Q.2 - Chương 7: Tay sắt, áo sắt, mặt sắt, lưới sắt

Thần Châu Kỳ Hiệp

Đăng vào: 11 tháng trước

.

Tiêu Đông Quảng nhảy lên vượt qua bảy trượng, chạy tiếp năm trượng nữa rồi lại điểm chân, vượt thêm sáu trượng, đoạn hít một hơi chạy thẳng, sau nháy mắt đã tới Quan ngư các!

Tới Quan ngư các, ông tung chân đas tung cửa, chỉ thấy Khang Kiếp Sinh đang khóc không thành hơi, Khang Xuất Ngư sắc mặt tím đen, ngã ngửa dưới đất, đã tuyệt khí rồi.

Tiêu Đông Quảng vội vã hỏi:

– Chết như thế nào?

Khang Kiếp Sinh nghẹn ngào đáp:

– Có một người tới, dùng kiếm ám sát cha…

Lúc này Tiêu Thu Thủy đã xông vào Quan ngư các, thấy tình cảnh như vậy cũng sững sờ.

Tiêu Đông Quảng quát:

– Đâm vào đâu?

Khang Kiếp Sinh đáp:

– Sau lưng.

Tiêu Đông Quảng giận giữ:

– Người ở đâu

Khang Kiếp Sinh chỉ ra ngoài cửa sổ, Tiêu Đông Quảng quay đầu nhìn sang, đột nhiên, Khang Xuất Ngư đang nằm dưới đất bỗng bật dậy, trên tay sáng lên, giống như mặt trời mọc đằng đông, hào quang vạn trượng, nhất thời, Tiêu Đông Quảng cũng không nhìn thấy gì cả!

Tiêu Đông Quảng lập tức muốn rút kiếm ra, đột nhiên có người giữ tay ông lại.

Khang Kiếp Sinh đang ở sau lưng ông ta!

Ông vừa mới nghĩ đến đó thì luồng ánh sáng như mặt trời kia đã chui hết vào trong ngực ông.

Ông chỉ cảm thấy trời đất vụt tối sầm, thở hắt ra một tiếng, ngã vật xuống đất, bên tai chỉ nghe thấy tiếng Tiêu Thu Thủy gào lên kinh hãi, phẫn nộ, đau đớn:

– Các ngươi!

Ông rất muốn nói gì đó với Tiêu Thu Thủy, đáng tiếc đã không còn có thể lên tiếng nữa.

Khang Kiếp Sinh một tay giữ tay đang định rút kiếm của Tiêu Đông Quảng, tay kia nắm kiếm, mũi kiếm chỉ thẳng vào yết hầu Tiêu Thu thủy.

Lúc này Tiêu Đông Quảng đã ngã xuống.

Tiêu Thu Thủy hét lên:

– Bá bá!

Bấy giờ Tiêu Đông Quảng đã đứng lên.

Lão ta vung kiếm, quang mang như mặt trời chói chang lại bùng lên rồi “roạt” một tiếng như có phép thuật, biến mất vào vỏ kiếm đeo bên hông.

Quang mang như mặt trời, kiếm như lửa cháy.

Núi Lao Sơn, đỉnh Quan Nhật, Khang Xuất Ngư, Quan Nhật kiếm!

Tiêu Thu Thủy gầm lên thống khổ:

– Kiếp Sinh! ngươi….!

Khang Kiếp Sinh mặt không chút biểu tình, đáp:

– Ta sẽ để ngươi sống, ngươi vẫn còn có ích, có thể uy hiếp cha mẹ ngươi.

Tiêu Thu Thủy trợn đến muốn rách cả khóe mắt, giận giữ quát:

– Tại ta tin tưởng ngươi!

Khang Xuất Ngư bỗng nói:

– Ngươi không cần kinh ngạc, ta chính là Vô Danh thần ma. Vô Danh thần ma kỳ thực là kiếm khách rất nổi danh, chính là ta, Quan Nhật thần kiếm Khang Xuất Ngư.

Tiêu Thu Thủy chỉ cảm thấy trời đất quay cuồng…. Quyền Lực bang đã có thể phái một tên đến nằm vùng thì cũng có thể phái tên thứ hai!… Sao chính mình lại không hề nghĩ tới, đến cả bá bá túc trí đa mưu cũng không ngờ được!

Khang Xuất Ngư cười nói:

– Liễu tổng quản biết Tân Hổ Khâu vốn không chịu tịch mịch, thường mượn cớ say rượu trốn ra đấu kiếm tỷ võ, đoán chắc nhà họ Tiêu thế nào cũng nhận ra, cho nên phái ta tới, thăm dò hết lớn bé nhà họ Tiêu, thu thập từng tên một, sau đó một lưới bắt sạch.

Đoạn lại cười nhẹ:

– Lý bang chủ vốn tính toán không bao giờ sai sót.

Tiêu Thu Thủy lạnh lẽo nói:

– Ngươi vốn đã không hề trúng độc!

Khang Xuất Ngư ngạo nghễ đáp:

– Đương nhiên, độc của Hoa Cô Phần sao có thể hạ nổi ta!

Chẳng trách đến cả Đường Đại, Trương Lâm Ý cũng không chẩn đoán được Khang Xuất Ngư trúng độc gì!

Tiêu Thu Thủy quay sang phía Khang Kiếp Sinh, nói:

– Ta chẳng có gì để nói nữa, nhưng chỉ có ngươi, ngươi vốn là bằng hữu của ta….

Nói tới đây, trong mắt đã hiện vẻ thống khổ:

– Ngươi tại sao lại phải làm vậy?

Khang Kiếp Sinh lạnh lẽo đáp:

– Ta không có bằng hữu. Ta chỉ có bang chủ và cha, ta vốn không cần bằng hữu.

Khuôn mặt Tiêu Thu Thủy đã méo mó vì phẫn nộ, người vốn là bằng hữu của hắn, bằng hữu thân thiết như anh em, vậy mà dưới ảnh hưởng của Quyền Lực bang lại hoàn toàn biến thành một kẻ khác. Hắn thề rằng, chỉ cần một ngày hắn còn sống, nhất định phải phá tan Quyền Lực bang!

