Trường Sinh Kiếm - HỒI 5: Lưỡi đao sáng quá

Thất Chủng Vũ Khí (Trọn Bộ)

Đăng vào: 2 năm trước

.

Phương Long Hương lại nói:

– Dĩ nhiên!

Bạch Ngọc Kinh mỉm cười nói:

– Ta nói mụ vợ của hắn đã tỉnh lại, đang chuẩn bị ám toán ngươi, ngươi vẫn không tin.

Phương Long Hương lại gật đầu:

– Vẫn không tin.

Ngoài miệng nói không tin, nhưng y vẫn không ghìm lòng được ngoảnh đầu lại nhìn, bàn tay cũng khẽ nhích động một chút, thiết câu trên tay, cũng cách cổ họng Bạch Ngọc Kinh xa thêm một chút.

Cổ tay, lưng, eo hông Bạch Ngọc Kinh cùng lúc vận lực, lăn sang bên trái, bật dậy.

Trường Sinh Kiếm rơi bên cạnh thi thể Công Tôn Tĩnh.

Người y vừa lăn ra, tay đã nắm lấy đốc kiếm.

Nhưng đúng lúc ấy, sức lực y vừa vận lên, đột nhiên lại tiêu tan một cách bí hiểm.

Cả người y vừa bật lên được ba thước, lại đã rơi bịch xuống.

Sau đó y nghe thấy tiếng cười thích thú đầy đắc ý của Phương Long Hương, trái tim y trầm hẳn xuống. Bởi y biết đây là cơ hội cuối cùng của mình, giờ cơ hội đã qua đi thì vĩnh viễn không thể nào quay lại được nữa. Mặt đất lạnh mà ẩm ướt.

Bạch Ngọc Kinh phủ phục người dưới đất, chẳng buồn nhúc nhích nữa, nhưng thiết câu đã lại móc vào dây lưng, lật người y lại. Phương Long Hương nhìn y mỉm cười, nụ cười như thể con mèo đang nhìn con chuột nằm dưới móng vuốt mình.

Khi mèo bắt được chuột, thông thường đều cho chuột ta một hai cơ hội thoát thân đào tẩu, bởi vì nó biết con chuột ấy nhất định không thoát khỏi mình.

Bạch Ngọc Kinh thở dài một tiếng:

– Không ngờ thủ pháp điểm huyệt của ngươi lại tiến bộ thêm một chút rồi, thật đáng chúc mừng.

Phương Long Hương nói:

– Kỳ thực ngươi không cần phải lừa ta quay đầu lại, ta cũng sẽ để ngươi thử một lần.

Bạch Ngọc Kinh lại “ừm” một tiếng.

Phương Long Hương nói:

– Ngươi tưởng lúc nãy thật sự lừa được ta à?

Bạch Ngọc Kinh nói:

– Nếu đổi lại là ta, ta cũng không kìm được mà quay đầu lại nhìn.

Phương Long Hương lắc đầu:

– Nhưng ta thì không cần.

Bạch Ngọc Kinh nói:

– Vậy à?

Phương Long Hương cười càng sảng khoái hơn:

– Bởi vì ta biết vợ tên Công Tôn Tĩnh ấy đã chết rồi.

Bạch Ngọc Kinh nói:

– Ngươi… vừa nãy ngươi đã giết ả ta?

Phương Long Hương gật đầu:

– Ta không thích để người sống ở sau lưng mình. Vì vậy, mặc dù giờ rất thiếu thốn đàn bà, ta cũng đành phải nhịn đau mà hy sinh vậy.

Bạch Ngọc Kinh thở dài:

– Ta nhớ trước đây hình như ngươi là kẻ rất thương hương tiếc ngọc.

Ánh mắt Phương Long Hương lộ ra vẻ oán độc, lạnh lùng nói:

– Trước đây ta cũng là kẻ có đủ hai bàn tay.

Bạch Ngọc Kinh nói:

– Từ khi ngươi chỉ còn một bàn tay, thì không còn tin tưởng đàn bà nữa rồi?

Phương Long Hương đáp:

– Chỉ tin tưởng một loại đàn bà. Đàn bà chết.

