Trường Sinh Kiếm - HỒI 4: Cương thi

Thất Chủng Vũ Khí (Trọn Bộ)

Đăng vào: 2 năm trước

.

Đêm dài chưa dứt. Trong gió đã mang đến hơi thở của bình minh, càng trở nên thanh tân, mát lạnh hơn.

Bạch Ngọc Kinh lặng lẽ đứng trong gió lạnh.

Y hy vọng gió càng lạnh càng tốt, để làm y tỉnh táo thêm chút nữa.

Từ năm mười ba tuổi, y đã bắt đầu lưu lãng giang hồ, đến giờ đã được mười bốn năm.

Mười bốn năm nay, y vẫn luôn tỉnh táo, vì vậy y còn sống cho đến ngày hôm nay.

Bất luận là ai trải qua những giày vò, những đả kích và hiểm nguy mà y từng gặp trong đời, muốn sống cũng không phải chuyện dễ dàng gì. “Tiên nhân phủ ngã đỉnh, kết phát thụ trường sinh.”

Y thầm cười nhạt trong lòng.

Truyền thuyết về y trên giang hồ, đương nhiên là y cũng từng nghe qua, chỉ có điều, trong lòng y biết rõ, có thể sống đến ngày hôm nay, chẳng qua cũng chỉ vì đầu óc y lúc nào cũng giữ được sự bình tĩnh.

Giờ thì y càng cần phải bình tĩnh hơn.

Hai cái bóng trên cửa sổ, dường như lại nhích gần nhau hơn chút nữa.

Y cố gắng tránh không suy đoán người kia là ai, bởi vì y không muốn nghi ngờ bằng hữu của mình.

Tiểu Phương là bằng hữu của y.

Nếu những người khác đều đã ở dưới lầu, kẻ ở trên lầu không phải Phương Long Hương thì là ai vào đây được?

Tiểu Phương chắc chắn là một nam nhân rất hấp dẫn, không chừng còn có khả năng bảo vệ cô hơn cả y nữa.

Dẫu Viên Tử Hà có lao vào lòng Tiểu Phương chăng nữa, thì cô cũng chẳng có lỗi gì với y cả, bởi vì giữa bọn họ vốn không có ràng buộc gì hết.

– Như vậy ngược lại cũng tốt hơn cho cô, cũng bớt cả phiền não cho mình.

Bạch Ngọc Kinh thở dài một tiếng, gắng sức ép mình không nghĩ về chuyện đó nữa.

Nhưng cũng không hiểu vì sao, tim y dường như có kim chích, chích vào rất sâu.

Y quyết tâm bỏ đi, cứ như vậy lẳng lặng bỏ đi, trên đời này vốn chẳng có gì đáng để nghiêm túc quá. Y chầm chậm quay người đi.

Nhưng đúng lúc đó, y đột nhiên nghe thấy tiếng hét của Viên Tử Hà.

Tiếng hét đầy vẻ kinh hoảng hãi hùng, giống như tiếng kêu của người khi nhìn thấy rắn độc vậy.

Bạch Ngọc Kinh phóng vút lên căn lầu nhỏ như một mũi tên, uỳnh một tiếng, tông cửa xông vào.

Trong phòng đương nhiên có hai người.

Sắc mặt Viên Tử Hà trắng nhợt không chút sắc máu, thậm chí còn còn kinh hoảng hơn cả nhìn thấy rắn độc.

Người đang đứng đối diện với cô, người này đích thực còn đáng sợ hơn cả rắn độc.

Mái tóc dài rủ xõa xuống vai, gương mặt đầm đìa vết máu, thoạt nhìn cứ như một cái cương thi vậy.

Không phải Tiểu Phương.

Trong sát na ấy, trong lòng Bạch Ngọc Kinh không khỏi thoáng cảm thấy áy náy: một người thực sự không nên nghi ngờ bằng hữu của mình. Nhưng giờ y không có thời gian mà nghĩ tiếp nữa. Người y vừa tông qua song cửa sổ, cương thi đã lật tay quất về phía y một roi.

Đầu roi tựa như linh xà, nhanh mà chuẩn xác.

Võ công của cương thi này không ngờ cũng là cao thủ tuyệt đỉnh trên giang hồ.

Thân hình Bạch Ngọc Kinh đang lơ lửng trên không, vừa không thể lui, cũng không thể biến chiêu né tránh, mắt thấy sợi roi dài quấn vào cổ họng y. Nhưng trên đời này, vẫn chưa có ngọn roi của kẻ nào có thể quấn cổ họng y cả.

Tay Bạch Ngọc Kinh cất lên, đúng vào khoảnh khắc cực kỳ ngắn ngủi ấy, y dùng bao kiếm quấn lấy sợi roi dài.

Tay kia đã rút kiếm nhanh như điện chớp.

Ánh kiếm màu bạc, lấp lánh lưu chuyển, sáng loáng đến độ khiến người ta cơ hồ không thể mở mắt.

