Chương 28: Vào Kim Lăng lại gặp Lôi Phi

Thất Tuyệt Ma Kiếm

Đăng vào: 2 năm trước

.

Lý Hàn Thu hỏi:

– Vậy họ đến đây làm chi.

Ðinh Bội ngần ngừ một chút rồi đáp:

– Họ đến đây là mưu đồ chuyện khác.

Lý Hàn Thu hỏi:

– Vậy bọn họ dĩ nhiên đã hiểu rõ chỗ bí ẩn mà Ðinh huynh coi giữ tại đây.

Ðinh Bội đáp:

– Có thể như vậy. Nhưng tiểu huynh chắc rằng họ chỉ nghe lời đồn chứ không nắm chắc được chứng cớ xác thực.

Lý Hàn Thu toan hỏi nữa nhưng chàng nhẫn nại không nói, chỉ buông tiếng thở dài.

Ðinh Bội khẽ thở dài hỏi lại:

– Lý lão đệ! Có phải lão đệ nóng lòng muốn biết chuyện bí ẩn trong ngôi hoang từ này?

Lý Hàn Thu đáp:

– Tiểu đệ chỉ lấy làm kỳ là một bậc cao nhân Ðinh huynh lại canh gác ngôi từ đường hoang phế này? Vì lẽ gì bao nhiêu người mạo hiểm vào đây?

Ðinh Bội hỏi sang chuyện khác:

– Lý đệ có bị trúng độc không?

Lý Hàn Thu đáp:

– Tiểu đệ đã mấy lần thử vận chân khí đều chẳng thấy gì, chắc không phải trúng độc.

Ðinh Bội hỏi:

– Có phải Giang Nam Song Hiệp đã nói với Lý đệ bữa nay đã đến kỳ chất độc phát tác?

Lý Hàn Thu đáp:

– Ðúng thế. Song tiểu đệ chẳng thấy gì.

Ðinh Bội nói:

– Lý đệ ở đây nghỉ một đêm. Từ giờ đến trưa mai vẫn chẳng thấy gì khác lạ tức là không phải trúng độc.

Lý Hàn Thu hỏi:

– Tiểu đệ ở đây có tiện không?

Ðinh Bội ngập ngừng đáp:

– Kể ra không tiện nhưng…

Lý Hàn Thu đứng dậy nói:

– Ðã không tiện thì tiểu đệ xin từ biệt.

Ðinh Bội nắm tay Lý Hàn Thu nói:

– Lý huynh đệ! Bao giờ tiểu huynh cũng nói thẳng, thực tình tiểu huynh không tiện lưu Lý đệ ở đây, nhưng Lý đệ đã đến lúc lâm vào tình trạng sinh tử khôn lường thì tiểu huynh phải lưu lại. Nếu Lý đệ dời khỏi đây mấy bước rồi chất độc phát tác mà chết thì tiểu huynh ôm hận suốt đời.

Lý Hàn Thu nói:

– Nhưng tiểu đệ ở lại đây bất tiện cho Ðinh huynh.

Ðinh Bội nói:

– Tuy có điều bất tiện thật, nhưng có thế tiểu huynh mới bảo toàn tính mạng cho Lý đệ được.

Lý Hàn Thu càng lấy làm kỳ, nghĩ bụng:

– Không hiểu Ðinh Bội giở trò gì? Nếu y có thuốc giải độc thì cứ đưa cho mình một viên là xong, hà tất phải giữ mình lại đây?

Ðinh Bội lại tiếp:

– Trừ phi chính Giang Nam Song Hiệp chịu cho thuốc giải không kể, còn ngoài ra dù Lý đệ có gặp được tay danh y đệ nhất thời nay cũng không thể cứu được sau khi chất độc đã phát tác.

Lý Hàn Thu hỏi:

– Còn Ðinh huynh thì sao?

Ðinh Bội đáp:

– Nếu tiểu huynh không chữa được thì đã chẳng giữ Lý đệ ở lại đây làm chi?

