Chương 7: Thượng thiện nhược thủy

Thanh Huyền

Đăng vào: 11 tháng trước

.

Đôi mắt của đạo nhân không phải rất có thần, càng không để lộ ra vẻ tang thương giống như hồ tiên Tân Khứ Bệnh.

Thậm chí tuy có dáng dấp thần tiên, luận phong thái lại còn kém hơn Tô tiên sinh một chút, nhưng theo bản năng Thẩm Luyện vẫn cảm thấy đạo nhân này có một loại thần bí và khó lường, thậm chí bất giác hắn còn có cảm giác muốn quỳ bái.

Hắn hơi nhắm mắt lại, bởi vì có một luồng ánh sáng bao phủ cơ thể.

Trên người Thẩm Luyện bốc lên nhiệt lưu, trực tiếp đi men theo kinh mạch hướng về phía mi tâm tổ khiếu.

Trong linh đài, vắng lặng trống trải, Tiên Thiên thần linh lặng lẽ xuất hiện, luồng nhiệt kia gặp thần linh, tựa hồ bị kinh sợ, không dám tràn vào linh đài nữa, cuối cùng rút đi, tiêu tan không dấu vết.

Thẩm Luyện vẫn chưa kịp suy nghĩ thì bỗng đâu một sức mạnh vô hình to lớn đánh hắn bay sang bên cạnh đại điện, sau lưng đụng vào trụ chống, cả người dính chặt lên đó.

Ánh mắt của hắn lại cứ tập trung phía trước, thiếu niên tên là tiểu Hắc kia toàn thân bốc lên một ngọn lửa màu đen, trên đầu hiển hiện một tấm bảo kính, phát ra cột sáng chói lòa bao bọc hắn vào bên trong, mà sức mạnh vô hình kia vẫn tiếp tục tản ra ngoài.

Lão giả áo đỏ và lão giả áo xám, ngón trỏ lẫn ngón giữa của cả hai đồng loạt duỗi thẳng như kiếm, nguyên khí đất trời cuồn cuộn xuôi theo phương hướng ngón tay của hai người mà chảy ra.

Ngạc nhiên to lớn, vượt xa tưởng tượng của Thẩm Luyện.

Hắn đã có thể cảm ứng được nguyên khí khắp mọi nơi, càng cảm nhận được tu vi đáng sợ của hai người kia.

Nguyên khí cuồn cuộn truyền vào gương đồng, hắc hỏa kia càng suy yếu, cuối cùng bị tiêu diệt.

Thẩm Luyện nghe thấy hai vị lão giả hơi thở dốc, có lẽ hành động lúc nãy đã làm nguyên khí tiêu hao rất nhiều.

Thế nhưng hắn chỉ lạ một điều là đạo nhân ngồi xếp bằng, cũng chính là Thanh Huyền chưởng môn vì sao không ra tay.

Bảo kính kia bay vào trong tay áo của đạo nhân, lão giả áo xám lấy ra một tấm đạo phù, dán lên trán của thiếu niên.

Thẩm Luyện và Lư sinh đã bước lên phía trước, đúng lúc Thẩm Luyện nhìn thấy phần cánh tay thiếu niên lộ ra, đâu đâu cũng có hoa văn màu đen, theo đạo phù dán lên đó, nó mới dần dần biến mất.

Đạo nhân chậm rãi nói: “Cảnh Thanh! Trước tiên hãy mang Thẩm Luyện và Lư Thủ Nghĩa đi nhà trúc nghỉ ngơi.”

Đạo nhân chưa dò hỏi gì mà đã biết họ tên của Thẩm Luyện lẫn Lư sinh, Thẩm Luyện không khỏi khâm phục thủ đoạn tiên gia, có thể tra rõ mọi chuyện trên đời, chẳng qua hắn không rõ liệu đạo nhân có biết hắn tu luyện Thượng Thanh Linh Bảo Tự Nhiên Tỏa Tâm Định Thần Chân Giải hay không?

Cảnh Thanh chính là tiểu đạo đồng mở cửa khi nãy, trong lòng Thẩm Luyện và Lư sinh biết vị thiếu niên gầy yếu kia tuyệt đối không đơn giản, sợ là đạo nhân muốn trao đổi với lão giả áo đỏ và lão giả áo xám, vì thế nên để tiểu đồng tử dẫn bọn họ đi.

