Chương 11: Kinh hoàng trong viện bảo tàng

Thánh Tuyền Tầm Tung [Ma Thổi Đèn]

Đăng vào: 2 năm trước

.

Tôi móc đôla đã đổi sẵn từ trước, đi tới chỗ bán vé. Cô gái da trắng đóng cửa sổ đánh xoạch một tiếng, rồi treo lên một tấm bảng nhỏ. Tôi lấy quyển sách nhỏ ra tìm một lúc lâu, sau đó bảo với Tuyền béo: “Cô nàng bán vé này đã tan tầm rồi, giờ phải chạy về nhà cho con bú, e rằng không thể chiêu đãi hai vị du khách đến từ Trung Quốc chúng ta rồi.”

Nghe thấy nói lần này đi một chuyến không công, Tuyền béo không ngừng phàn nàn chỉ tại trình độ Anh văn của tôi không ra gì, mới làm cho chúng tôi lâm vào cảnh quẫn bách thế này. Tôi vặc lại, một kẻ ngay cả tiếng Trung còn chưa đọc thông viết thạo cậu thì đừng có ở đó mà lên mặt dạy đời. Giờ việc chúng ta cần làm là phải tìm được Shirley Dương, cứ tiếp tục cãi cọ thế này, chúng ta sẽ phải ngủ ở đầu đường xó chợ, làm xấu mặt tổ tiên ở nước ngoài mất thôi. Tuyền béo gợi ý, chi bằng tìm phòng tới chỗ bảo vệ trực ban nghe ngóng một chút. Tôi cảm thấy biện pháp này có thể dùng được, bèn cầm theo cuốn sách nhỏ tìm được một bảo vệ đang tuần tra trên quảng trường để hỏi thăm tin tức của Shirley Dương.

Trình độ tiếng Trung của anh bạn người nước ngoài có hạn, còn cách phát âm tiếng Anh của tôi thì chữ tác ra chữ tộ. Trao đổi một lúc lâu mà không tài nào hiểu nối đối phương muốn nói cái gì. Anh ta quẫn bách đến mức chỉ chực rút súng tự bắn chính mình. Tôi vội xoa dịu anh ta ‘OK,OK,I’m OK’. Tuyền béo nói, tố chất tâm lý binh lính Mỹ có vẻ thực sự quá kém đi, chẳng trách trước kia lại bại trong tay quân giải phóng nhân dân của chúng ta. Tôi bảo cậu nói vậy sai rồi, anh chàng kia chỉ là một bảo vệ, tối đa chỉ thuộc vào hàng ngũ dân quân, không phải quân chính quy của quân đội, chúng ta không nên yêu cầu quá cao đối với người ta, có thể hiểu được hai từ “Chào bạn” đã là tốt lắm rồi, cũng giống như đám thiếu niên Khăn quàng đỏ bên nước ta giờ đứa nào cũng biết chào “Hello” vậy.

Trời dần tối, trên quảng trường đã bật đèn pha, tiếp tục lượn lờ bên ngoài viện bảo tàng thực sự không phải là kế sách lâu dài. Tôi bảo với Tuyền béo: “Tóm lại, chờ đợi không phải là biện pháp hay, ai mà biết được Shirley Dương sẽ đi ra từ cửa nào. Chúng ta không thể ngồi chờ chết, phải chủ động xuất kích mới đúng sách.”

Tuyền béo đáp: “Tớ cũng nghĩ như vậy. Hay là chúng ta vẫn làm theo như quy tắc cũ, lẻn vào bên trong.”

Tôi quan sát địa hình xung quanh rồi nói: “Không được, tường viện bảo tàng rất cao, hình dạng lại chẳng theo quy tắc nào, phải làm theo cách khác. Theo đường trên mặt đất không thể thực hiện được, vậy thì chúng ta sẽ đi vào từ dưới đất.” Tuyền béo mừng rỡ, nói: “Lão Hồ, không hổ là đồng đội cùng chung chiến hào ở, chúng ta sao mà lại nghĩ giống nhau đến thế. Không gạt cậu, chuyến đi này, tớ mang theo một vật.” Nói xong cậu ta mở khóa ba lô, làm lộ ra một đoạn cán xẻng. Tôi vội đóng ba lô lại, hỏi: “Cậu mang theo vật đó sang tận nước Mỹ xa tít mù khơi này để làm gì, chẳng phải đã đồng ý sau này không theo nghiệp đổ đấu nữa hay sao? Đồng chí Vương Khải Tuyền, giờ tôi bắt đầu hoài nghi thực ra anh đi Nhật Bản tiến hành hoạt động thương mại gì, thật thà nghiêm túc, nhanh chóng khai báo.”