Trên gương mặt y thốt nhiên lại nở một nụ cười vui sướng:

– Bây giờ có phải chúng ta có thể nói chuyện tiếp rồi không?

Bạch Ngọc Kinh hỏi:

– Nói chuyện gì? Khổng Tước Linh à?

Phương Long Hương gật gật đầu:

– Nghe nói trong thiên hạ tổng cộng có ba trăm sáu mươi loại ám khí, nhưng từ khi trên đời này có ám khí, Khổng Tước Linh chắc chắn là thứ ám khí thành công nhất, đáng sợ nhất.

Bạch Ngọc Kinh cũng gật đầu:

– Ta thừa nhận.

Về điểm này thì hầu như không ai là không thừa nhận.

Tương truyền khi loại ám khí này phát ra, đẹp đến độ như chim khổng tước xòe cánh, chẳng những diễm tuyệt, mà còn huy hoàng rực rỡ, trên đời này không vật gì có thể so bì được.

Nhưng cũng chính trong khoảnh khắc ngươi bị vẻ đẹp khiến thần linh cũng phải cảm động ấy làm cho mê mẩn, nó đã lấy mạng ngươi rồi.

Phương Long Hương nói:

– Đáng sợi nhất là, ngoài con cháu đích hệ của Khổng Tước sơn trang, trên đời này không một ai có thể biết được bí mật của thứ ám khí này, càng không ai biết nó được chế tạo như thế nào.

Bạch Ngọc Kinh gật đầu thừa nhận:

– Đúng là không có ai.

Phương Long Hương lại nói:

– Giờ thì có rồi.

Mắt y sáng rực lên:

– Tấm mật đồ mà Công Tôn Tĩnh bị gạt ấy, chính là bản vẽ cách thức chế tạo Khổng Tước Linh, cùng phương cách sử dụng thứ ám khí ấy.

Bạch Ngọc Kinh cũng không cầm được mà biến sắc mặt:

– Mật đồ ấy sao lại lọt vào tay hắn được?

Phương Long Hương mỉm cười nói:

– Nếu Thanh Long hội muốn có thứ gì, thông thường đều có rất nhiều cách thức khác nhau.

Bạch Ngọc Kinh nói:

– Không lẽ là trộm trong Khổng Tước sơn trang?

Phương Long Hương chỉ đáp:

– Có thể.

Y không để Bạch Ngọc Kinh hỏi tiếp, kế đó lại nói luôn:

– Chính vì thứ ám khí này mà Khổng Tước sơn trang mới có thể hùng cứ giang hồ mấy chục năm, xưa nay chưa từng có kẻ nào dám giở trò với họ cả, thậm chí cả Thanh Long hội cũng không muốn dính vào phiền phức này.

Bạch Ngọc Kinh tiếp lời:

– Ta biết Thanh Long hội xưa nay rất không hài lòng với Khổng Tước sơn trang.

Phương Long Hương nói:

– Nhưng nếu người khác cũng có thể chế tạo Khổng Tước Linh, vậy thì uy phong của Khổng Tước sơn trang sẽ chẳng còn bao lăm nữa. Những năm gần đây, oán thù của họ cũng không ít chút nào.

Bạch Ngọc Kinh trầm tư giây lát, đoạn nói:

– Bạch Mã, Xích Phát, Khoái Đao, Vạn Kim đường, những kẻ này dường như có thù rất sâu với Khổng Tước sơn trang.

Phương Long Hương nói:

– Thế nên cả đám mới dốc hết gia sản đến mua tranh mua cướp tấm mật đồ ấy. Huống hồ, nếu có thể chế tạo thành công Khổng Tước Linh, chẳng những họ có thể lập tức báo thù rửa hận, mà còn nhanh chóng thu hồi lại được tiền vốn nữa.

Bạch Ngọc Kinh nói:

– Không sai chút nào, trên giang hồ, người không tiếc bỏ tiền ra mua Khổng Tước Linh ắt hẳn là rất nhiều.

Phương Long Hương cười cười:

– Có lẽ còn nhiều hơn số người muốn mua Trường Sinh Kiếm của ngươi nữa.