Lý Hàn Thu nói:

– Nếu Ðinh huynh sợ tiểu đệ bị chất độc phát tác làm cho uổng mạng thì Ðinh huynh cấp cho tiểu đệ một viên thuốc giải là xong.

Ðinh Bội nói:

– Tiểu huynh không hiểu y đạo chế thuốc giải thế nào được?

Lý Hàn Thu càng lấy làm kỳ nghĩ thầm:

– Y đã không hiểu y đạo thì giữ mình ở lại làm chi? Chẳng lẽ chất giải độc ở trong hoang từ này hay sao?

Như chợt nhớ ra điều gì chàng tỉnh ngộ lẩm bẩm:

– Ðinh Bội ở đây canh giữ một vật dường như có liên quan đến sự giải độc. Vì thế mà y lưu ta ở lại đây. Nếu chất độc quả nhiên phát tác, y sẽ lấy cái đó cho ta giải độc. Bằng ta không trúng độc thì không đụng đến nó.

Bỗng nghe Ðinh Bội nói:

– Lý lão đệ! Lão đệ ngồi trên giường tiểu huynh mà điều dưỡng, chớ dời khỏi căn nhà này mà cũng đừng ngó lén hành động của tiểu huynh.

Lý Hàn Thu bụng bảo dạ:

– Coi tình hình này thì quả nhiên y giữ vật gì sợ ta muốn ngấm ngầm dòm trộm. Ta mà nhòm vào thì biết rõ nội tình ngay, nhưng ta đã kết bạn với y thì không thể làm chuyện ám muội được.

Chàng nghĩ vậy liền đáp:

– Ðược rồi! Thịnh tình của Ðinh huynh tiểu đệ không dám từ chối. Lý đệ xin ngồi đây cho đến trưa mai sẽ đi.

Ðinh Bội khẽ buông tiếng thở dài hỏi:

– Nhất định trong thâm tâm Lý đệ nổi tính hiếu kỳ rất ghê gớm! Phải vậy không?

Lý Hàn Thu đáp:

– Quả có thế thật! Nhưng Ðinh huynh yên tâm, tiểu đệ đã hứa lời quyết không thóc mách.

Ðinh Bội nói:

– Thiệt ra tiểu huynh có đem hết nội tình nói cho Lý đệ hay cũng không sao nhưng tiểu huynh trót hứa lời với người ta, trước khi mãn nhiệm kỳ không thổ lộ với ai một cách khinh xuất, lời hứa nặng hơn ngàn vàng nên tiểu huynh đối với Lý đệ không ra ngoài cái lệ đó.

Lý Hàn Thu nói:

– Tiểu đệ đã hiểu rõ cảnh ngộ của Ðinh huynh, không khi nào có lòng oán trách.

Chàng ngừng lại một chút rồi tiếp:

– Tiểu đệ còn một điều muốn thỉnh giáo Ðinh huynh.

Ðinh Bội hỏi:

– Ðiều chi?

Lý Hàn Thu đáp:

– Nếu Ðinh huynh gặp phải tay kình địch một mình không thể thủ thắng, tiểu đệ có thể trợ lực cho Ðinh huynh được không?

Ðinh Bội cười lạt đáp:

– Gần ba năm nay, tiểu huynh mới gặp một tay kình địch duy nhất. Người đó chính là Lý đệ. Ngoài ra chưa ai chịu nổi tiểu huynh lấy trăm chiêu. Hảo ý của Lý đệ, tiểu huynh xin tâm lãnh. Trừ khi nào có người đấu với tiểu huynh đã quá trăm chiêu mà chưa bỏ chạy lúc đó Lý đệ sẽ ra tay viện trợ.

Lý Hàn Thu nói:

– Vậy chúng ta cứ thế. Bây giờ tiểu đệ xin ngồi điều dưỡng.

Ðinh Bội gật đầu nói:

– Lý đệ hãy ngồi đây điều dưỡng, tiểu huynh không quấy nhiễu nữa!

Y dứt lời cất bước đi ra.

