉ hà?” (Tạm dịch: Trong trời đất thì vạn vật là nhà; trong thời gian thì trăm đời chỉ là ngắn ngủi; Kiếp phù sinh chỉ như một giấc mộng, vui được bao nhiêu?) Vì vậy trời cao đất rộng cũng không bằng rượu nhiều, uống hết chén này rồi ta nói tiếp cho ngươi nghe.

– Ngu huynh cao luận – lại có một người tiếp lời nói – lại có người nói rất hay: “Trời cao trăng cao, uống rượu mới là tối cao, mời rượu mà không uống là kẻ vô dụng”

Giọng nói đến tai, Lục Tiệm trong lòng chấn động, người vừa nói đúng là Cốc Chẩn.

Vị Ngu huynh đó ngạc nhiên nói:

– Người mà ta nói có danh tiếng rất lớn, chính là Thi tiên Lý Thái Bạch, còn người mà ngươi nói là ai vậy?

– Chẳng ai xa lạ – Cốc Chẩn cười ha ha nói – chính là bản thân tiểu đệ đây, tiểu đệ làm cái gì thì làm, nhất định không làm kẻ vô dụng.

Người họ Ngu đó vỗ bàn đánh rầm một cái, tán thưởng:

– Nói hay lắm, nói hay lắm.

Hai người tuy không nhìn thấy, nhưng đoạn đối thoại vừa rồi đúng là chẳng coi ai vào đâu. Doanh Vạn Thành tức tối giậm chân, lại định chửi mắng, Trầm Chu Hư bỗng cười nói:

– Doanh đạo huynh, nhiều năm không gặp, vẫn khỏe chứ?

Doanh Vạn Thành quay đầu lại, như nhìn thấy quỷ mị, sắc mặt biến thành trắng bệch, thất thanh kêu lên:

– Ngươi… ngươi…

Đột nhiên chuyển mình nhảy một cái lên lại trên lầu, kêu lớn:

– Không hay rồi, không hay rồi, Trầm qua tử đến rồi, Trầm qua tử đến rồi…

Người họ Ngu ồ lên một tiếng, thản nhiên nói:

– Trầm sư huynh đến rồi ư?

Trầm Chu Hư cao giọng nói:

– Ngu sư đệ đến nơi nào cũng đều kinh thiên động địa, lần này đến Nam Kinh cũng sớm đánh thủng cả trời cao.

– Huynh nói tên điểu tặc Nguyên Nguyên Tử ư? – người họ Ngu đó cười nói – hắn phụng ý chỉ của hôn quân, cưỡng bắt dân nữ, lão tử nhìn không thuận mắt, chỉ dùng đầu ngón tay điểm hắn một cái nhè nhẹ, không ngờ lão tiểu tử đó chẳng có bản lĩnh, lại bị điểm chết, xui xẻo, thật là xui xẻo.

Trầm Chu Hư nói:

– Trong thiên hạ, có thể chịu được một điểm của “Lôi Đế Tử” Ngu Chiếu đệ liệu có mấy người?

Ông ta lơ đễnh phóng ra mấy sợi tơ, cuốn vào xà lầu, rồi tung mình một cái như chim về rừng, cả người lẫn xe lăn bay thẳng lên lầu.

Ông ta bình thường cử chỉ yếu ớt như gió thổi bay, đột nhiên hiển lộ thần thông, những người trên lầu thảy đều thất kinh, các kiếp nô cũng sợ có gì sơ thất, vội vàng chạy lên lầu. Lục Tiệm định thần nhìn ra, trên lầu có một nhóm hai, một nhóm ba khách nhân đang ngồi, chủ quán đã sớm không biết chạy đi đằng nào.

Cốc Chẩn đang dựa vào cửa sổ nhìn xuống hồ, trên tường cạnh đó có một lỗ thủng lớn, chắc là chỗ Doanh Vạn Thành bị đánh văng ra rơi xuống hồ, trước mặt có một cái bàn vuông, trên bàn đầy bình rượu ngổn ngang, trước mặt hắn là một đại hán dáng người rất to lớn, mặt vuông chữ điền, mày kiếm mắt hổ, trường sam màu xám lại có hai miếng vá lớn, dưới chân đi đôi giày cỏ, nhìn như sắp rách tan đến nơi.

Lục Tiệm thầm nghĩ: “Người này phải chăng là “Lôi Đế Tử” Ngu Chiếu đó chăng?” Trong lúc suy nghĩ, Ngu Chiếu đã uống thêm một chén rượu, mắt quét một vòng, mọi người bị y nhìn tới đều như có đao thương xuyên vào ngực, trong lòng ớn lạnh.

– Trầm sư huynh – Ngu Chiếu cười nói – tới uống một chén chứ?

– Ngu sư đệ lại đùa rồi – Trầm Chu Hư thở dài nói – đệ biết rõ Trầm mỗ chỉ uống trà, không uống rượu.

Ngu Chiếu càu nhàu:

– Sợ sệt nhút nhát, thật mất sảng khoái – rồi lại rót đầy rượu nói – vẫn còn có tiểu huynh đệ đây hào khí.

Cốc Chẩn cười cười, hai người cụng chén rồi song song uống cạn.

Ngu Chiếu lại nói:

– Doanh lão con rùa già rồi mà vẫn còn tráng kiện, diễn ra trò rùa đen giỡn nước. Vị tiểu cô nương này ta chưa gặp qua, có điều nhìn cái giỏ tre rác rưởi đó thì chắc là cao thủ mới của “Thiên Lân”. Đáng tiếc là Ngu mỗ bình sinh không đánh nữ nhân, coi như cô may mắn.

Lục Tiệm quay đầu nhìn sang, thấy Thi Diệu Diệu đang ngồi một góc, nhíu mày buồn rầu, cô nghe Ngu Chiếu nói vậy cũng không nhìn y mà lại nhìn Cốc Chẩn, mục quang lưu chuyển, ánh mắt thâm trầm như đang có điều gì khó xử không giải quyết được.

Ngu Chiếu ngó Thi Diệu Diệu rồi lại nhìn Cốc Chẩn, đột nhiên cười ha hả nói:

– Hóa ra là như vậy …

Trong lúc cười, đột nhiên vung tay lên vỗ một cái vào vai Cốc Chẩn, Thi Diệu Diệu mặt hoa thảm biến, không kịp kinh hô đã vung tay, một dải mưa bạc nhằm vào Ngu Chiếu bắn tới.

Ngu Chiếu không thèm nhíu mày, xua tay khẽ một cái, mưa bạc đầy trời tới gần y ba xích liền rơi xuống đất kêu đinh đinh, từng phiến vảy bạc hướng lên trên rung động o o không ngớt. Thi Diệu Diệu thần sắc biến đổi, buột miệng nói:

– Chu Lưu Điện Kính.

Ngu Chiếu cười nói:

– Tiểu cô nương, các bậc tiền bối không nói cho cô biết sao? Phép thuật của Thiên Lân đều dựa vào “Bắc Cực Thiên Từ công”, môn nội công đó gặp phải “Chu Lưu Điện Kính” thì vô cùng bất lợi, dễ dàng bị triệt tiêu. Vì vậy cô gặp Ngu mỗ thì phải nhớ cẩn thận. Ài, bỏ đi, dạy cô thêm một lần nữa vậy.

Nói xong hạ ngón trỏ xuống, vảy bạc theo đó lớp lớp hợp lại thành một thanh nhuyễn kiếm ngân quang lấp lánh bắn thẳng tới yết hầu Thi Diệu Diệu.

Thi Diệu Diệu lạng người lùi lại, hất một cái ghế gỗ lên chặn trước thanh ngân kiếm đó, xoạt một tiếng cái ghế gỗ lăng không đứt thành hai đoạn. Thi Diệu Diệu mặt trắng bệch, vội vàng lấy ra sáu con ngân lý, trợn mắt nhìn chằm chằm Ngu Chiếu.

Cốc Chẩn đảo mắt, đột nhiên cười nói:

– Ngu huynh, tiểu đệ kính huynh.

Hai tay nâng chén, một hơi uống cạn, Ngu Chiếu hơi giật mình, gật đầu nói:

– Hay lắm, hay lắm.

Liền xua tay một cái, tiếng đinh đinh vang lên không ngớt, thanh ngân kiếm đó đã tán rã thành vảy bạc rơi xuống đất.

Ngu Chiếu uống hết, lại nói:

– Tiểu cô nương bản lĩnh vốn có hạn, hiện giờ lại sợ đánh nhầm phải tiểu tình nhân nên trong lòng do dự, xuất thủ yếu ớt, đánh tiếp e rằng sẽ chịu thiệt thòi, tốt nhất là cô mau mau lùi xuống đi thôi.

