Chương 5: Cưỡng chế nhiệm vụ

Thịnh Thế Khói Lửa

Đăng vào: 2 năm trước

.

Tên dược sư đứng ở phía xa, thấy hai đồng bạn đều đã chết queo, cũng không ngu ngốc, nhanh chóng co giò chạy thẳng ra ngoài. Hỉ Ca quơ quơ pháp trượng, tung ra một cái quấn thân. Tên dược sư lảo đảo một cái, còn chưa kịp đứng vững, chủy thủ đã tới bên cổ. Huyết của dược sư vốn ít, Thất Tử lại đánh vào nhược điểm trí mạng, đồng dạng như trên, là giây sát.

Ba người chơi cộng thêm một boss 10 cấp cuồng bạo lang vương cứ như vậy bị Thất Tử một người giải quyết sạch sẽ. Hỉ Ca đối với Thất Tử càng cân nhắc sâu xa, bất luận là thực lực hay mưu kế, người thường đều khó có thể so sánh với tên này. Người như hắn không lý nào là hạng vô danh tiểu tốt được.

Thất Tử quét mắt nhìn vật phẩm rơi ra từ lang vương, nhíu mày, sau đó một cước đá bay thân thể lang vương sang một bên. Lúc này Hỉ Ca mới phát hiện thì ra bên dưới có một phiến đá màu vàng. Thất Tử nhặt phiến đá lên, quơ quơ trước mặt Hỉ Ca, nói: – “Đây là nhiệm vụ vật phẩm của ta. Những thứ khác đều thuộc về ngươi.”

Vốn dĩ Hỉ Ca không tính toán cùng hắn phân chia này nọ. Chuyện giết lang vương cô không nhúng tay vào. Không nghĩ tới Thất Tử lại đem đồ vật đưa cho cô.

Hỉ Ca ngồi trên cây nhìn xuống, lắc lắc đầu: – “Ta không cần.”

Thất Tử nhún vai – “Ngươi không cần cũng không sao, hết thời gian chúng sẽ tự biến mất.”

Nói xong liền quay lưng đi.

Hỉ Ca nhìn hắn đã đi xa, trong lòng có chút khó chịu với loại phá gia chi tử này, thế là cô nhảy xuống, đem toàn bộ vật phẩm nhặt lên. Kỳ thật Hoàng Kim Lang Vương cũng không xuất ra thứ gì tốt, chỉ có một cái găng tay thuật sĩ màu lam, một cây cự kiếm của kiếm khách màu lam và hai mươi mấy ngân tệ.

“Mỗi người một nửa thế nào?” – Hỉ Ca xoay xoay nhìn găng tay, cuối cùng thở dài bỏ xuống. Mười cấp trang bị cần 7 điểm lực lượng, nhìn lại điểm 3 đáng thương của mình, cô quyết định lấy tiền vẫn thực tế hơn.

“Cất giùm ta trước, đợi lúc đủ tiền cưới vợ, ta lấy luôn một thể.” – Thất Tử cười mị mị, uyển chuyển cự tuyệt đề nghị của Hỉ Ca. Sau đó hắn đưa tay chỉ ra ngoài thôn – “Ta đi phía tây, về hướng cửa biển để làm nhiệm vụ. Còn ngươi?”

“Ta đi Nam Uyên Thành.” – Hỉ Ca mới thu được ngàn dặm truyền âm của em trai. Sở Tiếu Ca nói muốn dẫn cô thăng cấp, căn bản không cho cô cơ hội để cự tuyệt. Dù sao Hỉ Ca chưa có ý định gì trong đầu, em trai lại có hảo ý muốn giúp, ngu sao không nhận.

“Vậy ta đi trước, có việc nhớ tìm ta.” – Thất Tử phất phất tay, không quay đầu, hướng về bên phải mà đi.

Hỉ Ca chuẩn bị xoay người vào thôn, bỗng cô nghi hoặc quay đầu nhìn nơi Thất Tử vừa biến mất. Nếu nhớ không lầm, con đường đó dẫn đến Nam Uyên Thành mà.

Quả nhiên, chừng 2 phút sau cô liền thấy Thất Tử quảy trở về. Nhìn thấy Hỉ Ca, hắn thế nhưng không có một chút ngượng ngùng, cười hắc hắc hai tiếng: – “Ta chỉ muốn xem con đường này còn đi được hay không thôi. Bái bai.”