Bạch Ngọc Kinh lại hỏi:

– Nhưng tại sao Thanh Long hội không tự mình chế tạo Khổng Tước Linh? Tại sao lại bán cho người khác?

Phương Long Hương đáp:

– Bởi vì Thanh Long lão đại chỉ hứng thú với một thứ.

Bạch Ngọc Kinh nói:

– Vàng.

Phương Long Hương mỉm cười:

– Bạch ngân hay châu báu cũng được.

Y nở một nụ cười thần bí, lại nói:

– Thanh Long hội có được thứ này, đương nhiên cũng phải bỏ vốn ra, món chi này cũng lớn đến phát hãi, vậy nên Thanh Long lão đại mới gấp rút đẩy nó đi như thế.

Bạch Ngọc Kinh cũng cười tiếp lời:

– Hơn nữa món đồ này cũng nóng bỏng cả tay, đẩy đi sớm được, chẳng phải sẽ đẩy được phiền phức sang cho kẻ khác hay sao.

Phương Long Hương lại gật đầu:

– Cực kỳ đúng.

Bạch Ngọc Kinh nói:

– Huống hồ, nếu trên giang hồ có nhiều kẻ sở hữu Khổng Tước Linh, thì người chết cũng nhiều hơn. Nếu ngươi dùng Khổng Tước Linh giết chết y, người nhà y cũng không tránh khỏi muốn kiếm một chiếc Khổng Tước Linh để báo cừu.

Ánh mắt Phương Long Hương lộ ra vẻ tán thưởng:

– Chắc chắn là không thể tránh khỏi chuyện đó.

Bạch Ngọc Kinh lại nói tiếp:

– Nếu chuyện này cứ ngày một nhiều lên, giang hồ sẽ khó tránh khỏi mỗi ngày một thêm loạn. Giang hồ càng loạn, cơ hội thừa nước đục thả câu của Thanh Long hội lại càng nhiều.

Y thở dài một tiếng, đoạn lại tiếp lời:

– Thanh Long lão đại của các ngươi là một thiên tài, đến cả ta cũng không thể không khâm phục hắn rồi.

Phương Long Hương cười lớn:

– Không ngờ ngươi lại là tri kỷ của y, ta cũng khâm phục ngươi đấy.

Bạch Ngọc Kinh hờ hững nói:

– Nếu trong tay ta có món vật như thế, ít nhất thì cũng tuyệt đối không để ai gạt lấy mất.

Phương Long Hương nói:

– Công Tôn Tĩnh cơ trí thâm sâu, làm việc lão luyện, vốn cũng là nhân vật hạng nhất trong Thanh Long hội, chỉ đáng tiếc, hắn cũng phạm phải cái tật giống như ngươi với ta vậy.

Bạch Ngọc Kinh nói:

– Hắn cũng nói dối à?

Phương Long Hương cười cười, lắc đầu:

– Hắn háo sắc. Háo sắc hơn cả ngươi. Càng bất hạnh hơn nữa là, hắn cũng giống như ngươi, cũng phải lòng vị Viên cô nương kia.

Y thở dài, nói tiếp:

– Cô ta quả là người đàn bà giỏi lừa đàn ông nhất mà ta từng gặp. Đàn ông gặp phải cô ta, không treo cổ thì chỉ sợ cũng phải nhảy sông mà chết.

Trong mắt đã lộ ra vẻ đau khổ, nhưng Bạch Ngọc Kinh vẫn mỉm cười nói:

– May là giờ ta không cần treo cổ, cũng không phải nhảy sông nữa, ta có bằng hữu tốt chiếu cố cho.

Phương Long Hương cũng không đỏ mặt, mỉm cười nói:

– Vậy nên ta mới nói vận khí của ngươi xưa nay không tệ chút nào.

Đoạn, y lại nói tiếp:

– Viên cô nương rốt cuộc ăn trộm được món đồ ấy như thế nào, hiện giờ ta vẫn chưa rõ lắm. Nhưng theo suy đoán của ta, nhất định cô ta đã nhân lúc Công Tôn Tĩnh mệt đừ người, dùng chìa khóa của y làm mẫu, đánh thêm một bộ nữa. Sau đó, lại mua chuộc người canh gác địa đạo mà vào trộm đồ.