Giả sử có một người đang ở dưới kiếm kẻ khác, sống chết chỉ cách nhau một sợi tóc mà vẫn có thể mang chí lớn, vẫn có thể suy nghĩ cho người khác, cho dù người ngoài nói hắn còn trẻ con, nói hắn không hiểu chuyện, nói hắn ngây thơ ấu trĩ đi nữa thì hắn vẫn hoàn toàn không hổ là chân anh hùng, là đại trượng phu, là người có máu thịt.

Tiêu Thu Thủy gằn từng tiếng một, nói với Khang Xuất Ngư:

– Chỉ cần ngươi bảo con ngươi bỏ kiếm xuống, ta sẽ quyết một trận tử chiến với ngươi!

Tiêu Đông Quảng là trưởng bối nhà họ Tiêu.

Tiêu Thu Thủy đương nhiên là phải báo thù trong Tiêu Đông Quảng.

Khang Xuất Ngư thành danh từ rất sớm, mười lăm năm trước đã được xếp vào một trong bảy đại danh kiếm đương thời. Tiêu Thu Thủy năm nay mới được hai mươi tuổi, nhưng một lời hắn nói ra không ngờ lại khiến Khang Xuất Ngư cũng phải thầm sinh một luồng hơi lạnh.

Khang Xuất Ngư cười lạnh:

– Ngươi đã bị chúng ta khống chế, chỉ cần Kiếp Sinh đẩy kiếm lên phía trước là ngươi chắc chắn phải chết, ta không cần phải ra tay với ngươi.

Tiêu Thu Thủy giận giữ hỏi:

– Ngươi muốn thế nào?

Khang Xuất Ngư đáp:

– Ta muốn ngươi hô cứu mạng.

Đoạn cười hắc hắc, nói:

– Cứu mạng, cứu mạng, không ngừng hô cứu mạng, hô đến khi nào lệnh đường ở gần đây chạy tới mới thôi. Ha ha ha ha…

Tiêu Thu Thủy cự tuyệt:

– Ta không kêu.

Khang Kiếp Sinh nói:

– Ngươi không hô thì ta hô…

Thuật tay đẩy kiếm lên một chút, muốn cắt ra một chút máu trên cổ họng Tiêu Thu thủy, lấy đó để đe dọa.

Đúng lúc này, cánh tay hắn chợt tê dại.

Mười sáu mũi kim bạc nhỏ như lông trâu xuất hiện trên tay hắn.

Tiêu Thu Thủy đánh văng Khang Kiếp Sinh đang kinh hãi ra, mừng rỡ kêu:

– Đường Phương!

Bấy giờ trước mặt Khag Xuất Ngư lại sáng lên, ánh sáng chói mắt như mặt trời bắn ra, phóng thẳng về phía Tiêu Thu Thủy.

Nhưng lại nghe hai tiếng quát lớn, một luồng kiếm quang trắng như tuyết, một đôi tay như cánh bướm quay lượn, quấn lấy Quan Nhật thần kiếm, bắt đầu giao đấu!

Tiêu Thu Thủy đầy vẻ vui mừng, hô to:

– Tả Khâu! Ngọc Hàm!

Khang Xuất Ngư tính toán ngàn vạn đường cũng không ngờ được là Tiêu Thu Thủy vốn đi cùng một lúc với nhóm Đặng Ngọc Hàm, khi Khang Kiếp Sinh kêu lên thì mấy người Tả Khâu Siêu Nhiên cũng ở ngay gần đó.

Tả Khâu Siêu Nhiên vừa lên đã dùng đại cầm nã thủ, phối hợp với tiểu cầm nã thủ, chiêu nào chiêu nấy tốn công vào ngang sườn, kiếm chế thế công của Khang Xuất Ngư. Đặng Ngọc Hàm từ lúc bắt đầu xuất kiếm đên nay không hề ngừng lại một chút nào, tổng cộng đã đánh ra ba mươi sáu kiếm, chiêu sau nhanh hơn chiêu trước, kiếm sau độc hơn kiếm trước.

Khang Xuất Ngư thoáng giật mình một chút, trường kiếm trong tay lúc sáng lúc tối, sáng thì như mặt trời mới lên, tối thì như hoàng hôn u ám, trong lúc sáng tối luôn phiên vẫn mang theo sát khí vô cùng, chính là Quan Nhật kiếm pháp không gì chống nổi.

Chỉ nghe một tiếng “xoảng” thanh thúy, ánh kiếm mịt mùng, kiếm khí tung hoành, Tiêu Thu Thủy đã rút Chuyên Chư thần kiếm, gia nhập chiến đoàn.

Thái Sơn cao, không bằng Đông hải Lao.

Lao chính là núi Lao Sơn Đông Hải, trên Lao Sơn có một tòa Quan nhật đài, khí tượng vạn thiên. Trên Quan nhật đài, không ít người mang chí tung hoành thiên hạ, nhưng người thật sự ở trên Quan nhật đài ngắm mặt trời suốt mười năm, luyện kiếm suốt mười năm thì chỉ có một mình Khang Xuất Ngư mà thôi.

Nam Hải kiếm pháp của Đặng Ngọc Hàm, kiếm tẩu thiên phong, hơn nữa còn tân hiểm kỳ tuyệt, thường thường luôn tấn công vào góc độ mà người khác không thể ngờ được, vậy mà lại không xuyên thủng được màn kiếm quan lúc vàng rực lúc đỏ sầm kia.

Hoán Hoa kiếm pháp của Tiêu Thu Thủy, ý ngự kiếm quang, chỗ tả ý còn khó lòng phòng bị hơn chỗ tả thực, hơn nữa còn ánh kiếm tung bay, nhưng như điện chớp, thế nhưng vẫn không đột phá nổi kiếm thế lăng lệ như mặt trời chói chang trên tay Khang Xuất Ngư.

Khang Xuất Ngư xuất kiếm càng lúc càng uy mãnh, càng lúc càng thịnh, chính là kiếm pháp thành danh của lão, “Cửu nhật thăng không”.

Một kiếm có chín biến hóa, một chiêu Nhân kiếm thức đã khiến Tiêu Thu Thủy, Đặng Ngọc Hàm cũng phải chuyển công thành thủ, bị uy lực và áp lực của chiêu này tới chiêu khác, kiếm sau tới kiếm khác ép cho không thở nổi.