Đầu mũi chân của y điểm khẽ lên bậu cửa sổ, kiếm quang như thủy ngân đã chảy tràn về phía cỗ cương thi.

Cương thi vung sợi roi dài ra, tung mình bay lên.

Bất đồ, hàn tinh rợp trời rải xuống đầu Bạch Ngọc Kinh như mưa rào.

Ánh kiếm họ Bạch vung lên loang loáng, hàn quang đột nhiên tan biến không còn tăm tích.

Nhưng lúc ấy, cương thi đã uỳnh một tiếng, lao ra cửa sổ đằng sau.

Bạch Ngọc Kinh sao có thể để y thoát cho được?

Thân hình y lướt tới, khóe mắt liền liếc thấy Viên Tử Hà sợ đến ngất lăn ra đó.

Những người kia đều ở dưới lầu, y cũng không nỡ bỏ nàng một mình ở đây.

Đuổi? Hay là không đuổi?

Khoảnh khắc ấy, y thực sự rất khó quyết định, cũng may đúng lúc ấy y đã nghe Tiểu Phương nói:

– Chuyện gì vậy?

– Ta giao cô ấy cho ngươi đấy…

Một câu còn chưa dứt, y đã bắn vọt ra cửa sổ như một mũi tên.

Chẳng ngờ cương thi kia cứng đờ như gỗ, thân pháp lại nhanh như ánh sao băng.

Bạch Ngọc Kinh chỉ thoáng ngần ngừ một chút, y đã lướt ra xa bảy tám trượng, bóng người lướt qua trên nóc nhà.

Lúc Bạch Ngọc Kinh xông ra, đối phương đã biến mất rồi.

Xa xa đột nhiên vang lên tiếng gà gáy.

Lẽ nào y thật sự là cương thi, chỉ cần nghe thấy tiếng gà gáy, là sẽ biến mất một cách thần bí?

Phương Đông lộ ra sắc xanh nhàn nhạt, tầm nhìn đã rộng rãi hơn nhiều.

Gần đấy là một cái sân trống, rừng cây còn cách xa hơn ba mươi trượng nữa.

Bất luận là ai cũng không thể vượt qua khoảng cách ba bốn chục trượng trong chớp mắt như thế, kể cả Đạo soái Sở Lưu Hương năm xưa khinh công thiên hạ đệ nhất cũng tuyệt đối không có năng lực này!

Gió càng lạnh hơn.

Bạch Ngọc Kinh đứng trên mái nhà, bình tĩnh suy nghĩ, rồi đột nhiên nhảy xuống.

Bên dưới là một hàng bốn gian phòng, gian thứ ba vốn là nơi Miêu Thiên Thiên ở, giờ bên trong vắng lặng như tờ, cả ánh đèn cũng đã tắt lụi.

Trong gian thứ hai, vẫn còn để lại một ngọn đèn con.

Ánh đèn nhàn nhạt, hắt một cái bóng lên ô cửa sổ, thân hình lom khom lụ khụ, lưng hơi gù xuống, chính là bà lão tóc trắng như cước nọ.

Rõ ràng bà lão vẫn rất đau lòng vì mất người thân, đêm khuya vậy rồi mà vẫn chưa thể ngon giấc.

Không chừng bà không phải đang thương tiếc cho cái chết của người khác, mà đang đau buồn cho số mạng của mình.

Một người khi đến tuổi lão niên, thường hết sức mẫn cảm với cái chết.

Bạch Ngọc Kinh đứng ngoài cửa sổ, lẳng lặng quan sát bà ta, không kìm được cất tiếng thở dài.

Lạ một điều là, con người khi đang bi thương, có một số giác quan bỗng dưng trở nên nhạy bén lạ thường.

Trong phòng lập tức có người hỏi:

– Ai đấy?

– Tôi đây?

– Tôi là ai?

Bạch Ngọc Kinh còn chưa kịp trả lời, cửa đã bật mở.

Bà lão tóc trắng như cước ấy tay vịn vào khung cửa, khom lưng đứng đó, ngó y với ánh mắt hoài nghi pha lẫn ai oán, rồi lại hỏi thêm một câu:

– Anh là ai? Đến làm gì?

Bạch Ngọc Kinh trầm ngâm:

– Vừa nãy hình như có người nhảy vào trong đây, không biết có làm kinh động đến lão nhân gia không?

Bà lão bực tức nói:

– Người? Nửa đêm canh ba làm gì có người nào chứ, có phải anh thấy ma rồi không?

Bạch Ngọc Kinh biết tâm trạng bà lão không được tốt, khó tránh khỏi hơi nóng tính, đành cười cười, nói:

– Chắc là tôi nhìn lầm rồi, xin lỗi.

Y không nói gì nữa, ôm quyền thi lễ rồi xoay người đi ra sân, vươn vai một cái rõ dài, dường như mệt mỏi lắm vậy.

Đúng lúc ấy, y nghe thấy một tiếng bịch.

