Chương 7: Vô Tình Kết Thù​

Thú Thần Tu Tiên II

Đăng vào: 11 tháng trước

.

Long Tiêu Diêu ở trong đan phương chọn lựa một số phối phương đan dược vô thuộc tính hắn không có. Công khai tiêu thụ đều là đan phương bình thường nhất, nhưng bởi vì dược thảo của Trường Sinh Giới phần nhiều đều là ở nhân giới không có, cho nên đan phương cũng khác biệt rất lớn với nhân giới.

Công pháp của nhân tộc trường Sinh Giới coi như truyền lưu xuống dưới tương đối đầy đủ, trong đó cũng có công pháp vô thuộc tính, có công pháp kế thừa của tiên nhân, còn có công pháp đặc biệt có huyết mạch thế gia, cũng có công pháp song tu pháp thể, thậm chí còn có công pháp cải tiến từ công pháp thu được của các chủng tộc khác, bởi vậy, chủng loại đan dược cũng đủ loại cái gì cần có đều có.

Mặc dù Long Tiêu Diêu thân thể cường hãn, nhưng đó cũng không phải là công pháp của người tu luyện Thể tu, mà là tu luyện Vạn Thú Tiên Kinh hấp thu tinh huyết yêu thú cải tạo thể chất mang đến biến hóa về bản chất, không cần dùng các loại dược phẩm tăng cường luyện thể. Hơn nữa, với thể chất của hắn hiện giờ, dược phẩm luyện thể bình thường đối với hắn cũng không có hiệu quả gì lắm.

Bởi vì cấp bậc đan dược càng cao, đan phương cũng càng quý hiếm, dược thảo cũng càng khó thu thập, Long Tiêu Diêu mua đan phương đẳng cấp cao nhất cũng chỉ là một loại dùng cho Tọa Chiếu Cảnh bậc thấp. Hơn nữa từ Thái Sơ Cảnh trở lên dược thảo của đan dược cũng không đồng đều. Hắn đều mua tất cả dược thảo còn sống để về sau có thể dùng luyện chế đan dược, cũng yêu cầu đan điếm tiếp tục thu thập các dược thảo còn thiếu khác.

Tổng kim ngạch của lần mua bán này đạt tới gần một ức linh thạch, làm cho lão bản đan điếm kiếm lời không ít linh thạch, tự nhiên mặt mày hớn hở, luôn miệng đáp ứng, đồng thời hứa hẹn sau này tất cả mua bán đều giảm chiết khấu chín phần trăm cho Long Tiêu Diêu.

Long Tiêu Diêu ra khỏi đan điếm, liền rời phường thị đi ra bên ngoài Thiên Nguyên Thành. Trong nội thành Thiên Nguyên Thành cấm tu sĩ ngự khí phi hành, chỉ có thể dùng xe ngựa vận chuyển hành khách của phàm nhân. Tuy nhiên Thể tu bình thường đều dựa vào sức mình đi bộ. Dù lúc này hắn đã mất đi thần thông đi nhanh, nhưng hắn hấp thu thú hồn thân thể được cải thiện, hiệu quả vẫn còn như trước, nếu đi bộ với tốc độ cao nhất, tốc độ có thể so với sáu con ma thú.

Long Tiêu Diêu không muốn gây chuyện chấn động thế tục, bản thân cũng không có việc gì gấp, hắn chỉ tùy tiện lướt đi như đi dạo trong Thiên Nguyên Thành. Chẳng qua là Thiên Nguyên Thành chiếm diện tích thật rộng lớn, trong nội thành mà phạm vi đã có tới ba trăm dặm, cũng không phải trong lúc nhất thời có thể di chuyển ra ngoài được.

