Chương 612: Vương

Tạp Đồ

Đăng vào: 2 năm trước

.

Điểm này được thể hiện trong lần chiến đấu sắp tới.

Mở ra khoảng cách, Trần Mộ thậm chí có thể ung dung thay đổi tạp phiến, trong cuộc chiến giữa các tạp tu với nhau, chuyện này là không thể tưởng tượng. Điều này cũng có nghĩa, hắn luôn có thể chiếm quyền chủ động trong chiến đấu.

Tà Quân Đồng là tấm tạp phiến bảy sao duy nhất trong tay Trần Mộ, nhưng nó là thứ mạnh nhất trong loại tạp phiến chùm tia.

Tà Quân Đồng. Kim Đồng Chúc!

Con ngươi nhỏ màu vàng trong con mắt màu máu lặng lẽ mở ra, tỏa ra ánh sáng màu vàng lạnh lẽo, chằm chằm nhìn vào Anger đầu trọc.

Anger lông tóc toàn thân đột nhiên dựng ngược, một cỗ hàn ý âm u đáng sợ từ nơi sâu thẳm trong lòng gã không một dấu hiệu mà toát ra. Không cần phải suy nghĩ, cảm giác nguy hiểm mạnh mẽ như thế chưa từng xuất hiện trong các lần chiến đấu trước đây của gã. Khẽ rống lên một tiếng trầm trầm, gã gập người, cong chân, vặn eo bật người.

Vô số những sợi tia màu vàng mảnh mai từ trong con ngươi màu vàng bắn ra, tựa như một trận mưa phùn, nhằm Anger mà ôm trọn lấy.

“Hù!” Thở ra thành tiếng, hai mắt Anger trợn ngược, trong chớp mắt vô số hạt mồ hôi nổi lên trên cái đầu trọc, gã trông như đã cố hết sức, hai tay chập lại chầm chậm đưa lên tới đỉnh đầu. Động tác đẩy lên khiến cho mọi người có cảm giác cực kỳ chậm chạp, nhưng chiếc lồng tia kim tuyến vẫn bắn tới trước mặt, hai tay lúc này đã giơ cao tới đỉnh đầu.

– Cáp!

Đất bằng nổi chấn động, lấy Anger làm trung tâm, sóng không khí tỏa ra mọi phía.

Hai tay nắm lại đầu cự phủ, nặng nề hạ xuống!

Oanh.. uy long!

Như tảng đá khổng lồ nện xuống mặt đất, đám người xung quanh sắc mặt biến đổi, bọn họ dường như đứng không vững, mặt đất đang run rẩy.

Một đạo búa khí to ước chừng bằng người gã trọc, thân búa óng ánh, đuôi búa phiêu hốt như sương, như một tiếng rống giận của gã khổng lồ, ngang nhiên không sợ nhằm thẳng vào vô số những sợi tơ vàng mà chồm tới.

Trong tiếng rền vang, xe lẫn là những tiếng nổ liên miên bất đoạn ‘phách phách’, tựa như một luồng ngàn vạn tia sấm sét nhanh chóng tiến vào trong nước, lại tựa như một thanh gỗ khô đột nhiên nổ tung thành mảnh vụn.

Chùm tia cùng cự phủ không một chút màu mè va chạm!

Đinh!

Ngoài dự đoán của mọi người, không có tiếng nổ kinh thiên động địa, chỉ có một tiếng thanh thúy tựa như chén pha lê rơi vỡ.

Trên khuôn mặt vặn vẹo dữ tợn của gã trọc nổi lên một ánh đỏ hồng, giống như say rượu.

Tiếng âm vang trong trẻo tựa như ở bên tai nổi lên, thanh thế kinh người trước đó như đột nhiên biến mất, tĩnh lặng như lúc nửa đêm gần sáng.

Không phẩy năm giây!

Cái không gian tĩnh lặng như nửa đêm khuya khoắt ấy chỉ duy trì được 0,5 giây.

Độc!

Năng lượng cuồng bạo tựa như hung thú bị nhốt trong lồng, không chịu nổi mà dùng móng vuốt phá tung tù ngục, gầm rú xông ra.

Sóng trùng kích nổ tung như lốc, quét ngang cả khe núi lớn. “Oanh long long”, xung quanh khe núi từng tảng từng tảng đá lớn từ từ lăn xuống, khe núi như một lồng giam đầy trời mịt mù bụi. Nhưng lúc này, một đạo kim quang thẳng tắp xuyên thấu màn sương bụi!

Trong màn bụi, gã trọc khuôn mặt đỏ bừng lại rống giận, búa khí sắc nhọn như đao cắt bơ, nhẹ nhàng bổ vào trong đám bụi!

Oanh!

Lại một tiếng vang cực lớn!

Năng lượng trải qua thu gom, dồn nén, vỡ tan, rồi nổ tung, cuồng phong hướng tứ phía lan tỏa.

Gã trọc rên lên một tiếng, thân hình lảo đảo, lùi về phía sau một bước, khuôn mặt đỏ hồng nhanh chóng ngả sang màu trắng bệch.