Bà lão kia đã ngã lăn ra đất, mệt mỏi, bi thương và tuổi già, giống như một bọc thuốc nổ vô hình, đột nhiên nổ tung ra trong cơ thể, làm bà gục ngã.

Bạch Ngọc Kinh xông tới, bồng bà lão lên.

Mạch bà lão vẫn còn đập, vẫn còn hơi thở, có điều đã rất yếu ớt. Bạch Ngọc Kinh thở phào nhẹ nhõm, lấy hai ngón tay day day nhẹ trên huyệt Nhân trung dưới mũi bà, một hồi lâu sau, gương mặt nhợt nhạt của bà lão mới dần hiện lên chút sắc máu, mạch đập cũng dần trở lại bình thường. Nhưng mắt và miệng bà vẫn khép chặt, khóe miệng không ngừng chảy nước dãi đầm đìa.

Bạch Ngọc Kinh khẽ gọi:

– Lão thái thái, bà tỉnh lại đi…

Bà lão đột nhiên thở hắt ra một hơi dài, he hé mắt ra, tựa như đang nhìn Bạch Ngọc Kinh, lại tựa như chẳng nhìn thấy gì hết.

Bạch Ngọc Kinh nói:

– Bà không sao đâu, để tôi đỡ bà vào trong nằm nghỉ một chút là đỡ ngay thôi.

Bà lão vùng vằng, thở dốc nói:

– Cậu đi đi, tôi không cần cậu lo.

Nhưng trong tình huống ấy, Bạch Ngọc Kinh làm sao có thể bỏ mặc bà lão ở đấy được.

Y không cần tốn sức lắm, cũng đã bế bổng được bà cụ lên.

Đây có lẽ là lần đầu tiên y bồng một người đàn bà trên ba mươi tuổi vào trong phòng.

Quan tài đặt giữa phòng, một cái bàn vuông đặt tạm phía trước làm hương án, bên trên đốt ba ngọn nến trắng, ba nén hương trầm.

Khói hương vấn vít, ánh nến ảm đạm, cả căn phòng toát lên một bầu không khí u ám thê lương, đứa bé trai kia phủ phục người trên mặt bàn, ngủ say như chết.

Trẻ con một khi đã ngủ, thì dẫu trời sập xuống, cũng khó làm nó giật mình thức tỉnh.

Bạch Ngọc Kinh chần chừ, vẫn chưa biết nên đặt bà lão này xuống chỗ nào.

Bỗng nhiên, bà lão trong lòng y lật một vòng, hai bàn tay như vuốt cú vọ bóp vào cổ họng họ Bạch. Bà ta xuất thủ chẳng những nhanh, mà còn rất có lực nữa.

Hơi thở Bạch Ngọc Kinh lập tức tắc nghẽn, hai con ngươi như muốn phòi ra khỏi tròng mắt.

Kiếm của y vừa nãy đã cắm vào thắt lưng, trong khoảnh khắc ấy, dù có tóm được chuôi kiếm, thì cũng chẳng còn đâu lực khí mà rút ra nổi.

Nét mặt bà lão lộ ra một điệu cười hung tợn, gương mặt bi thương, mệt mỏi, già nua, trong khoảnh khắc đã trở thành một con sói hung tàn. Những ngón tay bà ta từ từ dụng lực, vừa cười độc ác vừa nói:

– Trường Sinh Kiếm, ngươi đi chết đi!

Câu này còn chưa nói dứt, đột nhiên đã thấy một vật lạnh buốt đâm vào chỗ mạng sườn.

Đó là một thanh kiếm. Quay lại nhìn gương mặt Bạch Ngọc Kinh, chẳng những không thấy vặn vẹo đau đớn, mà ngược lại dường như còn đang mỉm cười nữa.

Bà ta đột nhiên cảm thấy thứ mình chộp trúng kia, tuyệt đối không giống như cổ một người, mà giống một con rắn vừa mềm vừa trơn, sau đó lại thấy đau nhói lên như bị dùi chích, khiến mười ngón tay bà ta chầm chậm lỏng ra.

Kiếm đã ở trong tay Bạch Ngọc Kinh.

Mũi kiếm đâm vào mạng sườn bà lão, máu tươi đã thấm ra, nhuốm đỏ cả bộ y phục bà ta mới thay.

Bạch Ngọc Kinh nhìn bà lão, mỉm cười nói:

– Màn kịch này của ngươi cũng thật không tồi chút nào, chỉ đáng tiếc là không qua nổi mắt ta.

Ánh mắt bà lão đầy vẻ kinh hoàng khiếp sợ, run run giọng nói:

– Ngươi… ngươi sớm đã nhìn ra rồi?

Bạch Ngọc Kinh cười nói:

– Một bà lão thực sự, dù có tỉnh thì cũng không tỉnh nhanh như thế, mà cũng không thể nào nặng như ngươi được.

Kiếm quang lóe lên, cắt đi một vạt tóc trên đầu “bà lão”.

Bên dưới vạt tóc bạc trắng như cước là mái tóc đen bóng mềm mượt như gấm đoạn.

