Chương 461: Cuộc đại tàn sát (1)

Thiết Huyết Đại Minh

Đăng vào: 2 năm trước

.

Ngày 7 tháng 2 năm thứ bảy niên hiệu Long Vũ (năm 1650) triều Đại Minh,

Trung Ương quân Đại Minh đánh bại quân Mạc phủ Nhật Bản trong trận Thượng Dã (1), đại quân mười mấy vạn người của Mạc phủ (2) hoàn toàn bị đánh tan, Tửu Tỉnh Trung Thế (Sakai Tadayo) (3) dẫn tám vạn quân Kansai cũng trúng mai phục của quân Minh, bại trận mà rút về, Tửu Tỉnh Trung Thế – một Đại Lão (4) của Mạc phủ run sợ mà chết.

Ngày 12 tháng 2, Trung Ương quân Đại Minh tiến tới dưới thành Giang Hộ (5).

Trong ánh chiều tà, đường nét lờ mờ của thành phố Giang Hộ to lớn đã lộ ra ở phía trước đường chân trời. Vương Phác mạnh mẽ ghìm chặt chiến mã, đưa mắt nhìn thành Giang Hộ, mắt lóe lên một tia tàn khốc khó hiểu. Giang Hộ! Phía trước chính là thành Giang Hộ! Cái gọi là thành Giang Hộ, cũng chính là thủ đô Đông Kinh (Tokyo) của người Nhật sau này.

Đông Kinh! Đông Kinh đây rồi!

– Phù…!

Vương Phác thở phào một hơi thật dài, tuy rằng không-thời gian (6) không giống nhau, tuy rằng lịch sử đã đảo lộn, tuy rằng ở không-thời gian này, người Nhật Bản cũng không áp bức và lăng nhục triều Đại Minh, bọn cướp biển ở vùng duyên hải phía đông nam từng là tai họa của Đại Minh, cũng không phải do Mạc phủ Nhật Bản ủng hộ, mà chỉ là những lãng nhân (7) Nhật Bản đơn độc mà thôi, nhưng dù là vậy, Vương Phác cũng không có ý định thay đổi dự tính ban đầu.

Liễu Như Thị giục ngựa tới gần Vương Phác, thấp giọng hỏi:

– Vương gia, phía trước là thành Giang Hộ sao?

– Không, nó được gọi là Đông Kinh!

Vương Phác thản nhiên đáp:

– Từ hôm nay trở đi, Giang Hộ chính thức đổi tên thành Đông Kinh rồi!

– Đông Kinh?

Liễu Khinh Yên mỉm cười, duyên dáng nói:

– Ban đầu triều Đại Minh có Nam Kinh, Bắc Kinh, nếu đổi Tây An thành Tây Kinh, đổi Giang Hộ thành Đông Kinh, vậy là có đủ bốn kinh đô, đến chỗ nào cũng có hành cung rồi, ha ha!

– Tây Kinh?

Vương Phác nghe vậy hơi ngẩn ra, nói:

– Sẽ có Tây Kinh, tuy nhiên e rằng Tây An sẽ không thành Tây Kinh của của đế quốc Đại Minh được, Tây Kinh phải ở xa hơn, rất xa về phía tây mới được.

Dứt lời, Vương Phác không để ý tới hai nàng nữa, ghìm cương xoay người về phía Lã Lục ở phía sau:

– Lã Lục.

Lã Lục ngồi trên lưng ngựa cúi chào, nói:

– Có thuộc hạ.

Vương Phác nói:

– Lập tức triệu tập các quan quân các doanh từ cấp liên đội trưởng trở lên, mời dự hội nghị quân sự khẩn cấp.

– Dạ.

Lã Lục nhận lệnh đi.

Trong thành Đông Kinh, phủ tướng quân.

Nghe đại quân Minh triều đánh tới ngoài thành, Đức Xuyên Gia Quang (Tokugawa Iemitsu) (8) sốt ruột đến độ giậm chân kêu trời, nhưng bây giờ ông ta có muốn tìm người bàn bạc cũng không tìm được, Thổ Tỉnh Lợi Thắng (Doi Toshikatsu) (9) đã chết trận, Thanh Sơn Trung Tuấn (Aoyama Tadatoshi) (10) đã bị nổ đứt một chân trong cuộc chiến Thượng Dã, hiện giờ đã thành phế nhân, nằm ở nhà.