Lại một đạo kim quang thẳng tắp nữa, trông còn thô hơn đạo kim quan lúc trước! gã trọc Anger khóe mắt như muốn rách ra, rống lên một tiếng, hai tay lại đẩy một lần nữa!

Trong vụ nổ khổng lồ, Anger rốt cũng đã không thể khống chế được thân hình, “đinh đinh đinh” liên tục thoái lui ba bước mới trụ lại được!

Lúc này, sắc mặt gã trắng bệch thảm hại, góc miệng nhểu máu, hai tay không ngờ lại đầy máu tươi. Gã trợn trừng mắt, trừng trừng không chớp mắt nhìn Trần Mộ xa xa ở trên không.

Một tia kim quang đột nhiên lại xuất hiện.

Thế giới giới lúc này như dừng lại!

Một đạo tia sáng vàng thẳng tắp xuyên vào trán Anger, xuyên thẳng xuống nền đất phía sau lưng gã.

Tất cả mọi người đều dừng động tác, bọn họ ngây ngốc nhìn cách, nhìn Anger đang bị tia sáng vàng xuyên qua, đóng đinh trên mặt đất.

Tiếng động của khe núi lúc này rời xa bọn họ, mọi thanh âm xung quanh lúc này rời xa bọn họ, bọn họ lặng lẽ trợn ngược mắt, bọn họ không có cách nào tin được, bọn họ trong não chỉ còn là một mảng trống rỗng!

Vượt trên đám bụi trên thiên không, một khuôn mặt yêu dị, một con ngươi màu vàng kim yêu dị, sâu sắc ghi dấu trong não bộ của tất cả mọi người, nhất định trở thành ác mộng không cách nào quên trong cuộc đời này của tất cả bọn họ!

– A!

Không biết một ai đã hét lên thất thanh, không gian tĩnh lặng đột nhiên bị đả phá, nỗi sợ hãi ẩn sâu trong lòng vô pháp áp chế như cơn hồng thủ phá đê trà ra, trong sát na nuốt đi toàn bộ lý trí cùng dũng khí của tất cả bọn họ. Trong lòng bọn họ bây giờ chỉ có một ý niệm, cái thứ kia là quái vật!

Đúng. Đúng là quái vật!

Quái vật đã giết chết Anger! Ối trời ơi. Anger đã bị giết!

Mọi người phản ứng không ngờ đều rất giống nhau, chuyển thân quay đầu, vung chân cất bước, hướng phía trước chạy điên cuồng, bọn họ thậm chí đều không biết miệng mình đang la hét, thậm chí không ít người trong bọn họ đầu óc lúc này đã hoàn toàn trống rỗng.

Nhìn địch nhân như thủy triều bỏ chạy, ở trên không Trần Mộ thở dài một hơi, bay xuống tới trước gã đầu trọc.

Trên trán gã trọc có một lỗ máu to bằng ngón tay cái, mắt trợn ngược nhìn lên thiên không, không một chút thần sắc.

Đối với gã vô tạp lưu này, Trần Mộ đầy một lòng kính trọng. Với cách nhìn của hắn, gã trọc đầu này tịnh không thua, bại trận chỉ là vô tạp lưu. Có thể đem lực lượng vận dụng đến mức độ này, cũng có thể xưng là cực trí. Trần Mộ cũng hoài nghi, chỉ sợ ngay cả Weah về điểm này cũng không vượt qua được gã trọc. Nhưng khi bọn họ đến được cấp độ này, chỉ cực mạnh về một phương diện cũng không còn có nhiều ưu thế, nhất là khi đối phương nắm trong tay quyền chủ động trong chiến đấu. Trừ phi được như Weah, bất kể phương diện đều mạnh tới mức đáng sợ.

Nhưng dù có mạnh như Weah, nếu phải chiến đầu cùng Đường Hàm Phái, kẻ nắm quyền chủ động vẫn là Đường Hàm Phái, đương nhiên là quyền chủ động công kích. Trên thực tế, cho dù Đường Hàm Phái có nắm được quyền chủ động công kích, nhưng kết quả có khả năng cao nhất là, y cũng chả làm gì được Weah.

Tất nhiên, Weah là một quái vật khổng thể hiểu được. Gã trọc không phải là Weah, cho nên, gã không thể nhìn thấy bất lợi trong việc vô tạp lưu đối chiến với tạp tu được.

Và gã đã chết.

Nhưng, Trần Mộ trong lòng vẫn tràn đầy tôn kính đối với gã trọc. Đối với bất luận một ai trong bất luận một lĩnh vực gì, nếu có thể đạt tới trình độ như vậy, đều được mọi người tôn kính.

Hắn ngồi xuống bên cạnh gã đầu trọc, cuộc chiến vừa qua không dài, nhưng đã khiến hắn cảm thấy tiêu tốn không ít sức lực. Ba kích toàn lực của Ta Quân Đồng, trước lần này hắn chưa từng sử dụng. Nếu như đám địch nhân kia mà rống mọt tiếng xông lên, hắn cũng chỉ có nước quay đầu tháo chạy. Rất may, địch nhân bị dọa đến mất mật, chỉ biết chạy trốn.