Tuyền béo đáp: “Một nơi rách nát như Nhật Bản, cho dù có đồ cổ gì giá trị thì đó cũng là lễ vật ngoại giao các cụ thời nhà Đường ban tặng, tớ thích chúng mới là lạ. Xẻng công binh là thứ chuẩn bị cho lễ kết hôn của cậu và Shirley Dương.” Cậu ta vỗ vai tôi rồi nói tiếp: “Cậu thử nghĩ xem, ông tổ Shirley Dương là Bàn Sơn Đạo Nhân, lão Hồ cậu lại là Mô Kim Giáo Úy, hai người các cậu lại vì đổ đấu nên mới nảy sinh cảm tình cách mạng sâu đậm. Chờ đến lúc hôn lễ của cậu tiến hành, không có một cái xẻng công binh làm chứng thì còn ra cái thể thống gì? Anh em với nhau, cái gì cũng thay cậu chuẩn bị hết cả rồi.”

Loại ý tưởng thiếu đạo đức thế này chắc chỉ có Tuyền béo nghĩ ra được, chẳng những nghĩ ra mà còn dám biến nó thành hiện thực, mang cái thứ đồ đó ra tận nước ngoài. Tôi khóc dở mếu dở, đành phải vờ vĩnh khen ngợi cậu ta phòng ngừa chu đáo, có phong phạm của Khổng Minh – bậc danh tướng một thời. Hai người chúng tôi đi vòng quanh bên ngoài nhà bảo tàng mấy lần, cuối cùng tập trung chú ý vào công viên có đài phun nước bên cạnh quảng trường. Cuối công viên được chặn bằng lưới sắt, chỉ cách vườn hoa của viện bảo tàng có một bức tường.

Hai người chúng tôi hội ý chớp nhoáng, đoán vườn hoa và rặng cây trong công viên chắc chắn thông nhau. Vì vậy hai người chạy đi mua một cái lều vải, đóng giả làm du khách cắm trại dã ngoại ở công viên. Chúng tôi chọn một chỗ cành lá rậm rạp để hạ trại, sau đó tính toán khoảng cách từ rặng cây đến vườn hoa bên trong viện bảo tàng, áng chừng hành động tối đa mất nửa giờ. Hai người luân chuyển đào đường ngầm phi tang đất, lại có lều vải che chắn, thật sự tốt hơn nhiều so với lượn lờ chờ đợi hú họa bên ngoài cửa vào viện bảo tàng. Giống như Mao Chủ Tịch đã nói: Hạnh phúc cuộc đời phải dựa vào hai bàn tay mình xây đắp lên.

Về sau Shirley Dương nói cho tôi biết, từ “Thế chiến thứ hai” nước Mỹ đã xây dựng hoàn thiện hệ thống đường ngầm thoát nước, biện pháp đào đường ngầm để vào bên trong của hai chúng tôi, trên thực tế chỉ là hành động vẽ rắn thêm chân. Nhưng đó là chuyện sau này, còn lúc ấy tôi và Tuyền béo đào một con đường ngầm thông từ rặng cây, xuyên qua vườn hoa vào tận bên trong viện bảo tàng. Hai thằng hết sức kích động, cảm thấy sau khi về nước có thể coi đây là một kinh nghiệm quý báu để truyền dạy cho các ban ngành có liên quan, báo lên trên như một thí điểm điển hình của việc đánh cắp tin tức quân đội Mỹ thành công. Đến lúc đó, có khi có khi người ta còn trả lương cao mời chúng tôi đảm nhiệm chức vụ tham mưu cho Bộ quốc phòng cũng chưa biết chừng.

Trên đầu đầy cỏ rác, Tuyền béo vừa phủi bụi đất vừa hỏi: “Lão… Hồ…, có phải chúng ta đã vào được bên trong?”

Tôi quan sát xung quanh một lượt, phát hiện ra viên bảo vệ lúc trước nói chuyện với chúng tôi đang đứng bên ngoài lưới sắt hút thuốc, vì vậy khẳng định như đinh đóng cột với Tuyền béo: “Chúng ta đã thành công xâm nhập vào trong lòng kẻ địch rồi, công tác tiếp theo chính là tìm ra được đồng chí Shirley Dương, người phụ trách nằm vùng.”

Tuyền béo gật đầu: “Vậy bà chị Dương đang ở đâu, cậu có biết không?”