Đến bây giờ Đại lão Mạc phủ Tửu Tỉnh Trung Thế (Sakai Tadayo) vẫn chưa trở về Giang Hộ, quân Kansai cũng không có tin tức gì, Đạo Diệp Chính Thắng (Inaba Masakatsu) (11) cũng không biết sống chết ra sao, Bản Thương Trọng Xương (Itakura Shigemasa) (12) và Tùng Bình Tín Cương (Matsudaira Nobutsuna) (13) đã mổ bụng tự vận, Quật Điền Chính Thịnh (Hotta Masamori) (14), Hộ Điền Thị Quy (Toda Ujinori) đã dẫn đội quân phiên quốc chạy trốn, Đức Xuyên Gia Quang (Tokugawa Iemitsu) này đúng là kêu trời không thấu.

– Tướng quân đại nhân, không xong rồi!

Giữa lúc Đức Xuyên Gia Quang đang đứng ngồi không yên, thị vệ trưởng vội vã chạy vào, quỳ xuống bẩm báo:

– Lại có hai vị đại danh (chúa đất: damyo) dẫn quân đội chạy trốn!

– Khốn kiếp!

Đức Xuyên Gia Quang nghe vậy giận tím mặt:

– Lũ hèn nhát này, bổn tướng quân sẽ không tha cho chúng!

Lại có hai lãnh chúa dẫn quân chạy trốn, điều này đối với Mạc phủ Đức Xuyên (Mạc phủ Tokugawa) đúng là đã loạn càng thêm loạn, thật vất vả mới tập trung được mười mấy vạn đại quân Mạc phủ, lại bị tổn thất nặng nề trong trận Thượng Dã, mười mấy vạn đại quân cuối cùng chỉ còn hơn ba vạn trở về Giang Hộ, số còn lại không bị giết thì cũng chạy tứ tán dọc đường.

Ba vạn quân còn sót lại này dùng để giữ thành đã là giật gấu vá vai rồi, bây giờ lại có hai lãnh chúa Quật Điền Chính Thịnh và Hộ Điền Thị Quy dẫn quân chạy trốn, như vậy, quân đội trong thành Giang Hộ chỉ còn lại không tới một vạn người, chỉ với lực lượng này, làm sao có thể ngăn cản thế công mạnh mẽ của đại quân nhà Minh?

Tệ hơn nữa là đại quân Minh triều đã tới ngoài thành, lúc này có muốn tổ chức tráng đinh trong thành chiến đấu cũng không còn kịp nữa rồi. Đột nhiên trong đầu Đức Xuyên Gia Quang lóe lên một ý niệm: đầu hàng! Mọi việc đã đến nước này, chỉ có thể đầu hàng Đại Minh, có lẽ còn giữ được tính mạng, Mạc phủ Đức Xuyên có lẽ còn có thể tiếp tục tồn tại.

Không phải là Trung Quốc có câu cách ngôn “Giữ được núi xanh, lo gì không có củi đốt” đó sao?

Chỉ cần giữ được tính mạng, duy trì huyết thống của Mạc phủ Đức Xuyên, tất cả sẽ còn có cơ hội.

Tuy nhiên Đức Xuyên Gia Quang không biết, Vương Phác không hề có ý định cho y cơ hội đầu hàng.

Lần này Vương Phác quyết tâm muốn diệt trừ Mạc phủ Đức Xuyên, càng quyết tâm muốn thực hiện một cuộc tắm máu đại quy mô chưa từng có ở Đông Kinh, thì làm sao hắn có thể cho Đức Xuyên Gia Quang cơ hội đầu hàng?

Bên ngoài thành Đông Kinh.

Tất cả các quan quân cấp liên đội trưởng trở lên đã nhận lệnh tới trước mặt Vương Phác. Ngắm từng khuôn mặt trẻ tuổi trước mặt Vương Phác mạnh mẽ nắm chặt quả đấm, lớn tiếng nói:

– Còn nhớ lời bổn vương nói với các ngươi ở buổi lễ tốt nghiệp không? Cho tới bây giờ, thế giới này là mạnh được yếu thua, dân tộc Đại Hán chúng ta muốn sinh tồn, nhất định phải khuếch trương đầy đủ không gian rộng lớn, dân tộc Đại Hán chúng ta muốn giàu mạnh, nhất định phải nô dịch những dân tộc khác trên thế giới! (!!!)

Các sĩ quan nhìn Vương Phác không chớp mắt, trong mắt tràn đầy nhiệt huyết.