Ra khỏi đại điện, đạo đồng kia nở nụ cười với Thẩm Luyện, thân hình bỗng biến hóa, theo đó xuất hiện một con mãng xà khổng lồ, toàn thân màu xanh, tiểu phúc (*bụng dưới) có một sợi dây vàng chạy dọc đến phần đuôi, kỳ lạ hơn là nó còn có một đôi cánh.

Cự xà miệng thốt tiếng người, vẫn là giọng nói của đồng tử kia, lên tiếng: “Hai vị sư huynh xin ngồi lên người ta.”

Trong đầu Thẩm Luyện bỗng hiện lên một câu Đằng xà không chân mà biết bay, con rắn này chắc hẳn là bản thể của đồng tử, hóa ra nó lại xuất thân từ yêu vật.

Xem chủng loại, giống như là ‘Đằng Xà’ trong Thần Ma Chí Quái.

Thẩm Luyện và Lư sinh ngồi lên trên, nhất thời sinh ra mây mù rủ xuống, không thấy rõ đông tây nam bắc.

Cuối cùng cả bọn đáp xuống một dãy kiến trúc, chính là một mảnh nhà trúc tinh xảo.

Sau lưng là biển mây xa xôi, hào quang biến ảo, bên cạnh có gió thổi lá trúc, xào xạc du dương.

Hóa ra có một khu rừng trúc rậm rạp cách chỗ ở của bọn họ không xa lắm.

Nhà trúc xây giữa sườn núi, mà núi này vô cùng cao, cao vươn ra khỏi biển mây.

Vị trí này, cơ hồ đã ngang bằng với biển mây.

Thẩm Luyện và Lư Thủ Nghĩa bước xuống lưng rắn, cự xà lại một lần nữa biến thành dáng vẻ đồng tử.

Cảnh Thanh đồng tử cười dài rồi nói: “Hai vị sư huynh, Thanh Huyền chúng ta tổng cộng có năm ngọn núi, theo thứ tự là Thái Ất, Thanh Lương, Tử Phủ, Thiên Nguyên, Ngọc Dương, lúc nãy chúng ta ở ngọn núi chính Thái Ất, bây giờ là núi Thanh Lương, nơi này cũng là chỗ đệ tử hạ viện ở lại tu hành.”

Lư Thủ Nghĩa nói: “Đã có hạ viện, vậy chắc là cũng có thượng viện rồi?” Hắn trước giờ vốn thẳng thắng, vì thế trực tiếp mở miệng hỏi.

“Đúng thế.” Cảnh Thanh gật gật đầu.

“Hạ viện và thượng viện có gì khác nhau, có phải thượng viện thì tốt hơn ?” Lư Thủ Nghĩa dường như có chút không vui, trong mắt hắn, nếu ngay cả Tiên lưu như Thanh Huyền còn phân ra địa vị cao thấp, vậy thì thật khiến người ta thất vọng.

“Thượng viện cũng là đệ tử bình thường trong Thanh Huyền ta thôi, chẳng qua trong đó đa phần là hậu bối của người tu hành có ảnh hưởng trong môn phái, hoặc là quan hệ huyết thống, có thiên phú tu hành vì thế được xếp vào trong môn. Nhưng nếu nói đãi ngộ khác biệt thì thật ra không lớn lắm, trước kia từng có sư huynh hạ viên vì chuyện này mà tranh luận với chưởng môn đời trước, tại sao cùng là người tu hành, lại phải phân biệt trên dưới, không ngờ chưởng môn liền phạt hắn đi Trúc Hải, chặt bảy trăm cây thạch trúc, đồng thời nói hắn không biết phúc phận, không biết vi hạ chi quý (*quý trọng địa vị thấp của mình).”

Tuy Cảnh Thanh đồng tử là yêu vật hóa thân, lại có một thân linh khí thuần khiết, khi nãy biến thành Đằng Xà, Thẩm Luyện ngồi trên người nó cũng không hề cảm thấy loại khí tức không thoải mái giống như lúc đối mặt Ngũ Thông Thần, trên người nó càng không có mùi tanh hôi.

“Xem ra vị sư huynh kia lại không hiểu được ‘Cư hạ khả quý, giống như Thượng Thiện Nhược Thủy (1)’, vì vậy chưởng môn mới nói hắn không biết phúc phận.” Thẩm Luyện hơi hơi suy nghĩ, rồi lập tức nói ra.

Thẩm Luyện suy đoán ý của vị chưởng môn đời trước kia chính là ‘Thượng thiện nhược thủy, cơ hồ đã đến gần với Đạo’, bởi nó cũng giống như ‘Nước’ chảy từ chỗ cao xuống chỗ thấp, làm sạch vạn vật mà không tranh danh lợi, đó mới là tấm lòng của kẻ tu Đạo.

