Chương 3: Võ Thần Điện

Thiên Tôn Trùng Sinh

Đăng vào: 2 năm trước

.

Dịch: black

Một lúc sau Mộ Dung Thiến tỉnh táo lại, hỏi:

– Không biết nên xưng hô công tử như thế nào?

Nên xưng hô như thế nào? Đại La Thiên Tôn ngây ra.

Đời trước hắn thành tựu địa vị Thiên Tôn rồi thì các Tiên Đế, Tiên Quân Tiên Giới đều bái gọi là Đại La Thiên Tôn, vạn năm nay hắn gần như quên đi tên thật của mình.

Đại La Thiên Tôn trầm ngâm, nói:

– Long Kình Thiên.

Cái tên Long Kình Thiên là tên thật lúc hắn tu luyện ở trần gian.

Nếu vậy thì sử dụng lại tên thật đi.

Nếu ông trời muốn hắn làm lại từ đầu, vậy mọi thứ bắt đầu từ đầu!

Đời trước hắn lĩnh ngộ hồng mông căn nguyên pháp tắc chưa vững vàng, nóng lòng chứng đạo, thành tựu hỗn nguyên bất diệt chi cảnh thất bại. Nhưng hắn tin tưởng, một đời này hắn nhất định có thể đột phá!

Mộ Dung Thiến biểu tình kinh ngạc, nói:

– Long Kình Thiên? Không lẽ công tử là người của Long gia Lạc Vân vương quốc chúng ta?

Ông lão râu bạc cũng nhìn chằm chằm Đại La Thiên Tôn.

– Long gia Lạc Vân vương quốc?

Long Kình Thiên ngạc nhiên, sau đó lắc đầu nói:

– Không phải.

Nhưng xem sắc mặt của hai người thì dường như Long gia Lạc Vân vương quốc rất nổi tiếng.

Nghe Long Kình Thiên phủ định thì Mộ Dung Thiến nhẹ lòng, thầm lắc đầu, là nàng đã nghĩ nhiều.

Long Kình Thiên thuận miệng hỏi:

– Long gia rất nổi tiếng?

Long Kình Thiên vừa dứt lời, Mộ Dung Thiến, ông lão râu bạc biểu tình quái dị.

Không ngờ còn có người không biết Long gia của Lạc Vân vương quốc.

Sau đó Mộ Dung Thiến giải thích cho Long Kình Thiên, Long gia này là một trong bốn gia tộc của Lạc Vân vương quốc bọn họ, không chỉ có địa vị phi thường trong vương quốc này, ở Vĩnh Phong vương triều cũng rất có uy danh.

Long gia lão tổ chính là một vị thánh cấp cường giả.

Theo đoạn đối thoại, Long Kình Thiên hiểu đôi chút về chỗ ở hiện tại của mình.

Long Kình Thiên đúng là đã không ở Tiên Giới mà là một nơi tên gọi Đại Lục Thiên Lam. Long Kình Thiên đoán Đại Lục Thiên Lam này chắc là một không gian vị diện thấp kém ở nhân gian.

Một lát sau Mộ Dung Thiến mang theo ông lão râu bạc rời đi.

Trước khi đi Mộ Dung Thiến dặn dò Long Kình Thiên cứ yên tâm ở lại Mộ Dung phủ tĩnh dưỡng, đừng đi lại để tránh cho vết thương thêm nghiêm trọng.

Long Kình Thiên nhìn bóng dáng yêu kiều của Mộ Dung Thiến khuất xa, thu lại tầm mắt, nhìn thân thể của mình, nhíu mày. Xem ra hiện tại Long Kình Thiên chỉ có thể ở Mộ Dung phủ ‘tĩnh dưỡng’ vài ngày.

Long Kình Thiên lầm bầm:

– Kinh mạch trong người toàn bộ đứt đoạn, tình hình đúng là hơi xấu.

Càng tệ hơn là dây xích phép tắc linh hồn chi hải không biết tới ngày nào tháng nào mới tu phục lại được.

– Phế nhân?

Nghĩ đời lời ông lão râu bạc nói, Long Kình Thiên cười cười, hồi lâu sau tập trung tinh thần, lại vận chuyển công pháp ‘Hỗn Độn Đại La Thiên’.

Đau nhức thấu xương lại truyền đến.

Ban ngày nóng bức qua đi, màn đêm buông xuống.

Bất giác vài canh giờ đã qua.

Long Kình Thiên ngừng lại, nhìn ánh trăng bạc bên ngoài song cửa sổ, muốn xuống giường đi bộ nhưng toàn thân đau muốn chết. Xem ra Long Kình Thiên chẳng những phải ở Mộ Dung phủ ‘tĩnh dưỡng’ vài ngày mà còn cần nằm trên giường gỗ một đoạn thời gian.

Long Kình Thiên thở ra một hơi, cảm thán:

– Lúc thiên phạt thì Vạn Vật đỉnh bị nổ, nếu không có linh dược như Diệp Tiên, tình hình đã không như thế này.

Lúc thiên phạt Long Kình Thiên bị hồng mông chi lôi và thiên đạo chi hỏa nhấn chìm, những linh bảo, tiên khí lúc trước Long Kình Thiên luyện chế đều bạo tạc, tiên đan vào một ít linh dược Tiên Giới quý hiếm cũng biến mất.

Buồn bực qua đi, Long Kình Thiên chỉ đành lại vận chuyển ‘Hỗn Độn Đại La Thiên’, thử tụ tập linh khí thiên địa.

