Đa Tình Hoàn - HỒI 6: Trong Mật Thất Bàn Chuyện Bí Mật

Thất Chủng Vũ Khí (Trọn Bộ)

Đăng vào: 2 năm trước

.

Ánh đèn đang dao động, có phải là gió không?

Gió ở đâu ra?

Eo lưng của Quách Ngọc Nương tại sao cũng đang uốn éo? Căn phòng tại sao cũng xoay mòng mòng?

– Ngươi say rồi.

Tiêu Thiếu Anh muốn lắc đầu, nhưng sợ nếu lắc đầu một cái, không chừng nó sẽ rớt xuống.

– Lần này e rằng ngươi say thật rồi.

Có phải thật thế không? Say thật cũng tốt, say giả cũng tốt, gì gì cũng là say cả.

Thật thật giả giả, giả giả thật thật, đời người là cuộc mộng, hà tất phải nhận chân?

– Ngươi nên đi ngủ một giấc.

– Được, ngủ thì ngủ.

Ngủ ngủ thức thức, có gì là phân biệt, không phải đời người là cuộc mộng sao?

– Phía sau có căn phòng dành cho khách, anh đi ngủ ở đó thôi.

Giọng nói rất ngọt ngào, đó là giọng nói của Quách Ngọc Nương.

– Bà đưa tôi lại đó dùm.

– Được, tôi dẫn anh lại.

Quách Ngọc Nương đang mở cửa, tại sao Cát Đình Hương không ngăn trở?

Có phải lão ta cũng say khước?

Cát Tân vẫn còn đứng trước cửa, đứng đó không một chút cử động.

Tiêu Thiếu Anh bỗng bước lại, bẹo vào má y một cái:

– Gã này có phải là người bằng gỗ không?

Dĩ nhiên là không.

Tiêu Thiếu Anh cười ngặt nghẽo, cười không ngớt. Y vốn đã thích cười, hiện tại hình như đã đến lúc tha hồ cười.

Gió thổi qua cái hành lang dài ngoẵng. Thì ra gió từ bụi hoa thổi lại, từ trong bóng cây thổi ra, từ những chấm chấm sao đêm lại.

Còn người? Người ở đâu lại? Rồi lại sẽ đi đâu?

Nhà cửa mới xây lên, tường vách mới quét vôi mới mẻ, giấy bọc cửa sổ còn đầy mùi keo, bàn ghế đầy mùi gỗ mới, mặt bàn bằng đá Đại Lý mới, bày biện đèn đuốc sáng loáng, giường chiếu gối nệm thêu hoa mới tinh.

Mọi thứ đều mới. Có phải Tiêu Thiếu Anh cũng bắt đầu một cuộc sống mới hoàn toàn khác hẳn lúc xưa?

Y ngã xuống giường, xuống cái giường thật rộng rãi mà êm ái mới mẻ đó:

– Giường tốt thật.

– Cái giường này chưa có ai nằm lên bao giờ.

Giọng nói của Quách Ngọc Nương cũng mềm mại, còn mềm mại hơn cả cái gối thêu hoa trên giường.

– Nhưng một người nằm một mình trên cái giường tốt thế này, thật còn vô vị hơn cả uống rượu một mình.

– Tôi có thể tìm người lại bầu bạn với anh.

Cô biết cặp mắt của y nãy giờ vẫn cứ nhìn lom lom vào bộ phận dưới eo lưng của cô, nhưng cô không giận.

Cô còn đang cười:

– Bất cứ anh thích hạng đàn bà ra sao, tôi đều tìm được cho anh.

– Người tôi thích chính là cô đây.

Tiêu Thiếu Anh bỗng nhảy bật dậy, ôm lấy eo lưng của cô, sau đó hai người bèn ngã lăn xuống giường.

Quách Ngọc Nương hô khẽ lên, vùng vẫy một hồi.

Chỉ tiếc là bàn tay của cô cũng mềm, không có chút sức lực. Cả người cô đều mềm mại, vừa thơm vừa ngọt, vừa mềm, như một cục đường phèn.

Bộ ngực của cô còn trắng hơn cả cẩm hoa, trắng muốn sáng rực lên.

Tiêu Thiếu Anh ngồi trên người cô, cô chẳng động đậy nổi, chỉ còn nước thở dồn dập rên rỉ không ngừng.

Cô có thể cảm thấy cặp đùi của mình đang được mở ra.

– Cầu xin anh, không được như vậy, làm như vậy không được…

Cô chẳng phản kháng được, cũng không cách nào vùng vẫy được, cô chỉ còn nước van xin, nhưng không biết rằng, van xin ngược lại càng làm người đàn ông dễ dàng biến thành điên cuồng hơn.

Tiêu Thiếu Anh đã bắt đầu xé y phục cô ra, cô cắn chặt môi, bỗng nhiên hét lớn lên.

Chính ngay lúc đó, một bàn tay bỗng thò tới, chụp lấy cổ áo của Tiêu Thiếu Anh, xách nguyên cả người y lên. Bàn tay nữa thì tát vào mặt y, tát không mạnh lắm, chỉ bất quá muốn cho y tỉnh táo lại.

Tiêu Thiếu Anh quả nhiên có tỉnh táo lại chút đỉnh, y đã thấy Cát Đình Hương vẫn còn chưa say, lão đang hằn học trừng mắt nhìn y, gằn giọng nói:

– Ngươi thật là to gan!

Tiêu Thiếu Anh vẫn còn đang cười:

– Cái gan của tôi trước giờ có nhỏ đâu.

Cát Đình Hương hỏi:

– Ngay cả lời ta nói ngươi cũng dám quên cả sao?