Bà lão thở dài một tiếng, nói:

– Sao ngươi biết được bà lão nặng như thế nào?

Bạch Ngọc Kinh đáp:

– Ta biết thôi.

Đương nhiên là y biết, số lượng đàn bà y bế bồng không biết là bao nhiêu người, về mặt này, rất ít người bì được với kinh nghiệm phong phú của y. Bà già thì cơ thịt đã nhão, xương cũng nhẹ hơn nhiều, vừa bồng “bà lão” lên, y đã biết bà ta tuyệt đối không hơn ba mươi lăm tuổi. Đàn bà ba mươi lăm tuổi, nếu biết chăm sóc tốt, cơ thể vẫn còn rắn rỏi săn chắc và đàn hồi lắm.

Bà lão nói:

– Giờ ngươi tính sao?

Bạch Ngọc Kinh đáp:

– Vậy thì phải xem ngươi thế nào đã.

Bà lão lại hỏi:

– Xem ta?

Bạch Ngọc Kinh cười cười:

– Xem ngươi có chịu nghe lời hay không?

Bà lão gật đầu:

– Xưa nay ta luôn biết nghe lời.

Khóe mắt “bà lão” đột nhiên nheo lại, nở một nụ cười mê hồn, bà ta đưa tay xoa mạnh lên mặt, bột phấn liền rơi lả tả xuống như mưa.

Một gương mặt thành thục, xinh đẹp, rất có phong vận hiện ra.

Bạch Ngọc Kinh thở dài một tiếng, nói:

– Quả nhiên không phải một bà già.

Người đàn bà đó cười tươi như hoa:

– Ai bảo ta già.

Bàn tay cô ta vẫn đang từ từ cởi cúc áo, chầm chậm kéo bộ áo vải gai trên người ra.

Bên trong y phục chẳng có gì khác, chỉ có cơ thể trần đầy đặn, rắn chắc, thành thục. Thậm chí cả bộ ngực cũng chưa xệ xuống. Lúc Bạch Ngọc Kinh nhìn xuống ngực cô ta, hai núm nhỏ trên bầu ngực liền dần dần cứng lại, nghếch lên.

Cô ta khẽ cắn môi, dịu dàng nói:

– Giờ thì ngươi đã thấy ta biết nghe lời thế nào chưa?

Bạch Ngọc Kinh chỉ biết thừa nhận.

Người đàn bà ấy lại nhoẻn miệng cười:

– Ta thấy ngươi là đàn ông rất có kinh nghiệm, sao giờ vẫn đứng đờ ra như đứa trẻ thế.

Bạch Ngọc Kinh nói:

– Lẽ nào ngươi muốn ta làm ngay tại đây?

Nụ cười của cô ta lại càng phóng đãng hơn:

– Ở đây có gì không được? Lão quỷ chết rồi, tiểu quỷ cũng ngủ say chẳng khác gì người chết, ngươi chỉ cần đóng cửa lại…

Cửa đang mở.

Bạch Ngọc Kinh bất giác liếc nhìn cô ta một cái.

Bất đồ, đứa trẻ đang ngủ say như chết kia bỗng tung người lên theo thế Lý ngư đả đỉnh, mười mấy điểm hàn tinh lóe lên bắn tóe ra. Đứa trẻ này xuất thủ đúng là vừa nhanh vừa độc.

Đáng sợ nhất là, tuyệt đối không người nào có thể ngờ một đứa trẻ lại có thể xuất thủ tàn độc như thế, huống hồ trước mặt Bạch Ngọc Kinh lại có một người đàn bà lõa lồ.

Trên đời này, không gì có thể khiến đàn ông trở nên mềm lòng và hồ đồ hơn một người đàn bà lõa lồ!

Ám khí này gần như là chắc chắn lấy mạng họ Bạch.

Nhưng Bạch Ngọc Kinh cơ hồ đã đoán sớm trước được chiêu này, kiếm quang xoay một vòng, bao nhiêu ám khí chí mạng đã hoàn toàn không còn tăm tích. Nữ nhân kia nghiến răng kèn kẹt, gằn giọng nói: “Hảo tiểu tử, lão nương liều mạng với ngươi.”

Đứa trẻ kia tung mình lên, đã rút dưới gối ra hai thanh đao nhọn hoắt, ném cho nữ nhân trần truồng kia một thanh. Lưỡi đao trong tay hai người lập tức chém thẳng về phía họ Bạch.

Đúng lúc ấy, nắp quan tài đột nhiên bật tung lên, một ngọn roi vung ra như con rắn độc quấn lấy eo Bạch Ngọc Kinh. Một roi này mới là đòn chí mạng thực sự!

Eo hông Bạch Ngọc Kinh đã bị sợi roi quấn chặt, hai thanh đao đâm tới như hai tia chớp.

Y hoàn toàn không thể né tránh!

Y cũng không né tránh, ngược lại còn xông thẳng về phía lưỡi đao.

