Chương 10

Thời Niên Thiếu Tươi Đẹp Ấy

Đăng vào: 2 năm trước

.

Trần Niệm co ro quá lâu, lúc đứng lên toàn thân tê dại, suýt nữa ngã khỏi tấm xi măng. Bắc Dã kịp thời tiến đến, ôm lấy thân thể te tua, nhếch nhác, mang mùi mồ hôi mặn chát và mùi rác thải hôi thối.

Trước khi cơn mưa xối xả ập xuống và cơn cuồng phong tàn phá.

Cậu kéo cô vào qua cửa sổ như lôi cái bao tải. Rồi gỡ lá cây, giấy vụn và thứ rác không rõ trên đầu và trên quần áo cô ném ra ngoài cửa sổ, dần dà động tác không còn nể nang nữa, cuối cùng kéo rèm cửa, lạnh lùng hỏi: “Ai làm?”

Tia chớp khiến khuôn mặt hai người trắng xóa;

“Hỏi em đấy!” Nếu cô là cái ghế, cậu đã đập vỡ cô rồi, “Con mẹ nó, ai làm?!”

Trần Niệm cúi đầu, mãi lâu sau cô khẽ hỏi: “Tay cậu đã… khỏi chưa?”

Vẻ mặt Bắc Dã thay đổi, cơn phẫn nộ thoắt cái biến mất. Cánh tay đã tháo băng bất giác nhúc nhích, quay người đi: “Không có việc gì.”

Hai người đứng nhìn nhau dưới ánh đèn sợi đốt tối mờ trong chốc lát, Bắc Dã cảm thấy cô đúng như một đám bông, ra sức thế nào cũng chẳng được, nén giận nói: “Em đi tắm đi.”

Trần Niệm cúi đầu đứng yên, tay chân luống cuống.

Bắc Dã nghĩ cô đúng là chậm chạp, đá thì mới lăn, vươn tay định đẩy cô. Nhưng khi chạm tay vào lưng cô, mồ hôi bị gió thổi khô đã khiến chiếc áo trở nên nham nhám.

Ngón tay vẫn giữ tư thế đụng chạm, cô cũng không né tránh.

“Tìm cho em bộ quần áo.” Cậu mở tủ quần áo, tiện tay rút ra một chiếc áo sơ mi trắng đưa cho cô. Trần Niệm đưa tay nhận lấy, thấy tay mình quá bẩn, kẽ móng tay đầy bùn đen nên rụt tay về.

Bắc Dã xoay người vào phòng tắm, treo áo sơ mi lên móc, quay đầu lại phát hiện cô đã lặng lẽ theo vào.

Cậu đi tới bên tường, lấy chiếc vòi hoa sen từ cái giá xiêu vẹo, vặn vòi nước đóng lớp cặn màu xám, cúi đầu chỉ cho cô: “Bên này là nước nóng, bên này là nước lạnh.” Nói rồi điều chỉnh về nước ấm giúp cô, “Áp suất nước không ổn định, em cẩn thận…”

Bỗng dưng, câu nói tiếp theo bị cậu nuốt về.

Trong tầm mắt, đôi chân trần trụi bẩn thỉu của thiếu nữ đi tới, váy đồng phục rơi bên chân. Mới đầu còn động mấy vệt nhớp nhúa, khi nước chảy cuốn lớp muối và bùn bẩn đi, lớp vải dần dần mềm mại trở lại, hiện màu trắng tinh và sạch sẽ vốn nên có, hệt như cục bơ chậm rãi tan chảy.

Trái tim thiếu niên như cái váy ấy.

Tiếp đó thiếu nữ cởi nốt nội y.

Trên gạch men đọng đầy nước, tiếng nước chảy lượn lờ.

Bắc Dã hít một hơi, ngước mắt lên làn da mịn màng của cô. Hướng lên trên, bức tranh đêm tuyết mở ra dần dần. Đường nét màu ngà, mực nước màu đen nhạt, đen trắng miên man. Ánh sáng chói lòa, điểm hai chấm chu sa, hệt như đóa mai đỏ chúm chím.

Cuối cùng cậu nhìn vào mắt cô, cô nhìn cậu, trông như bình tĩnh nhưng căng thẳng, trông như dò xét nhưng dè dặt.

Chợt cảm thấy nhức nhối, cậu lùi lại một bước, nước quá nóng, vòi hoa sen làm phỏng tay cậu. Cậu vội vã vặn vòi nước lại, khom lưng, cố ý để áo phông che kín cái quần chộn rộn.

