Chương 120: Hắc hỏa chi tiếu

Thiên Ảnh

Đăng vào: 11 tháng trước

.

Trong núi rừng không xa bên ngoài Lưu Hương Phố.

Chó đen A Thổ núp trong một bụi cây rậm rạp, qua những khe hở của cành lá, nó đang chăm chú nhìn về phía trước, con trâu xanh kia hôm nay lại tới đây, đứng từ xa mà quan sát xung quanh khu Lưu Hương Phố, trên mặt toát lên thần sắc rất kỳ quái như đang say mê thèm khát một thứ gì đó.

Dạo gần đây A Thổ gần như mỗi ngày đều đến đây chờ đợi, nó phát hiện ra con trâu xanh kia không phải do ngẫu nhiên mà đi ngang qua đây, đại khái là cứ cách khoảng hai ba ngày, con trâu xanh ấy lại tới đây đứng ngây ngẩn cả buổi sáng, đứng từ xa mà nhìn về phía dược viên với bộ dáng như rất thèm thuồng một cái gì đó, hoặc cũng có thể nói là nó đến đây để được chìm đắm trong mùi thuốc đang bốc lên từ phía dược viên kia.

A Thổ cũng mơ hồ cảm thấy được rằng con trâu xanh kia không đơn thuần là chỉ đến để ngửi mùi hương của những linh dược trong này không thôi mà hẳn là đang cảm thấy vô cùng hứng thú với một thứ gì đó bên trong Lưu Hương Phố. Nhưng dù là mũi chó của nó có cực kỳ linh mẫn đến đâu, cũng vẫn không phân biệt ra nổi những mùi thơm thoang thoảng trong không khí kia có cái gì đặc biệt hơn các loại mùi khác.

Cho nên nó vẫn chỉ có thể núp ở chỗ này mà chờ đợi, kỳ thật trong lòng nó rất muốn đi đến bên cạnh con trâu xanh kia, nhưng sau vụ ở Cẩu Đầu sơn lần trước đã khiến cho nó có phần e ngại, mơ hồ cảm nhận được rằng nếu lại gần con trâu này ắt lại sẽ có điều không hay xảy đến, nên nó thủy chung vẫn duy trì một khoảng cách nhất định với con trâu. Con A Thổ này, dù thường xuyên bị tên chủ nhân kia gọi xằng là “Chó đần, chó ngu xuẩn” nhưng qua vụ này thì tính ra nó cũng khá là thông minh hơn tưởng tượng rồi.

A Thổ nhận ra rằng trâu xanh kia quả là một con cự thú rất to lớn, nên nếu như có thể tìm cách đứng sát bên người con cự thú này, thì nhất định sẽ an toàn hơn rất nhiều so với lần trước .

Cho nên, A Thổ quyết định phải nắm lấy cơ hội này.

Nó đánh bạo, bước ra, tiến lên một bước đến sát bên con trâu xanh kia, không thấy con trâu xanh có phản ứng gì, A Thổ do dự một hồi, lại tiến thêm vài bước nữa, đột nhiên, con trâu xanh ngẩng phắt đầu lên.

Tim A Thổ đập mạnh một cái, suýt nữa quỳ xuống, nhưng ngay lập tức nó phát hiện ra rằng con trâu xanh kia không hề nhìn nó, mà lại ngẩng đầu nhìn lên trên trời.

Giữa núi rừng thâm sâu, đang phạch phạch bay tới mấy con sơn tước, ngang qua đầu hai con vật, thoạt trông có vẻ như đang rất kinh hoàng, dường như có lẽ đã bay một cách kiệt lực rồi, nhưng vẫn đang cố hết sức mà bay, một vài con sơn tước khác rớt lại phía sau, trong lúc bối rối tránh không kịp, đã bay ập trúng vào một cành cây to lớn, lập tức một trận rần rần hỗn loạn, từ không trung truyền xuống, chỉ nghe “Phịch” một tiếng, một con chim rớt trúng ngay giữa hai cái sừng trâu cực lớn của con trâu xanh, sau đó nhanh chóng lăn kềnh ra trên mặt đất.

A Thổ nhìn vào con chim kia, chỉ thấy nó đang nằm trên mặt đất run rẩy vài cái, sau đó từ từ yên tĩnh trở lại, thân thể đã co lại thành một khối, không còn phát ra tiếng động gì nữa.

Trâu xanh kia cao lớn như một tòa núi nhỏ chậm rãi cúi đầu, nhìn về phía con chim sơn tước nhỏ kia một cái.