Tiêu Thiếu Anh nói:

– Tôi chưa quên.

Cát Đình Hương giận dữ nói:

– Ngươi chưa quên?

Tiêu Thiếu Anh nói:

– Ông nói, không cho tôi nhìn cô ta, không cho tôi nghĩ bậy nghĩ bạ, tôi đều nhớ rõ.

Cát Đình Hương càng phẫn nộ, lão hỏi:

– Đã nhớ rồi, tại sao còn dám làm như vậy?

Tiêu Thiếu Anh cười hì hì nói:

– Bởi vì ông không dặn không được động vào cô ta, ông đã nói như vậy đâu.

Cát Đình Hương nhìn y một hồi, ánh mắt bỗng lộ vẻ cười cợt, lão bỗng buông tay ra, vênh mặt lên nói:

– Tốt nhất là ngươi nằm yên ở đây ngủ một giấc, ngươi tỉnh dậy, rồi lại gặp ta.

Tiêu Thiếu Anh lại ngã ầm ra, lấy gối ôm đầu lại, miệng vẫn còn lẩm bẩm:

– Cái giường lớn như vậy, bắt tôi ngủ một mình, ngủ sao cho được.

Rốt cuộc y cũng ngủ được, không những vậy còn ngủ rất nhanh.

Đợi lúc y tỉnh lại, y mới phát hiện ra không phải chỉ có một mình y đang nằm trên giường, bên cạnh còn có một người con gái nằm đó.

Một người con gái tươi tắn, như một đóa hoa, nước da trắng ngần, cái môi ngọt ngào, cặp mắt quyến rũ mê hồn.

Có phải là Quách Ngọc Nương đấy không?

Tiêu Thiếu Anh nhịn không nổi muốn nhảy bật dậy, y dụi mắt, rồi mở ra nhìn, mới phát hiện ra người con gái này không phải là Quách Ngọc Nương, chỉ bất quá gương mặt sáu bảy phần rất giống cô ta.

– Cô là ai?

– Em tên là Tiểu Hà.

Cô gái này mở to cặp mắt, nhìn y chăm chú:

– Quách Tiểu Hà.

Tiêu Thiếu Anh bật cười:

– Không lẽ đàn bà con gái nơi đây đều họ Quách?

– Chỉ có hai người họ Quách.

– Hai người nào?

– Em và chị em.

Tiêu Thiếu Anh rốt cuộc hiểu ra:

– Quách Ngọc Nương là chị của cô?

Tiểu Hà chớp mắt nói:

– Có phải anh cũng cho là em rất giống chị ấy?

Tiêu Thiếu Anh nói:

– Giống quá đi.

Tiểu Hà bĩu môi nói:

– Thật ra em và chị ấy hoàn toàn là hai người khác nhau.

Tiêu Thiếu Anh nói:

– Sao?

Tiểu Hà nói:

– Chị em là kẻ hại người.

Tiêu Thiếu Anh lại bật cười.

Tiểu Hà nói:

– Không chừng chị ấy chẳng phải có ý câu dẫn người ta, nhưng chị ấy trời sinh là kẻ hại người, chỉ cần gặp người đàn ông nào, là biến thành như vậy, cho người ta tưởng chị ấy có tình ý gì với họ.

Tiêu Thiếu Anh nói:

– Sau đó rồi sao?

Tiểu Hà cười lạt nói:

– Đàn ông vốn là kẻ cứ cho mình ta đây, thấy chị ấy như vậy, dĩ nhiên là nhịn không nổi muốn xáp lại.

Tiêu Thiếu Anh nói:

– Lúc trước cũng có người thử vào?

Tiểu Hà nói:

– Không những là có, mà còn không chỉ một người thôi.

Tiêu Thiếu Anh nói:

– Hiện tại…

Tiểu Hà cười lạt nói:

– Hiện tại mấy người đó đều đã vào hết quan tài rồi.

Tiêu Thiếu Anh thở ra một hơi, y cười khổ nói:

– Thì ra lão gia tử cũng ghen bạo quá đấy chứ.

Tiểu Hà nói:

– Vì vậy tôi mới lấy làm kỳ.

Tiêu Thiếu Anh hỏi:

– Kỳ chuyện gì?

Tiểu Hà nhìn y lom lom nói:

– Tối qua không phải anh cũng đã thử qua?

Tiêu Thiếu Anh nói:

– Tôi cũng là đàn ông.

Tiểu Hà nói:

– Hiện tại anh vẫn còn sống nhăn đó.

Cô lạnh lùng nói tiếp:

– Người đàn ông nào mà dám đụng vào chị ấy, lão gia tử chưa bao giờ buông tha một người, thật tình tôi nghĩ không ra lần này sao ông ta tha cho anh.

Tiêu Thiếu Anh cười nói:

– Vì vậy cô tính lại đây xem xét, xem thử tôi có cái gì khác lạ so với người khác?

Tiểu Hà bĩu môi, cười lạt nói:

– Anh nghĩ là tôi tự mình muốn lại đây chắc?

Tiêu Thiếu Anh hỏi:

– Không phải sao?

Tiểu Hà nói:

– Dĩ nhiên là không.

Tiêu Thiếu Anh hỏi:

– Không lẽ là lão gia tử kêu cô lại?

Tiểu Hà cũng thở ra một hơi, nói:

– Vì vậy tôi lại càng nghĩ không ra, lão gia tử trước giờ vốn đối đãi với tôi rất tốt, trước giờ cũng không cho ai đụng vào tôi, lần này lại nhất định muốn tôi lại bầu bạn với anh.