Tôi bảo, trong điện thoại cô ấy đã nói mình đang làm công tác ở phòng nghiên cứu. Theo tôi thấy, cô ấy sẽ không ở quanh khu vực triển lãm, mà có khả năng đang ở trong một trong số những khu nhà phía sau viện bảo tàng. Tuyền béo nói, vậy thì còn chần chừ gì nữa, chúng ta đẩy nhanh hành động, sau khi tìm thấy Dương tham mưu là có thể đánh chén bữa tiệc linh đình của nước Mỹ.

Sau khi đi vào, tôi mới phát hiện ra viện bảo tàng cực kỳ rộng lớn. Tôi và Tuyền béo lần mò mãi mà không thể tìm ra cái phòng nghiên cứu mà Shirley Dương đã nói nằm ở chỗ nào. Tuyền béo nóng nảy: “Chúng ta cứ tiếp tục lượn lờ bên ngoài khu vực địch chiếm đóng như vậy thực sự không phải là biện pháp, chi bằng ẩn núp trước đã rồi tính sau.” Tôi bảo: “Thằng ranh nhà cậu đang tìm cách thó đồ gì đó trong viện bảo tàng của người ta có phải không? Giờ không phải lúc đang tiến hành đổ đấu đâu đấy, nếu cậu dám hành động bừa bãi, tranh chấp trên phương diện quốc tế sẽ nảy sinh không thể tránh khỏi. Quan hệ Trung Mỹ lại một lần nữa lâm vào tình trạng dầu sôi lửa bỏng cho mà xem.” Tuyền béo nói, cậu đừng có mà ăn ốc nói mò, tại sao mỗi lần phạm vào sai lầm cũng chỉ là tớ. Chúng tôi chọn một khu nhà có vẻ lớn nhất, hoành tráng nhất để lẻn vào trong rồi tính tiếp. Tôi thử đẩy cửa kính, không ngờ lại không khóa. Tuyền béo nói: “Người Mỹ quá khinh địch đi, khu vực quan trọng như thế mà lại không hề được khóa kỹ lại.” Tôi bảo, chẳng phải du khách nào cũng biết sử dụng phương pháp đặc thù để lẻn vào bên trong như chúng ta. Việc họ lơ là cảnh giác là có thể hiểu được, không đến mức cấu thành tội thiếu trách nhiệm gây hậu quả nghiêm trọng.

Bởi vì đang là thời gian đóng cửa, bên trong khu triển lãm không bật đèn, chỉ có ánh trăng xuyên qua cửa kính trên trần chiếu xuống, toàn bộ viện bảo tàng có vẻ âm u khủng bố, đặc biệt là những bức tượng mặc giáp trụ thời cổ, còn đáng sợ hơn cả lúc ở trong mộ. Tuyền béo chẳng biết đường nào mà lần, hỏi tôi rốt cục phòng nghiên cứu ở chỗ nào. Tôi ghé sát vào tường, nhìn bảng hướng dẫn du khách một lúc, cuối cùng đáp với giọng chắc nịch: “Cậu xem, chỗ này viết chữ ‘NO’, có nghĩa là ‘Không’. Theo tớ đoán, nơi đó chính là khu vực làm việc, cho nên du khách mới không được phép đi vào.” Tuyền béo gật đầu, nói tôi phân tích hết sức hợp lý. Hai thằng căn cứ vào tuyến đường định ra theo bảng hướng dẫn để đi vào trong, không bao lâu sau đã mò đến trước một cánh cửa viết chữ “NO” ở bên ngoài. Tuyền béo dán tai vào cửa nghe ngóng một lát, sau đó vui mừng nói: “Chính là ở đây, bên trong có tiếng người. Không thể tưởng được người Mỹ cũng có chế độ ba ca.”

Xuất phát từ lễ tiết, trước khi vào chúng ta còn gõ cửa. Nào ngờ, sau khi đi vào, hóa ra đó lại là một kho hàng lớn tối như hũ nút, bên trong là những giá trưng bày dựng san sát nhau, bên trên bày biện la liệt đồ cổ, nhưng tuyệt không thấy bóng dáng một người nào. Tôi hỏi Tuyền béo: “Vừa rồi có đúng cậu nghe thấy tiếng người nói chuyện?”

Tuyền béo gật đầu: “Tiếng mẹ đẻ muôn năm! Nghe thấy hai năm rõ mười, là giọng một người đàn ông, hơi ồm ồm, đại loại bảo rằng đã tìm được cái gì đó.”

