Chương 22: Người sau lưng là ai?

Thần Thâu Ngốc Phi

Đăng vào: 11 tháng trước

.

“Giang thần y người thật sự xem kĩ càng rồi sao? Tiểu nữ không sao có thể bị dị ứng phấn hoa đâu! Tiểu nữ rõ ràng là bị dị ứng lông chó mà!” Tô Liên thấy sắc mặt Mạc Hạo Thiên biến đổi liền lập tức ra mặt, nhìn Giang thần y nói.

Giang thần y nghe Tô Liên nói xong, khuôn mặt vốn đã có vài phần âm trầm, giờ phút này lại càng không dễ coi.

“Lão hủ hành nghề y vài năm, chưa bao giờ bị ai chất vấn qua y thuật của mình. Cho dù là tiên hoàng cũng chưa từng như vị phu nhân đây. Xem ra vị phu nhân này còn có cao nhân khác, vậy hãy mời đến chữa trị cho Mạc đại tiểu thư, lão hủ xin cáo từ!” Giang thần y nhìn Tô Liên, ngữ khí trầm thấp nói.

Vừa nghe Tô Liên và Giang thần y nói chuyện, Mạc Hạo Thiên chỉ kém là chưa cho Tô Liên một cái tát.

Y danh của Giang thần y truyền bá bốn phương, hắn đương nhiên sẽ không hoài nghi, lúc trước Giang thần y cũng chữa trị cho tiên hoàng, còn trị khỏi bệnh cũ của tiên hoàng, hắn há lại có thể hoài nghi năng lực Giang thần y.

“Tô Liên ngươi lui ra! Nữ tắc nhà ngươi biết cái gì!?” Mạc Hạo Thiên quay đầu quát lớn Tô Liên.

Thấy bộ dáng âm trầm của Mạc Hạo Thiên, trong lòng Tô Liên liền run lên kịch liệt. Bà dĩ nhiên là biết rõ danh xưng của Giang thần y. Mạc Uyển Uyển vốn là không dị ứng với lông chó, toàn bộ lí do giải thích, cũng là vì che giấu để hãm hại Mạc Cửu Khanh tuyệt đối không được sai lầm, căn bản không hề bị dị ứng.

Việc Mạc Cửu Khanh mời Giang thần y đến vốn đã vượt qua dự liệu của các nàng, chỉ cần qua sự việc dị ứng lông chó để đánh hạ nàng ta, mặc dù không thể nói gì với Giang thần y, hơn nữa người sáng suốt cũng có thể nhìn ra nội tình trong đó. Nếu Giang thần y thức thời thì sớm phải biết mình nên đứng về phía nào.

Hơn nữa bà càng tin tưởng, Mạc Uyển Uyển nhất định sẽ có ám chỉ với Giang thần y, Giang thần y này đương nhiên cũng là người sáng suốt, vốn nghĩ như vậy nên trong lòng Tô Liên cũng trấn định rất nhiều.

Nhưng bà thật không ngờ, sự tình ngày hôm nay vốn phát sinh trên người Mạc Cửu Khanh, vậy mà lại có thể thoái thác toàn bộ chuyện này, hơn nữa còn vạch trần lời nói dối của Mạt Hương, hiện tại Giang thần y này cũng nói Uyển Uyển là dị ứng với phấn hoa.

Đã nói như thế, Mạc Cửu Khanh liền triệt để vô can, đến lúc đó Mạc Hạo Thiên không chỉ có cảm thấy thẹn trong lòng khi trách tội Mạc Cửu Khanh,chính mình lại vì chuyện này mà sinh ra khoảng cách trong lòng với Mạc Hạo Thiên.

Nghĩ như vậy, trong lòng Tô Liên liền bất an, tình thế nhất thời trở nên cấp bách nên mới ra lời chất vấn Giang thần y.

Trông thấy bộ dáng của Mạc Hạo Thiên giờ phút này, Tô Liên cũng hận không thể cho chính mình một cái tát, trước kia bà chưa từng mất bình tĩnh như vậy!

Trợn mắt dữ dằn liếc Mạc Cửu Khanh một cái, Tô Liên càng thêm căm ghét Mạc Cửu Khanh. Từ sau khi Mạc Cửu Khanh không còn ngu dại, thì càng trở nên khó chơi hơn, nếu sau này nó đối đầu với mình thì chẳng bằng nhân lúc còn sớm mà diệt trừ đi (chẳng bằng diệt trừ ngay từ sớm.

