Chương 21: Thực Ra Chỉ Là Hờn Giận

Thầm Yêu: Quất Sinh Hoài Nam

Đăng vào: 11 tháng trước

.

Tiết Pháp luật đại cương ngày thứ Bảy lại đến, Lạc Chỉ ngồi trong góc lớp quen thuộc, kiểm tra lần cuối bài luận giữa kỳ sắp phải nộp của mình.

Khi ngẩng đầu nhìn lên trên, cô thoáng trông thấy Trịnh Văn Thụy đang cầm cốc nước đứng bên bục giảng, nộp bài luận đặt trên bục giảng cho trợ giảng, rồi ra ngoài từ cửa bên trái để lấy nước.

Trong giảng đường bậc thang của môn học này có quá đông sinh viên, cô chưa bao giờ nhận ra Trịnh Văn Thụy cũng ở đây.

“Quả nhiên cô ấy cũng học văn bằng hai ngành Luật.” Lạc Chỉ thầm nghĩ.

Trịnh Văn Thụy vừa đi vừa vặn nắp cốc, tới cửa lớp thì va phải Thịnh Hoài Nam đang vội vã bước vào trong, làm nước bắn hết lên người anh. Nhưng hình như nước là nước nguội.

Lạc Chỉ bật cười. Suốt mấy ngày qua, đây là lần đầu tiên cô cười vui vẻ đến vậy. Thịnh Hoài Nam đúng là rất có duyên với nước. Nhưng trên đời có biết bao dòng nước mềm mại dịu dàng, rốt cuộc anh đang đợi dòng nước của ai đây?

Trịnh Văn Thụy đỏ mặt, từ đằng xa cũng có thể thấy rõ mồn một. Thịnh Hoài Nam vẫn lịch sự mỉm cười như xưa, anh khoát tay rồi bước tới trước bục giảng, lôi bài luận trong cặp ra nộp. Trịnh Văn Thụy đứng nguyên ở cửa lớp, ngây người nhìn theo Thịnh Hoài Nam, nhìn anh đi tìm chỗ ngồi mà chẳng buồn ngoảnh đầu lại, sau đó chán nản cúi đầu bước ra khỏi phòng học.

Lạc Chỉ cảm thấy có chút bùi ngùi, nhưng đó hoàn toàn không phải là sự xót thương, mà dù có xót thương thì cũng phải thương hại bản thân cô trước đã. Cô và Trịnh Văn Thụy chẳng qua cũng chỉ khác nhau ở chỗ, Trịnh Văn Thụy đứng đó ngẩn người ngắm anh, còn Lạc Chỉ biết che giấu ánh nhìn của mình hơn.

Vậy Giang Bách Lệ thì sao?

Bách Lệ không ngả bài, cũng không chia tay với Qua Bích, chỉ cố sống cố chết giữ chặt lấy anh ta. Cô ấy cũng bận tâm tới cảm xúc của mình, cũng muốn có một tình yêu thuần khiết, nhưng khi đối mặt với hiện thực, cô lại cảm thấy cho dù anh nghĩ thế nào cũng được, chỉ cần cô có thể nắm tay anh bước tiếp là đủ rồi.

Khi còn sống anh yêu ai cũng được, miễn là tới khi chết, anh phải chôn cùng em. Cảm giác mệt mỏi lan tỏa khắp người, Lạc Chỉ đành đứng dậy nộp bài luận.

“Lạc Chỉ!”

Trương Minh Thụy xuất hiện bên cạnh cô, cùng cô đi xuống bậc thềm.

“Bài luận của cậu viết về cái gì thế?”

“’Nguồn gốc của chế độ hôn nhân thời trung cổ’, chắc cũng tính là có dính dáng đến Luật hôn nhân và gia đình. Dù sao thì có vẻ vị giáo sư này rất thích tán gẫu mấy thứ râu ria liên quan tới chủ đề này. Cậu thì sao?”

“À, mình viết về hiến pháp và chế độ xã hội các nước… Toàn một đống tạp nham chắp vá từ Baidu, Google rồi chỉnh sửa lại ấy mà. Chắc thầy không phát hiện ra đâu. Ôi, từ nhỏ mình đã không thích viết văn rồi.”

Hai người đưa bài luận cho trợ giảng, anh ta lật qua bài luận của Lạc Chỉ cho có lệ, rồi thở dài một tiếng, miệng dẻo quẹo: “Đúng là con gái.” Cô lè lưỡi, mỉm cười rạng rỡ với anh chàng trợ giảng.

“Cậu quen trợ giảng à?” Trương Minh Thụy hỏi.

“Không quen.” Gương mặt Lạc Chỉ trở về với vẻ vô cảm ban đầu.