Nhưng Khang Xuất Ngư cũng cảm thấy bị bó tay bó chân, khó lòng phát huy. Ngoài hai thanh kiếm sắc bén, tàn độc trước mặt ra, sau lưng lão còn có một đôi tay linh hoạt, chiêu nào chiêu nấy không tách rời khỏi tử huyệt yếu hại của lão, khiến lão bị kiềm chế rất nhiều.

Nếu lão không thể dốc sức một hơi, dùng kiếm thế lăng lệ tiêu diệt đám trẻ tuổi này thì chỉ sau chút thời gian, đám thanh niên này sẽ đều có thành tựu không thể xem thường, thậm chí không cần chờ lâu nữa, chỉ cần đánh lâu không hạ, đám người này tinh khí thịnh vượng, kiên trì được lâu, muốn chế trụ bọn hắn sẽ càng không dễ dàng nữa.

Trong lòng lão thầm cảm thấy may mắn, Cẩm Giang tứ huynh đệ quả nhiên là danh bất hư truyền, cũng may là Đường Nhu đã bị giết, nếu không để bốn người này liên hợp lại với nhau thì hôm nay cả mình cũng không chắc đã là đối thủ.

Kiếm mang của lão cực thịnh, Tả Khâu Siêu Nhiên dùng đến bảy tám loại cầm nã đều vì hai mắt không nhìn được rõ, nhận huyệt không được chuẩn mà không cách nào chế trụ được Khang Xuất Ngư.

Tiêu Thu Thủy, Đặng Ngọc Hàm cũng đồng thời cảm nhận được kiếm không còn là kiếm, mà là mặt trời, là thái dương.

Thái dương có chói chang thì cũng sẽ có lúc phải ngả về tây.

Khang Xuất Ngư giống như mặt chời, có lúc đông thăng thì sẽ có tây trầm.

Khang Xuất Ngư biết Đường Nhu đã chết, nhưng không biết vẫn còn Đường Phương.

Khang Kiếp Sinh tê bại cánh tay rồi mới biết mình đã trúng ám khí.

Hắn vừa kêu ám khí vừa vung kiếm nhưng cánh tay không nghe điều khiển, kiếm rơi xuống đất.

Hắn vội vã muốn dùng tay trái để nhặt nhưng vừa mới cúi người đã vụt ngẩng phắt dậy. Chỉ thấy một cô gái mỹ lệ như tuyết, mờ ảo mà thanh tịnh, đang dùng ánh mắt như ngọc trắng nhìn thẳng vào hắn.

Hắn chỉ càm thấy trong lòng phát lạnh, thân thể lập tức cứng lại.

Chỉ nghe cô gái kia hỏi:

– Ngươi là bằng hữu của họ?

Khang Kiếp Sinh không khỏi bất giác gật đầu, cô gái “à” một tiếng rồi khẽ phất tay, nói:

– Vậy thì ngươi tốt nhất là đừng nhặt kiếm lên, bởi vì ta không muốn giết bằng bằng hữu của họ.

Khang Kiếp Sinh ôm cánh tay bị thương, khom người nửa ngồi nửa đứng, nhất thời không biết phải làm thế nào. Chỉ nghe cô gái nhẹ giọng nói:

– Ta họ Đường, tên Đường Phương.

Cả người Khang Kiếp Sinh như rơi xuống hầm băng, nhất thời toàn thân lạnh ngắt, đừng nói cái gì mà nhặt kiếm, đến cả dũng khí để đứng lên cũng mất sạch.

Chín vầng thái dương, không chỉ tỏa sáng chói lọi trên không mà còn bừng bừng muốn bay lên.

Đất đai khô nẻ, vũ trụ hoang mạc, người người lê bước trên mặt đất vàng cháy, tay áo che mặt, mồ hôi ròng ròng.

Quan Nhật kiếm pháp của Khang Xuất Ngư đã không còn là bình thản ngắm mặt trời như mười lăm năm trước nữa mà là tự thân thành thái dương.

“Rắc” một tiếng, kiếm Đặng Ngọc Hàm gãy đôi!

Kiếm của Tiêu Thu Thủy sở dĩ không gãy không mẻ là bởi vì hắn sử dụng Chuyên Chư thần kiếm.

Đặng Ngọc Hàm vừa gãy kiếm, tình thế lập tức càng thêm hung hiểm.

Mặt trời sôi trào, mạnh mẽ vô song.

Đúng lúc đó, một mũi tên bạc chợt bắn tới, trúng vào thân kiếm, cả hai cùng lệch đi.

Đánh rắn bảy tấc, giết trâu dập sọ.

Mũi tên đó đã bắn chính giữa tâm mặt trời.

Cũng chính là điểm yếu hại khi Khang Xuất Ngư vận lực!

Kiếm văng tên gãy, thái dương biến mất, Khang Xuất Ngư ngây ra giữa trường.

Tên đương nhiên là do Đường Phương bắn.

Đường Phương vừa phóng tên, Khang Kiếp Sinh lập tức bắt được kiếm.

Gần như cùng một lúc, Đường Phương lại ra tay, bắn ra ba điểm tinh quang!

Khang Xuất Ngư bắt được kiếm, múa lên một mạch bảy tám luồng kiếm hoa, đinh đinh đinh, đánh bay ba điểm tinh quang, đoạn tung người nhảy lên. Sau khi hắn lấy được kiếm, chuyện đầu tiên không ngờ lại không phải hỗ trợ cha mình đối phó với mọi người mà là phá cửa sổ bỏ chạy!

Nhưng ám khí Đường gia tinh diệu kỳ ảo, hắn không thể dự tính hết được.

Ba điểm tinh quang dưới đất đột nhiên lại bắn lên, Khang Kiếp Sinh phản ứng có nhanh cũng trúng phải một phát, ngã nhào xuống đất.

Trong khoảnh khắc đó, Khang Xuất Ngư cũng đã nhảy lên!

Tung người nhảy lên, đồng thời đánh ra hai chưởng!

Hai chưởng đánh về phía Tả Khâu Siêu Nhiên!

Trong lúc gấp rút, Tả Khâu Siêu Nhiên không cách nào chuyển tay mượn lực, chỉ có thể đấu cứng.

Hai chưởng này quán đầy tu vi nội khí nội lực suốt mấy chục năm của Khang Xuất Ngư, tiếp một phát toàn lực, Tả Khâu Siêu Nhiên bị chấn bay đi hơn trượng, phá vỡ tưởng ra ngoài!

