Chương 7: Như hoa mỹ quyến, tự thủy lưu niên

Thanh Huyền

Đăng vào: 11 tháng trước

.

Nơi này cũng không có hạn chế kết hôn cận huyết gì đó như kiếp trước.

Cũng chỉ như thế mới có thể kéo dài truyền thừa cơ nghiệp của Thẩm gia, tránh rơi vào trong tay người ngoài.

Trừ phi hai cậu của hắn có thể sinh con đẻ cái, bằng không chuyện này hơn nửa rất thể xảy ra. Có lẽ hắn không để ý Thẩm Nhược Hi, cũng có lẽ tâm hồn thiếu nữ của Thẩm Nhược Hi không chấp nhận, nhưng điều này cũng không còn quan trọng, ý chí gia tộc sẽ không bao giờ thay đổi vì ý chí cá nhân.

Mà ý chí của Thẩm gia chính là ý chí của Thẩm lão thái gia, hai người đã sớm tuy hai mà một.

Qua đó Thẩm Luyện có thể nhìn ra người ông ngoại trên huyết thống của hắn rốt cuộc là nhân vật như thế nào, rơi vào biến cố này mà vẫn sáng suốt lợi hại như xưa, chỉ mấy ngày đã quyết định gọi hắn trở về.

Cái gọi là thủ đoạn phích lịch chắc hẳn đều là như vậy nhỉ, người thế này đặt ở đâu cũng có thể tạo ra thành tựu không nhỏ.

Sợ là trước kia nếu hắn từ chối không về, cũng sẽ bị cưỡng ép đưa về Thẩm gia.

Nếu như hắn chỉ là một kẻ phổ thông tầm thường, đối mặt với hoàn cảnh này, cũng chỉ có thể vui vẻ chấp nhận chuyện tốt trời cho, nhưng hắn hiện tại nhất định sẽ không bước trên con đường này.

Đối với chuyện này, hắn nhìn bề ngoài giống như đạt được “như hoa mỹ quyết*”, một đời phú quý, thực tế bất quá là một công cụ mà thôi…

Có lẽ trong mắt Thẩm lão thái gia, đây là tốt với hắn, nhưng Thẩm Luyện lại không muốn trở thành công cụ gì cả.

Cũng không phải bởi chuyện này đối với hắn không có chỗ tốt, mà chỉ xuất phát từ một loại tôn nghiêm.

Ánh mắt hắn nhìn về một hướng nào đó như có như không, Thẩm Luyện nắm thật chặt quả đấm của mình, thực lực mình đúng là vẫn chưa đủ mạnh.

Không ngoài dự đoán, quả nhiên hắn bị theo dõi!

Thẩm Nhược Hi thấy Thẩm Luyện nói với mình nhiều lời tàn nhẫn mà còn ra vẻ không quan tâm, thậm chí còn nhàn nhã mà nhìn khắp xung quanh, trong lòng càng thêm tức giận, không chịu nổi bèn rút cây trâm vàng trên đầu xuống ném về phía Thẩm Luyện.

Kỹ thuật ném thẻ vào bình rượu(2) của nàng cực kì tốt, có bản lĩnh ném mười trúng chín, dù là một cây trâm ngọc nho nhỏ, vào tay nàng, cơ hồ có thể có thể gọi là chỉ đâu đánh đấy, nàng cố ý đâm vào mặt Thẩm Luyện, cạo rách da, coi hắn nhếch nhác giận dữ tới mức nào…

Lại nói phụ nữ trong thiên hạ đều yêu quý dung mạo của mình, suy bụng ta ra bụng người, vì thế lúc cãi vả đánh nhau cũng thích cào mặt người khác, Thẩm Nhược Hi cũng không ngoại lệ.

Nàng mặc dù không biết thẹn mà tiến lên động thủ, nhưng dùng trâm vàng tấn công Thẩm Luyện, lại là bản năng.

Cũng do tướng mạo Thẩm Luyện thanh tú, mặt mày nhu mỹ, vì thế vô thức Thẩm Nhược Hi xem Thẩm Luyện như đồng loại, tức giận vô hình sinh ra, càng có dục vọng muốn tổn hại nó.