Tiêu Thiếu Anh đảo quanh tròng mắt một cái, nghiêm mặt nói:

– Dĩ nhiên là có lý do.

Tiểu Hà nhịn không nổi hỏi:

– Lý do gì?

Tiêu Thiếu Anh lăn người qua, một bàn tay ôm lấy eo của cô, rồi thì thầm vào tai cô:

– Bởi vì ông ta biết cô nhất định sẽ thích tôi lắm.

Trong chậu hoa nở đầy phong tiên, nguyệt quý và mẫu đơn, dưới tường, hoa thạch lựu cũng nở rộ.

Ngoài hành lang có tám người đang thõng tay đứng nghiêm trang, người nào cũng tinh tráng kiêu hãnh hơn Cát Tân nhiều.

Nơi đây, phòng vệ buổi sáng, tại sao lại nghiêm mật hơn ban đêm?

Cát Tân chắc là đã đi ngủ rồi, bất cứ ai cũng phải có lúc đi ngủ.

Tiêu Thiếu Anh bước nhanh qua hành lang dài, Cát Đình Hương đang đợi y trong mật thất.

Cát lão gia tử rất ít khi tiếp kiến thuộc hạ của lão trong mật thất, lão kêu Tiêu Thiếu Anh lại, không lẽ là có chuyện cơ mật gì để bàn luận?

– Tiêu đường chủ đã đến.

Tiêu Thiếu Anh vừa bước đến trước cửa, đã có người đang hô chào, phân đường chủ của Thương Hương Đường, quả nhiên oai phong lẫm lẫm.

Cửa lập tức mở ra.

Người mở cửa lại chính là Cát Đình Hương, Quách Ngọc Nương không ở trong phòng.

Tiêu Thiếu Anh thở phào một hơi, thật tình y cũng hơi bối rối nếu gặp lại Quách Ngọc Nương, mùi hoa theo gió thoảng tới từng trận, mặt trời đang chiếu vào góc phòng.

– Hôm nay trời đẹp thật.

Khóe miệng của Cát Đình Hương lộ một nụ cười, lão ung dung nói:

– Gương mặt của ngươi xem ra lại không phấn khởi lắm.

Tiêu Thiếu Anh cười khổ nói:

– Đầu tôi còn nhức nhối, tối hôm qua, hình như tôi say quá đáng.

Cát Đình Hương nói:

– Ngay cả lúc Tiểu Hà vào, ngươi cũng không hay biết gì?

Tiêu Thiếu Anh cười khổ lắc đầu.

Cát Đình Hương nói:

– Không lẽ ngươi qua một đêm xuân tẻ ngắt vậy?

Tiêu Thiếu Anh cười khổ gật đầu.

Cát Đình Hương nói:

– Vì vậy sáng sớm nay ngươi nhất định đã kiếm cách bù lại.

Tiêu Thiếu Anh nói:

– Vì vậy gương mặt của tôi mới xem ra không phấn khởi lắm.

Cát Đình Hương cười lớn, hình như lão đã hoàn toàn quên mất chuyện tối hôm qua.

Lão vỗ vỗ vào vai Tiêu Thiếu Anh cười nói:

– Vì vậy từ đây về sau tốt nhất là ngươi nên thật thà hơn một chút, con nha đầu đó hình như cũng không vừa gì đâu.

Tiêu Thiếu Anh nói:

– Cô ta nói cũng nhiều.

Cát Đình Hương nói:

– Nó nói gì?

Tiêu Thiếu Anh nói:

– Cô ta đang lấy làm lạ, tại sao ông lại tha cho tôi.

Cát Đình Hương nói:

– Chuyện đó tuy ngươi làm sai, nhưng có lúc người ta làm sai lại có chỗ hay của nó.

Tiêu Thiếu Anh hỏi:

– Làm sai lại có chuyện hay của nó?

Cát Đình Hương nói:

– Nếu một người có tâm cơ thâm trầm, có âm mưu lớn lao, y sẽ nhất định không làm chuyện gì lỗi lầm.

Tiêu Thiếu Anh hình như còn chưa hiểu:

– Nhưng tôi…

Cát Đình Hương nói:

– Nếu ngươi tính lại đây thừa cơ báo thù, tối hôm qua nhất định sẽ không uống rượu say quá như vậy, lại càng không làm ra chuyện như vậy.

Tiêu Thiếu Anh rốt cuộc đã hiểu:

– Vì vậy tuy tôi đã làm chuyện trái, ngược lại nhờ đó mà mới rõ ra được tôi không có âm mưu.

Cát Đình Hương mỉm cười nói:

– Vì vậy hôm nay ta mới kêu ngươi lại đây.

Tiêu Thiếu Anh nhịn không nổi hỏi lão:

– Lại đây làm gì?

Cát Đình Hương bỗng quay người lại, khóa trái cửa, đóng hết cửa sổ, rồi quay đầu lại, vẻ mặt lão biến thành thật nghiêm trang:

– Ta vốn đang mãi tìm một người như ngươi làm trợ thủ.

Tiêu Thiếu Anh hỏi:

– Hiện tại ông còn cần trợ thủ sao?

Cát Đình Hương nói:

– Bởi vì ta còn có đối đầu.

Tiêu Thiếu Anh nói:

– Song Hoàn Môn đã sụp đổ rồi, một dãy tây bắc, còn ai dám đối đầu với ông?

Cát Đình Hương nói:

– Chỉ có một.

Tiêu Thiếu Anh hỏi:

– Một người nào?

Cát Đình Hương nói:

– Không phải một người, một con rồng.

Tiêu Thiếu Anh thở nhẹ ra một hơi:

– Một con thanh long?