Bạch Ngọc Kinh nói:

– Cách ngươi suy đoán rất hợp lý.

Phương Long Hương lại nói:

– Cô ta đoán sau khi sự việc xảy ra, Công Tôn Tĩnh nhất định sẽ điều tra mình. Nhưng tên canh cửa bị mua chuộc kia, bản thân cũng khó thoát tội, nên đương nhiên hắn sẽ không tiết lộ chuyện này.

Tới đây, y khẽ thở dài:

– Vị Viên cô nương này tính toán rất thông minh, chỉ tiếc là vẫn quên mất một chuyện.

Bạch Ngọc Kinh khẽ “ừm” một tiếng.

Phương Long Hương nói:

– Cô ta quên mất rằng, nếu Thanh Long hội muốn kẻ nào đó khai ra, e là cả người chết cũng phải mở miệng.

Bạch Ngọc Kinh nói:

– Có phải tên canh cửa kia đã nói ra hành tung của cô ta không?

Phương Long Hương gật đầu, nói:

– Cô ả mua chuộc hai tên canh cửa, nhân lúc đổi gác mà lẻn vào mật đạo, dùng chìa khóa phục chế trộm đi bản vẽ Khổng Tước Linh, rồi lại nhân đợt đổi ca thứ hai mà lẻn ra ngoài.

Bạch Ngọc Kinh hờ hững nói:

– Tại sao cô ta không giết cả hai tên canh cửa ấy để diệt khẩu?

Phương Long Hương nói:

– Bởi vì cô ta sợ kinh động đến người khác, bởi vì võ công của cô ta không cao minh, huống hồ thời gian của cô ta cũng không nhiều.

Y lại cười cười, nói tiếp:

– Vì vậy, nếu ngươi cho rằng cô ta vẫn chưa đủ tàn độc, thì ngươi đã lầm rồi đấy.

Bạch Ngọc Kinh nói:

– Ta vốn cũng thường hay nhìn lầm người, nếu không sao lại kết giao được với bằng hữu tốt như ngươi chứ?

Phương Long Hương cũng chẳng buồn nhìn y, lại nói:

– Tai mắt Thanh Long hội rải khắp thiên hạ, nếu đã biết cô ả là người như thế nào, đương nhiên không có chuyện không tra ra được tung tích hạ lạc của ả.

Bạch Ngọc Kinh gật đầu:

– Dĩ nhiên.

Phương Long Hương nói:

– Công Tôn Tĩnh đương nhiên cũng không cam tâm, cũng muốn đoạt thứ ấy về. Nhưng cách thức xử lý phản đồ của Thanh Long hội thế nào, thì hắn cũng hiểu rất rõ.

Bạch Ngọc Kinh nói:

– Vậy nên hắn mới giả làm người chết, trốn bên trong quan tài.

Phương Long Hương cười nhạt:

– Hắn tưởng cách này đã là cao minh lắm rồi, an toàn lắm rồi. Nhưng vĩnh viễn hắn cũng không thể nào ngờ được, cái tiệm quan tài hắn vào mua cũng là do Thanh Long hội mở ra.

Bạch Ngọc Kinh thở ra nhè nhẹ:

– Thanh Long hội chiếu cố huynh đệ của mình cũng chu đáo lắm, chỉ cần nhập hội, là họ đã chuẩn bị sẵn sàng hậu sự cho ngươi rồi.

Phương Long Hương hờ hững nói:

– Ít nhất cũng còn hơn chết rồi bị người ta quăng cho chó ăn.

Bạch Ngọc Kinh hỏi:

– Hai hòa thượng kia sao rồi? Chó đã ăn chưa?

Phương Long Hương nói:

– Hai tên ấy đương nhiên cũng là đồng đảng của hắn, tạm thời giả làm hòa thượng trà trộn vào đây.

