Ngoại truyện về Trang Thiếu Khâm – Chương 1

Thịt Thần Tiên

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Hà Miêu đói đến mức không thể chịu nổi.

Trang Thiếu Khâm biết rõ điều đó, nhưng trên người hắn chỉ có hai đồng, sao có thể đủ cho Hà Miêu no bụng được? Hắn thò tay vào trong người, xoa xoa đầu Hà Miêu. Hà Miêu rất hiểu chuyện, không hề ầm ĩ.

Nàng là mãng xà tinh đã được hơn hai trăm năm tuổi, vừa vặn có thể biến hóa thành hình dạng con người, những thứ hiểu biết được còn rất ít. Nhưng chỉ dựa vào một thuật sĩ sa sút khốn cùng như Trang Thiếu Khâm mà nói, có một yêu vật sẵn lòng đi theo mình đã là chuyện lạ rồi, hắn đương nhiên không thể kén cá chọn canh được.

Cũng may tính cách của Hà Miêu khéo léo nhẹ nhàng, mấy ngày liền nhẫn nhịn chịu đói cũng chưa từng tức giận ồn ào, Trang Thiếu Khâm ở chung với nàng rất hòa hợp.

Mưa rơi càng lúc càng nặng hạt, cả người Trang Thiếu Khâm ướt đẫm. Xem ra đêm nay không ra khỏi thành được rồi. Hắn tìm một một căn nhà hầm (1) rách nát để nương mình, tán gẫu tránh cơn mưa. Căn nhà hầm này chật chội, còn may là địa thế khá cao, cũng coi như là khô ráo. Hắn đỡ Hà Miêu từ trong lồng ngực ra, cẩn thận lau khô thân mình cho nàng, sau đó mới cởi y phục của mình ra vắt nước cho khô.

Hà Miêu vẫy vẫy cái đuôi, con rắn nhỏ dài tầm bốn năm tấc đột nhiên biến thành con rắn dài đến năm trượng, đầu con mãng xà to bằng chiếc thùng xách nước, trên đầu còn có một chiếc mào dài ba thước uy phong lẫm liệt. Nàng lắc đầu quẫy đuôi trườn về phía trước, động tác vô cùng linh hoạt, uyển chuyển tựa giao long.

(1 tấc bằng khoảng 3,33cm.)
(1 thước bằng 10 tấc.)
(1 trượng bằng 10 thước.)

Trang Thiếu Khâm có phần lo lắng: “Miêu Miêu, đừng đi lung tung!”.

Hà Miêu trườn thẳng vào trong màn đêm tối tăm.

Hà Miêu có thể tự mình kiếm thức ăn, nhưng Hàm Đan là một thành trì phồn hoa nhộn nhịp, thú hoang quả dại vô cùng khó tìm. Nàng lang thang trên đường phố rất lâu, cuối cùng ánh mắt không có hảo ý hướng về phía chuồng gà của một gia đình nông dân. Buổi tối muộn mưa to gió lớn, chủ nhà đã đi ngủ từ lâu. Hà Miêu biết ăn trộm đồ của người khác là không đúng,nhưng suốt một tháng qua nàng mới chỉ được ăn có vài con chuột, bụng đói cồn cào không chịu nổi.

“Một con…..Mình chỉ ăn một con thôi…..” do dự rất lâu, nàng thè lưỡi, vươn đầu trườn vào chuồng gà, ngậm chặt một con gà hoa lau (2) béo nhất. con gà ở trong chuồng đã bị dọa cho choáng váng, ngay cả kêu cũng không dám.

Nửa canh giờ sau, nàng trườn về căn nhà hầm tồi tàn. Trang Thiếu Khâm dùng mấy cành củi trong nhà nhóm một đống lửa, vắt quần áo lên một que trúc đặt gần đống lửa để hong cho khô, bản thân hắn thì khoanh chân ngồi thiền. Hà Miêu lấy cái giỏ trúc đeo trên cổ xuống, bên trong có vài chiếc bánh bao làm từ sợi mì, vỏ bên ngoài còn dính nước mưa, nhưng vẫn có thể ăn được.

Nàng đặt chiếc giỏ trúc xuống trước mặt Trang Thiếu Khâm như lấy lòng, khiến hắn có chút không được tự nhiên, nhưng cuối cùng vẫn cứ cẩm một chiếc bánh bao lên, giơ tay xoa xoa lên đầu nàng, lên tiếng khen ngợi: “Miêu Miêu ngoan lắm.”