Thi Diệu Diệu mặt đỏ bừng lên, vội nói:

– Nói lăng nhăng, ai, ai là tiểu tình nhân của ta chứ…

Ngu Chiếu nhìn cô, mục quang có vẻ tức giận, Thi Diệu Diệu bị y nhìn một cái, bất giác bao nhiêu bí mật trong lòng như bị y nhìn thấu hết, nhất thời không nói ra lời, mặt càng đỏ lên như son, yêu kiều như hoa hải đường.

Ngu Chiếu thấy cô vừa thẹn vừa giận, quyến rũ vô cùng, trong lòng bỗng cảm thấy thích thú, cười hi hi hai tiếng rồi đột nhiên cao giọng nói:

– Minh Di, ngươi cái tốt không học, lại đi học Doanh lão rùa già rụt đầu rụt cổ, tâm pháp “Nhất Túc” của ngươi ta nghe tiếng đã lâu, hôm nay muốn được lĩnh giáo.

Bỗng nghe trong góc có tiếng hừ lạnh, Minh Di mặt trầm xuống, từ góc tối đi ra. Doanh Vạn Thành vội nói:

– Minh lão đệ, đừng để mắc lừa.

Minh Di ngạc nhiên nói:

– Mắc lừa thế nào?

Doanh Vạn Thành ho một tiếng, nói:

– Hiện giờ cường địch ở đây, ba người chúng ta phải liên thủ chống địch, vạn lần không được bị tên họ Ngu đó khiêu khích để bị Tây Thành bọn chúng từng người kích phá.

– Cường địch ở đây? – Minh Di đảo mắt, dừng lại trên người Trầm Chu Hư, từ từ nói – Ông nói hắn ư?

Doanh Vạn Thành gật đầu nói:

– Không sai, nếu tính cả kiếp nô thủ hạ của hắn thì chúng ta ít địch nhiều, nếu không đồng tâm hiệp lực chỉ sợ không còn sống mà ra khỏi đây.

Ngu Chiếu nhíu mày, uống hết một chén rượu lớn, cười nói:

– Trầm sư huynh, có lẽ huynh thanh danh không tốt, có huynh lược trận ai còn dám đánh với ta nữa? Trầm sư huynh nếu biết điều thì mau tránh xa ra, tiểu đệ cảm kích không hết.

Y xuất ngôn không kính trọng, chúng kiếp nô thảy đều có sắc giận, toan chửi bới, Trầm Chu Hư hơi nhíu mày, đưa tay ra ngăn lại rồi cười nói:

– Lời vừa rồi của Ngu sư đệ sai rồi, Đông Đảo Tây Thành thề không cùng sống. Hiện giờ Đông Đảo ngũ tôn đã có ba người có mặt, sư đệ tuy là nhân vật đệ nhất lưu của Tây Thành chúng ta nhưng một chọi ba chưa chắc đã thắng, nếu có sơ suất gì thì chẳng phải chúng ta mất một viên đại tướng ư. Chi bằng để Trầm mỗ giúp đệ một tay, đem ba người này bắt lại, khuất phục uy phong của Đông Đảo được chứ?

Ba người bên Đông Đảo thảy đều biến sắc, Ngu Chiếu nghe xong, đưa ngón trỏ ra búng vào bình rượu vang lên tiếng đinh đinh đang đang rất vui tai. Búng xong lại hỏi:

– Trầm sư huynh, âm thanh đó nghe thế nào?

Trầm Chu Hư nhíu mày, nói:

– Đã nghe hết.

Ngu Chiếu nói:

– Sư huynh có chỗ không biết, cái bình rượu này biết nói ư?

Trầm Chu Hư cười nói:

– Ngu sư đệ lại đùa rồi.

– Huynh không tin ư – Ngu Chiếu a a cười lớn – cái bình rượu này nói rằng, trong bát bộ có Trầm Chu Hư là kẻ không ra gì nhất, có ba nguyên nhân. Thứ nhất, trên đời này kẻ đáng hận nhất không ai ngoài người luyện nô, kẻ này không chỉ luyện nô mà còn luyện đến sáu người, đúng là vô lại đến cùng cực; Thứ hai, chúng ta một quyền một cước phân cao thấp, có gì là không tốt? Trầm Chu Hư đó lại mặt dầy vô cùng, đem hết âm mưu quỷ kế để giành phần thắng, khiến người ta mất cả thống khoái; Đáng giận nhất là nguyên nhân thứ ba, người khác uống rượu, hắn lại khơi khơi uống trà, đối lập để chọc người ta.

Các kiếp nô đều tức giận, Trầm Chu Hư lại tỏ vẻ thản nhiên, mỉm cười nói:

– Trầm mỗ bẩm sinh không thể uống rượu, vậy cũng tính là có lỗi sao?

Ngu Chiếu cười hi hi nói:

– Cái đó không phải là Ngu mỗ nói mà là cái bình rượu này nói đấy chứ.

Trầm Chu Hư chưa kịp trả lời, Yến Vị Quy đã không nhẫn nại được nữa, cao giọng nói:

– Họ Ngu kia, ngươi rượu mời không muốn uống lại muốn uống rượu phạt phải không? Chủ nhân hảo tâm đối đãi với ngươi, ngươi lại dám phỉ báng người.

Ngu Chiếu cười ha hả nói:

– Tuyệt lắm, Ngu mỗ rượu gì cũng đã uống qua, chỉ chưa từng uống rượu phạt. Lại đây lại đây, ngươi có bản sự gì, để ta uống thử một chén xem sao?

Ánh mắt Yến Vị Quy lóe lên dưới mũ tre, đột nhiên nhảy vọt lên, chân trái đá nhanh ra, trong lầu như có gió bão quét qua, chén bát va đập kêu long cong.

Mọi người còn chưa kịp định thần thì gió đã ngừng lại, chỉ còn chén bát, cửa sổ vẫn còn rung động không ngừng. Định thần nhìn lại thì chân trái của Yến Vị Quy đã bị Ngu Chiếu dùng tay giữ chặt lại.

Lục Tiệm đã cùng Yến Vị Quy giao đấu, biết rõ một cước đó uy lực cực kì to lớn, không ngờ lại bị Ngu Chiếu dùng tay đỡ được. Đột nhiên Yến Vị Quy lại kêu lên một tiếng quái gở, chân phải bỗng vung lên cao, thế như một chiếc búa lớn dũng mãnh chém thẳng xuống.

Lúc này trong tai mọi người chỉ nghe một tiếng xoẹt như tiếng xé lụa, cái mũ tre của Yến Vị Quy đã văng đi, lộ ra màu da trắng bệch, một vết sẹo dài từ trán tới cổ, da thịt rách toạc sâu tới xương, giống như một con quái xà đeo trên mặt.

Yến Vị Quy dừng giữa không trung, một chân bị giữ chặt, một chân giơ cao, thân hình như đông cứng lại. Hai mắt trợn to, cơ mặt co giật, tóc trên đầu trùng trùng như cương ti dựng đứng cả lên trời.

– Về đi

Ngu Chiếu cười dài, thân mình Yến Vị Quy liền như con quay, xoay tròn bay trở về. Mạc Ất, Tiết Nhĩ cả kinh biến sắc, song song tiến lên.

– Không được tiếp lấy.

Trầm Chu Hư vội kêu lên một tiếng, ngón tay Tiết Nhĩ đã tiếp xúc với y phục Yến Vị Quy, cảm giác tê dại lập tức theo đầu ngón tay truyền vào. Nói thì lâu nhưng thực tế diễn ra rất nhanh, chỉ nghe hai tiếng xuy xuy, trên người ông ta liền bị một cỗ đại lực tràn vào, Tiết Nhĩ lảo đảo ngã xuống, đảo mắt nhìn sang thì thấy Mạc Ất cũng đồng thời ngã ra, sắc mặt trắng bệch, trong mắt đầy vẻ khiếp sợ.

Còn chưa kịp tỉnh lại, thân mình Tiết, Mạc hai người đột nhiên vô cớ run lên rồi nhào lộn một cái đứng lên, như tượng gỗ lùi lại ba xích, hai người đều cúi đầu nhìn, chỉ thấy vùng thắt lưng đều cuốn một sợi tơ nối tới Trầm Chu Hư đằng xa.