Điều chỉnh xong rồi, cậu treo lại vòi hoa sen về giá, nhanh chóng rời đi.

Bắc Dã đi tới cạnh bàn ngẩn ngơ vài giây, bất giác lấy một điếu thuốc ra châm.

Cửa phòng tắm không đóng, tiếng nước chảy tí tách.

Cậu rít vào một hơi, rồi chầm chậm nhả một làn khói dài, quay đầu nhìn phòng tắm sáng đèn. Một lúc lâu sau, cậu đi tới, đặt chân lên tia sáng vương trên sàn nhà. Ánh sáng và bóng tối như một bức tường, trước sau cậu vẫn không bước qua.

Cậu dựa lưng vào tường hút thuốc, nghe tiếng nước chảy, lát sau ngồi xuống đất. Cậu cúi đầu, một tay đặt lên đầu gối trái đang gập lại, một tay đưa vào trong quần, nắm lấy vật đã sớm cương cứng kéo lên kéo xuống. Mồi hôi chảy xuống theo sống mũi, cau chặt mày, cuối cùng hai chân run lên, cả người khó chịu rên lên một tiếng.

Trần Niệm dỏng tai lắng nghe, cái hiểu cái không, đứng dưới vòi hoa sen bất giác rùng mình một cái. Tắm sạch sẽ xong, Trần Niệm cho quần áo bẩn vào máy giặt, loanh quanh tìm bột giặt, kéo ngăn tủ dưới bồn rửa tay, bất ngờ trông thấy đồ vật xa lạ mà cô không nên thấy. Cô ngơ ngẩn, đóng ngăn kéo lại, cuối cùng tìm được bột giặt.

Đến khi cô khoác áo sơ mi của cậu ra khỏi phòng tắm; cậu đang nhảy từ ngoài cửa sổ vào, cầm một túi bánh mì nướng trong tay. Cậu cũng không nhìn cô, thẳng tay vứt túi giấy lên bàn, vô cùng chán ghét cứ như cho chó mèo ăn vậy.

Trần Niệm lấy bánh mì ra ăn, thấy trong túi còn có một hộp sữa tươi tiệt trùng. Cô cắm ống hút vào rồi uống một hớp lớn. Ăn được một nửa, cô phát hiện không biết ai đó đã đặt lọ dầu thơm đến vị trí dễ thấy trên bàn.

Người Trần Niệm bị đốt rất nhiều nốt, khu vực trên đùi là bị nặng nhất. Cô vặn nắp, bôi dầu thơm. Quạt điện thổi qua làm cả phòng sực nức hương hoa thoáng mát.

Bắc Dã vẫn ngồi trên cửa sổ hút thuốc lá, quay lưng về phía phòng. Cơn gió lớn thổi phồng áo sơ mi của cậu. Tia chớp không ngừng truyền đến tiếng đùng đoàng cách đó không xa. Hàng rào đường sắt trên đường cái hạ xuống, xe lửa chạy qua ầm ầm. Đã mười giờ đêm rồi.

Bắc Dã quay đầu lại nhìn, không biết từ lúc nào Trần Niệm đã trèo lên giường, cuộn tròn người quay mặt vào vách tường, cả người gầy tong teo chỉ chiếm một góc giường.

Quạt điện thổi phồng cái áo sơ mi trắng của cậu trên người cô. Chiếc áo sơ mi vừa người cậu nhưng cô mặc lại thùng thình, y như một cái váy. Gió thổi làm tà áo trắng bay lên, vén lên tận bắp đùi trắng nõn của cô. Cô chẳng hề mặc quần lót, thân thể trắng nõn mịn màng khoác chiếc áo sơ mi của cậu tựa như miếng bơ; sờ lên sẽ tan chảy lại còn dính tay.

Bắc Dã ngậm điếu thuốc, im lặng ngắm nhìn. Rèm cửa sổ phất phơ giữa hai người che đi góc độ kia.

Đã từng có mỗi buổi hoàng hôn, khi tàu hỏa chạy qua, mẹ đưa người đàn ông xa lạ về nhét cho cậu mấy đồng tiền, bảo cậu ra ngoài chơi. Mẹ đuổi cậu ra khỏi phòng, kéo cánh cửa cuốn kia xuống, ngăn cậu ở bên ngoài. Cửa còn chưa kéo xuống hết, chưa che đi tầm mắt đứa bé thì người đàn ông đã vội vã luồn tay vào bộ ngực cao vút của người phụ nữ.