Khang Xuất Ngư lập tức bắt lại kiếm, thiếu đi Quan Nhật kiếm cũng tương đương với thiếu đi Quan Nhật kiếm pháp, thiếu đi Quan Nhật kiếm pháp, Khang Xuất Ngư cũng không còn là Khang Xuất Ngư nữa.

Đặng Ngọc Hàm cũng lập tức lăn người nhặt kiếm, thanh kiếm hắn nhặt lên là Cổ Tùng tàn khuyết của Tiêu Đông Quảng.

Tiêu Thu Thủy nhanh chóng xuất kiếm, một luồng kiếm hoa bắn ra, “xoẹt” một tiếng, trên cánh tay Khang Xuất Ngư đã xuất hiện một vệt máu đỏ hồng. Tiêu Thu Thủy đắc thủ, đánh ra kiếm thứ hái thì “keng” một tiếng, thân kiếm đã bị ép xuống, chỉ thấy một luồng sáng vàng lóe lên, chính là Quan Nhật thần kiếm.

Khang Xuất Ngư đã nắm lại được kiếm.

Nhưng đồng thời, một kiếm khác đã đâm tới giải nguy!

Một thanh kiếm gãy, Cổ Tùng tàn khuyết.

Khang Xuất Ngư không hề tiếp kiếm, lão nhanh chóng lộn ngược ra ngoài!

Trốn!

Quyết định của lão là trốn!

Tiêu Thu Thủy đã được cứu, Khang Xuất Ngư đã bị bắt, ở đây còn có Tả Khâu Siêu Nhiên, Đặng Ngọc Hàm, cùng với một đệ tử Đường môn không rõ lai lịch, tiếp tục đánh nữa người nhà họ Tiêu lúc nào cũng có thể tới nơi, nếu đã không nắm chắc thì lập tức rút lui.

Thậm chí cả con đẻ của mình cũng không để ý.

Người của Quyền Lực bang đều có “bản sắc” này.

Lạnh lùng, tàn nhẫn, độc địa, quỷ quyệt, đến lúc tất yếu, chuyện gì cũng có thể làm, thứ gì cũng có thể hi sinh.

Vì thế Khang Xuất Ngư tuy đã có kiến nhưng lão lập tức bỏ trốn.

– Đuổi!

Tiêu Thu Thủy hét lên.

Bản thân hắn cũng không dám chắc có thể là địch thủ của Khang Xuất Ngư, nhưng với loại người như Khang Xuất Ngư, để lão thoát đi chắc chắn là sẽ hại càng nhiều hơn, hắn không thể để cho lão chạy trốn.

Đặng Ngọc Hàm cũng lập tức đuổi theo, người của Hải Nam kiếm phái trước nay luôn hăng hái đi đầu, kiếm pháp và tính cách tương tự nhau.

Đường Phương bắn ngã Khang Kiếp Sinh, tiếp đó cũng nhanh chóng biến mất như một làn gió.

Chỉ còn Tả Khâu Siêu Nhiên ở lại.

Hắn phải ở lại, ở lại để khống chế Khang Kiếp Sinh.

Hắn phải hỏi Khang Kiếp Sinh tại sao lại phải làm như vậy, làm như vậy với những người bạn tốt nhất!

Người tinh thông cầm nã thủ luôn khá thận trọng, so với Đặng Ngọc Hàm, Tả Khâu Siêu Nhiên tự nhiên là có vẻ cẩn thận, trầm ổn hơn.

Tiêu Thu Thủy lại cực kỳ phẫn nộ, phẫn nộ vì bị lừa, vì bị bán đứng, vì niềm tin bị phản bội. Chỉ cần hắn cảm thấy chuyện gì đáng làm, cho dù biết rõ là cửu tử nhất sinh, thậm chí là chắc chắn phải chết hắn cũng bất chấp tất cả, không thể không làm!

Trốn!

Nhang chóng chạy trốn!

Nếu sự việc đã bại lộ, lại không nắm chắc có thể giết chết đối phương vậy thì chỉ có thể nhanh chóng thoát khỏi hiểm địa trước khi mọi chuyện lan rộng.

Chỉ cần có thể thoát khỏi Tiêu gia Hoán Hoa, ra ngoài cửa lớn sẽ có người của Quyền Lực bang phối hợp, Sa Thiên Đăng, Khổng Dương Tần, quan trọng nhất là còn có Nhất Động thần ma Tả Thường Sinh!

Lão hiểu rõ võ công tuyệt kỹ của Tả Thường Sinh, chỉ cần người này ở đây là chắc chắn có thể khắc chế Tiêu Tây Lâu. Đúng lúc này, lão lại gặp Tiêu Tây Lâu.

Lão đã chạy tới bên ngoài Thính vũ lâu, chỉ cần vượt qua Thính vũ lâu là sẽ có thể thoát khỏi nhà họ Tiêu, tThế nhưng lão lại gặp Tiêu Tây Lâu đúng lúc này. Khang Xuất Ngư thầm than xui xẻo, bấy giờ mới phát hiện mình vẫn chưa kịp thu kiếm lại, trên tay vẫn đang rỉ máu tươi, Tiêu Tây Lâu đã chú ý tới điểm đó.

Bên cạnh Tiêu Tây Lâu là Chu Hiệp Vũ.

Khang Xuất Ngư lập tức biến sắc, nhưng ngay sau đó liền nhanh chóng tự nhiên.

Bởi vì lão biết Tiêu Tây Lâu không hề biết chính tay lão đã đâm Tiêu Đông Quảng.

Lão biết, nhưng Tiêu Tây Lâu không biết, vì thế lão vẫn chiếm thượng phong.

Vì thế lão vẫn có thể đột ngột ra tay, khống chế Tiêu Tây Lâu, dựa vào đó còn có thể lập được đại công. Lão lập tức cảm thấy mình thật là may mắn.

Chu Hiệp Vũ, Tiêu Tây Lâu đều đang có mặt, bản thân tuyệt không phải đối thủ của hai người, nhưng bất ngờ xuống tay, khống chế một người là có thể uy hiếp người còn lại rồi.