Vương Phác lại nói:

– Chúng ta không cần đất đai bốn đảo hoang vu cằn cỗi của Nhật Bản, nhưng chúng ta cần đàn ông Nhật Bản khai hoang, trồng trọt, khai mỏ, sửa đường cho chúng ta. Chúng ta càng cần phụ nữ Nhật Bản sinh con đẻ cái cho chúng ta, để con cháu của dân tộc Đại Hán chúng ta sinh sôi nảy nở càng nhiều. Cho nên, chúng ta phải chinh phục đất nước này, chinh phục chủng tộc này! Để cho đàn ông của chúng thành nô lệ của chúng ta, phụ nữ của chúng trở thành đàn bà của chúng ta!

Các tướng cười vang, không khí lập tức trở nên thân thiết và thoải mái.

Sau khi dẹp yên loạn trong giặc ngoài, hiện giờ đế quốc Đại Minh đang tiến hành một cuộc khôi phục nguyên khí trước nay chưa từng có, trong đó bao gồm cuộc vận động rầm rầm rộ rộ “Sinh con”. Để khích lệ người Hán sinh thật nhiều con, chính phủ Đại Minh đã đặt ra chế độ khen thưởng, mỗi gia đinh sinh năm con là có thể được thưởng mười lượng bạc, nếu sinh mười con trở lên, có thể được thưởng một trăm lượng bạc!

Hơn nữa, càng quan trọng hơn là, đó không phải là số con do một phụ nữ sinh ra, mà là số con của một gia đình, nếu một người đàn ông cưới mười vợ, mười người vợ này đều sinh con, như vậy người đàn ông đó vẫn được thưởng một trăm lượng bạc! Vừa có thể cưới nhiều vợ, lại vừa được tiền, người đàn ông nào có thể từ chối chuyện tốt như vậy? (!)

Tuy nhiên, số phụ nữ trong nước Đại Minh dù sao cũng có hạn, một người đàn ông cưới nhiều vợ, nhất định sẽ có một số người không cưới được vợ, bởi vậy chính phủ Đại Minh nhắm đến nước ngoài, muốn đưa phụ nữ nước ngoài vào để bổ sung cho số phụ nữ trong nước.

Mặc dù Đại Minh chủ trương “Không cùng tộc với ta, tâm tất khác”, nhưng chỉ áp dụng đối với đàn ông dị tộc mà thôi, phụ nữ dị tộc thì không tính.

Dân tộc Đại Hán luôn chỉ thừa nhận huyết mạch phụ hệ, nói cách khác, chỉ cần cha là người Hán, bất kể mẹ là chủng tộc gì, đứa trẻ sinh ra vẫn được coi là người Hán; ngược lại, nếu người cha là dị tộc, cho dù người mẹ là người Hán, đứa trẻ sinh ra cũng là dị tộc.

Đợi tiếng cười lắng xuống, Vương Phác từ từ rút yêu đao ra, xoay người hướng về phía thành Đông Kinh, giơ đao lên cao, một tia sát khí lóe lên trong mắt hắn:

– Bây giờ bổn vương tuyên bố, sau khi phá thành, toàn quân tướng sĩ có thể tự do hoạt động mười ngày, đàn ông và người già đều không tha, phụ nữ giữ lại! (!)

Các sĩ quan lập tức hoan hô rung trời.

Tự do hoạt động là gì? Đó chính là nói sau khi vào thành, bọn họ muốn làm gì thì làm, tha hồ cướp đoạt đồ đạc của cải trong thành, tha hồ giết người Nhật trong thành, tha hồ cưỡng hiếp phụ nữ Nhật! Chuyện tốt như vậy, cả đời có lẽ chỉ có một lần, bảo sao lũ trẻ trâu kia không vui sướng?

Vương Phác cũng cảm nhận được sự phấn khởi của bọn họ, liền chỉ mũi đao trong tay về phía trước, lớn tiếng nói:

– Gái đẹp trong thành Đông Kinh đang vẫy gọi các ngươi kìa, họ đang sốt ruột muốn đem thân thể mềm mại ra an ủi các ngươi, an ủi thằng nhỏ của ca ngươi (Quá bựa!), các ngươi còn do dự cái gì? Là đàn ông thì mau mau “nâng thương” lên đi!

Trong tiếng hoan hộ điếc tai nhức óc, các sĩ quan Trung Ương quân rối rít giục ngựa trở về liên đội của mình.

(1) Trận Thượng Dã: tức trận Ueno, là một trận đánh trong Chiến tranh Boshin (Nhật Bản), diễn ra ngày 4 tháng 7 năm 1868, giữa binh lính Shōgitai do Shibusawa Seiichirō chỉ huy và Amano Hachirō chỉ huy.