Cát Đình Hương gật gật đầu.

Tiêu Thiếu Anh thay đổi sắc mặt:

– Thanh Long hội?

Cát Đình Hương thở ra nói:

– Trừ Thanh Long hội ra, còn ai dám đối đầu với bọn ta?

Tiêu Thiếu Anh đóng miệng lại, Thanh Long hội là tổ chức đáng sợ thế nào, y dĩ nhiên đã có nghe nói qua.

Cát Đình Hương nói:

– Nghe nói Thanh Long hội phân đà rất bí mật, đã nhiều tới ba trăm sáu mươi lăm chỗ, cơ hồ đã rải rác hết thiên hạ.

Tiêu Thiếu Anh nói:

– Một dãy Lũng Tây cũng có phân đà của bọn chúng?

Cát Đình Hương nói:

– Mấy năm trước đã có rồi, chỉ tiếc là nơi đây, vốn là trời đất của Song Hoàn Môn, vì vậy thế lực bọn chúng vẫn chưa có cách nào phát triển.

Tiêu Thiếu Anh nói:

– Hiện tại tuy Song Hoàn Môn đã sụp đổ, Thương Hương Đường đã thay thế vào đó.

Cát Đình Hương nói:

– Vì vậy bọn chúng vẫn còn không có cơ hội.

Tiêu Thiếu Anh nói:

– Nếu bọn chúng còn chút tự hiểu biết mình, bọn chúng phải rút khỏi Lũng Tây rồi.

Cát Đình Hương cười lạt nói:

– Chỉ tiếc là bọn chúng chẳng có tí gì là tự hiểu biết mình cả.

Tiêu Thiếu Anh cũng đang cười lạt nói:

– Không lẽ bọn chúng còn dám ở đây ăn thua đủ với Thương Hương Đường sao?

Cát Đình Hương nói:

– Thậm chí bọn chúng còn muốn ta quy phò bọn chúng, đem nhập Thương Hương Đường vào phân đà của bọn chúng.

Tiêu Thiếu Anh cười lạt nói:

– Chuyện này cứ như là nằm mộng vậy.

Cát Đình Hương nói:

– Chỉ tiếc đây không phải là mộng!

Vẻ mặt của lão càng nghiêm trang:

– Bọn chúng đã cảnh cáo với ta lần chót, muốn ta trả lời bọn chúng trước ngày mồng chín tháng chín.

Tiêu Thiếu Anh hỏi:

– Nếu ông không chịu thì sao?

Cát Đình Hương nói:

– Nếu ta không chịu, ta sẽ không sống qua đêm mồng chín tháng chín.

Tiêu Thiếu Anh hỏi:

– Đây là lời bọn chúng nói?

Cát Đình Hương nói:

– Đúng vậy.

Tiêu Thiếu Anh nói:

– Chuyện này cứ như là đánh rắm vậy.

Cát Đình Hương nói:

– Chỉ tiếc đây cũng chẳng phải là chuyện đánh rắm. Thanh Long hội nói ra điều gì, trước giờ vốn vẫn là nói được, làm được.

Tiêu Thiếu Anh nói:

– Ông đã gặp người của bọn chúng?

Cát Đình Hương lắc lắc đầu nói:

– Ta chỉ nhận được ba phong thơ của bọn chúng.

Tiêu Thiếu Anh hỏi:

– Ông cũng không gặp người đưa thơ sao?

Cát Đình Hương nói:

– Không.

Tiêu Thiếu Anh hỏi:

– Trên bì thơ đề tên của ai?

Cát Đình Hương nói:

– Mồng chín tháng chín.

Tiêu Thiếu Anh nói:

– Như vậy có nghĩa là gì?

Cát Đình Hương nói:

– Mỗi năm có ba trăm sáu mươi lăm ngày, phân đà của bọn chúng có đúng ba trăm sáu mươi lăm chỗ, vì vậy bọn chúng trước giờ lấy ngày tháng ra làm danh hiệu cho phân đà.

Tiêu Thiếu Anh hỏi:

– Mồng chín tháng chín là danh hiệu của phân đà ở Lũng Tây?

Cát Đình Hương nói:

– Chắc là vậy rồi.

Tiêu Thiếu Anh nói:

– Đà chủ của phân đà này là ai?

Cát Đình Hương nói:

– Không ai biết cả.

Tiêu Thiếu Anh nói:

– Cũng không ai biết phân đà này trụ sở ở đâu?

Cát Đình Hương nói:

– Không ai cả.

Lão thở ra một hơi, nói:

– Đây cũng là chỗ đáng sợ nhất của bọn chúng, nếu bọn chúng đến đánh nhau quang minh chính đại với bọn ta, ta sẽ không sợ gì, nhưng thế này lại làm cho chúng ta không thể không đề phòng ám tiễn của bọn chúng.

Lão nắm chặt hai nắm tay, hiển nhiên lão đang phẫn nộ vô cùng, khích động vô cùng, hình như lão đã quên mất, lúc lão đối phó với Song Hoàn Môn, lão cũng đã dùng thủ đoạn cũng không được mấy quang minh chính đại.

Tiêu Thiếu Anh cũng lập tức đồng ý:

– Minh thương dị đóa, ám tiễn nan phòng, câu nói đó tôi vẫn thấy thật không sai tí nào.

Cát Đình Hương nói:

– Còn có một câu tốt nhất là ngươi nên nhớ kỹ.

Tiêu Thiếu Anh hỏi:

– Câu gì?

Cát Đình Hương nói:

– Tiên hạ thủ vi cường, hậu hạ thủ tào ương!

