Chương 25: Người tốt người xấu

Thiên Ảnh

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Lục Trần lắc đầu cười nói: “Linh mộc còn chưa thành thục, chặt đi cũng chẳng đổi được mấy khối linh thạch, thật đáng tiếc. Thôi thì cứ để nó sinh trưởng ở chỗ này thêm ít thời gian nữa đi.”

Hồng Xuyên cảm thấy không ngờ, nhìn hắn một cái rồi nhẹ gật đầu.

Sau đó hai người nghỉ ngơi một lúc, chuẩn bị tìm đường ra khỏi nơi này. Khi nãy không cẩn thận bị rơi xuống động, giờ này cách bờ vực ít nhất cũng tầm hai mươi trượng, từ dưới lên trên đều là vách đá dựng đứng, khó có thể leo lên. Hai người nhìn nhau rồi quyết định sẽ đi dò xét huyệt động này.

Nào ngờ, vừa nhìn lướt qua đã thấy sâu trong huyệt động rõ ràng còn tồn tại thêm một khoảng không gian khác.

Lục Trần nhặt lên một khúc củi khô rồi châm lửa, cùng Hồng Xuyên đi vào trong động, sau khi vượt qua mấy khối đá là mấy lối nhỏ quanh co, xem chừng sẽ đi tới sâu trong lòng núi.

Hai người bốn mắt nhìn nhau, sau một lúc Lục Trần mới nói: “Đi thôi, nếu không ở lại đây cũng là chờ chết.”

Hồng Xuyên đồng ý rồi cùng Lục Trần đi thẳng về phía trước.

Theo bước chân xâm nhập của hai người, huyệt động nhanh chóng chìm vào trong bóng tối, dưới ánh sánh của ngọn đuốc có thể thấy rất nhiều mỏm đá sắc nhọn bám trên vách đá xung quanh. Đi lên về phía trước có thể chứng kiến những giọt nước đọng trên thạch bích bắt đầu nhỏ xuống, nhiều chỗ còn mọc đầy rêu xanh, thỉnh thoảng còn bắt gặp một ít đám sâu bọ đang bò trên vách đá.

Xung quanh vô cùng tĩnh lặng, hầu như không có âm thanh gì, đồng thời lối đi trong động ngày càng thu nhỏ lại, thoáng chốc đã chỉ cho phép một người bước qua.

Lục Trần quan sát bốn phía, nói với Hồng Xuyên ở phía sau: “Hình như chưa có ai đã từng tới đây?”

Hồng Xuyên gật đầu, ánh mắt lóe lên vè lo lắng, nói: “Không rõ có thể đi ra ngoài hay không đây?”

Lục Trần đáp: “Xem vận khí thôi.” Nói xong , hắn liền qua người đi thẳng về phía trước, hơn nữa, có lẽ vì muốn bầu không khí của hai người trở nên thoải mái hơn, hắn lại cười nói: “Ta nhớ hồi ta còn bé, thường ở một ít tửu quán nghe người kể chuyện xưa, mỗi lần nghe đến những thời khắc nguy nan thì người xấu sẽ gặp xúi quẩy còn người tốt thì sẽ gặp dữ hóa lành, thậm chí còn có thể nhân họa đắc phúc. Ví dụ như đột nhiên thấy động phủ của thần tiên, được tặng một cơ duyên tuyệt thế nào đó, ha ha.”

Vẻ mặt Hồng Xuyên vốn đang đầy ngưng trọng, bỗng nghe những lời này thì cũng không nhịn được phải bật cười, lắc đầu đáp: “Huynh nói như vậy, chưa biết chừng là sự thật đó.” Hơi ngừng một chút rồi hắn lại nói: “Cũng không biết chúng ta là người tốt hay người xấu đây?”

Lục Trần mỉm cười đáp: “Đúng vậy, ai mà biết được.”

***

Trên đời này, người tốt người xấu nghe nói thì nhẹ nhàng, nhưng để phân biệt ra được lại không phải đơn giản như vậy. Chính tại bây giờ, trong huyệt động hoang vu này, xét đơn giản từ vận khí mà nói, thì Lục Trần và Hồng Xuyên cũng không rõ bản thân mình là tốt hay xấu nữa.

Họ đã đi thật lâu trong thông đạo này nhưng vẫn còn chưa thấy đường ra.

Trong suốt quãng đường này, bọn hắn lại không gặp phải chuyện gì ngoài ý muốn, nhưng cùng với đó thì họ cũng chẳng gặp phải động phủ thần tiên, đạo pháp tuyệt thế, bí kíp thần thông hay các loại cơ duyên từ trên trời rơi xuống khác.

Từ điềm này mà nói, hai người bọn họ tựa hồ…không tốt cũng chẳng xấu?

“Ta cảm thấy bản thân mình là người tốt.” Hồng Xuyên vừa thở hồng hộc vừa nói, đi thật lâu trong thông đạo nhỏ hẹp này khiến cơ thể hắn hơi mệt mỏi, hơn nữa xung quanh quá yên tĩnh làm hắn có chút cảm giác quái dị, vì vậy mà hắn đã quyết định bắt chuyện cùng Lục Trần: “Huynh xem đã đi lâu như vậy, chúng ta đều không xảy ra chuyện gì, cho nên chúng ta nhất định sẽ không sao.”