Tôi nhìn lướt qua những đồ vật được trưng bày trong kho hàng, phát hiện ra chúng chỉ là một vài hiện vật khảo cổ được đặt lẫn lộn chưa đánh ký hiệu, lập tức suy đoán có lẽ là nhân viên làm việc còn đang tiến hành công tác phân loại. Tuyền béo ôm lấy một chiếc bình sứ, kích động nói: “Lão Hồ, đây là đồ cổ ba màu thời nhà Đường.” Tôi bảo, dù đó có là đồ lót của Tần Thủy Hoàng đi nữa, cậu cũng không có quyền lấy, mau trả lại chỗ cũ cho người ta, không may cậu bị bắt thì lúc ấy tình ngay lý gian. Tuyền béo oán trách vài câu, rồi đi qua một cái giá trưng bày khác để xem hiện vật bày bên trên. Càng đi sâu vào trong tôi càng cảm thấy không đúng, vội gọi Tuyền béo bảo có lẽ đã tìm lộn chỗ, đây chỉ là một kho chứa hàng bình thường.

Đang chuẩn bị quay lại theo đường cũ, Tuyền béo bỗng nhiên kích động nói: “Nhìn kìa, bên kia có người.” Tôi nhìn theo hướng cậu ta chỉ, quả nhiên có một người mặc bộ quần áo bảo vệ màu xanh da trời đang cúi gục đầu ngồi trong góc. Tuyền béo đi đến trước mặt người này, hớn hở nói: “Ha ha, đang giờ làm mà lại lười biếng, xui cho cậu bị ông béo đây bắt được ngay tại trận. Tuy nhiên, cậu không cần phải sợ, chỉ cần cậu chỉ đường đến phòng nghiên cứu, chúng ta sẽ xử lý khoan hồng, xí xóa hết tội cũ. Anh bạn trẻ, vừa mới bắt đầu công tác, khó tránh khỏi sẽ phạm phải một vài sai lầm.” Nói xong cậu ta vỗ lên vai người đó một cái. Trong ánh trăng, chợt thấy thân thể người đó lắc lư vài cái, sau đó cái đầu rớt đánh bịch xuống đất.

Tôi và Tuyền béo đều bị cái đầu người đột ngột rơi làm sợ hết hồn. Tuyền béo nhìn tôi với vẻ vô tội, nói: “Quả thực không liên quan gì đến tớ. Tớ. . . tớ vỗ một cái không mạnh đến như vậy.” Tôi bảo vớ vẩn, cậu có vỗ mạnh đến mấy cũng không thể nào cách không chặt đứt đầu người ta ra được. Khuỵu gối ngồi xuống xem xét, đó là một người đàn ông Mỹ tóc vàng, cổ bị kẻ khác dùng vũ khí sắc bén cắt một nhát ngọt xớt, lập tức mất mạng không kịp la lên một tiếng nào.

“Chúng ta mau quay lại thôi, chỗ này không nên ở lâu!” Tôi còn chưa dứt câu, trước mặt đột nhiên hiện lên vệt sáng lạnh lẽo chết người, không biết một thứ gì đó đang nhắm thẳng vào cổ tôi bay vụt tới. Tôi lập tức ngả người ra phía sau, tránh được đòn tấn công trong đường tơ kẽ tóc. Nào ngờ, vật kia bỗng chuyển hướng, quất ngược lại về phía tôi. Tôi đã uốn lưng hết cỡ, mắt thấy vật kia đã đến sát chóp mũi, hóa ra là một sợi dây màu trắng vừa mảnh lại vừa dài. Tuyền béo đứng ngay sau lưng tôi, dù không biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng thấy ánh mắt tôi cậu ta vẫn thừa hiểu đã xảy ra việc nghiêm trọng, vội bước lên trước tóm lấy tôi, kéo mạnh về phía sau, nhờ đó đã cứu được tôi về từ Quỷ Môn Quan. Còn chưa kịp lấy hơi, mấy bóng đen nhanh như tên bắn nhảy vọt ra từ phía sau giá trưng bày ra. Tôi đẩy Tuyền béo ra: “Mau đập vỡ vật gì đó!” Mới ban đầu Tuyền béo không hiểu tôi muốn nói cái gì. Sau khi thấy tôi giơ cái bình ba màu thời Đường lên, tư thế giống như sắp đập thẳng nó xuống đất, cậu ta cũng vớ bừa lấy hiện vật ở gần mình rồi thẳng tay giơ lên cao: “Lão Hồ, cậu nhất thiết phải biết rõ một điều, chúng ta có cày mấy đời cũng không đủ tiền bồi thường cho những vật này đâu.”