Lý Hàn Thu nhìn bóng sau lưng Ðinh Bội bụng bảo dạ:

– Y ở đây canh giữ vật gì tất nhiên rất trân quí, nhưng ngôi hoang từ đổ nát gần hết dù còn mỗi phòng này nguyên vẹn thì vật đó tất để ở đây mới phải. Thế mà y phóng đâm bỏ đi là nghĩa làm sao? Mới kết bạn với y chưa được bao lâu, sao y lại tín nhiệm mình đến thế?

Chàng nghĩ tới đây rồi nhắm mắt vận động chân khí điều hòa hơi thở.

Lúc này mục quang chàng đã quen với bóng tối, cảnh vật trong phòng chàng nhìn thấy lờ mờ.

Chàng sợ ngó thấy vật trân kỳ kia rồi không nén được tính hiếu kỳ, nên chàng nhắm mắt lại vận khí điều tức, không dám nhìn quanh nữa.

Dần dần tâm thần chàng đi vào chỗ bình lặng quên cả thân mình.

Chẳng hiểu thời gian trôi qua đã bao lâu? Ðột nhiên tai chàng vẳng nghe có tiếng người nói chuyện vọng lại.

Thanh âm Ðinh Bội cất lên:

– Lý huynh đệ này là người quân tử. Dù y có biết nội tình cũng không nổi lòng tham lam vọng động.

Tiếp theo có tiếng người hắng giọng chứ không nói gì.

Hiển nhiên người kia tỏ vẻ không thỏa mãn vì câu trả lời của Ðinh Bội nên đằng hắng một tiếng rồi bỏ đi.

Lý Hàn Thu tuy chú ý lắng tai mà thanh âm người kia nói trước nhỏ quá chàng không nghe rõ ràng chỉ biết là tiếng đàn bà nên trong lòng rất lấy làm quái dị.

Chàng còn đang ngẫm nghĩ, hé mắt thấy Ðinh Bội từ từ bước vào phòng. Chàng liền nhắm mắt lại giả vờ đang điều dưỡng chưa tỉnh.

Ðinh Bội đi gần đến bên giường liền ngồi xuống nền nhà lát gạch.

Sau một đêm mưa gió lạnh lùng, phương Ðông mặt trời đỏ ối mọc lên, Ðinh Bội vươn vai đứng dậy đằng hắng một tiếng rồi nói:

– Lý đệ! Lý đệ có thấy chỗ nào khó chịu không?

Lý Hàn Thu đáp:

– Tiểu đệ không sao cả.

Ðinh Bội nói:

– Sau giờ Ngọ mà thương thế Lý đệ vẫn chưa phát tác thì viên thuốc mà Lý đệ uống đó không phải là thuốc độc.

Lý Hàn Thu tự hỏi:

– Phải chăng đây là lệnh trục khách? Y bảo mình quá giờ Ngọ phải ra đi?

Chàng liền nói:

– Qua giờ Ngọ tiểu đệ xin cáo biệt Ðinh huynh.

Ðinh Bội gật đầu nói:

– Chúng ta tìm chỗ khác tương hội hay hơn.

Lý Hàn Thu hỏi:

– Trong Hội Võ Quán được chăng?

Ðinh Bội đáp:

– Kể cả hôm nay là hai mươi bốn ngày nữa, vào khoảng giữa Ngọ, hôm ấy chúng ta sẽ gặp nhau ở Hội Võ Quán. Lý đệ hãy ngồi nghĩ chút nữa để tiểu huynh đi kiếm cái gì ăn.

Lý Hàn Thu nói:

– Khi nào dám phiền đến Ðinh huynh động thủ?

Ðinh Bội cười ha hả đáp:

– Người quân tử xa phải xa bếp nước nhưng tiểu huynh ở đây mình không ra tay làm lấy không xong. Gần ba năm nay tiểu huynh học được nghề nấu nướng mấy món. Lý đệ thử coi thủ nghệ của tiểu huynh.

Lý Hàn Thu nói:

– Chúng ta sắp từ biệt sau hai mươi mấy ngày đằng đẵng mới lại gặp nhau. Tiểu đệ muốn mượn nơi đây để nói chuyện với Ðinh huynh lát nữa.