Cậu đi chơi một vòng rồi về, cửa cuốn còn chưa mở. Thế nên cậu trèo tường vào, ở ngay cửa sổ, nhìn thấy người đàn ông đang hì hục trên thân thể trắng nõn của mẹ. Ván giường kẽo kẹt vang lên chói tai, tiếng rên rỉ, tục tĩu và đủ loại âm thanh đau đớn hoặc sung sướng hòa âm với tiếng tàu hỏa xình xịch.

Điếu thuốc trong miệng đã cháy đến đầu lọc. Bắc Dã hơi cúi đầu há miệng, tàn thuốc rơi trên nền xi măng nảy lên mấy cái rồi tắt ngóm.

Một tiếng sấm vang lên, giọt mưa to như hạt đậu trút xuống. Cậu đóng cửa sổ và tắt đèn, nằm xuống giường. Ván giường oằn xuống. Cả giường thơm ngát mùi nước hoa. Ngoài rèm cửa có ánh sáng lờ mờ. Cả phòng yên tĩnh, quạt điện quay vù vù.

Cậu hỏi cô trong bóng tối: “Luyện câu nói kia bao lâu rồi?”

Cô mở mắt lại cúp xuống: “Cả… đêm.”

“Thằng lần trước là ai?”

“Cảnh… sát.”

“Ừ.”l

Một lát sau, Bắc Dã nói, “Sáng mai tôi đưa em đi học.”

Trần Niệm lắc đầu trên gối, nói: “Sáng… mai được… nghỉ.”

“Ồ.”

Không nói gì nữa. Ánh mắt mỗi người sáng quắc trong bóng đêm. Ngoài cửa sổ mưa xối xả như trút nước, như muốn gột đi chút dơ bẩn.

Trần Niệm quá mệt mỏi, nhắm mắt lại. Trong cơn buồn ngủ mơ mơ màng màng, ván giường lay động, phía sau trĩu xuống, Bắc Dã quay người lại ôm lấy cô.

Thoắt cái Trần Niệm choàng tỉnh, sởn cả gai ốc. Cách áo sơ mi mỏng, dù quạt đang thổi nhưng da thịt cậu vẫn đang nóng hôi hổi. Cô nhắm chặt mắt không nhúc nhích, mà cậu cũng bất động, chỉ ôm eo cô từ đằng sau. Giống như hai người đang thăm dò hoặc là đang giằng co.

Không biết qua bao lâu, cậu buông cô ra, quay người lại đưa lưng về phía cô. Thân thể Trần Niệm bủn rủn, dần dần mềm đi. Sau vài giây, một góc chăn mỏng bay lên, đắp trên bụng cô. Ở góc khác của chiếc chăn, cậu đang nằm quay lưng về phía này, cuối cùng một đêm an ổn. Tiếng mưa gió rả rích ru người ta vào mộng đẹp.

Hôm sau lại là ngày quang đãng, ánh nắng rực rỡ. Bây giờ đang vào mùa mưa. Khi Trần Niệm tỉnh lại đã là mười giờ sáng. Bắc Dã không có ở đây, trứng gà và sữa tươi đặt trên bàn. Trần Niệm thức dậy ăn bữa sáng muộn, mở quyển sách ra học. Sắp đến trưa, trên bậc thang ngoài tường truyền đến tiếng bước chân, là Bắc Dã trở về. Cô hơi căng thẳng, vùi đầu vào cuốn sách.

Cửa cuốn kéo lên rồi hạ xuống, cậu thiếu niên đi đến, không thèm hỏi han gì cô cứ thế rót nước uống. Trần Niệm liếc mắt len lén nhìn mặt đất rồi chuyển lên chiếc quần jean cậu mặc, trên ống quần có dấu giày. Cô liền biết cậu đã làm gì rồi.

Bất chợt mũi cay cay, muốn cảm ơn nhưng không biết nói thế nào. Mà dường như cậu cũng không có điều gì muốn nói với cô. Hai người vờ vĩnh trong căn phòng chật hẹp, không khí tĩnh lặng như tờ.

Cậu nằm vật xuống giường giở quyển truyện tranh, cô ngồi bên bàn đọc sách, không hề trao đổi, chỉ có chiếc quạt gió thổi giữa hai người, lúc thì bên cậu, lúc thì bên cô. Hai người lại cứ nhàn tản như thế qua một ngày. Cho đến khi mặt trời ngả nắng chiều, nhiệt độ trong căn phòng ẩm ướt dần dần tăng lên, càng lúc càng cao.

Bắc Dã đứng dậy, vứt quyển truyện tranh rồi vào nhà vệ sinh, đi tiểu, giật nước, rửa tay. Mở cửa ra, cậu bưng chậu nước, tạt trên nền xi măng rồi đặt chậu xuống nói với cô: “Đi ra ngoài thôi.”