Trương Minh Thụy cau mày nhìn cô, anh cảm thấy cô gái này thật sự quá khó hiểu.

Ngay khi Lạc Chỉ định vẫy tay chào tạm biệt anh thì Trương Minh Thụy đột ngột lên tiếng: “Mình ngồi cùng cậu được không?”

Cô gật đầu.

“Thịnh Hoài Nam, ngồi cùng đi!” Trương Minh Thụy xoay người, gào ầm lên.

Lạc Chỉ cảm thấy hơi chếnh choáng. Thịnh Hoài Nam đang đứng ngoài hành lang, tay xách ba lô, nghe thấy thế liền gật đầu, rồi mỉm cười chào cô, bước tới đứng sau Trương Minh Thụy.

Anh làm gì vậy?

Cô nỗ lực luyện tập rất lâu mới có thể bình tĩnh lại, mới bằng lòng nhận thua, mới cam chịu thất bại, tự nói với bản thân “Thừa nhận đi, bỏ cuộc đi.”

Giờ chuyện này là thế nào đây? Lẽ nào ông trời muốn đùa giỡn với cô?

Lạc Chỉ lại liếc nhìn Trịnh Văn Thụy vừa bước vào phòng sau khi lấy xong nước. Cô tự nhủ với mình – “Lạc Chỉ, mày phải bình tĩnh. Mày nói được phải làm được.”

Cô trở lại ghế ngồi của mình, khẽ nhích người vào trong, chừa lại hai chỗ trống ngoài cùng gần lối đi cho hai người họ. Sau đó cô đeo tai nghe vào, bật bản nhạc piano của Hisaishi* lên, thoải mái tựa lưng vào thành ghế, tay giở quyển “Tám triệu kiểu chết”* mới mua ra.

(*- Hisaishi Joe: nhà soạn nhạc, nhạc trưởng nổi tiếng người Nhật

– Tám triệu kiểu chết (Eight million ways to die): tên tiểu thuyết kinh dị của nhà văn Lawrence Block)

Trương Minh Thụy và Thịnh Hoài Nam đi đến, lấy laptop ra.

“Mau lên, mau lên. Trợ giảng nói hai giờ chiều phải gửi bài vào hòm thư đúng không? Chết tiệt, chuyện này mà cậu cũng quên được?” Trương Minh Thụy vội vàng mở máy tính.

Ra là vậy, họ sợ ngồi hàng trước mà ngang nhiên mở laptop ra làm bài tập sẽ bị thầy mắng. Nghĩ vậy, nụ cười của Lạc Chỉ trở nên mất tự nhiên.

“Tôi không biết có bài tập mà.” Giọng nói của Thịnh Hoài Nam có chút ngây thơ, rất đáng yêu.

“Dạo này hồn vía cậu cứ bay đâu mất ấy.”

Bản nhạc piano không thể át hết tiếng nói chuyện của họ. Lạc Chỉ tăng âm lượng CD lên rồi vùi đầu đọc sách.

Mỗi lần muốn giả vờ bình tĩnh mà không được, Lạc Chỉ đều cắm mặt đọc tiểu thuyết trinh thám. Như thế cô có thể nhanh chóng rơi vào trạng thái xuất thần, tê liệt cảm xúc với mọi việc xung quanh.

Mãi cho đến khi Trương Minh Thụy khẽ đẩy vai cô, cô mới tháo tai nghe ra.

“Trợ giảng điểm danh ngẫu nhiên.” Trương Minh Thụy nói nhỏ.

Anh vừa dứt lời, trợ giảng liền gọi to: “Lạc Chỉ.” Giọng miền Nam của anh ta không phát âm được phụ âm L, còn tự ý đổi chữ Chỉ từ thanh ba thành thanh bốn, nghe rất giống “thiểu năng”*. Các bạn học xung quanh đều cười ồ lên, ngoảnh đầu tìm “nạn nhân”, Trương Minh Thụy thì cười bò ra, đập thình thịch lên bàn. (*Lạc Chỉ (luò zhǐ) bị đọc thành ruò zhì (thiểu năng).)

Không ngờ Lạc Chỉ vẫn cúi đầu đọc sách, bình thản giơ tay nói: “Có!”

Trợ giảng cười gian, trông vô cùng âm hiểm, nhìn y như con sóc chui ra từ phim “Kỷ băng hà“.

(*Kỷ băng hà (Ice Age): tên bộ phim hoạt hình nổi tiếng của điện ảnh Mỹ do hãng Century Fox sản xuất.)

Lạc Chỉ ngước nhìn anh ta rồi cũng buột miệng cười thành tiếng.

Trương Minh Thụy hỏi: “Thằng cha kia để ý cậu rồi thì phải? Lúc nãy đi nộp bài luận đã thấy không bình thường rồi, bây giờ cách xa như thế mà còn giở trò trêu ghẹo cậu.”