Lão cười lạt, nói tiếp:

– Bọn chúng đã tính đối phó với ta vào ngày mồng chín tháng chín, ta sẽ đối phó với bọn chúng trước ngày mồng chín tháng chín.

Tiêu Thiếu Anh nói:

– Vì vậy ông nhất định phải tìm cho ra phân đà của bọn chúng trước.

Cát Đình Hương gật gật đầu nói:

– Đấy cũng là chuyện ta sắp nhờ ngươi đi làm cho ta.

Nói đến đây, lão mới đại khái vào tới chính đề:

– Chuyện này dĩ nhiên không dễ dàng gì, ta nghĩ đi nghĩ lại, không chừng chỉ có ngươi mới làm được.

Tiêu Thiếu Anh trầm tư một hồi, y không hề hỏi lão tại sao.

Nhưng Cát Đình Hương đang giải thích:

– Bởi vì ngươi đã là phân đường chủ nơi đây, nhưng bên ngoài chưa có ai biết, tuy ngươi là một người thông minh tuyệt đỉnh, nhưng cũng rất ngu xuẩn.

Tiêu Thiếu Anh bỗng hỏi:

– Ông nói ông đã nhận được ba phong thơ của bọn chúng?

Cát Đình Hương gật gật đầu, nói:

– Những gì trong thơ, ta đều đã nói hết cho ngươi nghe.

Tiêu Thiếu Anh nói:

– Tôi còn muốn nhìn thử xem.

Cát Đình Hương hỏi:

– Tại sao?

Tiêu Thiếu Anh nói:

– Bởi vì ba phong thơ này, là đầu mối duy nhất của chúng ta.

Cát Đình Hương thở dài nói:

– Chỉ tiếc là ta đã xem mấy chục lần rồi, mà ngay cả một chút manh môi cũng nhìn không ra.

Cũng một loại giấy, cùng một nét chữ.

Loại giấy dùng là loại phổ thông nhất, chữ viết rất ngay ngắn, nhưng lại rất vụng về xấu xí.

Lời trong phong thơ, toàn bộ đều như Cát Đình Hương đã nói cho y nghe.

Cát Đình Hương đợi đến lúc Tiêu Thiếu Anh lật lá thư ra coi đi coi lại mấy chục lần trước cửa sổ rồi, lão mới hỏi:

– Ngươi thấy ra được gì?

Tiêu Thiếu Anh trầm ngâm một lúc rồi nói:

– Ba lá thư này cùng do một người viết.

Cái điểm này bất kỳ ai cũng đều nhìn ra, có nhìn ra cũng chẳng để làm gì.

Cát Đình Hương hỏi:

– Ngươi nhìn ra ai viết những lá thư đó?

Tiêu Thiếu Anh lắc lắc đầu nói:

– Nhưng tôi thấy được hai chuyện khác.

Cát Đình Hương lập tức hỏi:

– Hai chuyện gì?

Tiêu Thiếu Anh nói:

– Thứ nhất, ba lá thư này không phải viết ở cùng một nơi.

Cát Đình Hương nói:

– Sao?

Tiêu Thiếu Anh nói:

– Bởi vì tuy giấy và chữ viết giống nhau, nét mực lại khác nhau.

Cát Đình Hương nói:

– Điểm này cũng coi là một đầu mối hay sao?

Tiêu Thiếu Anh nói:

– Không những là một đầu mối, còn rất trọng yếu nữa.

Cát Đình Hương nói:

– Ta nhìn không ra có gì trọng yếu trong đó.

Tiêu Thiếu Anh nói:

– Ba lá thư này có phải là cơ mật lắm không?

Cát Đình Hương gật gật đầu.

Tiêu Thiếu Anh nói:

– Nếu ông muốn viết lá thư như vậy cho kẻ đối đầu của mình, ông sẽ viết ở nơi nào?

Cát Đình Hương nói:

– Ngay ở nơi đây.

Tiêu Thiếu Anh nói:

– Bởi vì nơi đây không những là bí thất của ông, nó còn là thư phòng.

Cát Đình Hương nói:

– Đúng vậy.

Tiêu Thiếu Anh nói:

– Phân đà chủ của Thanh Long hội viết ba lá thư này cho ông, có phải cũng nên viết trong thư phòng của y không?

Cát Đình Hương nói:

– Đúng vậy.

Tiêu Thiếu Anh nói:

– Trong thư phòng của một người, có bao giờ có hai loại mực khác nhau không?

Cát Đình Hương nói:

– Chắc không.

Tiêu Thiếu Anh nói:

– Nhưng nét mực trong ba lá thư, lại khác nhau nhiều lắm.

Cát Đình Hương nói:

– Sao?

Tiêu Thiếu Anh nói:

– Y viết lá thư thứ nhất, dùng loại mực thượng phẩm Tống Mặc và bút Lang Hào, viết lá thư thứ ba thì dùng loại tối đa chỉ đáng giá hai đồng tiền.

Cát Đình Hương trầm ngâm một hồi rồi nói:

– Như vậy có thể thấy là ba lá thư nhất định không viết trong thư phòng của y.

Tiêu Thiếu Anh nói:

– Lá thư cơ mật trọng yếu như vậy, tại sao y không viết trong thư phòng bí thất của mình?

Cát Đình Hương hỏi:

– Ngươi nói thử tại sao?

Tiêu Thiếu Anh nói:

– Không chừng chỉ có một lý do.

Cát Đình Hương hỏi:

– Lý do gì?

Tiêu Thiếu Anh nói:

– Y chẳng có thư phòng gì cả.

