Chương 26: Chỉ tin chính mình

Thần Thâu Ngốc Phi

Đăng vào: 11 tháng trước

.

Đầu mùa xuân đã có sự ấm áp nhưng vẫn còn lạnh, ở nơi viện cũ rách xa xôi càng có thêm sự đơn bạc thê lương.

Mạc Cửu Khanh vẫn nghi ngờ bản thân nàng không có giá trị gì, vì sao lại khiến người khác chú ý. Ban nãy nàng nói chuyện với Tử Tô, nàng cũng đã phát hiện trên nóc nhà có người, nhưng nàng không lên tiếng là vì muốn xem người trên nóc nhà định làm gì.

Nếu không phải vì kiếp trước thính lực của nàng hơn người thì nàng sẽ không dễ dàng nghe thấy động tĩnh khác với ngày thường trên mái ngói.

Cho nên mới nói, tất cả sự rèn luyện khổ cực của đời trước lại vì để nàng đấu trí so dũng khí ở nơi này.

“ Thính lực của Mạc nhị tiểu thư thật hơn người khiến tại hạ bội phục, song tại hạ chỉ là tình cờ đi ngang qua, mong rằng Mạc nhị tiểu thư tha lỗi, tại hạ lập tức rời đi.” Không lâu lắm có một tiếng nói trầm ổn vang lên ở trên đỉnh đầu của Mạc Cửu Khanh.

Mạc Cửu Khanh chê cười nhẹ nhàng nói với người trên nóc nhà vừa tới: “Ban ngày ngươi nói với ta là ngươi đi ngang qua đây, vậy cũng không sợ nửa đêm ra cửa gặp quỷ à?”

Thân thể người trên nóc nhà hơi khựng lại khi nghe Mạc Cửu Khanh nói, hắn tự hiểu nếu hắn không nói rõ ý định của việc hắn tới đây thì chỉ sợ Mạc nhị tiểu thư – người ở trong miệng chủ tử nói khó dây dưa lại khôn khéo này cũng không định để cho hắn rời đi.

“Mạc nhị tiểu thư tha lỗi, ta chỉ là một hạ nhân thay chủ tử làm việc mà thôi. Còn hi vọng Mạc nhị tiểu thư không khó dễ tại hạ.” Nam tử trên nóc nhà ngừng lời một lúc, hắn tự nhận mình đã giải thích rất tốt.

“Được, đã nói như vậy, ta tự nhiên sẽ không làm khó ngươi. Song ngươi lại thấy ta nói về điều kiện đàm phán mà không hề kinh hãi, nói rõ ngươi biết ta không hề ngu dại, vậy để ta đoán một chút về chủ tử của ngươi nhé, người đó có phải là nam tử đeo mặt nạ không dám cho ai nhìn thấy mà ta đã gặp ở Chiết Tử viện không?” Mạc Cửu Khanh vân vê sợi tóc ở trên trán quấn ở trên đầu ngón tay, giống như đang lơ đãng nói.

“Mong rằng Mạc nhị tiểu thư chú ý tìm từ, chủ tử nhà ta cũng không giống như hình dung của Mạc Nhị tiểu thư đã thấy đâu, tin tưởng Mạc nhị tiểu thư đã có sự hiểu lầm chủ tử nhà ta, nếu sau này nhìn thấy, Mạc Nhị tiểu thư nhất định sẽ có sự nhìn nhận thay đổi đối với chủ tử nhà ta.” Nam tử ở trên nóc nhà nghiêm cẩn không đồng ý với lời nói của Mạc Cửu Khanh.

“Vậy à? Vậy cũng phải chờ lần gặp sau hãy nói tiếp, ngươi trở về nói cho chủ tử ngươi biết, nếu sau này còn tới phủ tướng quân nghe trộm cơ mật gì nữa thì tốt nhất không nên tới chỗ ta, ta và ngươi không có can thiệp chuyện của nhau thì mới cùng có lợi, nếu ngày nào đó ta không có tâm tình tốt thì sẽ khiến người có đi mà không có về.” Mạc Cửu Khanh không thèm để ý tới lời nói của nam tử kia, nàng cũng đoán được một ít mục đích chủ yếu của nam tử tới phủ tướng quân rồi.

Mà nam tử kia cũng không hề biết lời nói của mình đã lộ ít nhiều thông tin bị Mạc Cửu Khanh chụp được.

Nàng tin tưởng nam tử kia có thân phận, nếu từ trong lời nói đã không tìm được manh mối thì dĩ nhiên nó chẳng khác với suy nghĩ của nàng.

