Chương 32: Đập nồi dìm thuyền

Thiên Ảnh

Đăng vào: 11 tháng trước

.

Khí hải đan điền là nơi trọng yếu nhất của tu sĩ tu tiên luyện đạo. Nhưng đối với Lục Trần mà nói, ngọn lửa đen vừa đáng sợ vừa kinh khủng mười năm về trước giống như một chiếc dùi cắm sâu tận trong xương cốt hắn, thiêu hủy toàn bộ căn cơ của hắn, khiến hắn muốn sống không được mà chết cũng không xong, làm hắn phải nhiều lần chịu đựng nỗi đau đớn kinh khủng khi bị ngọn lửa đen thiêu đốt toàn thân.

Đây cũng là lần đầu tiên trong mười suốt mười năm qua, hắn chủ động vận khí đan điền. Nói cách khác, việc này trên thực tế chính là hắn đang chủ động khai triển hắc diễm ma chú.

Quả nhiên, ngay lúc hắn thử vận khí, Ngũ Hành Thần Bàn vốn đã vỡ vụn kia bất chợt rung lên, khó khăn lắm mới hiện ra. Thì một ngọn lửa đen giống như ác quỷ đột nhiên từ phía dưới Ngũ Hành Thần Bàn quằn quại bùng cháy, từ những chỗ nứt của miệng vết thương sâu hoắm dữ tợn phát ra, giống như ác quỷ im lặng nhe răng cười. Ngọn lửa đen ngay lập tức tràn ra khắp khí hải đan điền, sau đó trào ra bốn phương tám hướng.

Lửa đen thiêu người!

Lục Trần đau đớn gầm lên một tiếng. Ngọn lửa đen từ mọi ngõ ngách trên thân thể điên cuồng xuyên qua da thịt hắn phóng ra ngoài. Huyết nhục hắn run rẩy từng hồi, rồi lập tức hóa thành đất khô.

Thế nhưng lúc này, Lục Trần lại không lao thẳng tới vũng nước màu xanh ngọc bích có thể cứu hắn kia. Hắn lấy nghị lực phi thường để ngồi kiên định tại chỗ, cố nén tất cả những đau đớn, cặp mắt mở trừng trừng, nhìn chằm chằm vào vũng nước trước mặt.

Cái bóng trong mặt nước phản chiếu lại bộ dạng của hắn.

Giống như một ác quỷ bị ngọn lửa đen thiêu đốt toàn thân!

Thậm chí, ngay cả cặp mắt của hắn lúc này cũng giống như ngọn lửa đen đang cháy hừng hực.

Lục Trần hừ nhẹ một tiếng, cơ thịt trên mặt hắn vặn vẹo một hồi, sau đó đột nhiên, tại nơi khí hải đan điền của hắn, Ngũ Hành Thần Bàn đã hoang phế như đống gạch vụn kia lại như có một sức mạnh nào đó tác động vào, bắt đầu từ từ chuyển động.

Mỗi lần chuyển động, toàn thân Lục Trần dường như run rẩy một hồi. Ngọn lửa đen giống như ác ma bị chọc giận, bùng lên ầm ầm, vô cùng cuồng bạo, cứ thế càng bốc lên to hơn, mãnh liệt hơn, nuốt trọn hoàn toàn ảo ảnh thần bàn đã hư hỏng kia.

Tất cả mọi thứ trong ngọn lửa đen đáng sợ này dường như bị thiêu đốt hết, kể cả máu thịt và hồn phách của hắn.

Cách đó không xa chính là vũng nước xanh, sóng nước tĩnh lặng, tựa như điều mê hoặc nhất của thế gian, lẳng lặng nằm trước mắt Lục Trần.

Nhiều lần, cơ thể Lục Trần không nhịn được, cứ nghiêng về phía trước, nóng lòng muốn lao ngay vào vũng nước mát lạnh như băng kia như mọi khi.

Thế nhưng chẳng biết tại sao, hắn lại vẫn nhịn được.

Hắn gào lên giữa ngọn lửa đen kinh khủng. Lúc này, toàn thân của hắn giống như đã không còn một chút thịt da trọn vẹn nào. Thậm chí ngay cả khuôn mặt của hắn nhìn qua cũng đã có chút biến dạng. Nhưng trong một đám lửa đen, vẫn còn le lói một tia sáng, tuy yếu ớt nhưng vẫn lóe lên không tắt.

Ánh sáng đó là từ vùng đan điền khí hải của hắn, Ngũ Hành thần bàn đã hư hỏng đến cực độ, bị vô vàn ngọn lửa đen đốt cháy điên cuồng kia, nhìn qua chỉ sợ là nó sẽ tan vỡ chỉ sau một khắc nữa, lập tức sẽ bị phá hủy đến mức tan rã hoàn toàn. Thế nhưng lúc này, Ngũ Hành thần bàn lại kiên cố, ngoan cường đến kì lạ. Tia sáng trắng nhạt kia vẫn không lụi tắt.

