Chương 31: Ta rất là khoan hồng đại lượng

Thịnh Thế Khói Lửa

Đăng vào: 2 năm trước

.

Hỉ Ca cùng Sở Tiếu Ca nói chuyện xong, sau đó cô cũng không hỏi xem em trai có còn đi theo Minh Độ Thiên nữa hay không. Nói trắng ra, đến thời điểm cô báo thù, tiểu tử này dám lao ra cản, cô sẽ đem nó tống lên băng ca, ném thẳng vào bệnh viện cho nằm một chỗ dưỡng thương 2 tháng. Tôn Ngộ Không có tài giỏi cỡ nào cũng thoát không khỏi bàn tay của Phật tổ nha. Quan hệ giữa Sở Tiếu Ca và cô chính là hình dung như thế.

Cùng bọn Cuồng Vũ đi giao nhiệm vụ, Hỉ Ca nghĩ vận khí của cô đúng là đang bay lên. Tên khất cái vậy mà cấp cho cô một cái nhẫn 30 cấp, lam trang. Vốn trang sức đã cực kỳ hiếm gặp, lam trang hiện giờ càng quý giá. Chính là cô vô duyên với cái nhẫn. Mặt trên chiếc nhẫn đề: “nhanh nhẹn: +9-15”. Hiển nhiên, nó là nhẫn của chức nghiệp thích khách đáng khinh bỉ.

Chương thứ 9 của nhiệm vụ ẩn phi thường đơn giản. Chính là đi Nam Uyên Thành gửi thư tín mà thôi. Hơn nữa chỉ cần một người đi là đủ. Thế là 5 người ở tân thủ thôn chơi trò oẳn tù xì. Nửa giờ sau, Cuồng Vũ ai oán leo lên thiên lý mã của Hỉ Ca phóng đi làm nhiệm vụ.

Đáng tiếc Cuồng Vũ có đi mà không có về. Hơn nửa tiếng sau, Cuồng Vũ phát qua tin tức bảo rằng cô bị người ta chặn ở cửa thành, không có biện pháp trở về tân thủ thôn giao nhiệm vụ.

Có thể làm cho Cuồng Vũ phát tin cầu cứu, xem ra lần này đã đụng kình địch rồi. Bốn người thương lượng một chút, sau đó chia nhau trước sau đi vào Nam Uyên Thành.

Hỉ Ca là người chạy đến cuối cùng. Nhìn tình hình trước mắt, cô mới hiểu vì cái gì Cuồng Vũ lại phát tin cầu cứu. Cuồng Vũ là bị đám người Minh Độ Thiên bao vây. Này có phải là duyên phận không? Từ đằng xa, Hỉ Ca sắc mặt bình tĩnh nhìn Minh Độ Thiên và cái người đang mặc pháp bào tử phẩm đứng bên cạnh hắn, Chư Cát Hầu.

Ở trong thành cũng có thể đánh nhau, bất quá Minh Độ Thiên không muốn bị mang danh tội phạm. Cho nên Cuồng Vũ có thể tính là may mắn, Minh Độ Thiên còn chưa chính thức động thủ. Hỉ Ca vẫn tưởng Cuồng Vũ đang chịu ủy khuất, giờ mới biết người chịu thiệt thòi là đám người lu xu bu xung quanh.

Lực công kích của Cuồng Vũ quả nhiên phi thường, hơn nữa cô ta rất thông minh, không có đi khiêu khích Minh Độ Thiên, chỉ đánh vào đám thủ hạ. Hỉ Ca âm thầm vỗ tay tán thưởng.

“Nếu ngươi chịu đem bản đồ nói ra, ta có thể chia cho ngươi chút thù lao.” – Minh Độ Thiên biểu tình lãnh đạm nói, nhưng thanh âm vẫn cực kỳ dễ nghe. Giọng nói của nam nhân vừa phải có độ ấm, vừa phải trầm thấp, vừa phải từ tốn, anh ta đều có đủ. Đổi lại trường hợp khác, tiếng nói của anh ta chắc chắn mê hoặc nhân tâm.

Hỉ Ca đứng ở một bên, trong lòng thầm tính toán.

