Chương 462: Cuộc đại tàn sát (2)

Thiết Huyết Đại Minh

Đăng vào: 2 năm trước

.

Một lát sau, trừ binh lính canh gác ra, hầu như tất cả quân đội cùng reo hò tiến thẳng về phía thành Đông Kinh, quân Mạc phủ trong thành đã không còn ý chí chiến đấu, không đợi Trung Ương quân tới, đã lập tức giải tán. Ngay từ trận Thượng Dã, ý chí chiến đấu của người Nhật Bản đã bị Trung Ương quân Đại Minh phá tan rồi.

Trung Ương quân Đại Minh ùn ùn tiến lên, dùng Long Vương pháo làm nổ tung cửa thành, rồi không tốn nhiều sức xông vào thành Đông Kinh, từ từ mở màn cho một cuộc tàn sát cực kỳ tàn ác, táo bạo nhất, máu tanh nhất trong lịch sử Nhật Bản kể từ khi có chữ viết tới nay…

Một tên lính Trung Ương quân đá văng cánh cửa một tòa nhà, vừa nhìn vào bên trong đã đã hoảng sợ ngây người ra.

Trong sân viện không lớn lắm, đầy ắp người, lớn có nhỏ có, nam nữ có, có cả nông dân từ ngoài thành chạy tới tị nạn, cũng có dân chạy nạn từ phía tây tới, có những dân thường tay không tấc sắt, lại có binh lính Mạc phủ tay cầm binh khí…Những người này lớn bé, già trẻ khác nhau, nhưng trên khuôn mặt và trong mắt, lại hoàn toàn giống nhau ở một điểm: Sợ hãi, vô cùng sợ hãi!

Tuyệt vọng, vô cùng tuyệt vọng!

Tên lính Trung Ương quân vội cầm cái còi đeo trên cổ thổi một hơi dài, tiếng còi chói tai xé rách không gian, từ xa xa trên đường cái nhanh chóng vang lên tiếng bước chân, một trung đội Trung Ương quân cầm súng lắp lưỡi lê chạy tới.

Trung đội trưởng cầm đầu cầm yêu đao tiến lên quát hỏi:

– Có chuyện gì?

Tên lính kia chỉ tay, lớn tiếng đáp:

– Trưởng quan, trong sân này có rất nhiều người Nhật, còn có binh lính Mạc phủ!

Trung đội trưởng vùng yêu đao, quát lên:

– Vây lại!

Đợi bọn lính bao vây cả tòa nhà, trung đội trưởng bước nhanh tới trước cửa tòa nhà, ngẩng lên nhìn cũng giật mình hoảng sợ, trong sân này người người chen chúc, vai sóng vai, đầu sát đầu, có thể nói là nước chảy không lọt, ít nhất cũng có tới vài trăm người!

Trung đội trưởng quay đầu lại bảo một binh sĩ biết tiếng Nhật:

– Ngươi, bảo chúng đầu hàng đi!

Ngay từ lúc xuất binh, Vương Phác đã chuẩn bị kỹ càng, đặc biệt triệu tập hai trăm binh sĩ có năng khiếu ngôn ngữ, tiến hành huấn luyện tiếng Nhật cấp tốc cho họ, chuẩn bị cho lúc cần đến.

Tên linh kia theo lệnh của trung đội trưởng, bước tới hô lên bằng tiếng Nhật:

– Người bên trong nghe đây! Tất cả ngồi xổm xuống, không nghe lời, giết chết!

Trong sân lập tức hỗn loạn, trung đội trưởng quát lên một tiếng chói tai, mười mấy tên lính Trung Ương quân ở phía sau đồng loạt nâng súng lên, thấy vậy, sự hỗn loạn trong sân lập tức lắng xuống, tất cả người Nhật, bao gồm cả binh lính Mạc phủ, đều nghe lời ngồi xổm trên mặt đất.

Tên lính kia lại hô:

– Phụ nữ, đứng lên!

