Chương 29: Thật là một tiểu mỹ nhân

Thần Thâu Ngốc Phi

Đăng vào: 11 tháng trước

.

Không khí vốn lung túng lập tức bị Mạc Hạo Thiên phá tan.

“Cửu Khanh, còn không mau hành lễ với Tam vương gia.” Mạc Hạo Thiên thấy Mạc Cửu Khanh vẫn cúi đầu, lập tức lên tiếng nói.

Mạc Cửu Khanh vừa nghe Mạc Hạo Thiên nói, chậm rãi ngẩng đầu nhìn nam tử trước mặt, thản nhiên hành lễ: “Cửu Khanh tham kiến Tam vương gia, Vương gia thiên tuế thiên tuế thiên thiên tuế.”

Tam vương gia thấy nữ tử ban nãy vẫn cúi đầu giờ ngẩng lên, không khỏi ngạc nhiên.

Ánh mắt nàng ấy thật là sáng, dường như có thể chiếu ánh sáng cả trong bóng tối.

Hiện thời nàng ta vẫn còn nhỏ, nhưng dung mạo như vậy đã có chút kinh diễm, chỉ sợ sau này lớn lên sẽ trở thành một tiểu mỹ nhân khuynh quốc khuynh thành. Nhưng mà ánh mắt tiểu mỹ nữ rất minh bạch, làm cho hắn hơi giật mình.

Những lời đồn bên ngoài không phải đều nói đích nữ phủ Tướng Quân là một kẻ ngu sao, mấy ngày trước có tin nàng ta đã lành bệnh, ban đầu hắn không tin nhưng hôm nay thấy tận mắt quả thật làm hắn có phần giật mình.

Trong cặp mắt sáng ngời kia, không có một chút ngu dại mà lại mơ hồ lộ ra hào quang quật cường, khiến người ta có chút ngạc nhiên. Đã từng là kẻ ngu nhưng bây giờ Mạc Cửu Khanh sẽ sống một cuộc sống mới.

“À. . . Thì ra là Mạc nhị tiểu thư, miễn lễ. Đều là nhi nữ của Mạc Tướng Quân nhưng Mạc Nhị tiểu thư thủ thân như ngọc, khiến chúng ta đều rất hiếu kì. Hôm nay được gặp, Mạc Nhị tiểu thư thật đúng là tuyệt sắc giai nhân.” Tam vương gia nhìn Mạc Cửu Khanh, thâm sâu khó lường nói.

Mạc Hạo Thiên vừa nghe Tam vương gia nói, liền nhanh miệng đáp: “Tam vương gia quá khen rồi, tiểu nữ tư dung bình thường. Đa tạ Tam vương gia tán thưởng.”

“Mạc tướng quân không cần quá khiêm tốn, Mạc Tướng Quân đúng là có phúc, Mạc đại công tử ở tuổi thiếu niên đã thành danh, chiến công hiển hách, hai vị tiểu thư đây nhan sắc có một không hai khiến Bổn vương cũng có chút hâm mộ.” Tam vương gia vừa nghe Mạc Hạo Thiên nói, lá mặt lá trái nói.

Mạc Hạo Thiên nghe ý tứ trong lời nói của Tam vương gia, cố ý xem nhẹ nói: “Ha ha ha. . . Đa tạ Tam vương gia tán dương. Nhân dịp cung yến mạt tướng muốn kính người một chén nhưng bây giờ chúng ta hãy tiến cung gặp Hoàng thượng trước đi.”

Tam vương gia vừa nghe Mạc Hạo Thiên nói, cũng biết đứng ở cửa cung quá lâu sẽ làm người khác chú ý. Hơn nữa, hắn còn có chuyện phải làm, lập tức không lưu lại nữa nói: “Vậy quyết định như thế đi, Bổn vương bây giờ còn có chuyện khác xin đi trước một bước, đợi lát nữa hội ngộ tại yến tiệc.”

Mạc Hạo Thiên nghe Tam vương gia nói như vậy, liền cười nhạt đáp: “Vậy cung tiễn Tam vương gia.”

“Mạc nhị tiểu thư, Mạc đại tiểu thư, Bổn vương đi trước.” Tam vương gia đáp lời Mạc Hạo Thiên đồng thời nhìn về phía Mạc Cửu Khanh nói.

Mạc Cửu Khanh trở về dáng vẻ tươi cười nói: “Cửu Khanh cung tiễn Tam vương gia.”