Trần Niệm ngẩng đầu nhìn cậu, cậu nói: “Trong nhà nóng quá, đưa em đi loanh quanh một lát.”

Trần Niệm đặt sách giáo khoa xuống đi ra ngoài với cậu.

Trời đã sụp tối, bên ngoài mát mẻ hơn trong nhà. Bởi vì mùa mưa đến, cây cối và nhà xưởng bỏ hoang sạch sẽ hơn rất nhiều so với lần trước cô đến đây. Khu này giáp ranh thành phố, ngoại trừ con hẻm đối diện cửa sổ nhà Bắc Dã thì ba phía đều là cỏ hoang. Giữa độ tháng năm, cỏ dại sinh trưởng tốt. Vùng đất hoang như một góc xó xỉnh bị thành thị to lớn quên lãng, nhưng sức sống tràn trề, cỏ mọc ngang người, còn có hoa nở. Mà tà dương tựa như một quả trứng gà vỡ vụn trên bầu trời.

Hai người họ một trước một sau, không nói gì với nhau. Sau đó, cậu đưa cô đến quán cơm nhỏ, ăn tối rồi đi về. Mặt trời lặn xuống, mây trời muôn hồng nghìn tía. Sắc trời dần dần chuyển sang tối sẫm. Suốt quãng đường trở về công xưởng, cây cối ven đường và nhà bỏ trống đều chìm trong bóng chiều, tiêu điều, rợn người.

Họ vẫn im lặng, cô theo sát cậu, hơi sợ hãi. Nhận ra được vùng đất hoang này chỉ có hai người họ. Bắc Dã đột ngột dừng lại phía trước, quay đầu nhìn cô, nói: “Nhắm mắt lại.”

Trần Niệm thấy cậu nhìn, bàn tay buông thõng bên người khẩn trương nắm lại.

Cậu hừ lạnh, nói: “Bảo em nhắm mắt lại mà.”

Trần Niệm đành phải nhắm mắt lại, hơi thở rối loạn, có chút sợ hãi. Xung quanh không có bất kỳ động tĩnh nào, cũng không có tiếng bước chân của cậu. Đợi một hồi lâu, cuối cùng,

“Năm, bốn”, cậu thiếu niên nói, “Ba, hai, một.”

Gió lay cây ngô đồng. Trần Niệm mở mắt liền nhìn thấy phép màu. Đèn ven đường sáng lên trong nháy mắt, ánh đèn da cam thắp sáng thế giới. Mỗi một ngọn đèn đều tươi vui, từng ngôi nhà hoang đều trở nên dịu dàng.

Cô chết lặng ngước nhìn, thế nhưng cậu lại tiến đến kéo tay cô, chạy trên con phố sáng đèn: “Còn một phút nữa.”

Trần Niệm không biết một phút nữa là gì, nhưng cô gắng sức chạy theo cậu. Họ chạy qua ngôi nhà lầu, băng qua mái nhà, bỏ lại vùng đồng hoang tối tăm như vực sâu phía sau lưng; trước mặt là thành thị bao phủ ánh hoàng hôn tan đi trong màn đêm, sắp bị bầu trời nuốt hết.

Cậu kéo cô nhảy lên mái nhà dọc theo gờ xi măng, rồi dừng chạy. Lồng ngực thiếu niên dồn sức gào to lên: “Ba, hai, một.”

Phép lạ bắt đầu. Đèn đường ở phố lớn ngõ nhỏ khắp thành thị lần lượt sáng lên, như ánh trăng trên nước gợn lăn tăn, chậm rãi dập dờn bật lên.

Là ai dịu dàng, cẩn thận, lặng lẽ thắp lên ngọn đèn trong lòng ai như thế.

Mồ hôi trên trán và lồng ngực bị gió thổi khô, hơi thở dồn dập dần ổn định.

“Đi thôi.”

Cậu thiếu niên nhảy xuống khỏi gờ xi măng, cũng đưa tay đỡ lấy cô; cậu buông cô ra, xoay người đi, nhưng ngón tay lại trượt từ cánh tay xuống lòng bàn tay, sau đó nắm lấy đầu ngón tay của cô.

Gió đêm nhẹ nhàng như trêu chọc tiếng lòng ai đó.

Ôi thời niên thiếu thân yêu, cuộc sống tựa như cây quýt mùa hè kết quả xanh ươm. Nhất định có đắng chát lẫn ngọt ngào.