Mấy bóng đen thấy chúng tôi muốn đập vỡ hiện vật, đồng loạt sững lại. Không biết từ chỗ nào vang lên một tiếng huýt sáo, mấy người bọn chúng tông cửa lao ra ngoài, bỏ lại tôi và Tuyền béo đứng trong bóng đêm, đầu tóc ướt sũng mồ hôi.

“Bọn chúng là dân đột vòm,” Tôi đặt hiện vật đang cầm trong tay xuống, “Sợ chúng ta đập vỡ đồ tạo ra tiếng động ầm ĩ, kéo bảo vệ tới.”

“Đm, đã gây ra cả án mạng rồi mà còn sợ bảo vệ.” Tuyền béo vuốt mồ hôi lạnh ngắt chảy dọc trên gáy, “Chúng ta mau chạy thôi. Con mẹ nó, giờ mà bị người ta bắt được thì đúng là oan Thị Kính.”

Chúng tôi chạy ngược ra theo lối vừa đi vào. Vừa quẹo qua một chỗ rẽ, một bóng người chợt tấn công thẳng về phía tôi. Tôi đan chéo tay chặn thế công, dồn lực đẩy đối phương ngã ngược ra đằng sau. Tuyền béo cũng lọt vào phục kích, tuy nhiên vào giờ phút nguy hiểm cậu ta bùng nổ ra uy lực thần sầu, đè nghiến kẻ đánh lén mình dưới mông. Vừa mới định nhìn cho rõ kẻ nào đã đánh lén hai thằng, tôi đã bị một vật lạnh như băng đã dí sát vào đầu, một ai đó dùng tiếng mẹ đẻ thân quen bảo tôi: “Giơ tay lên!”

Đột ngột bị người khác cầm súng chĩa vào đầu, xuất phát từ phản xạ tôi luyện trong thời gian tham gia quân ngũ, tôi không chịu khoanh tay chịu trói, lập tức lắc đầu sang bên cạnh để né họng súng đang chĩa vào thái dương, đồng thời vươn tay giật súng khỏi tay đối phương. Kẻ đó không tài ngờ tới, tôi không những ngoan cố chống cự mà còn cướp được vũ khí của mình, bàn tay lập tức biến chưởng thành đao chém thẳng xuống. Tôi thấy mặc dù động tác của kẻ đó nhanh, nhưng đáng tiếc không đủ lực, lập tức vặn ngược cổ tay người này lại. Cú chém còn chưa kịp đến đích, kẻ đó đã thét lên đau đớn. Tôi định thừa thắng xông lên, có ngờ đâu đối phương hết sức quỷ quyệt, lừa lúc tôi bị tiếng thét đánh lạc hướng, dùng gối thúc thẳng vào bụng dưới của tôi. Dính cú đánh đột ngột đó, tôi đau rủn người tướp mồ hôi, thiếu chút nữa đã để vuột mất đối phương. Lúc này, trong viện bảo tàng, còi báo động kêu lên inh ỏi, đèn sáng như ban ngày. Tôi còn chưa kịp thấy rõ kẻ đã đánh lén mình là ai, chợt nghe thấy Tuyền béo rống lên như heo bị chọc tiết: “Bố giải phóng quân ơi là bố, là người một nhà, hiểu lầm!”

Nhìn lại, hóa ra người đấu với tôi từ nãy đến giờ không phải ai khác, mà chính là Shirley Dương đang mặc một chiếc áo blouse trắng. Sau khi nhận ra đối phương là tôi, gương mặt đằng đằng sát khi của cô chuyển thành tươi cười, rồi bất thình lình tiếp tục chém tay xuống, đánh tôi tối tăm mặt mũi mà không dám phản kháng.

Lúc này, bên ngoài vang lên tiếng bước chân dồn dập, vừa nghe thấy là biết ngay, cảnh sát Mỹ đã chạy đến. Shirley Dương chỉ vào người mặc áo blouse trắng đang bị Tuyền béo đè chết ngất: “Ông ấy là thầy hướng dẫn của tôi. Lát nữa hai người đừng có nói cái gì, để tôi ra mặt trả lời.” Tuyền béo nghe thấy nói mình cũng đánh nhầm, vội vàng đứng dậy.