“Đa tạ lòng tốt của Mạc Nhị tiểu thư, tại hạ nhất định sẽ truyền đạt nguyên lời nói của Mạc Nhị tiểu thư cho chủ tử, sau này cũng sẽ cẩn thận không quấy rầy sự nghỉ ngơi của Mạc Nhị tiểu thư.” Tiếng nói của nam tử vẫn như cũ nghiêm cẩn trả lời nàng.

Nhưng trong lòng hắn ít nhiều cũng chú ý tới lời nói của Mạc Cửu Khanh, vốn dĩ là một kẻ ngu ở trong phủ Tướng Quân, coi như nàng không còn ngu si nữa thì cũng không thể thông minh đến giật nảy mình, mặc dù võ lực của hắn không thể bằng chủ tử, nhưng ít nhiều hắn cũng là cao thủ số một số hai, cho nên trong lòng hắn dĩ nhiên còn có sự khinh thường đối với một nữ tử tay không bắt được gà.

“Đúng rồi, ngươi nếu mỗi lần hành động đều tạo tiếng vang quá lớn ở bên chân trái như vậy thì ta đề nghị ngươi sớm đi gặp đại phu xem một chút đi, tuy chỉ là thương nhẹ nhưng nếu coi thường nó thì sẽ càng ngày càng chuyển biến xấu.” Mạc Cửu Khanh nghe thấy tiếng động vang lên ở trên nóc nhà thì đã biết nam tử kia đã rời đi nên chợt lên tiếng nói.

Lúc này, nam tử vốn đang muốn rời đi vừa nghe Mạc Cửu Khanh nói vậy thì dừng chân một cái khiến một khối gạch ngói bị đạp hụt tróc ra rơi xuống mặt đất.

“Đa tạ Mạc nhị tiểu thư nhắc nhở, lúc này cáo từ.” Nam tử vốn còn muốn hỏi rõ ràng vì sao Mạc Cửu Khanh lại biết chân trái mình bị thương, nhưng khi thấy cánh cửa khác ở trong sân mở ra thì vội vàng rút lui.

Nhưng lời cảm ơn lần này của nam tử là xuất phát từ đáy lòng.

Cho dù người có võ lực cao cũng không thể phát hiện ra việc chân hắn bị thương, vậy mà một nữ tử yếu đuối như vậy chỉ nghe một chút tiếng động lại có thể biết được chân trái hắn bị thương, như vậy, nếu không phải là võ công của nàng cao hơn hắn rất nhiều thì chính là lỗ tai của nàng rất thính.
Nhưng bất kể lý do là gì thì hắn đều phải hồi báo với chủ tử!

Hắn vốn chỉ nghe lệnh chủ tử đi qua phủ Tướng quân điều tra động tĩnh của Mạc Hạo Thiên, nhưng hắn nhất thời lại đi nhầm tới căn phòng của đích nữ ngu ngốc mà Lan Niệm mới đề cập ngày hôm nay.

Từ tò mò sau khi nghe một chút đối thoại của Lan Niệm, lúc đó hắn chỉ cảm thấy tên Lan Niệm kia nói mơ hồ như vậy, hắn vốn tính toán rời đi lại không ngờ bị phát hiện.

“Tiểu thư?” Tô Tử và Hồi Oanh nghe thấy tiếng ngói rơi xuống đất liền vội vàng đi tới phòng Mạc Cửu Khanh, ngay cả cửa cũng không kịp gõ mà đã xông vào, các nàng chỉ sợ Mạc Cửu Khanh xảy ra chuyện gì đó ngoài ý muốn.

“Tiểu thư, có chuyện gì đã xảy ra sao?” Hồi Oanh nhìn mảnh ngói vỡ vụn ở bên ngoài, hỏi.

Mà lòng đang treo của Tử Tô khi nhìn thấy Mạc Cửu Khanh bình an nằm ở trên giường mềm cũng hạ xuống.

“Ô… Cũng không có chuyện gì, chỉ là một con chuột nhỏ đi lạc đường, sau đó ta chỉ điểm một hai thì đã rời đi rồi.” Mạc Cửu Khanh miễn cường vươn vai một cái, đôi mắt hoa đào vẫn vương sương mù nhìn Tử Tô, nói.

“Ban nãy em nghe thấy tiếng vang, thật sự là bị hù chết, em còn tưởng Tô di nương lại tới gây phiền toái cho tiểu thư.” Trong lòng Tử Tô vẫn còn sợ hãi, vừa vỗ ngực vừa nói.