Trầm Chu Hư mười đầu ngón tay đều có kén tằm, chưởng pháp phiêu phiêu, quần áo tung bay, sử ra chính là “Tinh La Tán Thủ” cực kì thần ảo vô phương, biến hóa kì diệu, hơn Trầm Tú không chỉ mười lần. Kén tằm trong tay ông ta tuy theo chưởng thế lúc phải lúc trái mà xuất ra sợi tơ, giống như Thiên Tôn dệt gấm, Ngọc Nữ xuyên thoi, trong nháy mắt dựa vào xà nhà cột gỗ đã dệt thành bốn cái lưới lớn phía sau lưng Yến Vị Quy, đồng thời xạ ra hai sợi tơ, thoảng như khói chiều hướng tới Ngu Chiếu.

Mọi người tuy biết những người đứng đầu Tây Thành bát bộ không có ai yếu nhưng lúc này đều vô cùng kinh hãi. Trầm Chu Hư dùng “Tinh La Tán Thủ” thi triển thần thông “Thiên La”, trong nháy mắt đã kéo Mạc Ất, đỡ Tiết Nhĩ, dệt lưới rồi phản kích Ngu Chiếu, nhất tâm tứ dụng, biến hóa vô cùng.

Tiếng băng băng không ngừng vọng vào tai, Yến Vị Quy xuyên rách ba tấm lưới, cuối cùng bị tấm lưới thứ tư giữ lại, toàn thân co giật như đang cực kì thống khổ.

Ngu Chiếu tay phải cầm chén uống rượu, tay trái phiêu nhiên xuất chưởng, bức cho hai sợi tơ kia không cách nào tiếp cận, mỉm cười nói:

– Trầm Chu Hư bản lĩnh hay lắm, đã luyện thành “Thiên La Nhiễu Chỉ Kiếm”, khiến Ngu mỗ vô cùng ngứa ngáy, thật muốn lĩnh giáo, lĩnh giáo.

Vừa đặt chén xuống định đứng lên, đột nhiên hơi biến sắc mặt, run lên một cái, bỗng tránh qua sợi tơ, thân mình như một con chim lớn nhảy vọt tới trên đầu Ninh Ngưng.

– Thủ hạ lưu tình.

Trầm Chu Hư đã dùng hết sợi tơ, không kịp cứu viện, bất giác buột miệng kêu lên.

Tiếng kêu chưa dứt đã thấy bóng người chớp lên, một người đã ôm lấy Ninh Ngưng lăn một vòng trên mặt đất.

Trong nháy mắt, một vật dài dài màu trắng từ chưởng tâm của Ngu Chiếu xạ ra, như ánh sáng lại như không khí, uốn lượn trên không rồi rơi xuống chỗ Ninh Ngưng đứng lúc nãy, xùy một cái, trong vòng một xích xung quanh đều cháy đen.

– Lôi Âm Điện Long?

Trầm Chu Hư lộ ra thần sắc ngờ vực. Ngu Chiếu phất tay áo một cái, tro bụi tứ tán, sàn lầu liền lộ ra một lỗ thủng lớn.

– “Đồng Trung kiếm” hay lắm, Trầm sư huynh, huynh dạy được kiếp nô giỏi lắm.

Ngu Chiếu cười nhạt hai tiếng, đầu vai từ từ thấm đỏ, lúc đầu chỉ như đầu mũi kim, nháy mắt đã loang ra to như đồng xu. Mọi người đột nhiên tỉnh ngộ: “Y bị thương thế nào vậy?”

Ngu Chiếu bỗng nheo mắt nhìn trên mặt đất, cười nói:

– Tiểu tử này, ôm đã ôm rồi, sờ cũng sờ rồi, còn không buông ra, chờ đến lúc nào nữa!

Mọi người nhìn theo ánh mắt của y, thấy một nam tử vẫn đang ôm Ninh Ngưng, bị chưởng lực vừa rồi chấn nhiếp đang thừ người ra. Ninh Ngưng giật mình tỉnh lại, vừa thẹn vừa giận, vung tay tát cho y một cái, không ngờ cái tát đó lại giật da mặt người này rơi xuống đất.

Ninh Ngưng nhìn rõ người đó, cả kinh nói:

– Tại sao, tại sao lại là ngươi?

Nam tử đó chính là Lục Tiệm, y bị đánh rơi mất mặt nạ, trong lòng hoảng loạn, vội vã nhặt lên định đeo lại vào mặt. Mọi người thấy vậy cười ẩm lên. Ngu Chiếu thóa mạ:

– Tiểu tử ngốc, ai cũng nhìn thấy cả rồi, đeo cái của nợ đó vào còn có tác dụng gì nữa?

Lục Tiệm mặt đỏ bừng, định thần rồi cao giọng nói:

– Lôi Đế Tử, ông là người nói mà không giữ lời.

Ngu Chiếu ngạc nhiên nhíu mày nói:

– Ta không giữ lời thế nào?

Lục Tiệm chỉ Ninh Ngưng, nói:

– Ông nói bình sinh không đánh nữ nhân, một chưởng vừa rồi của ông không phải là muốn lấy tính mạng cô ấy sao?

Ngu Chiếu cau mày, không thấy y chuyển mình thế nào, duỗi tay một cái đã chụp cứng đầu vai Lục Tiệm kéo lại. Lục Tiệm có “Thập lục thân tướng”, lại có thần thông của kiếp nô mà không cách nào tránh né được, bất giác cả kinh thất sắc. Ngu Chiếu cười nói:

– Ta không đánh nữ nhân, nhưng đánh nam nhân. Ngươi nếu muốn làm hảo hán thì thay cô ta tiếp ta ba chưởng, được chứ?

Lời đó vừa nói ra, Ninh Ngưng mặt hoa thảm biến, huyền quang trong đồng tử lại chuyển động, Ngu Chiếu cười nhẹ một tiếng, tay trái che người, tay phải múa loạn, thị tuyến Ninh Ngưng liền bị che hết. Chỉ nghe tiếng phách phách, giữa hai người có tia lửa bắn tung tóe, “Đồng Trung kiếm” chạm phải chưởng lực của Ngu Chiếu liền tiêu biến. Ninh Ngưng liên tục phát kiếm, thân mình run lên, mặt không còn chút huyết sắc.

Trầm Chu Hư đẩy xe đến trước mặt cô, đỡ cô rồi thở dài nói:

– Ngưng nhi, “Đồng Trung kiếm” của ngươi có thể thể đả thương y đều là vì y không phòng bị, giờ đã có phòng bị thì người đâu thể là đối thủ?

Trong lúc ông ta nói, sắc mặt Ninh Ngưng từ từ hồng nhuận trở lại, hít một hơi dài rồi nói:

– Có thể, y, y,…

Cô nhìn sang Lục Tiệm, hai má đột nhiên đỏ bừng, diễm lệ mê người.

Trầm Chu Hư không ngớt nhíu mày, từ từ nói:

– Ngu sư đệ, đệ tuy ghét ác như cừu nhưng chưa từng hiếp đáp kẻ yếu. “Lôi Âm Điện Long” đó có thể ngồi yêu mà giết người ngoài mười bước, nếu đệ thực sự muốn giết y thì cần gì phải chờ tới bây giờ, một kích lúc nãy cả Ngưng nhi và thiếu niên này đều đã phải chết. Đệ cố ý dọa bọn chúng, không có mục tiêu nào khác mà chính là muốn hiển lộ uy phong với ta mà thôi.

Ngu Chiếu vừa rồi quả không có ý giết người, chưởng lực đánh xuống một nửa là muốn dọa Ninh Ngưng, một nửa hướng tới Trầm Chu Hư thị uy, nghe Trầm Chu Hư nói vậy liền cười nhạt một hồi, thầm nghĩ: “Trầm qua tử ngươi quả là tinh quái, đoán được tâm tư của lão tử!” Lập tức sắc mặt trầm xuống, cao giọng nói:

– Trầm sư huynh, mọi việc đều dựa trên hai chữ đạo lý, ta đang ngồi uống rượu vui vẻ, kiếp nô thủ hạ của huynh là “Vô Lượng túc” rồi “Đồng Trung kiếm” cứ đấm đá đâm chém, đó là đạo lý gì?

Trầm Chu Hư nói:

– Ta quản giáo không tốt, lỗi tại Trầm mỗ.

Ngu Chiếu cười nói:

– Huynh là sư huynh bản môn, ta không tiện cùng huynh động thủ. Vậy đi, thiếu niên này rõ ràng vô can, ta không đánh y, huynh để Ninh Ngưng ra đây, sống hay chết cũng đỡ một chưởng của ta là xong việc.

Trầm Chu Hư cười khổ, Ninh Ngưng mày liễu nhíu lại, lớn tiếng nói:

– Tốt lắm, ta đỡ ngươi một chưởng, nhưng, nhưng ngươi phải thả y ra đã.