Mạc Cửu Khanh thấy Tô Liên hung hăng trừng mắt nhìn mình thì hơi nhíu mày, sau đó lập tức khiêu khích trở lại.

Tô Liên thấy vậy càng tức nghẹn, nếu không phải Mạc Hạo Thiên ở đây, chỉ sợ bà đã sớm tiến lên hung hăng dạy dỗ Mạc Cửu Khanh rồi.

“Phu nhân nhà ta thiếu suy nghĩ, hi vọng Giang thần y không để bụng.” Mạc Hạo Thiên có chút áy náy nhìn Giang thần y.

Mà Giang thần y thấy Mạc Hạo Thiên đã nói như vậy, cũng không nói gì nữa, ông sao phải so đo với một vị phu nhân chứ, như vậy chẳng phải lòng dạ ông cũng quá nhỏ mọn rồi.

“Tướng Quân đại nhân không cần để trong lòng, cũng là lão hủ bụng dạ hẹp hòi quá rồi.” Giang thần y khách khí nói với Mạc Hạo Thiên.

Nghe Giang thần y nói vậy, trong lòng Mạc Hạo Thiên cũng yên tâm rất nhiều, tức thì lại ngẫm nghĩ nên hỏi những nghi ngờ ở trong lòng mình: “Ta còn có chút ít nghi hoặc, vẫn cần Giang thần y giải đáp. Tiểu nữ từ nhỏ chưa từng dị ứng với phấn hoa, vì sao lần này lại đột nhiên như vậy?”

Giang thần y nghe lời nói của Mạc Hạo Thiên, thì dường như đã biết Mạc Hạo Thiên nhất định sẽ hỏi vậy, bình tĩnh nói: “Bây giờ là ngày xuân, chất dầu ở trong phấn hoa có nhiều chất đường dễ bị người hít vào, lỗ mũi sẽ khó mà tiêu hóa, sau đó lại tự sinh ra mười loại kháng thể. Nếu như kháng thể này tiếp xúc với phấn hoa thì sẽ càng ngày càng tăng lên, số lượng cũng lớn hơn sẽ làm cho da bị dị ứng. Mạc đại tiểu thư ngẫm ra cũng là một người yêu hoa. Ta vừa vào phủ đã thấy không ít hoa thược dược, bị dị ứng cũng là chuyện bình thường.”

Mạc Hạo Thiên nghe Giang thần y giải thích cũng thấy lời nói của Giang thần y rất hợp lý, như vậy xem ra, Mạc Uyển Uyển bị dị ứng với phấn hoa cũng là bình thường.

Mà một bên Tô Liên nghe Giang thần y giải thích có lý như vậy, trong lòng cũng sa sầm đi vài phần. Bây giờ nhìn biểu tình của Mạc Hạo Thiên nàng cũng rõ, Mạc Hạo Thiên nhất định tin tưởng Giang thần y rồi.

Bây giờ việc nói Mạc Uyển Uyển bị dị ứng với lông con chó kia đã không thể thành rồi, bà nhất định phải nghĩ cách khiến sự việc lần này lớn biến thành nhỏ, nhỏ coi như không có.

“Vậy làm phiền Giang thần y kê đơn thuốc cho tiểu nữ rồi. Chuyện lần này rất cảm ơn Giang thần y, hôm khác ta sẽ mang theo tiểu nữ đến nhà bái phỏng, cảm ơn Giang thần y ra tay cứu giúp.” Mạc Hạo Thiên nhẹ giọng nói lời cảm ơn với Giang thần.

Giang thần y nghe Mạc Hạo Thiên nói, khoát tay đáp: “Tướng Quân đại nhân không cần cảm tạ ta, muốn cảm tạ hay thì cảm tạ Mạc Nhị tiểu thư đi, nghe thị nữ của nàng nói, Mạc Nhị tiểu thư phải đem vòng tay của mình cầm rồi, để đổi lấy bạc đến chỗ ta mời ta đến xem bệnh đấy. Lần này nếu không phải Mạc Nhị tiểu thư cầu khẩn như vậy, ta cũng sẽ không tự mình đến đây, chắc rằng Tướng Quân đại nhân cũng biết, ta đã sớm mặc kệ việc sống chết trong triều.”