Bạch Ngọc Kinh nói:

– Tiếc là đầu chúng trơn nhẵn quá, y phục mới quá, hơn nữa cặp mắt cũng thích nhìn cô nương nhà người ta quá.

Phương Long Hương gật đầu:

– Chính vì hành tung của chúng đã bị nhìn ra, vậy nên Độc Đinh Tử mới giết người diệt khẩu, định giáng họa lên người Miêu Thiên Thiên.

Bạch Ngọc Kinh chợt hỏi:

– Người lật rương lật hòm là ai thế? Có phải ngươi không?

Phương Long Hương cười cười nói:

– Chuyện ấy cần gì ta phải tự động thủ. Người khác bới được đồ ra, chẳng phải rồi cũng vẫn là của ta hay sao?

Bạch Ngọc Kinh gật đầu:

– Nếu không phải ngươi, vậy thì chắc chắn là Trương Tam Phi, Triệu Nhất Đao rồi, lúc đó chỉ có bọn họ là có cơ hội.

Phương Long Hương nói:

– Ta chỉ tiếc món ngon rượu ngon ngươi đem biếu chúng thôi.

Bạch Ngọc Kinh nói:

– Công Tôn Tĩnh tuy nhẫn nhịn được, nhưng cũng sợ đêm dài lắm mộng, vì vậy khi phát hiện ra chúng ta đều ở dưới lầu, đã gấp rút lên tìm Viên Tử Hà.

Phương Long Hương cười nói:

– Ta trông thấy hắn đi lên, vốn hắn còn muốn thương lượng với Viên Tử Hà, ai ngờ tiểu cô nương này cứng không xong, mềm không chịu, vì ả ta biết chỉ cần kêu lên một tiếng, nhất định ngươi sẽ lao lên làm anh hùng cứu mỹ nhân ngay lập tức.

Bạch Ngọc Kinh cười khổ:

– Tức cười nhất là, không ngờ ta còn giao cô ta cho ngươi, không ngờ còn nhờ ngươi bảo vệ cô ta.

Phương Long Hương nói:

– Chịu ủy thác của ngươi, thì phải giữ lời, nhất định ta sẽ bảo vệ cô ả thật tốt.

Bạch Ngọc Kinh nói:

– Giờ ngươi coi như đã đại công cáo thành rồi, còn muốn gì nữa?

Phương Long Hương lắc đầu:

– Đại công vẫn chưa cáo thành, còn thiếu một chút nữa.

Bạch Ngọc Kinh hỏi:

– Một chút gì?

Phương Long Hương nói:

– Khổng Tước đồ vẫn còn trong tay người khác.

Bạch Ngọc Kinh hỏi:

– Trong tay ai?

Phương Long Hương cười cười đáp:

– Ngươi.

Bạch Ngọc Kinh ngạc nhiên:

– Trong tay ta?

Phương Long Hương sa sầm mặt xuống:

– Ngươi không thừa nhận?

Bạch Ngọc Kinh thở dài một tiếng, lẩm bẩm nói:

– Đàn bà… à, rõ ràng cô ta bảo ta có chết cũng không được nói ra bí mật này, ai ngờ cô ta lại tự nói ra trước mất rồi.

Gương mặt Phương Long Hương liền lộ vẻ đắc ý, mỉm cười nói:

– Ta đã bảo với ngươi rồi, nếu Thanh Long hội muốn ai đó nói, thì người chết cũng phải mở miệng, huống hồ là đàn bà?

Bạch Ngọc Kinh thở dài:

– Nếu muốn đàn bà giữ bí mật, chỉ sợ còn khó hơn bảo người chết mở miệng nữa.

Phương Long Hương thong dong nói tiếp:

– Ta cũng đã bảo với ngươi, ngươi vẫn còn hai con đường để lựa chọn, con đường thứ hai đảm bảo thoải mái hơn rất nhiều.

Bạch Ngọc Kinh nói:

– Con đường thứ hai là thế nào?

Phương Long Hương đáp:

– Mang theo Khổng Tước đồ gia nhập Thanh Long hội, phân đà của Công Tôn Tĩnh sẽ do ngươi làm đàn chủ.