Cát Đình Hương nói:

– Lấy thanh thế của Thanh Long hội như vậy, trong phân đà của bọn chúng, tại sao lại không có thư phòng?

Tiêu Thiếu Anh nói:

– Cũng chỉ có một lý do.

Cát Đình Hương hỏi:

– Lý do gì?

Tiêu Thiếu Anh nói:

– Bọn họ chẳng có phân đà gì ở đây cả.

Cát Đình Hương thộn mặt ra.

Tiêu Thiếu Anh nói:

– Bọn chúng cho dù có phân đà ở đây, cũng nhất định không phải là một nơi cố định, không những vậy còn rất lưu động, người trong phân đà tùy thời đều có thể thay đổi chỗ tụ họp, tùy thời đều thay đổi chỗ tàng thân.

Cát Đình Hương sáng rực mắt lên, lão nói:

– Bởi vì nơi đây vốn là trời đất của Song Hoàn Môn, bọn chúng không cách nào mọc rễ được ở đây.

Tiêu Thiếu Anh gật gật đầu nói:

– Đấy cũng là chỗ đáng sợ nhất của bọn chúng.

Cát Đình Hương nói:

– Sao?

Tiêu Thiếu Anh nói:

– Chỉ vì người của bọn chúng tùy thời lưu động, vì vậy bất kỳ ở đâu, cũng đều rất có thể có người của bọn chúng ẩn núp ở đó.

Cát Đình Hương thay đổi nét mặt hỏi:

– Ngay cả trong Thương Hương Đường này cũng có thể?

Tiêu Thiếu Anh không thừa nhận, cũng không phủ nhận, y chỉ nói qua chuyện khác:

– Tôi còn thấy được một chuyện khác nữa.

Cát Đình Hương nói:

– Ngươi nói đi.

Tiêu Thiếu Anh nói:

– Ba lá thư này tuy chữ viết rất ngay ngắn, nhưng cũng rất vụng về, không những vậy, mỗi chữ đều có hơi nghiêng qua bên trái một chút, hiển nhiên, người viết quen dùng tay phải, đổi qua viết tay trái.

Cát Đình Hương nói:

– Điểm đó lại nói ra được gì?

Tiêu Thiếu Anh nói:

– Người quen dùng tay phải, đổi qua dùng tay trái, thông thường chỉ có một lý do.

Cát Đình Hương hỏi:

– Lý do gì?

Tiêu Thiếu Anh nói:

– Y không muốn nét chữ của mình bị người khác nhận ra.

Cát Đình Hương thay đổi nét mặt nói:

– Không lẽ nét chữ người này, ta vốn có thể nhận ra được?

Tiêu Thiếu Anh yên lặng.

Yên lặng có nhiều nghĩa, cái yên lặng của y, hiển nhiên có nghĩa là thừa nhận.

Cát Đình Hương nói:

– Không lẽ người này ta cũng nhận ra được, không lẽ y ở trong Thương Hương Đường?

Tiêu Thiếu Anh vẫn còn yên lặng.

Những câu hỏi đó, y bất tất phải trả lời, chính Cát Đình Hương trong bụng cũng đã biết rõ rồi.

Bên ngoài song cửa, ánh mặt trời vẫn còn sáng lạn, gương mặt xanh lè của lão thì đượm đầy nét âm u, lão chầm chậm ngồi xuống, nhìn đăm đăm vào nghiên bút trên bàn, rồi bỗng nói:

– Ta cũng dùng Lang Hào và Tống Mặc.

Tiêu Thiếu Anh gật gật đầu.

Hiển nhiên y đã nhìn thấy chuyện đó từ lâu.

Cát Đình Hương nói:

– Lá thư đầu tiên, ta nhận được giữa tuần tháng trước.

Tiêu Thiếu Anh nói:

– Sao?

Cát Đình Hương nói:

– Lúc đó đại cuộc còn chưa rõ ràng, nơi đây còn rất hỗn loạn, ta cũng không phải như bây giờ, không hay ở trong thư phòng.

Tiêu Thiếu Anh hỏi:

– Bên ngoài có người phòng vệ hay không?

Cát Đình Hương nói:

– Có.

Tiêu Thiếu Anh nói:

– Nếu đã có người phòng vệ, chắc không có mấy người vào được nơi đây.

Cát Đình Hương nói:

– Không nhiều.

Gương mặt của lão càng âm trầm, lão bỗng cười lạt:

– Nhiều hay không nhiều cũng thế, chỉ cần một người vào được cũng quá đủ.

Tiêu Thiếu Anh nói:

– Lá thư thứ ba ông nhận được vào lúc nào?

Cát Đình Hương nói:

– Hai ngày trước.

Tiêu Thiếu Anh nói:

– Lúc đó nơi đây đã an định hẳn hòi, y không dám mạo hiểm ngồi đây viết.

Cát Đình Hương nói:

– Ừm.

Tiêu Thiếu Anh nói:

– Cái thứ bút mực đáng hai đồng tiền đó, nơi nào cũng có, không những vậy, sử dụng cũng rất tiện lợi.

Cát Đình Hương nói:

– Vì vậy y tùy thời tùy chỗ đều có cơ hội viết lá thư đó.

Tiêu Thiếu Anh cười cười nói:

– Dù có chui trong hang hố, cũng đều viết được, không những vậy, viết xong còn thuận tay ném bút mực vào đó.

Cát Đình Hương nắm chặt hai nắm tay nói:

– Vì vậy ba lá thư này đều bỗng nhiên xuất hiện, mà ta thủy chung vẫn không tra xét ra được người đưa thơ làm sao lén vào được nơi này!