Nhưng chỉ chớp mắt Thẩm Nhược Hi liền trợn mắt ngây mồm, bởi vì trâm vàng của nàng rõ ràng lại bị kẹp giữa trỏ tay phải và ngón giữa của Thẩm Luyện.

Nàng tuyệt đối không ngờ được Thẩm Luyện lại có nhãn lực và tốc độ phản ứng nhanh như thế, có thể kẹp lấy trâm vàng của nàng.

Thẩm Luyện hơi nhăn lại đôi mày tú như thanh sơn, lộ ra vài phần cao ngất, kết hợp với ánh mắt sáng trong như sao kia, có một loại uy nghiêm khó nói thành lời.

Hai ngón tay búng nhẹ một cái, chiếc trâm vàng kia theo một tiếng gió vun vút đã cắm ngay trên mái tóc mai tán loạn của Thẩm Nhược Hi.

“Thẩm Nhược Hi, lần này ta bỏ qua, lần sau nếu ngươi còn muốn động chân tay, ta cam đoan chắn chắn trên mặt ngươi sẽ nở hoa.”

Giọng điệu cũng không nặng, nhưng kết hợp với biểu hiện của Thẩm Luyện, cùng với bản lãnh khi nãy, tự nhiên sinh ra một loại sức mạnh khiến cho người ta sợ hãi tận tâm.

Chuyện tiếp theo lại nằm ngoài dự đoán của Thẩm Luyện, nhưng cũng hợp tình hợp lý.

Chỉ nghe Thẩm Nhược Hi khóc lớn một tiếng, nói: “Ngươi bắt nạt ta.”

Sau đó nước mắt bảo chảy liền chảy xuống, nhất thời kinh động một vài hạ nhân gần đó.

Thẩm Nhược Hi cũng không cho Thẩm Luyện cơ hội nói tiếp, che mặt chạy nhanh.

Thẩm Luyện hơi ngạc nhiên, suy cho cùng Thẩm Nhược Hi cũng là một thiếu nữ sắp trưởng thành, bị người khác bắt nạt, bèn lớn tiếng khóc to, quả thực là không bình thường chút nào.

Thẩm Nhược Hi xưa nay được ngàn vạn yêu chiều bị Luyện thiếu gia vừa trở về nhà bắt nạt, rất nhanh truyền khắp Thẩm phủ, còn biến tấu ra bao nhiêu phiên bản, chuyện đó không nằm trong phạm vi Thẩm Luyện quan tâm rồi….

********

Phía đông Thẩm phủ là một vườn hoa, lão gia tử mỗi lúc chập tối đều đến vườn hoa tản bộ theo thói quen, nơi này chẳng những là chỗ hắn tản bộ, mà còn là nơi bàn bạc trao đổi.

Bốn bề trống trải, vô cùng bằng phẳng, rất nhiều đại sự nghị quyết tác động tới phủ Thanh Châu đều xuất phát từ nơi này.

Ráng chiều rọi trên lá xanh, như muốn dùng một ánh chiều tà cuối cùng để làm khô giọt nước đọng trên lá.

Dĩ nhiên đây là cách nói hơi mang chất thơ văn.

Cảnh tượng thực sự chính là ông cụ đang cầm bình nước, vung tưới cho một cây hoa đỗ quyên, hoa đỗ quyên nơi này năm xưa đều do bà ngoại Thẩm Luyện tự tay trồng, hoa nhỏ mỏng manh trước kia giờ đã trổ bông rực rỡ, chẳng qua người đã không còn.

“Nghe nói ngươi bắt nạt Thẩm Nhược Hi khóc rồi?” Lão gia tử cũng không quay đầu lại, tay cũng không run rẩy giống như những lão nhân bình thường, từng vệt từng vệt nước tưới lên cánh hoa hoặc phiến lá, bắn ra muôn nghìn giọt nước, lại không có giọt nào bắn lên người lão nhân.

“Không ngờ ông quan tâm con như vậy, con có chút thụ sủng nhược kinh.” Thẩm Luyện cười cười, khác với vẻ run sợ của những người khác trong Thẩm phủ khi nhìn thấy lão nhân, Thẩm Luyện tỏ ra thản nhiên hơn rất nhiều.

