Chương 130: Đau chết ta rồi.

Thiên Hạ Hữu Địch

Đăng vào: 2 năm trước

.

Phương Ứng Khán phi thân chặn đánh hắn.
Thiên Hạ Đệ Thất rơi xuống.
Trong đó chợt thấy ánh sáng đỏ lóe lên.
Lúc rơi xuống, trên tay hắn có thêm một thứ.
Đó là móc, một chiếc móc rất sắc bén, trên móc hiện lên vết máu.
Phương Ứng Khán cũng rơi xuống.
Lúc rơi xuống, trên tay hắn cũng nhiều thêm một thứ.
Đó là sáo, ống sáo vốn cột ở bên hông Thiên Hạ Đệ Thất, hiện giờ lại rơi vào tay Phương Ứng Khán.
Phương Ứng Khán cẩn thận cầm nó, xem như trân bảo.
Lúc này, chiếc đũa, chiếc gậy, kể cả dao sắc vốn ở trên tay Nhậm Oán đều rơi xuống leng keng. Mọi người mới phát giác, những thứ này không biết từ lúc nào đã bắn lên giữa không trung, bây giờ mới chịu rơi xuống.
Cứ như vậy, hai người “bay” lên, lại “rơi” xuống. Thiên Hạ Đệ Thất rơi đến cửa tiệm, chỉ thiếu chút nữa là có thể sải bước ra ngoài.
Ngoài phòng mưa gió tiêu điều.
Đêm rất tối.
Đêm lạnh.
Rét.
Thần sắc Thiên Hạ Đệ Thất cứng đờ, một con mắt quỷ nhìn ra bên ngoài, giống như nhìn về một giấc mộng lưu lạc, vừa giống như linh hồn của hắn đã sớm trôi đến phương xa.
Sau đó hắn cố gắng xoay người, mắt biếc sâu thẳm nhìn chăm chú vào thanh niên hiếu động kia. Ánh mắt lại giống như xuyên qua thân thể tiểu tử nhấp nhổm kia, nhìn vào hán tử sau ánh đèn có ánh mắt thâm tình nhưng thần thái lại hoàn toàn trống rỗng.
Ánh mắt của hán tử kia dường như cũng có biến hóa, giống như một ngọn núi lửa yên lặng, hiện giờ đã sống lại.
Mặc dù đã sống, nhưng còn chưa nổ, giống bị thứ gì mạnh và có lực làm tắc nghẽn, không thể phun ra.
Không phun ra, nhưng lại hoạt động bên dưới, kịch liệt và sôi nổi.
Có điều sớm muộn gì nó cũng sẽ nổ ra, oanh oanh liệt liệt, không thể chế ngự.
Chỉ là còn chưa tới lức.
Theo như người khác thấy, Thiên Hạ Đệ Thất muốn xông ra ngoài, Phương Ứng Khán phi thân ngăn chặn, chỉ như vậy mà thôi. Nhưng thực ra biến hóa lại rất nhiều, hơn nữa còn rất phức tạp, đồng thời cũng rất nguy hiểm.
Trong nháy mắt này, hai người đã giao thủ với nhau.
Một, Thiên Hạ Đệ Thất đã mất niềm tin vào Phương Ứng Khán, biết rằng đối phương muốn giết mình. Hắn âm thầm làm xong một chuyện rất quan trọng, sau đó phi thân lên, toàn lực chạy trốn.
Hai, Phương Ứng Khán quả nhiên lướt người chặn đánh.
Ba, Thiên Hạ Đệ Thất phát ra “Thế kiếm”, hơn nữa nhanh chóng rút ống sáo bên hông ra. Nhưng hai cánh tay của hắn đều bị thương, tuy thủ thế đã lâu, nhưng thanh thế vẫn không bằng lúc bình thường. Có điều lần này hắn ôm lòng liều mạng, lại có khí thế giống như dựa sông chiến đấu. Tay của hắn tuy bị thương nặng, nhưng hai chân vẫn bình thường, không ảnh hưởng đến thân pháp linh hoạt của hắn.