Cô trừng mắt nhìn anh, nói: “Mình tài giỏi thế này, anh ta để ý cũng có gì lạ đâu?” Sau đó cô lại nhét tai nghe vào tai.

Trương Minh Thụy cuống cuồng thanh minh, nhưng giọng anh chìm nghỉm giữa tiếng nhạc nên cô chẳng nghe rõ.

Thịnh Hoài Nam cũng nói gì đó, cô liếc thấy đôi môi anh đang mấp máy.

Ông trời không để cô nghe thấy ắt là có lý do riêng, Lạc Chỉ tin là ông muốn tốt cho mình.

Cô cúi đầu, tiếp tục đọc sách.

Giờ giải lao, Trương Minh Thụy đứng lên vươn vai rồi khẽ đẩy tay cô.

“Lại gì nữa?” Lạc Chỉ đang xem tới đoạn gay cấn, giọng nói hơi mất kiên nhẫn.

“Nghỉ đi thôi! Bọn mình định xuống dưới tầng mua ít đồ ăn, sáng ra chưa kịp ăn gì. Cậu có cần mua hộ cái gì không?”

“Không cần. Cảm ơn.”

“Vậy xuống vận động với bọn mình đi, ngồi mãi mệt lắm.” Thịnh Hoài Nam cười dịu dàng.

Dịu dàng tới mức cứ như chưa có chuyện gì xảy ra.

Đúng là chưa có chuyện gì xảy ra, nếu tâm sự của cô không được coi là chuyện.

Gương mặt tươi cười và cả giọng nói ôn hòa, thân thiết của Thịnh Hoài Nam đã thu hút Lạc Chỉ. Lần đầu tiên trong mấy ngày qua cô nhìn về phía anh, cũng là lần đầu tiên cô nhận ra nụ cười của anh và cô trong mắt người khác giống nhau đến mức nào, nhưng cũng đáng sợ tới mức nào.

Cô lại đưa mắt nhìn Trương Minh Thụy.

“Mình trông laptop giúp các cậu.” Nói xong cô lại định đeo tai nghe vào.

“Cậu…” Trương Minh Thụy bắt đầu kéo tay áo cô.

“Cậu phiền quá đi mất! Phạt cậu mời mình một chai C100! Thêm một gói bim bim khoai tây Lay’s nữa! Nói ít thôi, mau đi đi!”

Cô đột ngột gào lên làm Trương Minh Thụy cứng họng, há hốc miệng mà chẳng biết nói gì để đáp trả. Thịnh Hoài Nam bật cười, lôi anh ta đi.

Hai người vừa bước chân ra ngoài, Thịnh Hoài Nam bỗng ngoảnh lại gọi cô.

“Lạc Chỉ, cậu muốn bim bim vị gì?”

Lạc Chỉ tỉnh bơ như không, chăm chú nhìn Trương Minh Thụy.

“Mỗi – loại – một – gói.” Nhưng rồi nụ cười của Thịnh Hoài Nam vẫn chiếm trọn mạch suy nghĩ trong đầu Lạc Chỉ. Cô gấp hẳn sách vào, tắt CD rồi ngồi ngẩn người trên ghế.

Mãi cho đến khi “cơn mưa” bim bim ồ ạt trút xuống cô mới bừng tỉnh.

Vị khoai tây tự nhiên, cà chua, thịt nướng, dưa chuột, pizza, tất cả có năm gói, hơn nữa còn là loại to nhất. Thịnh Hoai Nam tựa lưng vào tường, mỉm cười nhìn cô, còn Trương Minh Thụy, người vừa “thả dù” đống bim bim này thì tỏ ra rất thỏa mãn.

Cô chẳng nói chẳng rằng, lặng lẽ lấy bút chì kim đâm thủng bao bì làm các gói bim bim lần lượt xì hơi, mãi cho đến khi tất cả đều xẹp lép.

“Cậu làm gì vậy?” Trương Minh Thụy hỏi.

“Làm thế sẽ tiết kiệm không gian hơn, không thì không nhét vừa cặp.”

“Cậu thông minh thật đấy.” Câu này là do Thịnh Hoài Nam nói, anh đang ăn gói bim bim nhỏ vị dưa chuột.

“Đúng vậy, thông minh đến mức chính mình cũng thấy sợ.” Cô buột miệng trích lời nhân vật chính trong bộ tiểu thuyết nào đó của Cửu Bả Đao.

“Hài lòng chưa?” Trương Minh Thụy đứng lên nhìn cô hỏi.

“Cảm ơn.” Cô giơ một gói bim bim lên, vẫy tay với anh.

“Không liên quan đến mình… Là Thịnh Hoài Nam mua.” Trương Minh Thụy nói.

