Chương 16: Đầu ngã mộc qua, nan dĩ vi báo

Thanh Huyền

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Thẩm Luyện hờ hững nói: “Chưởng môn cần con dâng lên môn pháp luyện thần này?”

Trương Nhược Hư vuốt râu nở nụ cười, lên tiếng: “Ngươi cam lòng?”

“Đệ tử đương nhiên cam lòng.” Thẩm Luyện đột nhiên đáp.

Đối với Thẩm Luyện mà nói, dù cho lai lịch của Thượng Thanh Linh Bảo Tự Nhiên Tỏa Tâm Định Thần Chân Giải thần diệu khó lường đến đâu đi nữa bất quá cũng là một môn công pháp, hơn nữa không hắn có thể giúp hắn đi tới trường sinh.

Mà tiên pháp trong Thanh Huyền lại thật sự ra nhiều Trường Sinh chân nhân như vậy.

Huống chi Thanh Huyền cũng không phải nơi từ thiện, Trương Nhược Hư đối xử tử tế với đệ tử như thế nào cũng phải có giới hạn.

Tiên gia có thể vô dục vô cầu, nhưng làm tu sĩ chống lại ông trời giành lấy sự sống, thì phải bày tỏ cái tâm của mình trước.

Giống như ‘Đầu ngã dĩ mộc qua, báo chi dĩ quỳnh cư’ (*Người tặng ta quả đu đủ, ta báo đáp bằng viên ngọc quý), sự chỉ dạy của Trương Nhược Hư là quả đu đủ, công pháp luyện thần Thẩm Luyện báo đáp là ngọc quý, thoạt nhìn Thẩm Luyện ăn nhiều thiệt thòi, thật ra điều đó thể hiện lòng trung thành của Thẩm Luyện đối với Thanh Huyền.

Trên đời không có yêu hận vô duyên vô cớ, chỉ có trả giá lẫn nhau mới có thể gắn kết cho quan hệ giữa người với người càng chặt chẽ hơn.

Đạo lý này không cần nói suông, mà cần phải dùng hành động thực tiễn.

Bởi thế Thẩm Luyện rất dứt khoát, Trương Nhược Hư cũng vô cùng vui mừng.

Một tờ giấy trắng tinh đột nhiên xuất hiện.

Sau đó xuất hiện búi mực, còn có bàn vuông, giấy kia thong thả bay xuống trước mặt Thẩm Luyện.

Thẩm Luyện kinh ngạc nói: “Những thứ này là chuẩn bị trước, rồi lấy ra từ trong tu di giới tử, hay trực tiếp tạo ra?”

“Đương nhiên là mới tạo ra, đợi sau khi ngươi lên Phá Vọng, sẽ biết những vật không có linh tính, trở bàn tay thôi thì ‘giả có thể thành thật, thật lại biến thành giả’, thật sự không tính là thủ đoạn cao thâm gì.” Trương Nhược Hư mỉm cười mà nói, lại không hiện ra bao nhiêu tự đắc.

“Quả nhiên là Tiên gia diệu pháp, thế thì lão nhân gia người cũng có thể hóa đá thành vàng rồi?” Thẩm Luyện hiếu kỳ hỏi.

“Minh châu kim ngọc, cũng không khác gì nghiên giấy bút mực, chỉ là ở chỗ tiêu hao pháp lực ít nhiều mà thôi.” Trương Nhược Hư thản nhiên nói.

Thẩm Luyện nghĩ thầm: nếu như Thẩm lão gia tử biết của cải mà mình phấn đấu hơn nửa đời người, nhưng người ta trở tay lập tức có thể tạo ra, chẳng biết ngài sẽ có cảm giác gì.

Thẩm Luyện thu hồi suy nghĩ, nhấc bút mực lên, văn tự của Thượng Thanh Linh Bảo Tự Nhiên Tỏa Tâm Định Thần Chân Giải từ từ hiện ra trong lòng:

Yển tức hoa thần chi hạ, tẩm yến cửu tinh chi nội, câu hồn phách ô bắc thượng. . .