Người trong quan tài chỉ thấy có một luồng sức mạnh cực lớn kéo giật một cái, đã lôi bật y ra khỏi quan tài. Người này chính là cỗ cương thi đã đột nhiên biến mất vừa nãy.

Mắt thấy hai thanh đao đã đâm vào người Bạch Ngọc Kinh, ai ngờ đột nhiên cả hai thanh cùng rơi xuống như có kỳ tích, chỉ nghe “tang tang” hai tiếng. Trên cổ tay người đàn bà và đứa trẻ đã có thêm hai vết máu đầm đìa.

Bản thân thanh kiếm của Bạch Ngọc Kinh cũng như một kỳ tích, kiếm quang lóe lên, cắt vào cổ tay hai người kia, rồi lại lóe lên lần nữa, đã chặt lìa sợi roi dài. Cương thi vốn đang định vận sức thu roi về. Sợi roi vừa đứt, cả người y lập tức mất trọng tâm, chỉ nghe “bịch” một tiếng, đập mạnh vào cửa sổ phía sau.

Tiếng kêu kinh hoảng của đứa trẻ và người đàn bà còn chưa kịp phát ra, Bạch Ngọc Kinh đã lật tay nắm lại thành quyền, đấm trúng bụng đứa trẻ. Đứa bé chỉ thấy trước mắt tối sầm lại, còn chưa có cảm giác đau đớn, đã ngất lịm đi.

Gương mặt người đàn bà đã vặn vọ đi vì kinh sợ, xoay người định bỏ chạy.

Người cô ta vừa xoay đi, đốc kiếm của Bạch Ngọc Kinh đã gõ vào sau gáy, khiến cô ta còn ngất đi nhanh hơn cả đứa bé kia. Cương thi áp sát người vào cửa sổ, nhìn Bạch Ngọc Kinh, ánh mắt đầy vẻ hoảng hốt, sợ hãi.

Y gần như không dám tin mình đang nhìn một con người, con người sao có thể xuất thủ nhanh đến thế.

Bạch Ngọc Kinh cũng nhìn y, lạnh lùng nói:

– Lần này để xem ngươi chạy thế nào?

Cương thi đột nhiên thở dài một tiếng:

– Ta vốn không đắc tội gì ngươi, sao phải chạy.

Bạch Ngọc Kinh nói:

– Đích thực là không đắc tội với ta, chẳng qua chỉ muốn lấy mạng ta thôi.

Cương thi gượng cười:

– Đó cũng là do ngươi ép chúng ta thôi.

Bạch Ngọc Kinh ngạc nhiên:

– Ừm?

Cương thi nói:

– Ta chẳng qua chỉ muốn lấy lại thứ ả đàn bà ấy đã gạt mất mà thôi.

Bạch Ngọc Kinh chau mày:

– Cô ấy gạt gì của ngươi?

Cương thi nói:

– Một bức mật đồ.

Bạch Ngọc Kinh nói:

– Mật đồ? Mật đồ gì? Bản đồ kho báu à?

Cương thi lắc đầu:

– Không phải.

Bạch Ngọc Kinh hỏi lại:

– Không phải?

Cương thi nói:

– Bản thân tấm bản đồ này đã là kho báu, bất luận là ai có nó, chẳng những có thể trở thành người giàu có nhất thế gian này, mà còn trở thành người có quyền lực nhất trên đời nữa.

Bạch Ngọc Kinh lại hỏi:

– Tại sao?

Cương thi nói:

– Ngươi không cần hỏi ta tại sao, nhưng chỉ cần ngươi hứa tha cho ta, ta có thể giúp ngươi tìm thấy tấm bản đồ đó.

Bạch Ngọc Kinh nói:

– Ờ.

Cương thi nói:

– Chỉ có ta mới biết. Tấm bản đồ ấy nhất định ở trên người ả ta.

Bạch Ngọc Kinh trầm ngâm, thốt nhiên bật cười:

– Nếu đã nhất định ở trên người cô ấy, vậy thì cần gì đến ngươi tìm giúp ta?

Cương thi nói:

– Bởi vì ả ta tuyệt đối không nói thật với ngươi, ả ta tuyệt đối không nói thật với bất cứ người nào, nhưng ta không những biết bí mật của ả ta, mà còn biết…

Giọng y đột nhiên tắc nghẹn, đứt đoạn.

Một đôi móc sắt từ bên ngoài vươn vào, móc chặt cổ họng y, cương thi chưa nói được thêm chữ nào, đôi mắt đã lồi ra, máu tươi đã rỉ ra từ nơi khóe mắt, sau đó cả người y như đột nhiên bị rút cạn, đột nhiên co rút thu nhỏ lại. Nếu không phải tận mắt trông thấy, tuyệt đối không thể nào tưởng tượng được cảnh tượng đó đáng sợ như thế nào.

Những người trông thấy, cả đời này cũng không thể nào quên được.