Mạc Cửu Khanh nghe Giang thần y nói, nhanh như chớp liếc nhìn Giang thần y, Tử Tô và mình nói chuyện, hắn đã nghe được khi nào? Chính mình cũng không hề phát hiện.

Hơn nữa vị thần y này và mình còn chưa từng gặp mặt, vì sao phải giúp đỡ mình?

Trong lòng tuy không nghĩ ra Giang thần y vì sao phải làm như vậy, nhưng Mạc Cửu Khanh không hề bối rối, nàng tiến lên phía trước nhìn Giang thần y nói: “Giang thần y cũng không nên thổi phồng cho Cửu Khanh như vậy, tỷ tỷ là thân nhân của Cửu Khanh, mặc kệ có làm gì thì cũng đều là đáng cả.”

Mà Mạc Hạo Thiên nghe Giang thần y nói vậy thì, trong nội tâm liền chấn động, từ lời nói của Giang thần y không khó nghe ra chuyện trên ngườiMạc Cửu Khanh không có đồng nào, thỉnh Giang thần y đến chữa bệnh cho Mã Uyển Uyển còn phải cầm vòng tay của mình để có bạc.

“Có nhi nữ hiểu chuyện như Cửu Khanh, ta cũng cảm thấy rất vinh hạnh, nhưng lần này vẫn là rất cảm ơn Giang thần y. Nếu Giang thần y không chê, vậy thì lưu lại dùng bữa tối đi.” Tuy rằng trong lòng có nghi hoặc có phẫn nộ, nhưng trên mặt của Mạc Hạo Thiên không chút biến sắc, nhìn Giang thần y nói.

Mà Giang thần y nghe Mạc Hạo Thiên nói, vậy chỉ khoát tay nói: “Đa tạ ý tốt của Tướng Quân đại nhân, nhưng cái này không cần, trong y quán của ta vẫn còn những người khác cần trị liệu, đa tạ ý tốt của Tướng quân đại nhân.”

“Giang thần y nói rất đúng, cứu người quan trọng hơn, cứu người quan trọng hơn, đã như vậy ta cũng không giữ lại Giang thần y nữa, ngày nào đó nhất định đến bái phỏng.”

Mạc Hạo Thiên nghe Giang thần y nói vậy, cũng không lại giữ người lại nữa, những việc vặt trong nhà lần này, hắn nhất định phải quản lý thật tốt.

“Phụ thân, để con đi tiễn đưa Giang thần y.” Mạc Cửu Khanh thấy vậy, tức thời lên tiếng nói.

Nghe Mạc Cửu Khanh mà nói, Mạc Hạo Thiên gật đầu đáp ứng: “Cũng tốt, Cửu Khanh thay ta tiễn Giang thần y đi. Tỷ tỷ con đang ở trong phòng, ta còn phải tới xem.”

“Giang thần y lần này không giữ nữa.” Mạc Hạo Thiên ôm quyền nói với Giang thần y.

Giang thần y gật đầu nói: “Tướng Quân xin dừng bước.”

Mà Mạc Cửu Khanh thấy vậy, không nói một lời liền đổi theo Giang thần y.

Đến khi khuất bóng Mạc Hạo Thiên, Mạc Cửu Khanh nhìn về phía Tử Tô ra ý bảo Tử Tô dẫn thị nữ sau lưng đi chậm lại.

“Không biết ta và Giang thần y có từng gặp qua hay chưa?” Mạc Cửu Khanh nghiêng đầu liếc Giang thần, nhưng cũng nhanh như chớp thu hồi ánh mắt, nhìn về phía trước nói.

“Mạc Nhị tiểu thư quá lo lắng rồi, ta và Mạc Nhị tiểu thư cũng không quen biết.” Giang thần y nghe Mạc Cửu Khanh nói, chỉ cười nhạt một tiếng nói.

“Như thế ta cũng xin nói thẳng, vì sao Giang thần y giúp ta như vậy?” Mạc Cửu Khanh nghe Giang thần y nói, vậy thì cũng không pha thêm trò, đi thẳng vào vấn đề mà hỏi.