Ánh mắt của Tiêu Thiếu Anh loang loáng, y hỏi:

– Còn nếu người ngoài thì sao?

Cát Đình Hương trả lời:

– Cái đường ngươi đi vào, tất cả tổng cộng có mười một đạo cơ quan, nhất định không có kẻ nào có thể qua được không một tiếng động, trừ phi…

Tiêu Thiếu Anh nói:

– Trừ phi y cũng như tôi, cũng là thuộc hạ thân tín của ông.

Cát Đình Hương cười lạt.

Tiêu Thiếu Anh nói:

– Theo tôi biết, người thân cận với ông không nhiều lắm.

Cát Đình Hương nói:

– Không nhiều.

Tiêu Thiếu Anh nói:

– Bởi vì thuộc hạ của ông, bốn tay phân đường chủ, đến nay đã chết mất ba người.

Gương mặt của Cát Đình Hương lại biến sắc. Lão đã nghe ra được câu nói của Tiêu Thiếu Anh, ắt hẳn có ẩn hàm thâm ý, lão đang đợi Tiêu Thiếu Anh nói hết câu.

Nào ngờ Tiêu Thiếu Anh bỗng lái qua chuyện khác, y nói:

– Phòng vệ Ở nơi đây, có phải buổi tối sơ hốt hơn buổi sáng?

Cát Đình Hương hỏi:

– Tại sao ngươi lại nghĩ vậy?

Tiêu Thiếu Anh nói:

– Bởi vì hiện tại bên ngoài có tám người phòng vệ, ban đêm chỉ có một mình Cát Tân.

Cát Đình Hương hững hờ nói:

– Đó chỉ là vì một người có lúc còn hữu dụng hơn cả tám, mười người khác.

Tiêu Thiếu Anh hỏi:

– Cát Tân là người rất hữu dụng?

Cát Đình Hương hỏi lại:

– Ngươi nhìn không ra?

Tiêu Thiếu Anh cười khổ nói:

– Thật tình tôi nhìn không ra.

Cát Đình Hương nói:

– Nếu ngay cả ngươi cũng nhìn không ra, điều đó chứng tỏ sau này ta nên càng trọng dụng y hơn.

Tiêu Thiếu Anh nói:

– Bao nhiêu năm nay, không những y giấu kín không ai biết, mà nhất định còn ít khi làm chuyện sai lầm.

Cát Đình Hương nói:

– Đúng là y trước giờ không bao giờ làm chuyện gì lỗi lầm…

Giọng nói của lão bỗng ngừng bặt lại, gương mặt lão cũng biến sắc.

Nếu một người đã có tâm cơ thâm trầm, âm mưu to lớn, người đó nhất định sẽ không làm chuyện gì sai lầm.

Đấy là lời của chính lão ta vừa nói, dĩ nhiên lão ta không thể quên được.

Tiêu Thiếu Anh đang mỉm cười, nhìn lão nhẫn nha nói:

– Y theo ông chắc cũng đã lâu năm, nếu ngay cả một chuyện sai lầm cũng chưa từng phạm phải thật, chuyện đó quả thật không dễ dàng gì cho lắm.

Cát Đình Hương rắn mặt lại, chầm chậm nói:

– Hai năm, y theo ta cũng chỉ bất quá mới hai năm nay.

Tiêu Thiếu Anh nói:

– Hai năm tuy không dài lắm, nhưng cũng không ngắn.

Cát Đình Hương nói:

– Cái tên của y vốn là Chương Tân.

Tiêu Thiếu Anh nói:

– Cái tên đó trước giờ tôi chưa từng nghe qua.

Cát Đình Hương nói:

– Ta cũng chưa nghe qua.

Hai người nhìn nhau chăm chú, trầm mặc một hồi thật lâu, Cát Đình Hương bỗng nói:

– Y cũng cư trú ở phía sân sau.

Tiêu Thiếu Anh nói:

– Sao?

Cát Đình Hương nói:

– Cũng ngay phía sau chỗ nhà hôm qua ngươi đã ngủ, trước cửa có trồng cây bạch dương đó.

Tiêu Thiếu Anh nói:

– Sao?

Cát Đình Hương nói:

– Từ nay trở đi, ngươi cũng sống ở đây thôi, ta có thể kêu Tiểu Hà bầu bạn với ngươi.

Tiêu Thiếu Anh nói:

– Nhưng…

Cát Đình Hương không để cho y nói tiếp, lại nói:

– Nhưng ta cũng biết ngươi không chịu được gò bó, vì vậy ban ngày ngươi cứ việc tự do đi ra vào, chỉ bất quá, ban đêm ngươi nhất định phải về lại đây.

Tiêu Thiếu Anh hỏi:

– Tại sao?

Cát Đình Hương nói:

– Bởi vì ta nói vậy.

Lão rắn mắt lại, nói tiếp:

– Ta muốn ngươi để ý coi chừng nơi đây, chỉ cần phát hiện người nào khả nghi, lập tức đem lại gặp ta ngay.

Tiêu Thiếu Anh nói:

– Lời nói của ông là mệnh lệnh, nhưng còn của tôi…

Cát Đình Hương nói:

– Ngươi trực tiếp nghe lệnh của ta, ngoài ra, chuyện khác ngươi đều được toàn quyền làm chủ.

Tiêu Thiếu Anh nói:

– Người khác phải nghe theo lệnh tôi?

Cát Đình Hương nói:

– Đúng vậy.

Tiêu Thiếu Anh nói:

– Ngay cả Vương Đồng cũng không ngoại lệ?

Cát Đình Hương nói:

– Bất kỳ ai cũng không ngoại lệ.