Bạch Ngọc Kinh chỉ thấy dạ dày mình cũng đang co rút, cơ hồ không cầm lòng được muốn nôn mửa.

Y thấy Phương Long Hương đang chầm chậm bước vào, cầm một miếng lụa trắng như tuyết lau vết máu trên móc câu.

Bạch Ngọc Kinh sa sầm nét mặt, nói:

– Ngươi không nên giết hắn.

Phương Long Hương cười nói:

– Sao ngươi không nhìn thử tay hắn xem?

Cương thi đã gục xuống, nhưng hai tay thì vẫn nắm rất chặt.

Phương Long Hương hững hờ nói:

– Ngươi tưởng hắn thật muốn nói chuyện với ngươi sao, nếu ta không giết hắn, giờ chỉ sợ người đã biến thành tổ ong rồi.

Y lấy móc câu khêu khêu cắt đứt gân trên cổ tay cương thi. Bàn tay mềm ra, một nắm ám khí rơi lả tả xuống.

Trong một bàn tay, đã có bốn loại ám khí hình dạng khác nhau.

Phương Long Hương nói:

– Ta biết Trường Sinh Kiếm của ngươi là khắc tinh của các loại ám khí, nhưng ta vẫn không yên tâm.

Bạch Ngọc Kinh nói:

– Tại sao?

Phương Long Hương đáp:

– Bởi vì ta cũng biết ám khí của kẻ này xưa nay rất hiếm khi thất thủ.

Bạch Ngọc Kinh nói:

– Hắn là ai?

Phương Long Hương đáp:

– Cao thủ dùng ám khí đệ nhất một dải Nam Trường Giang, Công Tôn Tĩnh.

Bạch Ngọc Kinh nói:

– Công Tôn Tĩnh của Thanh Long hội.

Phương Long Hương nói:

– Không sai.

Bạch Ngọc Kinh thở dài một tiếng:

– Nhưng ngươi vẫn không nên giết hắn nhanh như vậy.

Phương Long Hương hỏi:

– Tại sao?

Bạch Ngọc Kinh nói:

– Ta vẫn còn nhiều điều muốn hỏi hắn.

Phương Long Hương nói:

– Ngươi có thể hỏi ta mà.

Y bước tới, ánh mắt đầy vẻ hân thưởng, nhìn nữ nhân dưới đất, thở ra khe khẽ nói:

– Không ngờ Công Tôn Tĩnh chẳng những biết dùng ám khí, mà còn biết chọn nữ nhân nữa.

Bạch Ngọc Kinh nói:

– Đây là nữ nhân của hắn à?

Phương Long Hương gật đầu đáp:

– Là vợ hắn.

Bạch Ngọc Kinh nói:

– Đứa bé này là con hắn?

Phương Long Hương lại cười:

– Đứa bé?… Ngươi cho rằng tên này là một đứa bé?

Bạch Ngọc Kinh hỏi:

– Không phải à?

Phương Long Hương nói:

– Đứa bé này chỉ sợ còn già hơn ngươi ít nhất mười tuổi.

Y đưa chân đá đá vào mặt đứa bé, trên mặt cũng có bột phấn rơi xuống lả tả.

Trên mặt đứa bé đã có nếp nhăn.

Phương Long Hương nói:

– Kẻ này tên là Độc Đinh Tử, là một tên lùn trời sinh, cũng là tử sĩ của Công Tôn Tĩnh.

Bạch Ngọc Kinh không kìm được lại phát ra một tiếng thở dài, cười khổ nói:

– Người chết không phải người chết, trẻ con không phải trẻ con, bà lão không phải bà lão… đúng là tuyệt diệu thật.

Phương Long Hương hờ hững nói:

– Tuyệt diệu thêm chút nữa thôi, là ngươi đã thành người chết rồi.

Bạch Ngọc Kinh nói:

– Thế lực của Thanh Long hội rải trùm khắp thiên hạ, bọn chúng đã là người của Thanh Long hội, tại sao phải ẩn giấu hành tung như thế làm gì?

Phương Long Hương nói:

– Bởi vì kẻ muốn lấy mạng bọn chúng nhất, chính là Thanh Long hội.

Bạch Ngọc Kinh kêu lên:

– Tại sao?

Phương Long Hương đáp:

– Bởi vì Công Tôn Tĩnh đã làm chuyện khiến Thanh Long hội mất mặt.

Bạch Ngọc Kinh liền hỏi:

– Chuyện gì thế?

Phương Long Hương nói:

– Một vật có quan hệ rất trọng đại, đã bị kẻ khác gạt khỏi tay hắn. Đương nhiên là hắn biết rõ quy củ Thanh Long hội thế nào.

Bạch Ngọc Kinh nói:

– Vì vậy hắn mới dẫn theo vợ và tử sĩ, cải trang tới chỗ này, chính là để truy lại món vật kia.

Phương Long Hương gật đầu:

– Không sai.

Bạch Ngọc Kinh lại hỏi:

– Sao ngươi biết được những chuyện này?