Hỉ Ca ngốc trệ cùng hắn vẫy tay tạm biệt. Cô vẫn nghĩ mù đường là đặc quyền của nữ nhân, nguyên lai cô sai lầm rồi. Sau khi nhìn Thất Tử khuất dạng, Hỉ Ca mới quay người, trực tiếp chạy đến chỗ Trương thợ rèn.

Trò chơi Thịnh Thế có 7 loại chức nghiệp cuộc sống: y dược, câu cá, ủ rượu, chế tạo, may vá, xây dựng, rèn đúc. Mỗi người chơi chỉ có thể chọn học một loại chức nghiệp chính. Về phần kỹ năng phụ trợ như gieo trồng, thu thập, đào quặng, hái dược này nọ thì có thể tùy tiện học bao nhiêu cũng được.

Vốn Hỉ Ca định học may vá. Trong chức nghiệp thợ may có một kỹ năng gọi là Tinh Chế Cẩm Phục. Có thể tạo ra loại trang phục không có thuộc tính phụ trợ nhưng lại cực kỳ tinh xảo. Mấy bộ quần áo này dù không có tác dụng gì, nhưng được cái rất xinh đẹp, thanh niên nam nữ trẻ tuổi đều thích mua, cho nên giá bán của chúng chưa từng tuột dốc.

Đáng tiếc, nhiệm vụ thứ hai (trong chuỗi nhiệm vụ của Thất lạc Quyền trượng) lại đòi hỏi cô học rèn đúc. Hơn nữa phải đạt tới cao cấp thợ rèn. Mặc dù ngành rèn đúc này có mức tiêu thụ rất không tồi, mấu chốt là có ai nhìn thấy một thiếu nữ cầm đe gõ sắt thiết chưa?! Càng đừng nói là phải trở thành cao cấp thợ rèn. Chắc phải tốn vài năm thời gian luyện tập, mà đe gõ bao nhiêu đó sắt thiết, phỏng chừng Hỉ Ca sẽ có dáng dấp rất… khỏe đẹp. Nói không chừng không cần cô tập tạ, có thể trực tiếp tham gia cuộc thi người đẹp thể hình được luôn.

Hỉ Ca không vội, dù sao loại liên hoàn nhiệm vụ tuyệt đối không đơn giản. Vẫn là chậm rãi làm, cái cô có bây giờ chính là thời gian. Trả một ngân tệ cho Trương thợ rèn để học kỹ năng căn bản. Cô chuẩn bị đi mua vài ổ bánh mì phòng ngừa trên đường đi Nam Uyên Thành gặp chuyện không may. Không ngờ Trương thợ rèn lại đưa tay ngăn cản.

Không biết Hỉ Ca rốt cuộc là may mắn hay là bất hạnh. Cô thế nhưng đụng phải nhiệm vụ cưỡng chế trong truyền thuyết.

Nhiệm vụ của trò Thịnh Thế phần lớn do người chơi tự mình tìm thấy. Nói ví dụ như nhìn thấy tên khất cái bên đường, cảm thấy ông ta có khả năng đang nắm giữ nhiệm vụ thì người chơi có thể tùy tiện đi tới nói vài câu, cho vài đồng tiền hoặc mua một bát cơm cho ông ta. Từng có người trùng hợp phát xuất nhiệm vụ ẩn theo tình huống như thế. Cho nên sau này, hễ sinh ra ở tân thủ thôn thì mọi người đều chạy tới cho tiền tên khất cái. Đáng tiếc đến nay cũng chưa thấy ai nhận được nhiệm vụ ẩn từ ông ta nữa.

Ngoài ra còn có một loại nhiệm vụ rất đặc biệt, chính là cưỡng chế nhiệm vụ. Có thể nói đây là nhiệm vụ ghê tởm nhất của trò chơi, không chỉ tiền thưởng ít thảm thương mà nó còn có giới hạn thời gian nữa. Nếu người chơi không hoàn thành đúng thời hạn, nhất định sẽ bị trừng phạt nặng. Biến thái hơn là, loại nhiệm vụ này không cho phép từ chối, nếu từ chối sẽ bị trừng phạt gấp đôi.