Lần này, đám bảo vệ được trang bị gần như đến tận răng, đội mũ sắt, mặc áo chống đạn, vừa vào đến nơi đã gào rách cả cuống họng bằng thứ ngôn ngữ chết tiệt mà chúng tôi không hiểu. Người đội mũ sắt đen trong đám người đó đi thẳng tới trước mặt chúng tôi, gân cổ xì xà xì xồ loạn cả lên với tôi. Thấy tôi đực mặt ra, người này chuyển sang hỏi bằng thứ tiếng Trung lơ lớ: “Nghe hiểu không?” Shirley Dương nói xen vào: “Hai vị này là chuyên gia văn hóa cổ Trung Quốc do viện bảo tàng chúng tôi mời tới. Vừa rồi, chính hai người họ đã đuổi trộm giúp viện bảo tàng, bảo vệ giáo sư Owen.” Nói xong, cô lại dùng tiếng Anh nói lại một lần. Đối phương nhìn lướt qua tấm thẻ đeo trước ngực cô, vẫy tay ra hiệu với đội cảnh sát đang giương súng ở phía sau, cởi mũ sắt ra, nói: “Chào cô Shirley, nghe tiếng Trung hiểu được SOME.”

Tôi và Tuyền béo đều thừa hiểu, sở dĩ Shirley Dương nói tiếng Trung là để cảnh tỉnh trước hai thằng một câu, lát nữa đừng có lỡ miệng lúc bị lấy khẩu cung. Chúng tôi liếc nhìn nhau, mỉm cười ngầm hiểu. Viên cảnh sát nước ngoài không hiểu tại sao chúng tôi lại cười, tôi bảo với anh ta đây là một lễ tiết của người Trung Quốc, hễ gặp người lạ là thì phải cười như thế, cười càng to càng chứng tỏ sự thân thiện của bản thân. Sau khi nghe nói vậy, anh ta cũng cười hùa theo chúng tôi.

Sau khi vị giáo sư Owen tỉnh lại, ông ta không ngừng nhắc đi nhắc lại, bảo rằng mình biết võ thuật Trung Quốc, thậm chí còn đấu tay đôi với một tên trộm. Nhưng do mắt kính bị vỡ trong lúc quần thảo, ông ta không nhìn thấy rõ mặt mũi đối phương đối phương ra sao, nhưng có thể chắc chắn một điều là hình thể đối phương rất to béo. Đến khi nghe nói tôi và Tuyền béo kịp thời chạy tới cứu sống mình, ông ta hết sức kích động bắt tay chúng tôi, nói trơn tru bằng tiếng Trung: “Cảm ơn các vị đại hiệp! Shirley thường nhắc tới các vị khi nói chuyện với tôi. Cô ấy bảo hai vị là Robin Hood của Trung Quốc. Hôm nay may mắn được gặp hai vị, quả thật là danh bất hư truyền!”

Tranh thủ lúc cảnh sát và giáo sư Owen đi kiểm tra tổn thất của viện bảo tàng, Shirley Dương dẫn hai chúng tôi tới chỗ làm việc của cô. Hóa ra phòng nghiên cứu của cô không nằm trong tòa nhà này, mà nằm trong một khu nhà nhỏ bên cạnh vườn hoa trung tâm. Tuyền béo cằn nhằn trách tôi, chưa cần nói đến việc ngớ ngẩn đi vòng vèo lung tung, thậm chí thiếu chút nữa còn vì thế mà toi mạng. Trên đường đi, Shirley Dương không nói năng câu gì, gương mặt cũng không biểu hiện ra bất cứ cảm xúc nào. Nhưng cô càng như vậy, trong lòng tôi lại càng bất an.

“Nói đi, hai người lẻn vào bằng cách nào, tại sao lại đụng độ với đám ăn trộm.” Shirley Dương ngồi trên ghế chủ tọa, tôi và Tuyền béo ngồi trên ghế băng. Tôi thừa hiểu, lúc này phải xoa dịu cơn thịnh nộ của cô. Nếu không, với tính cách của mình, khó mà nói trước cô có quân pháp bất vị thân lôi hai thằng tới cục cảnh sát giao nộp hay không. Hai thằng không dám giấu diếm điều gì, khai báo từ đầu đến cuối toàn bộ sự việc, đào đường ngầm vào viện bảo tàng như thế nào, đụng độ với mấy kẻ đột vòm ra sao. Đầu tiên cô trách chúng tôi không thông báo sớm cho mình về việc hai người sẽ tới nước Mỹ, sau đó lại trách hai thằng không nên tự tiện xông vào viện bảo tàng, cuối cùng phê bình tôi cả gan làm loạn, đuổi theo những kẻ bán mạng kia làm cái gì. Tôi định giải thích, nói cho cô biết là lúc ấy chúng tôi chỉ đang bỏ chạy mà thôi. Nhưng cô bận tâm lo lắng cho chúng tôi nói chung vẫn tốt hơn là phớt lờ hai thằng đi, vì vậy tôi chẳng muốn kéo dài chủ đề này làm gì cho tốn nước bọt.