“Ngươi nằm mơ đi.” – Cuồng Vũ không chút khách khí đáp trả.

Hỉ Ca thật tò mò chuyện vì sao lại đến nước này. Có thể Cuồng Vũ vô tình nhìn thấy đám người Minh Độ Thiên ở một địa điểm bí mật nào đó, có lẽ là khu vực của đại boss, có lẽ là bản đồ ẩn, có lẽ là… Rất nhiều có lẽ. Hỉ Ca chỉ biết, nếu Minh Độ Thiên quả thực muốn truy sát Cuồng Vũ, chuỗi ngày về sau của cô ấy nhất định sẽ không tài nào yên ổn.

“Đồ vật ở nơi đó đối với ngươi cũng chẳng có ích lợi gì. Cho dù có ích, ngươi cho rằng ngươi có thể giữ được sao?”

“Hừ, ta có thể đem tin tức bán cho người khác nha.” – Cuồng Vũ hướng Minh Độ Thiên cười lạnh.

“Vậy sao?! Ngươi cho rằng Nam Uyên Thành này còn có ai muốn tin tức này?” – Minh Độ Thiên trầm tĩnh nhìn Cuồng Vũ, thần sắc một chút cũng không kích động. Sự bình tĩnh của hắn vĩnh viễn là lớp mặt nạ bảo hộ hoàn hảo. Ai cũng không thể đoán ra bước tính toán tiếp theo của hắn là gì.

“Trừ bỏ Khổ độ, ta nghe nói Thứ cũng đã tới Nam Uyên Thành. Ta nghĩ thủ lĩnh của Thứ nhất định hứng thú với tin tức của ta a~” – Dám trực tiếp đối đầu với Minh Độ Thương, dĩ nhiên phải nắm chắc phần thắng trong tay, lời nói của Cuồng Vũ khiến cho Minh Độ Thiên nhíu mày.

Khi Minh Độ Thiên không vui, theo thói quen sẽ đưa tay nhu huyệt thái dương. Hỉ Ca cúi đầu, hồi tưởng lại những ghi chép về Thứ.

Thủ lĩnh của Thứ là người nào, không ai biết. Thế lực của Thứ rất khổng lồ. Thời kỳ beta, nghe nói bọn họ đã tung hoành ngang dọc trên khắp tứ đại lục. Mà đại bộ phận thành viên của Thứ đều là thích khách. Thực lực phi thường cường đại. Lúc trước Sở Tiếu Ca từng nói với Hỉ Ca, nghe đồn hình ảnh tuyên truyền của trò chơi, thích khách áo trắng kia chính là thành viên của Thứ, có thể là thủ lĩnh cũng không biết chừng.

Còn có một lời đồn về Thứ nữa, đó là trong thời kỳ beta, bọn họ cũng đánh ra được một khối kiến quốc lệnh. Nhưng mãi không thấy họ kiến quốc (thành lập quốc gia), nguyên nhân không rõ.

Đương nhiên, Hỉ Ca tuyệt đối sẽ không biết, khối kiến quốc lệnh kia là bị một tên thích khách vô lương tâm ném bỏ trên mặt đất, sau 15 phút thì bị hệ thống tự động thu về.

“Ngươi cho rằng chuyện làm ăn của ngươi có thể đàm phán hay sao?”

Cuồng Vũ nghênh mặt, cấp cho Minh Độ Thiên một nụ cười tự tin: – “Ta đương nhiên tin chắc. Còn ngươi a, nhớ cẩn thận một chút. Đừng để lại bị người ta cứa cho một đao. Không được đẹp mặt cho lắm à.”

Không sợ cường quyền, dũng mãnh hướng ác nhân khiêu chiến, bị uy hiếp cũng phải tìm cơ hội phản kích, phải nói tính cách của Cuồng Vũ thật làm cho người ta thích! Hỉ Ca cười mĩm, hướng Cuồng Vũ giơ ra một ngón tay cái.

“Hỉ Ca? Khuynh Thành từng nhắc với ta về ngươi.” – Nhìn thấy Hỉ Ca cũng ở đây, Minh Độ Thiên liền gọi cô, nhưng thấy cô nhận thức Cuồng Vũ thì có chút kinh ngạc.