Tất cả phụ nữ trong sân đều đứng lên, trong đó có nhiều cô rất đẹp, ánh mắt các binh sĩ Trung Ương quân bên ngoài, kể cả viên trung đội trưởng, lập tức nóng rực lên. Tên lính kia nuốt nước miếng, nói tiếp:

– Phụ nữ ba mươi tuổi trở xuống đi ra ngoài, tất cả những người còn lại không được nhúc nhích!

Tất cả phụ nữ trẻ tuổi, kể cả mấy cô bé, rất nghe lời đi ra khỏi đam người đông nghịt. Đàn ông và binh lính Mạc phủ trong sân không chút phản kháng, mặc dù bên ngoài sân, chỉ có ba bốn mươi lính Trung Ương quân, mà trong sân có ít nhất bốn năm trăm đàn ông Nhật Bản, trong đó có khoảng hơn hai trăm người lính Mạc phủ.

Ý chí chống cự của người Nhật đã hoàn toàn sụp đổ từ trận Thượng Dã, bọn họ giống như đã bị rút mất cột sống, không còn mang nổi thân người, chỉ sợ ngoài viện chỉ có một tên lính Trung Ương quân, bọn chúng cũng ngoan ngoãn như cừu, dù Trung Ương quân có cứa trên cổ bọn chúng, chúng cũng không dám phản kháng, chỉ biết nghểnh cổ chờ bị giết.

Hơn một trăm phụ nữ trẻ Nhật Bản bị dẫn ra khỏi sân, xếp thành hàng trên đường.

Trung đội trưởng hài lòng gật gật đầu, quát lên:

– Đóng kín cửa viện! Phóng hỏa, đốt chết lũ chó hoang này!

Bọn lính nhanh chóng đóng cửa tòa nhà lại, rồi tìm xung quanh đó mười mấy bó củi và rơm rạ chất quanh tường, một tên lính mồi lửa, chích vào đám rơm rạ, ngọn lửa bắt đầu nổi lên. Thời kỳ này, phần lớn nhà cửa người Nhật đều được làm từ gỗ, thế lửa nhanh chóng lan ra. Trong chốc lát, cả tòa nhà đã bị ngọn lửa bao trùm.

Trong ngọn lửa hừng hực thiêu đốt, tiếng người nhật Bản kêu rên thảm thiết, thỉnh thoảng có người mang cả ngọn lửa trên thân, liều mạng nhảy qua tường rào định chạy trốn, lại bị binh lính Trung Ương quân cnah giữ bên ngoài tàn nhẫn đánh gục. Lửa càng lúc càng mạnh, trong không khí bắt đầu nồng nặc mùi thịt cháy, tiếng kêu la trong sân viện cũng nhỏ dần…

Phía nam thành Đông Kinh.

Hai nghìn tên lính Mạc phủ không còn kịp chạy trốn, bị vây trong một quảng trường, trở thành tù binh của Trung Ương quân Đại Minh.

Trên nóc nhà hai bên đường cái, binh lính Trung Ương quân đứng đầy, súng vác vai, đạn lên nòng, hoạng súng đen ngòm nhắm vào binh lính Mạc phủ trong vòng vây, tất cả binh lính Mạc phủ đã buông cũ khí trong tay, bị nili Trung Ương quân quân xua như dê, chạy vào giữa, chen chúc thành một đám.

– Quỳ xuống!

Một binh sĩ biết tiếng Nhật quát lớn bằng tiếng Nhật, hai nghìn tên hàng binh Mạc phủ đồng loạt quỳ rạp xuống đất.

– Bịt mắt lại!

Quân Minh lại ra lệnh.

Không ai trong đám lính Mạc phủ dám chần chừ, càng không dám cãi lệnh, tất cả đều xé một miếng vải trên người mình, bịt mắt lại. Cách đây mấy tiếng đồng hồ, bọn họ là binh sĩ trang bị vũ khí, nhưng bây giờ, bọn họ chỉ là một đám dê đang đợi bị làm thịt mà thôi.