Lão nhắm vào Tiêu Tây Lâu, đối với Chu Hiệp Vũ võ công thâm sâu khó lường lão không dám tùy tiện hành động. Lúc này, Tiêu Tây Lâu đã phóng tới gần, đỡ lấy Khang Xuất Ngư, lo lắng hỏi:

– Khang tiên sinh, tại sao…

Khang Xuất Ngư làm bộ thở dốc, nói:

– Tôi… Tôi… Người của Quyền Lực bang đã xâm nhập vào trong trang, tôi giết được mấy tên. Bọn giặc rất lợi hại, tôi cũng trúng… trúng một kiếm của Khổng Dương Tần…

Nói tới đây đột nhiên bên khóe mắt thoáng thấy có hai bóng người đang lao tới dưới lầu, chính là Tiêu Thu Thủy và Đặng Ngọc Hàm.

Tiêu Thu thủy cùng Đặng Ngọc Hàm cũng đã nhìn thấy Tiêu Tây Lâu đã nâng đỡ Khang Xuất Ngư, đang định hô lên cảnh báo thì Khang Xuất Ngư đã cố ý thở lớn, để tiếng mình át đi tiếng hô:

– Bọn chúng đuổi tới rồi….

Đoạn đưa tay chỉ sang.

Chỉ đúng về phía Tiêu Thu Thủy, Đặng Ngọc Hàm.

Tiêu Tây Lâu, Chu Hiệp Vũ đương nhiên là nhìn theo hướng lão ta chỉ.

Chính vào lúc này, Khang Xuất Ngư liền ra tay!

“Xoẹt” một tiếng, mặt trời sáng rực, lao thẳng về phía Tiêu Tây Lâu!

Tiêu Thu Thủy đuổi tới gần Thính vũ lâu, thấy cha minh đứng sát ngay cạnh Khang Xuất Ngư, trong lòng phát lạnh, bấy giờ mới nhớ tới lúc Trương Lâm Ý bị đánh lén chết thảm ngày hôm trước, nguyên nhân vì sao khi nghe cha bình luận về các đại danh kiếm, có nhắc tới Quan Nhật thần kiếm của Khang Xuất Ngư, hắn lại cảm thấy trong lòng rung động.

Âm Dương thần kiếm Trương Lâm Ý khi chết cực kỳ kinh ngạc, trong mắt đầy vẻ giận giữ, khó tin, cho dù là Tân Hổ Khâu đột ngột ám toán thì cũng không đến mức như vậy. Chỉ có thể là bệnh nhân mà ông ta vừa mới tự mình chẩn trị xong, mắt thấy không còn sống lâu được nữa, Khang Xuất Ngư, đột nhiên ra tay như điện, mặt trời lóe sáng, ám sát, mới có thể khiến cho Trương Lâm Ý kinh tâm động phách, chết không ngã xuống như vậy.

Kẻ ám sát mình và Ngọc Hàm chính là Khang Kiếp Sinh, công lực hắn tương đương với bản thân, vì thế không dám luyến chiến, liền giá họa cho Đường Phương.

Khang Xuất Ngư thì nhân cơ hội đó ám sát Đường Đại.

Thủ đoạn thật tàn nhẫn, âm mưu thật độc địa.

Tiêu Thu Thủy ngẩng lên chỉ thấy Khang Xuất Ngư đang đứng ngay cạnh cha mình, đang muốn hô lên thì bỗng thấy một luồng ánh sáng đã từ tay Khang Xuất Ngư phóng thẳng về phía Tiêu Tây Lâu!

Tiếng hô của Tiêu Thu Thủy biến thành tiếng gào xé gan đứt ruột!

Đại biến chợt phát sinh!

Đúng lúc luồng ánh sáng trên tay Khang Xuất Ngư bùng lên, một ánh cầu vồng bảy màu đột ngột xuất hiện, không nghiêng không lệch, chặn ngay trước mặt trời, đầy vẻ rực rỡ!

Một kiếm này xuất hiện không chút dấu hiệu, nhưng lại phát ra từ Tiêu Tây Lâu!

Tiêu Tây Lâu giống như là đã đề phòng sẵn.

Đúng lúc đó, lại có một vầng mây đen bay tới, ô vân cái nhật. Một tấm lưới lớn chụp lấy Khang Xuất Ngư, co lại, bắt chặt, Khang Xuất Ngư lập tức không động đậy được nữa.

Khang Xuất Ngư giống như dã thú bị giam trong lồng, gầm thét cố sức giãy giụa, nhưng tấm lưới của Chu Hiệp Vũ cũng kiên định như đôi tay ông ta, Khang Xuất Ngư càng giãy giụa, lưới càng quấn chặt lại.

Thiết thủ, thiết y, thiết kiểm, thiết la võng.

Chu Hiệp Vũ.

Chu Hiệp Vũ cũng giống như đã sớm phòng bị.

Bấy giờ, Tiêu Thu Thủy, Đặng Ngọc Hàm đã tới dưới lầu, vừa ngạc nhiên, vừa mừng rỡ.

Trong Thính vũ lâu lại có một người nhẹ nhàng bước ra.

Một thiếu nữ uyển chuyển như tuyết rơi.

Vừa nhìn thấy thiếu nữ xinh đẹp này, Khang Xuất Ngư không ngờ lại không còn dũng khí để giãy giụa nữa, ảm đạm hạ kiếm, thu tay đang ở bên ngoài lưới về, Quan Nhật kiếm rơi xoảng xuống đất, u ám như hoàng hôn.

Chỉ nghe cô gái nói:

– Ta biết ngươi sẽ đến.

Tiêu Tây Lâu nhìn Khang Xuất Ngư, gằn giọng nói:

– Không ngờ ngươi lại là loại người như vậy.

Khang Xuất Ngư không nói gì.

Chu Hiệp Vũ thì lại nói:

– Khinh công Đường tiểu thư cao hơn ngươi, tới đây trước, tuy nhiên cũng chỉ kịp nói một câu ngươi đã tới rồi. Bọn ta không kịp hỏi rõ, chỉ có thể bảo cháu ấy nấp đi trước, đáng tiếc ngươi lại thật sự ra tay.

Tiêu Tây Lâu tiếp lời:

– Đường tiểu thu nói: Khang Xuất Ngư không trúng độc, lão giết bác Quảng…

Khang Xuất Ngư cúi đầu.