Nếu cứ để ý ‘phân biệt trên dưới’, rơi vào trong tu hành, không phải là chuyện tốt.

Cảnh Thanh đồng tử thoáng kinh ngạc, lên tiếng: “Liệu chưởng môn đời trước có phải ý này hay không, cũng chẳng ai lý giải được, bất quá trước kia quả thật có người từng nói với hắn lời giống như vậy.”

Lư Thủ Nghĩa có hơi ngạc nhiên, hắn cũng từng tìm hiểu Tứ Thư Ngũ Kinh, nhưng nói đến kinh điển của Đạo gia thì hắn chỉ biết một chút, lý do hắn cầu đạo là vì một lần kinh lịch trong quá khứ, từ đó mới đại triệt đại ngộ, vấn đạo trường sinh.

Vì thế cái gọi là ‘Thượng thiện nhược thủy’ trong lời nói của Thẩm Luyện rốt cuộc có quan hệ gì với chuyện này, hắn lại không rõ ràng lắm.

Hơn nữa năm đó còn có người từng nói lời tương tự, càng nghĩ càng cảm thấy thú vị.

Lư Thủ Nghĩa hỏi: “Không biết người kia là ai, Tiên gia thọ nguyên kéo dài, lẽ nào hắn còn ở nhân thế?”

Cảnh Thanh nói: “Người kia là ai ta cũng không thể nói, nhưng từ khi Thanh Huyền lập phái đến nay, thành tựu của hắn đại khái được xếp vào ba vị trí đầu, hơn nữa có lẽ hẵn vẫn còn ở một góc nào đó trong thiên địa đấy.”

Nói đến đây, thần sắc đồng tử trở nên phức tạp, kết hợp với khuôn mặt trẻ con của nó, Lư Thủ Nghĩa không kềm được mà buồn cười.

Bất quá Cảnh Thanh đồng tử là yêu vật biến hóa, nói không chừng còn ra đời sớm hơn cả ‘ông nội của ông nội’ nhà hắn.

Sau đó Cảnh Thanh bỗng nhiên nở nụ cười, nói với hai người: “Tạm không nhắc đến người kia nữa, các ngươi có biết vị đệ tử chém bảy trăm cây thạch trúc là ai không?”

“Là ai?” Lư Thủ Nghĩa hỏi.

Thẩm Luyện không hỏi, trong lòng thầm nở nụ cười, nhìn hắn có lẽ đã biết rõ đáp án.

“Các ngươi đã gặp từng gặp hắn rồi đó.” Cảnh Thanh đồng tử khẽ mỉm cười, hóa thân thành Đằng xà, đuôi vỗ mặt đất, làm bốc lên những trận bụi cát mịt mù.

Sau đó biến thành một đám mây mù trên không trung, hòa vào giữa biển mây mênh mông.

“Thẩm huynh, huynh nói xem rốt cuộc người đó là ai, là vị lão giả áo đỏ kia hay là lão giả áo xám, hoặc giả chính là chưởng môn?” Lư Thủ Nghĩa nhìn về Thẩm Luyện dò hỏi.

Thẩm Luyện lắc đầu không muốn đáp, chợt nói: “Lư huynh ở Vấn Tâm Lộ lâu như vậy, không cảm thấy mệt mỏi sao, ta lên tới đỉnh núi lại chịu rất nhiều khổ cực, bây giờ chỉ muốn đánh một giấc mà thôi…”

—–oo0oo—–
Chú thích:
(1) Có thể hiểu là lấy nhu thắng cương, dùng yếu thắng mạnh. Lão tử từng nói: “Thượng thiện nhược thủy, thủy thiện lợi vạn vật hựu bất tranh” (nghĩa là: nước là tốt nhất, nước lợi cho muôn vật lại không hay tranh giành) và “thiên hạ nhu nhược mạc quá ư thủy, nhi công kiên cường mạc chi năng thắng”. (nghĩa là: trên đời này có gì mềm yếu hơn nước? mà để thắng cứng rắn có cái gì mạnh hơn nước?) – Nguồn: docago

Lời người dịch: mọi người có đoán ra người đó là ai không ?
Vưng, kẻ bị đày đi chặt bảy trăm cây trúc kia chính là Chưởng môn Trương Nhược Hư hiện tại đó ạ…