Shirley Dương nói: “Xế chiều hôm nay có một loạt hiện vật mới được đưa tới nhà kho, tôi và giáo sư tranh thủ phân loại chúng, cho nên mới làm việc muộn như vậy. Những đồ vật đặt trong cái kho hàng mà hai người tưởng lầm là phòng nghiên cứu, chính là những hiện vật khảo cổ chưa được xác minh lẫn đánh dấu hiệu phân loại. Nghe hai người miêu tả, tôi cảm thấy những kẻ đó đã có âm mưu từ trước, bởi mục tiêu không sai lệch một chút nào.”

Tôi nói: “Dương tham mưu trưởng suy tính chu toàn, nói không sai chút nào. Theo tôi thấy, những kẻ này chẳng những có âm mưu từ trước, mà có khả năng còn có đồng bọn nằm vùng trong viện bảo tàng. Nếu không, bọn chúng làm sao lại quen thuộc vị trí cất giữ hiện vật lẫn đường đi lối lại như thế.”

Đúng lúc này, điện thoại trên bàn đổ chuông. Sau khi nhận xong cuộc điện thoại, Shirley Dương nói với chúng tôi: “Thứ bị trộm mất chính là nhóm hiện vật khảo cổ vừa mới được đưa tới chiều nay, giáo sư Owen đã thẩm tra đối chiếu qua danh mục hàng nhập kho. Cảnh sát muốn dẫn chúng ta về đồn ghi khẩu cung. Hai người các anh thông minh cơ trí một chút, đừng có giở thói trẻ con ra bỡn cợt.”

Khi đến cục cảnh sát phải tách ra để ghi khẩu cung. Nhưng trong một chốc một lát, họ không thể tìm đâu ra phiên dịch tiếng Trung, đành để Shirley Dương tham dự vào quá trình ghi chép khẩu cung. Vừa ngồi chưa tới vài phút, anh bạn đội mũ sắt đen đã đi vào. Anh ta đưa cho Shirley Dương xem một văn bản. Chẳng hiểu anh nói cái gì mà thái độ Shirley Dương lập tức trở nên nghiêm trọng. Cô bảo với tôi và Tuyền béo: “Anh ta nói trong danh mục khách thăm viện bảo tàng không có tên các anh, có một số tình huống cảnh sát muốn tìm hiểu kỹ hơn một chút. Có lẽ các anh nên gọi luật sư riêng tới, nếu như không có, chính quyền sẽ chỉ định luật sư cho hai người.”

Nghe vậy là tôi biết ngay, nếu việc này xử lý không khéo sẽ xảy ra sai lầm lớn. Đang suy nghĩ moi ở đâu ra luật sư bây giờ, Tuyền béo lôi từ túi áo ngực ra một tấm danh thiếp rồi đưa cho Mũ Sắt Đen. Mũ Sắt Đen nhìn lướt qua danh thiếp rồi nói: “OK.”, sau đó đi ra ngoài. Tôi hỏi Tuyền béo cái gì thế, cậu ta vênh mặt lên đáp: “Số điện thoại của anh bạn Tần nhà cậu.”

Tôi thắc mắc hỏi cậu ta, anh bạn Tần nào, Tuyền béo nói: “Anh chàng đeo kính ở Nhất Nguyên Trai, luật sư của ông cụ Tang ấy.”

Sau khi Shirley Dương nghe thấy ba từ “Nhất Nguyên Trai”, vẻ mặt thay đổi trông thấy. Tôi hỏi cô có chuyện gì xảy ra, cô sa sầm mặt mũi như mây dông, hỏi lại tôi: “Lão Hồ, anh cấu kết với tổ chức buôn lậu di vật văn hóa từ khi nào thế?”

Cô hỏi một câu không đầu không đuôi như vậy, lúc ấy tôi không hiểu đầu cua tai nheo ra sao, bèn giải thích: “Nhất Nguyên Trai chỉ là một tiệm đồ cổ, đâu có nghiêm trọng như cô nói.”

Shirley Dương lắc đầu: “Anh vừa tới nước Mỹ cho nên không biết, Nhất Nguyên Trai là tập đoàn buôn lậu di vật văn hóa lớn nhất ở nơi đây. Họ nắm giữ 60% thị phần chợ đen đồ cổ trong nước, một phần hiện vật trưng bày trong viện bảo tàng của chúng tôi được thu mua từ chính tay bọn họ.”

Tôi nghe mà muốn té xỉu. Thì ra ông cụ Tang lập nghiệp bằng việc làm ăn bất hợp pháp. Lúc sắp chết, ông lão này còn muốn kéo tôi xuống vũng bùn. Rất may là lúc trước tôi không chịu ký vào bản hợp đồng kia, nếu không thì hậu quả thiết tưởng không thể gánh nổi.