Ðinh Bội trầm ngâm một chút rồi nói:

– Tiểu huynh biết rồi. Trong lòng Lý đệ còn nhiều nghi vấn không nhịn được vì tính hiếu kỳ nổi lên mãnh liệt. Thực ra Lý đệ còn nhỏ tuổi mà nhẫn vai đến thế thì tính hàm dưỡng cũng khá sâu xa.

Lý Hàn Thu mở mắt nói:

– Ðinh huynh lại quá khen rồi.

Chàng ngừng lại một chút rồi nói tiếp:

– Nếu Ðinh huynh ra ngoài thổi nấu mà có người xông vào phòng này thì làm thế nào?

Ðinh Bội đáp:

– Gần ba năm nay chưa người nào dám vào đây giữa thanh thiên bạch nhật. Thường thường họ đến đây vào lúc canh khuya.

Lý Hàn Thu nói:

– Tiểu đệ chắc rằng nhà thạch thất này cất giấu nhiều trân bảo dù thâm cung nội uyển bất giá cũng đến thế này.

Ðinh Bội tủm tỉm cười nói:

– Nhưng trong hoang từ này không có lấy một hạt trân châu hay một lạng vàng.

Rồi y làm mặt trịnh trọng nói tiếp:

– Thực ra tiểu huynh có nói với Lý đệ cũng không hề gì. Nhưng tiểu huynh đã có lời ước giữ bí mật, chỉ còn hơn 20 ngày chúng ta gặp nhau, tiểu huynh sẽ nói hết.

Lý Hàn Thu hỏi:

– Vừa rồi tiểu đệ nghe tiếng người đàn bà có điều tranh chấp với Ðinh huynh phải chăng cũng vì tiểu đệ mà ra?

Ðinh Bội đáp:

– Ðúng thế! Y trách tiểu huynh sao lại lưu Lý đệ ở đây. Tiểu huynh nói rõ vì muốn phòng chất độc phát tác kịp thời cấp cứu nên giữ Lý đệ ở lại và tiểu huynh chưa nói cho Lý đệ biết điều bí mật.

Lý Hàn Thu động tâm hỏi:

– Phải chăng người đàn bà đó là một vị cô nương tên gọi Quyên nhi?

Ðinh Bội trầm ngâm một chút rồi hỏi lại:

– Tên y quả có chữ “Quyên” thật, sao Lý đệ lại biết?

Lý Hàn Thu không trả lới câu hỏi, chàng nói:

– Dường như hôm nay y đang làm tỳ nữ trong phủ Giang Nam Song Hiệp?

Ðinh Bội càng lấy làm kỳ hỏi:

– Lý đệ có quen biết y hay sao?

Lý Hàn Thu đáp:

– Nếu tiểu đệ không lầm thì Quyên cô nương đó là một vị ân nhân đã cứu mạng cho tiểu đệ, người đánh tráo viên thuốc độc chính là cô ta.

Ðoạn chàng đem chuyện mình bị hãm trong Phương gia đại viện thuật kỹ cho Ðinh Bội nghe.

Ðinh Bội nói:

– Té ra là thế! Hỡi ôi! Lý đệ đã biết y rồi thì tiểu huynh nói ra cũng chẳng hề chi. Chính Quyên cô nương là người mà tiểu huynh đã hứa lời.

Lý Hàn Thu nói:

– Cái đó tiểu đệ cũng đã nghĩ tới.

Chàng ngửng lại một chút rồi tiếp:

– Có điều tiểu đệ không hiểu là Quyên cô nương chưa lớn tuổi mấy mà đã biết rất nhiều chuyện.

Ðinh Bội gật đầu nói:

– Tuổi cô ta còn nhỏ lắm. Lúc ước hẹn với tiểu huynh, cô mới có mười lăm.

Lý Hàn Thu nhìn Ðinh Bội muốn nói rồi lại thôi.