Đột nhiên, tất cả lửa đen trên người Lục Trần bỗng rút vào trong thân thể, nhanh như tia chớp thu lại vào trong vô số kinh lạc khí mạch, thoáng chốc đã về tới nơi đan điền khí hải của hắn, giống như núi thở biển gầm, điên cuồng lao tới phía Ngũ Hành thần bàn.

Chỗ đó chính là căn cốt cơ bản nhất của hồn phách và máu thịt Lục Trần, nhưng cũng chính là nơi trọng yếu của Hắc Diễm Ma chú.

Dường như trong thế giới im ắng đó, đột nhiên vang lên một tiếng long trời lở đất, lập tức tất cả lửa đen trên thần bàn phóng ra ánh sáng chói mắt. Tia sáng màu đen nuốt hết tất cả mọi thứ.

Lục Trần đau đớn gầm lên một tiếng, trong khí hải của hắn, tia sáng kia dần lụi tắt. Ngũ Hành thần bàn kiên cường kia cuối cùng cũng không thể nào chống lại được lời nguyền ác ma đáng sợ kia, tan thành từng mảnh, từng miếng vỡ vụn ra, giống như hồn bay phách tán với hắn.

Ngay lập tức, đột nhiên Lục Trần gầm nhẹ một tiếng, tay phải của hắn chợt giơ lên, lóe ra một tia sáng, nhưng lại là một thanh đoản kiếm màu đen sắc nhọn xuất hiện ở trong tay hắn. Lúc này, sắc mặt của hắn lạnh như băng, thậm chí còn không nhìn ra một chút cảm xúc nào. Hắn trở tay, cầm thanh đoản kiếm màu đen đâm thẳng vào bụng.

Ngay lập tức, bụng hắn cháy sém đen sì. Hắn ngửa mặt lên trời gào to. Sau đó, hắn lấy móng tay trái chọc vào trong đan điền của mình, đồng thời lấy hết sức bình sinh còn lại di chuyển điên cuồng. Khi Ngũ Hành thần bàn tan nát kinh khủng kia đang run rẩy tiến đến, hắn đưa tay ra chộp lấy, giống như tóm lấy trái tim của mình, từ từ kéo ra ngoài.

Ngọn lửa đen điên cuồng thiêu đốt, cháy cuồn cuộn, lập tức muốn thiêu cháy toàn bộ cổ tay của hắn. Lục Trần ghì tay xuống, một khắc sau, toàn bộ tay trái của hắn vùi vào trong vũng nước xanh kia.

Sinh khí đậm đặc vô cùng từ bốn phương tám hướng lao đến, bao vây ngọn lửa đen kia. Ngọn lửa đen từ từ rời khỏi bàn tay của hắn, nhưng vẫn không lụi tắt, vẫn tiếp tục thiêu đốt hừng hực ở dưới nước, nhưng dần dần bị nhốt lại trong những gợn nước.

Thân thể Lục Trần run rẩy kịch liệt. Không một ai, đặc biệt là một người có thể chất vốn không hơn người phàm là bao có thể chịu đựng được thương tích trầm trọng như vậy. Lúc này, trên mặt hắn đã không còn chút huyết sắc nào. Hắn từ từ cúi đầu xuống, thân thể vô lực đổ sầm về phía trước, lăn lông lốc, cứ thế ngã vào vũng nước màu xanh này.

“Ào” một tiếng, một đợt bọt nước văng lên, rồi từ từ rơi xuống. Sau đó, tất cả lại trở về yên lặng, không còn bất kì một tiếng động nào.

※※※

Bên trong “hốc cây” chìm trong tĩnh mịch, giống như thời gian ở nơi này cũng ngưng lại. Trên vách cây cổ xưa kia có thể mơ hồ nhìn thấy những đường vân già nua thần bí, dưới những vết tích xen kẽ nhau không biết là đã trải qua bao nhiêu tháng năm, rất nhanh lại được những hơi ẩm mờ mờ che giấu đi.

“Ào”, đột nhiên có tiếng nước, phá vỡ sự tĩnh lặng nơi đây. Lục Trần từ trong vũng nước ngồi phắt dậy, sau đó cố hết sức từ từ bò ra. Cũng giống như những lần trước, những vết thương bị hắc hỏa thiêu đốt kia lại biến mất một cách thần kì, kể cả vết thương trên bụng hắn. Và, vũng nước xanh biếc kia giống như nước trường sinh vô cùng kì diệu trong truyền thuyết, hết lần này đến lần khác kéo hắn trở lại từ bờ vực của cái chết.

Nhưng khi Lục Trần bò lên trên mặt đất thở hổn hển, vô tình quay đầu lại, cả người hắn đột nhiên chấn động mạnh, giống như là nhìn thấy thứ gì đó khiến người ta kinh sợ, đứng ngây cả người.

Ở trong hố nước nhỏ màu xanh biếc cạnh hắn, màu xanh của sinh khí tượng trưng cho sức sống đậm đặc không thể nào tưởng tượng được ấy, đã hoàn toàn biến mất! Vũng nước lúc này nhìn giống như một vũng nước nhỏ bình thường.

Lục Trần run lên một hồi, sau đó từ từ đứng lên, lại chợt thấy dưới làn nước trong, tựa hồ còn có một bóng mờ màu đen.