Hai canh giờ sau, Long Tiêu Diêu đi tới cửa thành của nội thành Thiên Nguyên Thành, tên tu sĩ Trúc Cơ Kỳ vừa rồi gặp ở trong đan điếm không ngờ còn đang chờ ở cửa thành. Vừa nhìn thấy hắn đi ra cửa thành lập tức tiến lên cản đường đi của hắn, cười lạnh nói:

– Tiểu tử! Ngươi chỉ là một Thể tu mà dám làm mất mặt mũi của ta, mau thành thật hai tay dâng ra đan dược, bồi thường thêm cho ta mười vạn linh thạch, ta tạm tha cho ngươi một mạng!

Người kia chỉ là tu sĩ Trúc Cơ Kỳ, đương nhiên nhìn không ra tu vi của Long Tiêu Diêu. Hắn vốn là đệ tử trực hệ của gia tộc tu tiên Cam gia, hôm nay cùng hậu nhân của một vị phó Thành chủ đi Thiên Nguyên Thành để mua đan dược, vốn hắn định nhân cơ hội này tiếp cận, ai ngờ đan dược đều bị Long Tiêu Diêu mua sạch, cuối cùng cô gái kia chỉ có thể thất vọng mà về, bởi vậy hắn giận chó đánh mèo với Long Tiêu Diêu, lúc này định cướp bóc một phen.

Ở nội thành Thiên Nguyên Thành tuyệt đối không cho phép động thủ đánh nhau, một khi phát sinh tất nhiên sẽ bị Quản Lý Điện vấn tội. Còn ở ngoại thành thì quản lý tương đối lơi lỏng, chỉ cần khi động thủ không làm ra động tĩnh gì quá lớn, không đánh chết người, thì người quản lý Thiên Nguyên Thành sẽ không hỏi đến. Đương nhiên, nếu như giữa tu sĩ có sinh tử đại cừu quyết đấu hoặc luận bàn, nhất định phải đến lôi đài xây dựng bên trong thành, do người quản lý Thiên Nguyên Thành làm trọng tài chiến đấu công bình. Đương nhiên cũng có thể ra bên ngoài phạm vi Thiên Nguyên Thành tự mình giải quyết.

Đây đều là nguyên lão Thiên Nguyên Giới vì để tận lực tránh cho tranh đấu nội bộ mà quy định hạn chế. Nhân tộc ở Trường Sinh Giới vốn đã không phải là chủng tộc cường đại, nếu cứ tiếp tục hao tổn căn bản không thể sống yên ở Trường Sinh Giới, bởi vậy các loại tranh chấp, bất hòa thường đều là dùng võ lực giải quyết trên lôi đài, có trọng tài ở đây, chỉ cần nhận thua là có thể tránh khỏi thương vong, sau đó song phương không được tiếp tục lén lút trả thù.

Nhưng mà, loại chế độ này cũng không phải vạn năng, bản tính tham lam của nhân loại là khó có thể ngăn cản, vì mâu thuẫn ích lợi của cá nhân muôn hình muôn dạng. Hơn nữa cho dù lôi đài quyết đấu phân ra thắng bại, ích lợi phân phối tuy rằng có thể xác định từ đó, nhưng mâu thuẫn cũng không có khả năng nhờ vậy mà hóa giải. Chuyện lục đục cùng với tư đấu với nhau kỳ thật vẫn xảy ra như cơm bữa, hơn nữa giữa các gia tộc tu tiên lại xung đột không ngừng.

Thanh niên kia từ nhỏ đã sinh sống ở gia tộc tu tiên, đối với phương thức tư đấu ở Thiên Nguyên Giới đương nhiên rõ như lòng bàn tay. Nhưng thực tâm mà nói, hắn cũng không có ý định giết chết Long Tiêu Diêu, chỉ là tính dạy cho hắn một bài học sau đó đoạt lấy tài vật, bởi vậy hắn đã trước thời hạn chạy tới đại môn của nội thành chờ sẵn.

Đương nhiên Long Tiêu Diêu đã sớm nhìn thấy người kia, chỉ là hắn thấy đối phương có một mình, nên cũng không quan tâm lắm. Ở nội thành tuyệt đối không thể tự đánh nhau, ngoại thành không được tùy tiện động thủ, quyết không cho phép giết người, đây là Thái Minh Quân lúc giới thiệu quy củ của Thiên Nguyên Thành đã cố ý nhắc nhở, cũng ám chỉ với hắn nếu đắc tội với cường địch có thể vào nội thành Thiên Nguyên Thành để tránh né.