Hà Miêu dụi đầu vào lòng hắn làm nũng, trên người hắn đang có mấy vết thương, đều là do lúc đuổi yêu cho người ta nên mới bị. Hiện giờ cuộc sống vô cùng khó khăn, chiến tranh loạn lạc đã nhiều năm, những kẻ theo Phật theo Đạo còn khó có thể bảo vệ được bản thân mình, huống hồ là kẻ ngõ ngách cửa bên như Trang Thiếu Khâm.

Hắn không phải đồ đệ kế nghiệp chính thức của một vị sư phụ nào cả, chỉ dựa hoàn toàn vào trí thông minh, sự chịu khó học mót vài kĩ năng vụn vặt trong đạo gia của bản thân, và thêm cả sự giúp đỡ của Hà Miêu nữa. Những kẻ tán gia như hắn thường phải chịu sự coi khinh của người khác nhất, người danh giá chỉ tôn kính ngưỡng mộ những đạo phái chính tông, những việc rơi xuống đầu bọn hắn đa phần đều là những công việc tay chân trầy trật không được người khác biết ơn. Hoàn thành một pháp sự bắt yêu trừ tà, đạo phái chính tông thu được hơn vài trăm ngàn đồng, kẻ tán gia chỉ thu được hơn chục đồng, thậm chí vớ trúng nhà nào keo kiệt, vài đồng xu mọn cũng tìm cách quỵt. Có những lúc đụng phải tai họa vướng tay vướng chân, ngay cả tiền thuốc cũng chẳng đủ.

Trang Thiếu Khâm cũng không thể so đo tính toán.

Lúc rảnh rỗi hắn thường xem tướng đoán số cho người khác. Mỗi lần lấy năm đồng, có những lúc thật sự quá mức khốn khó một hai đồng cũng lấy. Nhưng khoảng thời gian được bữa nào hay bữa ấy như thế này, những kẻ nhàn tản tới xem bói toán cũng chẳng có mấy người. Nên hắn đã phải trải quả những tháng ngày vô cùng quẫn bách.

Hà Miêu thè cái lưỡi ra liếm lên miệng vết thương trước ngực hắn, Trang Thiếu Khâm vỗ vỗ đầu nàng: “Miêu Miêu ngủ đi, ngày mai nếu vẫn không kiếm ăn được gì, chúng ta sẽ ra ngoài thành ở vài ngày.”

Ngoài thành có núi, trong núi có thú hoang quả dại, Hà Miêu có thể tự mình săn tìm thức ăn, không cần phải nhịn đói nữa.

Hà Miêu dùng đuôi ôm lấy cổ hắn, ngóc đầu lên nhìn hắn: “Thiếu Khâm đi đâu, Miêu Miêu đi đó!”.

Sau cơn mưa, bầu trời lại trong lành mát mẻ ánh trăng sáng rạng rỡ. Hà Miêu cuộn tròn nằm trong nhà hầm, Trang Thiếu Khâm khoanh chân xếp bằng ngồi thiền. Thỉnh thoảng nàng vẫy đuôi, có lúc là đuổi muỗi cho hắn, có lúc lại đập đập lên mặt đất, làm những vũng nước bắn lên tung tóe, văng ra khắp nơi, ánh trăng ngưng đọng, tan ra tựa minh châu.

Tiếng ếch kêu vang lên bốn phía, trong căn nhà tàn tạ lại vô cùng nóng bức, Trang Thiếu Khâm trằn trọc, không thể nào ngủ được. Hà Miêu liền bò sang, thân mình to khỏe lại mát mẻ mạnh mẽ chui vào lòng hắn, nhìn thẳng vào mắt hắn. Ánh mắt Trang Thiếu Khâm dịu dàng ấm áp: “Sao vậy?”.

Hà Miêu dường như cảm nhận được điều gì đó, nghiêng đầu nhìn hắn: “Chàng cần nữ nhân sao?”

Sắc mặt Trang Thiếu Khâm nhất thời vặn vẹo: “Đừng nói lung tung.”

Hà Miêu vẫy vẫy cái đuôi, chỉ thấy một làn khói nhẹ bốc lên, nàng biến thành hình người. Nàng bôn ba theo Trang Thiếu Khâm suốt bao nhiêu năm, không hề có chút béo mập, thân người còn có phần gầy nhỏ, mái tóc đen bóng dài gần đến quá đùi. Những lúc nghiêng đầu đôi con ngươi đen lay láy, mái tóc đen xõa ra xung quanh, mềm mại uyển chuyển khôn kham.

Trang Thiếu Khâm khi đó chỉ là một chàng trai trẻ, căn cơ nông cạn, định lực cũng chẳng có được bao nhiêu, lại thêm tiết trời vốn dễ làm con người ta xao động, nhất thời không giữ được mình. Nửa kéo nửa đẩy cuối cũng vẫn cùng nàng làm ra chuyện hoang đường ấy.