Bạch Ngọc Kinh đột nhiên phá lên cười.

Phương Long Hương nói:

– Ngươi cười cái gì?

Bạch Ngọc Kinh đáp:

– Ta tự cười mình.

Phương Long Hương liền hỏi:

– Tự cười mình? Tại sao?

Bạch Ngọc Kinh vẫn cười:

– Bởi vì hình như ta lại tin lời ngươi nói rồi.

Phương Long Hương hỏi:

– Ngươi không tin?

Bạch Ngọc Kinh đáp:

– Kỳ thực rõ ràng ngươi đã biết Khổng Tước đồ ở chỗ ta, lại cũng có cách khiến ta phải mở miệng, hà tất còn phải dùng những lời dễ nghe ấy gạt cho ta vui làm gì?

Phương Long Hương nói:

– Bởi vì ngươi là một nhân tài. Thanh Long hội cần nhân tài.

Bạch Ngọc Kinh trầm ngâm:

– Nhưng ta vẫn không tin.

Phương Long Hương nói:

– Phải thế nào thì ngươi mới tin?

Bạch Ngọc Kinh đáp:

– Ngươi thả ta ra trước, ta sẽ giao Khổng Tước đồ ra, quyết không gạt ngươi…

Phương Long Hương cũng bật cười, nói:

– Cũng may vừa nãy ngươi nhắc nhở ta. Bằng không hình như ta cũng tin lời ngươi rồi.

Bạch Ngọc Kinh thở dài:

– Ta cũng biết giao dịch này không thể thành công. Nhưng ta cũng có chuyện muốn nói với ngươi.

Phương Long Hương liền nói:

– Nói đi.

Bạch Ngọc Kinh mỉm cười:

– Lúc ta không muốn nói chuyện, trên đời này tuyệt đối không ai khiến ta mở miệng được, nếu ta không nói Khổng Tước đồ đang ở đâu, trên đời này tuyệt không ai tìm được nó cả.

Ánh mắt Phương Long Hương chớp chớp, y mỉm cười nói:

– Một ngày một đêm nay, ngươi căn bản không hề đi nơi nào khác, cùng lắm là ta lật tung từng tấc đất ở chỗ này lên, còn sợ không tìm được nữa à?

Phương Long Hương trầm mặt xuống, nói tiếp:

– Muốn tìm, đương nhiên là bắt đầu từ trên người ngươi trước.

Bạch Ngọc Kinh cười cười:

– Ta rất hoan nghênh.

Phương Long Hương nhìn y chằm chằm, ánh mắt như con chó săn đang lùa cáo.

Đôi mắt Bạch Ngọc Kinh lại cứ nhìn quanh nhìn quẩn, cương quyết không chịu tiếp xúc với ánh mắt y, như thể sợ sẽ bị y nhìn thấu bí mật gì trong ánh mắt mình vậy.

Đồ đạc trong phòng rất nhiều.

Bạch Ngọc Kinh quan sát từng thứ một, từ bức tranh treo trên tường, đến ngọn nến trắng thắp trên bàn, rồi cái quan tài, rồi nhìn người chết nằm dưới đất.

Y cũng không nhìn thanh kiếm của mình.

Cả liếc mắt một cái cũng không.

Hai mắt Phương Long Hương đột nhiên sáng bừng lên:

– Nếu ta là ngươi, ta sẽ giấu Khổng Tước đồ vào chỗ nào đây nhỉ?

Bạch Ngọc Kinh lắc đầu:

– Ngươi không phải ta.

Phương Long Hương cười cười:

– Đúng vậy, ta không phải ngươi, ta cũng không có Trường Sinh Kiếm của ngươi.

Sắc mặt Bạch Ngọc Kinh tựa hồ hơi biến đổi, trở nên không còn chút sắc máu.

Phương Long Hương cười lớn bước qua người Bạch Ngọc Kinh, “đinh” một tiếng, đã dùng móc sắt nhấc thanh Trường Sinh Kiếm nằm dưới đất lên. Ánh kiếm lấp lánh như bạc, mảnh lụa quấn nơi đốc kiếm đã biến thành màu tím đen.