Hỉ Ca quét mắt nhìn qua Chư Cát Hầu. Không biết tên kia có hay không đem sự tình ân oán của hai người nói cho Minh Độ Thiên biết? Nếu có nói, vậy thì biểu hiện của anh ta hiện giờ thật làm cho người ta sợ hãi.

“À, ta với hắn đã chia tay.” – Nói đến nửa ngày, Hỉ Ca mới phản ứng lại. Bởi vì cô đã quên tiểu tử Sở Tiếu Ca trong trò chơi lấy tên là Khuynh Thành.

“Các ngươi xảy ra chuyện hiểu lầm hay sao?” – Khóe miệng Minh Độ Thiên giơ lên, đại khái là biểu hiện của nụ cười đi. Chẳng biết hắn vui vẻ cái quái gì.

“Không có hiểu lầm. Chẳng qua ta thấy có người so với hắn càng thích hợp làm bạn trai của ta hơn.” – Hỉ Ca cùng Minh Độ Thiên đối đáp hấp dẫn sự chú ý của khá nhiều người. Trong đó có một vị thích khách bụi bặm dơ dáy đứng ở bên đường.

“Có thể nói cho ta biết là ai may mắn như vậy hay không?”

“Đương nhiên có thể.” – Hỉ Ca hướng Minh Độ Thiên xán lạn cười – “Ta chấm Chư Cát Hầu a. Đời này của ta quyết cùng hắn định rồi.”

Nhìn khuôn mặt tươi cười của cô, đại đa số mọi người đều nghĩ lời cô nói là sự thật. Trong lúc người người bàn tán làm sao mà nữ giới thời nay quá tân tiến rồi, giữa thanh thiên bạch nhật dám công khai tình cảm với đàn ông. Mà ở trong góc đường, trên tay tên thích khách dơ dáy xuất hiện một thanh chủy thủ màu tím, ánh sáng của thanh chủy thủ chiếu lên khuôn mặt đang tươi cười của hắn, thoạt nhìn thật quỷ dị.

“Không ngờ ngươi lại nghĩ như vậy.” – Minh Độ Thiên là người thông minh. Hắn nghe liền hiểu ý tứ trong lời nói của Hỉ Ca.

Hỉ Ca không cần biết lúc bắt đầu Minh Độ Thiên muốn tìm cô là vì mục đích gì. Hiện tại, Hỉ Ca xác định, hắn đã liệt cô vào danh sách địch nhân. Cô mới mặc kệ. Chỉ là không biết tình hình của em trai sẽ thế nào. Có thể hay không vì chuyện của cô mà bị người ta đá ra khỏi gia tộc?

Lần này cũng không xảy ra đánh nhau. Có lẽ Minh Độ Thiên cho rằng Cuồng Vũ và Hỉ Ca chẳng có tính uy hiếp. Lại nói, nếu anh ta thật sự ra tay, vậy anh ta đã không phải là Minh Độ Thiên. Bởi vì Minh Độ Thiên rất xem trọng thanh danh của chính mình, cho tới bây giờ anh ta cũng chưa từng ra tay với nữ nhân nhu nhược.

Trở về giao nhiệm vụ, bởi vì quá đơn giản nên tên khất cái chỉ cấp mỗi người một ít điểm kinh nghiệm mà thôi. Chương thứ 10 của nhiệm vụ là đem thanh chủy thủ tàn phiến trả về thích khách liên minh.

Tên thất khái kể cho họ nghe một ít chuyện ly kỳ về thân thế của bản thân. Lão chính là một đại thích khách, thực lực rất mạnh. Sau bị người ta ám toán, trúng mỹ nhân kế, nhiệm vụ thất bại, vũ khí bị phá vỡ, không còn mặt mũi gặp chủ nhân. Nhưng thanh vũ khí, dù hiện giờ chỉ là những mảnh vỡ, vẫn là cực phẩm. Cho nên nhiệm vụ của bọn Hỉ Ca là đem trả nó về thích khách liên minh.