A Thổ kìm lòng không được cũng tiến về phía trước vài bước, trong thoáng chốc đã thấy rõ được tình hình bên kia, con chim nhỏ kia đã chết mất rồi.

Trâu xanh im lặng mà nhìn cái thân thể nho nhỏ đã mất đi sinh mệnh đang nằm trên mặt đất, trong con mắt lớn như chuông đồng lóe ra một thứ ánh sáng âm u, cũng không biết giờ phút này trong lòng của nó đang suy nghĩ điều gì.

Sau một lúc, nó cúi đầu xuống thấp hơn một chút nữa, bước tới gần thân thể con sơn tước mà ngửi ngửi, sau đó vừa có vẻ hơi ngơ ngác một chút, vừa như đã nhận ra một cái gì đó.

Trâu xanh đứng tại chỗ một hồi, đột nhiên cất giọng kêu to một tiếng trầm thấp, sau đó xoay người lại, nhanh chóng rời khỏi nơi này. Nó bước những bước thật lớn, nên so với lúc bình thường dĩ nhiên là đang đi nhanh hơn rất nhiều, trong nháy mắt đã biến mất trong núi rừng thăm thẳm.

A Thổ vốn định chạy theo sau, nhưng mới chạy được vài bước, nó chợt nhận ra rằng mình vô luận thế nào cũng đuổi không kịp rồi.

A Thổ kinh ngạc dừng bước, một lát sau, bản thân nó cũng có chút nghi hoặc nên lại một lần nữa đi tới bên cạnh con sơn tước đã chết kia, ngửi ngửi một hồi, nhưng có vẻ như cũng không tìm thấy được bất kỳ manh mối nào, nên trên mặt vẫn đầy vẻ hoài hoặc.

A Thổ đứng tại chỗ nhìn về phía con trâu xanh đã đi xa, chần chờ một chút, rồi xoay người đi xuống núi, quay về căn phòng mà nó cùng Lục Trần ngày thường vẫn ở.

※※※

Thời điểm Lục Trần trở về phòng lúc này đã là chạng vạng tối.

Ngày hôm nay hắn đã gặp Tô Thanh Quân cùng Dịch Hân hai người ở trong “Thảo Viên”, điều khiến hắn có chút kinh ngạc là hai cô gái này rõ ràng đã trở thành bằng hữu của nhau từ trước rồi, nhưng mà các nàng hiển nhiên đều không biết được mỗi người trong bọn họ đều có quen biết Lục Trần, cho nên khi các nàng cùng đi vào Thảo Viên, lúc phát hiện ra rằng cả hai đều có chung một mục đích, cũng không khỏi lộ vẻ kinh ngạc không ngờ.
Một người là đến tìm người, người kia là đến để thăm cây linh thực Hồng Phách Sâm, tuy rằng mục đích có hơi khác biệt, nhưng như vậy cũng là một sự trùng hợp kinh người rồi. Hai người con gái sau một thoáng kinh ngạc, lại trở nên cao hứng hơn, dường như khoảng cách giữa hai bên lại vô tình gần gũi thêm vài phần, trò chuyện càng trở nên vui vẻ hơn, ngược lại còn gạt Lục Trần sang một bên không thèm đả động gì tới.

Nhưng mà Lục Trần vốn cũng chẳng phải là người đặc biệt gì của các nàng, với Dịch Hân còn có thể gọi là bằng hữu, nhưng với Tô Thanh Quân thì không tính là bằng hữu được, cho nên với chuyện này hắn cũng không có cảm thấy có gì không ổn. Nên sau một hồi nói chuyện tán gẫu, hắn liền quay trở về phòng, trong ánh sáng có chút lờ mờ, thấy được bóng dáng A Thổ đang nằm sấp cạnh cửa, hắn liền bước tới gọi một tiếng, A Thổ đã ngay lập tức chạy ra đón chào rất thân mật.

Mọi chuyện, xem ra rất bình thường, không có bất kỳ sự khác thường nào xảy ra.

Trước khi bước vào nhà, Lục Trần nhìn về phía vạt nắng chiều nơi chân trời, chỉ thấy nơi cuối trời phía Tây, Xích Hà như lửa, như muốn thiêu đốt toàn bộ bầu trời.

※※※

Cũng dưới vòm trời ấy, còn có rất nhiều người khác cũng đang đứng ngắm ánh nắng chiều sáng lạn mỹ lệ dị thường kia .

Một Tô Thanh Quân đang đứng cùng sư phụ là Mộc Nguyên chân nhân trước động phủ.