Tiêu Thiếu Anh cười cười nói:

– Thật ra tôi chẳng nghi ngờ gì Vương Đồng, tuy y là anh em với Vương Nhuệ, nhưng giữa anh em họ với nhau, không có gì bí mật cả.

Gương mặt của Cát Đình Hương không lộ vẻ gì, sự liên hệ giữa Vương Đồng và Vương Nhuệ, hiển nhiên lão đã biết từ lâu.

Tiêu Thiếu Anh nói:

– Tôi nghi ngờ đây là chuyện khác nữa.

Cát Đình Hương hỏi:

– Chuyện gì?

Tiêu Thiếu Anh nói:

– Hôm đó ông lại tập kích Song Hoàn Môn, tổng cộng có tất cả là mười ba người.

Cát Đình Hương nói:

– Đúng vậy.

Tiêu Thiếu Anh hỏi:

– Trừ ông và Vương Đồng ra, bốn vị phân đường chủ đều có mặt?

Cát Đình Hương nói:

– Đúng vậy.

Tiêu Thiếu Anh hỏi:

– Còn bảy người kia là ai?

Cát Đình Hương nói:

– Là cao thủ ta mời lại từ bên ngoài.

Tiêu Thiếu Anh hỏi:

– Đều trả tiền mời lại?

Cát Đình Hương nói:

– Đúng vậy.

Tiêu Thiếu Anh hỏi:

– Hiện tại bọn họ đang ở đâu?

Cát Đình Hương nói:

– Ta kêu bọn họ lại, chỉ bất quá là để đối phó với Song Hoàn Môn.

Tiêu Thiếu Anh nói:

– Hiện tại Song Hoàn Môn đã bị tiêu diệt, bọn họ đều đã bỏ đi hết?

Cát Đình Hương nói:

– Mỗi người đều đem năm vạn lượng bạc đi.

Tiêu Thiếu Anh mỉm cười nói:

– Năm vạn lượng bạc quả thật không ít, chỉ bất quá, cũng không nhiều lắm.

Cát Đình Hương hỏi:

– Còn không nhiều lắm?

Tiêu Thiếu Anh nói:

– Ông có thể bỏ ra năm vạn lượng, Thanh Long hội không chừng có thể bỏ ra mười vạn lượng.

Cát Đình Hương thay đổi sắc mặt nói:

– Ngươi nghi ngờ bọn họ là người của Thanh Long hội?

Tiêu Thiếu Anh nói:

– Tôi chỉ bất quá cảm thấy kỳ quái, trận chiến đó, tại sao tất cả bọn họ chẳng ai bị thương tổn gì, người chết đều là thuộc hạ thân tín của ông?

Cát Đình Hương lại nắm chặt hai nắm tay, trận chiến đó, quả thật, tình huống quá hỗn loạn, trừ chuyện tập trung đối phó với Thịnh Thiên Bá, lão không chú ý được chút gì những chuyện khác.

Bốn vị phân đường chủ của Thương Hương Đường, rốt cuộc đã chết về tay ai? Đệ tử của Song Hoàn Môn? Hay là những tay trợ thủ lão đã mời lại?

Cát Đình Hương cũng không thể xác định rõ ràng.

Tiêu Thiếu Anh hững hờ nói:

– Tôi chỉ bất quá cảm thấy, nếu ông mua được bọn họ, Thanh Long hội cũng có thể mua được bọn họ vậy.

Y chầm chậm nói tiếp:

– Sau trận chiến đó, tuy Song Hoàn Môn đã sụp đổ hoàn toàn, Thương Hương Đường cũng bị hao tổn nguyên khí rất nhiều, người chân chính có lợi nhất, không chừng là Thanh Long hội!

Cát Đình Hương bỗng cười lạt nói:

– Lúc trước ta đã tìm lại bọn họ, hiện tại vẫn có thể tìm lại lần nữa xem.

Tiêu Thiếu Anh hỏi:

– Tìm được rồi sao? Không lẽ bọn họ sẽ thừa nhận mình là người của Thanh Long hội sao?

Cát Đình Hương nói:

– Bất kể bọn họ là Thanh Long hội hay không cũng vậy!

Tiêu Thiếu Anh hỏi:

– Tại sao lại cũng vậy?

Cát Đình Hương lạnh lùng nói:

– Đến lúc đó, ta cũng chẳng sợ giết lầm người.

Thà giết lầm một ngàn người, cũng không thể tha lầm một người.

Đây vốn là nguyên tắc làm việc của những tay gian hùng.

Tiêu Thiếu Anh nói:

– Ông tính kêu ai đi tìm? Vương Đồng?

Cát Đình Hương đang suy nghĩ.

Tiêu Thiếu Anh nói:

– Lấy sức một người của Vương Đồng, có thể đối phó được bảy người đó không?

Cát Đình Hương không trả lời câu hỏi đó, lão cũng không cần phải trả lời.

Lão bỗng cất cao giọng hô lên:

– Cát Tân!

Ngoài cửa lập tức có người ứng tiếng:

– Có mặt!

Cát Đình Hương phát ra mệnh lệnh ngắn gọn:

– Kêu Vương Đồng lại đây, nhanh.

Tiêu Thiếu Anh không hỏi gì nữa, y cũng chẳng cần phải hỏi. Y biết Cát Đình Hương kêu Vương Đồng lại, chỉ có một mục đích:

– Giết người!

Y rất hiểu cái thủ đoạn giết người của Vương Đồng, từ lúc Cát Đình Hương phát ra cái mệnh lệnh đó bắt đầu đi, bảy gã trợ thủ kia cũng đã coi như là bảy người đã chết.