Cây đuốc trên tay Lục Trần đã sắp bị đốt sạch, hắn có chút lo lắng nhìn vào chút tàn lửa cuối cùng, đồng thời mở miệng nói: “Vậy sao? Người tốt hay xấu đâu phải tự ngươi nói ra là được, hồi ngươi ở Côn Lôn phái, nhưng đồng môn sư huynh đệ thấy ngươi thì nói ngươi là người tốt hay người xấu?”

Hồng Xuyên hơi ngẫm nghĩ rồi nói với một giọng không quá chắc chắn: “Ách…Hình như không có ai từng nói như vậy, không quản tốt xấu. Bình thường không có việc gì thì ai lại đi phán xét người khác là tốt hay xấu chứ.”

Lục Trần cười nói: “Chẳng lẽ đến một người nói cũng không có?”

Hồng Xuyên lắc đầu đáp: “Không có đâu.”

Lục Trần lại nói: “Vậy trong lòng ngươi, có nghĩ ra thế nào là người tốt, thế nào là người xấu?”

Hồng Xuyên ngẩn ra một lúc, rồi mới đáp: “Ta nghĩ…những người tu luyện tiên đạo vì chủ trì công đạo như chúng ta thì là người tốt, còn tà ma ngoại đạo hay lạm sát người vô tội kia đều là kẻ xấu.”

Lục Trần bỗng dừng bước chân, tựa hồ muốn nói điều gì nhưng chẳng biết tại sao lại không thốt ra miệng.

Hồng Xuyên ở phía sau hắn, thấy hắn dừng lại thì cũng vô thức mà ngưng bước, hỏi: “Lục huynh, huynh làm sao vậy?”

Lục Trần xoay người lại, nhìn Hồng Xuyên, định mở miệng nói điều gì đó thì đột nhiên thông đạo trước mắt đã tối om, thì ra ngọn đuốc trên tay Lục Trần đã cháy hết, một chút ánh sáng le lói cũng đã tắt lịm.

Huyệt động trong lòng núi thoáng chốc đã chìm trong bóng tối vô tận, hai người Lục Trần đều trầm mặc nhìn màn đêm bao trùm bốn phía.

Xung quanh hoàn toàn tĩnh lặng…

Tĩnh lặng đến nỗi không biết từ khi nào đã có thể nghẽ rõ tiếng nhịp tim đập thình thịch. Bỗng nhiên giữa màn đen truyền đến thanh âm đầy bình tĩnh của Lục Trần: “Chúng ta đi tiếp thôi.”

Hồng Xuyên lắp bắp kinh hãi, bởi vì lúc này hắn còn không thấy được thân ảnh của Lục Trần ở ngay trước mặt, càng không phải nói tiếp tục tìm đường đi, vì vậy nhịn không được hỏi: “Tối đen như vậy huynh thấy đường sao? Nếu như còn bó đuốc thì tốt rồi.”

Lục Trần chậm rãi quay người, bước thẳng về phía trước, nói: “Đi thôi!”

Hồng Xuyên hơi chần chừ rồi cũng đành phải mò mẫm theo sau, nhưng trong khoảnh khắc, hắn bỗng nhiên cảm giác giữa bóng tối có một cái bóng mơ hồ, giống như bóng lưng của Lục Trần. Điều kỳ quái chính là, lúc hắn thấy Lục Trần bước đi, vẫn giữ nguyên tư thế như lúc ban đầu, một cánh tay đang giơ lên cầm bó đuốc, như thể có ánh sáng đang chỉ dẫn hắn tiến lên.

Có điều xung quanh rõ ràng là khoảng không mờ mịt, không chút ánh sáng.

Thân ảnh mơ hồ kia vẫn đang đi lên phía trước, tay của hắn vẫn giơ như cũ, thật giống như có ánh lửa đang bùng cháy.

Bùng cháy một cách lặng lẽ, dường như nó được phủ toàn một màu đen, nó là hắc hỏa.

Truyền thuyết xa xưa, mỗi khi gặp phải hoàn cảnh như thế này thường có đại sự xảy ra, hoặc là kỳ ngộ, hoặc là cơ duyên, hoặc gặp phải cao nhân ẩn sĩ, hoặc thấy kỳ trân thảo dược ngàn năm khó gặp. Tóm lại, đó là khảo nghiệm xem một người có hay không là người mang trên mình đại khí vận.

Chỉ là chạng vạng tối hôm nay, tại huyệt động sâu trong lòng núi này, Lục Trần cùng Hồng Xuyên tựa hồ không phải là loại người mang đại khí vận đó. Hai người bọn họ cứ bước đi trong lòng núi, sau nửa canh giờ qua nhiều lối rẽ quanh co, cuối cùng họ cũng phát hiện một khe hở ở phía trước, chui qua khe hở đó mới thấy thì ra đã đến giữa sườn núi trà rồi.