Cô cảm giác có vẻ anh chàng Thịnh Hoài Nam đang tựa lưng vào tường kia rất mong chờ phản ứng của cô.

“Đồ keo kiệt, mình bảo cậu mua cho mình mà?” Cô không thèm để ý tới anh.

“Hả? Cậu tưởng mình ngốc chắc, có thằng khờ mới mua mỗi loại một gói!”

Thịnh Hoài Nam bị cô cố ý ngó lơ, nghe đến đây thì lập tức nói chen vào.

“Này, cậu có ý gì hả! Cậu bảo ai ngốc?”

Không biết vì sao mà Trương Minh Thụy đột nhiên ngậm chặt miệng, còn Lạc Chỉ chẳng hề muốn nói tiếp nữa.

Ba người bỗng trầm mặc một cách kỳ lạ. Cô đưa mắt nhìn Thịnh Hoài Nam, gương mặt anh hơi ửng hồng, ánh mắt sáng ngời, đong đầy bối rối xen lẫn ngượng ngùng, nhưng vẫn bướng bỉnh nhìn lại cô.

Rốt cuộc vì sao anh lại làm vậy?

Đột nhiên cô bật cười, có lẽ là vì cảm thấy tình cảnh này thực mỉa mai, nhưng lại không thể nói rõ lý do. Cô mặc kệ vẻ nghi hoặc của Trương Minh Thụy, vừa cười vừa nhét từng gói bim bim vào ba lô, sau đó đứng dậy, đi lướt qua hai anh chàng trầm mặc kia, ra ngoài bằng cửa sau.

“Lạc Chỉ, cậu cũng chọn văn bằng hai ngành Luật à?” Trịnh Văn Thụy cầm cốc nước nhìn cô cười một cách lịch sự, nhưng ánh mắt lại hướng về người đứng sau cô.

Lạc Chỉ đoán rằng, trong mấy tiết Pháp luật đại cương trước, có lẽ Trịnh Văn Thụy đã để mắt tới việc cô thỉnh thoảng ra khỏi phòng học cùng Thịnh Hoài Nam, Trương Minh Thụ. Liệu chuyện đó có khiến cô ấy không vui? Dù sao Lạc Chỉ đã biết rõ tâm tư của người ta, thế mà vẫn qua lại thân thiết với chàng trai mà cô ấy thích.

“Cũng chẳng sao, việc này đâu liên quan gì tới mình?” Lạc Chỉ thờ ơ nghĩ.

Cô chỉ vào chiếc ba lô trên tay, “Cậu cũng chọn văn bằng hai ngành Luật à? Ha ha, để hôm khác nói tiếp nhé, mình chuồn trước đây.”

Mãi sau Lạc Chỉ mới ý thức được một chuyện, cô tưởng mình đã nản lòng, đã bỏ cuộc. Nhưng kể từ lúc cô cố ý không nhìn, cũng không để tâm tới Thịnh Hoài Nam, thì thực ra là cô đang giận hờn, đang làm mình làm mẩy.

Rõ ràng là đang giận dỗi, lại tỏ vẻ chín chắn, hở ra là lại nói mình từ bỏ rồi. Hóa ra cô cũng giỏi giả vờ thật.

Cô thừa nhận, cô không thể thẳng thắn rộng lượng, vô tư thoải mái khi đối mặt với người ấy. Thế nên cô không thể coi như không có khúc mắc gì mà làm bạn với anh. Làm được như thế chỉ có hai loại người, hoặc là người thật sự hiền lành, trong sáng, hoặc là người lòng dạ khó đoán, lại biết nhẫn nại và chờ đợi. Lạc Chỉ không thuộc cả hai loại trên, nên chỉ có thể coi là giận dỗi. Tình cảnh rối rắm này khiến cô rơi vào thế tiến thoái lưỡng nan, muốn kiểu cách một chút, muốn từ bỏ một cách thoải mái, nhưng ngay đến việc “buông tay” cho tự nhiên cô cũng không làm được.

Cô bỗng hiểu ra tâm trạng năm đó của Bách Lệ khi cô ấy nghiêm túc nhắn tin tỏ tình với Qua Bích.

Họ đều cần một lời giải thích.

Chẳng trách Đinh Thủy Tịnh lại oán hận sự thờ ơ của cô. Thực ra cô không hề am hiểu chuyện tình cảm, luôn khiến người khác cảm thấy cô đang dùng vẻ hờ hững để cười nhạo đối phương.

Cô thật sự không hiểu chuyện tình cảm.

Lạc Chỉ vừa bước chân vào cổng ký túc xá thì di động nhận được tin nhắn.

Thịnh Hoài Nam hỏi: “Cậu… vẫn đang giận mình đấy à?”  

-Hết chương 21-