Phương Long Hương cười nói:

– Lẽ nào ngươi quên mất ta làm chuyện gì rồi?

Bạch Ngọc Kinh nói:

– Món đồ ấy ở trên người Viên Tử Hà thật à?

Phương Long Hương nói:

– Chuyện này thì ngươi phải đi hỏi cô ta rồi.

Bạch Ngọc Kinh hỏi:

– Cô ta đâu?

Phương Long Hương đáp:

– Ở bên ngoài ấy.

Bạch Ngọc Kinh lập tức đi ra, Phương Long Hương liền nhường đường cho y.

Đột nhiên, một cái móc sắt rạch toác cổ tay y ra, Trường Sinh Kiếm rơi xuống đất “keng” một tiếng.

Kế đó, một nắm đấm còn cứng hơn cả thiết câu, đã đấm trúng yếu huyệt Kinh Môn dưới hông Bạch Ngọc Kinh, cả người y đổ gục xuống. Ánh nến đung đưa lay động, cả căn phòng cũng tựa hồ như đang không ngừng đung đưa lay động.

Bạch Ngọc Kinh còn chưa kịp mở mắt ra, đã cảm thấy lưỡi móc câu lạnh như băng kề sát cổ họng mình.

Cuối cùng thì y cũng tỉnh ra. Có lẽ vĩnh viễn không bao giờ tỉnh ra còn tốt hơn, quả thực y không muốn nhìn thấy gương mặt Phương Long Hương nữa. Gương mặt vốn hết sức anh tuấn đó, giờ đây dường như đã trở nên xấu xí đến nỗi khó tả nổi thành lời.

Gương mặt ấy đang mỉm cười, đối mặt với y:

– Ngươi không ngờ phải không?

Bạch Ngọc Kinh nói:

– Đúng là ta không ngờ, bởi vì xưa nay ta vẫn luôn nghĩ ngươi là bằng hữu.

Y gắng sức khiến bản thân bình tĩnh. Đằng nào cũng thua rồi, cớ sao không thua cho đẹp một chút?

Phương Long Hương mỉm cười:

– Ai bảo ta không phải bằng hữu của ngươi chứ. Xưa nay ta vẫn luôn là bằng hữu của ngươi.

Bạch Ngọc Kinh hỏi:

– Còn bây giờ?

Phương Long Hương đáp:

– Bây giờ thì phải xem ngươi thế nào đã.

Bạch Ngọc Kinh nói:

– Xem ta có chịu nghe lời không à?

Phương Long Hương gật đầu:

– Không sai chút nào.

Bạch Ngọc Kinh nói:

– Nếu ta không nghe lời thì sao?

Phương Long Hương đột nhiên thở dài một tiếng, nhìn thiết câu trên tay mình, chậm rãi nói:

– Ta là một kẻ tàn phế, một kẻ tàn phế muốn lăn lộn trên giang hồ tuyệt đối không phải chuyện dễ dàng gì, nếu không có chỗ dựa vững chắc đằng sau, thì dù không chết, ta cũng không thể sống thoải mái như bây giờ được.

Bạch Ngọc Kinh nói:

– Ai là chỗ dựa cho ngươi?

Phương Long Hương hỏi ngược lại:

– Ngươi không nghĩ ra à?

Bạch Ngọc Kinh cuối cùng cũng hiểu ra, cười khổ nói:

– Thì ra ngươi cũng là người của Thanh Long hội.

Phương Long Hương gật đầu:

– Đàn chủ của Thanh Long hội.

Bạch Ngọc Kinh nói:

– Chỗ này cũng là một trong ba trăm sáu mươi lăm phân đà của Thanh Long hội?

Phương Long Hương thở dài:

– Ta biết sớm muộn gì ngươi cũng hiểu ra hết, xưa nay ngươi vốn là người rất thông minh mà.

Bạch Ngọc Kinh chỉ thấy miệng mồm đắng nghét, muốn nôn muốn mửa mà không được.

Phương Long Hương lại nói:

– Ba năm trước, ta cũng giống như ngươi, nằm ở dưới đất thế này, cũng có kẻ lấy đao gí vào cổ họng ta.

Bạch Ngọc Kinh nói:

– Vì vậy ngươi không thể không gia nhập Thanh Long hội?

Phương Long Hương nói:

– Người đó cũng không nhất định ép ta phải vào Thanh Long hội, y cho ta hai con đường để chọn.

Bạch Ngọc Kinh hỏi:

– Hai con đường thế nào?

Phương Long Hương đáp:

– Một con đường vào quan tài, một con đường vào Thanh Long hội.

Bạch Ngọc Kinh gật đầu:

– Đương nhiên là ngươi chọn con đường thứ hai.

Phương Long Hương cười nói:

– Ta nghĩ rất nhiều người cũng lựa chọn con đường này.

Bạch Ngọc Kinh gật đầu:

– Không sai, không ai có thể nói ngươi đã chọn sai đường.