Mặc dù không biết, Tam vương gia đến tột cùng là cố ý hay vô tình kêu nàng trước, nhưng Mạc Cửu Khanh hiểu rõ Tam vương gia này cũng là người quỷ kế đa đoan.

Tam vương gia sau khi đi, Mạc Hạo Thiên mới đưa Mạc Cửu Khanh và Mạc Uyển Uyển dưới sự hướng dẫn của tiếu thái giám, tiến vào nơi cung yến.

“Cửu Khanh, đó là Tam vương gia Quân Kiều Kiêu, sau này nhìn thấy hắn có thể tránh thì tránh, biết không?” Thấy bên cạnh vắng người, Mạc Hạo Thiên nhân cơ hội nói với Mạc Cửu Khanh bên người.

Mạc Cửu Khanh vừa nghe Mạc Hạo Thiên nói, hơi ngẩn ra, ngay sau đó không dấu vết, giấu đi quá khứ, nói: “Phụ thân yên tâm đi, Cửu Khanh nhất định sẽ chừng mực.”

Mạc Hạo Thiên thấy Mạc Cửu Khanh nói như vậy rồi, trong lòng cũng yên tâm rất nhiều, mặc dù Cửu Khanh không ngu dại có khiến ông có chút xa lạ, nhưng đến cùng vẫn là con của mình, ông vẫn tin tưởng đứa nhỏ Cửu Khanh này sẽ biết mức độ.

Mà một bên Mạc Uyển Uyển thấy Mạc Cửu Khanh và Mạc Hạo Thiên nói chuyện như vậy, trong lòng càng thêm ghen ghét, rõ ràng mình mới là Đại tiểu thư được phụ thân sủng ái, kể từ khi Mạc Cửu Khanh bình thường mọi thứ đều giống như bị đổi chủ mới.

“Uyển Uyển tỷ?” Một thanh âm mang theo sự vui mừng ở sau lưng Mạc Uyển Uyển đột nhiên vang lên, cũng cắt đứt mạch suy nghĩ của Mạc Uyển Uyển.

Mạc Uyển Uyển vừa nghe thanh âm kia, sự vui mừng trong nháy mắt lóe lên rồi vụt tắt, song lại khiến Mạc Cửu Khanh hơi liếc mắt sang.

“Thanh Chi muội muội!” Mạc Uyển Uyển vừa nghe thanh âm kia lập tức vui mừng xoay người nhìn nữ tử ở phía sau.

Nữ tử kêu Thanh Chi kia vừa thấy Mạc Uyển Uyển nói, cao hứng đã chạy tới nói: “Uyển Uyển tỷ, thật sự là tỷ rồi! Tỷ rất lâu chưa tới tìm muội, muội rất nhớ tỷ.”

Mạc Uyển Uyển nhẹ nhàng cười một tiếng nói: “Tỷ cũng muốn tìm Thanh Chi nhưng tỷ mấy ngày trước bị bệnh nên không thể mang bệnh tới thăm ngươi.”

Một nụ cười nhẹ nhàng như vậy lại khiến không ít con cháu quan gia nhìn với ánh mắt say đắm.

Mạc Cửu Khanh nhìn bộ dáng Mạc Uyển Uyển, trong lòng cũng không phủ nhận. Bỏ đi tâm tính ác độc của Mạc Uyển Uyển thì Mạc Uyển Uyển quả thật cũng là một trong số ít mỹ nhân, diễn kịch cũng rất hay, mới nhìn ai cũng phải tin nàng ta là một Bạch Liên hoa yếu ớt, nam nhân bây giờ không phải đều thích loại nữ nhi ngây thơ vô hại, thanh thuần quyến rũ rồi mới tiết độc Bạch Liên Hoa sao.

Mạc Uyển Uyển ngược lại thông minh, khéo léo nắm bắt được tâm tính của bọn nam nhân, mới biến mình thành loại ưu thích của bọn họ, làm như vậy là có thể lấy được sự thương yêu này rồi.

Nhưng mà, mặc dù nàng giả bộ nhưng trong mắt Mạc Cửu Khanh suy cho cùng vẫn là một con nhện Hắc Quả Phụ, có độc không có tình, thời điểm cần nam nhân dĩ nhiên là lấy cho được, nhưng một khi không cần đến thì lập tức không chút do dự biến họ thành thức ăn, độc tính lại mạnh, thật là kẻ độc ác tuyệt tình.