Ngu Chiếu ha hả cười lớn, đang cười bỗng phát giác da thịt Lục Tiệm co rút lại, trơn không nắm được, nháy mắt đã bị y thoát khỏi tay. Ngu Chiếu ý lên một tiếng, vòng tay một cái phiên nhiên trảo ra, định bắt y lại. Không ngờ Lục Tiệm lăn một cái trên mặt đất, như tên ra khỏi cung, theo mặt đất thoát ra. Ngu Chiếu bất giác kêu lên một tiếng hay.

Lục Tiệm dùng “Đại tự tại tướng” thoát khỏi tay Ngu Chiếu, lại dùng “Tước mẫu tướng” thoát ra tới trước mặt Ninh Ngưng, Ninh Ngưng vừa kinh hãi vừa vui mừng không kìm chế được, cúi người định đỡ y đứng dậy, không ngờ ngực bụng đều tê bại, cả người mềm nhũn ra.

Lục Tiệm đỡ Ninh Ngưng rồi dìu cô ngồi xuống một bên, Ninh Ngưng vừa tức giận vừa nóng nảy, nói:

– Ngươi, ngươi… định làm gì?

Lục Tiệm thấp giọng nói:

– Ninh cô nương, đắc tội.

Nói xong quay người, lớn giọng nói với Ngu Chiếu:

– Ta đỡ ông một chưởng.

Ngu Chiếu nhìn y cười cười, lắc đầu nói:

– Không được, ngươi là nam nhân, nữ nhân chỉ một chưởng, nam nhân phải ba chưởng.

Lục Tiệm ngẩn người ra, nghĩ đến uy lực một chưởng vừa rồi, đừng nói ba chưởng, một chưởng chưa chắc mình đã tiếp nổi. Ngu Chiếu thấy y trầm mặc không nói, bất giác cười nói:

– Thế nào, sợ rồi ư? Sự thì đừng làm hảo hán.

Lục Tiệm nghiến răng nói:

– Được, vậy thì ba chưởng.

Ngu Chiếu nói:

– Hay lắm, vậy thì nói rõ trước, chịu ba chưởng đó không được hoàn thủ, nếu không thì không tính.

Ninh Ngưng vội nói:

– Không được…

Cổ họng bỗng nghẹn lại, hai mắt đầy lệ thi nhau chảy xuống.

Lục Tiệm nhìn Cốc Chẩn, thấy hắn đang nhìn mình liền nhíu mày, bất giác than thầm: “Ta sợ rằng không thể giúp ngươi bắt Oa khấu rửa oan nữa rồi.” Bỗng nghe Ngu Chiếu nói:

– Chuẩn bị rồi chứ?

Lập tức gật đầu nói:

– Chuẩn bị rồi.

Các kiếp nô đều lộ thần sắc bi phẫn. Mạc Ất kêu lên:

– Lục Tiệm huynh đệ, ngươi cứ yên tâm, nếu ngươi chết, chúng ta nhất định vì ngươi báo cừu.

Tiết Nhĩ ngắt lời, nói:

– Ngươi đã nhân nghĩa như vậy, sao không thay y tiếp thụ ba chưởng đó.

Mạc Ất mặt trắng bệch, ấp úng không nói.

Ngu Chiếu mặt không đổi sắc nhìn Lục Tiệm, đột nhiên giơ chưởng vỗ bách bách bách ba cái lên vai y, sau đó xách Lục Tiệm như xách con gà nhỏ tới bên bàn, rót một chén rượu cười nói:

– Hảo tiểu tử, ngươi lại đây lại đây, cạn chén này đi.

Lục Tiệm ngẩn người ra không biết phải làm gì. Cốc Chẩn chợt cười nói:

– Ta biết là Ngu huynh không đả thương vị bằng hữu tốt của ta mà.

Ngu Chiếu ngạc nhiên nói:

– Ngươi là bằng hữu của y ư, quái thật, quái thật.

Thấy Lục Tiệm vẫn đứng ngẩn ra, bất giác cười nói:

– Không uống rượu ư?

Lục Tiệm hơi ngần ngừ rồi nâng chén rượu lên, Ngu Chiếu dốc chén một hơi uống cạn. Lục Tiệm tửu lượng ít, uống nửa cốc rồi ngừng lại nói:

– Ngu tiên sinh, đánh ba chưởng đó chứ?

Ngu Chiếu mỉm cười, Cốc Chẩn cũng cười nói:

– Lục Tiệm ngươi ngốc thật, vừa rồi Ngu huynh không phải đã đánh ba chưởng sao?

Lục Tiệm ngạc nhiên nói:

– Vậy cũng tính ư.

– Tại sao không tính? – Ngu Chiếu nói – Ta chỉ nói là ba chưởng, chứ có nói là đánh mạnh hay đánh nhẹ đâu.

Nói dứt lại cười, Lục Tiệm qua được kiếp nạn, nửa kinh hãi nửa mừng rỡ, cũng mỉm cười theo y.

Ninh Ngưng cất được gánh nặng trong lòng, nghĩ đến vừa rồi tuyệt vọng rơi lệ liền hổ thẹn không kìm được, thấp giọng mắng:

– Lôi Đế Tử gì chứ, đúng là Lôi Phong Tử! (người dịch: chữ “Phong” ở đây có nghĩa là “điên”)

Trầm Chu Hư cười khổ nói:

– Những người mắng sau lưng y như vậy quả là không ít.

Đột nhiên Ngu Chiếu đảo mắt, lớn tiếng nói:

– Minh Di, nghĩ xong chưa? Đánh đấm mà ủy mị như đàn bà.

Minh Di nổi giật, định tung người nhảy ra thì bị Doanh Vạn Thành nắm tay giữ lại, trầm giọng quát:

– Không được trúng kế khích tướng của hắn.

Minh Di mặt đỏ lên như gan lợn, tức giận nói:

– Doanh lão, thằng cha đó nhục người quá đáng.

Doanh Vạn Thành trầm giọng nói:

– Một chọi một, ngươi tính có mấy phần thắng?

Minh Di giật mình, trầm ngâm nói:

– Năm phần.

Doanh Vạn Thành trầm mặt, từ từ nói:

– Cứ cho là năm phần, ngươi thắng thì không nói làm gì, nếu thua thì ta và Diệu Diệu sẽ phải hai chọi hai, lão phu tuổi già sức yếu, không còn dũng mãnh như trước, Diệu Diệu tuổi còn quá nhỏ, tuyệt học chưa thành. Ngươi nói, hai người chúng ta có bao nhiêu phần thắng?

Minh Di lại giật mình, nhíu mày không nói.

Trong đôi mắt già nua của Doanh Vạn Thành tinh mang chuyển động, đột ngột cao giọng nói:

– Tam Hoa Nhất Ảnh trận.

Minh Di, Thi Diệu Diệu ứng tiếng tản ra, đứng sau lưng Doanh Vạn Thành. Trầm Chu Hư, Ngu Chiếu thấy vậy đều phải nhíu mày.

– Lục Tiệm ngươi xem – Cốc Chẩn nói – ba người bọn họ tư thế như vậy có gì kỳ bí?

Lục Tiệm nhìn một lát rồi lắc đầu nói:

– Nhìn không ra.

Cốc Chẩn cười nói:

– Ngươi đừng nhìn người, trước hết hãy nhìn bóng người.

Lục Tiệm định thần nhìn lại, quả nhiên thấy ba người tuy đứng tách rời ra nhưng bóng thì lại trùng lên nhau như chỉ có một người. Cốc Chẩn lại nói:

– Tam hoa nhất ảnh, tam nhân nhất tâm (ba hoa một bóng, ba người một lòng). Đây là kỳ trận của Đông Đảo, chỉ cần bóng người không rời thì bản lĩnh của ba người có thể kết hợp làm một, phát ra uy lực cực lớn, cho dù chủ nhân Thiên, Lôi hai bộ liên thủ chưa chắc đã thắng được.

Lục Tiệm thấy vậy kinh hãi ngạc nhiên, quả nhiên thấy ba người thân hình tuy từ từ chuyển động nhưng thủy chung vẫn bảo trì bóng người chồng lên nhau không phân tán. Tdd vừa kinh hãi vừa tức giận, trừng mắt nhìn Cốc Chẩn, mày liễu trợn lên:

– Ngươi, ngươi điên rồi sao, đột nhiên tiết lộ cơ mật của bản đảo.