Long Tiêu Diêu nhìn thấy người kia đang ở ngoài cửa lớn nội thành chặn mình lại, biết đối phương vẫn chưa động sát tâm, chỉ là định cướp bóc và đả thương hắn. Đối phương không biết hắn, thậm chí không biết tu vi cùng nội tình của hắn, không ngờ lại dám tùy tiện chặn lại, điều đó cũng nói rõ đối phương tất nhiên có được bối cảnh thâm hậu, cũng chứng tỏ Thể tu ở Thiên Nguyên Giới căn bản không được coi trọng.

Người kia cũng thực giảo hoạt, biết Long Tiêu Diêu là Thể tu, cũng không chặn lại phía trước hắn, mà là ngự khí dừng lại ở trước hắn cách mặt đất hơn một trượng, trên mặt lộ vẻ cười lạnh khinh thường.

Thể tu trừ phi dạt tới Thiên Nhân Cảnh, đạt tới bản thân có thể dung hợp thành một thể cùng thiên địa, mới có thể tự chủ phi hành. Nếu không, chỉ có trước trang bị yêu đan và linh thạch kích hoạt Linh cụ mới có thể khống chế khí cụ phi hành để phi hành, phiền toái rất nhiều so với người tu tiên phi hành. Nếu muốn bay đến giữa không trung gần người tác chiến, cần thời gian dài chuẩn bị, thì lúc đó người tu tiên đã có dư thời gian ngự khí triển khai công kích rồi.

Long Tiêu Diêu vốn không hề quan tâm tới một gã tiểu bối Trúc Cơ Kỳ, rời nội thành là có thể điều khiển khí cụ phi hành, lúc này hắn lấy ra khí cụ phi hành bắt đầu trang bị yêu đan và linh thạch.

Người kia thấy bộ dáng Long Tiêu Diêu hờ hững như thế, không khỏi giận tím mặt, lập tức tế ra một thanh phi kiếm cấp linh khí trung phẩm đâm thẳng tới hướng đầu vai Long Tiêu Diêu.

Long Tiêu Diêu thấy đối phương động thủ cũng không khách sáo chút nào, tay phải trực tiếp bắt lấy thanh phi kiếm gặt một cái. Thanh phi kiếm ngưng lại lập tức vặn vẹo thật giống như cái bánh quai chèo. Tiếp theo, hắn nhún mình nhảy lên, tung quyền đánh về phía bả vai người kia.

Người kia nhìn thấy phi kiếm lại bị Long Tiêu Diêu dùng tay không phá hủy, trong lòng kinh hãi có thể nghĩ mà biết. Lúc này hắn biết rằng mình trêu chọc phải đối thủ lợi hại, hắn định bay trở về nội thành.

Nhưng mà, Long Tiêu Diêu nhảy lên tốc độ nhanh như tia chớp, người kia không kịp bay trở về nội thành, chỉ có thể cấp tốc gọi ra một tấm thuẫn linh khí trung phẩm chống đỡ.

Hiện giờ lực công kích của nắm tay Long Tiêu Diêu đã có thể so với Pháp bảo, tấm thuẫn kia dưới nắm tay hắn giống như một tấm giấy mỏng, lập tức bị một quyền của hắn xuyên thủng, mà nắm tay hắn không có dừng lại chút nào, một quyền đánh trúng vai phải người kia.

Long Tiêu Diêu tung một quyền liền đánh nát bả vai, đánh cho người kia bay ra hơn hai mươi trượng rơi xuống trên mặt đất. Hắn đắn đo đúng mực, cánh tay phải của đối thủ cơ bản coi như bị phế đi, nhưng tuyệt đối không có nguy hiểm tới tính mạng.

—o0o—