Nếu không phải lão đã nắm chắc, toàn lực tập kích, bị người ta lợi dụng ngược lại thì lão còn chưa đến mức mới một chiêu đã bị bắt.

Chu Hiệp Vũ cười lạnh, liên tiếp điểm vào bảy yếu huyệt trên người lão rồi mới mở lưới ra, thu vào quanh hông, lạnh lùng hỏi:

– Ngươi còn gì để nói nữa không?

Khang Xuất Ngư không nói gì, lão tính hết cả trăm ngàn đường, chỉ không tính đến không chỉ có Tiêu Thu Thủy cùng Tiêu Đông Quảng tới Hoàng Hà tiểu hiên mà còn có Đặng Ngọc Hàm, Tả Khâu Siêu Nhiên, thậm chí là Đường Phương Đường môn cũng tới.

Lão càng tính sai một bước, tuổi tác Đường Phương kém xa lão, nhưng khinh công lại vượt hơn lão.

Vì thế lão chẳng còn gì để nói.

Tiêu Tây Lâu nói:

– Chúng ta vốn là bằng hữu, dựa vào điểm ấy ta có thể thả cho ngươi đi… Nhưng ngươi không nên giết Quảng ca!

Tiêu Thu Thủy không kìm được, nói:

– Cha! Trương lão tiền bối, Đường đại hiệp cũng bị lão ta giết!

Tiêu Tây Lâu lạnh lùng hỏi:

– Đúng không?

Khang Xuất Ngư cúi đầu, lúc này Đường Phương giơ tay lên, phóng ra một mũi phi đao.

Phi đao bắn thẳng vào cổ họng Khang Xuất Ngư!

Thù giết anh, Đương Phương không thể không báo!

Trên không trung đột nhiên xuất hiện thêm một mũi phi đao, “đinh” một tiếng bắn vào nhau, cùng rơi xuống đất.

Chỉ nghe xung quanh vang lên tiếng hò reo, hơn trăm bang chúng Quyền Lực bang xuất hiện khắp bốn phương tám hướng, xông về phía cửa lớn, đệ tử Hoán Hoa kiếm phái cũng lần lượt tiếp chiến. Có hai kẻ xông lên hàng đầu, trong đó một người chính là Phi đao thần ma Sa Thiên Đăng.

Phi đao đánh rơi phi đao của Đường Phương chính là do Sa Thiên Đăng phóng.

Chu Hiệp vũ trông thấy Sa Thiên Đăng, chỉ nói một câu:

– Đèn của ngươi đâu?

Câu nói đó như một chiêu độc, đánh thẳng vào tâm khảm Sa Thiên Đăng, sắc mặt Sa Thiên Đăng lập tức biến đổi.

Trong cuộc đấu đêm trước, Sa Thiên Đăng rơi xuống hạ phong, bất đắc dĩ phải phá đèn chạy trốn. Sa Thiên Đăng lấy đèn làm tiêu chí, đèn mất người còn đã là sự nhục nhã rất lớn, mà giờ Chu Hiệp Vũ lại nhẹ nhàng nhắc tới một câu, lão liền như bị kim châm, nhất thời không nói được nên lời.

Chỉ nghe một người cười lạnh:

– Chu mặt sắt, ngươi đừng có lợi dụng mồm mép!

Người nói áo trắng như tuyết, lưng đeo trường kiếm, dáng vẻ tiêu sái, chính là Tam tuyệt kiếm ma Khổng Dương Tần.

Tiêu Tây Lâu cười đáp:

– Không dùng đến mồm mép, vậy thì dùng đến đao kiếm hả?

Câu này mang ý châm chọc rất nặng, sắc mặt Khổng Dương Tần cũng từ nho nhã biến thành oán giận!

Bởi vì trong trận chiến tối qua, Tiêu Tây Lâu và Khổng Dương Tần chưa hề chính thức so kiếm, Tiêu Tây Lâu chỉ dùng bộ pháp chế thắng, ép lùi Khổng Dương Tần, đây cũng là nỗi hận cả đời của Tam tuyệt kiếm ma từ khi thành danh đến nay.

Lại nghe một kẻ khác cười lạnh:

– Anh trai ngươi cũng để cho kẻ khác giết mất, cái chức chưởng môn của ngươi cũng được yên ổn rồi, tự nhiên là không phải sợ đao kiếm nữa.

Một câu này vang lên, đệ tử Hoán Hoa Kiếm phái nghe được không ai là không nổi giận. Hai mươi năm trước, Tiêu Đông Quảng phản bội, Tiêu Tây Lâu tha không giết, bây giờ người này nói ra lại giống như là Tiêu Tây Lâu cướp đoạt chức vị chưởng môn, ám hại huynh trưởng, thật là chuyện sỉ nhục hết mức.

Mọi người đều không nhịn được rút kiếm ra, Tiêu Tây Lâu lại cực kỳ trấn tĩnh, gằn từng tiếng một:

– Nhất Động thần ma?

Người nọ phất tay áo, mỉm cười ngạo nghễ nói:

– Tả trong tả hữu, Thường trong vô thường, Sinh trong sinh tử, Tả Thường Sinh.

Người này tướng mạo bình thường, y phục cũng bình thường, cử chỉ lại càng bình thường, vậy mà lại không hề xem các cao thủ như Chu Hiệp Vũ, Tiêu Tây Lâu vào đâu cả.

Ánh mắt Tiêu Tây Lâu cũng co rút lại, nói:

– Người ta nói Tả Thường Sinh là một nhân tài, quả nhiên là nhân tài.

Tả Thường Sinh cười đáp:

– Càng có người nói Tả Thường Sinh trường sinh bất tử, đâu chỉ là một nhân tài.

Tiêu Tây Lâu nói:

– Các hạ có phải là trường sinh bất tử hay không, lát nữa mọi người đều sẽ biết.

Tả Thường Sinh đáp:

– Chỉ mong lão huynh vốn tên là Tiêu Tây Lâu đừng để đọc thành tiếu tử lâu là được rồi.

Chu Hiệp Vũ bỗng bước lên một bước nói:

– Tiêu huynh, kẻ này giao cho tôi.

Tiêu Tây Lâu ngẩn người:

– Chẳng lẽ Chu huynh cảm thấy tôi không thể địch nổi?