Mạc Uyển Uyển và nhền nhện Hắc Quả Phụ quả là một khuôn mẫu bên trong khắc bên ngoài, dĩ nhiên đối với loại vật này, nàng cho tới bây giờ vẫn rất quả quyết và ngoan độc, ngươi đã độc như vậy ta sẽ còn độc hơn.

Đây chính là cách sống tôn thờ của Mạc Cửu Khanh.

“Trời ơi! Uyển Uyển tỷ, tỷ sao lại ngã bệnh, cũng không cho ta biết . Nếu tỷ cho ta biết, ta nhất định cùng huynh trưởng tới thăm tỷ rồi, tỷ cũng không biết, huynh trưởng ta thường xuyên nhắc đến tỷ đó.” Thanh Chi vừa nghe Mạc Uyển Uyển nói, kinh ngạc đáp.

Mạc Uyển Uyển nghe Thanh Chi nói xong, thanh thiển cười một tiếng nói: “Khiến muội lo lắng rồi. Tỷ bây giờ đã tốt rồi, bệnh đỡ nhiều rồi. Đúng rồi, mau tới đây gặp qua phụ thân tỷ, còn có muội muội của tỷ nữa.”

Thanh Chi nghe Mạc Uyển Uyển nói, trong lòng cũng yên tâm rất nhiều, ngược lại nghe lời nói cuối của Mạc Uyển Uyển trong lòng cũng rất kinh ngạc .

Mạc Tướng Quân bị sao vậy? Sao lại mang kẻ ngu vào Hoàng cung?! Chẳng lẽ mang theo kẻ ngu để nhắc chuyện hôn ước của phủ Tướng quân?

Trời ơi! Nếu là như vậy, huynh trưởng ta phải làm sao bây giờ?!

“Phụ thân, đây là Thanh Chi, nữ nhi của nhị di nương của phủ Thừa Tướng, cũng là nữ nhi được Thừa tướng sủng ái nhất.” Mạc Uyển Uyển đưa Thanh Chi đến bên cạnh Mạc Hạo Thiên, nhẹ giọng nói.

Thanh Chi cũng cung kính nói: “Thanh Chi tham kiến Mạc Tướng quân.”

Mạc Hạo Thiên cũng biết Mạc Uyển Uyển và nữ nhi phủ Thừa Tướng rất thân thiết, cũng hiểu rõ Mạc Uyển Uyển trong lòng có chút ý tứ với công tử phủ Thừa Tướng, ban đầu Tô Liên đã tìm ông nói qua, nhưng cũng bị ông qua quýt cho xong chuyện.

“Thì ra là Thanh Chi, lớn như vậy rồi đó. Thật là một nha đầu lanh lợi.” Mạc Hạo Thiên nhẹ nhàng cười một tiếng nói.

Thanh Chi vừa nghe Mạc Hạo Thiên khích lệ, xấu hổ cười một tiếng.

“Thanh Chi, đây là muội muội tỷ, Mạc Cửu Khanh.” Thấy Mạc Hạo Thiên nói hết lời, Mạc Uyển Uyển lần nữa giới thiệu Thanh Chi.

Thanh Chi vừa nghe Mạc Uyển Uyển nói, liền quay đầu nhìn về phía Mạc Cửu Khanh, từ đầu đến cuối không nói gì, ngược lại có chút kinh ngạc, kẻ ngu này mặt mũi và bộ dạng đều không bẩn thỉu, thật đúng là làm người ta kinh diễm.

Nhưng bất luận thế nào, người trước mắt cũng vẫn là kẻ ngu, dù cho thấy thế nào Thanh Chi đều cảm thấy chán ghét.

“Mộ tiểu thư, người vẫn khỏe.” Mạc Cửu Khanh tự nhiên cũng thấy rõ sự chán ghét trong mắt Thanh Chi, vẫn như cũ nhàn nhạt nói.

Thanh Chi vừa nghe Mạc Cửu Khanh nói, thân thể không khỏi ngẩn ra, ngữ điệu lạnh lùng, mơ hồ mang theo vài phần lãnh ý. Loại ngữ điệu này không phải ngữ điệu người ngu nên có.

“Ngươi. . .” Thanh Chi ngẩng đầu nhìn Mạc Cửu Khanh có chút khiếp sợ.