Một Dịch Hân đang tựa người trước cửa sổ trong phòng mình ở núi Thạch Bàn.

Trên đỉnh núi Thiên Khung Vân Gian cao vút, trong khung cảnh đầy băng tuyết, một thiếu nữ toát lên vẻ mỹ lệ như Tiên nữ giáng trần cũng đang ngẩng đầu nhìn, ánh nắng chiều phản chiếu vào trong đôi mắt nàng, như ngọn lửa đang hừng hực thiêu đốt, rõ ràng là đối lập hẳn với cảnh gió tuyết đang không ngừng gào thét phía sau lưng.

Còn có kẻ ở thành Côn Ngô kia, trong một con hẻm nhỏ yên tĩnh, một tên mập đang uống rượu say mèm, bất chợt nhìn lên vạt nắng chiều nơi chân trời, miệng lẩm bẩm: “Cái thứ quỷ gì, khó coi muốn chết. . .”

※※※

Sau khi cảnh ban đêm ập xuống, bầu trời ngay lập tức đã tối sầm lại, màn đêm như nuốt chửng hết thẩy bầu trời, cả những đám mây như đang bị ánh ráng chiều điên cuồng thiêu đốt kia cũng bị che lấp lại.

Sau khi vào trong phòng đóng cửa lại, liền có một thứ cảm giác như đã ngăn cách hẳn với thế giới bên ngoài. Lục Trần vội đi thắp lên một ngọn lửa trong chén đèn dầu, còn A Thổ cứ đi tới đi lui mãi trong phòng.

Chẳng biết tại sao, trông nó dường như có chút bất an.

Nhiều lần, A Thổ tiến tới bên cạnh cửa phòng, muốn chồm lên nạy then cửa ra, có vẻ như muốn chạy ra ngoài. Lục Trần liền lập tức gọi nó lại nói: “Trễ như vậy rồi, đừng đi ra ngoài chơi nữa.”

A Thổ chốc chốc lại liếc nhìn hắn, có chút do dự, nhưng có vẻ như chính bản thân nó cũng không phải loại quá kiên định vào bất cứ quyết định gì, nên rốt cục nó đã quay trở lại, nằm gục bên chân Lục Trần.

Lục Trần nở một nụ cười, vỗ vỗ đầu nó nói: “Cũng không còn sớm nữa, đi ngủ thôi.”

Hắn thổi tắt ánh nến, nằm lên trên giường, sau một chốc, bỗng nhiên bên người có tiếng động, là con A Thổ tự dưng lại nhảy dựng lên, sau đó dựa người sát vào bên cạnh hắn.

Lục Trần đưa tay lên, bàn tay quàng qua bụng A Thổ, cảm nhận được sự thấp thỏm bất an của nó nên hắn liền nói: “Làm sao vậy?”

A Thổ thấp giọng kêu lên hai cái, ra vẻ như không có gì, sau đó lại từ từ nằm xuống.

Trong bóng tối lại không còn một tiếng động.

Một lát sau, hô hấp của Lục Trần dần ổn định, có lẽ đã chìm vào giấc ngủ say rồi, nhưng trong lúc đó, lại có hai điểm u lục bên cạnh hắn chậm rãi sáng lên, chính là con A Thổ đang mở mắt trong bóng đêm, giương mắt nhìn về phía màn đêm thâm trầm tịch mịch, dường như nó đang chờ đợi một cái gì đó.

※※※

Đêm hôm đó vốn rất yên tĩnh.

Trong dãy núi Côn Luân bao la bát ngát, vẫn với vẻ trầm lặng vốn có từ trước tới.

Núi rừng vắng vẻ, gió núi phơ phất, thỉnh thoảng trong màn đêm tịch mịch lại xuất hiện bóng dáng một đội đệ tử thủ vệ đang đi tuần trên đường núi, cả tòa núi Côn Luân, thoạt nhìn như một con cự thú đang yên tĩnh ngủ say.

Đột nhiên có một đạo ánh sáng xuất hiện.

Ở chỗ sâu nhất trong dãy núi Côn Luân, bên trong khu vực Thiên Khung Vân Gian mây trời, sương mù thâm tỏa, ngoại trừ các Chân quân chân nhân của Côn Luân phái ra, không một người nào có thể bước chân vào trong khu vực đệ nhất cấm địa đó, đột nhiên lúc này lại có một đạo ánh sáng xuất hiện.

Ánh sáng ấy xuyên qua sương mù, phá tan tầng mây, bắn thẳng lên vòm trời.