Ðinh Bội cười ha hả nói:

– Lý đệ lấy làm kỳ ở chỗ tiểu huynh đã từng này tuổi sao lại đi nghe một con bé phải không?

Lý Hàn Thu nói:

– Tiểu đệ nghĩ rằng trong vụ này tất có điều chi ngoắt ngoéo.

Ðinh Bội lại hứa hẹn:

– Lần sau gặp mặt, tiểu huynh sẽ nói hết.

Lý Hàn Thu ngẩng trông chiều trời nói:

– Hiện đã sang giờ Ngọ, tiểu đệ không thấy chất độc phát tác đủ chứng minh mình không trúng độc. Ðinh huynh hãy thận trong, tiểu đệ xin cáo biệt.

Ðinh Bội thở dài nói:

– Ðể Lý đệ ôm mối hoài nghi ra đi, tiểu huynh thật áy náy. Nhưng Lý đệ cố nhẫn nại, chẳng còn bao lâu, chúng ta lại gặp nhau.

Lý Hàn Thu nói:

– Việc đã không liên quan đến tiểu đệ, Ðinh huynh không nói cũng không sao, tiểu đệ xin đi đây.

Rồi chàng rảo bước đi ra.

Ðinh Bội gọi giật lại:

– Lý đệ hãy dừng bước!

Lý Hàn Thu hỏi:

– Ðinh huynh có điều chi dạy bảo?

Ðinh Bội hỏi:

– Lý đệ đi đâu bây giờ?

Lý Hàn Thu trầm ngâm một chút rồi đáp:

– Từ ngày tiểu đệ ra khỏi sư môn đi đâu cũng có một mình nhưng hiện giờ tình thế lại khác hẳn. Tiểu đệ biết mình chưa đảm đương được việc lớn. Vì thế tiểu đệ quyết đi kiếm người trợ lực.

Ðinh Bội hỏi:

– Lý đệ định kiếm ai?

Lý Hàn Thu đáp:

– Khi ở Hội Võ Quán tiểu đệ đã kết giao với Thần Thâu Lôi Phi. Người này tuy danh hiệu là “thần thâu” nhưng hành vi nghĩa hiệp, tính tình trung hậu. Trong Hội Võ Quán tiểu đệ thấy y lòng đầy khẳng khái nên đem lòng yêu mến rồi kết giao bằng hữu. Tiểu đệ tuy nóng lòng báo thù cho song thân, nhưng không thể làm việc lỗ mãng, cần phanh phui chỗ giả dối của Giang Nam Song Hiệp rồi mới mưu đồ giết chúng để rửa hận.

Ðinh Bội hỏi:

– Tiểu huynh để râu tóc bơ phờ biến thành con người quái dị thế này, Lý đệ có biết chỗ dụng tâm của tiểu huynh không?

Lý Hàn Thu đáp:

– Tiểu đệ không biết.

Ðinh Bội nói:

– Tiểu huynh sợ người ta nhận ra lai lịch mình, nên để râu tóc mọc dài.

Lý Hàn Thu nói:

– Té ra là thế.

Ðinh Bội nói:

– Trước khi tiểu huynh chưa vào chốn hoang từ này đã hoài nghi hành vi của Giang Nam Song Hiệp, nhưng vì tiếng hào hiệp của hai người đó lừng lẫy chốn giang hồ, chẳng ai dám buông lời khinh mạn. Lý đệ đã tự biết mình khó đối phó thì hãy chờ thêm ít ngày, tiểu huynh mãn hạn ở đây sẽ trợ lực cho Lý đệ.

Lý Hàn Thu nghĩ bụng:

– Hơn hai chục ngày chẳng mấy chốc là tới. Việc đối phó với Giang Nam Song Hiệp không thể nóng nảy được.

Chàng bèn nói:

– Ðinh huynh sau khi mãn hạn xin đến Hội Vũ quán, tiểu đệ nhất định chờ ở đó.

Ðinh Bội nói:

– Tiểu huynh thế nào cũng phó ước. Có điều hôm ấy diện mạo của tiểu huynh sẽ khác bữa nay, nếu Lý đệ không nhận được thì tiểu huynh sẽ giơ tay trái lên làm hiệu.