Cốc Chẩn cười cười không nói, Doanh Vạn Thành bỗng nói:

– Lời vừa rồi của Diệu Diệu thật là ngốc nghếch. Thứ nhất là trận này tuyệt đối không có gì cơ mật. Dù hắn không nói ra thì chủ nhân Thiên, Lôi hai bộ cũng đều biết rồi. Thứ hai là cho dù đã biết thì chưa chắc đã phá được, cho dù phá được thì cũng thắng thảm, chúng ta dù chết hai người thì chủ nhân Thiên, Lôi bộ ít nhất cũng một người chết, một người bị thương. Trầm Chu Hư, ngươi nói có đúng không?

Trầm Chu Hư vuốt râu không đáp, Ngu Chiếu cầm chén lớn uống rượu, hết chén này đến chén khác, uống hết ba chén đột nhiên đập bàn quát lên:

– Con mẹ nó, trận thế chết tiệt này ta không phá được. Trầm Chu Hư, trông vào huynh vậy.

Mọi người nghe vậy đều kinh hãi ngạc nhiên. Ninh Ngưng hừ lạnh một tiếng, nói:

– Kẻ điên như ngươi mà cũng có lúc nhận thua ư?

Ngu Chiếu nói:

– Vậy thì có gì kỳ quái? Người quý ở chỗ tự biết mình, không biết lực lượng của địch nhân có thể bỏ qua, không biết lực lượng của mình thì chết không có đất chôn. Ngu mỗ cho dù càn rỡ nhưng không phải là thằng ngốc.

Trầm Chu Hư từ từ nói:

– Đệ và ta liên thủ, có thể thử xem.

Ngu Chiếu cười cười, thản nhiên nói:

– Như vậy thì có gì thú vị?

Bốn phía nhất thời im lặng. Bỗng nghe Doanh Vạn Thành cao giọng nói:

– Ba người chúng ta đến đây tuyệt đối không phải vì muốn làm khó hai bộ các ngươi mà chính là vì muốn bắt phản đồ của bản đảo. Hai người đã bức bách như thế, khi người thái quá, nếu có đảm lược, chúng ta làm lớn luôn vậy.

Ngu Chiếu cười nói:

– Làm lớn như thế nào?

Doanh Vạn Thành dộng mạnh cây trúc trượng, trầm trọng nói:

– Chín ngày chín đêm, Luận Đạo Diệt Thần.

Ngu Chiếu cho dù kiệt ngạo ngông cuồng nhưng nghe câu này mày cũng nhăn tít lại, ngần ngừ không đáp. Doanh Vạn Thành lại nói:

– Lôi Đế Tử, ngươi còn nhớ hay quên rồi? Năm xưa ngươi cùng người đó đánh một trận ở Tiểu Kính Hồ, thắng bại không phân.

Ánh mắt Ngu Chiếu lóe lên, nói:

– “Bất Lậu Hải Nhãn” cũng đến rồi ư?

Doanh Vạn Thành nói:

– Tuy hắn không ở Nam Kinh nhưng một lòng chỉ hướng về ngươi.

Ngu Chiếu nói:

– Ta cũng vậy.

Doanh Vạn Thành hừ lạnh một tiếng, lại nói:

– Nghe Diệu Diệu nói thì Phong Quân Hầu cũng đã đến Nam Kinh. Lại nghe nói cao thủ Địa bộ cũng đã tới, bên phía tệ đảo thì Đảo vương cùng với Trầm đạo huynh thù sâu như biển, như vậy chính hợp dùng “Luận Đạo Diệt Thần” để giải quyết.

Ngu Chiếu cúi đầu suy nghĩ rồi quay đầu sang nói:

– Trầm sư huynh, huynh nói sao?

Trầm Chu Hư nhắm mắt vuốt râu, mỉm cười nói:

– Doanh đạo huynh coi thường Tây Thành chúng ta nội loạn đã lâu, chia năm xẻ bảy ư?

– Không dám – Doanh Vạn Thành nói – Vạn Quy Tàng hai lần đông chinh, tinh anh của Đông Đảo tử thương gần hết, hàng chục năm nay không khôi phục được nguyên khí, nếu không phải như vậy thì lão đầu tử là ta đây làm sao có thể bị lạm dụng, sung vào cho đủ số Ngũ tôn được? Hiện giờ hai bộ Thủy, Hoa tuy diệt nhưng Tây Thành các vị nghiễm nhiên vẫn còn sáu bộ, cho dù có nói nguyên khí tổn thương thì mọi người vẫn ở thế tám lượng nửa cân.

Trầm Chu Hư trầm ngâm hồi lâu, thở một hơi dài rồi nói:

– Hay lắm, đã như vậy, mọi người cũng nên tận dụng cơ hội này để kết liễu oán thù lâu dài.

Doanh Vạn Thành cười thâm trầm, nói:

– Đã như vậy, chúng ta quay về bẩm với Đảo vương. Hai vị cũng mau chóng thông báo hội họp đồng môn, chín ngày chín đêm nữa, Doanh mỗ sẽ đón chờ các vị trên Linh Ngao đảo.

Hai trăm năm nay Đông Đảo Tây Thành nhiều lần cao thủ hội chiến, dần lập thành một chế độ gọi là “Luận Đạo Diệt Thần”. Một bên gây hấn thì bên kia nhất định nghênh chiến, vài lời xác định thời gian địa điểm, ngay sau đó sẽ là gió tanh mưa máu. Vì vậy hai bên nói đến đây đều biết trận chiến này không rút lại được nên cũng không nói nhiều nữa. Doanh Vạn Thành nhìn Cốc Chẩn, hậm hực nói:

– Quai tôn tử (người dịch: đây là một câu chửi, không biết phải dịch thế nào cho phải =_=), để xem ngươi ôm chân Tây Thành được đến lúc nào?

Nói xong hừ lạnh một tiếng, cùng Minh Di nhanh chóng xuống lầu, chỉ còn tdd đứng lại sau cùng, buồn rầu nhìn Cốc Chẩn, thở dài một tiếng rồi cũng uyển chuyển bỏ đi.

Trong tửu lầu nhất thời im lặng, Ngu Chiếu vô cùng buồn bực, lớn tiếng nói:

– Việc liên lạc các bộ xin giao cho Trầm sư huynh, nếu cần thương nghị thì Ngu mỗ gọi lúc nào sẽ tới lúc đó.

Kế đó đưa tay kéo Cốc Chẩn, nói:

– Chạy mau chạy mau, chúng ta đến chỗ khác uống rượu nói chuyện.

Đang định xuống lầu, Cốc Chẩn bỗng nói:

– Chậm đã.

Liền lách khỏi tay y, cao giọng nói:

– Trầm Chu Hư, Thương Thanh Ảnh có phải là vợ ông không?

Trầm Chu Hư nói:

– Không sai, chính là vợ ta.

– Hay lắm – Cốc Chẩn gật đầu nói – Tương lai nếu ta có giết ông thì cũng không oan uổng.

Mọi người đều cả kinh, Trầm Chu Hư nói:

– Túc hạ có thù gì với Trầm mỗ?

Cốc Chẩn cười nói:

– Ông không biết ư?

Trầm Chu Hư lắc đầu nói:

– Trầm mỗ tung hoành thiên hạ, cừu nhân vô số, những người nhớ được có đáng là bao!

Cốc Chẩn cười cười, từ từ nói:

– Ta là Cốc Chẩn, cha ta chính là Cốc Thần Thông.

Lời này vừa nói ra, Ngu Chiếu liền biến sắc, y tuy biết Cốc Chẩn là người của Đông Đảo nhưng chỉ nghĩ hắn là người bình thường trong đảo chứ không ngờ lại là thiếu của của Đông Đảo.

Trầm Chu Hư chau mày, ánh mắt sắc như cương châm ghim lên mặt Cốc Chẩn. Cốc Chẩn làm như không thấy, lại cười nói:

– Ông không cần dùng bộ dạng đó nhìn ta, ngày hôm nay ông không giết ta thì ngày sau ta tất sẽ giết ông. Giữa hai chúng ta nhất định phải có một người chết, điều đó ông phải nhớ kỹ trong lòng, đừng có quên.

Nói đến đó, hắn lại chuyển sang Ngu Chiếu, cười nói:

– Ngu huynh, hiện giờ huynh biết ta là ai rồi chứ? Muốn giết muốn tha tùy huynh định đoạt.

Ngu Chiếu cau mày, không khí trong lầu đột nhiên lạnh đi. Lục Tiệm bất giác vận khí toàn thân, thầm nghĩ: “Trời ơi, người họ Ngu này võ công quá cao, nếu y muốn giết Cốc Chẩn thì trừ liều chết phản kháng, không còn cách nào khác.” Y trong lòng đã quyết liền chăm chú theo dõi Ngu Chiếu, cẩn thận đề phòng, không ngờ Ngu Chiếu nhíu mày một cái rồi đột nhiên thở dài nói:

– Cốc lão đệ, vì sao lại nói rõ thân phận? Nếu ngươi không nói thì ta cũng không hỏi tới mà.