Mạc Cửu Khanh thấy Thanh Chi bộ dáng khiếp sợ như vậy, hơi cong môi cười một tiếng, nói: “Thanh Chi tiểu thư có lẽ cũng chưa rõ. Sau một lần bị bệnh nặng, Cửu Khanh tránh được sinh tử kiếp, đầu óc cũng trở nên tường tỏ.”

Thanh Chi nghe Mạc Cửu Khanh vừa nói như thế, trong lòng không khỏi có chút hoảng sợ. Nhưng thời gian cùng lắm cũng chỉ ngắn ngủi mấy ngày, vậy mà xảy ra nhiều chuyện như thế, có lẽ huynh trưởng cũng không biết chuyện này. Nếu huynh trưởng hiểu rõ, chỉ sợ lại phát sinh cái gì ngoài ý muốn!

Quan liêu một bên thấy vậy, đều hơi liếc mắt trông sang, mặc dù có nghe được tin đồn kia, nói đích nữ phủ Tướng quân không còn ngây ngốc mà lại còn rất thông minh. Nhưng phần lớn nghe tin tức như thế, thì đều cười một tiếng mà bỏ ngoài tai, một kẻ ngu lâu năm giờ lại nói không ngốc cũng không ngu, làm sao có thể có chuyện như vậy.

Nhưng bây giờ thấy tất cả đều khiếp sợ không thôi. Kẻ ngu kia khỏi không ngốc rồi, còn xinh đẹp như vậy, thật đúng là kinh diễm.

Mạc Hạo Thiên thấy Mạc Cửu Khanh lạnh nhạt như vậy, trước mặt mọi người lại nói ra chuyện của mình, trong lòng là càng thêm áy náy, không khỏi hoài nghi, bản thân mình lần này đưa Cửu Khanh tới cung yến, đến tột cùng là lỗi của mình sao?

“Thật là. . . Thật là chúc mừng ngươi. . .” Thanh Chi cũng không biết phải nói gì, chỉ đành phải khiên cường nhếch nhếch khóe miệng đáp.

Mạc Cửu Khanh nhìn Thanh Chi khẽ vuốt cằm nói: “Đa tạ Mộ tiểu thư.”

Ánh mắt như băng ngưng tụ, mang theo vài phần xa cách rõ ràng, đầu hơi ngẩng cao, nhìn là thấy rõ sự lãnh ngạo. Mặc dù tình huống như thế, nàng vẫn đứng thẳng tắp như cũ, dường như trời sập xuống cũng sẽ không khom lưng.

Nhìn Mạc Cửu Khanh như vậy, trong đầu rất nhiều người hiện lên một từ ngông nghênh.

“Hoàng thượng giá lâm.”

“Quý phi nương nương giá lâm.”

Mọi người đều nhất loạt tản ra khi nghe giọng tiểu thái giám lanh lảnh vang lên phía ngoài. Đồng thời đánh tan không khí lúng túng trầm muộn, khiến quan lại trở về vị trí của mình, nơm nớp lo sợ chuẩn bị nghênh đón.

Mạc Cửu Khanh đi theo sau lưng Mạc Hạo Thiên, nhìn Hoàng đế tiến vào từ cửa chính.

Chỗ đứng của nàng hiện giờ rất tốt, cho dù lớn gan quan sát Hoàng đế, cũng sẽ không bị ai phát hiện.

“Cung nghênh Hoàng thượng, Ngô hoàng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế!” Trăm quan một lời cung hô.

Mạc Cửu Khanh nhìn vẻ khuôn mặt nhu hòa anh tuấn kia nhưng đâu đó vẫn mang theo vài phần tàn khốc của bậc đế vương không khỏi có chút cảm thán. Hoàng đế cổ đại, thật là ai ai cũng là mỹ nam.

Đang lúc Mạc Cửu Khanh cảm thán liền phát hiện một ánh mắt kĩ càng nhìn mình. Lúc nãy khi đến nơi này, nàng đã phát hiện ra rồi, nhưng bởi vì nàng đang nói chuyện với Mạc Hạo Thiên nên không nhìn ra, sau đó thì không phát hiện nữa. Nhưng bây giờ ánh mắt ấy lại xuất hiện, Mạc Cửu Khanh đột nhiên nghiêng đầu, vừa định nhìn kỹ lại thì giọng thái giám bên ngoài lại vang lên.