Phương Long Hương nhẹ nhàng vuốt dọc sống kiếm, dùng đuôi mắt liếc nhìn Bạch Ngọc Kinh, lẩm bẩm nói:

– Hảo kiếm, quả nhiên là hảo kiếm, chỉ đáng tiếc đốc kiếm hơi bẩn một chút.

Bạch Ngọc Kinh miễn cưỡng gượng cười:

– Sau này có cơ hội, nhất định ta sẽ đổi một cái khác.

Phương Long Hương đột nhiên bật cười:

– Không cần, giờ ta sẽ đổi luôn cho ngươi.

Bạch Ngọc Kinh cười càng miễn cưỡng hơn:

– Không cần tốn công, ý tốt của ngươi ta ghi nhận trong lòng là được.

Phương Long Hương nói:

– Mọi người đều là bằng hữu tốt, hà tất phải khách khí.

Y chầm chậm xoay chuyển lưỡi kiếm, “phập” một tiếng, cắm xuống nền nhà, đốc kiếm còn đang không ngừng dao động, y lại giơ hai ngón tay búng một cái. Phương Long Hương nghe âm thanh ấy, nói:

– Ủa, bên trong hình như rỗng ruột à?

Y lè lưỡi liếm liếm cặp môi đã khô ran, nhưng cả đầu lưỡi cũng khô khốc như miếng cá mặn.

Phương Long Hương chầm chậm gật đầu, nói:

– Ừm, quả nhiên là rỗng ruột, bên trong hình như có một cuộn giấy.

Bạch Ngọc Kinh thở dài một tiếng, nhắm nghiền mắt lại.

Phương Long Hương cười lớn, dùng ba ngón tay kẹp vào đốc kiếm xoay một vòng. Đốc kiếm quả nhiên rỗng ruột, xoay một cái là mở ra luôn. Nhưng bên trong đó không phải một cuộn giấy, mà là kim châm.

Kim độc như lông trâu.

“Tách!” một tiếng, mấy chục mũi kim độc mảnh như lông trâu đã bắn cả vào mặt Phương Long Hương, găm vào mắt y. Y đưa tay lên ôm mặt, gào rú như điên cuồng, bổ nhào đến chỗ Bạch Ngọc Kinh, như thể vẫn muốn liều mạng với họ Bạch.

Nhưng y vừa nhao lên, đã không nhúc nhích gì được nữa.

Thiết câu trên tay y tự móc vào mặt mình, giật tung cả nửa gương mặt ra.

Tuy y chỉ có một cánh tay, nhưng lại là một kẻ hai mặt, vừa hay giống với bộ dạng lúc này: nửa mặt đỏ lòm, nửa mặt trắng nhợt.

Mặt đất lạnh và ẩm ướt, nhưng ánh ban mai đã mờ mờ len qua cửa sổ chui vào.

Đêm dài cuối cùng cũng qua đi.

Bạch Ngọc Kinh nằm dưới đất, thậm chí có thể cảm giác được dòng máu chảy trên mặt Phương Long Hương.

Máu đã thấm vào y phục của y. Trong lòng y chợt trào dâng lên cảm giác đau đớn khó nói thành lời.

Bất luận thế nào, người này cũng từng là bằng hữu của y, giả như y vẫn còn cơ hội lựa chọn, thực sự y không muốn làm vậy một chút nào. Nhưng y biết, dẫu thế nào cũng vô dụng, dù y giao Khổng Tước đồ ra, Tiểu Phương cũng sẽ không tha cho cái mạng của y.

Huống hồ y còn chưa từng thấy tấm Khổng Tước đồ chết tiệt kia.

Tiểu Phương đương nhiên sẽ không tha cho y, bởi vì bọn họ đã từng là bằng hữu.

Nếu ngươi đã bán đứng bằng hữu một lần, sau này tuyệt đối sẽ không tha cho hắn, bởi vì ngươi không còn mặt mũi nào mà nhìn hắn nữa. Cửa đều đã đóng chặt, cài then, tiếng gà gáy xa xa lên bổng xuống trầm, ban mai từ từ nhuốm lên ô cửa bồi giấy.

