Chương 4: Thẩm gia

Thanh Huyền

Đăng vào: 11 tháng trước

.

Thân thể hắn đã phục hồi đến mức độ gần bằng người bình thường, máu huyết nguyên khí thiếu hụt trước đây không phải có thể bù đắp lại ngay lập tức, Thẩm gia giàu sang phú quý nên dược liệu quý hiếm hiển nhiên sẽ tìm được dễ dàng, dù cho Ngô quản sự không đến thì chắc Thẩm Luyện cũng phải tìm cơ hội trở về thôi.

Dốt văn giỏi võ, việc tu hành cũng mang đạo lý như vậy.

Cho dù là Địa cầu cổ đại, những đạo sĩ nổi tiếng phần lớn là gia cảnh rất tốt. Trương Đạo Lăng sáng lập Thiên Sư Đạo, độ giàu có của hắn tất nhiên không cần phải nói, sau đó là thiên sư Tôn Ân, vốn là con cháu trong gia tộc lớn, Cát Hồng cũng là quan nội hầu, Đào Hoằng Cảnh có thời được xưng là tể tướng trong núi…

Những cái tu đạo giả quen thuộc này trước hết không nói có tu thành Tiên thật không, nhưng ai cũng rõ ràng một điều, đó đều là những người không thiếu tài nguyên, nếu như cả ngày phải bôn ba vì miếng cơm manh áo thì dù cho là kỳ tài ngút trời cũng chẳng tu ra thành tựu gì đâu.

Vốn dĩ chủ nhân trước còn bị giới hạn ở kinh nghiệm, lại không có ai dạy bảo hắn cho nên mới không nhận ra những điều này, cho rằng mấy kẻ lợi hại đều cầm một quyển bí kíp, bế quan khổ luyện là xong.

Tu đạo lẫn luyện võ đều theo đuổi sự tiến bộ của bản thân, trong mắt người từng trải qua vô số tin tức thời hiện đại như Thẩm Luyện mà nói, dù cho tu hành phải đòi hỏi tâm tính, nhưng trước hết vẫn cần tích lũy tài nguyên mới thỏa.

Trong Tài – Lữ – Pháp – Địa mà người xưa nói.

Pháp xem như hắn có rồi, nhưng lý giải của hắn với pháp vẫn rất nông cạn.

Lữ chính là đạo lữ có thể cùng nhau tu đến đại đạo, hoặc là danh sư truyền đạo giải thích nghi hoặc, cũng có thể là bằng hữu chia sẻ kinh nghiệm, trao đổi tin tức với nhau.

Tài hiển nhiên là tài nguyên liên quan đến tu đạo, do kiến thức có hạn, những thứ thích hợp cho tu đạo hắn vẫn mơ hồ không rõ.

Địa là nơi có thể giúp hắn yên tĩnh tu luyện một cách an toàn.

Hôm nay xem ra những thứ này hắn đều có một ít, nhưng vẫn chưa đủ tốt.

Thứ quan trọng nhất ngược lại không phải tu luyện, mà là pháp lữ.

Độc học tắc vô hữu (*học một mình thì không có bạn), ngu dốt mà nông cạn, Thẩm Luyện là người hiện đại, đương nhiên biết nhắm mắt làm liều không phải lựa chọn tốt nhất, giống như Thẩm Luyện trước kia, nếu có người hướng dẫn thì chí ít sẽ không khiến cho cơ thể kém cỏi đến mức này, khiến cho hắn nhập xác.

Đến lúc đó dù cho hắn vượt thời không mà đến cũng chỉ sợ sẽ bị chủ nhân trước đồng hóa mất, mà không phải là đổi khách làm chủ.

Những kinh nghiệm này, nếu như ở trong tông môn tu hành tất nhiên sẽ có trưởng bối đề điểm.

Dù là kiểu tu tiên phàm nhân lưu mà kiếp trước hắn từng đọc, lúc đầu cũng phải bái vào tông môn rồi sau đó mới bắt đầu tung hoành thiên hạ.

Những lý do này đã đủ để Thẩm Luyện biết tiếp theo mình nên làm như thế nào.

Theo kế hoạch dài hạn mà nói hiển nhiên là phải tìm được một môn phái cao cấp, có thể bái sư vào là tốt nhất.

Còn kế hoạch ngắn hạn chính là rèn luyện thân thể mình, bồi đắp khí huyết, xây dựng căn cơ thật sự vững chắc.

Thời gian từng chút từng chút trôi qua, rất nhanh đã đến buổi sáng ngày thứ hai.

Thẩm Luyện ngồn yên trên chiếc xe ngựa thoải mái, người đánh xe là Ngô quản sự, kỹ thuật lái xe của hắn rất tốt, cả đoạn đường bình ổn, dường như không cảm nhận được bao nhiêu xóc nảy, tất nhiên đây cũng nhờ Thẩm gia đã bỏ ra một khoảng tiền sửa chữa đường xá lân cận, để việc vận chuyển hàng hóa cho nhà mình được dễ dàng.