“Đứa nhỏ Nhược Hi này tính tình hơi kiêu căng một chút, nhưng lòng dạ vẫn rất tốt, chớ quên lúc bé nó có món gì ngon cũng không quên chừa một phần cho ngươi…” Lão gia tử nhẹ giọng nói.

Chuyện này ngược lại Thẩm Luyện không rõ lắm, hắn có phần lớn ký ức của chủ nhân trước, lại không thể nhớ hết tất cả mọi chuyện nhặt được.

Huống chi chuyện của con nít lúc bốn, năm tuổi, cũng không thể nhớ nổi.

Dù cho lúc nhỏ không có hiềm nghi, nhưng sau khi lớn lên lại xem nhau như người dưng nước lã, cũng không phải số ít.

Thẩm Luyện biết tâm tư của cụ ông, nhưng hắn chưa hẳn phải phối hợp. Nói thật đến ngày hôm nay, hắn vẫn chưa hiểu rõ về vị ông ngoại này lắm, chẳng qua cảm thấy kẻ quật khởi từ gian khổ như thế thật sự không phải nhân vật tầm thường.

Hắn chỉ trả lời: “Con là huynh trưởng, nàng là muội muội, tất nhiên con sẽ không chấp nhặt với nàng.”

Hắn nói ra sự thật huynh muội, hiển nhiên vô tình tỏ rỏ thái độ của mình.

Lão gia tử nhìn Thẩm Luyện chằm chằm, rất tự nhiên mà giao bình nước cho Thẩm Luyện, ánh mắt nhìn Thẩm Luyện nói: “Bình nước này ta giao cho ngươi, muốn chừa bao nhiêu, tưới bao nhiêu là chuyện của ngươi.”

Thẩm Luyện nắm chặt bình nước, biết lão nhân ví Thẩm gia như bình nước, đây là ý muốn giao phó.

Lại nói thêm vài chuyện lặt vặt, Thẩm Luyện mới xin cáo lui.

Mãi đến khi Thẩm Luyện đi rồi, Thẩm Thanh Sơn mới bước ra từ phía khác hoa viên, đi đến bên cạnh lão nhân.

Thẩm Thanh Sơn nói: “Thằng bé này từ nhỏ đã tâm tư sâu, sống trong núi hai năm lại xuất hiện một chút thông tuệ, xem ra còn cứng cỏi hơn Cự nhi và Vĩ nhi.”

Cự nhi, Vĩ nhi là nhũ danh hai biểu huynh của Thẩm Luyện.

Ánh mắt lão nhân nhìn đăm đăm vào giọt nước trên cánh hoa, từ từ nói: “Tính thời gian một chút, ngày mai hãy an táng cho hai đứa bé này đi”

Thẩm Thanh Sơn vẻ mặt ảm đạm nói: “Con đã sắp xếp ổn thỏa rồi.”

Ánh mắt lão nhân uy nghiêm đến đáng sợ, lạnh lùng nói: “Vừa đúng ngày mai cũng là lúc tên giang hồ kia chạm chán Thanh Trúc Bang.”

Lúc này Thẩm Luyện ra khỏi hoa viên, chợt quay đầu lại nhìn một cái, cảm thấy hoa viên sâu thăm thẳm này thậm chí còn có chút hiu quạnh nói không nên lời.

Dù cho gia tài bạc triệu, đến cùng vẫn phải tính toán cho đời sau, sắp xếp cho con cháu, đây thật sự không phải thứ hắn muốn theo đuổi.

Chuyện mà Thẩm Luyện suy nghĩ là làm sao mới có thể tìm ra pháp môn chân chính rèn luyện cơ thể kém phát triển của mình, đồng thời có được năng lực đi lại tự nhiên trong Thẩm gia.

—–oo0oo—–
Chú thích:
– (1) Như hoa mỹ quyến, tự thủy lưu niên: một câu hát trong vở “Mẫu Đơn Đình” của Thang Hiển Tổ thời Minh, tạm dịch ‘người đẹp tựa hoa tươi, tuổi xuân trôi như nước.’

– (2) Một trò chơi thời cổ bên Trung Quốc