Ngoài cửa đột nhiên vang lên tiếng bước chân của rất nhiều người.

Bạch Ngọc Kinh thầm thở dài trong dạ:

– Cuối cùng cũng đến rồi.

Y biết tiếng hét vừa nãy của Tiểu Phương, nhất định đã lôi kéo tất cả mọi người ở chỗ này chạy tới.

– Phương lão bản, ông ở đâu?

– Xảy ra chuyện gì vậy?

– Ngươi đoan chắc vừa nãy là giọng của Phương lão bản à?

– Tuyệt đối không sai.

– Nhưng đó là gian phòng của bà lão kia cơ mà.

– Từ đầu ta đã thấy bà lão đó có gì mờ ám rồi.

Châu đại thiếu gia, Miêu Thiên Thiên, Triệu Nhất Đao, Bạch Mã Trương Tam và ba gã trong Thanh Long hội quả nhiên đều đã đến đủ mặt.

Bạch Ngọc Kinh chỉ hy vọng bọn họ có thể ở bên ngoài thương lượng thêm một lúc nữa, đợi y dùng chân khí giải khai huyệt đạo rồi hẵng vào. Nhưng lúc này bên ngoài cửa sổ đã vang lên một tiếng kêu kinh ngạc, trong cái lỗ vừa nãy bị thiết câu của Phương Long Hương chọc thủng, đã lộ ra một con mắt… con mắt vằn đầy tia máu như ngọn lửa đang rừng rực cháy.

Bạch Mã Trương Tam hỏi:

– Ngươi nhìn thấy gì vậy?

Miêu Thiên Thiên đáp:

– Người chết. Cả một phòng toàn người chết.

Câu ấy vừa dứt, cửa phòng đã “rầm” một tiếng, bật mở. Người của Thanh Long hội xông vào trước tiên, chỉ nhìn một cái, rồi lập tức rút trở ra.

Tình hình trong phòng thực quá bi thảm, quá đáng sợ.

Lại một lúc nữa trôi qua, Triệu Nhất Đao và Bạch Mã Trương Tam mới chầm chậm bước từng bước một vào trong.

Cả hai cùng kêu lên kinh hãi.

Bạch Mã Trương Tam nói:

– Quả nhiên là đã chết hết.

Triệu Nhất Đao nói:

– Phương lão bản sao lại cùng bà…

Y chợt nhận ra bà lão đó không hề già, liền trợn tròn mắt lên, những lời sau đó không thốt ra được nữa.

Bạch Mã Trương Tam nói:

– Người này là ai nữa? … Công Tôn Tĩnh? Sao lại là Công Tôn Tĩnh?

Chợt nghe Châu đại thiếu gia cười gằn nói:

– Lẽ nào các vị vẫn chưa nhận ra trong này còn người sống?

Triệu Nhất Đao hỏi:

– Ai?

Châu đại thiếu gia nói:

– Đương nhiên là cái vị không thể chết kia được rồi.

Đúng là Bạch Ngọc Kinh cũng định tạm thời giả chết, nhưng Châu đại thiếu gia đã tới trước mặt y, ngồi xổm xuống, nhìn y, mỉm cười nói:

– Bạch công tử đang ngủ à?

Người áo đen kia đương nhiên vẫn đứng sát sau lưng y như cái bóng.

Bạch Mã Trương Tam thất thanh kêu lên:

– Bạch Ngọc Kinh cũng đang ở đây! Quả nhiên y vẫn chưa chết.

Châu đại thiếu gia ung dung nói:

– Ngươi quên mất Bạch công tử trường sinh mà.

Bạch Mã Trương Tam liếc mắt nhìn Triệu Nhất Đao, lạnh lùng nói:

– Nhưng không biết y có bị đau đầu không nhỉ?

Triệu Nhất Đao nói:

– Chắc hẳn là có rồi.

Y nói tiếp:

– Để ta thử nhé.

Bạch Ngọc Kinh vừa mở mắt, liền nhìn thấy một thanh cương đao sáng loáng như tuyết chém xuống cổ họng mình… lưỡi đao sáng quá!