Shirley Dương tiếp tục truy hỏi về quan hệ giữa tôi và “Nhất Nguyên Trai”, tôi thật sự không biết bắt đầu kể từ đâu, đành phải kể lại sơ lược từ lúc mình quen biết với ông cụ Tang như thế nào, cho đến khi đặt chân lên nước Mỹ ra sao, cho cô nghe một lượt. Kể xong, tôi liên tục tỏ thái độ phân rõ giới hạn với phần tử ngoài vòng pháp luật. Ngay lúc Shirley Dương bán tín bán nghi định nói gì đó, một đám người xộc vào trong phòng. Người dẫn đầu chính là anh chàng đeo kính mắt, mặc âu phục. Vừa nhìn thấy tôi, anh ta đã nói luôn: “Quản lý, lại khiến anh phải chịu khổ rồi. Các anh em đến giải cứu cho anh đây!” Trong phút chốc, tôi không có đường nào mà chối cãi, chỉ hận không thể bóp chết cái đồ cáo già họ Tần này ngay tại chỗ.

Tần Bốn Mắt dẫn theo nhân viên trong xông vào cục cảnh sát, đây là sự việc mà tôi có nằm mơ cũng không dám nghĩ đến. Tuyền béo cũng phải giật bắn người trước những gì đang diễn ra. Nếu xảy ra vào đời nhà Thanh, hành động này sẽ bị khép vào tội cướp thiên lao, xử tử cả nhà.

Tôi nói: “Đồng chí Tần, bình thường trông anh rõ ràng thuộc về phần tử trí thức, tại sao vào lúc dầu sôi lửa bỏng thế này lại gây chuyện, làm thế chẳng phải là muốn kéo tôi xuống vũng bùn hay sao?”

Tần Bốn Mắt cười áy náy: “Những câu đó hoàn toàn do Tiết Nhị gia bảo phải nói. Tình huống cụ thể thế nào, chúng ta quay về tiệm rồi giải thích sau. Chắc hẳn vị này chính là phu nhân của quản lý. Hân hạnh hân hạnh, tôi họ Tần, cô có thể gọi tôi là William.”

Shirley Dương không đáp lại lời anh ta, quay sang phía tôi nói: “Nếu đã có người giúp anh xử lý vấn đề nơi đây, tôi quay về viện bảo tàng luôn đây. Lão Hồ, có một số việc, khi nào nghĩ thông suốt rồi anh hãy tới tìm tôi.” Tôi nhận thấy mọi việc đã vượt qua tầm khống chế, giờ càng giải thích thì càng rối tinh lên, bèn nói với cô: “Cô yên tâm, tôi xử lý xong mọi việc sẽ đến chỗ cô ngay. Lần này cam đoan không xảy ra bất cứ vấn đề gì.” Cô vừa ra khỏi cửa, Mũ Sắt Đen đã vác cái mặt sưng sỉa chạy đến. Tần Bốn Mắt đứng ra đối chất với anh ta. Chẳng bao lâu sau, Mũ Sắt Đen đã ném phắt văn bản đang cầm trên tay xuống bàn, tông cửa xồng xộc đi ra ngoài, làm cái cửa kính rung lên bần bật.

“Quản lý, đi thôi!” Tần Bốn Mắt thu dọn văn bản tài liệu trên bàn rồi nói với hai chúng tôi, “Anh ta không nắm được chứng cớ gì, chỉ dựa vào mấy tờ giấy ghi tên người ra vào thì chẳng chứng tỏ được cái gì, không thể giữ chúng ta lại được.”

Tuyền béo khen, vẫn là người đọc sách các vị có bản lĩnh, chỉ đôi ba câu đã hạ gục người nước ngoài. Tần Bốn Mắt vội nói quá khen. Đám nhân viên đứng chờ ngoài cửa, thấy chúng tôi đi ra, đồng loạt tránh sang hai bên nhường đường. Sau khi lên xe, tôi hỏi Tần Bốn Mắt: “Rốt cục là có chuyện gì xảy ra. Ân tình lớn như vậy, tôi không thể nào gánh trả nổi.”

Anh ta vừa lái xe, vừa gượng cười: “Không gì qua được mắt anh Hồ! Không dám gạt anh, Nhất Nguyên Trai đích xác đã xảy ra một vài vấn đề nhỏ; Hơn nữa, những vấn đề này e rằng chỉ có mỗi anh mới có thể giải quyết được.”