Một chuyện xưa cũ rích. Khi làm nhiệm vụ, Hỉ Ca không thích truy cứu lai lịch, cô chỉ cần biết phần thưởng là gì thôi. Sau khi từ tân thủ thôn đi ra, trên đường đến Nam Uyên Thành, sát khí đuổi theo bọn họ không ngừng. Ước chừng 5 người phải đối phó hơn 10 con quái tinh anh 25 cấp trong hình dạng con người. Rốt cuộc vẫn bình an đến được thích khách liên minh.

Cũng may, phần thưởng xem như không tồi. Hỉ Ca được một cái balô 50 ô. Cô không chút do dự quẳng ngay cái balô 20 ô mà hệ thống ban cho lúc đầu. Nữ nhân đều có mới nới cũ, dĩ nhiên cô cũng không ngoại lệ.

Hai ngày tiếp theo, Hỉ Ca một mình không ngừng ở trong Nam Uyên Thành tiếp nhận nhiệm vụ. Chỉ cần nghe nói ở địa phương nào có NPC ban nhiệm vụ là cô điên cuồng chạy đi. Trong lúc này, cô tiếp rất nhiều cái 5-8 chương nhiệm vụ, nhận thức vô số NPC vô sỉ ti bỉ, âm hiểm giảo trá. Cũng may, bọn họ dù sao vẫn cấp Hỉ Ca phần thưởng hậu hĩnh.

Nhờ chạy khắp nơi làm nhiệm vụ, cuối cùng Hỉ Ca cũng thu thập gần đủ các loại thảo dược cho nhiệm vụ của Các lão ở tàng thư viện. Sau khi giao xong nhiệm vụ, bước ra từ tàng thư viện, sắc trời đã có chút tối. Bên kia đường, dưới tàng cây, cô nhìn thấy một người đang đứng, khuôn mặt ánh lên vẻ tươi cười khi trông thấy cô đi đến.

“Thực ngạc nhiên à, ngươi thế nhưng còn sống!” – Hỉ Ca nhướng mày, khóe miệng kéo lên tạo thành một nụ cười thật xinh đẹp.

“Đã làm ngươi thất vọng rồi.” – Sau đó đưa tay chọc chọc vào má cô – “Ngươi nha… đúng là nữ nhân vô tình.”

Thất Tử đưa tay ôm ngực, vẻ mặt thống thiết. Hỉ Ca nháy nháy mắt: – “Ta đã làm chuyện tày trời gì cơ?”

“Ngươi đó… mang lễ vật ta tặng làm tín vật đính ước với nam nhân khác. Bất quá ta vô cùng khoan hồng đại lượng, tạm tha cho ngươi. Nhớ rõ, lần sau đừng để cho ta dễ dàng phát hiện a.”

Nói xong, hắn giống như ảo thuật gia, rút từ ba lô ra một kiện pháp bào. Nhìn thấy bảo vật quen thuộc, hai người nhìn nhau cười.

Ngày hôm sau, Hỉ Ca nghe tin tức từ Cuồng Vũ mới biết được Chư Cát Hầu bị người ta ngược sát. Trang bị cao cấp toàn thân bị bạo mất phân nửa. Đã vậy, thi thể còn bị ném ra ngoài cửa biển là khu vực 20 cấp ngoạn gia thường xuyên đến xoát quái, khiến cho người người đều thấy. Chính bởi vậy mà Chư Cát Hầu trở thành người nổi tiếng.

Bởi vì Chư Cát Hầu đứng thứ 5 trên bảng cấp bậc, thực lực không yếu, cho nên điều mà mọi người nghị luận bàn tán hiện giờ là thân phận của hung thủ. Trong khi đó, Hỉ Ca từ miệng hung thủ biết được vì sao Chư Cát Hầu lại bị giết thê thảm như thế.

Cái này chỉ có thể nói Chư Cát Hầu vận khí không tốt, giết đến 8 lần mới bạo ra pháp bào. Vốn dĩ Thất Tử cũng chỉ muốn giết hắn 2-3 lượt gì đó thôi. Bất quá Hỉ Ca rất hoài nghi lời nói của Thất Tử chỉ là xảo biện (giải thích giả).