Hà Miêu không biết tại sao lại mơ giấc mơ đó, những chuyện này đã trôi qua rất lâu, rất lâu rồi. Nàng vẫn còn nhớ sau năm ấy, nước Triệu và nước Tần lại thêm lần nữa dấy lên một hồi binh đao loạn lạc, quân Tần đánh bại quân Triệu ở Trường Bình, tướng quân Bạch Khởi của quân Tần chôn sống giết sạch bốn mươi vạn quân nước Triệu.

Đó là thời đại hoàng kim của người tu đạo, linh khí của bốn mươi vạn linh hồn đã trở thành chất dinh dưỡng tuyệt thế vô song cung cấp cho những người tu đạo. Có người luyện Vô thượng pháp khí, có kẻ lại củng cố gốc rễ, bồi bổ nguyên thần, chỉ trong một thời gian ngắn nội tu sẽ có bước tiến lớn.

Nhưng vong linh oán khí quá nặng nề, sơn thần thủy quái ở thế gian hành hoành. Hai giới Phật và Đạo bắt đầu phồn vinh chưa từng có. Trang Thiếu Khâm là người thông minh tuyệt đỉnh như vậy, đương nhiên không thể bỏ qua cơ hội tốt ngàn năm có một này được.

Hắn của bây giờ đã là tông sư nhất phái, bắt đầu mở ra Thượng Dương tông, lấy hiệu là Huyền Thiên Diệu Di Chân Pháp Vô Trần Vô Cấu Tịnh Thể Chính Ngộ Cửu Ngự chân nhân. Những phong hiệu này được hoàng đế của triều đại trước ban cho, Hà Miêu vẫn gọi hắn là Thiếu Khâm – nàng không nhớ được nhiều chữ như vậy đâu.

(Huyền Thiên Diệu Di Chân Pháp Vô Trần Vô Cấu Tịnh Thể Chính Ngộ Cửu Ngự chân nhân có nghĩa là vị chân nhân huyền diệu khắp trời đất không vướng tạp niệm bụi trần thông hiểu cai quản cửu thiên.)

Hà Miêu ngâm mình trong hồ nước, nàng đang lột da, ngâm mình trong nước thì sẽ không khó chịu nữa. Bên ngoài có tiếng bước chân từ xa dần dần lại gần, Hà Miêu biết đó là đại đệ tử Trang Hạo Thiên của Trang Thiếu Khâm, hắn cúi người nhấc Hà Miêu lên khỏi hồ nước, Hà Miêu hiểu mình lại có nhiệm vụ rồi.

Nàng khoanh tròn trên người Trang Hạo Thiên, tu vi của Trang Thiếu Khâm đã đến mức thông thiên, mấy năm nay hắn đã sớm không hề để ý đến chuyện trong Thượng Dương tông nữa. Lúc trước Hà Miêu còn có thể giúp hắn đi bắt yêu diệt quái, nhưng giờ lại chẳng giúp được gì cho hắn cả. Mấy năm đầu Trang Thiếu Khâm cũng dẫn nàng đi theo đến vài nơi, nhưng về sau Thượng Dương tông trở thành danh môn chính phái, lại ngày càng lớn mạnh, bên người chưởng giáo lại luôn mang theo một con yêu quái thì còn ra thể thống gì nữa, rồi thời gian Trang Thiếu Khâm đưa nàng ra ngoài ngày một ít dần đi, cuối cùng có một ngày, hắn nói với Hà Miêu: “Về sau nàng đi theo Hạo Thiên.”

Hà Miêu vẫn còn nhớ cái ngày vầng thái dương to lớn một cách đặc biệt đó, nàng ngâm mình dưới hồ, ngẩng đầu lên nhìn hắn: “Người không cần ta nữa ư?”.

Trang Thiếu Khâm thoáng giật mình, sau đó trấn an nàng: “Sao lại thế được, tu vi của Hạo Thiên chưa đủ, nàng có thể bảo hộ cho nó.”

Về sau, Hà Miêu hiếm khi nhìn thấy hắn.

Nhà hầm: là một kiểu nhà cổ xưa của vùng cao nguyên Hoàng Thổ Tây Bắc – Trung Quốc, còn được gọi là “Dao động”, được tạo nên bằng cách đục khoét vào lớp đất hoàng thổ, ấm vào mùa đông và mát vào mùa hè. Trong thời trung cổ, hầu hết người dân đều sống ở đây, ngày này một vài gia đình vẫn sống tại những nơi này.