Khóe môi Mạc Cửu Khanh hơi nhếch lên khi nghe lời nói của Tử Tô, nói: “Tô di nương á, bây giờ sợ rằng không có thời gian tới tìm ta gây phiền toái đâu, tỷ tỷ ta đang bị một thân dị ứng phấn hoa chỉ sợ ngày mai không thể đi dự cung yến được, Tô di nương bây giờ chỉ sợ còn đang rất buồn rầu.”

Vừa nghe Mạc Cửu Khanh nói, Tử Tô lập tức vỗ tay: “Đáng đời các nàng! Ai bảo làm chuyện xấu muốn hại tiểu thư! Bây giờ ông trời mở to mắt rồi, ngài sẽ không để tiểu thư bị thương tổn đâu.”

Mạc Cửu Khanh lúc này không thể không giật giật cánh môi khi nghe Tử Tô nói, nhưng nàng cũng không nói gì thêm.

Nàng không tin thần, không tin phật, nàng lại càng không tin ông trời.

Khi còn bé nàng không có cơm ăn, nàng nghe người lớn tuổi nói, nếu thành tâm cầu nguyện Phật, Phật tổ, Bồ tát thì nhất định sẽ được quan tâm, nhưng nàng từng cầu nguyện, còn tận sức bò lên núi thật cao để lạy đức Phật cao cao tại thượng kia đang rũ mắt nhìn xuống chúng sinh song nàng vẫn không có lấy được một miếng cơm ăn.

Sau đó, ở viện mồ côi, nàng nghe nữ tu sĩ bảo phải tin chúa Giê-xu, chúa Giê-xu luôn sống cùng chúng ta, nàng nghĩ nếu là chúa Giê-xu có thể cho nàng một bữa cơm no, một bộ quần áo tránh rét thì nàng sẽ thành tâm tin chúa Giê-xu.

Nhưng vẫn như cũ, chúa Giê-xu vẫn không có cho nàng một bữa cơm no, một bộ quần áo tránh rét.

Vậy nên nàng vứt bỏ những ý niệm này, ai cũng không tin, nàng chỉ tin chính bản thân nàng.

Nếu ai cũng không thể cho nàng an toàn, không thể cho nàng no bụng trong ngày đông giá rét, vậy thì nàng sẽ vì chính bản thân mình, chỉ cần không đói chết, không bị lạnh chết thì đều sẽ có biện pháp.

Sau đó nàng được tổ chức chọn trúng, khi còn sống ở giữa xác chết nơi đất hoang, nàng đã tự nói với mình, người trên thế giới này có thể bảo vệ nàng cũng chỉ có mình nàng mà thôi.

Cho nên bây giờ nàng không phát biểu bất kỳ ý kiến gì với lời nói của Tử Tô.

“Đúng rồi, Tử Tô. Ngũ Vương gia kia trở về khi nào?” Mạc Cửu Khanh chợt nhớ tới nam tử mới rời đi ban nãy nên lên tiếng hỏi.

Tử Tố suy tư một chút rồi trả lời Mạc Cửu Khanh: “Nghe nói là mới trở về không lâu, Ngũ vương gia hành tung bất định, cụ thể trở về lúc nào thì mọi người cũng không biết.”

Mạc Cửu Khanh gật đầu, nói: “Sắc trời không còn sớm nữa, các em đi nghỉ ngơi đi.”

Nàng vẫy tay ra hiệu cho Tử Tô và Hồi Oanh lui đi, còn mình thì suy nghĩ về nam tử mới rời đi vừa nãy, nàng cũng đã đoán được chủ tử trong miệng nam tử kia là nam nhân đeo mặt nạ giúp đỡ mình ở Chiết Tử viện.

Mà nếu như nàng đoán không sai thì nam tử đeo mặt nạ kia chính là người ở trong miệng Tử Tô đã nói, người được cả dân chúng Linh Nam sùng bái tôn trọng Ngũ Vương gia – Quân Diễm Thần!

Mạc Cửu Khanh không hiểu sao lại nghĩ tới rung chuyển thế cục trong triều hiện nay, Ngũ vương gia đột nhiên trở về chẳng lẽ là vì có bí mật gì không thể cho người khác biết sao?

Trong lòng nàng suy tư về thế cục hiện nay cũng đồng thời suy nghĩ tới hướng đi của mình. Nếu không phải vì thay đời trước báo thù, nàng chỉ sợ sẽ rời ngay khỏi cái đất thị phi này mà vô tư đi du sơn ngoạn thủy rồi.