Thực không may, Hỉ Ca còn chưa rời khỏi tân thủ thôn, sao quả tạ đã rơi xuống đầu cô. Nhiệm vụ của Trương thợ rèn không tính quá khó khăn, chỉ yêu cầu Hỉ Ca đi cửa đông Nam Uyên Thành, tìm đến thất tẩu tử Thủy Loan của anh ta để lấy cây trâm đính ước. Trương thợ rèn còn không ngại nỉ non giải thích với Hỉ Ca rằng nếu không có cây trâm đính ước thì Tiểu Thúy nhà kế bên sẽ không chịu gả cho anh ta. Hỉ Ca liếc mắt nhìn Trương thợ rèn một cái, trong lòng âm thầm thở dài, cô nương nhà ai không có mắt như vậy a~

Nhiệm vụ có thời hạn một ngày, nếu hoàn thành, Trương thợ rèn sẽ tặng cô một món vũ khí. Còn rốt cuộc là vũ khí phẩm chất thế nào thì phải xem tiến độ hoàn thành nhiệm vụ ra sao. Nếu trong thời gian ngắn mà hoàn thành thì phẩm chất nhất định sẽ cao hơn.

Hỉ Ca sau khi nhận nhiệm vụ liền theo cổng tân thủ thôn đi ra, hướng về phía Nam Uyên Thành chậm rãi mà tiến. Thịnh Thế không có truyền tống trận, chỉ có vài bản đồ đặc biệt mới tồn tại truyền tống trận. Cho nên nếu muốn từ nơi này đi sang nơi khác, phương pháp nhanh nhất là… chết, sau đó ở điện diêm vương lựa chọn địa điểm sống lại. Còn không nữa thì cứ dùng chân mà cuốc bộ thôi.

Theo quy định của hệ thống, nếu người chơi tự ý tự sát, thi thể sẽ nằm tại chỗ (không biến mất) trong vòng 15 phút. Đoạn thời gian này, hãy cầu nguyện là bạn không đụng phải cừu nhân. Giả sử bạn gặp phải kẻ thù, mà người này lại sở hửu khổn thi, như vậy thì chúc mừng bạn, “vận khí” của bạn đã đến.

Khổn thi là một vật phẩm tà ác. Bình thường đánh tiểu quái, 1/100 xác suất có thể bạo ra nó. Đồ vật này không có tác dụng gì lớn, chỉ là đem thi thể của người chơi cầm cố tại chỗ. Sau đó trong thời gian 15 phút, người ta có thể đối với thi thể ấy muốn làm gì thì làm. Cho nên chết không đáng sợ, nhưng ngàn vạn lần không cần tự sát.

Còn có một loại hình di chuyển nữa là ngồi tọa kỵ. Nhưng xác suất bạo ra tọa kỵ trong Thịnh Thế cực kỳ thấp, 1/1000. Đó là nói loại tọa kỵ bình thường bạo ra từ quái cấp thấp. Muốn có tọa kỵ phẩm chất cao thì phải tìm đến quái cao cấp, mà loại này thì xác suất càng thấp đến ngạc nhiên luôn. Hỉ Ca còn nhớ ngày trước cô cùng người kia đi đánh Thiên Mã, ước chừng phải tốn thời gian một tháng mới tìm được một con.

Dĩ nhiên vì nhu cầu của quần chúng, hệ thống có bán tọa kỵ. Có điều từ loại ngựa cấp thấp nhất đến cấp cao nhất, giá quy định là 20 kim tệ đến 50 kim tệ. Nói tóm lại, một con ngựa có thể đạp đổ cả một đoàn anh hùng hảo hán.

Cho nên khi Hỉ Ca trông thấy em trai ngồi trên lưng một con Hãn Huyết Bảo Mã, cô tận lực liếc mắt khinh bỉ nó. Lúc trước còn mềm lòng muốn đem tiền trả lại cho tên tiểu tử này, nhưng thứ nó không thiếu nhất chính là tiền a! Năm vạn (50k) nhân dân tệ cho một con Hãn Huyết Bão Mã, nó thế nhưng không thèm chớp mắt một cái liền xuất tiền ra mua. Mặc dù còn chưa đấu lại con Kim Mã trị giá 500 vạn (50tr), nhưng kia cũng là tiền a!!!