Chu Hiệp Vũ đáp:

– Không phải là không thể địch nổi, kẻ này tôi chọn trúng rồi, ngài không nên cướp món hàng của tôi.

… Thực ra, bất kỳ ai cũng có thể nhận thấy, trong ba kẻ địch vừa tới, võ công Tả Thường Sinh là thần bí khó lường nhất, cũng tức là kẻ khó đối phó nhất.

…Hơn nữa Nhất Động thần ma còn cố ý chọn Tiêu Tây Lâu.

… Chẳng lẽ hắn chắc chắn sẽ chiến thắng?

… Không cần biết là đúng hay sai, Chu Hiệp Vũ liền chọn hắn.

Khuôn mặt nhàn nhã thong dong của Tả Thường Sinh thoáng cái liền căng như dây cung!

Cung lớn bắn chim điêu, dây cung căng thẳng.

Chu Hiệp Vũ đột ngột ra tay.

Ngay lúc Tả Thường Sinh đang từ không để ý chuyển sang tập trung, khoảng khắc biến đổi một trăm tám mươi độ, đột ngột ra tay!

Nếu là cung, cung chưa giương lên.

Nếu là dây, dây chưa kéo căng.

Chu Hiệp Vũ xuất thủ, tấm lưới giống như thiên la địa võng chụp xuống, Tả Thường Sinh chính là cá nằm trong lưới!

Nhưng lưới bỗng nhiên rách toạc.

Trên tay Tả Thường Sinh xuất hiện hai món binh khí giống như chiếc bạt, bên mép bạt có đầy những răng cưa cực kỳ sắc nhọn.

Lưới vừa chụp xuống, Tả Thường Sinh đã đẩy ra hai bạt ra, hai bạt xoay chuyển, mắt lưới đứt tung, bóng áo thùng thình lóe lên, Tả Thường Sinh đã phá lưới thoát ra.

Ác đấu giữa Tả Thương Sinh và Chu Hiệp Vũ đã bắt đầu. Tiêu Thu thủy một mặt sốt ruột, một mặt đánh giá tình thế, mọi việc có vẻ không được lạc quan.

Chu Hiệp Vũ chiến Tả Thường Sinh, ai thắng, ai bại?

Nếu cha đấu với Khổng Dương Tần thì ai sẽ cầm chân Sa Thiên Đăng?

Là mình? Hay là Ngọc Hàm? Hay là cộng thêm Tả Khâu?

Lúc này trên lầu bỗng xuất hiện một người, toàn thân đen đúa, sắc mặt già nua. Người này vừa đến, Đặng Ngọc Hàm lập tức chấn động.

Sau đó Đặng Ngọc Hàm ghé vào tai hắn, trầm giọng nói:

– Nam Cung Tùng Hoàng, đệ tử duy nhất của Bách độc thần ma.

… Sa Phong, Sa Vân, Sa Lôi, Sa Điện là đệ tử của Phi đao thần ma Sa Thiên Đăng. Lão ta cực kỳ ngang ngược, cho nên cả đệ tử của lão cũng phải đổi sang họ Sa, trong đó ba người đã bị Âm Dương thần kiếm Trương Lâm Ý giết chết.

… Vô Hình, Hung Thủ, Xứng Thiên Kim, Quản Bát Phương là trợ thủ của Thiết oản thần ma Phó Thiên Nghĩa dã bị Cẩm Giang tứ huynh đệ tiêu diệt, nhưng bọn họ cũng mất đi người anh em kết nghĩa Đường Nhu.

…. Tề môn kim đao Tề Thanh Phong, Lãng hoa đao khách Mục Lãng Sơn, Tuyết sơn khoái đao Lệ Tuyết Hoa, Địa tranh đao thủ Đường Tam Tuyệt là Tứ đại đao vương dưới trướng “Nhất đao trảm thiên quân” Trường đao thần ma Tôn Nhân Đồ, đã bị tiêu diệt trong một chiến dịch khác.

… Nữ đệ tử của Tân Hổ Khâu đã được phái tới Quế Lâm, đệ tử của Khang Xuất Ngư, cũng chính là con ruột lão, Khang Kiếp Sinh đang bị Tả Khâu Siêu Nhiên bắt giữ.

… Nhưng còn thủ hạ của Nhất Động thần ma Tả Thường Sinh đâu? Ba đại kiếm thủ của Tam tuyệt kiếm ma đâu?

… Bọn chúng tới rồi, hay là chưa tới? Xuất hiện rồi, hay là chưa xuất hiện?

… Đường Phương có thể ứng phó được với đệ tử Bách độc thần ma, Nam Cung Tùng Hoàng, hay không?

Tiêu Thu Thủy nghĩ tới đây, tư tưởng liền như xoay tròn trong một cơn lốc xoáy, quay cuồng mãi không thoát ra nổi: Đường Phương, Đường Phương, Đường Phương có đối phó được Nam Cung Tùng Hoàng hay không?

Lúc này, Tiêu Tây Lâu bỗng hạ giọng nói vào tai hắn:

– Nếu có cơ hội, con thoát ra ngoài, tới Quế Lâm, điều động tất cả mọi người trong phân cục lại. Nhớ kỹ, không được hành động theo cảm tính, lấy đại cục làm trọng!

Tiêu Tây Lâu nói xong liền lui lại tập trung vào trận ác đấu trong sân, Tiêu Thu Thủy thì hoàn toàn ngây ngốc.

Đi?!

Tiêu Thu Thủy trước nay chưa bao giờ nghĩ khi gặp phải đại địch, mình lại phải “đi”trước!

Không, hắn không đi!

Người nhà hắn, bạn bè hắn đều ở đây, kẻ địch hắn, kẻ thù hắn cũng đều ở đây, hắn quyết không đi, cũng tuyệt không thể đi!

Nhưng cha lại muốn hắn đi, “lấy đại cục làm trọng”!

Khi đối mặt với Phó Thiên Nghĩa, Tiêu Thu Thủy không hề sợ hãi, khi đối mặt với Khang Xuất Ngư, Tiêu Thu Thủy không hề khiếp đảm, mà nay gặp phải lựa chọn này, hắn lại đầm đìa mồ hôi.