(2) Mạc phủ: Shōgun (Hán-Việt: Tướng quân), còn gọi là Mạc chúa, là một cấp bậc trong quân đội và là một danh hiệu lịch sử của Nhật Bản. Từ “Shōgun” là tên ngắn gọn của “Sei-i Daishōgun”, nghĩa là Chinh di Đại tướng quân.

Những vị tướng này thường có quyền hạn rất cao và dần dần tạo thế lực riêng cho mình và hùng cứ cai trị một vùng. Mặc dù tướng quân làm việc trong dinh thự cao sang, nhưng vẫn thường gọi nơi này là Mạc phủ (幕府) – ngụ ý là cái màn lều hay trướng mà các tướng sử dụng trong trận tiền.

Minamoto no Yoritomo, Tướng quân đầu tiên của Mạc phủ Kamakura lấn quyền của triều đình tại Kyoto. Ông trở thành người thực sự cai trị toàn Nhật Bản và lãnh chức hiệu “Chinh di đại tướng quân”. Từ đó, chính quyền thực sự nằm trong mạc phủ của các nhà độc tài quân phiệt – mặc dù ngoài mặt họ vẫn tỏ vẻ phò tá Thiên tử tại kinh đô. “Chế độ Mạc Phủ” này kéo dài cho đến thời Minh Trị – khi hoàng quyền được khôi phục.

(3) Tửu Tỉnh Trung Thế: Sakai Tadayo (1572 -1636) là một lãnh chúa của Nhật Bản thời kỳ Chiến Quốc Nhật Bản, và cố vấn cao cấp chính phủ, nắm giữ danh hiệu của Rōjū, và sau đó Tairō.

(4) Rōjū (Đại Lão), trong tiếng Anh thường được dịch là Elder, là một trong những vị trí cao cấp nhất trong Mạc phủ Tokugawa, Nhật Bản.

(5) Thành Giang Hộ: Thành Edo hay còn gọi là thành Chiyoda là một thành ở khu đất bằng phẳng, xây dựng năm 1457 bởi Ota Dōkan. Nó nằm trong Chiyoda ở Tokyo, thời đó được gọi là Edo, Toshima, tỉnh Musashi. Tokugawa Ieyasu thiết lập Mạc phủ Tokugawa ở đây.

(6) Không-thời gian: Không-thời gian (space-time) là một mô hình toán học gộp ba chiều không gian với một chiều thời gian để tạo thành một cấu trúc thống nhất gọi là không-thời gian liên tục

(7) Lãng Nhân: là âm Hán Việt của “Ronin”, nghĩa là “con người trôi dạt” (lãng nhân) – như một ngọn sóng tự do trên biển cả. Thuật ngữ ngày bắt đầu có từ thời kì Nara và Heian (Nhật Bản), nó được dùng để chỉ những ai chạy khỏi hoặc ruồng bỏ lãnh địa thuộc quyền lãnh chúa của mình. Thuật ngữ này đồng thời để chỉ các samurai mất đi lãnh chúa trong chiến tranh.

(8) Tokugawa Iemitsu (1604 – 1651) là vị “Chinh di Đại Tướng quân” thứ ba của gia tộc Tokugawa trong lịch sử Nhật Bản. Ông là con trai trưởng của Tokugawa Hidetada, và là cháu của Tokugawa Ieyasu.

(9) Doi Toshikatsu: (1573 – 1644) là một quan chức tối cao trong Mạc phủ Tokugawa Nhật Bản và là một trong những cố vấn chủ yếu của tướng quân (shogun) đời thứ hai Tokugawa, là Hidetada.

(10) Aoyama Tadatoshi (1578 –1643) là một damyo (chúa đất) Nhật Bản ở giai đoạn đầu của thời Edo.

(11) Inaba Masakatsu (1597-1634) là một daimyō thời kỳ đầu của thành Edo, người cai trị Kakioka (tỉnh Shimōsa) and Mōka (tỉnh Shimotsuke).

(12) Itakura Shigemasa (1588 -1638) là một daimyo thời kỳ đầu của thành Edo.

(13) Matsudaira Nobutsuna (1596 – 1662) là một daimyo thời kỳ đầu của thành Edo.

(14) Hotta Masamori (1606 – 1651) là một daimyo của thời kỳ đầu thành Edo, là một nhân vật chủ chốt trong thập kỷ đầu tiên của Mạc phủ Tokugawa.