Nếu muốn giàu trước hết phải sửa đường, tuy rằng xây cầu lấp đường tốn tiền không ít, nhưng lợi ích lâu dài mà nó mang đến thật sự rất khả quan, hơn nữa danh tiếng của Thẩm gia ở phủ Thanh Châu cũng trở nên tốt hơn, đồng thời chuyện này cũng có thể được ghi vào chính thích(1) của quan lại phủ Thanh Châu, ngoại trừ việc Thẩm gia bên ngoài phải bỏ ra không ít tiền thì có thể nói nhà nhà đều vui vẻ.

Má hết thảy đều do Thẩm thái gia nhất quyết kiên trì, tuy đại lão gia của nhà họ Thẩm, cũng chính là cậu của Thẩm Luyện có vẻ không muốn, hai người cậu đều không quá ủng hộ, nhưng Thẩm lão thái gia rất có quyền uy, quyết làm xong việc này, khi đó Thẩm gia còn chưa giàu có được như hôm nay.

Từ những chuyện nhỏ đó có thể thấy ông ngoại của Thẩm Luyện xác thật không phải là nhân vật đơn giản, tầm mắt lâu dài, cũng có quyết đoán, chả trách có thể khiến cho Thẩm gia phát triển đến mức này.

Thẩm Luyện trong đầu nghĩ thầm, lại thêm ký ức của chủ nhân trước, cơ bản giúp hắn phác họa ra hình tượng của Thẩm thái gia.

Đây cũng là chỗ tốt thần hồn mạnh mẽ mang lại, chí ít ở năng lực suy xét hắn đã tăng lên rất nhiều.

Bởi thần hồn mạnh mẽ, lại có thêm Thượng Thanh Linh Bảo Tự Nhiên Tỏa Tâm Định Thần Chân Giải, hắn vốn dĩ bị xem như một người tính tình chậm chạp, giờ đã lột xác thành trầm tĩnh, tâm tư nhạy cảm, càng hướng về lý trí hơn. Mỗi khi trong đầu hắn quan tưởng vị thần linh tay nâng Ngọc Như Ý này thì những ý nghĩ lộn xộn mỗi ngày sinh ra cũng sẽ dần dần bình lặng lại.

******

Thành phủ Thanh Châu, một mảnh phồn hoa xe đến người đi, một chiếc xe ngựa xa hoa dừng lại trước cửa Thẩm gia – một đại tài chủ trong thành.

Xe ngựa vừa đến liền có hạ nhân giữ cửa bẩm: “Ngô quản sự, ông là đi đón Tam thiếu gia trở về à.”

Ngô quản sự nói: “Đúng thế.”

Thẩm Luyện vén rèm xe lên, chậm chạp bước xuống xe, mặc dù trong ký ức chủ chủ nhân trước, khi đó cũng đã sáu, bảy năm chưa trở về nơi này, nhưng thay đổi nơi đây cũng không lớn.

Chẳng qua hai con sư tử đá trước cửa đã có thêm rất nhiều dấu vết phong sương, cẩn thận ghi chép năm tháng trôi qua.

Cửa trong mở lớn, có hai nam tử trung niên bước ra, đây là Thẩm Thanh Sơn – cậu hai của Thẩm Luyện.

Thẩm Thanh Sơn khi còn bé là đệ tử tục gia của một môn phái nào đó trong giang hồ, học được một thân võ nghệ, có người nói hắn đã từng dùng tay không đuổi đánh mười mấy sơn tặc trên đường vận hàng, chính là người võ dũng rất nổi tiếng trong thành Thanh Châu.

Có lẽ do tuổi đã lớn rồi, bên dưới y bào của Thẩm Thanh Sơn đã thấy phúc hậu, bắp thịt hơi hiện nhão, chẳng qua đôi mắt kia lại sắc bén hơn nhiều so với người bình thường.

Thẩm Thanh Sơn cũng tỉ mỉ quan sát cháu ngoại mình, ấn tượng đầu tiên là rất gầy gò, không khỏe mạnh như lúc hắn còn trẻ, mấy năm nay không gặp, Thẩm Luyện dường như không còn lầm lì như lúc bé nữa, nhìn ra được thân thể gầy gò kia ngược lại có phần giống như trúc xanh mọc trên vách đá, có một loại kiên nghị gió thổi không lay chuyển được.

Còn khuôn mặt của Thẩm Luyện, cũng ngày càng giống như vị em gái đã qua đời của mình…

Tình cảm giữa hắn và muội muội sợ là còn sâu hơn đại ca một chút, bởi vì đại ca được đưa đi học rất sớm, hắn và muội muội lại ở nhà khá nhiều.

Chẳng qua sau này hắn ra ngoài học võ bảy năm, lúc trở về muội muội đã trông xa lạ hơn nhiều rồi, rồi sau đó tiểu muội chưa kết hôn lại mang bầu, trong mắt hắn lúc ấy, quả thật là nỗi nhục lớn của gia tộc…

—–oo0oo—–
Chú thích:
– (1) Chính thích: thành tích làm việc khi tại chức của quan lại