Bấy giờ hắn bỗng cảm nhận được, có một đôi mắt vừa liếc nhìn hắn. Khi hắn vội vã nhìn lại, ánh mắt đó đã như thủy triều rút khỏi bờ cát, mái tóc đen dày như gấm, khuôn mặt trông nghiêng khẽ cười. Tiêu Thu Thủy không hề trông thấy ánh mắt Đường Phương, nhưng hắn khẳng định có một cảm giác quan tâm, giống như một lớp áo ấm áp bao phủ trái tim hắn.

Tả Thường Sinh phá lưới thoát ra, Chu Hiệp Vũ chẳng hề chớp mắt lấy một cái, tung người xông lên, chưởng trái, quyền phải, chân trái, cước phải, tất cả đều đánh ra. Chiêu thức chân tay sử ra đều khác biệt, chưởng trái là Xuyên thiên chưởng của núi Thùy Vân, quyền phải là Phục hổ quyền Thiếu Lâm chính tông, chân phải là Hoạt sát thối pháp của “Thiên lý độc hành” Tả Thiên Đức năm xưa, cước phải là Cuồng phong tảo lạc diệp trong Tảo đường thối!

Một người muốn đồng thời tấn công bằng hai tay hai chân đã là cực kỳ khó khăn rồi.

Càng huống hồ võ công chiêu thức mà chân tay đánh ra, môn phái, tông môn đều bất đồng.

Tả Thường Sinh biến sắc, lần này là thật sự biến sắc.

Hay bạt của hắn lập tức nghênh tiếp hai tay Chu Hiệp Vũ, hung hăng chém xuống.

Thế công trên hai tay chu Hiệp vũ lập tức mất tăm, thiết thủ dù sao cũng không phải được đúc bằng sắt.

Nhưng hai chân Chu Hiệp Vũ vẫn tiếp tục đá ra!

Hai chân đồng loạt đá vào bụng Tả Thường Sinh

Ngoại hiệu của Chu Hiệp Vũ là Thiết thủ thiết y thiết kiểm thiết la võng, chẳng hề có liên quan gì tới chân của ông ta cả.

Một sát thủ, thường thường đều là kẻ vô danh, so với kẻ nổi danh còn đáng sợ hơn, bởi vì kẻ vô danh mới càng khiến người ta không thể phòng bị.

Hai chân của Chu Hiệp Vũ, nghe đồn từ năm mười chín tuổi đã đá chết một con hổ trắng lớn.

Mãi mười năm sau khi ông ta dùng chân đá chết một con hổ trắng, ông mới lại xuất hiện trên giang hồ.

Ông ta xuất đạo đã tề danh cùng Vi Thanh Thanh chấn động võ lâm, là công sai triều đình, được công nhận là hảo thủ hạng nhất hiếm có.

Ông ta xuất đạo đến nay đã được mười sáu năm, chỉ giết mười một người. Mười một kẻ này không không phải loại cao thủ hắc đạo giết người không chớp mắt, thập ác bất xa, chẳng ai khắc chế nổi.

Chu Hiệp Vũ chưa từng thất bại.

Ông ta còn có danh là Thiên la địa võng, quả thực là lưới trời lồng lộng, thưa mà khó lọt.

Nhưng lưới của ông ta hôm nay đã bị phá.

Hai chân ông đá ra, cũng đá thành một sự ngạc nhiên kinh khủng!

Hai cước đá trúng bụng Tả Thường Sinh, đã rách áo bào, thế nhưng bên trong áo không ngờ lại không có thân xác!

Tả Thường Sinh không có bụng!

Tả Thường Sinh không có thân!

Chu Hiệp Vũ không thể ngờ được rằng, hai cước của ông lại đá trượt!

Cũng giống như bước hụt chân vào một hố sâu, khác biệt là, hai chân Chu Hiệp Vũ đồng thời đạp trúng một cạm bẫy!

Quần áo rách ra, thoáng hiện lên trong khoảnh khắc, Tả Thường Sinh là kẻ không có bụng! Lớp áo tung lên, cơ thịt chỗ bụng hắn đã thối rữa, mùi hôi thối kinh khủng, màu sắc đen kịt, chỉ có xương sống kết nối hai thân trên dưới!

Chưa có ai nhìn thấy kẻ nào như thế, chưa có ai gặp phải chuyện như thế!

Hai chân Chu Hiệp Vũ đá trượt, đôi bạt của Tả Thường Sinh đánh ra!

Bạt phải hướng lên, đánh vào mặt, bạt trái hạ xuống, đâm vào ngực!

Nhất chiêu tất sát, nhất kích tất tử!

Chu Hiệp Vũ không kịp phòng bị, không thể tránh được!

Bạt sắt đánh vào mặt ông ta, đánh trúng giữa mặt!

Răng cưa đâm vào ngực ông ta, đâm tới rất mạnh.

Lưỡi răng cưa sắc bén vậy mà lại không xuyên thủng quần áo của Chu Hiệp Vũ, trên mặt Chu Hiệp Vũ bị đánh mạnh, ngũ quan chảy máu nhưng vẫn không ngã xuống!

Chuyện này không thể xảy ra!

Chỉ có Tả Thường Sinh mới biết rõ, viền bạt của hắn sắc bén, so với đao sắc còn bén nhọn hơn, bạt sắt của hắn mạnh mẽ, một đòn đánh xuống có thể phá vỡ cả một tảng đá!

Càng huống hồ là đánh vào mặt và ngực Chu Hiệp Vũ!

Hắn lập tức nhớ tới biệt hiệu của Chu Hiệp Vũ, Thiết thủ thiết y thiết kiểm thiết la võng.

Lưới sắt đã bị hắn phá, nhưng lưới sắt chỉ là thứ cuối cùng trong ngoại hiệu của Chu Hiệp Vũ.

Trên đó còn có mặt sắt, còn có áo sắt!

Bạt của hắn đang đánh vào mặt Chu Hiệp Vũ, lưỡi bạt của hắn đang đâm vào áo Chu Hiệp Vũ!

Vẫn còn tay sắt?!

Hắn nhận ra thì đã muộn, hai quyền đột ngột biến mất của Chu Hiệp Vũ giờ lại đột nhiên xuất hiện, hai quyền đang đánh vào hai bên thái dương hắn!

Thiếu Lâm chính tông, Song chàng chung minh!

Hai người cách nhau rất gần, Tả Thường Sinh lại vì đắc thắng mà sơ ý, hai quyền này liền lấy mạng hắn!