Sau đó hắn nâng bút lên bắt đầu viết, nhưng chữ thứ nhất còn viết xong thì nét mực bỗng nhiên biến mất.

Vẻ mặt Trương Nhược Hư hơi động, Thẩm Luyện viết tới viết lui mấy lần, nhưng không cách nào biểu hiện ra được.

Kể từ sau khi hắn đốt Thượng Thanh Linh Bảo Tự Nhiên Tỏa Tâm Định Thần Chân Giải, hắn chưa bao giờ thử viết lại văn tự, cũng chưa từng tiết lộ với người khác, đây là lần đầu tiên gặp phải tình huống như thế này.

Trương Nhược Hư bỗng nhiên nói: “Ngươi cứ tiếp tục viết, đừng lo gì cả.”

Thẩm Luyện viết ra nét thứ nhất, sau đó hắn muốn viết tiếp nét thứ hai, nhưng lại không cách nào viết ra được.

“Đừng viết nữa, thử xem có thể đọc khẩu quyết trong đó ra không?”

Trong lòng Thẩm Luyện càng khiếp sợ, bởi vì càng kỳ lạ, càng chứng tỏ lai lịch của Thượng Thanh Linh Bảo Tự Nhiên Tỏa Tâm Định Thần Chân Giải này không phải chuyện nhỏ.

Thẩm Luyện mở miệng muốn đọc lên, nhưng đột nhiên lại quên phải làm sao phát ra tiếng.

Á khẩu không nói được.

Trên thân Trương Nhược Hư bỗng nhiên bay ra một bảo kính, ánh sáng lưu động, chiếu sáng cả hai người.

Thẩm Luyện không có cảm giác bị thăm dò, mà là một loại cảm giác được bảo vệ.

Thiên Địa Giám chính là trọng bảo của Thanh Huyền, chẳng những có thần thông ‘Thiên thị địa thính’, hơn nữa cũng có thể ngăn cách trong ngoài.

Trương Nhược Hư than thở: “May mà nơi này có dư vị của Đạo chủ, bằng không thì chuyện hôm nay đã bị tiết lộ ra ngoài rồi.”

Nét mặt của Thẩm Luyện khẽ động, có hơi khó hiểu, nói: “Đã xảy ra chuyện gì vậy thưa chưởng môn?”

“Pháp luyện thần của ngươi, có phải là ở thời điểm ngươi chưa đặt cơ sở tu hành đã có thể làm mạnh thần hồn rồi?” Trương Nhược Hư nhẹ giọng hỏi.

Thẩm Luyện gật gật đầu.

Trương Nhược Hư tỏ ra quả nhiên là như vậy, trầm ngâm nói: “Nếu ta đoán không lầm, công pháp ngươi học đã được người khác hạ Quy Nhất Đạo Cấm, tác dụng của đạo cấm này chính là khiến cho công pháp đạo quyết có tính duy nhất, một khi có người tập thì sẽ không thể truyền thụ, không thể chép ra chữ viết được.”

“Nhưng trước kia con luyện thành, tờ giấy ghi công pháp kia cũng không hề biến mất.”

Trương Nhược Hư cười lạnh nói: “Đó chỉ không cho người ngoài nhìn thấy mà thôi, tờ giấy kia còn đó không?”

“Con đốt đi rồi.” Thẩm Luyện có chút lúng túng, dù sao chuyện này cũng nói lên hắn không quá quang chính với Thanh Huyền.

“Đốt cũng tốt, không để lại dấu vết, thật ra đợi sau này ngươi đạt đến Trường Sinh, nói không chừng có thể sử dụng một loại phương thức nào khác tự thuật lại pháp luyện thần này, đến khi đó tông môn cũng có thêm một môn đại pháp căn bản, để làm truyền thừa.” Trương Nhược Hư thản nhiên nói.

Vốn hắn chỉ cho rằng trên thân Thẩm Luyện chỉ có một chút bí mật nhỏ, không ngờ lại dính líu đến Quy Nhất Đạo Cấm, Thanh Huyền lập phái hơn vạn năm cũng chưa từng xuất hiện nhân vật có thể gieo xuống Quy Nhất Đạo Cấm, đạo cấm đó chính là thủ đoạn khi tu hành đến điểm cuối mới có thể sử dụng ra.