Cốc Chẩn nói:

– Huynh và ta không quen không biết, nhưng lại cùng ta uống rượu buồn cả đêm, giúp ta giải thoát ưu sầu, lại không hỏi ta một chữ mà giúp ta đánh đuổi Đông Đảo tam tôn. Người đã dùng chân tâm để đối đãi với ta, ta sao có thể dùng sự giả dối để đối đãi với người? Ngu Chiếu huynh là hảo hán, Cốc Chẩn ta chẳng lẽ lại làm con chuột sợ chết sao?

Ngu Chiếu nhìn hắn hồi lâu, bỗng lắc đầu nói:

– Trầm sư huynh, tiểu tử này rất hợp ý ta, nếu giết hắn thì thật đáng tiếc.

Trầm Chu Hư mỉm cười, thản nhiên nói:

– Không vấn đề gì, tùy sư đệ xử trí.

Ngu Chiếu nhìn ông ta, vô cùng nghi hoặc, bỗng cười nói:

– Sư huynh đã có lòng tốt như vậy, Ngu mỗ xin cáo từ.

Vừa định bước đi, Cốc Chẩn lại nói:

– Ngu huynh, Cốc Chẩn còn có một việc cầu xin.

Ngu Chiếu nói:

– Việc gì?

Cốc Chẩn nói:

– Trầm qua tử với ta có thù hận, bằng hữu của ta lưu lại bên cạnh lão nhất định bị hại, Ngu huynh nếu có thể đem y cùng đi, Cốc Chẩn cảm kích vô cùng.

Ngu Chiếu cười nói:

– Đương nhiên là như vậy. Y là một hảo hán tử, không thể để người khác làm nhục.

Nói xong không chờ Trầm Chu Hư đáp ứng đã tay trái kéo Cốc Chẩn, tay phải kéo Lục Tiệm như một trận gió chạy xuống lầu, ven theo bờ hồ đi một lúc xa khỏi Ngâm Phong các mới bỏ hai người ra, tự ngồi xuống một khối đá ven hồ, lông mày nhíu chặt.

Cốc Chẩn ngạc nhiên nói:

– Không uống rượu sao?

Ngu Chiếu lắc đầu nói:

– Hôm nay gặp họa rồi.

Cốc Chẩn cười nói:

– Có phải là vì “Luận Đạo Diệt Thần” không?

Ngu Chiếu gật gật đầu, thở dài nói:

– Ta nhất thời cao hứng, không ngờ lại làm phát sinh một trường quyết đấu, đại chiến mà nổ ra thì không biết có bao nhiêu người chết nữa? Nếu bị bà mẹ trẻ đó biết được thì không khỏi bị cằn nhằn cả ba ngày!

Nói vừa dứt, chợt nghe có tiếng người thánh thót từ xa truyền lại:

– Bà mẹ trẻ nào mà cằn nhằn anh ba ngày?

Ba người quay đầu nhìn ra, đã thấy một Di nữ mỹ mạo, áo hồng quần xanh, da trắng như thạch cao chèo một chiếc thuyền nhỏ trên mặt hồ trôi tới, thấy ba người liền chống thuyền dựng lại, giơ tay vén tóc mai, mặt ngọc sáng bừng lên, môi son tươi cười, mắt xanh như nước hồ, ánh mắt chăm chú nhìn mặt Ngu Chiếu.

Ngu Chiếu lộ vẻ tức giận, lẩm bẩm nói:

– Xui xẻo thật.

Di nữ đó thánh thót nói:

– Ai làm cho anh xui xẻo?

Ngu Chiếu lớn tiếng nói:

– Trừ cô ra thì còn ai nữa?

Di nữ đó mắt tỏ ra tức giận, chống sào đáp thuyền vào bờ, tung mình nhảy lên tới trước mặt ba người, trừng mắt nhìn Ngu Chiếu nói:

– Anh nói đi, tại sao tôi lại làm anh xui xẻo?

Ngu Chiếu gân cổ lên cao giọng nói:

– Ta nói gì thì nói, cô tới chen miệng vào làm gì?

Di nữ đó cười lạnh nói:

– Anh âm thầm nói xấu tôi, tại sao tôi không chen miệng vào được?

Ngu Chiếu tức giận nói:

– Ta nói xấu gì cô?

Di nữ đó nói:

– Anh gọi tôi là “bà mẹ trẻ”, chẳng lẽ không phải là nói xấu?

Ngu Chiếu nói:

– Phì, thiên hạ có bao nhiêu bà mẹ trẻ, ta nói bà mẹ trẻ chắc gì đã nói tới cô?

Vừa dứt lời, chợt thấy Di nữ đó hai mắt hơi đỏ lên, xuất hiện ánh lệ, tức thì lộ ra thần sắc không chịu nổi, nói:

– Khóc cái gì? Cô có khóc thì ta cũng không sợ đâu?

Thần sắc tuy vẫn còn đáng hận nhưng khẩu khí đã mềm đi không ít.

Di nữ đó nhìn y, đột nhiên bật cười. Ngu Chiếu nói:

– Có gì hay mà cười? Trên mặt ta đâu có nở hoa?

Di nữ đó cố nén cười nói:

– Miệng anh nói không sợ nhưng trong lòng sợ tôi khóc, có phải không?

Ngu Chiếu bị cô nói rõ tâm sự, thẹn thùng đến mức tức giận, vung tay nói:

– Hứ hứ hứ, cô thì có gì quan trọng với ta chứ?

Di nữ đó lại không bực bội, thản nhiên nói:

– Nếu tôi tuyệt không quan trọng hệ gì với anh thì anh việc gì phải hớt hải chạy đến Giang Nam? Hay là anh muốn chịu thua Tả Phi Khanh, để y lấy tôi làm vợ.

Ngu Chiếu trừng mắt nhìn cô, mặt xuất hiện thần khí cổ quái, vừa như phẫn nộ lại vừa như thương tâm, đột nhiên quay đầu buồn bực không nói.

Di nữ đó bĩu môi mìm cười, ánh mắt chuyển đi, đột nhiên thấy đầu vai Ngu Chiếu có vết máu, bất giác kinh hãi nói:

– Ối, anh bị thương à?

– Có gì mà làm ồn lên – Ngu Chiếu xua tay, cười nhạt nói – xước một chút ngoài da, hai ngày là khỏi.

Di nữ đó nói:

– Không được, anh cởi áo ra cho tôi xem.

Ngu Chiếu vừa hổ thẹn vừa tức giận, gào lên:

– Giữa ban ngày ban mặt, cô làm loạn lên cái gì? Không thấy xấu hổ ư?

– Người trong sạch vẫn là trong sạch, kẻ hèn hạ vẫn là hèn hạ – Di nữ đó không vội vã cũng không bực tức, từ từ nói – Liễu Hạ Huệ không bị nữ sắc quyến rũ, anh bất quá chỉ lộ ra chút ít da thịt, sợ cái gì? Chẳng lẽ anh có tâm tư gì không dám cho người ta biết được nên nhìn thấy tôi không dám cởi y phục?

Ngu Chiếu mắt hổ trợn tròn, nhất thời nói không ra lời, Di nữ đó không thèm để ý đến, đưa tay cởi áo y, lộ ra một bên vai. Ngu Chiếu cả người đờ ra, mặt như đang đeo một cái bao đỏ chót, lúc nãy y đối diện với các đại cao thủ thì như rồng thiêng hổ đói, không ai bằng được, hiện giờ gặp phải Di nữ này nghiễm nhiên biến thành một con mèo nhỏ, bị cô tha hồ hí lộng. Cốc Chẩn nhìn thấy vậy chỉ muốn gập người cười to một tràng.

Di nữ đó thấy quanh miệng vết thương khoảng hai phân đều bị cháy đen, bất giác ngạc nhiên nói:

– Anh gặp cao thủ Hỏa bộ ư? Có điều không giống, Hỏa bộ còn ai có thể đả thương anh? Ninh Bất Không ư?

Ngu Chiếu không nhịn được nói:

– Ninh Bất Không chỉ là trò trẻ con. Đó là người của Thiên bộ.

Di nữ đó nghĩ một lúc rồi cười nói:

– Tôi biết rồi, là Huyền Đồng phải không?

Ngu Chiếu bĩu môi hừ lạnh một tiếng.