Mây tan sương tán, trong vòm trời phong vân thay đổi, giống như bầu trời bị xé toạc ra vậy, nhưng rất nhanh sau đó, luồng ánh sáng kia lại từ từ tiêu tán đi.

Trong toàn bộ quá trình ấy, luồng ánh sáng kia thoạt nhìn có vẻ kinh thiên động địa, nhưng trong bỗng chốc lại im hơi lặng tiếng.

Sau đó trong dãy núi Côn Luân, cây cối, tiếng gió bỗng đột nhiên im bặt, hết thảy mọi thứ như ngưng đọng cả lại.

Trong một căn phòng nhỏ, Lục Trần đột nhiên trợn mắt, ngồi bật dậy trên giường.

Ánh mắt của hắn sáng lên lấp lánh trong bóng đêm, từ sâu trong đồng tử, dường như có ánh lửa đang thiêu đốt, đó là một ngọn lửa màu đen!

“Oành!”

Một tiếng động thật lớn vang lên, như âm thanh khai thiên tịch địa, từ sâu trong lòng đất truyền đến. Vì vậy nó khiến cho cả tòa dãy núi Côn Luân bỗng đột nhiên run lên kịch liệt.

Cuồng phong chợt hiện, rừng cây gào thét, hết thảy đều đột nhiên lay động một cách điên cuồng, tất cả phòng ốc đều rung động, từ sâu trong mặt đất dưới chân, từng đợt rồi lại từng đợt chấn động như cuồng triều đang không ngừng lướt qua, khiến hết thảy đồ vật lớn nhỏ trong phòng chấn động đổ vỡ tứ tung.

Trong căn phòng nhỏ ấy, con A Thổ thất kinh nhảy dựng lên, gâu gâu sủa loạn liên hồi, nhưng liền rất nhanh, nó đột nhiên an tĩnh lại, vô cùng hoảng sợ nhìn qua một người đang giãy dụa trên giường kia.

Thân thể Lục Trần cuộn cả lại,trong cổ họng hắn, một thứ âm thanh khàn đục phát ra như đang dốc sức đè nén bản thân lại, nhưng vẫn không cách nào tự chủ được, đành phải la hét gào rú vô cùng thống khổ, trên người hắn, mỗi một góc trên da, đột nhiên xuất hiện những tia lửa màu đen.

Ngọn lửa cháy bập bùng trong bóng đêm, như tên ác ma đã chờ đợi nhiều năm, quan sát người nam nhân kia giãy dụa trong đau đớn tuyệt vọng mà cười gằn lên từng tràng sảng khoái lâm ly.

Điều quỷ dị là tuy ngọn lửa đen ấy đang cháy nhưng quần áo trên người, thậm chí làn da huyết nhục của hắn vẫn không hề có bất kì tổn thương nào, vậy mà sự thống khổ này lại như ăn sâu vào tận xương tủy , như một lần nữa đưa hắn trở lại cái địa ngục năm xưa.

Lửa đen bùng cháy, thiêu đốt linh hồn hắn.

Trong nỗi thống khổ vô tận ấy, trong tiếng sủa của con A Thổ đang rất gần nhưng lại tựa như từ chốn nào đó xa xôi vọng lại, Lục Trần như cảm thấy cái gì đó, hắn dốc hết sức ngẩng đầu nhìn lên, lúc ấy mới thấy rõ trên khuôn mặt hắn dường như chỗ nào cũng đều có những tia lửa màu đen đang mặc sức thiêu đốt.

Theo ánh mắt của hắn, tất cả lửa đen bỗng đồng loạt phát tán ra cùng lúc, dường như ở một nơi nào đó sâu trong mà đêm tịch mịch kia, có một thứ gì đó, khiến những tia lửa đen này sợ hãi mà đồng loạt tắt đi.

Lục Trần vịn vào cạnh giường đệm, chậm rãi đứng lên, lửa đen trên thân thể của hắn đã điên cuồng thiêu đốt hắn, nhưng hắn đã dần dần yên tĩnh trở lại.

Hắn cúi đầu nhìn cơ thể bên dưới những tia lửa đen, nhận thấy cũng không có chỗ nào bị tổn thương, sau đó lại ngẩng đầu ngưng mắt nhìn về phía đằng xa, sâu thẳm bên kia dãy núi Côn Luân.

Sau một lát, hắn bỗng nhiên nở một nụ cười.

Bên trong lửa đen, nụ cười của hắn phảng phất sự thống khổ dữ tợn.