Phương Long Hương nói:

– Chúng ta xưa nay vẫn là bằng hữu tốt, đương nhiên, ít nhất ta cũng phải cho ngươi hai con đường để lựa chọn!

Bạch Ngọc Kinh nói:

– Đa tạ, ngươi thật là bằng hữu tốt!

Phương Long Hương lại cười cười:

– Con đương thứ nhất rất gần, giờ quan tài ở ngay bên cạnh ngươi đó.

Bạch Ngọc Kinh nói:

– Cái quan tài này mỏng quá, người có danh khí như ta đây, ít nhất ngươi cũng phải cấp cho một cỗ quan tài ra dáng một chút chứ.

Phương Long Hương nói:

– Cái đó thì không cần đâu, ta có thể đảm bảo khi ngươi nằm vào trong đó thì đã không phân biệt được quan tài dày hay mỏng nữa rồi.

Móc câu sắt trên tay lại bắt đầu nhích động, y mỉm cười nói tiếp:

– Nhưng bất luận thế nào, nằm ngủ trên giường vẫn thoải mái hơn nhiều so với ở trong quan tài, đặc biệt là khi trên giường còn có đàn bà nữa.

Bạch Ngọc Kinh gật đầu:

– Điểm ấy thì không sai chút nào, chỉ có điều còn phải xem đàn bà trên giường là người thế nào đã.

Phương Long Hương nói:

– Ừm.

Bạch Ngọc Kinh lại tiếp lời:

– Nếu trên giường có một con lợn nái nằm ngủ, thì ta thà ngủ trong quan tài còn hơn.

Phương Long Hương nói:

– Đương nhiên ngươi không nghĩ Viên Tử Hà là lợn nái rồi phải không?

Bạch Ngọc Kinh nói:

– Đúng là không phải, cô ta là con chó cái.

Phương Long Hương lại bật cười:

– Thực lòng mà nói, bảo cô ta vậy là đúng rồi, ai có thể ngờ con cáo già như Công Tôn Tĩnh lại bại trong tay một con chó cái chứ?

Bạch Ngọc Kinh thở dài một tiếng:

– Thực lòng mà nói, ta thực cũng có chút đồng cảm với hắn.

Phương Long Hương gật đầu:

– Ta cũng đồng cảm với hắn.

Bạch Ngọc Kinh nói:

– Vậy nên ngươi giết hắn.

Phương Long Hương thở dài:

– Nếu ta không giết hắn, không chừng hắn còn chết thảm hơn gấp chục lần.

Bạch Ngọc Kinh chỉ “ừm” một tiếng.

Phương Long Hương lại nói tiếp:

– Thanh Long hội ít nhất cũng có một trăm ba mươi cách khác nhau để đối phó với loại người như hắn, mỗi cách đều có thể khiến hắn hối hận tại sao mình đã sinh ra trên đời này.

Bạch Ngọc Kinh nói:

– Rốt cuộc hắn đã làm chuyện mất mặt gì vậy?

Phương Long Hương trầm ngâm:

– Ngươi có từng nghe nói đến ba chữ “Khổng Tước Linh” bao giờ chưa?

Bạch Ngọc Kinh biến sắc:

– Khổng Tước Linh của Khổng Tước sơn trang?

Phương Long Hương gật đầu:

– Quả nhiên là ngươi từng nghe rồi.

Bạch Ngọc Kinh thở dài:

– Những kẻ trên giang hồ chưa từng nghe đến ba chữ này, không chừng còn ít hơn những kẻ không biết đến Trường Sinh Kiếm.

Phương Long Hương mỉm cười:

– Ngươi cũng khiêm tốn lắm.

Bạch Ngọc Kinh cũng mỉm cười đáp lại:

– Khiêm tốn vốn là một trong các mỹ đức của ta đây.

Phương Long Hương nói:

– Ồ? Ngươi còn mỹ đức gì nữa hả?

Bạch Ngọc Kinh đáp:

– Ta không đánh bạc, không uống rượu, không háo sắc, ta chỉ có một tật xấu duy nhất.

Phương Long Hương hỏi:

– Tật xấu gì vậy?

Bạch Ngọc Kinh nói:

– Ta nói dối. Nhưng mỗi ngày ta chỉ nói dối một lần mà thôi.

Phương Long Hương lại hỏi:

– Hôm nay ngươi nói dối lần nào chưa?

Bạch Ngọc Kinh đáp:

– Vẫn chưa. Vì vậy giờ ta phải nhanh nhanh chóng chóng nói một lần, kẻo sau này chẳng còn cơ hội nữa.

Y cười cười, rồi lại nói:

– Vì vậy, bây giờ bất kể là ta nói gì, tốt nhất là ngươi đừng nên tin.

Phương Long Hương cũng cười cười:

– Đa tạ ngươi đã nhắc nhở, ta nhất định sẽ không tin ngươi đâu.

Bạch Ngọc Kinh nói:

– Nếu ta nói Công Tôn Tĩnh vừa bị ngươi giết đã sống lại, đương nhiên là ngươi không tin.