Di nữ đó biết y tâm khí cao ngạo, cọi việc bị thương là sỉ nhục nên trong lòng cười thầm, lấy trong túi thuốc ra một bình sứ trắng, một xấp vải trắng, một mũi tên bạc, lại lấy trong bình ra một ít bột màu hồng nhạt, điểm vào vết thương, rồi dùng vải trắng cẩn thận băng lại, đến lúc băng xong thì tiện tay buộc lại thành hình một con bướm.

Cốc Chẩn nhìn đến đây lại không kìm được cười váng lên thành tiếng.

– Cái gì thế này?

Ngu Chiếu nghe tiếng cười, quẫn bách đến cùng cực, trừng mắt nhìn con bướm vải đó rồi lại trừng mắt nhìn Di nữ. Di nữ đó cố ý như không thấy, mặc lại áo cho y rồi vỗ vỗ vai y, cười cười nói:

– Tốt rồi, vậy là biết điều đấy.

Ngu Chiếu tức giận đến thất khiếu phun khói nhưng lại không phát tác ra được, mặt phồng lên, hai mắt như phát ra lửa.

Di nữ đó lại hỏi:

– A Chiếu, hai người này là ai?

Ngu Chiếu phì một tiếng:

– A Chiếu gì chứ? Định nhục mạ ta chắc.

Di nữ đó nói:

– Không gọi là A Chiếu thì gọi là A Miêu (con mèo), A Cẩu (con chó) ư?

Ngu Chiếu nói không lại cô, trừng mắt một lúc rồi như quả cầu da xì hơi, mềm ra, thở dài nói:

– Đó là Cốc Chẩn, thiếu chủ của Đông Đảo.

Di nữ đó nghe vậy cả kinh, đang định hỏi han, Ngu Chiếu lại chỉ Lục Tiệm nói:

– Ngươi này, người này, khụ, ta cũng không biết tên y…

Lục Tiệm tiến lên, vái chào nói:

– Tiên Bích tỉ tỉ, đã lâu không gặp.

Nguyên lai y đột nhiên nhìn thấy Tiên Bích, trong lòng như nổi sóng, hận không thể lập tức ra nhận, nhưng thấy Tiên Bích và Ngu Chiếu đấu khẩu, không dám phá rối, lúc này được hỏi đến liền mở miệng nhận người quen.

Tiên Bích mặt lộ vẻ ngạc nhiên:

– Ngươi, ngươi là…

Lục Tiệm thấp giọng nói:

– Đệ là Lục Tiệm.

Tiên Bích vừa kinh hãi vừa ngạc nhiên, sau đó lại nghi hoặc nói:

– Bộ dạng của đệ sao lại biến đổi?

Lục Tiệm nói:

– Vì có việc đại sự nên đệ đeo mặt nạ.

Nói tới đó, y không nhẫn nại được, nói:

– Tỉ tỉ, A Tình…

Tiên Bích không đợi y nói hết, đột nhiên cười nói:

– Mời các vị lên thuyền, trước hết hãy tới Hành Hạnh thủy tạ của ta, từ từ rồi nói chuyện.

Lục Tiệm trong lòng nghi hoặc, cùng mọi người lên thuyền, đi được vài dặm, từ xa đã thấy mái ngói một tòa tịnh xá, ẩn hiện trên mặt nước bên rừng, lờ mờ trong sương khói, cạnh nhà có mấy thiếu nữ ăn mặc lộng lẫy, chính đang giặt giũ cười đùa, vừa thấy Tiên Bích đều nhất tề cười nói hoan hô.

Ngu Chiếu cau mày, bực tức nói:

– Địa bộ tại sao lại chiêu mộ cả những nữ hài nhi đó? Mỗi lần tụ hội đều nháo nhào lên như đàn chim sẻ. Lại nói, thần thông của địa bộ không thể rời khỏi đất, đám nữ hài nhi đó nghịch bùn như vậy thì còn ra thể thống gì.

– Đầu óc thiển cận của anh mới không thành thể thống gì! – Tiên Bích nói – nghe nói sau thiên kiếp, Nữ Oa nương nương tạo ra vạn vật, lại lấy nước tạo ra bùn rồi nặn thành từng hình người hình thú nhỏ, sau đó thổi một hơi tiên khí thì những người bùn thú bùn đó mới sống dậy. Nữ Oa nương nương là nữ hài nhi, vì vậy từ xưa đến nay nữ hài nhi nghịch bùn thì có gì là kỳ quái?

Ngu Chiếu cười nhạt nói:

– Cưỡng từ đoạt lý, chỉ nói lăng nhăng.

Tiên Bích nói:

– Anh ngoan cố không đổi, chỉ là kẻ yếm thế.

Hai người vừa đấu khẩu vừa bỏ thuyền lên bờ, vào trong tịnh xá, Tiên Bích cười nói:

– Lục Tiệm, ở đây không ai nhìn thấy, đệ có thể bỏ mặt nạ ra đúng không?

Lục Tiệm bỏ mặt nạ xuống, Tiên Bích nhìn y hồi lâu, vỗ tay cười nói:

– Hài tử này, đã trở nên tuấn tú rồi.

Lại quay sang Ngu Chiếu nói:

– Ngày trước tôi gặp ở Diêu gia trang chính là thiếu niên này, đệ ấy liều chết quay lại tìm Bắc Lạp Sư Môn, không ngờ một đi không trở về, ngọn lửa đó thiêu đốt Diêu gia trang thành bình địa, tôi không ngờ đệ ấy lại có thể may mắn thoát được, lâu nay vẫn đau buồn.

Ngu Chiếu gật đầu nói:

– Nguyên lai là y, thảo nào.

Lại quay sang cc nói:

– Ngươi kết giao được bằng hữu cực tốt, đúng lý phải uống ba chén lớn.

Cốc Chẩn cười nói:

– Hay lắm, đệ xin phụng bồi.

Tiên Bích trừng mắt nhìn hai người, nói:

– Đã đến đây thì không được uống rượu.

Ngu Chiếu liền như bị chém một đao vào mông, nhảy vọt lên tức giận nói:

– Ở đâu ra cái lí đó?

Tiên Bích như không thấy lửa giận trong mắt y, từ từ nói:

– Rượu có thể làm loạn tính, chỗ chúng ta toàn là nữ nhân thanh bạch. Các ngươi là nam nhân, nếu uống nhiều rồi thì làm náo loạn lên thế nào, ai mà biết được.

Ngu Chiếu lớn tiếng nói:

– Ta tửu lượng như biển, đừng nói ba chén lớn, cho dù ba trăm chén cũng là chuyện nhỏ. Cốc lão đệ ta cũng có thể đảm bảo, bất quá…

Nhìn qua Lục Tiệm, đột nhiên ỉu xìu lẩm bẩm:

– Tiểu tử này thì chưa chắc.

Tiên Bích gắt lên:

– Hảo đệ đệ của tôi vô cùng ngoan ngoãn, anh dám động tới y ư? Còn hai người các vị, tôi không quan tâm.

Ngu Chiếu giận dữ ngồi xuống, thấy một thiếu nữ dâng lên thanh trà liền tức tối không thèm nhìn lấy một cái

Lục Tiệm nói:

– Tỷ tỷ, A Tình…

Không ngờ Tiên Bích lại dành trước một bước, hỏi y về những việc xảy ra trên đường lãnh nạn. Lục Tiệm đem việc bị Ninh Bất Không cầm giữ đưa đến Đông Doanh, rồi bị luyện thành kiếp nô, bị giam trong ngục của nhà Chức Điền như thế nào, cuối cùng gặp Ngư hòa thượng, chạy thoát khỏi tay của Ninh Bất Không trở lại Trung Thổ. Lục Tiệm sợ Tiên Bích và Ngu Chiếu sinh hiểu nhầm nên cố ý lược bớt việc Cốc Chẩn bị cầm tù.

Hành trình như vậy không có đoạn nào là không kinh hiểm, Cốc Chẩn đã nghe từ trước, nhưng Tiên Bích và Ngu Chiếu thì lắng nghe đến nhập thần, đến đoạn Lục Tiệm bị luyện thành kiếp nô, sắc mặt của Tiên Bích đột nhiên tái mét, Ngu Chiếu thì vô cùng phẫn nộ, đập bàn quát lớn:

– Hổ theo thiên hạ ăn thịt, chó theo thiên hạ ăn phân. Tên điểu tặc Ninh Bất Không này đi đến đâu cũng gây họa hại.

Lại nghe đến chuyện Ngư hòa thượng đã tọa hóa, hai người không hẹn mà cùng nhìn nhau, Ngu Chiếu thở dài nói:

– Đáng tiếc thật, thế gian lại mất đi một người có lương tâm.