“Hắc hắc, trông có suất không?”

Sở Tiếu Ca xuống ngựa, động tác thành thục nhuần nhuyễn, khiến xung quanh một trận hút khí. Cùng với bộ mặt tươi cười xán lạn kia, không biết có bao nhiêu cô gái đã bị nó mê hoặc rồi. Dù không muốn thừa nhận, nhưng Hỉ Ca trong lòng rất ghen tị. Khó trách tên trong game của nó là Tiếu Khuynh Thành. Cho dù một nụ cười của nó không thể làm sụp đổ một tòa thành nhưng miễn cưỡng có thể khiến 2-3 cô gái đổ nhào nha.

“Cũng được.”

Hỉ Ca cao thấp đánh giá. Mặc dù là ngựa do hệ thống bán, nhưng chất lượng không tồi. So với loại tọa kỵ đánh ra từ boss bình thường cao hơn một bậc.

“Đại tẩu! hảo~~” (Chị dâu, xin chào!)

Hỉ Ca đang sờ tới sờ lui trên thân ngựa, còn chưa kịp cảm thán (tiền aaa) thì từ phía sau Sở Tiếu Ca đã truyền đến vài tiếng thăm hỏi.

Hỉ Ca kinh ngạc ngẩng đầu, không biết từ khi nào thì phía sau Sở Tiếu Ca nhiều thêm 3 người. Nghe bọn họ xưng hô liền biết có sự hiểu lầm. Kỳ thật không thể trách những người này. Sở Tiếu Ca chỉ nói phải đi đón người, và vì đón người này mà không ngại bỏ tiền ra mua Bảo Mã. Là người bình thường thì sẽ nghĩ Sở Tiếu Ca đi đón bạn gái. Hơn nữa, mặc dù hai người là chị em nhưng người giống cha người giống mẹ. Ai bảo chị đệ nhất định phải giống nhau đâu?!

“À…… các ngươi hiểu lầm rồi……”

Hỉ Ca nhìn ánh mắt ái muội của bọn họ, cảm giác thật nhức đầu, vừa định giải thích, ai biết tên tiểu tử Sở Tiếu Ca thế nhưng một tay vươn ra ôm lấy cô vào ngực, thuận thế hôn xuống mặt cô.

“Tên mập gọi Tây Phương Thất Bại là dược sư. Tên cắm sừng* gọi là Tiên Nhân, chức nghiệp thuật sĩ. Còn cái tên trông đáng khinh kia gọi là Tường Thành.”

**cắm sừng = ngoại tình. Ở Trung Quốc người chồng có vợ ngoại tình sẽ bị gọi là “đội nón xanh”, cho nên nói tóm lại thì bạn Tiên Nhân đang đội một cái mũ màu xanh, Tiếu Ca chọc ghẹo gọi là tên cắm sừng vậy thôi.**

“Hắn là thích khách?” – Hỉ Ca chợt liên tưởng ngay đến thích khách khi nghe hai chữ đáng khinh.

“Không…… hắn là vũ giả.”

Ba người còn lại đồng thanh mở miệng, sau đó vẻ mặt khinh bỉ trừng mắt nhìn Tường Thành.

Trong lòng Hỉ Ca, vũ giả là một hình tượng tao nhã thoát tục, nhưng nhìn bộ dáng Tường Thành này, hình tượng đó nháy mắt sụp đổ. Còn nữa, theo như lời Sở Tiếu Ca giới thiệu, vũ khí của Tường Thành thế nhưng lại là đàn tỳ bà!!! Hỉ Ca không thể hình dung ra lúc bọn họ đánh quái, Tường Thành cúi đầu gảy đàn tỳ bà là bộ dáng ra làm sao luôn.

“Tiếu ca ca~~”

Còn chưa kịp làm thân với mấy người trước mắt, thanh âm yểu điệu (nhão nhoẹt?!) của một cô gái truyền ra từ đám người. Hỉ Ca thấy thân thể em trai bên cạnh đột nhiên cứng đờ.

“Chị, giúp em thu phục cô ta, em sẽ đem con ngựa tặng cho chị.”

“Thành giao.”

Chị em bọn họ trong nháy mắt đã đạt thành hiệp nghị.