Dường như Trương Nhược Hư không muốn nói thêm chuyện liên quan tới Quy Nhất Đạo Cấm nữa, mà là cùng Thẩm Luyện bàn một chút cơ sở tu hành.

Hắn là người đi trước, ánh mắt khác biệt, chỉ dùng vài lời đã giúp cho Thẩm Luyện có một loại cảm giác sáng tỏ thông suốt.

Sau cùng Trương Nhược Hư đề nghị Thẩm Luyện không cần phải gấp gáp tìm ra Sinh Tử Khiếu để đột phá cửa ải Khiếu Động.

Bởi vì đối với Thẩm Luyện mà nói, cảnh giới Dưỡng Hồn sau Khiếu Động căn bản là không cần thiết, hắn có pháp luyện thần thượng thừa, cảnh giới Dưỡng Hồn này có cũng được mà không có cũng không sao.

Thật ra phương pháp tu hành xa xưa nhất, luyện thần luyện khí đều không phân ra khác biệt trước sau mà tùy vào thể ngộ thiên địa tự nhiên, lĩnh hội pháp lý bất biến của thế gian, nếu bách gia chư tử ‘sáng nghe Đạo, chiều nhập Đạo’, vậy thì Phật đà Đạo chủ cũng không sánh kịp rồi.

Trương Nhược Hư để cho Thẩm Luyện đi Thái Vi Các tìm hiểu tri thức liên quan tới Phù đạo, và tu luyện một vài đạo thuật kiếm thuật.

Thời cổ đại vốn không có chữ viết, phù là vật dẫn văn hóa sớm nhất, tự thuật mọi đạo lý trong thiên địa, xúc động những sức mạnh tự nhiên như thủy hỏa phong lôi, là một trong những nguồn gốc của dị lực siêu phàm thuở đầu.

Mãi đến hôm nay, Phù đạo đã khác xa so với Phù đạo thời thượng cổ, nhưng nếu chú ý cảm ngộ vẫn có thể lĩnh ngộ được pháp lý bất biến bên trong.

Thẩm Luyện không giống với Trần Kiếm Mi, Trần Kiếm Mi thiên tư hơn người, tiến bộ nhanh chóng, vì vậy mười năm Nhập Hóa, nhưng dục tốc thì bất đạt, cho nên phải cần mấy chục năm rèn luyện, cái gọi là ‘Nửa đời tu hành không ai biết, một khi đúng pháp thiên hạ kinh’, thật ra còn có một hàm nghĩa khác chính là ‘Bảo kiếm muốn nhọn phải rèn luyện, hương hoa mai muốn tỏa phải đợi khi trời rét’.

Trương Nhược Hư chắc chắn cuối cùng Trần Kiếm Mi rồi cũng sẽ bước vào Hoàn Đan.

Chỉ từ Thẩm Luyện có thể chịu nỗi khổ trong U Hà liền biết thứ Thẩm Luyện cần không phải là rèn luyện, mà là tích lũy, nhận thức chính xác trên con đường tu hành, mà không phải là theo đuổi cảnh giới.

Tu hành chín cảnh quả thật là Đạo chủ vì người tu hành khắp thiên hạ mà mở ra, nếu như cứ một đường cưỡi ngựa xem hoa mà đi, cuối cùng lại có chút đáng tiếc.

Có người sáng sinh chiều chết, tư chất không cao, cho nên hận không thể tu luyện càng nhanh càng tốt, Thẩm Luyện lại có thứ khác giúp hắn từ từ tiến lên, thật sự không cần vội vàng.

Những đạo lý này Trương Nhược Hư sẽ không trực tiếp giải thích, nhưng có thể thoáng chỉ điểm cho hắn.

—–oo0oo—–
Chú thích:
Đầu ngã mộc qua, nan dĩ vi báo: Quả đu đủ người gửi tặng, ta khó mà báo đáp