Lý Hàn Thu nói:

– Hôm đó tiểu đệ cũng muốn cải trang. Thôi! Chúng ta cứ thế. Tiểu đệ đi đây.

Ðinh Bội theo ra một bước dặn:

– Vì tình thế bắt buộc, tiểu huynh không tiện lưu Lý đệ ở đây. Lý đệ hãy thận trọng.

Lý Hàn Thu nói:

– Tiểu đệ biết rồi. Có điều Giang Nam Song Hiệp đã sai tiểu đệ vào đây hạ sát Ðinh Huynh, chắc chúng còn phái người khác đến hạ sát Ðinh Huynh nữa. Ðinh huynh chỉ có một mình…

Ðinh Bội ngắt lời.

– Không sau đâu! Ðã có Quyên cô nương nằm vòng trong phủ Giang Nam Song Hiệp, nhất cử nhất động của họ đều không qua mắt y được. Nếu y tiên liệu tiểu huynh không cự địch được, tự nhiên sẽ tìm cách tiếp ứng.

Lý Hàn Thu nghĩ thầm trong bụng:

– Theo lời Ðinh Bội thì dường như Quyên cô nương còn bố trí nhiều tay chân ở gần đây nữa.

Chàng không tiện hỏi nhiều, liền trở gót đi luôn.

Ðinh Bội đưa chàng ra đến cửa rồi dừng lại khẽ dặn:

– Câu chuyện trong này Lý đệ tạm thời giữ kín không nên tiết lộ với ai.

Lý Hàn Thu đáp:

– Tiểu đệ biết rồi!

Ðinh Bội nói:

– Lý đệ chờ tiểu huynh mãn hạn kỳ, bao nhiêu điều bí ẩn sẽ biết hết.

Lý Hàn Thu mỉm cười rảo bước lên đường.

Ðinh Bội nhìn theo bóng sau lưng Lý Hàn Thu cho tới khi khuất dạng mới lui vào phòng.

Lý Hàn Thu rời khỏi hoang từ lại chạy một mạch về căn lều tranh. Sau khi trải qua mấy phen hung hiểm, chàng tự biết lấy võ công một người để đối phó với Giang Nam Song Hiệp là chuyện khó thành công, vì thế chàng dẹp lòng nóng nảy. Vả lại Quyên Nhi đã khuyên chàng trước hết hãy phanh phui những hàng động lừa dối, ngụy trang của họ để mọi người giang hồ đều biết rõ

rồi hãy tính đến chuyện hạ sát chúng. Chàng nghĩ kỹ thấy lời nàng nói rất hợp lý.

Chàng lại nghĩ rằng bọn Giang Nam Song Hiệp rất kín đáo cần phải cải trang thay đổi nét mặt mới xong.

Lý Hàn Thu nghĩ lại trong cánh lều tranh một đêm, tĩnh dưỡng tinh thần.

Sáng hôm sau chàng cải trang làm một người phu vào thành Kim Lăng bán củi.

Chàng vừa vào đến cửa thành thì có người áo xanh đón lấy nói:

– Gánh củi này để ta mua.

Lý Hàn Thu nghĩ thầm trong bụng:

– Ta dùng gánh củi này để yểm hộ lai lịch mà bán đi thì sao?

Suýt nữa chàng buột miệng cự tuyệt.

Người áo xanh đỡ lấy gánh củi đi ngay.

Lý Hàn Thu lẽo đẽo theo sau.

Hai người chuyền mấy khúc quanh đi vào một ngõ hẻm.

Người áo xanh đột nhiên đặt gánh củi xuống nói:

– Lý huynh đệ! Thuật cải trang của huynh đệ còn kém lắm. Tiểu huynh vừa ngó thấy đã nhận ra ngay.

Lý Hàn Thu hỏi:

– Lôi huynh đấy ư?

Người áo xanh đáp:

– Chính thị tiểu huynh! Phế bỏ gánh củi này đi!