Tĩnh lặng sâu có ưu thế mạnh về khôi phục cảm giác, khoảng một giờ sau, cảm giác của Trần Mộ đã khôi phục. Nhanh chóng tiến vào tĩnh lặng sâu, đã trở thành một bẳn năng của Trần Mộ, nó đến từ đoạn thời gian liên miên không ngớt chiến đấu ở sâu trong bách uyên.

Khởi thân đứng dậy, nhìn thi thể của gã đầu trọc, Trần Mộ tiện tay đào một hố lớn trên mặt đất, đặt thi thể của gã trọc vào đó rồi vùi xuống. Đối với một cường giả như vậy mà phơi thây ngoài hoang dã, trong lòng hắn cẳm thấy không thoải mái.

Tâm tình nặng nề của Trần Mộ khôi phục bình tĩnh trở lại, tiếp tục theo hướng đám vô tạp lưu bỏ chay mà phi hành. Đám vô tạp lưu bỏ chạy này để lại rất nhiều dấu vết, Trần Mộ chỉ cần thong thả theo hướng này mà truy đuổi.

Việc khống chế tâm tình trong chiến đấu rất quan trọng, đối với người từ núi thi biển máu của hung thú trong thâm sơn của Bách Uyên đi ra như Trần Mộ mà nói, cảm nhận về điểm này lại càng sâu sắc. Có lúc cần phải lạnh lùng bình tĩnh, nó sẽ giúp cho việc suy xét bố trí kế hoạch. Có lúc phải kích động đến cuồng nhiệt, nó có thể giúp phát huy vượt quá lên khỏi mức bình thường. Cũng có lúc phải biết sợ, nó giúp cho biết rời xa nguy hiểm, đặc biệt khi nguy hiểm vượt quá khả năng ứng phó.

o0o

– Anger đã bị giết? Đối phương chỉ có một người?

Vương trầm giọng hỏi. Chiếc mặt nạ vàng kim đại diện cho vương quyền lạnh lẽo, bất kể là kẻ nào, đều có thể nhận ra giọng điệu trấn tĩnh dưới mặt nạ của Vương chứa đầy phẫn nộ!

Anger là cánh tay phải của Vương, là thần tử trung thành nhất của Vương, là thanh lợi kiếm mạnh nhất của Vương, là phòng tuyến kiên cố nhất của Vương! Có y, không một ai dám chống lại chỉ lệnh của Vương, có y, Vương có thể anh nhiên mà ngủ.

Kể từ khi kẻ kia biến mất, Anger đã là cường giả mạnh nhất của ma cáp địch vực. Nhưng giờ y đã chết, Vương vẫn còn có thể giữ được bình tĩnh, trong lòng đám người phía dưới không ai không kính phục.

– Là ai làm?

Vương đột nhiên bình tĩnh lại.

– Một gã tạp tu, y có thể gọi ra một con mắt màu tươi, con mắt này phát ra tia sáng màu vàng kim. Anger là bị tia sáng vàng kim này giết chết.

Gã thủ hạ căng thẳng báo cáo, y đột nhiên thấng ngượng, chính mình thế nào mà lại sợ hãi quay đầu bỏ chạy.

– Tạp tu?

Vương nghiêng đầu hỏi, giọng tựa như đã nhẹ đi không ít, giống như y, đám người phía dưới trong lòng cũng nhẹ đi kha khá.

“Con mắt máu?” Vương đột nhiên như tự nói với chính mình:

– Mạc..

Lời đến miệng, y cố gắng dừng lại, quay người trở lại chỗ ngồi của mình, Vương lại khôi phục vẻ uy nghiêm.

“Ta cảm thấy nhục nhã.” Từ dưới mặt nạ truyền ra một giọng trào phúng đâm vào trong lòng mọi người.

– A, y có thể đánh bại Anger, rất lợi hại. Nhưng mà, y chỉ là một cá nhân. Chúng ta có nhiều người, vậy mà lại sợ hãi một cá nhân. Loại chuyện này, đã từng phát sinh một lần, thật không ngờ lại còn phát sinh lần thứ hai. Thật là nhục nhã!

Mặt mũi đám quần thần ở dưới lập tức sưng đỏ, những lời châm chọc của Vương như là cái tát vào mặt bọn họ.

Nhất tù trưởng bộ lạc đứng dậy, lớn tiếng nói:

– Thỉnh Vương ra lệnh, thần dù có bỏ mạng, cũng thế Vương truy thằng giặc này!

Tất cả mọi người đồng thời đứng dậy cùng hét:

– Thề vì Vương truy sát kẻ giặc!

Ánh mắt lạnh lẽo xuyên qua mặt nạ quét qua mọi người, Vwong nhẹ nhàng cười một tiếng:

– Không phải là vì ta, mà vì chính các ngài. Hãy đi tìm lại thể diện của các vị đi.

Tiếng nói vừa dứt, y đứng vụt dậy, cất giọng trầm rền, sát cơ lẫm lẫm.

– Đi thôi!