Một đêm trôi qua.

Nhưng thiên địa vẫn là thiên địa đó, linh khí xung quanh không có chút phản ứng.

Long Kình Thiên có chút an ủi là mặc dù tạm thời không thể tụ tậpv linh khí thiên địa nhưng đau nhức khắp người bớt đi nhiều.

Chớp mắt đã trôi qua mấy ngày.

Vài ngày qua mặc dù đan điền của Long Kình Thiên không thể tụ tập linh khí thiên địa nhưng đau đớn khắp người đã biến mất, có thể xuống giường hoạt động.

Đại khái hành động không thành vấn đề.

Mấy ngày nay mỗi ngày Mộ Dung Thiến đều dẫn theo ông lão râu bạc tới chữa trị cho Long Kình Thiên một lần.

Mộ Dung Thiến nhìn Long Kình Thiên hồi phục mỗi ngày nhanh đến kinh người, rất là kinh ngạc. Mộ Dung Thiến đã như vậy thì càng đừng nói tới ông lão râu bạc.

Nói theo kiểu của ông lão là lão làm y sư mấy chục năm chưa từng gặp người có thiên phú ‘hồi phục’ giống như Long Kình Thiên.

Ngày hôm nay mặt trời rực rỡ, Long Kình Thiên đi ra khỏi phòng, tới sân nhỏ hoạt động tay chân. Ánh nắng cheiues trên người hắn rất ấm áp.

Lúc này ông lão râu bạc bước vào trong sân, hỏi:

– Kinh Thiên tiểu huynh đệ, hôm nay cảm giác thế nào?

Long Kình Thiên xoay người, ngẩn ra. Tiểu huynh đệ? Long Kình Thiên lắc đầu cười thầm, xem bộ dạng hiện giờ của hắn thì đúng là một thanh niên khoảng hai mươi tuổi.

Long Kình Thiên cười nói:

– Tốt hơn nhiều.

Ông lão râu bạc bước tới, cười nói:

– Vậy thì tốt.

Long Kình Thiên thuận miệng hỏi:

– Thiến cô nương đâu?

Mỗi lần đều là Mộ Dung Thiến và lão cùng nhau tới, nhưng hôm nay không thấy nàng đâu.

Ông lão râu bạc đáp:

– Hôm nay là ngày mỗi năm một lần phân điện Võ Thần Điện mở ra muốn chọn đệ tử, gia chủ chúng ta mang tiểu thư đi trắc nghiệm.

Long Kình Thiên nhìn ông lão râu bạc, hỏi lại:

– Võ Thần Điện?

Ông lão râu bạc thấy Long Kình Thiên vẻ mặt nghi hoặc thì vỗ trán, há hốc mồm, biểu tình rất khoa trương:

– Ngươi…ngay cả Võ Thần Điện cũng không biết?

Không ngờ Long Kình Thiên gật đầu.

Ông lão râu bạc thấy Long Kình Thiên gật đầu thì suýt ngất xỉu, hắn thật sự không biết!

Sau đó ông lão râu bạc giải thích cho Long Kình Thiên nghe về Võ Thần Điện. Hắn nghe xong mới biết Võ Thần Điện là một trong các thế lực siêu cấp trên Đại Lục Thiên Lam.

Đại Lục Thiên Lam có ba vương triều, thống trị mấy ngàn vương quốc lớn nhỏ.

Thế lực của Võ Thần Điện lại trải rộng mỗi góc Đại Lục Thiên Lam, ba đại vương triều, mấy ngàn vương quốc lớn nhỏ, mỗi tòa chủ thành đều có phân điện của Võ Thần Điện.

Có thể nói ở Đại Lục Thiên Lam thì già trẻ bé lớn nam nữ đều biết Võ Thần Điện.

Đây là vì sao ông lão râu bạc thấy Long Kình Thiên không biết Võ Thần Điện thì biểu tình khoa trương như vậy.

Ông lão râu bạc ánh mắt là lạ, nửa đùa nói:

– Nếu không phải ta biết là tiểu thư chúng ta mang ngươi về từ Thanh Diễm sâm lâm thì ta thật sự nghi ngờ ngươi không phải người Đại Lục Thiên Lam.

“Ta đúng là không phải người Đại Lục Thiên Lam các ngươi.” Long Kình Thiên thầm nhủ.

Ông lão râu bạc nói:

– Đi thôi, Kình Thiên tiểu huynh đệ, hôm nay ánh nắng tốt, tiểu thư không ở đây, ta mang ngươi đi dạo.

Long Kình Thiên cười nói:

– Cũng tốt.

Sau đó ông lão râu bạc dẫn theo Long Kình Thiên đi dạo trong Mộ Dung phủ.

Mấy ngày ở chung, ông lão râu bạc dần có hảo cảm với Long Kình Thiên, không bởi vì kinh mạch trong người hắn đứt đoạn mà kỳ thị hắn.

Ông lão râu bạc vừa đi vừa giới thiệu lịch sử huy hoàng của Mộ Dung gia tộc họ cho Long Kình Thiên biết.

Theo cách nói của ông lão râu bạc thì Mộ Dung gia tộc đã truyền thừa một ngàn năm, ở Hải Thiên thành rất ghê gớm, là một trong ba đại gia tộc.

Lão tổ Mộ Dung gia tộc bọn họ là một vị cường giả hoàng cấp.