Lục Tiệm kể xong lại hổ thẹn nói:

– Bắc Lạp Sư Môn theo đệ lưu lạc xứ người, nhiều năm dựa vào nhau mà sống, không ngờ về đến Trung Thổ lại để lạc mất.

Tiên Bích đau lòng, im lặng một lúc rồi thở dài nói:

– Nói như vậy, đệ là người Kim Cương môn, lại là kiếp nô của Ninh Bất Không ư?

Lục Tiệm gật đầu nói:

– Ngư hòa thượng đại sự trước khi lâm chung đã bảo đệ tới Tây Thành xin giải thoát thuật “Hắc Thiên Kiếp”. Tiên Bích tỷ tỷ, Ngu tiên sinh, các vị là người của Tây Thành, có biết cách nào không?

Tiên Bích thần sắc ảm đạm trông qua Ngu Chiếu, chỉ thấy sắc mặt y cực kỳ trầm trọng, bất giác thở dài nói:

– Hảo đệ đệ, Ngư hòa thượng tuy là kỳ tăng một đời nhưng đối với Hắc Thiên Thư lại không hiểu rõ lắm, từ khi bộ võ công đó xuất hiện đã ba trăm năm, chưa từng có kiếp nô nào có thể giải thoát…

Lục Tiệm ngày mong đêm tưởng, tuy cũng đã nghĩ tới kết quả này nhưng thủy chung vẫn ôm một tia hy vọng, lúc này nghe vậy trong lòng như cảm thấy một sợi dây mong manh đứt phựt, đầu vang lên ong ong, những lời Tiên Bích nói sau đó y không nghe lọt một câu.

– Hắc Thiên Thư lưu họa vô cùng, cho dù là trong Tây Thành cũng nhiều lần bị cấm tuyệt, đến đời chúng ta thì Sơn, Trạch, Địa, Lôi, Phong năm bộ đều cấm luyện nô. Chỉ hận lòng người quỷ quyệt, việc luyện nô đó thủy chung vẫn không cách nào đoạn tuyệt hết được.

Tiên Bích nói tới đó, bỗng thẫy Lục Tiệm hai mắt vô hồn, như si như ngốc, bất giác lòng đau như dao cắt, nhẹ đẩy Ngu Chiếu một cái, thấp giọng nói:

– Anh ngớ người ra đó làm gì, còn không nghĩ cách đi?

– Nói về cách thì có hai cách – Ngu Chiếu từ từ nói – Cách thứ nhất là quay về cạnh Ninh Bất Không, tiếp tục làm kiếp nô, chỉ cần Ninh Bất Không còn sống ngày nào thì ngươi cũng không chết được.

– Cách đó không cần nói nữa – Lục Tiệm lắc đầu nói – Đệ có chết cũng không quay lại.

Ngu Chiếu ánh mắt lộ vẻ tán thưởng, gật đầu nói:

– Cách thứ hai là từ nay về sau, không mượn dùng kiếp lực nữa, theo luật thứ hai thì nếu không mượn kiếp lực, Hắc Thiên Kiếp sẽ phát tác rất chậm. Ngư hòa thượng là tông sư một đời, thần thông quảng đại, ông ấy đã lấy tính mệnh để lập ra cấm chế không phải tầm thường, đáng tiếc là ngươi nhiều lần dùng quá nhiều kiếp lực, liên tục phá mất hai đạo cấm chế. Nhưng cho dù như vậy, chỉ cần về sau không mượn kiếp lực thì có thể nhờ vào đạo cấm chế cuối cùng đó mà sống được thêm hai năm cũng không phải là quá khó khăn.

Mọi người đều biến sắc, Tiên Bích thất thanh nói:

– Chỉ có hai năm ư?

Ngu Chiếu gật đầu nói:

– Nếu lại mượn kiếp lực thì không sống hết được năm nay.

Chợt thấy Tiên Bích mắt đỏ lên như sắp khóc, bất giác lòng mềm nhũn, thở dài nói:

– Kỳ thực còn có một cách nữa, có điều vô cùng khó thực hiện.

Tiên Bích vui mừng nói:

– Cách gì?

– Các ngươi đã nghe câu này chưa? – Ngu Chiếu từng chữ nói – “Tây Thành chi chủ, Đông Đảo chi vương, Kim Cương nộ mục, hắc thiên bất tường.” (chủ Tây Thành, chúa Đông Đảo, Kim cương tức giận, Hắc Thiên phải sợ).

Tiên Bích vội nói:

– Đúng rồi, ngoại trừ kiếp chủ thì trên thế gian còn có ba người có thể phong trụ “Tam Viên Đế Mạch”. Hiện giờ Vạn Quy Tàng đã chết, Ngư hòa thượng tọa hóa thì trên đời có khả năng cứu Lục Tiệm chỉ còn một người thôi.

Nói tới đó, ánh mắt ba người đều đổ dồn lên người Cốc Chẩn. Cốc Chẩn nhíu mày nói:

– Các vị nói cha ta sao?

Ngu Chiếu thở dài nói:

– Cốc Thần Thông nếu chịu xuất thủ, lập lại hai đạo cấm chế tại hai chỗ cấm chế của Ngư hòa thượng bị phá thì Lục huynh đệ có thể sẽ được cứu.

Lục Tiệm thấy Cốc Chẩn ngơ ngần không nói, trong lòng biết rõ hắn có chỗ khó xử, liền cười cười rồi thở dài nói:

– Đa tạ ý tốt của các vị, con người không sống được lâu, dù có cưỡng cầu cũng chẳng được, ta có thể kết giao được nhiều bằng hữu như vậy thì cũng không uổng đã sống hai mươi năm trên đời rồi.

Tiên Bích nghe vậy trong lòng vô cùng thương tâm, nước mắt chảy ra, bỗng nghe Lục Tiệm lại hỏi:

– Tiên Bích tỷ tỷ, A Tình cô ấy, cô ấy có khỏe không?

Tiên Bích lau nước mắt, thở dài nói:

– Đệ đệ ngốc nghếch ngươi đúng là si mê không dứt. Ta mấy lần muốn tránh việc đó, cuối cùng vẫn không tránh được.

Lục Tiệm thất kinh nói:

– Chẳng lẽ cô ấy…

– Đệ đoán mò rồi – Tiên Bích nói – cô ta trúng độc đã được mẹ ta giải trừ, sau đó cô ta gia nhập Địa bộ của ta, trở thành một nữ đệ tử.

Lục Tiệm chuyển lo thành mừng, vỗ tay nói:

– Đó chẳng phải là một việc rất đáng mừng sao?

– Đệ đừng vội cao hứng – Tiên Bích lạnh nhạt nói – nữ tử đó tuy gia nhập Tây Thành chúng ta nhưng không chịu làm người an phận. Cô ta ngoài mặt tỏ ra thành thực nhưng trong lòng vẫn đem mối cừu hận hủy nhà giết cha tính lên đầu Tây Thành. Mấy tháng trước, cô ta đột nhiên nổi loạn, đả thương đồng môn rồi ăn trộm bí kíp “Thái Tuế kinh” của địa bộ cùng họa tượng tổ sư, bỏ trốn khỏi Tây Thành chạy một mạch về hướng đông, chỉ sợ lúc này đang ở Nam Kinh.

Lục Tiệm nghe vậy cả kinh, nghĩ đến Diêu Tình hiện đang ở Nam Kinh, tâm thần đại loạn, hận không thể lập tức đi tìm cô, nhưng nghĩ lại một chút, nghĩ tới mình không còn sống được lâu, gặp Diêu Tình chỉ làm thêm thương tâm. Nghĩ đến đó, y chầm chậm cất bước ra khỏi phòng, đi đến ven hồ, tựa vào một cái lan can sơn son nhìn ra xa, chỉ thấy rừng cây xanh thảm, trên mặt nước sương khói thê lương, to lớn nhu Huyền Vũ hồ, nhìn đâu cũng thấy mấy phần thê lương.

Không lâu sau, bỗng nghe truyền tới tiếng của Tiên Bích yêu kiều gắt lên:

– Anh cả ngày chỉ biết uống rượu làm loạn, gây chuyện thị phi, lần này gây họa rồi phải không? Bao năm nay gia mẫu luôn tránh khinh xuất gây sự, không quyết chiến với Đông Đảo, hiện giờ chỉ bằng vào mấy câu nói của anh mà công sức mười năm đã bị hủy trong chốc lát.

Ngu Chiếu hừ lạnh một tiếng, hậm hực nói:

– Ta đã nói rồi, cô nhất định s