Nghe lời nói của Mạc Cửu Khanh, Giang thần y ghé mắt nhìn Mạc Cửu Khanh một cái nói: “Mạc Nhị tiểu thư không nên suy nghĩ nhiều, ta lần này giúp đỡ Mạc Nhị tiểu thư đều là do chỉ thị của chủ tử, chủ tử nhà ta cũng nhờ ta nói với Mạc Nhị tiểu thư, không cần tìm hiểu thân phận của hắn, chờ thời điểm thích hợp, hắn tự nhiên sẽ xuất hiện.”

Mạc Cửu Khanh ngược lại thật không ngờ Giang thần y sẽ nói ra thẳng thắn như vậy, tuy rằng nàng cũng đoán được sau lưng Giang thần y có người sai khiến, nhưng thật không ngờ Giang thần y lại thừa nhận dứt khoát như vậy.

“Nói như vậy, chủ tử của ông biết ta sao?” Mạc Cửu Khanh nghe Giang thần y nói, khóe môi cong lên, bình thản nói.

Dưới đáy mắt hoa anh đào có một dòng dòng nước tao nhã chảy trong chốc lát, tất nhiên chỉ có lưu chuyển trong mắt.

Giang thần y nghe Mạc Cửu Khanh nói, cười khổ nói: “Mạc Nhị tiểu thư không cần đoán siêu đoán vẹo lời lão hủ, chủ tử nhà ta từng nói qua, hắn một khi muốn cho tiểu thư biết hắn là ai tất sẽ xuất hiện. Mạc Nhị tiểu thư hiện tại mỗi bước đi đều rất mạo hiểm, hay là trước hãy suy xét xem một con đường thỏa đáng về sau.”

Nói đến đó cũng đã đi tới cửa lớn, Mạc Cửu Khanh nghe Giang thần y nói chỉ cười nhưng không tiếp lời.

Một lúc lâu sau, Mạc Cửu Khanh mới đạm thanh nói: “Vậy thì vẫn nên đa tạ chủ tử của ông xuất thủ tương trợ, nếu anh hùng đã bất lưu danh, như vậy ta cũng không còn nợ các ngươi bất cứ chuyện gì, về sau cũng đừng mong kiếm lợi lộc gì từ chỗ ta.”

Giang thần y nghe những lời nói của Mạc Cửu Khanh, chỉ đứng ở cửa lớn quay đầu nhìn thân ảnh Mạc Cửu Khanh đang dựa vào khung cửa đại môn hơi nhướn mày nhưng lại mang theo vài phần khí tức của bọn tiểu lưu manh ngoài phố chợ, rõ ràng rất thô tục vậy mà giờ phút này lại mang theo vài phần bất đồng, có chút du côn lại có chút ngạo nghễ, khí chất như tụ hợp.

Mạc Cửu Khanh bây giờ đã không còn ngu dại, trở nên khôn khéo lại mang quý khí rất bất đồng so với Mạc Cửu Khanh ban đầu, nhưng điểm duy nhất giống nhau chính là ánh mắt sáng rực rỡ trong đôi mắt dường như sẽ vĩnh viễn không bao giờ bị dập tắt.

Chợt sáng lên một cái, nhìn qua thì cho rằng một giây tiếp theo sẽ tắt lịm, nhưng một giây sau lại càng thêm rực rỡ.

Ông cũng biết, chỉ cần còn điểm ấy giống nhau, chủ tử của mình nhất định sẽ một lòng nhớ về cố nhân, vĩnh viễn sẽ không buông tha cho nữ tử trước mắt.

“Mạc Nhị tiểu thư yên tâm đi, chủ tử nhà ta cũng đã nói, hắn giúp Mạc Nhị tiểu thư, cũng không phải muốn được đền đáp, là tùy tính mà thôi.” Giang thần y chấp tay nói với Mạc Cửu Khanh.

Mạc Cửu Khanh gật đầu nói: “Ta tiễn đến đây thôi, Giang thần y đi thong thả.”

Giang thần y gật gật đầu, cùng Mạc Cửu Khanh đồng thời quay người, một người đi về đại môn tượng trưng cho quyền lợi cùng uy nghiêm, một người rời xa nơi a dua lừa gạt.

“Tùy tính mà làm sao? Người cổ đại thật đúng là tùy tính vô cùng đây.” Mạc Cửu Khanh quay người, hàn khí xoẹt qua trong đôi mắt anh đào, đồng thời đôi môi mỏng khẽ mở giọng nhàn nhạt nói.