Một quan quân Trung Ương quân bước lên, rút soạt đao ra, quát lên:

– Trung đội thứ ba…Chuẩn bị!

Trong tiếng bước chân rầm rập, một trung đội Trung Ương quân nâng súng lắp lưỡi lê loại tốt nhất tiến lên, dừng lại phía sau lưng đám tù binh Mạc phủ, lưỡi lê sáng loáng nhắm ngay giữa lưng đám tù binh.

– Nâng súng…Đâm!

Viên quan quân Trung Ương quân ra lệnh, các tên lính Trung Ương quân lập tức đâm tới, trong thoáng chốc, lưỡi lê sắc bén liền đâm xuyên qua thân thể đám tù binh Mạc phủ, trên mặc bọn họ lộ vẻ vô cùng đau đớn, lần lượt ngã xuống đất, máu tươi đỏ thẫm từ người bọn họ từ từ tràn ra, thân thể co quắp lại rồi rất nhanh, không còn động tĩnh gì nữa.

– Trung đội thứ tư…

Viên quan quân Trung Ương quân đưa mắt nhìn sang một đội quân khác, lớn tiếng quát lên:

– Chuẩn bị!

Lại một đội Trung Ương quân tiến lên, dừng lại phía sau lưng đám tù binh Mạc phủ đang quỳ.

Ở góc đường cách đó không xa, Vương Phác đang nhìn cảnh tượng đầy máu tanh này.

Mặc dù trong nước đang cần nhân công, nhưng Vương Phác không hề có ý ngăn cản thủ hạ tàn sát tù binh Mạc phủ. Nếu bán những tù binh này về nước, sẽ được một khoản tiền lớn, nhưng trước mắt điều kiện chưa được thích hợp, phần vì cuộc đông chinh này chỉ định chinh phục Nhật Bản, chứ không phải bắt người, phần vì cũng không đủ thuyền bè để vận chuyển số tù binh này.

Chỉ cần phá tan ý chí kháng cự của người Nhật, biến họ từ những võ sĩ thích tàn nhẫn tranh đấu thành những con cừu hèn yếu, giá nhân công cũng không cao lắm mà? Dù sao nước Nhật có hơn mười lăm triệu người, bị giết ba mươi lăm vạn người thì cũng chẳng tổn hao gì!

Phía tây thành Đông Kinh, một cuộc tàn sát với quy mô lớn hơn đang diễn ra, đao phủ thủ là Lý Định Quốc.

Gió đêm nhẹ thổi, Vương Phác trong vòng vây hộ vệ của vệ đội thong thả đi trên đường phố Đông Kinh, đập vào mắt hắn, là những xác người Nhật nằm ngổn ngang, hàng loạt nhà cửa bị phóng hỏa, trong không khí tràn ngập mùi máu tươi, mùi thịt cháy khét, trong đôi mắt đẹp của Liễu Như Thị, Liễu Khinh Yên lộ vẻ bất nhẫn, nhưng Vương Phác vẫn thản nhiên như không.

Trong sách giáo khoa lịch sử mấy trăm năm sau, có lẽ Vương Phác sẽ bị hậu thế gán cho danh hiệu đồ tể, giống như tướng Bạch Khởi nước Tần, nhưng Vương Phác tin rằng, tuyệt đối hắn sẽ không giống như Võ Điệu Thiên Vương, bị sách sử đời sau số ý lãng quên!

Trong cái thế giới mà Vương Phác xuyên không tới đây, sách lịch sử cũng không ghi chép về Nhiễm Mẫn, thậm chí vài dòng cũng không có! Đó là vì những việc Nhiễm Mẫn đã làm, còn bởi vì lệnh giết Hồ của ông ta là đi ngược lại với chính sách hòa hợp dân tộc của chính phủ, nhưng ở thế giới này, Vương Phác tin tưởng, chuyện như vậy tuyệt đối sẽ không xảy ra.