Hoặc cũng có thể ở nơi này sáng tạo một thời đại hoàng kim mới cho chính mình, tiếp tục làm một đạo tặc Giang Nam danh chấn thiên hạ nghe một chút cũng đã thấy rất uy phong, vô cùng tốt đấy.

So với nữ nhân xấu xí Bạch Ngạo Tuyết đời trước đảm nhiệm nắm giữ hành tung của nàng thì tự mình một người rất tốt.

Mạc Cửu Khanh ngổn ngang suy nghĩ mà rất nhanh ngủ thiếp đi.

Nàng cũng không hề hay biết dưới một ngọn đèn dầu tỏa sáng trong một phủ ở nơi nào đó thuộc kinh thành, một nam tử có dung nhan tuyệt trần đã sớm bỏ mặt nạ ra, hiện đang nghiêng người nằm trên giường mềm, vạt áo màu xanh hơi lộ rõ xương quai xanh tinh xảo trắng nõn, một tay cầm bình đựng rượu được thiết kế tinh xảo, đôi mắt phượng đen nhánh đang híp lại mang vẻ tà nịnh tùy ý giữa đêm khuya.

(Mèo: cái cảnh đặc tả của các truyện sắc, đam. Má ơi, thèm nhỏ dãi)

“Bổn vương đã sớm nói, tiểu hồ ly kia không dễ chọc. Đông Lưu, sau này ngươi không cần lại đi phủ tướng quân nữa.” Đúng như suy đoán thân phận nam tử của Mạc Cửu Khanh, hắn chính là Ngũ vương gia Quân Diễm Thần tôn quý nhất Linh Nam, hắn hơi cong đôi môi, nói khẽ.

“Đa tạ chủ tử.” Nam tử được gọi là Đông Lưu vừa nghe Quân Diễm Thần nói, cũng hoàn toàn thở phào nhẹ nhõm. Hắn cũng không muốn lại cùng nữ tử giảo hoạt kia giao thiệp đâu.

“Ôi chao, Đại thiếu gia ngài chẳng lẽ không hiếu kỳ về Mạc tiểu thư kia sao?” Lan Niệm thấy dáng vẻ không để ý lắm của Quân Diễm Thần mà nhịn không được nóng nảy hỏi.

Hắn vậy mà thật vất vả mới thấy vị Đại thiếu gia này có hứng thú với một nữ tử, cho nên hắn không thể bỏ qua như vậy được! Hắn đã ảo tưởng một người Vương gia có thân phận tôn quý với một đích ngữ ngu dại gặp nhau rồi phát ra tia sét ái tính đấy!

“Thu hồi những ý nghĩ buồn cười của ngươi đi, ngươi nếu rảnh rỗi quá mà suy nghĩ lung tung, vậy ta sẽ không ngại phái ngươi ngay hôm nay tự thân đi cứ điểm Tây Nguyệt chơi hai ngày đâu.” Quân Diễm Thần ngửa đầu đem bình đựng rượu uống một hớp, rượu chảy giống như độ cong hàm dưới, dưới ánh sáng ánh lên một màu trắng bạc trong suốt óng ánh.

Lan Niệm vội vàng phất tay khi vừa nghe Quân Diễm Thần nói: “Không được, không được, đa tạ ý tốt của Đại thiếu gia, ta còn cần về nhà tắm rửa một cái rồi ngủ. Ngày mai ta còn phải đi theo Ngài ứng phó cục diện rối rắm chứ.”

Quân Diễm Thần lật người lại về phía Lan Niệm, bấm tay bắn ra, bình đựng rượu vững vàng rơi trên bàn cách đó không xa.

Lan Niệm vừa nhìn động tác Quân Diễm Thần thì căm giận bất bình nói thầm mấy câu, sau đó cũng rời đi.

Sáng sớm hôm sau, Mạc Cửu Khanh rời giường sớm một chút, lại để cho Tử Tô đi tìm hiểu một phen thì biết Mạc Hạo Thiên sẽ về phủ hơi muộn, Mạc Cửu Khanh lại để Hồi Oanh lưu ý động tĩnh bên phía Mạc Uyển Uyển, nàng giao cho Tử Tô mấy tờ giấy đi ra ngoài chọn mua một chút đồ.

Thời thế loạn lạc, có hai loại người có thể sống lâu nhất, một là kẻ không có chút tiếng tăm gì, loại người còn lại chính là loại người nàng lựa chọn, mượn cơ hội lần này trở thành người tỏa sáng rực rỡ nhất.

Dù sao cũng là loạn thế, nàng không để ý nơi này loạn thế khuấy đảo một hồi, cục diện thiên hạ, người nào thắng thua đều gắn với thời gian.