Bốn, Phương Ứng Khán không hề né tránh, lúc hắn vọt lên đã đoạt lấy chủy thủ trong tay Nhậm Oán bên cạnh, định đột phá kiếm thế của Thiên Hạ Đệ Thất.
Năm, không được, dao bị đánh rơi.
Sáu, Phương Ứng Khán biến chiêu, nhặt lấy chiếc gậy trên đất, muốn công kích lần nữa.
Bảy, vẫn không công được, gậy bị cắt đứt.
Tám, Phương Ứng Khán vẫn không từ bỏ, chiếc đũa trên đất lại trở thành vũ khí của hắn.
Chín, thế đi của Thiên Hạ Đệ Thất bị chặn đứng, nhưng những chiếc đũa cũng hoàn toàn bị hắn đánh rơi.
Mười, Phương Ứng Khán cuối cùng mới dùng đến móc.
Mười một, móc cũng không động, còn bị Thiên Hạ Đệ Thất đoạt đi. Nhưng vì cánh tay của hắn bị thương quá nặng, ngón tay và cổ tay vận dụng không linh hoạt, chỉ rút được ống sáo ra, không kịp tiến hành bước tiếp theo.
Mười hai, đây chẳng qua là chuyện xảy ra trong nháy mắt. Lúc Phương Ứng Khán công kích, đã vận dụng tuyệt chiêu của “Sơn Tự kinh”, nội lực của “Nhẫn Nhục thần công”, cùng với yếu quyết của “Thương Tâm tiểu tiễn”. Nhưng Thiên Hạ Đệ Thất giống như cũng biết một chút về ba loại bí kỹ này, lại nhìn thấu nhược điểm, cho nên mấy lần đều có thể biến nguy thành an, lần lượt phá giải.
Mười ba, bởi vì như vậy, Phương Ứng Khán lại càng muốn giết Thiên Hạ Đệ Thất. Đây là sơ hở của hắn, quyết không thể tha cho đối phương.
Mười bốn, Phương Ứng Khán cuối cùng đã dùng đến móc, lại nhét vào trong tay Thiên Hạ Đệ Thất. Thiên Hạ Đệ Thất trong lúc hốt hoảng, đang muốn phản kích, chợt thấy ánh máu lóe lên.
Mười lăm, là ánh máu, nhưng không phải máu trên người hắn, Phương Ứng Khán dĩ nhiên cũng không bị thương.
Ánh máu là do Phương Thập Chu xuất kiếm, kiếm bên hông hắn có màu đỏ, Huyết Hà thần kiếm.
Mười sáu, xuất kiếm chỉ một chiêu.
Mười bảy, Thiên Hạ Đệ Thất trúng kiếm.
Mười tám, Thiên Hạ Đệ Thất biết mình đã trúng kiếm, nhưng lại không biết bị thương ở đâu, thương nặng bao nhiêu, ngay cả hình dạng Huyết Hà thần kiếm hắn cũng không thấy rõ.
Mười chín, hắn rơi xuống, cũng không đi ra ngoài được.
Hai mươi, Phương Ứng Khán cũng rơi xuống, kiếm đã trở lại trong vỏ, vỏ giắt ở bên hông, hơn nữa còn thuận tay đoạt được ống sáo của Thiên Hạ Đệ Thất.
Hai mươi mốt, chiến đấu dừng lại.
Hai mươi hai, Thiên Hạ Đệ Thất đảo mắt, nhìn về hán tử thần sắc tịch mịch kia, sau đó từ từ xoay người. Lúc này, ngực và bụng của hắn chợt rạn nứt, bắn ra một chùm huyết tương, gào lên một tiếng:
– Đau chết ta rồi!
Phương Ứng Khán cười.
– Vừa mới mở một túi da lớn.
Hắn dường như rất hài lòng, trước tiên cất ống sáo vào trong tay áo:
– Còn không đến mức cái gì cũng rơi ra, vừa khéo có thể cho ngươi chơi đùa.
Lúc hắn nói câu này, lại nhìn thủ hạ của mình gật đầu một cái.
Nhậm Oán lập tức hành động.
Hành động này khiến cho người trong Danh Lợi Quyển đều líu lưỡi, lạnh người, thậm chí da đầu tê dại, gai ốc đồng loạt nổi lên.